Sơn hữu mộc hề mộc hữu tri. Tâm duyệt quân hề quân bất tri.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Hạ chí năm Gia Long thứ ba,

Phú Xuân, Huế.

Tử Cấm Thành,

"Thà rằng đừng có gặp nhau
Còn hơn tri ngộ mà đau vạn phần
Tình ta sâu đậm mặn nồng
Ấy mà duyên chỉ có ngần ấy thôi."

Ánh mặt trời vàng ươm ngã xuống tán ngô đồng rồi vỡ tan dưới mặt đất, từng sợi nắng mỏng manh vắt vẻo trên ngọn cây, đình đài lầu các ngập trong cái nắng óng ả của mùa hè.

Trong không gian vang vọng tiếng ve kêu râm ran, tiếng ve to đến mức có thể nhấn chìm bất cứ âm thanh nào dám chen ngang bản giao hưởng mùa hè của chúng, kể cả...tiếng Phạm Chiêu Nghi đang giảng bài bên cạnh.

Ngọc Xuyến mơ mơ hồ hồ nấp sau lưng chị Ngọc Châu để tránh khỏi ánh mắt của mẹ, lời bà Chiêu Nghi giảng Tam kinh cứ vào tai trái nàng rồi rớt ra tai phải, không hề nhập vào đầu được một chút nào. Mấy làn do hiu hiu lướt qua tóc Ngọc Xuyến như đang mời gọi linh hồn nàng cùng chơi đùa với chúng, tiếng ve sầu như đang ru ngủ nàng, cộng thêm ánh nắng gắt gao tựa như đang đè mí mắt Ngọc Xuyến xuống, thiên thời địa lợi đều phù hợp, song chỉ có nhân hoà là...bất thuận.

"Ngọc Xuyến!" Tiếng bà Chiêu Nghi đập mạnh cuốn sách xuống bàn tựa như một cái tát giáng ngay xuống tâm trí còn đang lơ lửng của Ngọc Xuyến, âm thanh ấy vừa to vừa bất ngờ khiến nàng suýt thì nhảy dựng lên, cơn buồn ngủ chạy như bay biến, nàng bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, tựa như người sảng.

Chị Ngọc Châu phía trước thở dài, cau mày nhìn nàng. Còn mẹ nàng thì đã sớm nổi cơn thịnh nọ.

"Ngọc Xuyến, đây là lần thứ bao nhiêu con ngủ trong khi nghe ta giảng bài rồi hả!?" Bà Chiêu Nghi gằn giọng chất vấn, trên gương mặt bình thường dịu dàng nổi lên tia nghiêm khắc. Ngọc Châu thấy vậy thì vội vã nói đỡ cho em, "Bẩm mẹ, em Ngọc Xuyến còn nhỏ, khó trách sẽ có chút ham chơi, khó bảo, mong mẹ đừng tức giận mà tổn hại sức khoẻ, còn làm ảnh hưởng đến hoà khí mẹ con. Về phần em, con sẽ thay mẹ dạy dỗ bảo ban em, để nó không ham chơi nữa." Ngọc Châu vừa nói vừa đưa khuỷ tay thúc nhẹ Ngọc Xuyến, nhắc nhở nàng mau nhận lỗi với bà Chiêu Nghi, nhưng Ngọc Xuyến tựa như không hiểu, vẫn trơ lỳ nấp sau lưng chị.

Bà Chiêu Nghi Phạm thị nhìn con gái cả của mình, rồi lại nhìn con gái út, ánh mắt hết bất lực rồi lại tức giận.

"Ngọc Xuyến, thân là hoàng nữ, con phải cố gắng học hành đàng hoàng. Nếu không chưa kể hoàng tộc ta bị xấu mặt, mà còn khiến Hoàng Thượng thất vọng, ta đây mang tiếng không biết dạy dỗ con cái. Là nữ nhân trong hậu cung thì phải biết làm gương cho toàn bộ nữ nhân trong Thiên Hạ, dù không học nhiều, nhưng sách Thánh Hiền phải biết, phải biết chữ đức, chữ hiền viết như thế nào, nếu không ta đây...biết ăn nói như thế nào với tổ tiên, Thánh Thượng khi mang tiếng không biết dạy con..." Bà Chiêu Nghi đưa tay ôm ngực, bất lực quay sang một bên. Ngọc Châu thấy thế thì vội vàng an ủi:

"Mẹ, mẹ đừng buồn. Con tin là em sẽ biết thương mẹ, biết nghĩ cho thân phận của mình mà chăm chỉ học hành..." Nàng vừa nói vừa quay ra phía sau nháy mắt với Ngọc Xuyến, "Mau xin lỗi mẹ đi..." .

"..."

"Ngọc Xuyến!" Nguyễn Phúc Ngọc Châu gằn giọng, "Mau xin lỗi mẹ đi, đừng bướng nữa! Nếu không lát nữa Phụ Hoàng đến kiểm tra việc học thuộc, em sẽ bị đánh roi mây cho mà xem."

Nghe đến roi vọt, bấy giờ Ngọc Xuyến mới chậm chạp đứng dậy. Và có lẽ chính điều này đã khiến bà Chiêu Nghi đã giận càng thêm giận, ông cha ta có câu cha mẹ sinh con trời sinh tính quả cấm có sai, đều là con bà sinh ra, mà sao hai đứa con gái này lại khác nhau đến thế, nếu Ngọc Xuyến có thể ngoan ngoãn giống Ngọc Châu nửa phần thì bà đã bớt phiền lòng hơn biết nhường nào rồi.

"Mẹ...con..."

Tất cả mọi người trong phòng đều đang chờ câu xin lỗi thốt ra từ miệng Ngọc Xuyến, thì bất chợt, nàng vụt chạy ra ngoài.

"Con không muốn học!"

"Ngọc Xuyến!" Cả tiếng bà Chiêu Nghi và Ngọc Châu lẫn lộn hét lên, và có lẽ bởi sự việc xảy ra quá bất ngờ nên không ai kịp bắt nàng lại, Ngọc Xuyến cứ thế thẳng đường ra khỏi Vĩnh Thụy cung.

Mải miết chạy một hồi, vòng vèo qua dãy trường nhai dài như mê cung, Ngọc Xuyến cuối cùng cũng đến được nơi "bí mật" của nàng, đây là một góc khuất phía sau Ngự Hoa Viên, nơi có một cây ngô đồng cổ thụ rất to, mỗi năm đều trổ hoa rực rỡ, và Ngọc Xuyến thích nhất là mỗi mùa hoa ngô đồng, hễ cứ rảnh rỗi là nàng tới đây nằm dưới tán cây, cảm nhận từng cánh hoa đậu xuống gương mặt mình, không có tiếng bà Chiêu Nghi giảng tam kinh, bắt nàng học, không có tiếng chị Ngọc Châu cả ngày khuyên răn nàng phải nghe lời mẹ, ở đây chỉ có mình nàng, yên bình biết bao.

Ngọc Xuyến chọn một nhánh rễ ngô đồng đủ to để ngồi xuống, nàng cúi người để tìm một nhành cây để vẽ những hình thù kỳ quái mà nàng đã nghĩ ra được xuống đất, đang loay hoay dưới gốc cây, Ngọc Xuyến chợt thấy thứ gì đó rơi xuống đầu mình, theo bản năng, nàng lập tức đưa mắt nhìn lên, cứ ngỡ là quả cây ngô đồng vô tình rụng xuống, không ngờ là có kẻ cố tình ném nàng. Nhìn thấy một kẻ xa lạ ngồi vắt vẻo trên "thánh địa" của mình, còn ngang nhiên lấy quả ném nàng, Ngọc Xuyến ban đầu là giật mình hét lên, sau đó tự tìm cho bản thân một nơi an toàn, sẵn sàng trong tư thế phòng bị.

"Ngươi là ai?" Ngọc Xuyến chỉ tay lên người kia, bản thân nàng là một đứa trơ lỳ, bạo dạn nên trong tình huống này không có chút sợ hãi nào.

Hơn nữa đó cũng chỉ là một thằng oắt con trạc trạc tuổi nàng, có gì đâu mà sợ.

Nghe nàng hỏi thế, đứa con trai trên cây không trả lời, trái lại hắn hai bước nhảy xuống. Bấy giờ Ngọc Xuyến mới được tận mắt chứng kiến bề ngoài của hắn ta, đó là một đứa con trai đen nhẻm, gương mặt không có gì đặc biệt, hắn ta cao hơn nàng một cái đầu, cơ thể tuy gầy gò nhưng đổi lại đấy chính là lợi thế cho việc hắn ta leo trèo cực kỳ nhẹ nhàng.

"Này, ta hỏi ngươi là ai đó? Tại sao ngươi không trả lời? Bị câm sao?" Ngọc Xuyến hếch mặt hỏi người kia, tưởng chỉ là một câu châm biếm, ai ngờ hắn lại gật đầu.

"Ngươi...ngươi bị câm?"

Đối phương lại gật đầu.

Trong cung mà lại có người câm?

Rốt cục thân phận của hắn là gì đây?

Thái độ Ngọc Xuyến phút chốc dịu đi đôi chút, nàng lần nữa nghiêm túc đánh giá lại người nọ, nếu lúc nãy nàng chỉ quan sát ngũ quan, ngoại hình của hắn thì bây giờ thứ Ngọc Xuyến để ý lại chính là y phục trên người đối phương, hắn vận một chiếc áo dài lụa màu xanh, dệt hoa ở mảng trước ngực, đầu không đội mũ, tuy có chút khác biệt nhưng Ngọc Xuyến vẫn nhận ra hắn là một thái giám.

Là một thái giám mà giờ này còn thảnh thơi ở đây, chứng tỏ là trốn việc rồi.

Ngọc Xuyến khoanh tay, lên mặt mình hắn, "Ngươi là Thái giám ở trong cung sao? Mau khai báo làm việc ở cung nào, ta nhất định phải báo cho chủ nhân ngươi biết ngươi dám lười nhác trốn việc ở đây, lần này ngươi chết chắc rồi!"

Quy định của nội đình chặt chẽ, không cung nữ thái giám nào dám lơ là lười biếng, nếu không sẽ bị trượng hình, hoặc đẩy vào những nơi bẩn thỉu cho làm công việc nặng, song Ngọc Xuyến cũng chỉ định doạ nạt tên kia một chút thôi chứ không có ý định làm thật, ai ngờ một chút đùa vui của nàng lại làm hắn cuống lên, hắn vội vã lắc đầu xua tay, ú a ú ớ phát ra những âm thanh không rõ ràng, thấy mà buồn cười.

Ngọc Xuyến che miệng, nàng khom mình nhặt một nhành cây lên, đoạn tiến đến phía người kia, toan đưa cho hắn để hắn viết điều muốn nói xuống đất, chứ cứ nhìn hắn khoa chân múa tay thế kia, vừa không giải quyết được vấn đề, vừa trông rõ buồn cười, nhưng không ngờ hắn lại hiểu sai ý của nàng, thấy nàng cầm nhành cây tiến đến, hắn vội vã trốn ra sau gốc cây ngô đồng, vẫn bộ dạng cuống quýt lắc đầu xua tay, muốn nói mà nói không xong làm Ngọc Xuyến không kìm được bật cười thành tiếng.

"Này cục than kia, đừng sợ, ta không làm gì ngươi đâu."

Một lời trấn an của Ngọc Xuyến lại làm người nọ càng hoảng sợ, hắn nhặt một quả ngô đồng ném vào đầu nàng, Ngọc Xuyến theo bản năng đưa tay che trán vì đau, đến khi nàng bỏ được tay ra thì người kia đã mất hút.

"Ơ này...cục than kia, ngươi đâu rồi, người có phải con sóc đâu mà chạy nhanh như thế. Ta có làm gì ngươi đâu..."

Ngọc Xuyến ngó nghiêng xung quanh, lại ngẩng mặt lên tìm kiếm trên tán ngô đồng, cuối cùng vẫn không tìm thấy người kia, nàng đoán hắn đã trèo qua bên kia trường nhai rồi, thân thể mau lẹ như vậy, bây giờ Ngọc Xuyến có muốn tìm ra cũng khó.

Cứ tưởng là có bạn để chơi. Bất giác cảm thấy nhàm chán, Ngọc Xuyến ném nhành cây trong tay xuống rồi tìm một chỗ bên gốc ngô đồng để nằm, không có ai làm phiền nàng, nàng sẽ ở đây ngủ một giấc ngon lành vậy.

Buổi chiều của Ngọc Xuyến trôi qua trong một giấc mộng, trong giấc mộng ấy, nàng nhìn thấy tên thái giám xấu xí nọ ở trên hồng tường nhìn nàng thật lâu, hắn cứ nhìn nàng như thế, sau đó, hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng đạp lên những cánh hoa ngô đồng để tới bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, rồi bất chợt, hắn đưa tay chạm nhẹ vào má nàng, sau đó liền rụt lại, khuôn mặt đen nhẻm kia dần ửng hồng lên, và hắn quay đầu chạy đi mất.

_______________

Lúc Ngọc Xuyến tỉnh dậy thì hoàng hôn đã buông xuống ở phía cuối phía chân trời, nàng ngồi dậy, bần thần trước ánh đỏ xế chiều đang buông trên mặt mình, bất giác lại nhớ về màu đỏ trên gương mặt tên thái giám xấu xí kia, rồi giấc mộng kỳ lạ đó.

Ngọc Xuyến bỗng có một linh cảm kỳ lạ, đó là giấc mộng kia là thực, không phải mơ, nàng đưa tay xoa xoa má mình, cảm giác ngón tay thô ráp kia chạm vào má nàng dường như vẫn còn vương vấn đâu đây, rất thực. Ngọc Xuyến vô định quay đầu, nhìn về phía hồng tường, nhưng vốn dĩ ở đó chỉ có trời và mây, chẳng có ai khác, đúng rồi, giấc mộng của nàng vốn dĩ chỉ là mộng, bình thường nàng vẫn hay mơ quái mơ quỷ đấy thôi, ấy chắc do ban ngày nàng hay nghĩ ngợi lung tung quá. Đinh ninh là thế, Ngọc Xuyến đứng dậy, muốn trở về, nhưng khi đi được mấy bước, dường như lại có thứ gì đó đã níu kéo nàng lại, Ngọc Xuyến chậm dừng bước chân, cuối cùng nàng quyết định quay đầu, dùng nhành cây vạch mấy chữ trên đất rồi mới quyết định rời đi.

Trở về Vĩnh Ninh cung, khung cảnh yên lặng báo hiệu cho nàng một dự cảm không lành. Quả nhiên, trong sân bà Chiêu Nghi đã ngồi đợi sẵn, bên cạnh là chị Ngọc Châu đang cúi đầu quỳ bên cạnh, theo hướng ngồi của mẹ mình, Ngọc Xuyến đoán bà cũng đang giận Ngọc Châu.

"Con gái kính chào mẹ! Kính chào trưởng tỷ ạ!"

Thấy nàng trở về, còn trưng ra bộ dạng bình thản, những cung nữ bên cạnh bất giác rụt đầu, còn chị Ngọc Châu thì buông một tiếng thở dài đằng đẵng. Bà Chiêu Nghi quay qua nhìn nàng, đôi mắt chứa đầu sự tức giận, bà quát, "Con còn biết đường trở về ư? Sao không đi luôn đi!?"

Ngọc Xuyến cúi gằm mặt, nín thinh đón nhận cơn thịnh nộ từ mẹ, bà Chiêu Nghi bỗng đứng dậy, cho nàng một cái tát.

Ngọc Xuyến nhịn đau, không rên kêu một lời.

"Quỳ xuống!"

Nàng nhất nhất nghe theo lời mẹ, quỳ xuống dưới chân bà.

"Con bây giờ có phải là đủ lông đủ cánh rồi nên không cần ta dạy dỗ nữa đúng không? Thích làm gì thì làm, vô phép vô quy, con tưởng đây là nơi nào, có thể cho con tùy tiện hành sự như vậy sao!?"

Lồng ngực của bà Chiêu Nghi phập phồng dữ dội, bà giận mặt đỏ tía tai.

Ngọc Châu bên cạnh thấy thế thì vội vàng can gián, "Mẹ, mẹ bớt giận, Ngọc Xuyến cũng đã biết lỗi rồi, lần sau em ấy sẽ không thế nữa đâu."

"Con im miệng!"

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bà Chiêu Nghi nặng lời với Ngọc Châu, chứng tỏ bà đã rất giận rồi, bà trừng trừng nhìn Ngọc Xuyến.

"Tối nay quỳ ở đây, không được ăn cơm!"

Bà Chiêu Nghi quyết ý xong liền phất áo quay đi, không để cho ai nói đỡ nửa lời.

Bà đi rồi, Ngọc Châu mới đứng dậy tới bên Ngọc Xuyến, nhìn em mình thở dài.

"Em làm vậy là đang thách thức sự chịu đựng của mẹ đấy."

"..."

"Ngọc Xuyến, em có thương mẹ không?"

Ngọc Châu hỏi nhỏ, Ngọc Xuyến từ từ gật đầu, "Đương nhiên là có."

"Nhưng những hành động hiện tại của em lại chứng tỏ rằng em không thương mẹ. Hôm nay em quỳ ở đây một mình, chị sẽ không chịu phạt cùng em nữa." Ngọc Châu nói rồi cũng đứng dậy, trong sân bây giờ chỉ còn lại mình Ngọc Xuyến và nền gạch lạnh tanh.

Ngọc Xuyến cúi đầu, nàng không biết tại sao mình sinh ra lại khác các chị em của mình, nàng không ham học, nàng không dịu dàng đoan trang, song có lẽ từ nay, Ngọc Xuyến nghĩ, nàng đã phải hiểu chuyện hơn, phải bắt đầu làm tròn nghĩa vụ của một công chúa.

Tiếng đồng hồ điểm canh hai lần trôi qua, cả người Ngọc Xuyến bấy giờ đều tê rần, mỏi nhừ, nàng thử cựa quậy một chút, trong ống xương liền có cảm giác như có ngàn con kiến đang bò loạn xạ, tất cả các dây cơ đều căng cứng, cơ thể Ngọc Xuyến bây giờ thật cứng nhắc không khác gì một con rối gỗ, chỉ cần sơ xẩy là gãy ngay.

Đúng lúc này, có ai đó bỗng vỗ vào vai Ngọc Xuyến một cáikhiến nàng giật nảy mình, suýt thì hét lên thành tiếng, nhưng người kia đã kịp đưa tay lên che miệng nàng, Ngọc Xuyến trợn tròn mắt, nhìn người trước mặt, đây không phải là tên thái giám xấu xí lúc chiều ư? Còn chưa kịp định thần, hắn đã ném cho nàng một chiếc bánh bao rồi bỏ chạy mất.

Ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng người nọ, hắn nhanh chóng mất hút giữa dãy trường nhai le lói ánh đèn dầu. Ngọc Xuyến ngơ ngác, hết nhìn ra ngoài trường nhai rồi lại nhìn chiếc bánh bao trắng nõn rơi trên áo nàng. Đúng lúc này, phía trước vang lên một tiếng "kẹt", Ngọc Xuyến vội vã cầm lấy chiếc bánh bao giấu vào trong tay áo, bà Chiêu Nghi và Ngọc Châu cùng lúc bước ra.

"Con đã biết lỗi chưa?" Bà Chiêu Nghi nghiêm giọng hỏi.

"Thưa mẹ, con biết lỗi rồi ạ."

"Vào trong ăn cơm đi." Gương mặt bà Chiêu Nghi thả lỏng ra đôi chút, bà ra lệnh cho cung nữ đỡ Ngọc Xuyến dậy, phủi bụi trên chiếc áo tứ thân của nàng.

Bước theo mẹ vào chính điện, song tâm trí Ngọc Xuyến vẫn nhớ đến người kia, tên thái giám xấu xí kỳ lạ.

_______________________

Ngày hôm nay, đúng như lời dặn lòng, Ngọc Xuyến bắt đầu học hành nghiêm túc, và nàng cũng không quên lời hẹn với tên thái giám nọ.

Đúng vậy, dòng chữ hôm qua nàng để lại cho hắn dưới gốc ngô đồng chính là: giờ Dậu ngày mai, nhất định gặp lại.

Đúng giờ dậu, nàng xin mẹ cùng chị Ngọc Châu ra ngoài thả diều rồi thừa cơ Ngọc Châu còn đang mải mê ngắm những con diều đầy màu sắc trên trời, Ngọc Xuyến liền trốn mất rồi chạy một mạch tới nơi "bí mật".

Cây ngô đồng vẫn đang mải miết mưa hoa, Ngọc Xuyến chọn một chỗ ngồi xuống, và bắt đầu chờ đợi.

Nhưng mà đợi mãi, đợi mãi vẫn không đợi được người nàng đợi đến.

Một làn gió thoảng qua, cây ngô đồng xào xạc hai tiếng, tựa như đang an ủi nàng.

Cứ một khắc trôi qua, Ngọc Xuyến lại nhắc mình phải kiên nhẫn thêm chút nữa, một chút nữa thôi, ai biết hắn sẽ đến, nhưng khi trời nhá nhem tối, nàng không thể nán lại nữa, Ngọc Xuyến mới ôm một nỗi thất vọng trở về.

Trên đường trở về, nàng tự hỏi, có khi nào tên thái giám kia không đọc được những dòng chữ nàng ghi không? Tại sao nàng lại có thể tự hỏi một câu ngốc nghếch như vậy chứ, Ngọc Xuyến tự đưa tay gõ vào đầu mình, nếu lúc đó hắn đã đi mất rồi sao, nhỡ những dòng chữ ấy đã bị mưa hoa nhấn chìm, gió đất thổi trôi rồi thì sao? Với lại hắn là thái giám, đâu có rảnh rang mà đi chơi như nàng?

Bước vào trường nhai, đúng lúc Ngọc Xuyến gặp hoàng tử Đảm và chị Ngọc Châu cũng đang ở đó.

"Ngọc Xuyến, em đã đi đâu? Làm bọn chị lo chết đi được."

"Em..."

"Lần sau đừng chạy lung tung như thế nữa." Hoàng tử Đảm đặt tay lên vai Ngọc Xuyến, dặn dò, sau đó dẫn các cung nhân đi mất. Trong tất cả các anh chị, Ngọc Xuyến sợ nhất là hoàng tử Đảm và Thái Tử Cảnh, vì hai người họ lớn tuổi nhất, lại còn nghiêm khắc, thậm chí nàng còn sợ hai anh của mình hơn cả mẹ.

"Đi, chúng ta về thôi." Ngọc Châu khoác tay Ngọc Xuyến, dắt nàng đi trên con đường vĩnh hạng dài hun hút, chẳng mấy chốc, hình bóng hai người đã mất hút trong ánh chiều tà.

_____________

Những ngày sau đó, đều đặn cứ chiều chiều là Ngọc Xuyến đều tới dưới gốc ngô đồng, trông đợi một người. Nhiều lúc nàng tự hỏi, chỉ mới gặp nhau một lần, tại sao nàng lại phải mong mỏi người ta đến thế, có lẽ, câu hỏi này chỉ có mình Ngọc Xuyến mới trả lời được, nàng mong một người bạn, hơn cả nữa dường như nàng cảm thấy giữa nàng và tên thái giám kia có một liên kết đặc biệt nào đó, khiến nàng trông chờ hắn hơn bao giờ hết.

Hơn mười ngày luôn đúng giờ dậu dưới gốc cây ngô đồng và trở về lúc hoàng hôn, đến ngày thứ mười hai, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, nàng đã gặp được hắn.

Ngọc Xuyến hí hửng đứng bật dậy, nhìn người đang ngồi trên hồng tường, "Tại sao hôm nay ngươi mới đến? Có biết..." những ngày qua ta đã đợi ngươi ròng rã như thế nào không. Nửa câu sau bị Ngọc Xuyến nuốt lại vào bụng, xong, nàng không kìm được mà có chút giận dỗi.

Người nọ từ trên tường nhảy xuống, im lặng nhìn Ngọc Xuyến.

"Ừm...mấy ngày trước ngươi có nhìn thấy mấy dòng chữ ta viết ở đó không?" Ngọc Xuyến đưa tay chỉ vào một khoanh đất, ánh mắt mong đợi nhìn người đối diện.

Hắn ta gật đầu, rồi lại lắc.

Biểu hiện này thật khiến Ngọc Xuyến rối đến phát tiết, "Thế rốt cục là ngươi có nhìn thấy hay không? Thôi ghi ra cho nhanh đi!" Nàng cúi xuống đất nhặt một nhành củi lên chìa ra phía trước, tên thái giám kia lúng túng nhìn nàng, rồi lại nhìn nhành cây ngô đồng chìa ra trước mặt mình, lắc đầu.

Bất giác, Ngọc Xuyến tựa như vừa nhớ ra một điều gì đó, nàng lúng túng hạ tay, "Ngươi...ngươi không biết chữ à?"

Đối phương gật đầu.

Ngọc Xuyến buông cánh tay xuống, phải rồi, đa số thái giám trẻ tuổi trong cung đều được tuyển từ những gia đình nghèo khó, vậy thì làm sao hắn có thể biết chữ chứ. Ngọc Xuyến đưa tay gãi đầu, lí nhí nói: "Xin lỗi..."

Người đối diện vội vã lắc đầu, còn nở một nụ cười thật tươi, trên gương mặt đem nhẻm lộ ra một hàm răng đều tăm tắp, nụ cười của hắn tựa như đang toả nắng, khiến Ngọc Xuyến bỗng chốc ngây ngẩn.

Gương mặt của nàng chợt nóng lên, cái nóng như đốt cháy hai gò má rồi lan tới tận mang tai, Ngọc Xuyến lúng túng chuyển chủ đề để che đi cái ngượng nghịu của mình, "Hay là để ta dạy ngươi chữ nhé?"

Người trước mặt lập tức gật đầu, sự vui mừng chan hoà trên gương mặt của hắn khiến Ngọc Xuyến phút chốc cũng vui lây.

___________

Một tháng trôi qua, tên thái giám nọ tiếp thu thực sự rất nhanh, sau khi dạy cho hắn Quốc ngữ, Ngọc Xuyến lại bắt đầu giảng cho hắn Tam kinh, vì có trách nhiệm của một người "phu tử" đặt trên lưng mà nàng cũng chăm học hơn, quan trọng nàng không thể thua kém học trò của mình được. Một ngày nọ, khi Ngọc Xuyến tung tăng tới gốc cây ngô đồng ngày nào thì bất ngờ nhìn thấy tên thái giám kia đang hí hoáy vẽ gì đó trên đất. Nảy ý muốn trêu đùa, nàng rón rén đi đến phía sau hắn, sau đó nhìn xem hắn đang viết cái này, ngay lúc đó, gương mặt Ngọc Xuyến bỗng nóng lên, cơ thể sững lại, đó là...tên nàng mà.

Ngọc Xuyến che miệng cười, nàng bất ngờ vỗ lên vai người trước mắt một cái, "Này! Bắt quả tang ngươi rồi nhá!"

Rõ ràng là hắn bị nàng doạ cho giật mình, bộ dạng cuống quýt chẳng khác gì một đứa trẻ chột dạ khi làm sai mà gặp người lớn, tên thái giám nọ vội vã đưa chân xoá đi hai chữ hắn vừa viết, sau đó hắn đứa dậy, tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt Ngọc Xuyến.

Thực tình trong tình huống này, nói Ngọc Xuyến không nghĩ vẩn vơ, quái lạ là nói dối, nàng cũng có chút ngại ngùng trong lòng, vì thế nên lập tức chuyển chủ đề, "Chữ viết ngươi cũng khá đấy, đã tiến bộ rất nhiều."

Hắn nghe thấy, cười nhẹ gật đầu.

"À đúng rồi." Ngọc Xuyến tựa như vừa nghĩ ra một việc gì đó rất quan trọng, "Ta vẫn chưa biết tên ngươi, tên ngươi là gì thế?"

Người trước mặt ngập ngừng, trong khi đó Ngọc Xuyến lại mất kiên nhẫn kéo tay hắn ngồi xuống, nhặt một cành củi lên, "Mau viết đi."

Hắn chần chừ cầm lấy nhành củi, sau đó chậm chạp viết ra hai chữ: Thành Hưng.

"Thành Hưng, tên đẹp quá." Ngọc Xuyến reo lên, nàng lại nói tiếp, "Ngươi quê ở đâu vậy? Vào cung như thế nào?"

Nhành cây trong tay Thành Hưng thoăn thoắt đung đưa, dưới đất hiện lên mấy con chữ, "Ta quê ở Nghệ An. Vì nhà nghèo nên được bán vào cung, vì gương mặt xấu xí, lại bị khiếm khuyết nên được cho làm việc ở dịch đình, và cũng không cần tịnh thân."

"Không cần tịnh thân..." Như vậy là vẫn còn có thể lập gia đình, vẫn có thể thành gia lập thất, không hiểu sao khi ấy, một tia hi vọng lại nhen nhóm trong lòng Ngọc Xuyến.

_______________

Năm Gia Long thứ 7, tức năm 1808, trưởng nữ Nguyễn Phúc Ngọc Châu, nhị hoàng nữ Nguyễn Phúc Ngọc Anh và tam hoàng nữ Nguyễn Phúc Ngọc Quỳnh cùng hạ giá lấy chồng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày chị Ngọc Châu lấy chồng.

Ngọc Xuyến không nghĩ ngày này sẽ đến nhanh như vậy, hai chị em nàng ở bên nhau còn đang rất hạnh phúc.

Một buổi chiều, khi Ngọc Xuyến từ gốc cây ngô đồng trở về thì bất ngờ gặp Thánh Thượng đang từ cung của bà Phi Đức trở ra, Ngọc Xuyến vội vã tiến đến vái chào.

"Con gái kính chào Phụ Hoàng!"

Thánh Thượng kêu nàng miễn lễ, rồi đưa tay xoa đầu nàng, "Ngọc Xuyến phải không, đã lớn đến chừng này rồi, cũng ra dáng dấp một thiếu nữ xinh đẹp. Năm nay Ngọc Châu, Ngọc Anh và Ngọc Quỳnh xuất giá, vài năm nữa, Phụ Hoàng nhất định sẽ tìm cho con một phò mà xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối để con gả đi, nhất định sẽ không để con thiệt thòi."

Những lời đó tựa như đánh vào lòng Ngọc Xuyến một đòn, nàng gượng cười tạ ơn Thánh Thượng rồi cáo lui. Trên đường về Vĩnh Thụy cung, trong đầu Ngọc Xuyến không ngừng văng vẳng những lời xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối, và quan trọng hơn, nàng biết mục đích sâu xa sau đó chính là chính trị.

Về đến Vĩnh Thụy cung, hôm nay cung điện được trang trí tươi vui hơn một chút để chuẩn bị tổ chức lễ cưới cho Ngọc Châu. Ngọc Xuyến đứng bần thần một hồi, sau đó quyết định tới phòng chị Ngọc Châu thay vì trở về phòng mình.

Đợi cung nữ vào thông báo, lúc Ngọc Xuyến tiến vào thì thấy Ngọc Châu đang ngồi trên sạp sửa lại bộ đồ cưới. Đồ cưới của công chúa các nàng được quy định sẵn, gồm một mũ phượng, một áo bào bằng đoạn bát ty màu đỏ thêu hoa tròn và chim Phượng, xiêm bằng đoạn bách ty màu bạch tuyết thêu chim Phượng và một đôi hài màu đỏ thêu Phượng.

Thấy Ngọc Xuyến đến, Ngọc Châu vội nhường chỗ cho em.

"Sao hôm nay có hứng đến thăm chị thế?" Ngọc Châu cất một câu bông đùa.

"Chị sắp hạ giá, phận làm em chẳng nhẽ không được đến thăm?"

Ngọc Châu cười cười, đôi mắt bất giác ánh lệ, "Ngày mai là tổ chức lễ nạp thái, ngày kia là chị đã chính thức về nhà chồng, em nhất định phải thay chị phụng dưỡng mẹ, phải nghe lời bà, đừng để bà tức giận."

"Dạ."

Rồi Ngọc Châu lại cúi đầu, tiếp tục đường may trên tay, "Rồi vài năm nữa em cũng hạ giá lấy chồng, đến lúc đó chỉ còn mẹ cô đơn trong hoàng cung rộng lớn này, phận làm đàn bà vốn khổ như vậy..." Ngọc Châu không kìm được, lại trút một tiếng thở dài.

Yên lặng một lúc, cuối cùng Ngọc Xuyến vẫn quyết định hỏi Ngọc Châu, "Chị, chúng ta hạ giá mà chưa từng được thấy qua phò mã, liệu sau này về chung một nhà có hạnh phúc không?"

"Vợ chồng quan trọng với nhau nhất vẫn ở chữ kính, hơn nữa hôn nhân của chúng ta quan trọng nhất vẫn là ở mặt chính trị, hai nhà môn đăng hộ đối, con cháu xứng đôi vừa lứa, như vậy trong mắt người ngoài cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Hơn nữa em cũng không phải lo về phò mã tương lai, vì tất cả đều được chọn lựa kỹ càng, Phụ Hoàng nhất định sẽ không để em phải hạ giá lấy một kẻ tàn tật hay xấu xí ngốc ngếch gì đâu."

Tàn tật...

Đúng vậy, quy định chọn phò mã là chọn trong danh sách con cháu và chắt các công thần nhất, nhị phẩm từ mười sáu tuổi trở lên, không tàn tật, thông minh, xinh đẹp. Như vậy thì người đó chắc chắn là không thể đến được với nàng rồi.

Đúng vậy, hai người vốn dĩ là không thể đến với nhau.

Ngọc Xuyến trở về khuê phòng, tâm trạng buồn bã, não nề.

Sáng hôm sau, Ngọc Xuyến dậy sớm, sang phòng Ngọc Châu giúp chị trang điểm, vận y phục, hôm nay là ngày diễn ra lễ nạp thái, sau đó các công chúa sẽ nhìn phò mã qua rèm che. Ngày thứ hai cũng từa tựa ngày thứ nhất, sang ngày thứ ba mới là ngày diễn ra lễ rước dâu. Con gái xuất giá, Thánh Thượng đặc biệt ban cho mỗi người ba mươi nghìn quan tiền làm của hồi môn. Đúng giờ lành, các công chúa lên kiệu về nhà chồng, theo bên kiệu Công chúa có sáu nữ quan và các thể nữ mặc áo mã tiên; hai người cầm lồng đèn thắp nến, hai người cầm cảnh thiên tuế, hai người ôm lồng ngỗng, bốn người bưng tráp trầu và hộp hương. Mười hai vị hoàng thân, hai phò mã, bốn viên quan văn võ cùng các phu nhân đi võng lọng dẫn đầu.

Kế đó là Phò mã cưỡi ngựa che hai lọng, lính hầu bê tráp đi trước dẫn đường rồi đến ba trăm binh sĩ cầm cờ quạt, nghi trượng và phường nhạc.

Đứng trên tường thành, Ngọc Xuyến nhìn kiệu của ba chị gái dần dần ra khỏi Tử Cấm Thành, từ từ rời xa ngôi nhà từ thuở tấm bé để về nhà chồng, nàng bất giác nao lòng, buồn bã.

Bà Chiêu Nghi Phạm thị đưa cánh tay che mặt, khóc nấc lên, Ngọc Xuyến thấy thế thì đến bên cạnh ôm lấy vai, an ủi mẹ.

Ba ngày đám cưới chị, những ngày sau đó, Ngọc Xuyến vẫn không đến gốc cây ngô đồng nọ mà đóng cửa ở nhà, nàng trăn trở, nàng nghĩ ngợi lăn tăn, rồi nàng tự hỏi, tại sao mình phải buồn như thế, nàng đã phải lòng Thành Hưng ư? Có thật vậy không? Những suy nghĩ đó khiến Ngọc Xuyến rơi vào trạng thái rối bời, một hôm, nàng quyết định tìm hoàng lục nữ Ngọc Ngoạn để hỏi chuyện.

Ngọc Ngoạn là hoàng nữ của Tả cung tần, bình thường hay cùng Ngọc Xuyến trò chuyện ngâm thơ, trong các chị em thì quan hệ cũng tính là thân thiết. Tìm một chỗ trong thủy tạ ở Ngự Hoa Viên, Ngọc Xuyến hỏi em mình.

"Ngoạn, em nói xem, yêu là thế nào?"

"Cái này em cũng không rõ." Ngọc Ngoạn đưa mắt ra ngắm sen trong hồ Thái Dịch, "Nhưng em thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết nói, yêu là khi ta đứng trước một người liền cảm thấy tim đập tay run, ăn nói lắp bắp không nên lời, còn hay đỏ mặt thẹn thùng. Yêu là đi kèm với tương tư, là khi đêm xuống, chị nhớ nhung một người, nhớ tới hình ảnh người đó, những việc đã trải qua với người đó rồi bất giác bật cười, trằn trọc không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là bóng hình của tình lang. Yêu còn đi với nỗi lo âu, là khi chị trông mong sự xuất hiện của người đó, khi nghe người đó xảy ra chuyện, chị sẽ cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Với lại, khi yêu vào thì " tình nhân trong mắt hoá Tây Thi", người đó dù có làm cái gì, chị cũng thấy đẹp cả."

Nghe Ngọc Ngoạn nói, Ngọc Xuyến bất giác ngơ ngẩn. Nàng nhớ về những đêm mình ôm chăn nhớ đến những ký ức mình cùng Thành Hưng trải qua rồi bật cười, trong lòng vui vẻ không sao tả xiết. Nàng nhớ đến những lần hai người lúng túng trước nhau, nàng nhớ đến lần mà nàng thấy hắn ghi tên nàng, trong lòng nàng đã xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ. Nàng nhớ cảm giác đợi chờ, trông mong, cứ chiều chiều là lại ngồi bên gốc ngô đồng chờ đón. Nàng nhớ về những ngày mưa gió không gặp được nhau, nàng sẽ trằn trọc không yên, tựa như trong lòng đang thiếu mất thứ gì đó. Nàng nhớ ba năm trôi qua, hai người đã có rất nhiều kỷ niệm tươi đẹp với nhau, Ngọc Xuyến và Thành Hưng tựa như đã gắn bó không rời. Không những thế, nàng còn phát hiện nàng rất hay ngây người trước hắn, nàng thấy hắn đẹp đến kỳ lạ, vẻ đẹp chân chất mộc mạc, nhất là nụ cười toả nắng kia khiến nàng mê đắm...

Đây, chính là nàng đã yêu thật sự rồi sao?

Thấy Ngọc Xuyến thất thần, Ngọc Ngoạn liền lấy làm lạ mà gọi nàng, "Chị...chị?"

"À ừ..." Ngọc Xuyến giật mình.

Ngọc Ngoạn cau mày, "Đừng nói là chị đã phải lòng ai đó rồi nhé. Chị em mình suốt ngày chỉ ở trong nội đình, thế chẳng nhẽ chị đã phải lòng một tên thái giám hay cấm vệ quân nào đó?"

Bị nói trúng tim đen, Ngọc Xuyến theo bản năng né tránh, "Không phải đâu, em đừng nói bừa."

"Không phải? Nhưng nhìn chị lạ lắm. Chị Ngọc Xuyến này, dù cho có phải chị thích ai hay không, nhưng những mối tình trong nội đình đều là mối hoạ." Ngọc Ngoạn hạ giọng, "Hôn nhân của chúng ta vốn do bộ Binh và bộ Lễ lựa chọn đối tượng rồi dâng lên Phụ Hoàng, nào có ai dám tự ý sắp đặt, vậy nên để không hại mình hại người, làm liên lụy đến mẹ, em khuyên chị vẫn nên là gạt bỏ đi thì hơn."

Ngọc Xuyến ậm ừ, sau khi chia tay Ngọc Ngoạn, nàng trở về như người mất hồn.

Lang thang trên trường nhai một lúc, khi đã sắp về đến Vĩnh Thụy cung, Ngọc Xuyến chợt sững lại, nàng quay đầu chạy như một kẻ điên đến nơi có gốc ngô đồng quen thuộc.

Vừa đến nơi, nàng đã nhìn thấy Thành Hưng đang ngồi dưới gốc ngô đồng hí hoáy viết cái gì đó, dường như trở về những hôm nàng đợi chàng rồi trở về trong vô vọng, bây giờ hai người đổi vai cho nhau, Ngọc Xuyến có thể hiểu được cảm giác đó, tựa như chàng luôn ở đó để chờ nàng, sợ rằng nhỡ một hôm chàng không đến, nàng sẽ phải thất vọng quay về, bước chân nàng cứ chậm dầm, chậm dần, trong tim tựa như có muối xát vào, xót xa quá.

Hài thêu đạp lên từng cánh hoa, gây nên tiếng động thu hút sự chú ý của Thành Hưng, chàng ngẩng đầu dậy, bỡ ngỡ nhìn Ngọc Xuyến trước mắt, như không tin, như nghẹn ngào.

Ngọc Xuyến từ từ bước đến, nhìn dòng chữ dưới đất: Sơn hữu mộc hề mộc hữu tri. Tâm duyệt quân hề quân bất tri.

Những lời này tựa như đã làm sáng tỏ lòng chàng, và cả nàng, nhưng nàng vẫn tỏ ra như không hay biết gì, vẫn cười ghẹo đùa như mọi ngày, "Ngươi học câu này ở đâu đấy?"

Thành Hưng cúi xuống, viết mấy chữ: Việt nhân ca.

Việt nhân ca, bài ca nói lên nỗi lòng của một con người thống khổ vì tình.

Đúng lúc Ngọc Xuyến còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, Thành Hưng bỗng lấy từ sau lưng ta một nhành liễu, đưa tới trước mặt nàng.

Mượn liễu gửi tình.

Ngọc Xuyến nhìn nhành liễu trước mặt, sau đó thẳng tay gạt nó xuống đất.

Trên mặt Thành Hưng bây giờ là chứa chan bao nỗi bất ngờ, đau lòng, thất vọng.

"Từ bây giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa, thực ra từ trước đến giờ ta chỉ lợi dụng ngươi như một tên nô tài suốt ngày chạy theo để mua vui mà thôi. Đũa mốc mà đòi chòi mâm son, ngươi nhìn phò mã của ba chị gái ta đi, anh tuấn biết bao, còn xứng đôi vừa lứa, và quan trọng nhất là không bị tật nguyền." Buông những lời cay nghiệt ấy xong, Ngọc Xuyến lập tức quay mặt rời đi, nàng không dám nhìn những biểu hiện trên mặt Thành Hưng, càng không dám đối diện với những cảm xúc thật sự của chính mình. Ngọc Xuyến cứ thế rời khỏi nơi đó, nơi có cây ngô đồng và người nàng yêu, nước mắt như chực trào trong mắt nàng, nhưng nàng đã cố nén nó lại, chỉ khi trở về khuê phòng của mình, Ngọc Xuyến mới úp mặt vào chăn oà khóc, thân phận công chúa đã cho nàng những gì, nhưng đã cướp đi của nàng quá nhiều thứ.

Cả đêm hôm đó, nàng không ngủ được, hết khóc rồi nghĩ ngợi, nghĩ ngợi rằng sau này bản thân phải làm gì, nàng nghĩ nàng sẽ rời khỏi Tử Cấm Thành, bây giờ nàng cũng đã đủ tuổi để lập phủ đệ riêng, song nếu như vậy, nàng sẽ phải để lại mẹ mình bơ vơ trong Tử Cấm Thành, nàng đã hứa với Ngọc Châu là sẽ phụng dưỡng mẹ trong thời gian bản thân chưa hạ giá, nàng không thể nuốt lời. Ấy thế, có lẽ Ngọc Xuyến có thể làm một chuyện khác.

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Xuyến đặc biệt ra ngoài từ sớm, trong người nàng mang theo một ít trang sức có giá trị, hướng Nội Vụ phủ mà đi. Sáng sớm trường nhai thưa thớt, song các bộ phận hành chính trong cung thì đã sớm thức dậy làm việc.

Không uổng ba năm ở bên nhau, Ngọc Xuyến đã biết được Thành Hưng là thái giám ở đâu, vì vậy nàng chỉ cần nhờ của Nội Vụ phủ tra ra là biết ngay.

Đưa một chiếc trâm ngọc cho lão thái giám đứng đứng đầu, Ngọc Xuyến bảo: "Phiền ông giúp ta tra xem ở dịch đình có thái giám nào tên là Thành Hưng không, hôm trước hắn dám đắc tội với ta, ta trông hắn cực kỳ ngứa mắt, muốn nhờ ông đuổi hắn ra khỏi cung."

Lão thái giám kia trả lại cây trâm ngọc cho Ngọc Xuyến, đoạn đáp lời, "Nếu đã là đắc tội công chúa thì cứ phạt trượng rồi đuổi đi, công chúa không cần phải khách sáo như thế."

Ngọc Xuyến gật đầu, coi như mọi việc đã xong.

Mùa đông năm Gia Long thứ tám, nàng đứng trên tường thành nhìn người trong lòng rời đi.

Thiên Hạ rộng lớn như thế, mong chàng sẽ có chốn dung thân.

Nàng biết chàng thông minh, tuy không nói được nhưng lại học nhanh, chăm chỉ, nếu có cơ hội ra ngoài, nhất định sẽ có được hạnh phúc cho riêng mình.

Năm Gia Long thứ mười bảy, tức năm 1818, ngũ hoàng nữ Ngọc Xuyến, lục hoàng nữ Ngọc Ngoạn, thất hoàng nữ Ngọc Nga hạ giá lấy chồng. Ngọc Xuyến được gả cho Kiêu kỵ đô úy Nguyễn Huỳnh Toán, từ đấy, kết thúc một mối tình.

Ngồi trên kiệu võng, Ngọc Xuyến lẩm bẩm đọc lại câu: Tâm duyệt quân hề quân bất tri. Có lẽ cả đời này, chàng vẫn sẽ không biết, trong tâm nàng vẫn luôn có chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro