chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đà Lạt sau một tuần ướt át với những cơn mưa phùn dai dẳng thì hôm nay cũng đã có những tia nắng vàng chơi đùa với những cơn gió làm bất cứ ai cũng khẽ chùn chân xuống phố.

Sáng nay Kiệt vừa từ Sài Gòn về để mai đi đám cưới Tân - bạn nối khố từ thưở đi nhà trẻ.

Anh không còn cái tuổi cứ thích là cuối tuần lại bon bon trên người tình về nhà.

...

Đã mấy tháng rồi, từ ngày anh gặp lại bóng cô ở Bamboo sớm thứ bảy ấy, cuối tuần của anh đã thay đổi, quán quen của anh bây giờ cũng di dời qua đây. Anh hy vọng sẽ gặp lại cô lần nữa, anh không chắc bản thân mình hy vọng điều gì. Chỉ đơn giản là muốn gặp lại cô, nhìn thấy nụ cười như có như không trên gương mặt bụ bẫm trẻ con của cô.

Cách đây ba tháng, anh đang test máy chuẩn bị hôm sau đi chụp hình cưới cho Tân thì cô vô tình lọt vào khung hình của anh. Cô đứng dưới ánh nắng vàng dịu, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt bụ bẫm như một đứa trẻ. Cô mặc chiếc áo len tay dài màu trắng cùng với chân váy dài màu đen chấm bi, khoác trên cổ chiếc khăn len màu đỏ to sụ che kín cổ. Sau lưng cô khoác chiếc balo bé xíu bằng nắm tay. Anh chẳng thể hiểu được mấy cô cứ xúng xính bên những chiếc giỏ xách, balo bé xíu ấy thì đựng được gì trong ấy, rồi tự bật cười với cái suy nghĩ chẳng đâu vào đâu của bản thân.

Anh vô tình lặng lẽ bước theo cô qua những con phố. Anh cười theo ánh mắt tươi tắn của cô khi trên gương mặt tròn tròn ấy xuất hiện cái mím môi, lại ngay sau đó là nụ cười như có như không, ánh mắt cô lúc căng thẳng, lúc buồn, lúc lại sáng rực lên... Cô như không hề quan tâm đến cuộc sống nhưng lại như một lữ khách lạc lối đang âm thầm quan sát những điều bình dị nơi đây.

Anh bước chầm chậm phía sau dõi theo bóng dáng cô mà không hề hay biết, anh theo cô dọc bờ Hồ Xuân Hương, rồi bước về phía quảng trường Lâm Viên, cô ngồi lặng yên ngắm mây ngắm dòng người qua lại như cô không thuộc về chốn này, còn anh đứng cách cô khoảng hai tầm tay thì đang cười ngốc nghếch không hiểu sao mình lại bị cuốn theo cô nhóc trẻ con này.

Anh âm thầm đưa máy hướng về phía cô, lưu lại từng khoảnh khắc của cô. Anh đứng ngẩn ra đợi cô, đợi đưa cô về nhà. Dù rằng đây chỉ là lần đầu anh gặp cô.

Cô chậm rãi bước xuống dốc về phía đường Ánh Sáng, rồi rẽ về đường Bà Triệu, đi dọc lên Trần Phú men theo ngõ nhỏ về đường Thiện Mỹ, cô bước chầm chậm như chẳng hề bị những hạt mưa phùn lất phất ảnh hưởng tâm trạng. Anh vẫn chưa thể rõ được cô là một người xứ lạ đến Đà Lạt công tác hay chỉ là một du khách. Cô dừng lại tại một ngôi nhà tím với những chậu bông treo lơ lửng điểm tô cho ngôi nhà càng thêm xinh xắn và nổi bật trong một cái hẻm dốc nhỏ này. Cô ngồi bệt ở bậc tam cấp, duỗi chân nhắm mắt khẽ tựa lưng vào cổng, vẫn không nhận ra anh đã theo sau cô suốt quãng đường dài. Anh đưa máy lên, tính lưu lại khoảnh khắc này của cô nhưng chợt giật mình khi nghe giọng cô:

- Anh có quen em sao? – Cô giữ nguyên bộ dạng mắt nhắm, chỉ thì thào vừa đủ cho anh nghe.

- ...

- Anh là khách du lịch đi lạc à? – Câu hỏi thứ hai thì cô đứng lên, tiến về phía anh, đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn xoáy vào mắt anh.

Anh bối rối gật đầu thay cho câu trả lời. Anh không ngờ vẻ ngoài trẻ con từ nãy giờ đã được thay thế bằng một vẻ tự tin, mạnh mẽ.

- Ồ, xin lỗi nhưng em cũng mới chuyển về đây nên cũng không giúp anh được, anh có thể quay lại ngã ba, hỏi cô bán quán nhé. – Cô mỉm cười đặt tay lên vai, xoay người anh lại theo hướng tay cô chỉ.

- Cảm ơn em. – Anh nghiêng đầu chào rồi rời đi.

***

Sau khi quyết định gửi mail cho Nhã, Di rời khỏi Sài Gòn vội vàng, đã lâu lắm rồi cô không có giây phút nghĩ cho bản thân. Từ bao giờ mọi việc của cô đều có liên quan đến Nhã, hắn ở đâu thì cô ở đó, hắn cần hỗ trợ thì cô liền âm thầm giúp đỡ, mọi việc đều được cô tự nhủ rằng vì Nhã là chiến hữu của cô. Cô luôn lặng lẽ bên cạnh hắn, chia sẻ cùng hắn ngưỡng tuổi đẹp nhất của tuổi thơ chân trần tắm mưa chơi u, rồi đến những tháng ngày tham gia các hoạt động tình nguyện thời sinh viên, rồi cả cùng hắn cầm hồ sơ đi rải truyền đơn sau khi tốt nghiệp,... bên cạnh lắng nghe chuyện hắn yêu, chuyện giận hờn của hắn và bạn gái, cô không màng đến những lời mời đi chơi của những anh khóa trên, lời hẹn hò của bạn đồng nghiệp. Thời gian biểu của cô đơn giản chỉ là sáng đi làm, tối về nhà, hắn ới thì đưa cô đi vòng vòng quanh khu nhà măm măm vài món vặt, tán chuyện trên trời dưới đất.

Có lẽ mọi việc cũng sẽ mãi trôi qua như thế nếu như dạo gần đây hắn không bận rộn hơn, hắn thường không trả lời tin nhắn của cô, nhà hắn và nhà cô cách nhau hai con hẻm nhưng chẳng thể nhìn thấy mặt nhau, dường như hắn đang né cô. Rồi có người bạn nói với cô, hắn đang thất nghiệp, cô âm thầm liên lạc với những mối quan hệ trong ngành để có thể giúp đỡ hắn tìm một công việc phù hợp, hắn có việc làm nhưng hắn vẫn không còn thời gian dành riêng cho cô. Mọi việc về hắn cô đều biết qua bạn bè và trang cá nhân của hắn.

Hắn đang yêu, một mối tình công sở với sếp, để tránh cho lời ra tiếng vào nên hắn nghỉ việc để được bên nàng. Cô biết được những thông tin này, lòng cô bất an. Hắn đã chín chắn hơn, suy nghĩ rõ ràng hơn, và quan trọng lần này cô không còn là người để hắn tin tưởng tâm sự nữa.

Bạn thân của cô khuyến khích cô nói ra, dù thế nào thì cô cũng có thể nhẹ nhàng buông tay.

Cô soạn một cái mail với nội dung không thân mật lắm như hai kẻ quen nhau gần nửa cuộc đời, nhưng cũng chẳng khách sáo như thư xin việc, uhm thì đây cũng là lần đầu cô gửi mail cho hắn, điền địa chỉ mail xong thì cô vẫn chẳng thể tự tin gửi. Vẫn là chỉ lưu vào mục thư nháp.

Cô soạn thêm một cái mail xin từ chức, cô sẽ nghỉ ngơi một thời gian, chẳng rõ bản thân đang muốn gì, chỉ là cô muốn rời khỏi đây một thời gian. Sài Gòn – nơi đây như quê hương của cô, cô đã sống và lớn lên giữa lòng phố từ hồi chưa đầy tháng, mọi ngóc ngách dường như đều có hơi thở của anh, có hình ảnh của anh. Cô không trốn anh, nhưng cô cần một khoảng lặng để nghĩ về mối quan hệ của anh và cô, nghĩ về tương lai của cô.

Sau khi bàn giao lại công việc thì sếp hy vọng cô có thể suy nghĩ lại về việc sau kỳ nghỉ cô có thể tiếp quản chi nhánh mới ở Đà Lạt. Cô cảm ơn và sẽ trả lời sếp sau một tuần.

Cô rời phố lên Đà Lạt không ai hay biết ngoài mẹ bỉm sữa cô ở ké trên ấy, cô chỉ báo với ba má là cô đi công tác vài ngày.

Trên chuyến cuối xe khách Phương Trang, cô gửi mail cho hắn. Sau đó tắt điện thoại.

Ngày đầu tiên ở Đà Lạt, cô ngủ vùi trong ngôi nhà của Linh – con bạn ngồi cùng bàn thời đại học. Ngôi nhà giống như chủ nhân của nó, be bé xinh xinh tươi tắn từ màu tím nổi bật đến những chậu cúc treo lủng lẳng. Cô lên thì nhà Yến cũng đi du lịch cùng cơ quan nên xem như cô trông nhà giúp.

Ngày thứ hai, cô loanh quanh ra phố, mọi nơi ở đây không còn bóng hắn nhưng khi vừa thoát khỏi những con đường dốc nho nhỏ ra trung tâm thì anh dường như đang ở đây. Cô nhớ lại những chuyến đi trước đây, dù đi đâu hắn cũng là người xách balo đi cùng cô, uhm thì chiến hữu mà.

Có lần cô tạo dáng bên Hồ Xuân Hương, nhờ hắn chụp, hắn lèm bèm nhưng rất chăm chút cho góc máy để có được những bức hình đẹp. Rồi lúc đạp vịt cũng là hắn kéo tay cô đến bến, sau đó lại thì giả bộ lý với lẽ rằng "Chẳng phải bọn con gái đều thích trò này ư? Mày không có bồ nên tao tình nguyện đi chung với mày."

Cô ngồi thẫn thờ nhớ về những ngày ở đây cùng hắn, vu vơ cười với những điều ngốc nghếch cô đã từng làm. Thành phố này vẫn thế, con người thì nhẹ nhàng, dịu dàng, thân thiện, dường như muốn bao dung với tất cả con người xa xứ khi vô tình lạc bước đến đây.

Cô lặng yên cảm nhận những tia nắng vàng len lỏi qua những cành thông, e ấp vờn nhẹ lên mắt cô, vừa đủ dung hòa cho cái se lạnh tạo cảm giác ấm.

Vì đây là trung tâm, phía sau lưng cô là chợ, nên cái bùng binh này luôn có đủ các phương tiện ngược xuôi, sự sầm uất có vẻ trái ngược hoàn toàn với nơi cô đang trọ cách đây không xa. Cô quan sát thằng bé bán vé số: nó vô tư đùa nghịch với con mèo của cô bán khoai lang nướng, chẳng màng gì đến xấp vé dày cộm trên tay tỷ lệ nghịch với kim đồng hồ đang nhích dần. Cô lắng nghe câu chuyện của chú xe ôm với bác chụp hình dạo: chú xe ôm vui vẻ chỉ đường cho du khách, chỉ cho khách trạm bus và đôi khi là chỗ thuê xe máy giá rẻ. Còn bác chụp hình dạo vai đeo lỉnh kỉnh cái túi da dỏm đã bạc thếch, lớp nhựa bong tróc đựng cuốn sổ hóa đơn và dăm tấm hình. Trước ngực đeo chiếc máy chuyên nghiệp, nhưng vẫn vui vẻ cầm chiếc điện thoại thông minh chụp giùm khách một tấm gia đình hoặc đôi trai gái muốn có ảnh chung view đẹp... Cô nghĩ mình có thể bắt đầu cuộc sống an yên tại đây. Cô quyết định sẽ nhận nhiệm vụ mới ở chi nhánh Đà Lạt, cô lục điện thoại tính gọi cho sếp nhưng chợt nhớ ra cô đã tắt máy và để lại chỗ trọ. Đứng lên, vươn vai, mỉm cười cho sự bắt đầu lại. Cô bước qua đường, mua hai củ khoai lang nướng, không quên chia cho thằng nhóc bán vé số một củ rồi nhờ bác chụp hình chụp cho một bức lấy view toàn bờ hồ, thanh toán và hẹn giờ quay lại lấy hình. Cô bước vô định về phía tòa nhà như quả sầu riêng, đây chắc là điểm mới. Trời không quá nắng cho buổi trưa, nên cô chầm chậm rải từng bước men theo những con dốc được điểm bởi những bụi cẩm tú cầu tím nhạt, loại hoa đặc trưng của thành phố ngàn hoa.

Thì ra đây là quảng trường Lâm Viên, nơi đây tập trung những bạn trẻ đi theo nhóm đang selfi, có một vài cặp đôi đang tạo dáng trước gậy selfi, có một anh chàng mặc sơ mi sọc quần kaki lửng, lưng đeo balo chân đi đôi sneaker màu rêu đương loay hoay chỉnh máy hướng về phía cô, chắc đang tìm góc chụp bờ hồ hoặc cái quán cà phê tím nổi trội bên kia bờ hồ, cô bật cười bởi suy nghĩ thoáng qua, người Đà Lạt thì luôn áo khoác, quần dài, còn khách du lịch thì luôn áo váy quần soọc như muốn hưởng trọn cái không khí mát mẻ của cái máy lạnh khổng lồ, cô quan sát một vòng rồi lại ngồi xuống ngắm toàn bờ hồ từ trên cao, tự nhiên cô cũng muốn được cùng ai đó ngồi bên cạnh nhau lúc này, tại đây, không cần nói gì với nhau, chắc bình yên và hạnh phúc lắm. Cô không rõ mình sẽ làm gì tiếp theo trong những ngày kế tiếp ở đây. Lúc này cô chỉ hy vọng thời gian mãi như vầy, nơi đây không ai biết cô vừa tỏ tình, cô không biết ai chốn này. Mưa lất phất làm cô thêm yêu cái thành phố này.

Cô quyết định quay về và sẽ viết mail trả lời sếp. Sau đó sẽ lên lại lịch trình cho mấy ngày kế tiếp. Cô có thể đi tắt để về nhà nhưng cô thích những con dốc vắng xe nên cô cứ chui vào những ngóc ngách nhỏ. Về gần tới nhà thì vô tình cô phát hiện có người theo sau lưng, chìa khóa nhà của Yến thì luôn được đặt ở trong chậu hoa treo lủng lẳng gần cổng, cô không thể hồn nhiên lấy trước mặt người lạ. Cô thản nhiên ngồi bệt xuống cổng, nhắm mắt vờ như quên mang chìa khóa nhưng không ngờ anh trai đi đôi giày rêu này lại có hứng thú với ngôi nhà màu tím này. Nếu như bình thường cô sẽ không quan tâm anh theo mình có ý gì, nhưng lúc này cô một phần vì mệt, một phần vì khát nên cô lên tiếng nhằm đuổi anh đi để cô có thể lấy chìa khóa vào nhà, nhưng sau khi nói xong câu đầu tiên, nhìn vẻ bất ngờ của anh thì cô nghĩ mình đã trách nhầm anh, anh chẳng phải kẻ xấu xa như cô đã nghĩ, dù sao cũng chỉ là 1 du khách lạc đường. Rất nhanh, cô bình tĩnh và hướng dẫn anh đến chỗ tạp hóa hỏi đường.

***

Anh đã biết được địa chỉ nhà cô, nên anh nghĩ sẽ tặng cô vài tấm hình mà anh đã vô tình lưu lại được. Anh tự trách bản thân đã không can đảm làm quen trước với cô.

Vừa khởi động lại chiếc điện thoại thì có một vài cuộc gọi nhỡ và dăm tin nhắn nhưng chủ yếu là công việc. Hắn vẫn chưa có câu trả lời, hay sự im lặng là câu trả lời duy nhất hắn muốn cô tự hiểu. Soạn mail trả lời sếp về việc cô sẽ nhận nhiệm vụ mới ở chi nhánh Đà Lạt.

Sau đó, cô ra vườn thu hoạch ít cà chua đen và xà lách, tự thưởng cho bản thân dĩa salad. Yến là đứa chín chắn, dù bằng tuổi cô nhưng một phần tự lập rồi lấy chồng sớm nên mọi thứ đều được mẹ bỉm sữa lo chu toàn trước khi giao nhà cho cô, tủ lạnh đủ thịt cá để làm vài bữa tiệc BBQ cho dăm người. Sân trước nhà thì có một khoảnh vài mét vuông trồng đủ các loại rau. Cô có thể ở ẩn trong nhà khi tâm trạng tệ không muốn ra khỏi nhà vẫn không sợ chết đói.

Đang tìm đường cho một vài địa chỉ tham quan thì úc nhà cô nhắn cô mua quà, còn Chip Gà Cồ - em con cậu của cô thì nhún nhảy bảo nhớ cô. Uhm thì dù thế nào cũng sẽ vẫn chỉ có gia đình là bên cạnh chúng ta đến phút cuối.

Cô chợt liếc về góc màn hình, ngày mai là sinh nhật ba cô rồi. Nhanh chóng như lúc đến, cô với điện thoại đặt xe để tối quay về Sài Gòn, rồi cô gọi điện cho Yến báo cô có việc phải về sớm hơn dự định. Yến hiểu tính cô nên cũng chẳng hỏi thêm, chỉ nhắn cô đừng lo, vì xung quanh đấy toàn họ hàng mà an ninh vẫn tốt nên nhà không có người hai ngày cũng không sao.

Cô dọn dẹp lại hành lý, xách xe vòng ra chợ sắm vài món đặc sản, ngẩn người khi nhìn thấy gói atiso túi lọc màu xanh lá mà lần nào đi hắn cũng mua cả chục gói. Lưỡng lự giữa mua hay không mua, nhưng rồi vẫn quyết định bỏ xuống.

Cô vòng ra bờ hồ lấy hình, rồi chạy lên Hai Bà Trưng gọi hai phần ốc nhồi hấp và một chai bia dù bụng không đói. Tập trung nhâm nhi bỏ mặc một vài ánh nhìn của những bàn đối diện.

Cô quay về, dọn dẹp lại gối nệm, quét và lau nhà, soạn gọn hành lý, cô đến cũng chỉ có chiếc hành lý, nên về cũng nhỏ gọn như thế. Bật cười và nghĩ nếu như Yến có nhà chắc cô còn phải mang cả cái vườn nhỏ nhà nàng về. Kiểm tra lại lần nữa về gas, điện nước, cửa sổ, cửa sau đã khóa. Cô kéo vali ra cổng, khóa cửa, đặt chiếc chìa khóa vào chậu bông, tiến về phía tạp hóa đầu ngõ, mua một túi khăn giấy, không quên nhờ cô ngó chừng nhà giùm. Khoảng 5' sau thì xe trung chuyển đến đón cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro