Em Chờ Chị Ở Kiếp Sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội nón bảo hiểm nào cả nhàaaa

----

Hai gia đình tan vỡ kết hợp với nhau, hai cô gái vốn không có quan hệ huyết thống trở thành chị em...

Lâm Vỹ Dạ, chị gái ưu tú, ôn nhu, thông minh, thiện lương lại xinh đẹp.
Ninh Dương Lan Ngọc, nhỏ hơn Lâm Vỹ Dạ hai tuổi, ngụy trang là sở trường từ nhỏ của cô bé.

Ninh Dương Lan Ngọc đem yêu Lâm Vỹ Dạ, nhưng chỉ có thể nhìn ...

Yêu Lâm Vỹ Dạ, là một nỗi đau, đau đớn bất lực ...

Yêu Lâm Vỹ Dạ, là một loại đau thương ...

Tình yêu không có kết quả như thiêu thân lao vào lửa, trả giá bằng chính sinh mệnh chúng.

Ninh Dương Lan Ngọc là một cô bé sinh ra và lớn lên trong gia đình đơn thân, cha mẹ ly dị sớm, mà bởi vì cô bé là con gái nên không nhận được tình thương nơi cha. Sau đó, cô bé ra ngoài sống với mẹ. Ngoại trừ phí sinh hoạt định kỳ mỗi tháng, cha cô bé chưa từng liếc mắt nhìn đến Lan Ngọc, dù chỉ một lần cũng không.

Mẹ Lan Ngọc công tác bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian để chăm sóc cô bé, đó là lý do vì sao mà Lan Ngọc vẫn luôn ở nhà một mình, Lan Ngọc rất ngoan lại biết nghe lời, tô vẽ một mình, xem TV một mình, học bài một mình, ngủ một mình. Mặc dù có chút cô đơn, nhưng Lan Ngọc chưa bao giờ nói với mẹ, Lan Ngọc chỉ mỉm cười đón mẹ mỗi tối muộn.

Lan Ngọc biết mẹ rất vất vả, cô bé cũng mong có người chống đỡ mảnh trời này vì mẹ, giống như mẹ làm vì bản thân vậy. Lan Ngọc mong muốn mẹ có thể hạnh phúc, mà không phải là một người cô đơn giống như Lan Ngọc . Cho nên, Lan Ngọc vẫn luôn hy vọng có một người cha mới, cho dù người cha mới không thích cô bé cũng không sao, chỉ cần ông đối tốt với mẹ, chỉ cần mẹ có thể hạnh phúc, Lan Ngọc rất hài lòng.

Lan Ngọc chờ rồi chờ, rốt cuộc chờ mong đến cấp hai thì người kia cũng tới, cha mới của Lan Ngọc. Ngày ấy lần đầu tiên Lan Ngọc nhìn thấy chị, chị gái tương lai nắm tay cha mới, còn Lan Ngọc nắm lấy tay mẹ.

Hai gia đình tan vỡ kết hợp với nhau, không linh đình nhưng lại rất ấm áp.

Chị gái mới lớn hơn Lan Ngọc hai tuổi, học lớp mười, hơn nữa còn là tâm điểm, Lan Ngọc nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Tên chị là Lâm Vỹ Dạ, vừa đẹp lại ưu tú, cư xử với mọi người ôn hòa lễ độ, đối đãi với Lan Ngọc càng giống như mùa xuân quấn quít ôn hòa, trái tim mỏng manh lẻ loi của Lan Ngọc dần dần không còn thấy cô đơn.

Hai người ở chung một phòng, Lan Ngọc nằm giường trên có cảm giác như ở ký túc xá, nhưng lại có nhiều tình thân và cảm giác ấm áp không tên hơn.

Lâm Vỹ Dạ sẽ dạy kèm cho Lan Ngọc mỗi ngày, nhìn bộ dáng Lan Ngọc chán nản gãi đầu chỉ hiểu lơ mơ sẽ cười thực thoải mái. Chị sẽ xoa xoa đầu Lan Ngọc động viên nói: "Lan Ngọc rất thông minh, lúc trước chị học nghe chẳng hiểu chút nào luôn cơ." Thật ra Lan Ngọc biết Lâm Vỹ Dạ chỉ lừa gạt mình, Lâm Vỹ Dạ có thành tích tốt như vậy sao lại có khả năng không hiểu? Chỉ có điều, cô bé rất thích Lâm Vỹ Dạ dịu dàng như vậy!

Nếu như chị Dạ chỉ dịu dàng với một người là mình, vậy thì tốt biết bao?!

Lan Ngọc bị suy nghĩ của bản thân hù dọa, cô thật xấu xa, sao lại có thể độc chiếm sự dịu dàng của Lâm Vỹ Dạ?

Cảm giác mất mát mờ nhạt và cảm xúc không rõ tên theo Lan Ngọc từ cấp 2 đến trung học, hơn nữa Lan Ngọc còn học chung trường với Lâm Vỹ Dạ

Năm ấy Lan Ngọc học lớp 10, Lâm Vỹ Dạ học lớp 12.

Lan Ngọc rất vui vì mình có thể học chung một trường với Lâm Vỹ Dạ, như vậy Lan Ngọc đều có thể thấy Lâm Vỹ Dạ mỗi ngày, chỉ cần có thể nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ liếc mắt một cái, cố gắng nhiều hơn nữa Lan Ngọc cũng chấp nhận trả giá.

Bao nhiêu ngày đêm, sau khi Lâm Vỹ Dạ ngủ say, cô bé đều trộm bò dậy, trốn trong chăn ôn bài đọc sách, muốn ngủ cũng không thể ngủ. Bao nhiêu lần lớp học đang giờ nghỉ trưa, cô ôm sách vở đến phòng giáo viên chỉ để biết thêm một chút kiến thức, giáo viên từ vui vẻ đến thấy đau đầu, mà Lan Ngọc coi như không thấy, chỉ vì có thể gần Lâm Vỹ Dạ hơn.

Vì Lan Ngọc muốn thi đỗ trường học của Lâm Vỹ Dạ, cùng Lâm Vỹ Dạ chung một chỗ. Cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tan học.

Lan Ngọc biết tình cảm của bản thân không bình thường, mỗi ngày đều nghĩ đến Lâm Vỹ Dạ, ngay cả trong mộng cũng đều là bóng dáng của Lâm Vỹ Dạ, khi người khác nói đến bạch mã hoàng tử của mình, Lan Ngọc nghĩ đến Lâm Vỹ Dạ đầu tiên.

Lâm Vỹ Dạ không phải hoàng tử, nhưng còn đẹp hơn so với hoàng tử Lâm Vỹ Dạ.

Lâm Vỹ Dạ chính là công chúa, khiêm tốn, dịu dàng, uyên bác.

Lâm Vỹ Dạ sẽ nhìn mình thực dịu dàng, Lâm Vỹ Dạ sẽ vuốt đầu của mình thực cưng chiều.

Lâm Vỹ Dạ sẽ làm bánh ngon cho mình ăn.

Lâm Vỹ Dạ sẽ để cho mình mang những vật nhỏ không tốn kém nhưng tiện ích mỗi lần ra ngoài dạo chơi vùng ngoại ô.

Lâm Vỹ Dạ sẽ vô thức chui vào lòng Lan Ngọc .

Lan Ngọc biết mình hết thuốc chữa rồi,Lan Ngọc biết tình cảm này không bình thường, nhưng Lan Ngọc không có cách nào khống chế chính mình, một ngày không nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ sẽ khó chịu, thậm chí... nhớ đến điên cuồng.

Chỉ là, phần tình cảm này không có kết quả, Lan Ngọc biết, luôn luôn biết. Lâm Vỹ Dạ sẽ không yêu cô bé, chị là hy vọng của cả nhà. Chị là ngôi sao sáng trên bầu trời, mà chính cô bé ư?Lan Ngọc chỉ là người thường nhìn lên ngôi sao trên trời cao mà thôi.

Yêu Lâm Vỹ Dạ, là một loại đau, đau đớn bất lực...

Yêu Lâm Vỹ Dạ, là một đau thương...

Nếu nhất định phải là thiêu thân lao vào lửa, như vậy cứ để Lan Ngọc bị thiêu đốt vì chị đi.

Mỗi ngày Lan Ngọc đều trông chờ ánh sáng hy vọng trong tuyệt vọng, Lâm Vỹ Dạ, không thuộc về Ninh Dương Lan Ngọc .

Khi nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ khoác tay người kia, trong phút chốc, Lan Ngọc nghe thấy tiếng mọi thứ vỡ tan, không phải chỉ có tâm mà là ngay cả linh hồn cũng vỡ vụn.

"Lan Ngọc, anh ấy là Hứa Minh Đạt, là bạn trai của chị đó! Anh ấy cũng là học sinh, với lại còn học chung lớp với chị." Giọng nói của Lâm Vỹ Dạ vẫn dịu dàng như lúc trước, chỉ là trong lời nói lại giống như dã thú nuốt lấy người, ăn luôn tâm và linh hồn kia theo gió mà lan ra.

"Em là em gái của Lâm Vỹ Dạ sao? Chào em, anh là Hứa Minh Đạt, anh vẫn thường nghe Lâm Vỹ Dạ nói về em, là một cô em gái đáng yêu lại hay mơ màng nhỉ!" Không muốn nhìn đến mặt nam sinh kia, nhưng không thể không nhìn kỹ, bởi vì Chị Dạ đang nhìn.

Anh tuấn tiêu sái, mang theo hơi thở ánh mặt trời. Đây là người con trai Chị Dạ thích sao?

"Xin chào, người Chị Dạ thích quả nhiên rất tốt!"

Lâm Vỹ Dạ, đây có phải là lời mà chị muốn nghe?! Thì ra, nói lời trái với lòng, thật sự rất đau!

Nam sinh kia nắm tay Lâm Vỹ Dạ, còn Lan Ngọc đi theo sau bọn họ, nhìn, cứ nhìn như vậy, bóng dáng hai người hài hòa như vậy, hình bóng tương giao kia lại chọc vào tâm Lan Ngọc thật sâu.

Kim đồng ngọc nữ, thiên tác chi hợp, nét đẹp nơi học đường.
Giữa học sinh sẽ luôn như vậy, mà thầy cô đối với học sinh ưu tú như thế, đều mở một mắt nhắm một mắt.

Mỗi ngày đến trường, Hứa Minh Đạt đều chờ Lâm Vỹ Dạ tại công viên cách nhà không xa, còn Lan Ngọc luôn luôn thức thời đi sau bọn họ, nhìn bọn họ nắm tay, nói nói cười cười, có khi Lâm Vỹ Dạ gọi cô bé còn giả ngốc phối hợp cùng hai người, cuộc sống như vậy dị thường chua xót.

Vì vậy những lúc, đến trường, ăn cơm, tan học, trở thành ba người đi, hoặc là nói hai người đi, một người vô hình đi theo phía sau hai người.

Thầm mến, quả nhiên là loại thuốc đắng nhất trên thế giới.

Huống chi là loại tình yêu không có kết quả này?

Lan Ngọc luôn là một đứa nhỏ thật ngoan, cho nên Lan Ngọc sẽ giả vờ, sẽ diễn kịch, sẽ giữ lại thống khổ bên mình mang mỉm cười và hạnh phúc dành cho người mình để ý.

Đối với mẹ là như thế, đối với Chị Dạ cũng là như vậy. Lan Ngọc vẫn cho rằng, nếu cô làm diễn viên nhất định sẽ thành công, cho dù không muốn nhìn thấy Hứa Minh Đạt, cho dù bản thân vô cùng đau lòng, Lan Ngọc vẫn có thể cười hoàn mỹ như cũ.

Cười rồi cười, vẫn luôn cười, đến cuối cùng Lan Ngọc thậm chí quên đi đâu mới là nụ cười thật lòng.

Lan Ngọc sẽ nói Hứa Minh Đạt thật tốt ở trước mặt Lâm Vỹ Dạ, cô sẽ cười trêu ghẹo Lâm Vỹ Dạ, lúc Lâm Vỹ Dạ với Hứa Minh Đạt cãi nhau, Lan Ngọc sẽ ôm Lâm Vỹ Dạ an ủi, không phải lỗi của Lâm Vỹ Dạ, cũng không phải lỗi của Hứa Minh Đạt, là hiểu lầm, Lan Ngọc sẽ là người hòa giải của hai người, cùng với người khác tự làm khổ chính mình.

Từ trung học đến đại học, từ đại học đến khi kết hôn, tình yêu của Lâm Vỹ Dạ bình bình đạm đạm, rất hạnh phúc.

Hứa Minh Đạt là một người đàn ông tốt, anh ta toàn tâm toàn ý đối với Lâm Vỹ Dạ ngay cả những người con gái khác đều nói Lâm Vỹ Dạ nhặt được báu vật, đàn ông tốt như vậy phải nhanh gả cho. Mà các anh chàng khác thì nói, Lâm Vỹ Dạ xinh đẹp như vậy lại là người vợ dịu dàng, ai cưới được là ba đời phúc khí. Mặc kệ là ai, đều rất coi trọng cuộc hôn nhân này, phần tình yêu này.

Lan Ngọc cũng vậy.

Cô yêu chị, nhưng cô không thể nói.

Cô yêu chị, nhưng chị không yêu cô.

Cô yêu chị, cho nên nhất định phải thật hạnh phúc.

Cô yêu chị, cho nên nhất định phải nhớ rõ cô. Một đứa em gái, cũng đủ rồi!

Lâm Vỹ Dạ và Hứa Minh Đạt kết hôn làm mọi người xung quanh ghen tị, kết hôn năm năm, vẫn tương thân tương ái như trước, hạnh phúc lại ngọt ngào.

Hai người kết hôn hai năm thì sinh một bé gái, lớn lên trong veo như nước, hai mắt thật to khuôn mặt tinh xảo giống như búp bê barbie, làm cho hai người già trong nhà vui sướng không thôi.

Hiện tại ở nhà, một người làm cho người ta lo lắng nhất chính là Lan Ngọc .

Ngay cả con nhỏ Lâm Vỹ Dạ cũng đã có, nhưng Lan Ngọc vẫn không có đối tượng hẹn hò.

Cả ngày không phải ngẩn người thì là đi đến khuya mới về, hoặc là trốn trong nhà Lâm Vỹ Dạ tránh né lời nói hai người già trong nhà.

Vì vậy, hai người già đem nhiệm vụ khuyên giải giao cho Lâm Vỹ Dạ, đứa con gái họ yên tâm nhất.

"Lan Ngọc, không có người thích nào sao?" Hôm nay Lâm Vỹ Dạ cố ý ngủ chung với Lan Ngọc , để con gái ngủ cùng Hứa Minh Đạt.

Đã bao lâu không ngủ cùng nhau? Thật là có chút nhớ mà!

"Người thích?" Nhìn ánh mắt trí tuệ của Lâm Vỹ Dạ, hàng mi quen thuộc đôi mắt quen thuộc, Lan Ngọc nở nụ cười, tươi cười chua xót, "Có, nhưng không có khả năng ạ!"

"Vì sao? Anh ta không thích Lan Ngọc sao?"

"Không phải chuyện thích hay không thích, mà là không có khả năng." Nhìn dáng điệu Lâm Vỹ Dạ muốn tiếp tục hỏi thăm, Lan Ngọc khéo léo chuyển đề tài, mà Lâm Vỹ Dạ cũng không hỏi lại.

Hai người nhớ lại kỷ niệm từng có, lúc còn trẻ như giấc mộng, hiện giờ cũng chỉ là nhớ lại.

Nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ ngủ say, đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở rồi sau đó nhìn mảng đen trong phòng, rúc vào bên cạnh Lâm Vỹ Dạ trong bóng đêm.

Lâm Vỹ Dạ, nếu em là con trai, như vậy cho dù chị là chị gái của em, em cũng sẽ liều lĩnh theo đuổi chị!

Nhưng, em không phải!

Lâm Vỹ Dạ, nếu chị không phải chị gái của em, như vậy thân là con gái em cũng sẽ theo đuổi chị, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà, cho dù bị người thân nhất là mẹ đoạn tuyệt quan hệ, em cũng sẽ làm như vậy. Nhưng, chị chính là chị gái!

Vậy nên, kiếp này em chỉ có thể nhìn chị, mà không thể đụng vào, chỉ có thể mến chị, mà không dám nói.
Chỉ có thể nhìn chị rời khỏi sinh mệnh của em.

"Nếu có kiếp sau, mong chúng ta không phải chị em, như vậy cho dù là thân con gái em cũng sẽ yêu chị, nếu có kiếp sau, em nguyện làm con trai, chấp tay người đời đời kiếp kiếp, chắc chắn sẽ không nhìn chị cứ rời xa em như vậy." Thanh âm Lan Ngọc rất thấp thật thấp, có lẽ thấp đến chỉ có cô có thể nghe thấy.

-----------------------

Cuối tuần, Lâm Vỹ Dạ và Hứa Minh Đạt dẫn theo con gái quan tâm kéo theo Lan Ngọc , nói muốn đi công viên chơi.

Bởi vì Hứa Minh Đạt ôm con nhỏ, cho nên do Lan Ngọc lái xe, mà Lâm Vỹ Dạ ngồi ở ghế phụ, chỉ vì có thể dành ra khoảng trống cho con gái chơi đùa thoải mái. Hết thảy đều rất có thứ tự, chỉ là việc ngoài ý muốn luôn thích đến bất thình lình.

Tại lúc giao qua núi đường quốc lộ, một chiếc xe vận tải lớn vượt lên với tốc độ nhanh, vặn vẹo giống như rắn, tình huống va chạm liên tục, xông vào đường ngược chiều đường xe chạy, đâm thẳng tắp đến hướng xe bọn họ.

Tai họa bất ngờ, nhưng không thể để Lâm Vỹ Dạ xảy ra chuyện gì. Dưới tình huống như vậy, dựa theo bản năng người lái, hẳn là phải đánh tay lái sang trái, như vậy vị trí người lái xe sẽ không va chạm với nhau, mà vị trí ghế phụ chính là cận kề với tử thần. Nhưng, Lan Ngọc lại lựa chọn hướng bên phải.

Lan Ngọc lựa chọn dâng mình cho tử thần trước mặt.

Phương hướng bẻ lái bị thay đổi, túi khí vốn không có tác dụng gì tại lúc va chạm mãnh liệt, động cơ trước sớm đã hoàn toàn thay đổi, như lưỡi dao lõm vào thậm chí còn đâm vào thân thể Lan Ngọc .

Hôn mê.

Trên đường đến bệnh viện, Lan Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy một mảnh máu đỏ, tiếng người ồn ào, Lan Ngọc lại không nghe ra thanh âm quen thuộc.

Mắt không có tiêu cự không nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ.

Chị Dạ, Chị Dạ thế nào?

Tay không có khí lực lại nắm chặt tay bác sĩ, " Vỹ.. Dạ... Người ấy... cô gái... sao... như thế nào...?
"Não chấn động nhỏ, không có việc gì."
"Người đàn ông... con bé... đâu?
"Không đáng ngại."
"Vậy... vậy... thì... tốt..."

Bác sĩ nhìn người con gái trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy có chút khổ sở, bị thương nặng như vậy, sợ là không sống được đi? Cũng đã nhìn qua bao lần sinh tử cảm giác đã chết lặng, lại nghe thấy người con gái này lúc đâm xe lại có thể đặt mình vào nguy hiểm, không khỏi ngây ngẩn cả người, trước kia cũng có tình huống như vậy, chỉ là chồng đều dâng vợ mình cho tử thần.
Khi biết cô là em gái người kia, lại khó hiểu, có loại chị em tình thâm, có thể đem cơ hội sống nhường cho đối phương sao?

Đèn phòng giải phẫu sáng lên, giành lại mạng sống với tử thần luôn luôn là công việc của bác sĩ bọn họ.

Lan Ngọc chỉ cảm thấy tiếng động xung quanh càng ngày càng yên tĩnh, cặp mắt không có tiêu cự, là đã chết sao? Như vậy cũng tốt, thiêu thân đúng là vẫn bay về phía lửa.

Cô khi còn sống là hạnh phúc sao?! Bởi vì trong lòng có người yêu, cho dù người nọ không yêu cô, cho dù người nọ chỉ xem cô là em gái, như vậy cũng tốt. Có tình đó là hạnh phúc!

Có thể cứu được Lâm Vỹ Dạ, có thể dùng mạng sống chính mình đổi lấy Lâm Vỹ Dạ, thật sự là chuyện rất đáng giá.

Lâm Vỹ Dạ, chị là người em luôn yêu, nhưng, em không thể nói với chị.
Lâm Vỹ Dạ, để em mang theo bí mật này đến khi kết thúc sinh mệnh đi.

Tiếng động ồn ào bên tai ngừng lại, máy móc trong bệnh viện cũng không hoạt động, là buông tha rồi sao? Tay được bao trùm bởi ấm áp, trên mặt là vuốt ve nhẹ nhàng mang theo run rẩy, cúi đầu khóc, khiến cho tinh thần Lan Ngọc tập trung một chút.

Là, là Chị Dạ sao?

Chị Dạ, chị khóc? Đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì, tuy em đã chết, nhưng mà em sẽ bên chị.

Em sẽ cùng chị chậm rãi đến già, đợi khi chị răng đều lạc hết, vẫn yêu chị như vậy! Tuy rằng, chị không nhìn thấy em.

"Ninh Dương Lan Ngọc , vì sao lại ngốc như vậy? Không đáng ! Không đáng đâu !" Tiếng khóc làm tâm hồn Lan Ngọc run rẩy, không đáng? Làm sao có thể?! Trên thế giới này, chỉ có Lâm Vỹ Dạ, chỉ có chị là đáng giá!

Chị luôn dịu dàng.

Giống như lần đầu tiên gặp mặt, chị tươi cười đối với em, càng ấm lòng người hơn gió xuân. Cũng bởi vì thế, em mới rơi vào thế giới của chị, không thể nào trốn không thoát.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!..."
Vì sao lại nói xin lỗi? chị không sai, đều là em tự nguyện, cho nên không cần tự trách!
"Chị Dạ....chị... phải... cười nha..."
Tay chậm rãi rơi xuống, đầu dần dần vô lực, cuối cùng là buông xuống.
Cô không oán cũng không hận, cô đang cười.

Một khắc cuối cùng nghe thấy được chị nỉ non bên tai cô.

"Kiếp sau, chị chờ em."

Thì ra lời nói thì thầm ngày ấy lại để cho chị nghe được, Lâm Vỹ Dạ, chị vẫn dịu dàng như thế.
Vì muốn để em an tâm rời đi, mới nói như vậy sao?
Nhưng, em sẽ tưởng là thật đấy? Làm sao bây giờ?
Vỹ Dạ,  để cho em bên chị, cho đến bên kia trái đất đi!
Kiếp sau, em sẽ đi tìm chị.
Kiếp sau, em sẽ không yếu đuối như vậy.
Kiếp sau, em sẽ cưới chị.

---------------------------------------------------

Trên giường bệnh sạch sẽ, một bà lão trong lồng dưỡng khí, năm tháng trôi qua, trên mặt đã đầy nếp nhăn, hiện giờ bà như ngọn nến giữa cơn gió, hấp hối.

Con gái, con dâu, cháu ngoại trai (con của chị em gái) đều ở giường bệnh canh giữ bà, hốc mắt đều đỏ.

Lâm Vỹ Dạ nhìn con gái mình nở nụ cười, mấy năm trước Hứa Minh Đạt đã qua đời, bây giờ cũng đến phiên bà.

Nghe đồn, sau khi chết con người sẽ biến thành linh hồn, như vậy là tốt rồi.

Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, bà không khỏi nhớ lại thời gian ngắn ngủi khi mình còn sống.

Cô gái ấy - Khi gặp mẹ mới, người trầm mặc ít nói lại nhìn bà sửng sốt.
Người kia sớm chiều ở chung với mình, cô gái luôn lấy lòng bà.
Cô gái ấy - Người sẽ đánh nhau vì mình, mà bị xử phạt.
Cô gái ấy, tên là Ninh Dương Lan Ngọc
Người bà giữ trong lòng.
Nhưng cuối cùng người vứt bỏ em là chính mình.

Đều là nữ sao có thể yêu nhau?
Là chị em làm sao có thể yêu nhau, làm sao có thể phá hỏng gia đình vừa có được?
Làm sao bà có thể hủy đi cuộc sống của Lan Ngọc?
Bà chạy trốn, chạy trốn đến chân trời.
Đồng ý yêu cầu thầm mến của Kim Hứa Minh Đạt, cùng anh bên nhau.

Mọi người chúc phúc, sau khi kết hôn hòa thuận, có con gái như thiên thần, bà vẫn cho rằng lựa chọn của bà là đúng.

Lâu ngày sẽ sinh tình, cho dù đấy không phải tình yêu.

Cuối cùng vẫn là bà sai lầm rồi, Lan Ngọc yêu bà lại chưa từng nói, mà bà bởi vì sợ hủy đi cuộc sống Lan Ngọc mà đẩy Lan Ngọc ra xa, thật xa.

Rõ ràng là đều có tình cảm, nhưng lại càng chạy càng xa.

Lan Ngọc đã chết, bởi vì tai nạn xe.
Cho mình cơ hội sống, đây là tình yêu của em.

Vĩnh viễn trả giá, không cần hồi báo.
Cho dù đến cuối cùng em vẫn không nguyện nói ra câu kia, là bởi vì không muốn gây phiền phức cho mình sao?

"Kiếp sau, chị chờ em!" Không muốn nhìn em thống khổ thêm, không muốn thấy em miễn cưỡng vui cười, nên đã nói ra bí mật ấy.

Lời nói trong đêm hôm đó, bà nghe thấy được nhưng lại chôn dưới đáy lòng.
Chỉ là bây giờ, muốn cho em ấy biết, thật ra chính mình cũng có tình.
Thân thể ngày càng nhẹ, trong nháy mắt lại tản ra tha thiết chưa từng có, Lan Ngọc ở một bên nhìn mình mỉm cười, chậm rãi vươn tay cầm tay bà.
"Em chưa từng rời đi." Đó là lời nói tận đáy lòng Lâm Vỹ Dạ vang lên.
Cả phòng toàn tiếng khóc lại không mảy may thay đổi vui sướng của Lâm Vỹ Dạ
Gắt gao nắm tay Ninh Dương Lan Ngọc , vĩnh viễn.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro