Chị là của anh !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu nhân vật :
-Lâm Vỹ Dạ : Hiện tại 24 tuổi, là một diễn viên có danh tiếng. Nữ chính vai thụ
- Ninh Dương Lan Ngọc : Hiện tại 23 tuổi, cũng là một diễn viên, mới nổi tiếng. Nữ chính vai công.

Lâm Vỹ Dạ khi thường hay tham gia các gameshow và gặp gỡ rất nhiều các diễn viên và người nổi tiếng khác. Những lần quay show, trong các show đó luôn có một người cô gặp gỡ rất nhiều lần, đó là Ninh Dương Lan Ngọc.

Hai người sau khi quay show xong thường hay giao lưu và nói chuyện vui vẻ với nhau, hay cười đùa tự nhiên với nhau. Kể từ đó 2 người cứ dần chơi thân với nhau, tạo nên một mối quan hệ tình cảm rất thân thiết

Một hôm, sau khi quay xong, lúc đó các diễn viên đang được nghỉ ngơi. Bỗng Lan Ngọc nhìn người chị đang say giấc nồng kia với một ánh mắt thấm đậm tình cảm đặc biệt :

" Sao mình lại có một kì lạ thế này ? Chẳng lẽ mình thực sự có cảm giác với chị ấy ?" _ Lan Ngọc suy tư.

Cứ như vậy, mỗi lần cùng nhau quay show, hay những lần thân thiết, gần gũi trong hậu trường, Ngọc cảm thấy có điều gì đó rất khó tả khi được ở gần Dạ.
Dần dần, cô phát hiện ra, mình đang thực sự thương cô gái ngày nào mình coi là "người chị thân thiết", giờ lại muốn cô gái đó trở thành " người em " mà mình thật sự đã xiêu lòng.

Về phía Vỹ Dạ, cô lại không suy nghĩ và có cảm giác như Lan Ngọc. Cô chỉ coi Lan Ngọc như là một người em thân thiết, coi Ngọc như là người em ruột của mình. Không chỉ đơn giản vậy, Lâm Vỹ Dạ thật ra đang thầm thích một người đồng nghiệp mình tiếp xúc khá nhiều. Thật đáng tiếc vì người đồng nghiệp đó không phải là Lan Ngọc mà là một đồng nghiệp nam.

Không ai khác, người mà Dạ thầm thích đó là Hứa Minh Đạt. Anh là một diễn viên đình đám, nổi tiếng trong giới phim truyền hình, phim sitcom... Vỹ Dạ sau vài lần đóng phim chung với Hứa Minh Đạt, cô có cảm giác là mình thích anh ấy và đang tìm cách chinh phục người đàn ông đó.

Đương nhiên, việc mà Vỹ Dạ thích Minh Đạt, hiện tại chỉ có mình cô biết. Cô cố gắng tìm cách tiếp cận anh, luôn đối xử tốt với anh. Trong một lần, sau khi điển xong vở kịch tại sân khấu Thế giới trẻ, tại hậu trường, mọi người đang nghỉ ngơi, thư giãn sau thời gian dài mệt nhọc. Vỹ Dạ nhanh nhảu chạy đi mua 2 ly nước mát, đưa cho Hứa Minh Đạt một cốc :

" Anh uống đi !!" _ Cô nhí nhảnh nói.

Minh Đạt không bất ngờ gì, vì anh vẫn thường xuyên được cô đối xử như vậy. Tuy nhiên, anh lại hiểu tình cảm này chỉ giống như anh em đồng nghiệp. Minh Đạt cầm cốc nước, cười nói :

" Cảm ơn em nha "

Vỹ Dạ cười tủm tỉm đáp :

" Không có gì đâu ạ ! "

Một lần, có sự trùng hợp đến lạ kỳ... Cả 3 con người này lại cùng được mời đến trong 1 show. Vì Lan Ngọc biết là mình sẽ được tham gia cùng Vỹ Dạ nên trước khi đến trường quay 30 phút, cô gọi điện cho Vỹ Dạ :

" Chị Dạ ơi, lát mình quay cùng 1 show, em qua đón chị nha ! " _ Lan Ngọc hí hửng nói.

Vì là chị em rất thân thiết nên Vỹ Dạ không suy nghĩ gì nhiều, cô lập tức đồng ý. Lan Ngọc vừa đưa Vỹ Dạ đến trường quay, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Vỹ Dạ lại là hình bóng của Minh Đạt. Ngọc mở của xe cho Dạ xuống, Vỹ Dạ vội vàng nói :

"Chị đi ra đây chút nha! "

Lan Ngọc có chút hụt hẫng, vì khi đến nơi, thời gian vẫn còn sớm, cô tính rủ Dạ đi uống nước, vừa đi vừa nói chuyện. Cô vờ cười nói :

"Vâng, chị cứ đi đi " _ Mặt cô hiện rõ sự buồn bã

Vỹ Dạ chưa để ý đến sắc mặt của Lan Ngọc, vội chạy đến chỗ Minh Đạt trò chuyện :

"Chào anh, trùng hợp quá ! Mình lại được gặp nhau rồi ! " _ Vỹ Dạ tươi rói.

Minh Đạt phì cười, nói :

" Gớm ! Ngày nào chẳng gặp trong sân khấu. Ngày nào cũng nhìn muốn phát chán "

Vỹ Dạ mặt đang tươi vui bỗng buồn hẳn, cô có chút đau nhói khi nghe thấy anh nói vậy. Cô lặng lẽ rời đi khỏi chỗ Minh Đạt. Vào đến bên trong, Lan Ngọc đã chờ sẵn cô trước cửa. Tay cầm 2 ly nước, đưa cho Vỹ Dạ một cốc nói :

" Chị uống đi cho mát "

Thấy sắc mặt Vỹ Dạ không ổn, Lan Ngọc quan tâm hỏi :

" Chị sao vậy, nhìn mặt chị có vẻ buồn !?? "

Vỹ Dạ cố cười đáp :

" Chị không sao "

Cô em gái lại cười tươi, tin lời nói của Vỹ Dạ và vừa ngồi uống nước, vừa nói chuyện với chị, chờ đến giờ quay. Sau khi quay xong xuôi, Vỹ Dạ suy nghĩ :

" Nếu mình cứ dấu trong lòng thế này, nhỡ anh ấy yêu người khác thì sao ? " _ Cô trầm tư suy nghĩ.

Cô lấy hết can đảm, dũng khí trong người bước gần đến chỗ Minh Đạt. Cô hít một hơi thật sâu :

" A... anh... Đạt... " _ Vỹ Dạ lắp bắp.

Minh Đạt tự do nói :

" Sao, có chuyện gì ? "

"Em thích anh" _ Vỹ Dạ dõng dạc.

Vỹ Dạ bắt đầu kể lại chuyện hồi trước, khi mà cô bắt đầu có cảm giác thích anh :

" Anh nhớ không ? Có lần, khi em cùng anh diễn kịch trên sân khấu, hôm đó em đóng vai vợ anh. Em được ôm anh từ phía sau... Khi đó, cảm giác của em lạ lắm. Không biết là do lần đầu tiên em được ôm từ phía sau của 1 người đàn ông hay là thế nào nữa... Nhưng em nghĩ là em đã thật sự rung động với anh. Em thực sự rất thích anh... " _ Vỹ Dạ vừa run vừa vui mừng vì cuối cùng, sau bao nhiêu thời gian, cô cũng đã được bày tỏ lòng mình với anh.

Minh Đạt đơ người vì không nghĩ rằng cô lại có thể thích mình. Tuy nhiên, còn có một người còn đơ hơn Minh Đạt. Đó là Lan Ngọc. Trong lúc tìm Vỹ Dạ, cô định đưa Vỹ Dạ về nhà, cô đã vô tình nghe thấy hết những gì Vỹ Dạ đã nói với Minh Đạt. Cô lặng lẽ bỏ đi trong nuối tiếc. Cùng lúc đó, Minh Đạt không biết phải trả lời thế nào. Anh nhẹ nhàng nói :

" Anh không biết, anh không biết rằng anh phải nói thế nào nhưng... Hãy cho anh thời gian suy nghĩ việc này "

Vỹ Dạ không biết nên vui hay buồn, cô không nói gì và lẳng lặng ra về. Tối hôm đó cả 2 người, Vỹ Dạ và Lan Ngọc đều suy nghĩ nhiều đến nỗi không thể ngủ được. Vỹ Dạ suy nghĩ :

" Anh ấy trả lời như thế, tức là cho mình một cơ hội... Hay là đang từ chối mình một cách khéo léo ...? " _ Cô trầm tư.

Còn Lan Ngọc, cô ấy cũng suy nghĩ nhiều không kém :

" Vậy là mình đã đánh mất đi cơ hội đó... Chị ấy đã thích người khác, đã vậy người đó lại còn là người diễn chung sân khấu với chị ấy, là một người chơi rất thân với chị "

Cô vẫn không ngừng nghĩ ngợi :

" Khả năng anh ấy đồng ý là rất cao, vì hai người họ rất thân với nhau. Hơn nữa Vỹ Dạ là một người rất dễ thương, xinh đẹp, hay quan tâm người khác..." _ Cô dằn vặt bản thân suốt buổi tối hôm đó.

Sáng hôm sau, cả 2 nàng đều không có lịch quay nên được nghỉ ngơi. Ngủ đến 8 giờ sáng là hết cỡ. Vì vốn hai nàng là diễn viên, thường xuyên phải thức dậy sớm nên việc họ dậy lúc này là quá bình thường. Vỹ Dạ thức dậy, mặt mũi lờ đờ vì đêm qua thức trắng, cô vươn vai một cái rồi xuống bếp nấu ăn tại nhà riêng của mình. Cô nghĩ rằng ở nhà ăn một mình thì buồn quá, cô liền nhấc điện thoại lên gọi cho người em thân thiết của mình, đó là Lan Ngọc. Lan Ngọc nghe máy, thẫn thờ người không hiểu vì sao chị ấy lại gọi mình sang ăn sáng cùng :

" Không lẽ nào... Anh ấy từ chối chị Dạ?" _ Cô suy nghĩ quẩn trong đầu, không biết nên vui hay nên buồn.

Ngay lập tức Lan Ngọc đồng ý lời mời của Vỹ Dạ và sửa soạn nhanh gọn để nhanh sang nhà Vỹ Dạ.Đang nấu ăn dở bỗng Vỹ Dạ nghe tiếng chuông cửa kêu. Cô nhanh nhẹn ra mở cửa. Bất ngờ, người đang ở trước mặt cô lại là Minh Đạt... :

" Sao anh lại tới đây ? " _ Vỹ Dạ ngơ ngác hỏi.

" Không phải hôm qua có người tỏ tình anh sao, anh sang đây là để nói chuyện đó với em cho ra lẽ vì hôm nay mình được nghỉ quay nên anh sang luôn " _ Minh Đạt vốn chung sân khấu với Vỹ Dạ nên anh biết lịch làm việc của cô, càng là chuyện đương nhiên khi họ khá thân nhau.

Vỹ Dạ như đơ người vì không tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Cùng lúc đó, Lan Ngọc cũng vừa tới nhà Vỹ Dạ, trên tay cầm một đóa hoa tươi định tặng cho Vỹ Dạ. Cô giống như một kẻ thứ 3 chỉ biết thầm lặng nhìn người mình thương hạnh phúc bên một chàng trai khác. Lúc này cô biết chắc rằng, mình đã thật sự mất đi cơ hội... Cô đi ra xe, lấy điện thoại gọi cho Vỹ Dạ :

" Chị ơi, bây giờ em có việc đột xuất, không sang nhà chị được, chị chịu khó ở nhà một mình nhé, đừng buồn em" _ Cô cố kìm nén lòng nói .

Vỹ Dạ hồn nhiên tin lời Lan Ngọc :

" Ừ, không sao đâu, em cứ lo việc đi "

Lan Ngọc buồn hiu về nhà. Đóa hoa vẫn còn đó, cô đành để nó trên tủ nhà mình. Cô không ăn uống gì mà cứ ngồi suy nghĩ... Cô nghĩ quẩn :

" Mình đúng là đồ ngốc mà, biết là anh ta sẽ đồng ý, mình còn hi vọng làm gì nữa... Đúng là ngốc. "

Tại nhà của Vỹ Dạ, mọi chuyện xảy ra một cách rất tự nhiên, không bị gò bó như Vỹ Dạ suy nghĩ. Cô mời Minh Đạt ra bàn ăn ngồi chờ cô nấu ăn xong cùng ăn với cô. Minh Đạt ngồi ở bàn ăn chờ đợi để nói rõ việc hôm qua. Sau một hồi hì hục trong bếp, Vỹ Dạ đã hoàn thành xong bữa ăn sáng thịnh soạn, đầy màu sắc. Vỹ Dạ kéo ghế ngồi, nhưng không ngồi cạnh Minh Đạt mà cô ngồi đối diện anh. Vừa thấy Vỹ Dạ ngồi xuống, Minh Đạt cất lời :

" Anh muốn nói là... "

Vỹ Dạ chen ngang :

" Anh đừng nói gì vội, ăn xong đã rồi mình nói chuyện "

Một tiếng " Ừ " của Minh Đạt khiến Vỹ Dạ càng thêm bối rối. Cô cúi mặt vào bát cơm, gảy từng hạt, không gắp thức ăn vào. Thấy vậy, Minh Đạt quan tâm :

" Sao không gắp thức ăn gì thế ? " _ Nói rồi anh nhẹ nhàng gắp thức ăn vào bát Vỹ Dạ.

Cô nhẹ nhàng cảm ơn anh, mặt đỏ bừng lên. Bữa cơm cứ diễn ra như vậy cho đến khi ăn xong, Minh Đạt giúp đỡ Vỹ Dạ dọn dép bát đũa... Xong xuôi, cô và anh cùng nhau ra phòng khách ngồi :

" Chờ em một chút, em đi pha trà rồi mình nói chuyện " _ Vỹ Dạ nói.

" Ừ " _ Minh Đạt đáp.

Một lát sau, ngồi xuống ghế sofa, 2 người ngồi trên 1 chiếc ghế, nhưng khoảng cách như là 1 vòng trái đất vậy.
Minh Đạt thấy không khí trầm đi, anh bắt đầu câu chuyện :

" Tại sao em lại nói thích anh ? Điểm gì ở anh khiến em thích anh? " _ Anh hỏi dồn dập.

Vỹ Dạ ngập ngừng trả lời :

" Có lẽ tất cả những gì thuộc về anh em đều thích " _ Cô đáp.

Minh Đạt im lặng, không nói gì một lúc rồi hỏi tiếp :

" Nhỡ anh từ chối em, em có buồn không ? "

Vỹ Dạ không biết nói thế nào, đành cầm tách trà lên vừa uống vừa tròn xoe mắt vì câu hỏi của anh. Minh Đạt nói tiếp :

" Lỡ như anh có người yêu rồi thì sao? "

Vỹ Dạ ngạc nhiên hỏi :

" Anh có người yêu rồi sao ? " _ Cô buồn hiu hỏi.

" Anh chỉ hỏi nếu vậy thì sao thôi "

Vỹ Dạ hỏi tiếp :

" Nói vậy là anh vẫn chưa có người yêu đúng không, trả lời em đi "

Minh Đạt dõng dạc nói :

" Thật ra, anh đã lỡ thương thầm một người con gái khác rồi, xin lỗi, anh không thể yêu em "

Vỹ Dạ khá buồn vì câu trả lời của anh, cô cứ nghĩ rằng anh cũng thích cô nên mới tìm đến nhà cô nhanh như vậy, nhưng sự thật đã khiến cô đau lòng.

" Được rồi, không sao, nếu vậy em chúc anh sẽ có thể chiếm được trái tim của cô gái đó " _ Vỹ Dạ vốn là người hiền lành, không muốn làm tồn thương người khác.

Nghe xong câu trả lời của Vỹ Dạ, anh ngạc nhiên, anh nói :

" Anh chúc em sẽ tìm được hạnh phúc của mình " Nói rồi anh ra về với bộ dạng nhẹ nhõm.

Vỹ Dạ lúc này lòng đau như cắt, cô ngồi khóc đến tận chiều. Rồi cô đổ bệnh, bị sốt vì khóc quá nhiều. Hôm sau, lịch quay của Vỹ Dạ dày đặc, Lan Ngọc vì thân thiết và hay quay show chung với Vỹ Dạ nên biết hôm nay cô có lịch quay. Mọi khi Vỹ Dạ luôn đến sớm để chờ quay, hôm nay không thấy Vỹ Dạ đến, Lan Ngọc lo lắng, gọi điện ngay cho Vỹ Dạ. Chờ đợi mãi, Vỹ Dạ mới nhấc được điện thoại lên trả lời :

" A lô, ai vậy " _ Cô nói với giọng run run, mệt mỏi

Lan Ngọc hốt hoảng :
" Chị sao vậy chị Dạ, chị bị ốm hả ? "

Vỹ Dạ khẽ nói :
" À, Ngọc hả em... " Chưa dứt câu, Vỹ Dạ ngất xỉu đi vì bị mệt.

Lan Ngọc liên tục nói :
" A lô ... a lô... Chị Dạ có nghe em nói gì không...chị Dạ .... " Nói rồi cô vội vàng chạy đi lấy xe, lao vút đến nhà Vỹ Dạ mà bỏ công việc đang dở dang.

Cô vốn được Dạ coi là chị em thân thiết trong gia đình nên chìa khóa nhà cô cũng đưa cho Ngọc 1 chiếc để tiện vào. May mắn vì có chìa khóa, cô vội mở cánh cửa, không chần chờ gì, cô lao thẳng vào phòng Vỹ Dạ, thấy nàng đang nằm run lẩy bẩy. Thấy vậy, cô chạy ngay đến bên giường, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt kia của Vỹ Dạ. Cô sờ chán nàng, thấy rất nóng, nhưng toàn thân lại rất lạnh. Cô nói với Vỹ Dạ :

" Chị Dạ à, em tới rồi đây, ráng đợi em một chút nha, em đi nấu cháo cho chị." Nói rồi cô chạy thẳng xuống bếp, nhanh chóng nấu cháo ho nàng ăn.

Nấu cháo xong, cô tìm được 1 số loại thuốc trong nhà, cô vừa cầm bát cháo, vừa cầm một đống thuốc lên cho Vỹ Dạ ăn xong sẽ uống thuốc. Cô ra tới bên giường, nhẹ nhàng nói :

" Chị Dạ ơi, chị cố dậy ăn ít chao đi "

Thấy Dạ vấn có vẻ chưa tính táo, cô đành đỡ người nàng lên, lấy gối cho nàng dựa vào. Cô cầm bát cháo lên, thổi nhẹ rồi đút cho Dạ từng miếng một. Nhìn vẻ mặt xanh xao của Vỹ Dạ khiến cho cô không khỏi xót xa. Dần dần, Vỹ Dạ cũng đã tỉnh táo hơn chút :

" Em nấu cháo ngon quá ! " Cô nói với giọng hơi khàn.

Lan Ngọc nghe thấy Vỹ Dạ nói rất mừng vì nàng đã tỉnh táo hơn lúc đầu. Cô không nới gì, chỉ mỉm cười rồi cứ đút cho nàng ăn hết bát cháo. Ăn xong, cô lấy cho Vỹ Dạ cốc nước, cô nhẹ nhàng đưa từng viên thuốc vào miệng nàng, giúp nàng uống dễ hơn. Xong xuôi, cô sốt sắng hỏi :

" Sao chị lại ra nông nỗi này !? Mới hôm qua chị còn rất khỏe mạnh, cười nói vui vẻ với anh Đạt cơ mà ? "

Vỹ Dạ nghe xong ngạc nhiên hỏi :

" Hôm qua chúng ta đâu có gặp nhau, sao em biết chị gặp anh Đạt? "

Lan Ngọc chợt nhận ra mình đã làm lộ chuyện. Cô chỉ kể sơ qua là hôm qua mình đến đây và thấy Minh Đạt đã đến trước :

" Thấy anh Đạt đến, biết là chị thích anh ấy, em đã nhường lại không gian cho hai người... "

Tuy nhiên đó lại chỉ là một phần trong các lí do mà cô bỏ đi. Lí do còn lại đương nhiên là vì cô đau khổ mà bỏ đi vì thây người mình thương vui vẻ bên người khác. Tất nhiên lí do này cô không thể nói cho Vỹ Dạ được. Vỹ Dạ tò mò hỏi tiếp :

" Sao em biết là chị thích anh Đạt ? "

" Không quan trọng "_ Lan Ngọc đáp bằng giọng điệu hơi trầm.

"Nhưng chị vẫn chưa trả lời em. Sao chị lại như thế này, có phải ... anh ấy từ chối chị...? "

" Đúng ! Anh ấy thương người khác rồi "

Lan Ngọc như muốn thét lên :

" Chị nghĩ gì vậy, tại sao chị lại phải hành hạ bản thân mình như vậy chứ, làm vậy em lo lắm biết không ? "

" Chị biết rồi, xin lỗi em, từ giờ chị không vậy nữa "

Nghe xong câu này, Lan Ngọc thấy bớt lo lắng phần nào. Cô nói :

" Thôi, chị nghỉ ngơi đi " Nói rồi cô đỡ người Vỹ Dạ xuống giường, đắp chăn cho nàng ấm.

Dọn dẹp xong, vào phòng Vỹ Dạ thì cô thấy nàng đã chìm đắm vào giấc ngủ say. Cô nhẹ nhàng bước lên giường, ngồi ngắm thiên thần đang say giấc kia. Cô thiết nghĩ nếu ngày nào, mở mắt ra cũng thấy người mình thương nằm bên cạnh thì hay biết mấy. Thấy những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt nàng, cô nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đó cho gọn gàng hơn. Vuốt tóc xong, cô chạm nhẹ vào mặt nàng, đầu óc như muốn quay cuồng trước vẻ đẹp của nàng. Cô vội bỏ bàn tay đang chạm trên mặt nàng vì sợ nàng tỉnh giấc. Lan Ngọc vì mệt quá mà đã thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy, cô thấy bàn tay của nàng đang ôm lấy cô, thấy vậy, cô cũng giữ chặt lại bàn tay của nàng mà ngủ tiếp. Đến khi tỉnh dậy, trời đã tối dần, Lan Ngọc vội vàng chạy xuống bếp nấu thêm một bát cháo cho nàng ăn lấy sức. Nấu xong cô lại mang lên cho Vỹ Dạ, mùi hương từ bát cháo khiến nàng tỉnh giấc. Lan Ngọc lại nhẹ nhàng đỡ Vỹ Dạ dậy, đút cháo cho cô ăn. Ăn được một nửa bát cháo, Vỹ Dạ nói :

" Chị no quá, em ăn đỡ giúp chị nha "

Câu nói của Vỹ Dạ khiến cho Ngọc không khỏi mừng rỡ. Bởi vì ăn chung 1 cái bát, 1 cái thìa như thế này, khác gì hôn gián tiếp đâu... Không thấy Lan Ngọc nói gì, Vỹ Dạ cầm lấy bát cháo nói :

" Em đã đút cho chị ăn rồi, giờ tới lượt chị đút cho em ăn " Nói rồi cô nhẹ nhàng đút từng miếng cháo cho Lan Ngọc ăn.

Lan Ngọc không khỏi ngạc nhiên, cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt thiên thần đang đút cho mình ăn. Cô cảm thấy rất hạnh phúc vì được Vỹ Dạ làm như vậy. Buổi tối, dọn dẹp xong, cô nói :

" Chị vẫn chưa hết sốt, đêm nay em ở lại với chị nha "

Vỹ Dạ đồng ý, và thế là họ ngủ chung 1 giường trong căn phòng đó. Tối đó, Lan Ngọc không sao ngủ được, cô cứ thao thức vì bên cạnh mình là người cô thương. Thấy Vỹ Dạ chưa đắp chăn,cô kéo chăn lên cho nàng đắp, tay để ở eo nàng, sau đó kiểm tra xem nàng còn sốt không. Cô đặt nhẹ chán của mình lên chán Vỹ Dạ, 1 tay vẫn đang ôm vòng eo nàng, cô chợt nhận ra gương mặt của mình và gương mặt của nàng đang ở rất gần nhau, cô vội rời khỏi chán của nàng, nhưng cánh tay đang ôm eo vẫn không thể bỏ ra nổi. Đột nhiên Vỹ Dạ nói :

" Gần lại đây ! "

Lan Ngọc giật mình khi nghe Vỹ Dạ nói vậy. Vỹ Dạ lại nói tiếp :

" Lỡ ôm người ta rồi thì nằm gần lại đi, chị lạnh lắm ! "

Lan Ngọc không khỏi bất ngờ, nhưng cô vẫn làm theo ý chị. Lan Ngọc ôm càng chặt khi Vỹ Dạ nói vậy. Hai cơ thể nằm sát vào nhau, không có một chút khoảng cách nào thật sự đã khiến cho Vỹ Dạ cảm thấy ấm hơn rất nhiều. Lan Ngọc là người ấm nhất vì cô đang được ôm người mình yêu thương mà. Họ ôm nhau cho đến sáng hôm sau. Lan ngọc là người tỉnh dậy trước, thấy gương mặt của mình và của nàng gần như không có chút khoảng cách, cô nhẹ hôn lên chóp mũi của nàng, cảm giác của cô lúc này thật tuyệt. Cô khẽ gọi Vỹ Dạ dậy, Vỹ Dạ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lờ đờ đó, Lan Ngọc đã không chịu nổi mà hôn nhẹ 1 cái lên bờ môi nàng. Vỹ Dạ ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn Lan Ngọc. Lát sau, Lan Ngọc nói :

" Chị có ghét em không ? "

Vỹ Dạ ngượng ngùng nói :

" Em làm gì vậy ? " Vừa nói xong, Vỹ Dạ định bật dậy, chạy đi thì đã bị Lan Ngọc kéo lại xuống giường. Một tay Lan Ngọc giữ trên gương mặt Vỹ Dạ, một tay thì ôm chặt lấy nàng

Lan Ngọc nói tiếp :

" Em làm vậy chị sẽ ghét em sao ? "

Vỹ Dạ không biết phải nói gì, cô chỉ có thể gật đầu vì lúc này tâm trạng cô rất không ổn. Thấy Vỹ Dạ có vẻ sợ hãi, cô nói :

"Em làm vậy là vì muốn môi chị đỏ hơn thôi mà"

Câu nói của Lan Ngọc khiến cho Vỹ Dạ không nhịn nổi cười. Nàng ngây thơ tin nó là thật.

"Em bỏ chị ra đi để chị xuống bếp nấu ăn" Vỹ Dạ nói.

Lan Ngọc thấy vậy, buông Vỹ Dạ ra, Vỹ Dạ liền đi xuống bếp với tâm trạng không biết tả thế nào. Xuống đến bếp, đang nấu ăn dở, bỗng có một vòng tay luồn qua eo nàng, đó là Lan Ngọc :

" Trên đó lạnh quá, em muốn xuống đây ôm chị cho ấm " Lan Ngọc nói.

Tuy thấy vừa kì lạ, vừa buồn cười, Vỹ Dạ vẫn làm việc bình thường, để yên cho Ngọc ôm mình :

"Con bé này, hôm nay em sao vậy" Vỹ Dạ cười nói.

Lan Ngọc không nói gì, chỉ mỉm cười và ôm chặt nàng hơn. Ăn uống xong, họ cùng nhau xem tv, Vỹ Dạ mệt quá, ngủ gật vào vai Lan Ngọc. Thấy vậy Lan Ngọc chỉnh lại tay mình cho nàng thoải mái và không quên hôn một cái lên trán nàng. Một lát sau, Ngọc cũng thiếp đi, 2 người cùng dựa vào vai nhau ngủ say đến tận chiều. Đến buổi chiều, khi cả 2 tỉnh giấc, Lan Ngọc nói :

"chị cũng đã khỏe hơn rồi, chắc hôm nay em về nhà nha chị" Lan Ngọc nói với giọng tiếc nuối.

Vỹ Dạ vội vã nói :

"Từ hôm qua đến giờ, làm gì cũng có em bên cạnh, làm gì cũng sát vào em, giờ chị quen hơi rồi"

"Hay từ giờ em dọn đồ qua nhà chị ở đi"

Lan Ngọc nghe xong, không do dự gì, trả lời Vỹ Dạ ngay :

" Được vậy thì hay quá, chị chờ em chút nha " Nói rồi cô bỏ nàng ngơ ngác ngồi đó mà đi.

Gần 1 tiếng sau, Lan Ngọc quay lại nhà Vỹ Dạ, 1 tay kéo vali đồ đạc của mình, một tay thì xách túi đầy đồ ăn coi như mua về ăn mừng. Vỹ Dạ thấy vậy cười nói :

"Nhanh gọn quá ha"

"Ở với chị là niềm hạnh phúc của em" Lan Ngọc đáp.

Vỹ Dạ vẫn chỉ nghĩ rằng Ngọc chỉ đang đùa vui vậy thôi chứ không nghĩ rằng Lan Ngọc có ẩn ý sâu xa thế nào. Vậy là mọi ngày cứ trôi qua như vậy. Họ đã ở bên nhau suốt 1 năm trời, đêm nào cũng ôm nhau ngủ, ăn cùng nhau, đôi khi tắm chung. Cứ như vậy, tình cảm trong Ngọc dành cho Dạ ngày càng lớn dần, cô quyết định sẽ tỏ tình Vỹ Dạ. Hôm nay là tròn 1 năm kể từ ngày cô dọn hẳn sang nhà Vỹ Dạ, cô quyết định lấy hôm nay làm ngày cô sẽ thổ lộ tình cảm của mình với Vỹ Dạ. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi thứ đều đã được cô sắp xếp ổn thỏa. Cô gọi điện cho nhà hàng mình đã đặt :

"Chào chị, nhà hàng nón lá xin nghe" Cô nhân viên nói.

"Bàn ăn của Ngọc Dạ nhà hàng đã chuẩn bị xong hết chưa ạ ? " Lan Ngọc nói.

" Dạ, nhà hàng đã chuẩn bị xong hết, chị yên tâm ạ " Cô nhân viên trả lời.

"Cảm ơn ạ" Nói xong, Lan Ngọc cúp máy, vui mừng trong lòng vì sau bao lâu che dấu, cuối cùng cô cũng được nói ra hết nỗi lòng của mình.

Đến gần buổi tối, Vỹ Dạ vẫn chưa biết kế hoạch của Lan Ngọc. Cô định đi xuống bếp nấu bữa tối, Lan Ngọc thấy thế, liền ngăn cản Vỹ Dạ.

" Chị đừng nấu ăn, em dắt chị đi ra chỗ này " Lan Ngọc cười vui nói.

Vỹ Dạ hơi bất ngờ, nhưng cũng nghe theo em nói. Nàng sửa soạn lên thật đẹp. Nàng diện một chiếc váy ngang vai màu hồng nhìn rất quyến rũ. Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ trong bộ dạng xinh đẹp đó, cô thốt lên :

" Ôi, tình yêu của em đẹp quá ! "

Vỹ Dạ ngượng ngùng đỏ mặt :

" Cảm ơn em iu nha "

Tất nhiên những cách xưng hô
trong tình huống này cũng chỉ giống như chị em thân thiết thôi. Trên đường đi tới quán ăn, Vỹ Dạ ngồi trên xe, từ đằng sau ôm chặt lấy Lan Ngọc. Cô cảm thấy hạnh phúc khi nàng ôm mình rất chặt. Tuy nhiên, họ hồn nhiên, không nhận ra rằng có người đang theo sau mình. Vừa đến nhà hàng :

" Chị đợi em ở đây nha, em đi gửi xe nha chị "

" Ừ, em đi đi " Vỹ Dạ trả lời

Đang đứng đợi Ngọc đi gửi xe, bỗng một lực kéo từ phía sau khiến Vỹ Dạ quay lại đằng sau giật mình :

" Ai vậy ? " Vỹ Dạ hoảng hốt. Nhìn lại mới nhận ra, là chàng trai năm xưa từ chối mình đây mà.

Đó là Minh Đạt. Anh ta đã đi theo Lan Ngọc và Vỹ Dạ, dường như muốn làm một điều gì đó. Minh Đạt cười nói :

" Là anh đây, Minh Đạt đây, em còn nhớ anh không ? "

"Em nhớ" Vỹ Dạ trả lời.

Minh Đạt nắm lấy tay Vỹ Dạ, quỳ gối xuống, lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn, anh ta nói :

" Năm xưa anh đã sai lầm khi từ chối em, bây giờ, nghĩ lại anh thấy rằng anh yêu em thật lòng. Em đồng ý làm bạn gái anh nhé "

Vỹ Dạ đơ người, không nói câu gì. Vừa lúc đó, Lan Ngọc bước ra, thấy cảnh tượng này, cô vội vàng lấy tay của anh ta ra khói tay của Vỹ Dạ. Lan Ngọc muốn điên lên :

" Anh còn dám quay lại đây để làm như vậy với chị Dạ sao ? " Cô lại tiếp tục nói :

" Năm xưa, Vỹ Dạ vì anh mà đã đổ bệnh rất nặng anh biết không, hôm đó, tôi mà không gọi điện cho Vỹ Dạ, liệu rằng bây giờ cô ấy còn đứng đây cho anh làm vậy không ? " Cô quát tháo, và cảm thấy bực bội với anh.

Minh Đạt đáp :

" Cô là gì mà có quyền xen giữa tôi và cô ấy ? Cô mau tránh ra cho tôi ! "

Vỹ Dạ thấy anh ta nói thế, định mắng anh ta vì dám nói to tiếng với Lan Ngọc. Không đê Vỹ Dạ làm vậy, Lan Ngọc lập tức trả lời :

" Tôi là người yêu cô ấy đấy. Anh khôn hồn thì mau tránh xa người yêu tôi ra "

Vỹ Dạ cũng diễn theo Lan Ngọc :

" Đúng vậy ! Chúng tôi quen nhau được một năm rồi, tôi rất thương Ngọc " Nói rồi Vỹ Dạ ôm chầm lấy cô, cô giữ lấy gương mặt Vỹ Dạ, hôn một nụ hôn thật sâu.

Vỹ Dạ hơi ngượng ngùng, Lan Ngọc nói :

" Giờ anh tin chưa !? Vỹ Dạ là của tôi, anh hiểu chưa. Đừng bao giờ làm phiền người yêu tôi nữa ! "

Minh Đạt bức bối, tức giận bỏ đi không nói một lời. Vỹ Dạ và Lan Ngọc nhìn nhau một lúc, rồi Lan Ngọc nhẹ nhàng dắt tay Vỹ Dạ vào quán ăn. Vào đến trong quán ăn, đây chắc hẳn là một nhà hàng sang trọng. Riêng bàn của Lan Ngọc và Vỹ Dạ đã được chuẩn bị nến, rượu vang đỏ, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lan Ngọc nói :

" Dạ này, hồi nãy những điều Ngọc nói, và cả những điều Ngọc làm với Dạ, tất cả đều là thật, đều xuất phát từ trong trái tim Ngọc mà ra. Từ lúc mới đi diễn chung với Dạ, mỗi lần được gần Dạ, Ngọc có cảm giác gì đó hạnh phúc đến kì lạ. Rồi một ngày, Ngọc được ở chung 1 căn nhà với Dạ, hàng ngày được ôm Dạ ngủ, được ăn cùng Dạ, tình yêu trong Ngọc dành cho Dạ ngày một lớn hơn. Ngọc muốn nói với Dạ rằng Ngọc yêu em " Cô dõng dạc từng chữ.

Vỹ Dạ cười hạnh phúc, cô nói :

" Thật ra, lúc nãy những gì Dạ nói và làm cũng là thật lòng mà. Dạ cũng thương Ngọc. " Cô nói tiếp :

" Từ lần đầu tiên, Ngọc hôn em, em đã có cảm giác rất khó tả, vậy nên em muốn giữ Ngọc ở lại với em, để em có thể gần Ngọc hơn, và từ đó em càng ngày càng thấy thương Ngọc "

Cả hai nhìn nhau, hạnh phúc không nói nên lời. Ngọc sát lại gần Dạ, nói :

" Ngọc yêu em nhiều lắm, Dạ à "

Rồi Ngọc nghiêng người hôn lên đôi môi căng mọng kia một nụ hôn nồng cháy. Hai người họ, đêm nay, tại nhà hàng này, đúng là tâm điểm của mọi sự chú ý. Tất cả mọi người đều hướng về phía 2 cô. Vỹ Dạ ngại ngùng đỏ mặt, thấy xung quanh ai cũng nhìn mình. Cô khẽ nói với Ngọc :

" Ngọc ơi, đừng hôn em nữa, người ta nhìn mình kìa "

Lan Ngọc nhìn xung quanh, đúng là ai cũn hướng mắt về bàn của mình, nhưng cô không như Vỹ Dạ, cô không quan tâm những người xung quanh, cô nói với Vỹ Dạ :

" Kệ họ ! Ngọc không quan tâm, Ngọc chỉ cần em " Nói rồi, Lan Ngọc ôm eo Vỹ Dạ, hôn rất say đắm, Vỹ Dạ đành theo Lan Ngọc, cô cũng hợp tác, choàng tay lên cô Ngọc. Chỉ trong một lúc, cả nhà hàng lại đâu vào đấy, tạo một không gian riêng tư cho 2 người họ ....

Tối hôm đó, khi 2 cô trở về nhà, trời đã rất khuya. Hai người thay đồ, sau đó nằm lên giường, cả 2 nhìn nhau một lúc , rồi Lan Ngọc lại ôm eo Vỹ Dạ, 2 người lại sát vào nhau, hai chiếc mũi nhỏ bé cứ cọ vào nhau, nằm đùa vui một chút, Lan Ngọc nói :

" Ngọc yêu em quá, sao em lại đáng yêu như vậy chứ ! " Vỹ Dạ cười tít mắt, một tay cũng vòng ra ôm lấy Ngọc chặt hơn.

Rồi sau đó, họ lại hôn nhau say đắm, cảm giác hôn trên giường thật lãng mạn. Sự thật là họ đã hôn nhau suốt 1 tiếng đồng hồ. Rồi thiếp đi vì mệt quá, nhưng những cánh tay vẫn không rời khỏi cơ thể nhau, vẫn ôm nhau rất chặt.





Một năm sau....

Vẫn là trên chiếc giường đó... :

" Chồng à, anh mau pha sữa cho con đi, con khóc rồi kìa "

" chồng biết rồi, vợ cứ yên tâm đi " Lan Ngọc đáp.

Pha sữa xong, Vỹ Dạ nói :

" chồng đưa em xem nào ! "

Cầm lấy bình sữa, cô thử sữa, thấy đặc quá, cô nói :

" Ngọc !!! Chồng pha sữa cho con kiểu gì đây ? "

" Chồng pha giống vợ bảo mà 3 nước, 5 bột còn gì "

" Trời ạ ! Em bảo là 5 nước, 3 bột cơ mà" Vỹ Dạ nói.

" Ơ, chồng xin lỗi, để chồng pha lại "

" Thôi, để em tự pha cho nhanh " Vỹ Dạ giận dỗi nói.

Sau khi cho con ngủ, Lan Ngọc dỗ dành Vỹ Dạ :

" Thôi, chồng xin lỗi, chồng đền cho vợ nha "

" Ngọc đi ra đi, em mệt lắm " Vỹ Dạ dù rất thích nhưng vẫn làm giá...

Biết tính Vỹ Dạ, Lan Ngọc chẳng chần chừ gì, liền ôm chặt lấy nàng và hôn nàng. Nàng vì được hôn đền nên cũng cảm thấy rất vui sướng. Dù đứa con đang nằm bên cạnh, họ chẳng quan tâm gì mà cứ nằm hưởng thụ thôi .... Vậy là gia đình Lan Ngọc, Vỹ Dạ sống hạnh phúc như vậy đến mai mãi về sau....

_HẾT_


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro