P19:gió đông(#1: Hồi ức)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ánh trăng bạc lạnh lẽo chiếu xiên qua khung cửa, ôm trọn lấy hình dáng bất động của Lê Tần. Chàng đã đứng đây hơn một canh giờ, chỉ để trông theo từng cử động nhỏ của người con gái trong căn phòng kế bên. Người con gái ấy, cách chàng chỉ một mái hiên mà như cả bức tường thành.

Nàng từng làm vợ hoàng đế, thậm chí từng có cả thiên hạ trong tay. Vậy thì lấy một tướng quân như chàng có gì vinh quang, hạnh phúc đâu.

Còn nhớ tầm này ba năm trước, khi nàng mới về phủ, và Lê Tần thì vẫn còn ôm một trái tim bừng bừng nhiệt huyết. Chàng từng ngồi bên nàng hàng giờ, chỉ để nhìn những ngón tay thoăn thoắt theo từng đường kim, mũi chỉ.

– Chiêu Thánh, nàng biết không, ta chưa bao giờ thích mùa đông. Ta rất sợ lạnh!

Chiêu Thánh ngưng tay, mắt treo vào khoảng không vô định. Giọng nàng xa xăm:

– Trần Cảnh... cũng sợ lạnh lắm!

Lê Tần nghe chua xót, nhưng chàng không để tâm lâu. Chàng biết Chiêu Thánh còn yêu Thượng hoàng, yêu nhiều lắm. Nhưng chàng có thời gian, có cả một đời, chàng không tin nàng chẳng ngã lòng. Vài ngày sau, Lê Tần lại trông thấy chiếc bông ấy, nhưng lần này là trên tay Lý Anh, gã thái giám hầu cận bên cạnh Thượng hoàng.

– Lý Anh, ông đem áo này đi đâu vậy?

Lý Anh nhìn Lê Tần e ngại:

– Tôi... tướng quân đừng giận... áo này, Chiêu Thánh công chúa nhờ tôi dâng lên Thượng hoàng. Người không nhận, kêu tôi đem trả.

Lê Tần bỗng thấy lạnh buốt. Cái lạnh chẳng liên quan gì tới cơn gió chớm đông vừa thổi qua, cũng không phải vì chiếc áo này hoá ra chẳng may cho chàng. Lê Tần cầm lấy chiếc áo bông:

– Sau này phiền ông hãy đưa lại áo cho ta. Cứ nói với công chúa là Thượng hoàng đã nhận rồi.

Trong hốc tủ của Lê Tần hiện đã có hai chiếc áo bông màu mận chín. Hẳn Thượng hoàng thích màu này lắm. Chiêu Thánh đâu cần biết tấm chân tình của nàng đã bị quăng trả phũ phàng thế nào. Nàng không cần biết, không nên biết.

Trái tim bừng bừng nhiệt huyết của Lê Tần rồi cũng nguội dần theo thời gian cùng với sự hững hờ của Chiêu Thánh. Chàng bắt đầu chấp nhận một sự thật, rằng chàng sẽ chẳng bao giờ có được trái tim Chiêu Thánh đâu. Nàng còn không mang theo nó khi bước chân qua ngưỡng cửa nhà chàng. Trái tim nàng, đã mãi mãi để lại trong cung cùng Thượng hoàng rồi.

– Lê Tần, trái tim ta nhỏ bé lắm! Chẳng chứa nổi hai người đâu.

Đó là đêm giao thừa hai năm trước, Lê Tần tới tìm Chiêu Thánh khi cơn say chỉ lối, chàng mong mỏi xiết bao cái cảm giác ấm áp của một đôi chim liền cánh. Nhưng tất cả những gì chàng nhớ sau khi tỉnh rượu, chỉ có câu nói kia. Mơ hồ... nhưng khảm tận tâm can.

Vết thương trên cánh tay đã liền sẹo, giờ lại hơi nhức nhối. Một tháng trước, phòng Chiêu Thánh bốc cháy. Lê Tần như phát điên khi biết nàng vẫn còn kẹt bên trong, chàng điên cuồng lao vào biển lửa. Chiêu Thánh gục bên giường, trái tim Lê Tần quặn thắt. Xin nàng! Xin nàng đừng xảy ra chuyện gì!

Lê Tần bồng Chiêu Thánh ra ngoài, nàng dần hồi tỉnh. Nhưng khi vừa mở mắt, Chiêu Thánh liền khóc ngất trong lòng chàng, thảm thiết kêu tên Trần Trịnh. Nàng yêu Thượng hoàng, cũng yêu cả thái tử Trịnh, đứa con yểu mệnh của hai người. Trái tim Lê Tần luôn bị bóp nghẹt mỗi khi thấy Chiêu Thánh ôm đôi hài nhỏ của thái tử rồi âm thầm rơi lệ mỗi ngày rằm tháng chín.

Lê Tần lại một lần nữa lao vào biển lửa. Chiêu Thánh luôn để đôi hài trong ngăn tủ đầu giường. Ngăn tủ ấy đang bốc cháy dữ dội. Lê Tần cuống cuồng mở tung ngăn tủ. Lửa liếm bỏng rát. Đau đấy, nhưng chẳng sánh bằng một phần vạn nỗi đau của Chiêu Thánh khi mất đi thái tử Trịnh một lần nữa. Lê Tần vội vàng cầm lấy đôi hài. May quá! Vẫn còn nguyên vẹn. Khi Lê Tần quay trở ra thì một thanh giầm gãy sập, giáng thẳng xuống đầu chàng. Điều cuối cùng chàng làm được trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, đó là ôm đôi hài vào lòng. Cho dù Lê Tần có chết đi, chàng vẫn phải bảo vệ cho bằng được thái tử Trịnh, cũng là bảo vệ chút an ủi cuối cùng của Chiêu Thánh.

May mắn diêm vương vẫn chưa thèm đoái hoài tới Lê Tần. Hơn một ngày sau, chàng tỉnh lại trên giường của mình, đầu đau nhức chỉ chực vỡ tung, và cánh tay bỏng nặng thì không tài nào nhúc nhích nổi.

– Cánh tay này vốn cầm đao kiếm bảo vệ giang sơn Đại Việt. Tôi... tôi có tội nhiều lắm!

Chiêu Thánh đã nói vậy đấy. Nàng có biết hay không, cánh tay này chỉ mong một lần được lau nước mắt cho nàng, được ôm nàng vào lòng, được nắm tay nàng suốt quãng đời còn lại.

Lê Tần nhanh chóng sai người tu sửa lại phòng cho Chiêu Thánh. Chàng biết nàng không thích ở cùng mình. Hai mươi chín đêm nằm cạnh nhau, hai mươi chín đêm đồng sàng dị mộng. Nàng luôn giữ khoảng cách, vì sợ động vào vết thương của chàng, hay nàng vốn chẳng thể nào gần gũi?

Nhưng khi nàng đi rồi, Lê Tần bỗng nhận ra, cứ như vậy dẫu sao cũng vẫn có tư vị hạnh phúc riêng.

Còn nữa...  

  [Đông Dương]  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro