DẠ KHÚC - PLOY C21-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21. Oán: Là một cô gái đã khó, là một cô gái của hoàng thất còn nhọc nhằn gấp vạn lần.

Duy Thức rời Bangkok trước để đi tham dự một hội nghị. Gia Tú nán lại thăm một người.

Bên cửa sổ phòng ngủ một căn nhà to lớn và cổ kính ở ngoại vi Bangkok, ánh nắng trưa phết những vệt óng ả lên gương mặt một phụ nữ ngoài 50, soi rõ từng đường nét thanh tú của trang giai nhân một thời. Ngồi lắc lư nhè nhẹ trên ghế mây, bà ngắm vị Nữ Hoàng trẻ tuổi say ngủ trên giường. Nàng giống hệt người chồng cao quý năm xưa của bà, có lẽ vì thế mà bà không ghét được. Nhưng dù chăm nom nàng từ nhỏ, bà vẫn chẳng thể yêu quý hết lòng.

Năm 20 tuổi, bà được gả vào cung làm hoàng hậu. Nhưng suốt 5 năm, không có tiếng khóc trẻ con trong hoàng thất. Để có con thừa tự, nhà vua buộc phải ly hôn bà, cưới vợ mới. Không lâu sau khi bà xuất cung, cha mẹ bà đem em gái thế ngôi, không để cái ngai hoàng hậu đầy quyền uy và những mối lợi thuộc về dòng họ khác. Thậm chí, bà còn tiếp tay cho tính toán này, bởi tuyệt đối tin rằng trái tim vua chồng vĩnh viễn có mình. Rằng em gái bà chẳng thèm muốn tình yêu của ông, chỉ cần ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cao sang, hiển hách. Rằng với người em gái mẫu nghi thiên hạ, những cuộc viếng thăm hoàng cung, thăm vua chồng của bà sẽ bớt điều tiếng, dị nghị.

Vài năm trôi qua, em gái bà sinh một trai, một gái. Những lảng tránh của nhà vua rõ nét dần. Bà cay đắng nhận ra những va chạm, gắn kết của cuộc sống ngày ngày bên nhau đã chuyển tình cảm của vua chồng sang cho người vợ mới. Còn em gái bà cần trái tim ngài để những nước cờ quyền lực được dễ dàng.

Bà được yêu cầu ra nước ngoài sinh sống. Vì nhà vua chẳng thể đối diện với sự phản bội của chính mình. Vì hoàng hậu mới sợ một ngày tình cũ không rủ cũng tới và bà sẽ phản đòn. Bà sang Bangkok. Năm Gia Tú tròn 5 tuổi, nhà vua gửi nàng sang cho bà nuôi dạy, như một cách bù đắp, giúp bà bớt cô quạnh nơi xứ người.

Ban đầu, bà đã chẳng biết nên làm thế nào với Gia Tú. Bà không đủ thương để nâng niu, nhưng chẳng đủ ác để bạc đãi một đứa trẻ. Cuối cùng, bà quyết định không đối với nàng bằng trái tim, mà bằng trí óc. Bà để nắng và gió, mưa và hanh của Bangkok thấm dần vào Gia Tú, kiến tạo một nàng công chúa tự nhiên, độc đáo và mạnh mẽ. Nàng ngã, bà không đỡ. Nàng khóc, bà không dỗ. Bà bảo ban cho nàng cách tận hưởng, sử dụng những quyền lực, đặc ân dành cho một vị công chúa. Là một cô gái đã khó, là một cô gái của hoàng thất còn nhọc nhằn gấp vạn lần. Nàng cần rắn rỏi và khôn ngoan để không trở thành con cờ cho người khác điều khiển.

Bà toan tính: khi lớn lên, Gia Tú và em gái bà – hai nữ nhân mạnh mẽ và khắc tính – sẽ đấu với nhau như thế nào. Tiếc rằng, kế hoạch của bà chưa hoàn tất thì Gia Tú đã bị đem sang phương Tây du học, tách khỏi lối giáo dục của bà ngay sau khi vua cha nàng qua đời. Dụng tâm sâu xa của bà đã chẳng thể qua mắt em gái. Rồi Gia Tú đột ngột lên ngôi Nữ Hoàng…

-       Mẹ đang xem gì đấy? – Sau khi tỉnh giấc, Gia Tú nằm yên trên giường say ngắm người mẹ nuôi, người dì của mình thả hồn trong những suy tư.

-       Một album ảnh thuộc về anh trai con. Mẹ tìm thấy sau đám tang và cất nó đi. Mẹ chờ đến lúc con đủ thông suốt để đánh giá mọi việc. – Bà nhìn Gia Tú bằng một ánh mắt cười.

Bà đến bên giường, đặt cuốn album xuống cạnh Gia Tú rồi lấy cớ đi nấu chút thức ăn cho nàng mà rời phòng. Bà bước đi trong khoan khoái: hoàng cung thế nào cũng sắp có sóng gió cho bà nghe ngóng giải khuây, cho niềm oán giận cất giữ bao năm của bà được bình lặng lại.

Còn một mình trong phòng, sau vài giây ban cho cuốn album cái nhìn dò đoán, Gia Tú cầm nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve một lượt khắp bìa khắp gáy. Nàng mở cuốn album với sự cẩn trọng hoàn hảo. Lật được vài trang, cơn tò mò trong nàng biến thành mối khó hiểu tột độ. Lật thêm vài trang, lòng nàng giăng chằng chịt những giả thiết, những nghi ngờ. Nàng gập mạnh cuốn album, ngả người xuống đụn gối bông. Nàng nhắm mắt, cố liệt kê và sắp xếp các sự kiện. Có nhiều điều bỗng trở nên sáng rõ. Có nhiều điều lại vụt thành mờ mịt.

22. Yêu?

Trong suốt chặng bay về từ Bangkok, Gia Tú tĩnh lặng như tượng sáp, tai nghe nhạc gắn chặt và bàn tay đặt bất động lên cuốn album để mở trên đùi. 

Máy bay hạ cánh hơn nửa tiếng, Gia Tú vẫn chẳng màng đứng dậy, cứ im lìm trên ghế, lơ đãng quan sát cái sân bay mênh mông ngoài cửa sổ. Thi thoảng, nàng cúi xuống hờ hững lật lật vài trang album, rồi ngước lên phiêu du ra trời mây ngoài cửa sổ. Được một lúc, nàng lại cúi xuống lật lật album, rồi ngước lên tiếp tục nhìn mây ngắm trời.

Hết cuốn album, Gia Tú lại lật từng trang ngược từ cuối lên đầu, rồi xuôi từ đầu xuống cuối. Những tấm ảnh chụp Duy Thức và Nhã Lan lướt phần phật trước mắt nàng: Nhã Lan rúc sâu trong lòng Duy Thức trên chiếc ghế gỗ bên một hồ nước thơ mộng, Duy Thức cùng Nhã Lan ăn tối trong nhà hàng kín đáo, Nhã Lan tựa đầu lên vai Duy Thức trong xe hơi… Gần cuối cuốn album, ngay mép tấm hình chụp Duy Thức chỉnh lại khăn quàng cổ cho Nhã Lan, đính một tờ giấy ghi chú vuông vắn, ngắn gọn một chữ“Yêu?”. Nét chữ nghiêng thanh mảnh và mạnh mẽ, dấu mũ khép đều đặn một góc 45 độ trên chữ e, nét phẩy cong và duyên dáng của chữ y – Con chữ sang trọng và quý phái này thuộc về Gia Tĩnh, nàng không thể nhầm lẫn.

Gia Tú dứt tờ giấy nhỏ ra, đặt gọn ghẽ trong lòng bàn tay rồi đưa lên mũi hít hít. Vẫn thơm thoang thoảng mùi hoa cúc La Mã quyện chặt vào mùi gỗ đàn hương – mùi mực viết được đặc chế dành riêng cho Gia Tĩnh. Nàng mỉm cười, nhớ đến gương mặt lấm lem mực của cậu bé hoàng tử ngày xưa. Ngày xưa, nàng thích vẽ nghịch lên người anh mình: đồng hồ ở cổ tay, ria mép trên vành môi, râu trên má làm mặt mèo… Gia Tĩnh đã luôn thích thú đón nhận những hình nàng vẽ.

Một cách từ tốn, Gia Tú vò nát tờ giấy con và đưa vào miệng nhai. Trong miệng nàng, nó dần nát nhuyễn. Nàng nuốt ực một cái trước cái nhìn đang khiếp đảm của đám người hầu. Nàng mỉm cười, với một đôi mắt không cười.

23. Suy: Tình yêu đâu là cái cớ để bán rẻ bản thân.

Sau khi trở về từ Bangkok, tâm tính thất thường của Gia Tú chuyển sang phẳng lặng và ổn định. Suốt hơn một tuần, nàng nói rất ít, cười rất ít, thay đổi nét mặt rất ít. Những biểu hiện hiền hòa bao giờ cũng báo động cho một trận thiên tai quái ác.

Gần 1 giờ sáng, trong phòng làm việc của Nữ Hoàng.

Đã hơn sáu giờ đồng hồ Gia Tú ngồi bệt trên sàn, trải trước mặt nàng là cuốn album đầy hình Duy Thức và Nhã Lan, những cuốn nhật ký về sinh hoạt hoàng gia, những ghi chép mật của viện Nội Cung. Các tài liệu này phải thông qua Thái Hậu mới được đem khỏi kho lưu trữ, nhưng Gia Tú đã lấy đi bằng uy quyền của Nữ Hoàng. 

Nhẹ nhàng lật từng trang giấy, toàn thân Gia Tú chà xát bởi kinh ngạc: chuyện Gia Tĩnh yêu Nhã Lan đâu hề bí mật. Những lần Nhã Lan được đón vào cung chơi, những lần anh nàng bất ngờ đến nhà Nhã Lan được ghi chép rất chi tiết. Tay mân mê những con chữ, cổ họng nàng tắc nghẹn bởi uất giận: thân cận quanh nàng ai cũng biết Duy Thức quen Nhã Lan, và thế nào cũng có người đoán biết chuyện Duy Thức dùng Nhã Lan để lung lạc Gia Tĩnh, hòng chuyên quyền. Nhưng tất cả đã đồng lòng che chắn nàng trước sự thật. 

Gia Tú nhấc cuốn album đặt vào lòng mình. Nàng ngắm nhìn vẻ mặt tỏa sáng hồng hào của Nhã Lan khi ở bên Duy Thức. Vẻ mặt lãng mạn, hạnh phúc của một cô gái đang yêu, hao hao vẻ mặt nàng trong những tấm hình chụp cùng Bách ngày xưa. Lòng nàng dâng lên một niềm thương cảm: tình yêu luôn có cách để chiến thắng mọi nguyên tắc sống, mọi lý luận đạo đức của một cô gái. Nhưng ngay tức khắc, hình ảnh Nhã Lan âu yếm bên Bách trong chương trình 100% Ngôi Sao khiến niềm thương cảm ấy tắt lịm. Lòng nàng dâng tràn khinh bỉ: tình yêu đâu là cái cớ để bán rẻ bản thân.

Gia Tú lại nhìn vào những tấm hình. Duy Thức là con người nguy hiểm, nhưng nàng chưa từng thấy anh ta đáng sợ, trừ lúc này: có thể phỉnh gạt và phản bội cả Gia Tĩnh, người bạn thân thiết đã cùng anh ta lớn lên, thì chuyện gì mới khiến Duy Thức chùn tay?

Từng tiếng “tíc tắc, tíc tắc” phát ra chiếc đồng hồ quả lắc lớn ở góc phòng gõ vào màng nhĩ Gia Tú. Thái dương nàng nhói lên… Nàng cúi xuống nhìn cuốn album, rồi quay phắt sang những trang giấy đang để mở trên sàn: đêm xảy ra tai nạn, Gia Tĩnh đã nói chuyện rất lâu với Duy Thức trong phòng làm việc, rồi tự lái xe đến nhà Nhã Lan. Rời nhà Nhã Lan, anh nàng lái xe ra vùng ngoại ô, chạy loanh quanh như nhờ gió trời hong khô căng thẳng. Rồi anh nàng đột ngột tăng tốc, bỏ xa đội cận vệ và…

Khẽ nhướn mày, Gia Tú lầm bầm với chính mình: “Cuốn album, nói chuyện với Duy Thức, đến nhà Nhã Lan, lái xe một mình, tăng tốc, đánh lạc hướng cận vệ, tai nạn, tai nạn, tai nạn… Tự tử?”

Sóng sánh trong cơ thể Gia Tú là một cơn ngai ngái khó chịu. Tủi thân và thất vọng hòa làm một, gửi gắm vào giọt nước mắt vừa trượt vội ra khỏi mắt nàng, chẳng có cả một khoảnh khắc nán lại nơi vầng mắt.

24. Đấu: Tất cả chỉ là một cuộc chơi.

Sau khi xếp đặt ngay ngắn những cuốn sổ sách, Gia Tú ngồi lặng bên bàn làm việc đếm từng nhịp thở đến tận bình minh. Đồng hồ điểm 7 giờ sáng, nàng đến cung Thái Hậu, ngỏ ý được chải tóc cho mẹ.

Vừa đan chiếc lược ngà vào mái tóc đen mềm của mẹ, Gia Tú vừa miên man những suy đoán. Thi thoảng nàng ngước lên nhìn hình ảnh hai mẹ con trong gương, và lần nào nàng cũng bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của mẹ đang hướng về mình.

-       Đêm qua, con đã tìm tòi được gì từ những ghi chép mật về hoàng gia? – Thái Hậu điềm đạm nhìn vào gương vuốt ve búi tóc của mình.

-       Gia Tĩnh tự tử vì tình. Duy Thức và Nhã Lan… – Gia Tú đứng phỗng như tượng, giọng nói vô hồn đột ngột tăng âm – Tại sao mẹ muốn con cưới kẻ giết anh mình?

Thái Hậu nhìn Gia Tú, chẳng nói một lời, rồi bước đến chiếc bàn uống trà cạnh cửa sổ. Nhìn Thái Hậu duyên dáng khuấy đều chiếc thìa bạc vào tách trà sứ, tự dưng lòng nàng lắc lư trong một nỗi sợ, y hệt ngày thơ bé…

Từ tuổi lên ba lên năm, nàng đã luôn đối với Thái Hậu bằng thái độ kính trọng mà xa cách. Nàng luôn rõ ràng về sự hiện diện của bức tường vô hình dày chắc, lạnh lẽo chắn ngang mình và mẹ. Nàng không thôi tự hỏi, nhưng chẳng bao giờ có thể tự trả lời được chuyện vì sao tình thương bà dành cho mình – cô con gái do chính bà sinh ra – lại ít ỏi đến vậy. Những nụ cười, những quan tâm bà dành cho nàng luôn nằm trong khuôn khổ. Và những lần khiến mẹ phật ý, nàng luôn phải chịu một hình phạt nhẹ nhàng nhất mà cũng đáng sợ nhất – hình phạt im lặng. Sự im lặng hà khắc và băng giá, ánh mắt không quan tâm của mẹ khiến nàng thoi thóp, đẩy nàng ngày một xa bà. Đến khi bước lên ngai vàng, nỗi sợ âm thầm trở thành động lực buộc nàng phải biến chuyển. Nàng nhất quyết biến thành một phiên bản giống mẹ, nhưng cao cấp hơn.

-       Thần trí con dễ bị phân tán như vậy, làm sao ta tin tưởng để con độc lập chấp chính? – Thái Hậu nhìn Gia Tú thất vọng – Tách cà phê con vừa uống, ta đã sai người bỏ muối thay đường mà con không hay biết sao?

Gia Tú đặt tách cà phê xuống, ngước nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt mệt mỏi bởi những tâm sự chằng chịt. Thái Hậu thở dài:

-       Dù mệt lả vẫn phải cảnh giác. Rắc rối không bao giờ đến tuần tự, mà kéo thành từng chuỗi. Nhân lúc con đang bất ổn chẳng để ý, đám người xung quanh sẽ nhiễu sự.

-       Mẹ đã tốn bao công sức bồi dưỡng Gia Tĩnh, mẹ không thể tha cho Duy Thức và Nhã Lan. – Gia Tú vừa nóng nảy, vừa nghẹn ngào.

-       Có thể trị họ tội gì?

Thái Hậu nhã nhặn đưa chiếc bánh quy lên miệng cắn một góc nhỏ. Dù không nhìn, bà cũng thấy mắt Gia Tú đang trừng trừng, môi hé ra toan buông lời đáp trả, nhưng từ ngữ đã bị đốt trụi trong uất ức và tức giận. Nàng nhắm mắt, cố nuốt xuống cơn dâng tràn cảm xúc, gắng tạo một vẻ bình tĩnh. Chờ nàng ổn định lại, Thái Hậu nhã nhặn:

-       Gia Tĩnh chết vì tình, không ai được phép biết. Một vị vua hoàn hảo về mọi mặt, chỉ tiếc là đã quá đề cao tình yêu.

-       …

-       Tình yêu là một món quà. – Giọng Thái Hậu nhẹ và mượt – Vẻ huy hoàng của nó sưởi ấm nhưng lại chẳng thể làm tấm khiên chống đỡ cho con người trong cung cấm. Để trụ vững, để ngồi cao mà trông xa, con cần có bên mình một người giỏi và khôn ngoan.

-       Duy Thức không phải là người duy nhất giỏi và khôn ngoan. – Gia Tú nhấn mạnh từng chữ.

-       Đấy là người đã đẩy anh con đến cái chết. – Giọng Thái Hậu sắc và cứng như băng – Anh ta phải trả giá cho những gì đã làm. Tài năng của anh ta sẽ phải vắt kiệt để phục vụ cho quyền lực của con. Cuộc sống của anh ta sẽ phải chịu đày đọa bởi hoàng cung và bởi con.

-       Duy Thức đam mê quyền lực và cung đình.

-       Chỉ khi anh ta còn trẻ. – Ánh mắt xa xăm và nụ cười nhẹ nhàng của Thái Hậu nhuộm đều một nỗi đằng đẵng.

Sau khi cúi chào Thái Hậu, trước khi quay lưng đi, Gia Tú từ tốn:

-       Để cho mẹ lộ hết ruột gan, uống một tách cà phê pha với muối rất đáng. Nếu con không vờ như đầu óc bị phân tán, mẹ đâu thể vì thất vọng mà dễ dàng nói minh bạch hết tâm ý.

Nhìn Gia Tú tiến dần ra cửa, Thái Hậu mỉm cười, tia thỏa mãn lướt nhanh qua ánh mắt.

25. Đổi: Còn gì thú vị hơn trò đổi người yêu.

Gia Tú vòng tay ôm quanh vai Duy Thức từ phía sau, hôn nhanh lên má anh một cái. Tựa cằm lên vai anh, nàng cười tươi, nhìn vào màn hình máy tính rồi lướt mắt qua chiếc đồng hồ bàn:

-       Ăn tối nào! Ta sẽ đem anh đi khỏi mớ báo cáo này.

-       Tôi nhớ thái độ cấm cẳn của nàng, dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi xe rời hoàng cung, suốt đoạn đường, Gia Tú luôn miệng ngân nga lời bài hát mới của nhóm Xtreme. Vài lần nàng quay sang nhìn Duy Thức bằng ánh mắt bén như muốn một nhát cắt đôi những suy nghĩ trong đầu anh. Anh đáp trả nàng bằng mắt cười trêu ngươi. Cả hoàng cung ai cũng thót ruột trước ánh mắt Gia Tú. Chỉ riêng anh thấy ánh mắt bén ngọt, trấn áp ấy là ngây thơ và vô hại, giống một con nhím xù lông khi gặp nguy hiểm.

Nhưng lần này, Duy Thức đánh hơi được điều bất ổn. Sau khi rời Bangkok, sau khi anh dự hội nghị về, Gia Tú luôn tránh mặt. Đột nhiên hôm nay nàng lại tìm đến, tươi tắn và niềm nở. Những thay đổi bất ngờ luôn khiến anh đề phòng và khó chịu. Anh không thích nhìn cuộc sống tự vận hành và con người tự do hành xử. Anh đã quen lái mọi thứ theo ý mình.

Bước xuống xe, Gia Tú đến bên khoác tay Duy Thức, nửa tựa, nửa đẩy anh bước trên lối vào nhà hàng. Càng tiến gần đến cửa, cái linh tính bất ổn trong lòng anh càng giãn nở.

Bên trong nhà hàng gần như vắng bóng thực khách. Chỉ bàn ở chính giữa gian phòng là đang có người ngồi, với phục vụ túc trực chu đáo ngay bên. Bất động một giây. Duy Thức chạm vào ánh mắt ngỡ ngàng của Bách. Và Gia Tú bắt được cái nhìn sững sờ của Nhã Lan.

Duy Thức, Bách và Nhã Lan đều hướng về Gia Tú. Nàng nghiêng đầu nhìn sang Duy Thức, tặng anh một nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương cùng một ánh mắt sắc cạnh, rồi nàng ẩn anh bước lên trước, đến ngồi đối diện Bách và Nhã Lan.

Bốn đôi mắt trộn lẫn nhau trong im lặng, sững sờ và phòng thủ, suy đoán và ước lượng. Khi món khai vị dọn ra, Gia Tú một tay nâng ly rượu lên, một tay cầm chiếc thìa nhỏ gõ khẽ vào thành ly:

-       Hãy chúc mừng bữa ăn chung đầu tiên của bốn chúng ta. – Gia Tú cười mỉm, quay sang Duy Thức – Anh đã biết Bách và còn biết quá rõ Nhã Lan. Ta…

-       Nữ Hoàng, đây là chuyện gì vậy? – Bách cắt lời Gia Tú.

Vẫn giữ nụ cười mím môi, Gia Tú quét ánh mắt mình từ Bách sang Duy Thức, giọng nàng mượt mà:

-       Duy Thức, anh có thể giải thích không?

-       Nàng mới là người mời ăn tối, thưa Nữ Hoàng. – Giọng Duy Thức chậm rãi, tay anh nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Gia Tú một tiếng “coong”.

Miệng Nhã Lan hé ra, môi run run. Duy Thức thầm cười khẩy nỗi e sợ của cô. Tốt nhất hãy cứ bình tĩnh thưởng thức khung cảnh trước mặt, đâu phải ai cũng được hân hạnh xem Nữ Hoàng diễn tuồng.

Gia Tú chẳng hề vuột mất vẻ thú vị lướt nhanh qua nét mặt Duy Thức. Một luồng điện trượt nhanh dọc sống lưng nàng: chẳng lẽ nàng đã quen thuộc với con người này đến mức rà soát được cả những cảm xúc bị che giấu? Nhanh chóng nén cơn rùng mình xuống, nàng rút trong túi ra một tấm hình, đẩy về phía Bách và Nhã Lan.

Nhìn tấm hình, toàn thân Nhã Lan cứng đờ, mặt trắng bệch. Bách cầm tấm hình lên: hình chụp Duy Thức đang chỉnh khăn quàng cổ cho Nhã Lan, cả hai trông trẻ hơn bây giờ, hẳn được chụp từ vài năm trước. Bách hết nhìn Nhã Lan lại nhìn Duy Thức. Sau mấy lần, anh quay sang Gia Tú, ngập ngừng:

-       Nữ Hoàng, đây là…

-       Xin anh đừng hỏi những điều không nên biết. – Giọng Gia Tú mượt mà. – Ta quá ngạc nhiên và thích thú khi biết chuyện, vì vậy muốn bốn chúng ta cùng gặp mặt. Còn gì thú vị hơn… – Nàng bỏ lửng câu nói, hớp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn quanh bàn một lượt. Rồi nàng đột ngột nói nhanh, gằn rõ từng chữ – … trò đổi người yêu.

Bữa tối diễn ra trong một không khí kỳ lạ, như thể mọi cảm xúc có trên thế gian đã được xay nhuyễn vào nhau và nén vào căn phòng này. Duy Thức giữ im lặng tuyệt đối, nhẩn nha tận hưởng sơn hào hải vị. Bách và Nhã Lan ăn rất ít, chẳng nói một câu. Gia Tú không ăn, chỉ uống rượu khan. Suốt buổi tối, Gia Tú nói rất nhiều, tuy chẳng ai đáp lại, nàng cứ liến thoắng không thôi.

Gia Tú tinh quái nhìn Duy Thức thưởng thức món tráng miệng. Bắt gặp ánh mắt nàng nhìn Duy Thức, Bách thấy ngực mình vặn từng cơn. Bỗng bàn tay Nhã Lan chộp lấy tay Bách. Cô nhìn anh cầu cứu, hai hàng mi ướt ướt. Bách toan kéo Nhã Lan đứng dậy thì giọng Gia Tú vang lên sắc ngọt:

-       Nhã Lan, cô còn yêu Duy Thức chứ?

Nhã Lan đưa ánh mắt hoảng loạn về phía Duy Thức. Anh nhìn lại cô đầy nghiêm khắc, nhưng chẳng ngầm báo cho biết cô nên làm gì. Quay sang Bách, cô bắt gặp Bách đang nhìn Gia Tú đầy lo lắng. Cô nhắm mắt, đầu hơi cúi, hít sâu một hơi:

-       Còn.

-       Tốt lắm! Vậy thi thoảng ta có thể mượn Bách, còn cô cũng có thể mượn vị hôn phu của ta. – Gia Tú nói bằng giọng của kẻ chiến thắng.

Gia Tú đứng bật dậy, đến nắm lấy tay Bách và kéo đi khỏi phòng. Duy Thức cười thú vị khi cánh cửa sập lại. Anh tiếp tục thưởng thức nốt món bánh phô mai tráng miệng, mặc kệ tiếng nấc của Nhã Lan mỗi lúc một chọi vang trong không khí.

26. Đắt: Cả đất nước này, chỉ mình cô có cái gan đó.

Vừa đẩy cửa vào nhà, Nhã Lan ngã quỵ ngay xuống, tay nắm chặt tấm hình chụp cô và Duy Thức. Cô chống tay xuống sàn, cố giữ cho thân mình không ngã ra sõng soài. Cô nhắm mắt, tìm mọi cách tống khứ những hình ảnh quá khứ đang xoay vòng trong đầu, nhưng vô vọng…

Năm 17 tuổi, cô từ chối theo gia đình xuất cảnh, một mình ở lại bám đuổi giấc mơ diễn xuất. Nhân duyên xếp đặt cho cô quen biết Gia Tĩnh cùng Duy Thức. Sau vài lần gặp gỡ, Gia Tĩnh đã say mê cô vô vàn. Nhưng trái tim cô chỉ bướng bỉnh ngóng mong Duy Thức.  

Buổi tối hôm đấy, khi cô vừa về nhà sau buổi thử vai mệt mỏi, Duy Thức gọi điện, ngắn gọn một câu: “Gia Tĩnh đang đến chỗ em, hãy khéo hành xử.”

Thân thể và đầu óc đều rệu rã, cô chẳng mấy chú tâm đến chất nghiêm trọng trong giọng nói Duy Thức. Sau khi tắm táp sạch sẽ và thay vào một chiếc đầm gợi cảm, cô xuống bếp làm chút đồ ăn lót dạ cho Gia Tĩnh. Bỗng cô cắt phải ngón tay. Khi máu tứa ra, cơ thể đồng thời cũng sản sinh một chất hóa học giúp thần trí bình tĩnh lại và minh mẫn hơn. Cô nghi hoặc: dù luôn biết nhưng chưa bao giờ Duy Thức báo trước cho cô về những chuyến ghé thăm bất ngờ của Gia Tĩnh. Mơ hồ và e sợ một chuyện không hay sắp xảy ra, cô toan gọi lại cho Duy Thức thì tiếng chuông cửa vang lên.  

Cánh cửa mở ra, Gia Tĩnh không nhìn cô, chỉ khẽ nhếch môi thay lời chào, rồi anh len qua người cô tiến thẳng đến chiếc ghế sô-pha giữa phòng khách. Những bước chân anh đều và dứt khoát, nhưng có một cái gì thẫn thờ. Anh ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, hai tay tựa lên thành ghế – dáng ngồi của một ông hoàng. Mắt anh nhắm chặt, nhíu mày, nhăn trán – một ông hoàng đang chịu hành hạ của muôn vàn suy tính. 

Cô đến nhẹ nhàng ngồi xuống thành ghế và đặt tay anh lên đùi mình. Một tay nắm chặt tay anh, một tay luồn vào mái tóc anh bồng bềnh, cô mỉm cười dịu dàng, định ôm đầu anh vào lòng mình thì giọng anh vang lên đầy lạ lẫm:

-       Cho anh một tách cà phê.

Cô ngồi đối diện, nhìn anh xoáy mắt vào mặt nước cà phê nâu đặc. Lòng dạ cô run lập cập: phải chăng anh đã biết? Cô cố điều tiết nhịp thở, tự trấn an rằng mình đang cả nghĩ, rằng Duy Thức và cô đã luôn cẩn trọng, rằng trong trường hợp xấu nhất thì cô sẽ chối bay chối biến, ôm chầm lấy anh vừa hôn vừa khóc. 

-       Duy Thức có thật lòng yêu em không? – Gia Tĩnh đẩy về phía cô tấm hình chụp Duy Thức đang choàng chiếc khăn quàng cổ cho cô. 

Cô nhìn trân trân tấm hình một lúc lâu. Mà thật ra cô chẳng thấy gì, tầm mắt cô đã bị che khuất bởi cơn hoảng loạn đang sùng sục trong nội tâm.

-       Duy Thức có thật lòng yêu em không? – Giọng Gia Tĩnh như vang vọng từ một chốn xa nào đó.

Cô thu hết can đảm quan sát Gia Tĩnh: đôi mắt anh sáng, miệng anh mím nhẹ đầy cương nghị, nét mặt anh an hòa. Thần thái ổn định và điềm tĩnh của anh tiếp cho cô sức mạnh. Nhiều phút trôi qua, khi chắc rằng cơn sợ hãi đã được khống chế, cô nghẹn ngào từng lời:

-       Hãy tha lỗi cho em. Em… em yêu Duy Thức.

Nói xong, cô nhắm vội mắt lại, ngăn dòng nước mắt đang ồ ạt kéo đến và để không phải chứng kiến Gia Tĩnh bị đốt cháy trong giận dữ: cô đã cùng bạn thân nhất của nhà vua cắm sừng ngài. Cả đất nước này, chỉ mình cô có cái gan đó.

Ngay từ lúc nhận lời yêu Gia Tĩnh, những suy tưởng xấu xí đã luôn ám ảnh cô. Tình yêu là bảo vật của mỗi người, cô chưa hề muốn bỡn cợn với nó, nhưng nếu là vì Duy Thức… Cô những tưởng theo thời gian mình có thể dần yêu Gia Tĩnh, hoặc dần ác lên như Duy Thức, nhưng không. Cô ngày càng chán ghét cái mớ hổ lốn cảm xúc trong mình, ngày càng kinh tởm bản thân, ngày càng say đắm Duy Thức. Cô muốn rút chân khỏi ván cờ người ác độc và mệt mỏi này. Và cơ hội đã đến… Cô nhắm mắt, thầm cầu khấn rằng sau đêm nay, những lớp dối trá, những lớp thủ đoạn mà mình dấn thân vào sẽ được tách bạch ra. Cô nhắm mắt, tai chẳng bắt được một âm thanh nào, não cứ phồng cứng lên khiến những mạch máu giãy giụa trong đau đớn. Cô thiếp đi từ lúc nào.

Gần 10 giờ sáng hôm sau, cô thức dậy, thoáng ngỡ ngàng vì mình đang nằm trong chăn ấm nệm êm. Những tưởng chuyện đêm qua chỉ là ác mộng, nhưng mí mắt sưng húp đã chứng minh điều ngược lại. Như có linh tính mách bảo, cô rời giường chạy đến bật tivi: hồn cô lìa khỏi xác khi tất cả các kênh đều đưa tin về tai nạn giao thông và tình trạng hôn mê của Gia Tĩnh.

Một tuần sau, Gia Tĩnh băng hà. Tivi chiếu đi chiếu lại cảnh lễ tang khiến cô gần phát điên. Cô liên tục gọi cho Duy Thức nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng “tút tút...”.

Suốt hơn một tháng, ngày nào cô cũng vật vã trong những lời mạt sát bản thân, trong hối hận, trong ảo ảnh. Nhiều lần cô ngồi xuống sô-pha diễn lại cuộc nói chuyện với Gia Tĩnh nhưng theo những cách khác: cô chối đây đẩy, cô dối gạt anh, cô khóc lóc van xin… Nếu có thể làm lại, cô chọn tiếp tục bỡn cợn với tình yêu của anh, cô chọn tiếp tục chịu đựng những tâm trạng khó chịu.

Suốt hơn một tháng, tình trạng của cô mỗi ngày mỗi tệ. Cô không ăn uống, không tắm gội, buông thả cho cái mặc cảm tội lỗi nuốt gọn lấy mình. Cô vẫn kiên trì gọi cho Duy Thức nhưng không được. Cảm giác là một món đồ hết đát bị vất bỏ càng khiến cô đuối lả.

Một buổi sáng, chẳng rõ là bao lâu sau cái chết của Gia Tĩnh, Duy Thức đến tìm cô. Những tưởng trông thấy anh cô sẽ nhiếc mắng, sẽ sập cửa đuổi đi, nhưng không. Cô ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa cười. Và rồi… – Đoạn ký ức về thời điểm này như được gôm tẩy khỏi não cô. Cô không nhớ mình đã quỳ mọp năn nỉ xin Duy Thức tiếp tục yêu mình, hay đã phỉ báng, kết tội anh. Đoạn ký ức này dường như tồi tệ đến mức tâm trí cô từ chối ghi dấu, chỉ còn những hình ảnh, những câu nói rời rạc ẩn hiện lờ mờ trong những cơn mơ:

“Mối quan hệ này quá đắt, đã mua bằng một mạng người rồi, anh sẽ không trả thêm nữa.” – Duy Thức vừa nói vừa gỡ vòng tay cô khỏi người anh, đẩy cô ngồi xuống ghế sô-pha, rồi anh đặt lên bàn một tấm séc – “Anh đã sắp xếp cho em nhận vai chính trong phim Thần Thoại Hoa. Và số tiền này đảm bảo cho em một cuộc sống sung túc, chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm danh vọng. Hãy bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy trở thành một đại minh tinh như em luôn mơ ước.” 

Và như thế, cô bước vào làng giải trí với một đống tiền. 

27. Ác: Đủ 23 cặp nhiễm sắc thể trong từng tế bào, chắc chắn là con người.

Đều đặn mỗi tuần ba tối, Duy Thức đến chơi ở một câu lạc bộ quần vợt. Tối hôm ấy, khi anh vừa bước vào sân, Bách đã chờ sẵn đã ở phía bên kia, ra hiệu muốn so tài.

Một trận đấu căng và hiểm. Bóng phát ra từ Bách cứ bắn thẳng vào mặt, vào thân người Duy Thức, như thể đang xả đạn vào hình nộm. Duy Thức càng từ tốn đỡ bóng, Bách càng hăng máu nện bóng.

Gần 11 giờ đêm, trận đấu kết thúc. Cả Bách và Duy Thức đều mệt nhoài ngồi vật xuống đất thở hồng hộc, mồ hôi xối xả túa ướt thân người. Bách ném về Duy Thức ánh mắt chằng chéo căm phẫn và cay nghiệt, khuôn miệng anh méo mó đầy khinh bỉ. Nhìn Bách, Duy Thức có được lý giải cho chuyện vì sao nhiều năm đã qua mà mọi cố gắng lãng quên của Gia Tú đều công cốc: Gia Tú lớn lên trong cô độc, như một đóa hồng nhung trơ trọi giữa muôn trùng cỏ dại. Từ thời thơ ấu, nàng đã luôn thèm khát yêu thương, luôn mong mỏi một người nâng niu mình bằng cả trái tim và khối óc. Một người đặt nàng làm trung tâm cuộc sống. Bách chính là người ấy – Con người vì nàng mà có thể tự nguyện đánh rơi hết lý trí, vất bỏ mọi tự tôn.

-       Tôi không cho phép anh làm hại Gia Tú! – Đột nhiên Bách gào rống lên, âm vực muốn xé toạc không gian.

Duy Thức lặng im, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Bách đầy thách đố. Nhận được cái nhìn ấy, Bách đứng phắt dậy, nhào đến chỗ Duy Thức, nắm cổ áo kéo anh đứng lên. Máu dồn lên mặt Bách đỏ lựng, những búi gân chằng chịt hằn trên tay anh và giọng anh thét lớn, ầm khắp sân bóng:

-       Anh có phải con người không?

-       Đủ 23 cặp nhiễm sắc thể trong từng tế bào, chắc chắn là con người. – Duy Thức chẳng thèm chống trả, thả lỏng thân người trong cái túm chặt của Bách, giọng nói tuy bỡn cợt nhưng rất cứng.

-       Đã hại chết anh cô ấy, anh còn muốn gì nữa? – Không chút bình tĩnh nào còn tồn tại trong Bách.

-       Cái chết đấy là một lựa chọn. – Duy Thức nói mạnh và rõ từng từ, nhướn mày nhìn Bách, ánh mắt chiếu ra những tia trấn áp sắc lẻm. – Và anh yên tâm, tôi sẽ chẳng làm hại chiếc vé cuối cùng đưa mình đến quyền lực tối cao.

-       Anh…

Không để Bách gào trọn câu, Duy Thức xoay người quật mạnh một cái khiến Bách ngã nhoài.

-       Anh phải biết mình đang đấu với ai. – Duy Thức ngạo nghễ – Cũng nên biết mục tiêu và khả năng của mình. Anh gặp tôi để làm gì? Anh không thể thắng tôi, cũng chẳng thể trở lại bên Gia Tú.

Bách không trả lời, cứ nằm ì trên đất, mặc kệ bàn tay đang chìa ra của Duy Thức ngỏ ý muốn kéo anh đứng dậy.

-       Anh yêu Gia Tú chứ? – Một lúc lâu sau, Bách mới thều thào, mắt anh bám vô định vào làn sáng trắng ma quái tỏa ra từ cây đèn trong sân.

-       Yêu Gia Tú là trách nhiệm của anh. – Duy Thức vừa nói vừa cầm cây vợt lên, rồi bước khỏi sân bóng.

Bách vẫn dán thân bẹp dí trên nền đất, ánh mắt thẩn thơ trên bầu trời mênh mông đính rải rác những ngôi sao mờ nhạt. Những vì sao gợi anh nhớ mãnh liệt cái đêm sinh nhật của mình cách đây nhiều năm. Bầu trời đêm hôm ấy chi chít những vì sao lấp lánh. Nụ cười của Gia Tú sáng óng ánh. Những mẩu bánh kem ngỗ nghịch, đáng yêu dính trên mép nàng. Thần thái sống động, láu lỉnh mà lắm trữ tình của nàng…

Những hình ảnh xưa cũ đầy âu yếm ấy đan vào lòng Bách những mảnh vật chất êm ái, nhưng lại đột ngột khiến anh hoảng sợ. Những ngày qua anh ủ ấm Gia Tú trong vòng tay, phải chăng cả hai đều đang cố kiết tìm kiếm, hòng sống lại những mối ngọt ngào đã lão hóa? Những ngày qua anh ủ ấm nàng trong vòng tay, mà sao không khoảnh khắc nào được hoàn toàn thảnh thơi và lịm mát như những ngày cũ? 

Bách nhắm chặt mắt, cảm nhận một luồng tỉnh táo tinh tươm đang lần bò đến trong mình. Từ hôm Gia Tú nắm tay anh kéo ăn khỏi bàn ăn, rồi những lúc nàng lẫn trong nước mắt, gục đầu vào lòng anh kể những bí mật tày trời, thần trí anh luôn mịt mờ trong ý nghĩ phải giúp nàng rửa trôi uất ức. Nhưng anh vô dụng. Anh đã muốn đánh Duy Thức nhừ tử, nhưng cũng biết mình chẳng có can đảm làm hại ai. Anh đã muốn cầu xin Duy Thức tránh xa Gia Tú, nhưng cũng biết sau đó mình không thể ở lại bên nàng. Muốn khóc nước mắt cũng chẳng chảy ra, anh chỉ cảm nhận được một lớp cay rát phủ trước đôi ngươi mình. 

28. Khóc: Giày mới mua bao giờ cũng vừa vặn, nhưng mang một thời gian sẽ rộng dần.

Nhiều đêm liền Gia Tú mơ đi mơ lại một giấc mơ. Trong mơ, nàng mặc chiếc váy đơm đầy pha lê ngồi trên ngai vàng, chân mang giày ngọc, đầu đội vương miện. Rồi nàng từ tốn bước xuống những bậc thang dẫn từ ngai vàng xuống sảnh Đại Điện. Nàng càng bước, đôi giày càng rộng ra, khiến những bước đi cứ chấp chểnh. Trong một lần bước, bàn chân nhấc lên và vuột khỏi chiếc giày khiến nàng mất đà, vấp ngã. Và lần nào cũng vậy, trước khi kịp lăn xuống những bậc thang, nàng choàng tỉnh, cảm giác nơm nớp vẫn rõ mồn một.  

Đêm nay, giấc mơ kỳ quái ấy lại tiếp tục cắt xẻ giấc ngủ của Gia Tú. Chẳng ngủ lại được, nàng ngồi bó gối trên giường, bé nhỏ trong không gian đen đặc, thơ thẩn trong mớ suy tưởng hỗn độn…

Giày mới mua bao giờ cũng vừa vặn, nhưng mang một thời gian sẽ rộng dần. Giày rộng không gây đau, nhưng buộc người mang luôn phải chú tâm kẻo vuột mất giày mà hụt chân ngã nhoài. Chân mang giày rộng, thế nào cũng có lúc trượt ra mất, chân đi, giày ở lại.

Bách như một đôi giày. Thưở ban đầu, anh khiến nàng thoải mái, nhưng nay anh không còn vừa vặn. Những lời thầm thì, những bản tình ca vẫn khiến nàng xao động, nhưng cảm giác chỉ như con sóng nhẹ vỗ bờ rồi bị hút nhanh vào cát. Những lo nghĩ của anh, với nàng, quá cỏn con. Những lo nghĩ của nàng, với anh, quá vời vợi.

Những ngày gần đây, nhìn Bách, nghe Bách, ôm Bách khiến nàng sung sướng mà lạ lẫm. Nàng đã thân thuộc với việc không chạm được vào anh. Đằng đẵng và ngậm ngùi là niềm hạnh phúc nho nhỏ của nàng. Tình cảm nàng đã già đi. Lý trí nàng đã lấn át: thời gian nàng bên anh rất xinh đẹp, nhưng vĩnh viễn neo lại ở quá khứ. Nấn ná bên nhau, cái hố khoảng cách giữa anh và nàng sẽ nở to ra, cho đến khi tất cả tàn dư yêu thương rơi tõm vào đấy rồi mất hút. Nấn ná bên nhau, những trật tự cuộc sống hiện tại của riêng anh, riêng nàng sẽ xổ ra hết, rối tung lên rồi cuộn thành một mớ hỗn tạp.

Nếu không đột ngột xa Bách lúc tình yêu đang mãnh liệt nhất, liệu nàng có mãi đau đáu? Tình yêu như một bình ga. Nếu bật bếp thật lớn, lửa thật to, bình ga sẽ nhanh chóng cạn. Nếu bật bếp riu riu, bình ga sẽ bền lâu, lửa tình có khi cháy trọn một đời con người.

Mắt Gia Tú xoáy sâu vào nụ cười sáng ngời và hạnh phúc của Gia Tĩnh trong tấm hình chụp hai anh em. Nàng giật mình, chẳng biết mình đã rời giường đến phòng làm việc từ lúc nào, đang co gối lọt thỏm trong chiếc ghế bên bàn làm việc. Sau vài giây tĩnh tâm, nàng nhấc lấy chiếc khung hình bạc ở góc bàn. Trong hình, nàng chỉ mới 14 tuổi, đang được anh trai cõng trên lưng. Hai anh em cười tít mắt, ấm êm và an bình.

Ngón tay nàng di di trên tấm hình, quanh nụ cười sáng ngời và hạnh phúc của Gia Tĩnh. Nàng thấy xót. Vẻ mặt vui tươi ấy, thời khắc thân mật ấy vĩnh viễn đọng thành một chấm cố định trên đường thẳng thời gian. Anh trai nàng, những ngày bên Bách, nàng công chúa tự do tự tại, Bangkok đun sôi trong nắng… Dù có trân quý hơn mọi châu báu trên trần gian, nàng cũng đành bất lực để những chấm ấy lại phía sau. 

Đặt khung hình lại chỗ cũ, Gia Tú bước đến chiếc máy đĩa, bật lên một giai điệu thướt tha, rồi nhón chân nhảy múa quanh căn phòng. Nàng vừa múa vừa khóc, cảm nhận thân thể nhẹ bẫng dần. Cảm giác rờn rợn của giọt nước mắt trờn trên bờ má khiến nàng ngộ ra vì sao khi buồn, khi đau, con người hay khóc. Chính nàng đang trải nghiệm năng lực làm nhẹ của nước mắt: cứ một giọt lăn ra, lòng nàng bớt vương vấn. Cứ một giọt lăn ra, nàng tỉnh táo hơn.  

Bỗng chiếc di động trên bàn rung bần bật, nàng xoay người mấy vòng đến cầm nó lên. Tin nhắn của Bách: “Gia Tú, anh muốn cùng em đi xa.”

29. Xóa: Chỉ cần được sống chung với người yêu thương và hiểu mình thật sự, tương lai sẽ đẹp đẽ biết bao.

Cùng nhau, Gia Tú và Bách lang thang khắp châu Âu hơn hai tuần. Qua những thành cổ, những bến cảng, những đô thị mà Bách đã đến trong chuyến phiêu bạt vô định kéo dài gần một năm, sau khi nhìn Gia Tú đội lên chiếc vương miện Nữ Hoàng trên tivi.

Buổi sáng cuối cùng của cuộc hành trình, Gia Tú và Bách đến Hannover – thành phố nổi tiếng với những lâu đài cổ kính ở miền Nam nước Đức.

Ngồi bên cửa sổ trong một quán cà phê gỗ nhỏ nhắn, Gia Tú lặng im hít thở làn hương cà phê quyện chặt trong hơi và khí của tiết thu lãng mạn. Chốc chốc nàng lại quay sang ngắm nhìn gương mặt mỹ miều của Bách đang hướng về phía những mái nhà tít tắp đằng xa.

Trời lất phất mưa. Ngồi đếm những hạt mưa dính trên kính, chễm chệ trên lá của chậu hoa trên bậu cửa sổ. Bỗng một hình ảnh kéo vào thần trí Gia Tú: trong một quán cà phê cúp điện ở Bangkok, nàng ngồi đếm những hạt mưa lấp lánh ánh đèn đường bám trên kính cửa sổ, bên cạnh nàng là Duy Thức. Nàng khép mắt, khẽ rung đầu thật vội để xua đi cái hình ảnh quá khứ nàng không chút hứng thú với việc lưu lại ấy. Khi mở mắt ra, nàng bắt gặp Bách đang nhìn mình âu yếm, nhưng chất yêu thương trong cái nhìn ấy rất yếu ớt, rất xa xăm.

-       Em thích được ướt một chút không? – Bách cười hiền lành.

Không chờ Gia Tú trả lời, Bách cầm lấy tay nàng, dắt ra khỏi quán cà phê. Qua hết bốn dãy nhà, qua hết hai con đường mòn, họ đến một bãi cỏ xanh mượt bên ngoài một lâu đài cổ. Anh buông tay nàng và nằm vật xuống cỏ, ngửa mặt lên trời. Anh nhắm mắt, để mặc những hạt mưa nhảy múa trên trán, trên mũi, trên gò má, chui tọt vào miệng. Anh cười lớn:

-       Cảm giác này thích thật!   

Khẽ khàng nằm xuống cạnh Bách, Gia Tú cũng nhắm mắt và ngửa mặt lên trời. Cảm giác những giọt mưa bắn vào làn da rồi nảy tung lên thật lạ. Nàng giơ hai tay lên trời vỗ bốp bốp. Cảm giác những giọt mưa bị ép vào giữa hai bàn tay rồi vỡ bung ra thật tuyệt. Nàng cười lớn đầy thích thú. Nàng luôn cảm động bởi những trải nghiệm mới. Nàng luôn cảm động bởi những sáng tạo của Bách để đem đến cho nàng các trò chơi độc đáo. Những hạt mưa bắn thẳng vào miệng khiến nàng cười thêm lớn. Đã lâu rồi nàng quên mất vị sảng khoái của việc cười to miệng, cười đến thắt ruột. Đã lâu rồi không ai khiến nàng vui thậm vui như thế này.

Lắng nghe tiếng cười của Gia Tú, hình ảnh nàng công chúa giàu năng lượng và khó nắm bắt của ngày xưa hiện về trong Bách…

Anh say mê nàng ngay lần đầu tiên trông thấy nàng từ xa rất xa trong sân trường. Cái khí chất đối lập lạ kỳ tỏa ra từ thân thể, nét mặt, từ cả cái phẩy tay nhẹ nhàng của nàng đã trói chặt tâm hồn anh. Anh càng đắm đuối nàng sau buổi đêm sinh nhật mà nàng đến tìm anh. Càng gặp gỡ, càng gần gũi, anh càng thuộc về nàng. Anh say nàng, nóng bỏng và lạnh giá. Anh mê nàng, bốc đồng và suy tính. Nhưng tình yêu anh chẳng dám mạch lạc một câu “anh yêu em”, vì lý trí anh luôn chấp chểnh: nàng không mãi là nàng công chúa độc đáo của riêng anh. Theo thời gian nàng sẽ sâu lắng dần, gò bó dần. Theo thời gian, anh sẽ chỉ là một mẩu cỏn con trong cuộc sống đầy trách nhiệm của nàng.

Anh đã luôn nửa ngóng chờ cái ngày nàng xa anh, nửa cầu khấn nó đừng bao giờ đến. Rồi khi nó đến, đứng trong căn phòng nàng trống trơn, anh đã nhẹ nhõm. Suốt tuần đầu tiên sau khi nàng biến mất, anh vẫn sinh hoạt bình thường, chẳng mảy may chút lo âu: nàng là công chúa, trên đời này đâu ai dám tổn hại. Chỉ đến khi xem lễ đăng cơ của nàng trên tivi, cơn bất ổn trong anh mới trỗi dậy. Đắng chát. Vô dụng. Bị hắt hủi. Anh bỏ học, đi lang bạt khắp châu Âu, biệt tăm biệt tích. Anh những mong thời gian và đất trời diễm lệ sẽ hàn gắn được cái khập khiễng trong mình.

Đứng giữa Paris hoa lệ, anh tưởng tượng ra không khí dần dần uốn nắn thành thân người nàng tựa đầu vào vai anh, cùng ngắm hoàng hôn. Bước trên những vỉa hè lát gạch ẩm ướt của London, anh tưởng tượng bàn tay nàng níu chặt vào mình để không trượt ngã. Đứng trước những con búp bê gỗ nhiều màu tại một hàng rong ở Moscow, anh tưởng tượng ra đôi mắt hau háu và nụ cười thích thú trẻ thơ của nàng. Rất nhiều và rất nhiều. Ngay giữa những thời điểm tưởng tượng về nàng, anh đã biết mình đang tự huyễn hoặc bản thân, nhưng…

Giờ đây, Bách muốn xóa. Anh muốn xóa sạch những ký ức mà Gia Tú nửa hiển hiện, nửa vô hình. Anh đem nàng đến tất cả những nơi mà bàn chân mình từng in dấu trong chuyến đi năm ấy, để sau này khi anh nhớ đến, khi anh lại đặt chân lên những vùng đất cũ, ảo ảnh về nàng sẽ không còn váng vất.

-       Anh có yêu em không? – Giọng Gia Tú trong trẻo như những giọt mưa, cắt đôi những hình ảnh xa xưa đang chập chờn trong tâm trí Bách.

-       Có.

Gia Tú nghiêng đầu sang nhìn Bách, mắt và môi nàng cùng lấp lánh: đây là lần đầu tiên anh trả lời câu hỏi yêu nàng mà không tốn lấy một khắc lưỡng lự. Được lời yêu chắc chắn của anh, nàng có quyết định mới. Nàng vốn xem chuyến đi này là quà chia tay với anh, nhưng nàng vừa đổi ý, nhất quyết sẽ chẳng xa anh – ánh sáng, nguồn vui, bản tình ca của nàng – một lần nữa. Cái hố khoảng cách giữa anh và nàng, nàng sẽ tìm được cách lấp nó lại. Cứ hoài chạy trốn thì kết quả sao mỹ mãn, nàng phải đối mặt, một lần cho mãi mãi. Chỉ cần anh bên nàng, mọi chuyện sẽ khả thi. Chỉ cần được sống chung với người yêu thương và hiểu mình thật sự, tương lai nàng sẽ đẹp đẽ biết bao.

30. Quên: Nàng phải trả gốc, và phải trả cả lãi.

Chuyến phiêu du châu Âu bất ngờ cùng Bách khiến lịch làm việc của Gia Tú rối loạn. Sau khi trở về, nàng quay cuồng trong hội họp, gặp gỡ ngoại giao, hoạt động xã hội… Đến khi có thể tĩnh tâm mà đếm nhịp thở, nàng đã thấy mình trên máy bay đi thăm nước bạn. Nàng chỉ cắt phụp mọi bận rộn, hớt hải quay về khi được tin Bách gặp tai nạn trên trường quay, nhập viện trong tình trạng nguy cấp. 

Lúc Gia Tú về đến bệnh viện, Bách đã tỉnh lại, nhưng không còn nhớ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì. Ngay đến tên mình anh cũng cần cha mẹ mớm lời. Để lấp liếm cái trí nhớ đột nhiên bị gột sạch bong, Bách rải đại trà thái độ thân thiện cho tất thảy mọi người. Những thớ tim của Gia Tú bất động khi nhận ra Bách cười với mình cũng chỉ bằng sự niềm nở rập khuôn.

Mỗi đêm ngồi bên giường Bách, một phần hồn của Gia Tú bị rứt đi…

Đêm đầu tiên, Gia Tú hết bần thần rồi lại khóc, hết khóc rồi lại bần thần. Những thớ thần kinh của nàng chẳng mạch lạc được một suy nghĩ nào.

Đêm thứ hai, Gia Tú nghi hoặc rằng Bách đang phỉnh gạt mình. Trong một bộ phim nào đấy từng có chuyện chàng trai vờ mất trí nhớ để sau khi chia tay, cô gái được thanh thản sống mà không bị đè nặng bởi cảm giác có tội. Biết đâu theo một suy tính, theo một lý lẽ kỳ quái nào của riêng mình, Bách đang diễn trò này: anh muốn chấm dứt nhưng không nỡ để nàng nếm cái vị đắng nghét của chuyện người yêu đột ngột biệt tăm, như nàng từng làm với anh. Nhưng sáng hôm sau, cái thân người anh cứng đờ trong vòng tay ôm chặt của nàng đã đập vụn suy đoán ấy, bóp nát cái hy vọng tí hin trong nàng.

Đêm thứ ba. Đêm thứ tư. Đêm thứ…

Một đêm nữa lại đến. Khi bệnh viện chìm sâu vào bóng đêm im lìm, Gia Tú lại đến bên Bách. Ngắm anh thanh bình chìm trong giấc ngủ, nàng lún sâu dần vào một đụn đầy những ký ức, lo nghĩ…

Ba tháng sau ngày lên ngôi, nàng bí mật trở lại Thụy Sĩ tìm anh. Không ai biết anh đã đi đâu. Cũng có thể cho người lần ra dấu anh, nhưng nàng đã buông xuôi. Quả báo. Nàng tin mình phải nhận lại đúng và đủ những gì đã gây ra. Đứng giữa căn phòng anh trống trơn, nàng thấu đáo những gì đã xảy đến trong anh vào buổi sáng nàng bỏ đi. Những cảm xúc tả tơi nhất trần gian.

Ngày đuổi ngày trôi qua. Nàng và anh gặp lại nhau, xa nhau, về bên nhau… Mới không lâu trước đây, nằm bên anh trên thảm cỏ xanh mượt ở Hannover, nàng đinh ninh rằng mình đã trả đủ những gì đã vay của số mệnh. Nhưng không. Nàng phải trả gốc, và phải trả cả lãi.

Số mệnh nhân từ ban cho nàng thêm vài ngày vui vẻ, trước khi một lần nữa cuốn anh xa thật xa. Một tương lai không có anh chẳng cày nát tâm tình nàng, bởi trong những ngày về lại bên anh, nàng đã luôn lang thang trên cái lằn ranh giữa tiếp tục và tạm biệt. Chỉ có cái ý nghĩ nàng và anh mãi mãi chẳng còn cùng nhau chia sẻ bất kỳ thứ gì – tình yêu, kỷ niệm, thương nhớ – khiến nước mắt nàng đọng thành một vũng dày trên tấm ra trải giường, mỗi đêm.  

Nàng chán ghét nước mắt, chán ghét cái cảm giác thân thể bị mủn thành từng mẩu, chán ghét trăm ngàn suy tư nặng nề cứ bám rịt vào óc. Nàng càng chán ghét việc phải lựa chọn: nếu Bách mãi không nhớ được, hoặc nàng sẽ cùng anh viết nên một câu chuyện mới – nhưng nhìn lại những ngày đã qua, nàng không còn vét được chút tự tin và kiên trì nào trong mình, hoặc nàng để anh ra đi với tâm trí trắng tinh – nhưng nàng không chịu được ý nghĩ phải một mình vò võ thương thương nhớ nhớ, trong khi anh…

Gia Tú giật mình rơi khỏi lưới suy tư khi ngón tay Bách chạm hờ vào mi mắt nàng, toan gạt đi giọt nước nặng trĩu đang đu trên hàng mi. Thấy nàng khẽ giật mình, anh nhanh chóng rút tay lại, rụt rè:

-       Có phải thần và Nữ Hoàng từng rất yêu nhau?

Thần kinh Gia Tú căng ra vì âm điệu trong giọng nói của Bách – cái âm điệu khúm núm, sợ sai, sợ làm phật ý Nữ Hoàng của đám người kẻ dưới. Gương mặt anh cứng lại, môi mím chặt đợi phản ứng của nàng, e sợ rằng mình đã nói sai. Nàng nặn ra một nụ cười, toan đáp trả anh nhưng câu chữ đột nhiên bay biến sạch khỏi trí óc. Nhìn vào đôi mắt anh đầy dè chừng, nàng cười hắt một cái, rồi đứng dậy bước nhanh khỏi phòng bệnh.

Đêm hôm sau, Gia Tú không đến thăm Bách. Những đêm sau nữa, nàng cũng không đến.

Một đêm nữa lại đến. Duy Thức đến gặp Bách, vài phút trước khi hết giờ thăm bệnh.

-       Bravo! Anh diễn giỏi đến mức cả Gia Tú cũng bị lừa. – Đứng bên cửa sổ, Duy Thức nói với Bách trong khi mắt cứ xuyên sâu vào tấm màn nhung đen của bóng đêm bên ngoài – Sự lạnh nhạt của anh đang khiến nàng ấy đang rất đau. Nhưng anh yên tâm, Gia Tú sẽ dần bình tĩnh lại. Anh đã diễn tốt phần mình và tôi sẽ giữ lời hứa, sau này sẽ chăm sóc cho nàng ấy tử tế.

Bách lặng thinh, nét mặt thuỗn ra nhìn Duy Thức. Duy Thức nhíu mày quan sát đôi mắt đang nong chặt những mối khó hiểu của Bách. Trong đôi mắt ấy chằng chịt những vệt bất lực, vì không thể nắm bắt hết được những điều vừa nghe. Miệng Bách hé ra, như toan nói câu gì nhưng vì không tìm được câu chữ mà câm lặng.

31. Chạy: Không gì sai khiến con người tốt bằng tình yêu.

Trong ánh nến vàng và tiếng vĩ cầm réo rắt, Duy Thức ngắm Nhã Lan duyên dáng húp từng thìa súp. Từ lúc bắt đầu bữa tối, cô chẳng ngước mắt nhìn anh, cũng chẳng thốt một lời. Nhưng không gian lãng mạn và nét an bình phảng phất trên gương mặt đã bóc trần tâm ý cô: cô đang muốn kiến tạo bức tranh ngọt ngào cuối cùng bên anh.

-       Tối hôm ấy, khi Nữ Hoàng cùng anh xuất hiện, em đã biết dù yêu Bách, nàng ấy phải buộc chặt với anh. Tính khí của cả hai, trí tuệ của cả hai… – Nhã Lan mở lời sau khi uống cạn hai ly rượu, vẻ mặt tươi tắn mơ màng vì rượu, bối rối vì không tìm ra được từ ngữ chính xác mà chuyển tải suy nghĩ.

Không chấm dứt câu nói, Nhã Lan tự rót thêm rượu vào ly. Cô nâng ly lên ngang tầm mắt, khẽ lắc cho làn nước vàng óng li ti những hạt bọt trong ấy sóng sánh. Nhìn Nhã Lan, hình ảnh Gia Tú chợt lướt qua tâm trí Duy Thức, có một lần nàng cũng đã chơi trò lắc lư những nhúm rượu trong ly thủy tinh...

-       Vì sao khi ở bên hồ, anh đã muốn em rời Bách? – Nhã Lan cắt đứt mạch suy tưởng của Duy Thức.

-       Vì anh phát hiện em luôn làm việc miễn phí, chẳng hề động đến số tiền anh đưa.

Nhã Lan yêu kiều tự cười mình. Cô đã thầm viển vông một chút yêu thương, một chút hờn ghen từ Duy Thức, nhưng anh chỉ không muốn mang nợ cô. Cô đổ cạn ly rượu vào miệng, miên man… Ngày xưa, cô phục tùng mọi sắp đặt của Duy Thức để săn đuổi cái hạnh phúc vĩ đại mà bấp bênh là được bên anh. Nếu cô hài lòng với những niềm vui nhỏ bé mà bền chắc Gia Tĩnh dâng tặng, bây giờ có khi cô đã là Hoàng Hậu, Bách và Gia Tú đã đêm ngày hát tình ca trong men rượu và hương cà phê, Duy Thức đã… Duy Thức lạc loài trong bức tranh sum vầy, yên vui ấy. Cô run rẩy trong ý nghĩ nhẫn tâm vừa kéo đến: cô ít nhiều đã làm đúng, đã giúp Duy Thức tìm được chỗ vừa vặn nhất trong cuộc sống này.

-       Anh có yêu em không?

-       Không.

-       Anh dối gạt rất nhiều người, nhưng không thể dối em một lần sao? – Nhã Lan phụng phịu, rồi cười điệu đàng, vờ như câu nói vừa rồi chỉ là đùa chơi.

Nhã Lan chớp mắt, kéo ngược giọt nước mắt đang lấp ló trở lại tuyến lệ. Cô xót cho mình: Duy Thức là giấc mộng cô mãi mãi chẳng mơ thấy được. Từ xưa, anh đã luôn thành thật với cô – anh không yêu cô – và luôn điều khiển cô bằng chính sự thành thật ấy. Không gì dung dưỡng tình yêu tốt bằng những thèm khát, ngưỡng mộ vô vọng. Không gì sai khiến con người tốt bằng tình yêu. 

-       Anh không dối em để đền đáp tình yêu bạt ngàn em dành cho. – Duy Thức nhẹ nhàng.

Câu nói này khiến cái kế đồ tủi hờn trong Nhã Lan tức khắc tụt xuống số 0. Cô bỗng thấy những ngày mình đã sống trở nên đáng giá. Cô êm dịu nhìn Duy Thức biết ơn: anh thừa tinh tường để nhận ra mục đích của buổi tối này, nhưng đã hợp tác để kỷ niệm cuối cùng được êm đềm như cô mong muốn. Cô khẽ cắn môi rồi vội vã đứng dậy.

“Đừng ghen tị với Gia Tú!” – Những lời của Duy Thức rơi loảng xoảng sau lưng Nhã Lan.

Nhã Lan cắm cúi chạy khỏi nhà hàng. Cô chạy khỏi cuộc sống hiện tại, chạy khỏi Duy Thức. Vừa qua khỏi cửa, cô dừng lại một nhịp chân, cười hắt một cái. Cuối cùng, cô đã thu gom đủ quyết tâm để thoát khỏi cái ảo vọng về một ngày anh sẽ thuộc về mình. Cuối cùng, cô đã dành dụm đủ nghị lực để đặt xuống một dấu chấm kết tròn trĩnh cho đoạn đời đầy sự kiện khủng khiếp và bí mật tày trời này. Ngày mai, cô sẽ xuất cảnh đoàn tụ cùng gia đình. Ngày mai… Hai hàng nước mắt liếm dài trên mặt cô. 

32. Lấp Lánh: Nhân chi sơ tính bổn ác.

Thảm cỏ trước cửa sổ phòng làm việc Gia Tú tắm trong nắng sớm vàng ươm. Bằng cọ và màu vẽ, nàng cố gắng thâu tóm vạn vật mướt mắt vào tấm khung vải. Những dải màu xanh non. Những chấm hồng li ti. Những vệt vàng hờ hững. Đôi lúc nàng ngừng cọ, ánh mắt mê đắm vào bức tranh thiên nhiên dịu dàng và sống động bên ngoài tấm cửa kính.

Sau cánh cửa phòng hé hờ, Duy Thức im lặng ngắm bàn tay Gia Tú thướt tha múa cây cọ vẽ. Thi thoảng, nàng cười êm ái và phảng phất. Thi thoảng, nàng nhíu mày trước một chi tiết khó nắm bắt thần thái. Nhiều phút trôi qua. Chợt mắt anh vô tình lướt ngang bàn làm việc, thấy một xấp hình đang nằm ngổn ngang. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bước đến cầm lên, lật lật xem xem.

Duy Thức nhìn rất lâu vào một tấm hình. Khi anh ngẩng đầu lên, bắt được ánh mắt hiếu kỳ và nghi hoặc của Gia Tú đang bám chặt vào mình. Anh nhếch mép và giơ tấm hình lên ngang mặt, quay nó ngửa về phía nàng. Trong hình, Bách quay đầu lại, ánh mắt man mác gắn trên vẻ mặt dáo dác, nửa hy vọng nửa vô vọng tìm kiếm ai đó trước khi bước vào phòng cách ly ở sân bay.

-       Bách đã quá liều. Đấy đáng ra chỉ là một tai nạn nhỏ rồi thổi phồng lên hòng che mắt nàng. Nhưng anh ta đã bí mật sắp xếp nó thành thật, đánh cược với chính số phận mình. Chính tôi cũng bị chàng diễn viên đại tài của mình qua mặt. Bách đã nhập vai mất trí nhớ quá hoàn hảo. – Duy Thức phân trần bằng giọng giễu cợt, nhưng lại có cái gì đấy rất vô tội.

Gia Tú liếc nhìn tấm hình. Nàng nuốt nhanh một nhúm không khí xuống phổi, rồi khẽ ngẩng đầu ngăn không cho nước mắt rỉ ra. Nàng quay phắt, trở lại đối diện với bức vẽ đang dang dở, đưa cọ lên phết phết vài nét…

Bách đã vào vai vô cùng chỉn chu và tròn trĩnh. Nàng đã tin, nhưng một ngóc ngách nào đó trong nàng vẫn bắt sóng được cái thật thà bị anh đè nén. Có thể có lúc anh không kìm được, muốn ôm nàng vào lòng. Có thể có lúc anh muốn chấm dứt việc dối gạt nàng. Có thể và có thể. Vẻ mặt chằng chịt những xúc cảm trái chiều của Bách trong tấm hình bỗng khiến nàng uất giận: Anh đã quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới không có nàng, vậy sao ở sân bay anh còn quay lại tìm bóng nàng?

-       Đôi khi phải bỏ đi để xem có ai đuổi theo mình hay không. – Duy Thức giải đáp cái thắc mắc câm lặng của Gia Tú.

Gia Tú giật mình, vì cơn chột dạ quen thuộc mỗi khi bị Duy Thức đọc thấu tâm ý. Vờ như chẳng quan tâm đến lời anh, nàng tiếp tục chấm phá những nét mới vào bức tranh…

Vẻ mặt dáo dác của Bách trong tấm hình lại chập chờn trước mắt Gia Tú. Nàng căm giận sự chu đáo nửa vời của anh. Bách không muốn đột ngột tan biến, khiến nàng phải hốt hoảng khủng khiếp. Nhưng trò mất trí nhớ ủy mị lại càng khiến nàng chới với, khi đinh ninh rằng mọi kỷ niệm, mọi hình ảnh về mình bị gột sạch vĩnh viễn khỏi tâm trí anh.

-       Bách biết bản thân vô dụng bên cạnh nàng, nhưng lại muốn nỗi nhung nhớ của nàng về anh ta được sống động và mãnh liệt. Mãi mãi. – Giọng Duy Thức rạch nát những suy đoán trong đầu Gia Tú.

Duy Thức chờ Gia Tú phản đối lời mình, nhưng chỉ có đôi mắt nàng mở to đầy ngỡ ngàng đáp trả. Anh nhìn nàng một cái nhiều ẩn ý, rồi kiêu ngạo và mạnh mẽ:

-       Nhân chi sơ tính bổn ác. Chỉ vì sợ bản thân không đủ khôn ngoan để đấu lại với người khác, con người mới chọn cách hiền lành với nhau cho yên thân. Yêu mà không thể có khiến con ma ích kỷ trong Bách tìm cách hành hạ nàng để được xoa dịu. Tình yêu…

-       Là một chất vô hình lung linh tồn tại trong những suy tưởng vô biên về nhau. Chỉ cần còn nhớ là còn yêu. – Gia Tú kết thúc câu nói của Duy Thức, rồi mỉa mai cười mình – Từ ngày xưa Bách đã luôn đề cao năng lực sống của tình yêu. Hai kẻ yêu nhau không nhất thiết cứ phải gần nhau.

Gia Tú lại hướng về bức vẽ còn ngổn ngang. Duy Thức thích thú ngắm nhìn nàng trong chốc lát, rồi lướt mắt quanh căn phòng. Các kệ tủ đều trống hoác. Nàng đã cho dọn dẹp sạch trơn những cuốn tiểu thuyết u uẩn, những đĩa nhạc buồn bã – những món giải trí sầu muộn mà nàng gắn bó suốt nhiều năm qua, từ ngày về nước.

-       Vì sao anh lại bày ra trò Bách mất trí nhớ?

-       Vì tôi không tin nàng, thưa Nữ Hoàng. Bách mạnh mẽ và dứt khoát hơn nàng, anh ta biết điều gì tốt nhất. Nếu nàng và Bách bên nhau, chỉ có nguy hiểm và tổn hại cho cả hai, và cho cả tôi. Vả chăng… – Giọng Duy Thức trầm bổng, nhẩn nha như sắp tiết lộ một bí mật to lớn – Tôi muốn nàng có thể nhớ thương anh ta lâu lâu một chút. Tình yêu trong nàng đang dần cũ kỹ, sắp thành một món đồ cổ, nên chỉ có một cách chia tay đặc biệt mới giúp nỗi nhớ được bền.

Nhiều phút dài trôi qua. Cây cọ vẽ im lìm trong tay Gia Tú. Duy Thức thú vị quan sát trạng thái kỳ lạ này của nàng: nội tâm nàng đang cố gắng tiêu hóa những lời của anh, trước khi hoàn toàn chấp nhận nó, vì nàng hiểu đó là sự thật.

-       Nếu anh đã rành rọt tâm ý người khác như vậy… – Gia Tú thoáng ngập ngừng, rồi bỗng đổi giọng thách thức – Vì sao Bách còn quay đầu lại tìm ta ở sân bay?

-       Một thời khắc ân hận, lưỡng lự, đánh cược với số mệnh. Tâm trí con người tuy ngay ngắn và dễ đoán, nhưng vẫn có những phút bốc đồng trật quỹ đạo. Cái đó thì tôi không muốn đoán. Một chút mập mờ khiến câu chuyện hay ho hơn. Mà… – Đột nhiên Duy Thức chuyển giọng châm chọc – Có khi do nàng cả nghĩ thôi. Biết đâu trước khi đi, Bách quay đầu lại chỉ để chào những người hâm mộ ra tiễn mình. Biết đâu anh ta đã mất trí nhớ thật.

Gia Tú ném cho Duy Thức một ánh mắt cáu gắt, toan quăng ra những lời cấm cẳn. Nhưng cái cười mỉm đầy khoái trá của anh khiến nàng đầu hàng. Càng dấn lâu trong cuộc trò chuyện này, tâm tình nàng càng bị anh tung lên nẩy xuống theo ý thích, như một trái bóng. Nàng quay lại hí hoáy với bức vẽ.

-       Bách sẽ mãi nhớ thương nàng, rất nhiều và rất sâu. Cái đêm tôi đưa nàng đến nhà Nhã Lan, thật ra chính anh ta đã nghe hết những lời nàng nói.

Gia Tú cảm được cái vỗ về trong câu nói vừa rồi của Duy Thức. Không biết nên hành xử thế nào, nàng vờ như lạc sâu trong thế giới của màu sắc và cọ vẽ, đeo lên một sắc mặt đăm chiêu.

Tiếng cửa khẽ khàng khép lại sau lưng Gia Tú. Đặt cây cọ xuống, nàng đứng yên một lúc lâu, ánh mắt tha thẩn vào không gian bao la phía ngoài cửa sổ. Mặt Trời đã lên lưng chừng bầu trời. Ánh nắng đậu nhấp nháy trên vạn vật. Những câu chuyện đã qua lấp lóa tan dần vào nắng. Và những câu chuyện lấp lánh khác sẽ bắt đầu. Môi nàng nhẹ nhõm một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro