Quen Dần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Như mong đợi, kẻ tồi tệ thành anh Tim. Đã gần 2 thánh kể từ ngày Cáo già – biệt danh cô gọi Ca Tim gia nhập ê kíp chương trình ratting tăng lên hẳn tuy không cao nhưng ít ra nó cũng đã trở thành bùa hộ mệnh cho cô trước sếp Hà Mã. Đôi khi sếp còn nhăn mặt và lắc đầu nhưng ít ra ông ta không còn đập bàn hay ném tài liệu tứ tung nữa. Nhờ vậy mà công việc của cô giảm được ít nhiều áp lực. Cho dù hàng ngày vẫn bận rộn nhưng chí ít cô cũng đã có đủ thời gian để về chuẩn bị ngày 2 bữa cơm cho Kiyeon. 

Có vẻ Jiyeon đã quen dần với việc cô biến mất lúc 4 rưỡi sáng. Chỉ có điều thái độ của Jiyeon ngày càng lạnh nhạt và có gì đó coi thường cô hơn trước. Nhiều lần cô bắt gặp Jiyeon đi với những người con gái khác nhưng Jiyeon không hề tránh mặt mà cố ý để cho cô nhìn thấy, thậm chí cử chỉ của họ còn thân thiết hơn trước lúc cô đến. Trong bữa cơm cũng vậy, 2 người hầu như không nói chuyện, chỉ trao đổi khi cần thiết ví dụ như " Em có ăn cơm tối không?" Jiyeon sẽ trả lời "Có" hoặc " Không" mà thôi. Hay khi cô hỏi " Chị muốn thay rèm cửa" Jiyeon cũng chỉ gật đầu " Tuỳ chị". 

Phải, gần 2 tháng cô chỉ sống trên danh nghĩa là vợ Jiyeon nhưng thực chất là đầu bếp và " đồ chơi" mỗi tối của Jiyeon mà thôi. Cô cảm nhận rõ được sự không tôn trọng đó. Nhưng cô chưa bao giờ phản kháng lại. 

Cái thứ nhất, những cuộc tình của cha cô trong quá khứ là cơ sở bằng chứng hùng hồn để cô mất niềm tin, nhất là có ngoại hình có tiền như Jiyeon. Ngay cả bạn trai cũ của cô, phải mất 1 năm sau cái ngày cô nhận lời tỏ tình từ anh ta cô mới nói 3 chữ " em yêu anh". Nhưng bây giờ thì sao chứ, anh ta vẫn bỏ cô đi. 

Cái thứ 2, cuộc sống không có cha từ năm lên 8 đã tôi luyện cho cô khả năng sống bằng lý trí và kiểm soát cảm xúc rất cao. Một khi cô gạt ai đó ra khỏi danh sách cuộc đời thì họ khó mà làm ảnh hưởng gì đến cô được.

Cái thứ 3, Tên cáo già dù đã tham gia chương trình nhưng ông ta luôn làm cho cô và ê kíp tá hoả mỗi sáng. Khi thì không chịu đọc bản tin chỉ vì trong bản tin đó có 1 từ mà ông ta không thích hay nếu đó là tin về dịch tả nhất định ông ta sẽ không nói đâu. Lý do ông ta đưa ra là gì nhỉ? À, ông ý nói là " bẩn miệng". Lão ta là một nguy cơ, một quả bom nổ chậm còn Jiyeon thì không nên cô thà dành sức đối kháng với ông ta còn hơn ghen tuông hay nổi đoá với Jiyeon. 

Cái cuối cùng cũng là cái quan trọng nhất, cô yêu công việc của mình, hơn tất thảy mọi thứ, bản thân hay gia đình. Ngày mẹ cô còn sống bà vẫn hay vuốt tóc cô hỏi đùa: 

- Bao giờ con gái mẹ định lấy chồng?

Và cô thì luôn lém lỉnh trả lời lại: 

- Khi con tìm được người con yêu hơn công việc 

Chính vì vậy không có gì quan trọng hơn công việc ấy. Hơn nữa xét trong hoàn cảnh bây giờ cô cũng đâu có gì ngoài công việc . Một cuộc hôn nhân ghẻ lạnh, Gia đình, Mẹ đã từng là gia đình của cô nhưng giờ bà đâu còn. Liệu cô còn có thể quan tâm được gì ngoài công việc. 

Hôm nay là ngày ba mẹ Jiyeon đi du lịch về, Jiyeon cô về căn biệt thự của họ để ăn cơm. Mà khổ cho cô quá, suốt cả bữa ăn mẹ cô cứ hỏi đi hỏi lại câu hỏi: 

- Bao giờ hai đứa cho mẹ bế cháu! 

Ôi mẹ đất ơi, bầu bí kế hoạch gì ở đây. Cô quay sang Jiyeon cầu  cứu thì Jiyeon lại trả lời 

- Cái này tuỳ cô ấy thôi mẹ. 

" Tuỳ, tuỳ cái đầu cô ấy". Vậy là cả buổi cô không nuốt trôi nổi miếng cơm nào. Còn Jiyeon thì cứ dửng dưng đến phát bực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro