Chương 51: Lương Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là đáng báo động!

Thân nhiệt của Nick truyền qua hai cánh tay tôi. Cái trán nóng hừng hực của cậu ấn vào vai làm tôi nhảy dựng lên như bị bỏng. Andrey nhanh chóng đỡ lấy cậu và vác đến bên chiếc giường gần nhất, tranh thủ kiểm tra những dấu hiệu bệnh. Theo sát sau lưng là bác Cả và Tạc Tổ. Cơn giận của bác Cả chắc giờ đã tiêu tan hết, bởi chưa gì mà bác đã muốn đi gọi thầy lang ở làng bên cạnh cho Nick. Tạc Tổ chỉ dám lặng lẽ đứng ra sau, một tay ôm lấy mặt.

Tôi thận trọng ngồi xuống bên giường, "Cậu ta... không sao chứ?"

"Không!" Andrey nạt, vén tay áo của Nick lên để bắt mạch. "Nhìn cậu ta đi! Tại sao lại để ra nông nỗi này? Tại sao không nói cho tao sớm hơn?" Andrey ấn hai ngón tay lên cổ tay gầy guộc chừng vài giây, nhắm tịt đôi mắt. Không biết thằng bạn đã học được những gì về kĩ thuật bắt mạch trong Đông y. "Mạch đập nhanh quá, gần như gấp đôi nhịp trung bình, đã vậy còn không ổn định..."

"Như vậy nghĩa là?"

"Làm sao tao biết được? Sốt cao như vậy là triệu chứng của rất nhiều loại bệnh, đã vậy tụi mình còn không biết cơn sốt bắt đầu từ khi nào, sốt liên tục hay sốt từng cơn, thân nhiệt cao lên dần đều hay tăng đột ngột..."

"Tất nhiên là chúng ta không thể nào biết được," tôi chêm vào, "trừ khi Nick tỉnh dậy."

"Nói chung là," Andrey đứng bật dậy và vuốt mặt, "cái thằng khốn kiếp này đã biết mình bị sốt như vậy mà còn dám đi ra ngoài, trời trưa nắng nóng thì không đội nón, rồi buổi tối ngủ lạnh thì không trải chiếu, đắp chăn... Suốt ngày cứ thích đi lông bông ngoài đầu đường xó chợ, đi từ sáng sớm đến tối mịt. Không ai biết cậu ta làm cái gì, ở đâu, còn sống hay đã ngoẻo..."

"Thôi... thôi mà..."

Andrey tức tối làm một tràng dài, càng nói càng hăng. Sắc mặt của cậu thay đổi xoành xoạch, khi thì đỏ bừng, khi thì đen kịt. Tôi mà hỏi nữa chắc Andrey sẽ lật luôn cái bàn chứ không đùa đâu.

Từ đằng sau, Tạc Tổ bước tới và chạm vào vai tôi, có ý hỏi chuyện. Tôi lẹ làng giải thích tình hình và tranh thủ kéo Tạc Tổ qua một bên, tránh đi "quả bom" trước mặt.

"Không ổn rồi. Tôi sợ quá cậu ạ."

"Ừ. Tôi cũng vậy." Tôi bày đặt ngó nghiêng."Ủa? Mà bác Cả đâu rồi?"

"Bác ấy đã ra ngoài rồi. Có lẽ bác muốn tìm thầy lang cho Ni-cô-lát?"

"Vậy chúng ta nên ngồi đây chờ thôi. Khi nào cậu ta tỉnh dậy sẽ hỏi chuyện."

Thế là bọn tôi nóng ruột ngồi chờ. Trong lúc đó Andrey lặng lẽ đi nấu cháo, rồi lục lọi ba lô lôi ra một vỉ Tylenol (còn ba viên cuối cùng) và viên sủi vitamin C. Tạc Tổ thô lố mắt trước viên thuốc lạ, lẩm bẩm hỏi về thứ "thần dược" bị tên Lê Ngỗi nhắm tới trong án trước, làm tôi không biết phải trả lời thế nào. Quả thật trong tình huống nguy cấp này thì Andrey chẳng thèm giấu diếm gì nữa.

Chẳng biết bọn tôi đã chờ trong bao lâu, cuối cùng thì Nick cũng chịu tỉnh dậy.

"Tao chết rồi," cậu ta thì thào.

"Ê, mày cảm thấy thế nào?" Andrey hỏi ngay, tay lần nữa đặt lên trán của Nick, chỗ đã chườm khăn lạnh.

"Andrey quan tâm tới tao," Nick lẩm bẩm, mắt từ từ nhắm lại, "Vậy thì tao chết thật rồi!"

"Này! Này! Nicholas! Không được ngủ nữa!" Andrey xém chút nữa đã hét giật giọng, "Tao đang nghiêm túc đó, cái thằng đầu..."

"Mày sao rồi?" Tới lượt tôi nhẹ giọng hỏi. Sự nóng nảy không đúng lúc này của Andrey chỉ toàn làm rách việc. Ừ thì, tôi biết cậu ta đang cực kì lo lắng cho Nick, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu nên biến sự lo lắng đó thành những cơn giận bộc phát tức thời.

Nick lại chầm chậm mở mắt. Lần này cậu chớp hai lần như muốn định thần lại, sau đó con ngươi từ tốn đảo qua lần lượt từng người. Tạc Tổ phía sau, Andrey và tôi phía trước. Khoé miệng cậu nhếch lên thành nụ cười ngờ nghệch, ngón tay nắm lấy ống tay áo của Andrey, giật giật.

"Andrey..."

"Chuyện gì?"

"Nếu... nếu lần này," từ ống tay áo, Nick chụp lấy cổ tay của thằng bạn và kéo lại gần, thều thào, "tao không thể qua khỏi..."

"Không! Không thể nào! Tao sẽ không để chuyện đó xảy ra!" Andrey át luôn lời trăn trối. "Mày cảm thấy thế nào rồi?"

"Tao cảm thấy... mệt mỏi, chóng mặt, đau nhức toàn thân. A, có con ruồi nè! Ờm... thì nặng nề, giống như bị tạ đè. Bên ngoài thì nóng, bên trong thì lạnh..."

"Gì nữa?"

"Tao... có cảm giác... Ủa, tại sao tao lại ở đây? Đáng lẽ tao phải ở chỗ của Nhật Minh chứ..." Nói rồi Nick ngả đầu qua một bên, mắt từ từ nhắm lại. Cổ họng cậu phát ra mấy tiếng hừ hừ. Hơi thở ngàycàng nặng nhọc. "Chắc lại... ugh... uống rượu nhiều quá... Mấy người đẹp đâu rồi?"

"Này! Này, Nicholas! Không được ngủ! Mày mà dám ngủ nữa đi..."

À! Vậy là thằng bạn của tôi đang mê sảng. Bình thường Nick đã cư xử kì quặc, nay chắc cậu không còn biết xấu hổ là gì. Đúng như tôi đã lo sợ, cậu lật cổ tay Andrey và hôn lên đó một cái chóc!

"Người đẹp... Andrey à..." Nick lảm nhảm, "người đẹp..."

Cái gì vậy trời!?

Andrey cẩn thận gỡ các ngón tay đang bấu chặt kia ra, vừa làu bàu vừa kéo lại vạt áo (tôi nghe được mấy cụm từ như "đồ háo sắc", "mê gái bỏ bạn", "ăn chơi trác táng"). Điều ngạc nhiên là cậu không hề nổi đoá hay la hét ỏm tỏi như khi nãy, thậm chí còn kéo tay và đỡ lưng cho thằng bạn mình ngồi dậy. Andrey lau mặt cho Nick và đưa cho cậu chén cháo nóng hổi. Cậu làm tôi nhớ tới cái cách mẹ chăm sóc mỗi lần bọn tôi bị ốm.

"Ăn cái này, uống thuốc rồi nghỉ ngơi thật tốt. Chút nữa bác Cả sẽ gọi thầy thuốc đến chẩn bệnh cho mày..."

"Ugh! Không ăn đâu! Không uống thuốc. Tao mệt quá!" Hai cánh tay Nick như hai cái vòi bạch tuộc, quấn chặt lấy Andrey. Cậu ngả đầu lên vai Andrey rồi dụi dụi vài cái. "Ôm... ôm..."

Nick từ nhỏ vốn dĩ đã thiếu thốn tình thương, lúc mất đi ý thức cơ thể sẽ tự động tìm kiếm một chỗ dựa đáng tin cậy cho mình. Chứng kiến cảnh tượng này làm tôi tự dưng thấy xót cho cậu quá! Dường như Andrey có cùng suy nghĩ với tôi, bởi thằng nhỏ chỉ thở dài, nhè nhẹ vỗ lưng Nick như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Thôi, thôi được rồi. Tao biết mày đang rất mệt, nhưng hãy cố gắng ăn đi! Ăn xong xuôi thì... tao sẽ ôm mày."

"Thật không?"

"Thật."

"Ôm và hôn nữa..."

Đúng là cái thứ "được voi đòi tiên", tôi nghĩ, bĩu môi, cái đồ cơ hội. Andrey liên tục ra hiệu bằng mắt với tôi, tín hiệu lẫn lộn, hình như là sự đan xen giữa "cứu", "giúp" và "biến".

Tôi nghiêng đầu, chìa ra bộ mặt bối rối. Rốt cuộc thì cậu ta muốn tôi làm gì?

Cứu Nick thì chắc tôi cứu không được rồi! Giúp Andrey thì tên vô dụng như tôi giúp được gì? Còn biến khỏi đây thì tôi dư sức!

Hiểu rõ vấn đề, tôi toét miệng cười, đưa ngón cái lên và kéo Tạc Tổ ra khỏi căn phòng.

----------

Buổi chiều tà mà bác Cả lẫn thầy thuốc vẫn chưa về đến nhà, làm tôi trở nên xót ruột vô cùng. Tình trạng bệnh của Nick vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Sau khi ăn uống và trả lời một đống câu hỏi từ Andrey, Nick đã lăn ra ngủ tiếp.

"Có khi nào..." Tạc Tổ mạnh dạn suy đoán, trong lúc hai đứa đang ngồi thừ người ra ở bậc thềm sân sau, "cậu Ni-cô-lát bị nhiễm vào thứ bệnh ấy..."

Mặc dù rất muốn gạt phắt thứ giả thuyết kia, tôi vẫn nghiến răng trả lời, "Có lẽ... Tôi... tôi chỉ cầu mong cho cậu ta mau chóng qua khỏi."

"Cậu An-rây kia có tài y thuật xuất chúng, tôi tin cậu ấy sẽ tìm ra cách thôi mà."

Làm gì có chuyện đó! Khoé miệng giần giật, tôi vội quay mặt đi chỗ khác, không dám đổ gáo nước lạnh vào ngọn lửa lạc quan le lói của Tạc Tổ. Thằng Andrey chỉ là học sinh, trình độ và kiến thức y học chỉ ngang với tay mơ. Cậu ta chủ yếu đọc nhiều sách lý thuyết, chứ ba cái vụ chữa bệnh này thì còn lâu mới được thực nghiệm ở thời hiện đại. Vụ án trước tôi không biết cậu ta rút mũi tên và khâu vết thương kiểu gì, nhưng không thể chừa ra khả năng Andrey là "chó ngáp phải ruồi".

Nhắc đến thằng bạn là nó liền xuất hiện. Trông bộ dạng của Andrey giống như mấy thực tập sinh vừa xong ca trực khuya trong phòng hồi sức cấp cứu.

"Nick thế nào rồi?"

Andrey lắc đầu, thả người xuống cạnh tôi và gục đầu vào hai cánh tay. Đợi chừng vài phút cậu ta mới ngước lên và trả lời.

"Tao đã hỏi hết rồi. Cạy miệng một thằng Nicholas mê sảng còn khó gấp chục lần một thằng Nicholas say xỉn. Nói chung là hiện tại vẫn chưa kết luận được gì. Tao biết được cậu ta bắt đầu phát hiện các dấu hiệu khác thường vào hai ngày trước, từ sau bữa tối. Người phát ớn lạnh theo từng cơn. Mệt lả, đau đầu và chóng mặt. Nicholas còn nói, cả người của cậu ta nhức mỏi, nhất là ở phần hai cánh tay và cẳng chân. Đến sáng hôm nay thì phát hiện sốt cao, suy nghĩ không thông suốt, rồi đến ngất xỉu vì kiệt sức và mê sảng."

"Ừ," tôi lại giở thói a dua, "đúng là chưa thể nói được gì."

"Mê sảng chứ cái thói đu bám và cơ hội của cái thằng đó vẫn y chang lúc tỉnh táo. Báo hại tao phải dụ dỗ đủ kiểu mới chịu ăn. À, lúc nãy còn vừa ăn cháo vừa lảm nhảm, cái gì mà, xung quanh tao tràn ngập âm khí, phải tuyệt đối cẩn thận... Đúng là vớ vẩn!" Andrey khịt mũi rồi tự lẩm bẩm. "Hèn gì hôm đó Nicholas đã bắt đầu nói năng linh tinh. 'Thế lực' gì ở đây hả trời?"

Chuyện này thì tôi không đồng ý lắm. Ngẫm đi nghĩ lại, tôi cảm thấy Nick vẫn còn khá tỉnh táo trong buổi họp hôm ấy. Những lời nhận xét và đóng góp ý kiến đều rất hợp lý. Theo tôi thì Nick chỉ bắt đầu mất đi lý trí vào sáng ngày hôm qua.

Tuy vậy, tôi vẫn không nghĩ mình nên xem nhẹ lời cảnh báo về một "thế lực tiềm ẩn" của Nick.

"Còn mày nữa. Hồi nãy tao kêu giúp tao thoát ra khỏi đó để đi chuẩn bị thuốc, vậy mà nỡ lòng nào bỏ tao đi luôn." Andrey đảo mắt, ngáp một cái thật dài. "Tao đi chợp mắt một chút, khi nào bác Cả về nhớ dựng đầu tao dậy."

"Ok."

Ngồi bên cạnh, Tạc Tổ lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh của bọn tôi, mặt biểu lộ ao ước muốn học thứ ngôn ngữ này. Tôi tóm tắt lời của Andrey (bỏ qua mấy lời than phiền), ngạc nhiên khi thấy Tạc Tổ thở ra một hơi dài thườn thượt.

"An-rây nói vậy càng khiến tôi lo sợ... ngộ nhỡ... Cậu biết không, đa phần những bệnh nhân trong làng đến khi chẩn được bệnh thì đã quá trễ. Thuốc thang cũng chỉ làm thuyên giảm các triệu chứng chứ không thể khiến bệnh tiêu trừ hoàn toàn..."

"Này, này, cậu đừng gở mồm gở miệng như thế chứ!"

Tính từ trước đến nay, Nick đã sống sót qua những trận bạo hành của cha dượng, những đêm lang thang đói rét ngoài đường, những lần nghĩ quẩn rồi tự sát. Con người lương thiện như cậu ta luôn có ơn trên phù hộ, không thể nào chết dễ dàng như vậy được.

"Tôi..."

"Thôi bỏ đi." Tôi phẩy tay,tranh thủ xua mấy con gà. "Vấn đề quan trọng hiện giờ là tìm được thầy lang giỏi để chữa bệnh cho cậu ấy, và phải bồi bổ để cậu ta mau lấy lại sức."

Tạc Tổ gật gù. Cậu lại ngồi thừ ra như trước, hai tay chống cằm, tầm mắt hướng vào vô định. Tôi bắt chước cậu, mắt dõi ra đằng xa xa. Mặt trời đã lặn quá nửa trên đường chân trời, tô lên vạn vật cái sắc đỏ cam chói loà và ấm cúng. Ở hướng đối diện, bầu trời xuất hiện lốm đốm các chấm tinh vân, nhạt nhoà sau đám mây thưa thớt.

Ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần buông lại khiến lòng tôi mang tâm sự. Hoàng hôn là sự kết thúc của ánh sáng ban ngày, cũng là sự khởi đầu của trăng, của sao, của cuộc sống về đêm. Mọi thứ trong thế giới này đều có sự luân chuyển không ngừng.

Rồi tôi lại nghĩ về sự khả biến của cuộc đời con người, khi bệnh tật là một điều không ai có thể tránh khỏi. Vì thế, chuyện Nick bị bệnh là hoàn toàn bình thường. Tôi nên chấp nhận nó, bình thường hoá nó, trước khi nó ăn mòn đi tâm trí tôi.

Nhưng nếu Nick không qua khỏi thì sao? Giọng nói ấy lại vang lên. Tất cả tội lỗi sẽ đổ lên đầu mày.

Im đi! Nick sẽ vượt qua. Nick sẽ vượt qua được hết!

Tôi bật dậy, định vớ lấy cây trường côn dựng ở góc tường thì bị Tạc Tổ níu lấy ống tay áo.

"Bác Cả về rồi!"

----------

Bác Cả về nhà với giỏ thức ăn đầy ắp và khuôn mặt cáu kỉnh. Không có thầy lang theo cùng.

"Tại sao lại như thế được hở bác?" Tôi xộc tay vô mái tóc, bất mãn hơn cả hai người kia."Chẳng lẽ khắp ba thôn không một ai muốn chữa cho cậu ta?"

"Bọn lăng băm kia đúng là một lũ vô tích sự, vừa nghe đến danh của cái cậu Lát kia đã co giò chạy biến. À, có một vị tu sĩ từ chùa Trấn Quốc, người duy nhất chịu chữa thì lại đang ở huyện Thuỵ Anh thuộc phủ Thái Bình, sớm ngày mốt mới về đến kinh thành." Bác Cả bước tới giường, tay đặt lên trán Nick."Thôi, bảo thằng nhỏ cố chịu đựng, ta sẽ nấu món gì cho nó ăn."

"Đúng rồi." Tạc Tổ gật đầu lia lịa."Phải bồi bổ cho thật tốt thì mới mau chóng khỏi bệnh. A! Bác Cả ơi, hay là cháu..."

Khoé mắt Tạc Tổ giật hai cái. Cậu nhai môi dưới, hai tay giấu vào túi áo, mắt khẽ liếc ra ngoài sân. Bác Cả kiên nhẫn chờ đợi.

"Hay là?" Tôi hỏi.

"Cháu có thể... bắt một con gà để nấu cháo..."

"Không!" Tôi la lên, thất kinh trước đề nghị kia. "Không! Không! Cậu... cậu không cần phải làm thế! Ối trời ơi, đừng có giết gà mà!"

Hai người nhướn mày nhìn tôi lên cơn kích động.

"Ờm... thì ăn cái khác cũng được mà. Hoặc là... hoặc mua gà chết rồi ở ngoài chợ ấy, chứ cậu đừng có giết tụi nó! Giết tụi nó... tội nghiệp lắm!"

Ánh mắt của bác Cả thoáng lên thứ gì đó khó gọi tên, trong khi Tạc Tổ nhè nhẹ thở ra. Chắc cậu cũng chẳng ưa gì phương án tàn nhẫn này. Sống cùng mấy con gà một thời gian, dù không ưa gì tôi vẫn không nỡ lấy mạng bọn chúng. Nick nếu biết cũng sẽ chẳng muốn ăn đâu.

"Được rồi. Vậy để ta nấu..."

Cộc! Cộc! Cộc!

Là ai thế nhỉ?

Tôi vội chạy ra mở cửa thì bắt gặp một ông lão. Ông có khuôn mặt phúc hậu, vầng trán cao, chòm râu bạc rủ xuống từ hai bên khoé miệng. Tuy đã già nhưng dáng đứng thẳng tắp, vai đeo một cái hộp hình chữ nhật.

Bộ dạng này, khí chất này...

"Cháu chào ông ạ. Ông đến đây có việc gì thế?"

"Cậu bé, cho Lưu mỗ hỏi, đây có phải là Phạm gia của làng Yên Thái?"

"Đúng rồi ạ."

"Ta đích thân nhận được lời mời từ công tử Nhật Minh," mắt ông tràn ngập ý cười, đầy sự cảm thông,"đến đây để chẩn bệnh cho vị bạn hữu ngoại quốc của cậu ấy."

Nghe xong câu nói ấy là tôi đã muốn sụm người xuống trước mặt cụ ông (không, là lương y), vái lạy ba cái. Ở ngoài mặt, tôi chỉ dám cúi gập đầu, xém chút nữa đã oà ra khóc.

"Cháu xin ông." Nắm lấy cổ tay ông lão, tôi nói mà giọng run run ,"Xin ông hãy cứu lấy bạn của cháu. Làng này đang có ôn dịch, cháu chỉ sợ bạn cháu mắc phải thứ bệnh quái ác đấy thôi..."

"Được rồi, cậu bé. Cứ để đấy cho ta."

Tôi như bừng tỉnh và vội chạy vào theo, thông báo tin mừng. Hệt như tôi, ông lão được mọi người trong nhà chào đón như một vị cứu tinh bất ngờ. Nick đang say ngủ, nên việc nên làm ngay lúc này là đánh thức... Andrey. Như một người lính, thằng bạn thân của tôi mở bừng mắt và phóng khỏi giường với tốc độ tên bắn. Không một chút dấu hiệu của sự buồn ngủ.

Mặc cho ông ta bắt mạch, đâm, chọt, sờ, nắn và xoay người tới lui, Nick vẫn ngủ như chết. Đợi vị thầy thuốc khám xong cho Nick, Andrey liền báo cáo những gì cậu thu thập được ban nãy, kèm theo tình hình dịch bệnh ở làng Yên Thái. Tôi bồn chồn đứng bên cạnh, phụ giúp phiên dịch khi cần.

"Dựa vào những gì ta quan sát, cậu bé này có thể chỉ là mắc vào chứng cảm mạo thông thường, là do trái gió giở giời mà sinh đau ốm. Nhật Minh đã nói với ta rằng, hai đứa nhỏ rất hay cưỡi ngựa ra ngoài vào lúc trời nắng nóng hoặc đổ mưa giông. Như thế là không nên."

"Ông nói đúng." Andrey lẩm bẩm.

"Tuy vậy, những dấu hiệu của căn bệnh kia vẫn không thể xem thường, nên tạm thời ta chỉ có thể kê đơn thuốc giúp suy giảm những triệu chứng của cảm phong hàn. Nếu có phát ra biểu hiện lạ, các cháu hãy lập tức viết thư cho cậu Nhật Minh. Hai ngày nữa ta sẽ quay lại đây."

"Ông nói vậy," tôi ôm quyền,"bọn cháu cũng an tâm phần nào."

"Vậy," Andrey nhìn ông ta không chớp mắt,"ông nghĩ thế nào... về dịch bệnh ở làng giấy?"

"Hừm, một câu hỏi thú vị. Thứ bệnh mà cháu miêu tả, thú thật thì ta đã nghe qua, nhưng chưa khi nào nó biến thành ôn dịch cả. Ít nhất thì ta phải thông qua tứ chẩn[1], xét qua bát cương[2] thì mới có khả năng xác minh bệnh danh. Ngày mai ta sẽ lại đến làng để chẩn bệnh." Ông đứng dậy, ngước nhìn anh chàng ngoại quốc cao quá khổ. "Đoán chừng... ta nghĩ cháu đã biết câu trả lời từ đầu rồi. Có đúng thế không?"

Như bị trúng tim đen, Andrey ngạc nhiên đến nỗi quẳng luôn hình tượng thường ngày vào sọt rác. Cậu trợn mắt và há hốc mồm, nói không nên lời. Chân bước lùi lại thì vấp vào cái chân ghế, nếu tôi không kịp kéo cậu ngồi xuống thì chắc Andrey đã té chỏng vó.

"Cậu bé, cháu tên gì?"

"Là... Andrey, không, là Anh Giản ạ."

"Anh Giản à? Quả là sáng dạ. Ta trộm nghĩ," ông cúi đầu nói nhỏ, "người như cháu đây, nếu theo ngành y dược, chắc hẳn sẽ có ngày công thành danh toại."

Mặc dù không hiểu câu nói, Andrey vẫn đứng dậy và cúi đầu cảm tạ.

"Còn ông?" Tôi vội hỏi."Ông là ai ạ?"

Hoá ra vị lương y này là Lưu Công Định. Ông từng là Nhập nội thái y viện đại sứ dưới triều của Lê Nhân Tông, trật hàm chánh ngũ phẩm. Khi về hưu rồi, ông vẫn tiếp tục đi khắp nơi chữa bệnh trong dân gian, nhưng vẫn là bạn bè thân thiết với gia đình của Hình bộ Tả thị lang Lê Cảnh Huy, cha của Lê Nhật Minh.

Sau vụ này, tôi cần phải đích thân đến cảm ơn anh chàng Nhật Minh kia mới được.

Trước khi ra cổng, ông còn chu đáo dặn lại.

"Cứ làm theo lời dặn của ta, một ngày ba cữ thuốc. Ngoài ra, nhớ nấu cháo gà cho bệnh nhân, và nhắc cậu bé uống thật nhiều nước."

"Cháu đã nhớ rồi. Cháu cảm ơn ông rất nhiều ạ."

"Và Duy An này..."

"Vâng ạ?"

"Nếu mai mốt các ngự y có đến đây, cháu hãy nhắn với họ một điều: 'Ôn dịch này, cốt nằm ở huyết.'"

----------

"Thân gửi Lê Phong, cung Thừa Hoa,

Thật là tốt quá! Chúng tôi luôn mong chờ sự giúp đỡ từ triều đình. Xin cho hỏi kết quả của buổi thượng triều như thế nào?

Không may làm sao, hiện tại bạn hữu của tôi, vị 'Hy Lạp Hoạ Gia' kia đã đột nhiên phát bệnh, chưa rõ có phải là do thứ ôn dịch kia hay không. Để đảm bảo an toàn cho anh và mọi người, tạm thời tôi sẽ không vào cung cấm.

Xin anh đừng lo lắng gì. Một vị lương y đã đến chẩn đoán và ghi đơn thuốc cho cậu ta, nói rằng đây có thể chỉ là chứng cảm phong hàn thôi.

Tôi xin hứa với anh sẽ cập nhật thường xuyên tình hình ở làng giấy.

Thân mến,

Ký tên: Duy An."


Chú thích:
[1] Bốn phương pháp khám bệnh của Đông y, bao gồm vọng (nhìn), văn (nghe, ngửi), vấn (hỏi), thiết (bắt mạch, sờ nắn), để quan sát, tìm các hiện tượng và chứng trạng của bệnh nhân, từ đó căn cứ để phán đoán bệnh tật.
[2] Bát cương là tám cương lĩnh trong Đông y, gồm tám hội chứng lớn nhằm mô tả mức độ, trạng thái, giai đoạn của một bệnh cảnh lâm sàng, bao gồm biểu-lý (nội-ngoại), hàn-nhiệt (nóng-lạnh), hư-thực (thiếu-dư), âm-dương (âm thường là hư và hàn, dương thường là nhiệt và thực)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro