CHƯƠNG 1 - ĐÊM MƯA MÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỜI NÓI ĐẦU: 

Đây là bộ truyện dã sử đầu tay của mình, chắc chắn sẽ có những sai sót bởi vì trong quá trình tìm hiểu về xưng hô, văn hóa các thứ vô cùng khó khăn. Nên mong nếu mn có những đóng góp gì thì nhẹ nhàng và đón nhận câu chuyện này của mình nhé. Truyện sẽ có dựa trên sử thật và hư cấu thêm nhiều phần. Cảm ơn mọi người đã xem. Mình là Tahn!


Đêm nay bầu trời mù mịt chẳng lấy nổi một ngôi sao, trong điện An Hòa ai mà có ngờ lại là một đứa bé chỉ mới còn tuổi ăn tuổi ngủ mà đã được sắc phong làm thái tử một năm trước, đôi mắt nhắm nghiền tựa như chẳng màng đến bão táp mưa sa đang vây quanh mình, nói đúng hơn là vẫn còn quá nhỏ để nhận ra. Trái lại, người ở điện Đức Hòa lại mở to mắt nhìn vào bầu rượu, rồi cứ thế nóc từ bầu này sang bầu khác nhưng trông vẫn còn chưa hả bụng. Tiến Thành nhìn thấy không dặn lòng được, vội lấy tay vịn lấy bầu rượu quỳ xuống van nài:

"Hoàng tử Đinh Liễn, ngài muốn Kim hoàng hậu trên trời nhìn thấy ngài như thế này sao!"

Đinh Liễn nghe tới "Kim hoàng hậu" thì có lẽ cũng tỉnh lại đôi chút, tay hạ dần bầu rượu xuống, hắn nhìn Tiến Thành với đôi mắt rung rưng, chất chứa nhiều điều bất mãn khó nói. Môi hắn run run, mơ mơ màng màng nói:

"Tiến Thành... Ta còn có thể làm được gì nữa đây... Mẹ! Con trai bất tài... Không thể... Thực hiện lời dặn của mẹ..."

[...]

Minh nguyệt hữu quang, dạ ly biệt[1]. Trong Lưu Linh Điện, dáng một người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường, hơi thở đều đặn từng nhịp. Người phụ nữ sai nô tì cho gọi hoàng tử Đinh Liễn, dặn rằng nhất định phải đến, có lẽ bà biết rằng đây là lần hội ngộ cuối cùng. Bà tên húy là Kim Ca Ông – hoàng hậu thứ tư, mẹ đích của hoàng tử Đinh Liễn. Cũng đã lâu rồi kể từ ngày bà sinh ra hắn, bệ hạ không đến gặp bà dù chỉ là nửa bước chân, chắc là do thân phận bà thấp hèn mà nên, chút danh vị này cũng chỉ là giúp cho ngài đỡ mất mặt. Bà giờ thân mang trọng bệnh, bản thân bà bây giờ tựa như đèn đã hết dầu sắp tắt, hoa rữa nhị hết thơm. Cánh cửa mở ra, một người thanh niên mới vừa lên mười bốn tuổi nhưng gương mặt chất đầy phiền muộn.

[1]Đêm nay chia ly, trăng có ánh sáng

"Đinh Liễn của ta... Con đến rồi sao... Ta cứ lo con sẽ bận quá mà không đến" – Bà gắng gượng dậy

Người thanh niên vội chạy đến đỡ bà nằm xuống.

"Mẹ đang bệnh, đừng ngồi dậy. Mẹ đã gọi thì con làm sao mà không đến được"

Bà nhẹ nhàng lấy tay vuốt lên mái tóc đen óng của hắn, rồi cười nói:

"Con vẫn vậy, giống y hồi nhỏ, chẳng khác gì. Chỉ là bây giờ ta không còn được ở cạnh con nhiều như trước"

"Con xin lỗi mẹ, mẹ bệnh mà con không lo lắng được nhiều. Những năm gần đây, cha thường cho con đi luyện binh ngoài tiền tuyến. Nên mẹ bệnh cũng không được ở gần" – Bất giác hắn cảm thấy bản thân là một người con tồi, đến mẹ bệnh mà cũng lo không xong

Thế mà, bà lại không bao giờ trách hắn. Bà còn vui vì điều đó, bà vui vì thân phận của bà không là vật cản trong sự nghiệp công danh của hắn.

"Thuốc thái y kê, mẹ vẫn uống đều đặn chứ?"

"Ta... Không còn uống nữa" – Bà chậm rãi nói

"Sao lại thế, mẹ phải uống thuốc thì mới mau chóng khỏi bệnh. Mẹ còn hứa sau này sẽ cùng con đi dạo dân gian, mẹ quên rồi sao?"

"Liễn à... Con bình tĩnh đi... Bệnh tình của ta, thật sự hết thuốc rồi, con càng lo cho ta thì bệ hạ sẽ thấy con là người yếu đuối, nhu nhược. Thế thì không tốt đâu" – Bà nhăn mặt, hai chữ âu lo dần hiện lên trên gương mặt hiền từ của bà

Hắn bắt đầu bối rối dần khi nghe bà nói như thế, hắn nắm lấy tay bà.

"Mẹ đừng nói vậy, đám ngự y thật là vô năng! Mẹ an tâm, con sẽ đi tìm y sĩ giỏi nhất chữa khỏi cho mẹ, còn bằng không lên núi cao xuống biển lửa gì con cũng đi, miễn là có thuốc chữa khỏi cho mẹ!" – Thấy mẹ mình như thế, là một người con ai mà chẳng xót xa cơ chứ. Chỉ là hắn đang cố né tránh sự thật là mẹ hắn đã vô phương cứu chữa

Bà thở dài một cái, rồi nhìn ra phía ánh trăng sáng rực ngoài cửa sổ

"Ta nhất niên tại cung... tưởng chừng như vạn niên trường thệ[2]... Sinh được con chính là diễm phúc của cuộc đời ta. Ông trời đã ban con cho ta, con chính là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này. Chính vì ơn đức đó, giờ đây ta phải đi để trả món nợ đó. Không phải vì căn bệnh này đâu, mà là do tổ tiên đang gọi ta về, ta không thể không tuân"

[2]Một năm sống tại cung tựa như đã chết được vạn năm

"Mẹ..."

Bà cắt ngang lời hắn, có thể bà cảm nhận được đôi tay hắn đang run lên và lạnh dần. Khóe mắt hắn đỏ lên, những giọt nước mắt hắn cố kìm nén gần như đang muốn trào ra ngoài.

"Đinh Liễn... Con thân là nam nhi, mai này sẽ là bậc đế vương, mà vua thì không được rơi lệ. Đời ta có con thì đã không còn gì luyến tiếc nữa rồi"

Nói rồi, bà chỉ tay hướng về phía mặt trăng đang treo trên cao, nó tỏa ra vầng sáng rọi khắp cả gian phòng vốn u tối.

"Giả như ta có mất đi... Ta sẽ hóa thành trăng soi đường con đi... Hóa thành mây ở trên trời để lúc nào cũng được bên con. Lúc đó, chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn sao?" – Nụ cười của bà thật ấp áp tựa nắng chiều mùa thu

Bà lấy tay khẽ lau đi hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má hắn tự bao giờ. Rồi hắn áp má vào lòng bàn tay bà, hai hàng lệ vừa nãy đã khô, đọng lại trên má thành những đường trắng mờ.

Vốn dĩ, thứ gì trên đời ta càng cố níu giữ thì càng dễ mất. Ắt hẳn đây sẽ là một khung cảnh tình mẫu tử rất đẹp, nếu như sóng gió không ập đến. Bất giác bà thở dốc, toàn thân cảm thấy khó thở.

Đôi mắt hắn ngơ ngác đến đáng thương.

Ngọn đèn trên chén bị từng hồi gió thổi qua khiến nó liêu xiêu giữa gió lớn. Hắn vội đứng dậy, định chạy ra gọi thái y. Nhưng bà đưa tay giữ lấy vạt áo hắn, hắn quay lại nhìn bà với gương mặt đầy hoang mang, hoảng sợ và bất lực. Bà cố gắng rặn lấy từng nhịp thở cuối cùng:

"Đinh Liễn... Con nhất định... Phải... Đăng đế... Chỉ có... Như thế... Mẹ mới có thể... Yên lòng... Mà nhắm..." – Chưa tròn được hết câu bà đã hớt lên một tiếng, rồi dần buông tay mà bỏ hắn lại

Số người đã tận, ngọn đèn kia cuối cùng cũng phải khuất phục trước cơn gió lớn. Khoảng thời gian lúc đó trôi qua thật chậm rãi. Căn phòng giờ đây dù cho có ánh trăng thì cũng lạnh lẽo, cô quạnh. chỉ còn lại một đứa con bên người mẹ của hắn. Hắn quỵ gối xuống trước mặt bà với nét thất thần. Hắn muốn khóc nhưng sao lại chẳng khóc được. Từng câu chữ, lời nói bà của bà cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, có chăng hắn đang nghĩ ngợi điều chi đó, sau đó hắn dập đầu ba cái thật chậm.

Tiến Thành thấy hoàng tử lâu ra quá, lòng cũng có chút bồn chồn. Chợt cánh cửa điện mở ra, cánh cửa gỗ kéo cót két nghe thật não nề. Tiến Thành giật mình nhìn qua, ra là hoàng tử. Ngài giống như trở thành một con người khác.

"Người đâu!" – Đinh Liễn kêu lên

Tiến Thành nhanh nhảo, vừa nghe gọi lập tức quay sang cúi đầu, hai tay đan vào nhau

"Bẩm hoàng tử, có nô tài!"

"Kim Hoàng Hậu băng thệ, bệ hạ lại bận trăm công ngàn chuyện. Ngươi mau đi bẩm báo với bệ hạ rằng ta sẽ lo chuyện an táng cho người. Bệ hạ không cần phải bận lòng!"

Tiến Thành nghe xong còn không khỏi bàng hoàng, thế nhưng sao hoàng tử lại bình tâm đến thế. Ngài có thương mẹ ngài không, tất nhiên là có nhưng sao Tiến Thành vẫn cảm thấy có gì không đúng. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, vội chạy đi bẩm với bệ hạ.

Cái đêm đó, trông hoàng tử bình tĩnh thế thôi nhưng từng cơn thủy triều vẫn đang cuồn cuộn trong người hắn. Suốt đêm đó hắn cứ lẩm bẩm một câu như tự trấn an mình.

"Sinh lão bệnh tử,

Tự cổ thường niên"[3]

[3]Sinh lão bệnh tử

Tự cổ xưa là lẽ thường

Những năm sau đó, thanh danh văn võ song toàn khi nhắc đến, người ta đều nhớ ngay đến Đinh Liễn. Điều đó cũng không làm hắn quên lời dặn của mẹ trước lúc lâm chung là bản thân nhất định phải trở thành bậc đế vương. Nhưng trên đời thì làm gì có chuyện thuận theo ý nguyện. Hắn luôn tự tra khảo chính tâm can của mình rằng đã gây ra điều chi sai quấy mà danh tiếng của hắn cũng chưa đổi được một ánh nhìn của cha. Đến nỗi hắn đã bất chấp hiểm nguy tính mạng chỉ để được bệ hạ để mắt, năm ấy tuân theo ý chỉ của Đinh Đế tiến vào Cổ Loa để làm con tin cho quân Ngô. Đó là khoảng thời gian hơn một tháng trời, Quân Ngô đánh không lại quân ta, nên đã treo hắn lên nhằm mục đích đe dọa Đinh Đế rằng nếu không hàng thì sẽ giết chết hắn. Nhưng đến cùng, phe chúng lại thất bại, bởi lẽ làm vua thì người ta nhất định sẽ vì đại cuộc mà chọn đổi giang sơn chứ có bao giờ lại đổi thứ nhỏ hơn. Rồi Đinh Đế sai người chuẩn bị hơn 10 tay nỏ, dặn cứ nhắm Đinh Liễn mà bắn:

"Đại trượng phu chỉ mong lập được công danh, há lại bắt chước thói đàn bà xót con hay sao?" – Đinh Đế hào hùng đứng trên thành bên đây nói rồi cười lớn, chẳng biết người đang cố tình hay vô tình nói ra những lời "thật tâm" nghe như ngàn tiễn xuyên vào tim hắn

Nghe dứt câu đó, hai vua Ngô không thể tưởng tượng được đành phải thốt lên rằng:

"Ta treo con nó lên là muốn để nó đoái tiếc con mà ra hàng cho chóng. Nó tàn nhẫn như thế, còn treo con nó làm gì?" – Chúng thất vọng thả hắn xuống, sau đó còn trả hắn về

Tuy nói là vậy, nhưng hắn không giận mà vẫn toàn tâm toàn sức giúp vua dẹp loạn ở Giao Châu. Có thể nói công hắn lập được cao chất tận trời. Ấy vậy mà bệ hạ lại lựa chọn một đứa trẻ chỉ mới lên bốn – hoàng tử út Hạng Lang để sắc phong Thái tử, có lẽ là do đứa bé là con trai của hoàng hậu thứ ba – cũng là công chúa của Đế quốc Khmer hùng mạnh thời bấy giờ tên Chu Đan Gia, Đinh Đế rất e dè người vợ này của mình nhưng cũng rất ân sủng bà nhằm mục đích thiết lập liên kết chính trị giữa hai nước Đại Cồ Việt và Đế quốc Khmer. Về phần Đinh Liễn, kể từ sau buổi lễ sắc phong, hắn luôn nhốt mình trong bốn bức tường, mồ hôi, máu hắn đổ rốt cục chỉ như dã tràng se cát biển đông, thử hỏi lòng hắn làm sao có thể an yên.

[...]

"Ta đã làm mọi thứ có thể để được cha tin tưởng... Nhưng... Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ... Vẫn chưa đủ!!!" – Nói rồi hắn đập mạnh bình rượu xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh văng tung tóe, vụn nát như trái tim của hắn lúc này

Tiến Thành hốt hoảng cúi gầm mặt xuống đất, chẳng dám nói thêm chữ nào. Không gian xung quanh dần trở nên tĩnh lặng. Hồi lâu, tên Tiến Thành mới dám nhút nhít, bò quanh sàn nhặt lấy từng mảnh vỡ. Chợt Đinh Liễn dùng tay nâng cầm tên Tiến Thành lên.

"Ngươi... đã theo ta được bao lâu rồi..."

Nhìn sâu vào đôi mắt này, Tiến Thành có chăng đã cảm nhận được đôi mắt bây giờ không còn hình bóng Đinh Liễn của vừa nãy. Bên trong nó vô cùng buốt giá và chứa đầy dã tâm. Tiến Thành cố gắng giữ bình tĩnh để không bị hắn phát hiện là đang run cầm cập khi trả lời hắn:

"Bẩm thái tử, nô tài theo ngài từ lúc nô tài và ngài vừa lên mười. Tính đến nay đã hai mươi chín năm rồi ạ"

"Mới vừa ăn vụn bánh của ngự thiện đây mà chớp mắt đã hai mươi chín năm, không biết là do thời gian trôi nhanh hay ta quá vô tâm không để ý. Ngươi của ngày xưa so với bây giờ khác nhiều rồi nhỉ. Nhớ năm xưa, ngươi vì quá thèm thuồng đĩa bánh đúc của bệ hạ mà lén trộm mất một cái, bị phát hiện, chính ta là người đã đứng ra nhận tội giùm ngươi. Dù gì cũng là hoàng tử, chỉ bị la vài tiếng, chứ nếu là ngươi thì bây giờ chắc xương ngươi giờ mốc xanh rồi" – Hắn cười vài tiếng rồi gương mặt lại trở về vẻ nghiêm trọng ban đầu

Tiến Thành theo hoàng tử đã nhiều năm, chỉ cần nghe cách nói chuyện thì đã thầm hiểu được phần nào ngụ ý của hoàng tử. Sóng lưng hắn đang có một làn hơi lạnh chạy dọc từ trên xuống. Hắn cố vờ đi.

"Khi ấy nếu không có ngài ra mặt thì chắc bây giờ nô tài đã mồ yên mả đẹp rồi. Ơn này nô tài chưa lần nào quên"

"Biết vậy là tốt rồi, xem ra ngươi cũng là người biết trước biết sau. Lần này ta có chuyện cần ngươi giúp, coi như ngươi báo đáp ta..." – Hắn cúi xuống thì thầm vào tai Tiến Thành thứ gì đó mà khiến hắn mắt trợn lên, cổ như tự động bị co thắt lại. Vừa rồi phải chăng hắn đã nghe điều gì kinh khủng lắm. Cơ thể hắn giật bắn lên, hắn cúi gập đầu xuống đất một cái mạnh thốt lên:

"Hoàng tử, mưu sát Thái tử là trọng tội. Dù cho có là hoàng thất vẫn xử như thứ dân!!!"

"Ngươi theo ta lâu như vậy... Rốt cục cũng là một tên vô ơn, nhát gan thôi sao. Mà ngươi sợ như thế cũng phải thôi, ngươi làm sao biết chí lớn là gì chớ, không sao ta không ép ngươi. Hồi ấy mẹ hay cản ta đánh ngươi, mẹ nói ngươi thể trạng vốn yếu ớt, chỉ sợ ta đánh ngươi thì ta sẽ không còn ai chơi cùng. Nên thôi, với lại giao cho ngươi ta cũng không yên tâm, đành để ta đích thân thực hiện vậy!" – Hắn quay lưng bước đi, dù người hắn nồng nặc hơi men nhưng từng lời hắn nói ra có vẻ hoàn toàn là tỉnh táo

Tiến Thành nghe như vậy thì cảm thấy bản thân vô cùng cắn rứt, mặt hắn tối sầm xuống suy tư. Trong cấm thành này, hắn mang nợ lớn đối với hai người. Một là người đã nhiều lần cứu hắn khi bị đám người trong cung ăn hiếp, luôn luôn bảo vệ hắn. Ngài đã từng nói, trong cấm thành này, ai đụng đến Tiến Thành là đụng tới hoàng tử Đinh Liễn. Hai là Kim Hậu, người đã cứu mạng hắn.

Năm xưa, gia đình của một quan huyện bị hành quyết. Một đứa trẻ phải sống như thế nào khi cả gia đình bị ban lệnh chém vì tham ô, hắn là con trai trưởng của họ nên cũng sẽ không thoát khỏi tội chết. Kim Hoàng Hậu nổi tiếng trước nay là người sống nhân từ, đức độ. Lần đầu gặp mặt, bà đã thấy hắn là người sáng dạ, còn nhỏ vô tội, rất đáng thương nên trước buổi xử tử, bà đã xin bệ hạ tha chết cho hắn. Bệ hệ không đồng ý chuyện đó, bởi hắn là trưởng nam, nếu để hắn sống thì hiểm họa sẽ khó lường. Bằng tấm lòng của bà, bà đã nghĩ đủ cách, cuối cùng chỉ còn một cách. Cách này thì bệ hạ chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng hắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Trước khi thi hành, bà hỏi hắn sẽ không hối hận chứ, hắn gật đầu kiên quyết, rồi người cũng nói về quãng đời còn lại của hắn, hắn vẫn cam lòng, còn dập đầu đa tạ ơn này. Ngày đó, nếu không có bà thì chắc hắn cũng đã mục rữa từ lâu. Mà giờ đây, con trai của cố nhân hắn gặp nạn, đồng thời cũng là huynh đệ tình thâm với hắn, nếu hắn không giúp thì là người bất nghĩa, sau này làm sao hắn còn có thể đứng thắp hương trước phần vị cố nhân, còn nếu hắn giúp thì lại quá tàn nhẫn, máu lạnh, thua loài súc sinh.

Âm thanh của màn đêm thật tĩnh mịt. Hắn từ từ ngẩng mặt lên:

"Hoàng tử!!!" – Hắn hít một hơi thật sâu cho thấm người

"Nô tài sẽ làm, thái tử đừng lo. Gia đình nô tài đã mất từ lâu, cái mạng quèn này của nô tài sống được là nhờ Kim Hậu, từ lâu mạng nô tài đã là của người. Chuyến này xem như nô tài đổi mạng cho ngài, hồi ơn cho hoàng hậu!" – Nói xong hắn dập đầu ba cái thật dứt khoát xuống nền gạch

Cái dập thứ ba vừa dứt , trời cao dường như thấu được lòng người. Cơn mưa lớn ào ào trút xuống, trời sét đánh đùng đùng. Đinh Liễn niềm nở chạy đến đỡ Tiến Thành lên cười lớn:

"Tốt! Tốt lắm, quả là nô tài trung thành của ta!"

*

Một cái rầm đánh ngang trời làm lão trưởng nội thị An Văn giật mình tỉnh khỏi cơn buồn ngủ ập đến, hắn đã đứng cạnh vua đã được mấy canh giờ, tuổi đã cao, dẫn đến phần chân cũng dễ bị nhứt mỏi nhưng lão nào có dám ngồi xuống. Lão tự nghĩ bụng: *Ai nói làm nội thị thì sẽ sung sướng chớ, cái lưng của lão già này sắp gãy rồi. Mà hoàng thượng vẫn còn tỉnh quá... Hmm... Mình phải làm gì đó mới được... Mà làm cái gì nhờ?*

Chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn:

"Bẩm bệ hạ, đã quá canh ba rồi, mai bệ hạ còn có buổi chầu triều sớm, để nô tài đưa ngài về ngự phòng nghỉ ngơi, kẻo hao tổn long thể thì không tốt ạ!" – Lão vốn biết bệ hạ là người phép tắt, nề nếp. Ngài sợ nhất là trễ giờ, nên lão nói thế nhằm ngụ ý "Nếu hoàng thượng không đi ngủ thì sáng mai sẽ chầu trễ, thế nên là đi ngủ đi" nhưng lão là phần tôi tớ nói thẳng ra chỉ có mức bị chém mất thôi. Nên đành nói mé mé để mong bệ hạ hiểu mà đi ngủ

Lão đứng bên cạnh lải nhải nãy giờ cũng không lung chuyển được bệ hạ. Bên cạnh ngài lâu thế rồi mà lão vẫn thường hay quên, ngài có một thói quen là khi đang suy nghĩ thì không ai có thể làm phiền đến ngài, dù cho trời có sập xuống cũng vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão như thế cũng bởi phần nào là lo cho sức khỏe của bệ hạ. Từ khi hạ phê chuẩn việc sắc phong Hạng Lang lên làm thái tử thì ngài luôn trong trạng thái ăn như mèo. Có hôm còn không ăn, ngủ thì giấc có, giấc không. Dạo này trong bệ hạ gầy đi hẳn, gò má hóp vào, bắt đầu có tóc bạc rồi. Lão vừa nghĩ vừa nhìn bệ hạ, chợt giọng bệ hạ vang lên làm cho một lão già dễ giật mình như lão hết hồn sương sương:

"An Văn... Ngươi theo ta từ thuở lập quốc, từ trước đến nay, ta luôn tin vào những gì mình làm là đúng. Cớ sao lần này, ta luôn có một cảm giác gì đó, phải chăng ta đã làm gì không đúng..." – Ngài nhìn hắn bằng đôi mắt sâu hoắm, hằn lên quần thâm và cùng những vết nhăn

An Văn xưa nay là người lúc nào cũng theo bệ hạ, ngài đối với lão là nhất, ngài nói gì thì lão cũng cho là đúng, bởi lẽ lão cho rằng lời vua thì ít khi nào sai, có khi hoàng thượng chỉ con ngang mà nói con vịt thì lão cũng nhất định là con vịt. Vừa nghe, lão liền trả lời tăm tắp:

"Bẩm bệ hạ, ý của bệ hạ là ý của thiên tử, mà thiên tử là trời, mà ý trời thì không bao giờ sai ạ!"

"Ngươi cứ như vậy, lần này là trẫm hỏi thật. Ngươi nói thử trẫm nghe xem, việc trẫm làm là như thế nào"

An Văn chớp mắt nhìn bệ hạ, lần này có vẻ như là bệ hạ nghiêm túc muốn hỏi ý lão. Lão vội đứng thẳng lưng lên để mà lựa lời, lão đang nghĩ xem nên nói thế nào cho gọn, mà lại đủ ý, còn không khiến cho bệ hạ chuốt thêm phiền muộn. Đắn đo hồi lâu vẫn không đáp được.

Bệ hạ thở ra một hơi dài rồi đưa mắt ra cửa sổ, ngài nhắm mắt lắng nghe từng giọt mưa từ trên mái ngói chảy xuống nghe ào ào như thác. Rồi lại từ từ đưa mắt nhìn vào ngọn đèn đang le lói.

"Đinh Liễn chắc nó hận ta lắm, hận ta vì làm mẹ nó khổ, hận ta vì đã hiến mạng nó cho giặc, hận ta vì... đã chọn Hạng Lang mà không phải là nó. Vô vàn lý bày ra trước mắt nó để có thể hận ta. Vốn dĩ, chuyện năm đó ta ra chỉ lệnh đưa nó sang Ngô làm con tin, là vì ta muốn nó biết làm vua đôi khi cũng có những lúc lực bất tòng tâm, phải mạo hiểm, có khi còn hi sinh để chiến thắng. Nếu ta không thể hiện sự kiên định cho nó thấy, đòi lấy nỏ bắn nó thì có phải nó đã bị người ta lợi dụng, lấy nó uy hiếp Đại Cồ Việt khuất phục, nó vô tình cản trở thắng lợi của quân ta, còn vô tình trở thành tội tội nhân làm mất nước. Nó trách ta làm khổ mẹ nó, nhưng nó không hiểu, ta làm thế là để bảo vệ nó, hậu cung khó lường, nàng trước nay mềm yếu, ta không thể lúc nào cũng ở bên để bảo vệ nàng được, nên ta chọn cách tránh xa nàng, để xung quanh thấy thế mà không hãm hại nàng và con, nhờ đó mới bình yên nuôi nó lớn đến ngày hôm nay. Ngươi chắc đang thắc mắc, ta làm nhiều chuyện vì nó như thế, nó cũng làm nhiều chuyện vì đất nước này, nhưng sao ta không chọn nó? Vì ta không muốn nó phải mất đi sự tự do, làm vua như chim lồng cá chậu, ta muốn nó được làm đại ưng tung cánh, là một hoàng tử rồi sau này là hoàng thân, muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi tùy ý mình muốn. Còn tại sao ta chọn Hạng Lang... Chuyện này rất khó nói"

An Văn nghe bệ hạ tâm sự một lúc, chuyện như thế này, bệ hạ thường giữ trong lòng ít khi nói ra, tối nay dường như hắn đã hiểu được làm vua quả thật là việc vô cùng khó, lòng vua cũng là lòng người, đôi lúc cũng có những khúc mắt nhưng chẳng thể nói được với ai. Lão đang tự hỏi, hoàng tử Đinh Liễn nếu nghe được những lời này thì ắt sẽ thông suốt mà không còn hận bệ hạ nữa. Lão quyết tâm phải hàng gắn mối quan hệ cha con đã sứt mẻ này cho bằng được. Sáng mai lão sẽ đích thân đến Đức Hòa điện khuyên hoàng tử. Suy nghĩ vừa dứt, một tiếng thét xé trời vang lên giữa đêm mưa.

"Ngài ơi, con em lạnh quá, nó lạnh quá!!!"

*

Nặng trĩu từng giọt mưa vẫn cứ rơi náo nhiệt bên ngoài An Hòa điện.

Thế mà đám nô tì chăm sóc thái tử cũng thật lười biếng, thường xuyên ngủ trong lúc chăm sóc thái tử và hôm nay cũng như thế. Do đó mà kẻ xấu mới thừa cơ hội đột nhập vào phòng thái tử. Bọn nô tì không thể nghe được cũng phải vì mọi âm thanh đã bị tiếng mưa làm loãng đi mất.

Trong gian phòng ấm áp, một chiếc nôi nằm giữa phòng. Bên cạnh có những chiếc nến thắp sáng để con trẻ có thể cảm thấy an toàn mà ngủ ngon giấc. Tiến Thành tiến từng bước nhẹ đến bên cạnh chiếc nôi khắc hình rồng bay bằng vàng bóng loáng, hắn nhìn vào trông nôi là thái tử Hạng Lang đang say giấc, da dẻ hồng hào, lâu lâu có vài tiếng nấc.

Từ trong túi áo, hắn lấy ra một chiếc khăn trắng thấm đẫm nước mưa, Tiến Thành nắm chặt chiếc khăn, đôi mắt ứa lệ. Đứa trẻ này thật quá đáng thương, hắn đang tự hỏi tại sao nó lại sinh ra ở nơi đây, nơi đầy sự tranh đấu quyền lực, nơi mà những đứa trẻ từ nhỏ đã được dạy cách chiến đấu để bảo vệ bản thân nhưng đứa trẻ này chưa kịp được dạy chiến đấu thì đã sắp ra đi dưới tay hắn. Nội tâm hắn đang giằng xé dữ dội, đứa trẻ này có đáng chết không... Có không? Chắc chắn là có, đáng chết. Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn trắng lên mặt đứa bé đang nằm trong nôi, nghe tiếng đứa trẻ khò khè do không thở được. Hắn kìm lòng cắn chặt răng, đến độ răng hắn đã rướm máu. Miệng hắn lẩm bẩm, giọt nước mắt đã rơi khỏi khóe mắt lăn dài xuống miệng:

"Thái tử đừng trách nô tài, thái tử hãy ra đi thanh thản... Nô tài giải thoát thái tử khỏi kiếp nạn này, kiếp sau hãy là một đứa trẻ vô lo vô âu..."

Trẻ em vốn yếu ớn, nước của chiếc khăn trắng đã làm đứa bé ngạt thở, nó hít hít lên mấy cái rồi nằm im thin thít.

Tiếng sấm sét vang lên bên cung Bình Tự khiến cho Chu hậu tỉnh giấc. Từ sau khi hạ sinh thái tử Hạng Lang, bà thường bị mất ngủ giữa đêm, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm bà mất giấc chứ đừng nói là tiếng sấm lớn thế này.

"Bà lại thức giấc sao, để con đi pha tách trà hoa cúc để bà dễ ngủ" - Bích Nhi là tì nữ thân cận nên hiểu bà nhất, nghe tiếng sấm nên vội chạy vào

Bà khua tay lắc đầu. Rồi bà gọi Bích Nhi lại:

"Thái tử bên điện đã ngủ chưa"

Bích Nhi cười mỉm rồi nói:

"Bẩm bà, đã ngủ rồi ạ!"

Hoàng hậu nhìn về hướng điện An Hòa, rồi đảo mắt chầm chậm nhìn Bích Nhi, vẻ mặt bà giống như có linh cảm chẳng lành về điều gì đó:

"Hay là ngươi đưa ta đi thăm thái tử đi"

"Bẩm... Bên ngoài giờ đang mưa lớn, bà đi ra ngoài vào giờ này, kẻo cảm lạnh thì không hay. Với đường mưa trơn trượt, con nghĩ chi bằng sáng mai đi thì tốt hơn" – Bích Nhi vẻ mặt lo lắng cho hoàng hậu nên vội ngăn cản

Chẳng hiểu sao càng lúc lòng bà càng râm ran như than hồng. Bà đảo mắt chậm một vòng quanh rồi nói.

"Ngươi không được cãi lệnh ta, mau đi lấy áo choàng và dù cho ta"

Bích Nhi khuyên không được nên đành thuận theo, đi vào trong lấy vội một chiếc áo choàng da thú. Chạy ra thì thấy bà đã đi được một đoạn. Bích Nhi thấy vậy vội cầm dù chạy theo.

"Bà chờ con với!!!"

Đi một hồi cũng tới nơi, Bích Nhi thở hổn hển, đến nơi thấy hai tì nữ vẫn đang ngủ, có khi còn ngủ ngon hơn cả thái tử trong điện. Bích Nhi nhanh trí hô to:

"Hoàng hậu đến!!!"

Nhìn thấy hoàng hậu, hai tì nữ giật mình quỳ xuống

"Chúng con có tội, mong bà tha tội"

"Tội của các ngươi có đáng để tha không, nhỡ đâu thái tử có chuyện chi hể, các ngươi có gánh nổi không?" - Bích Nhi liếc chúng

"Chúng con không dám nữa đâu ạ!!!" – Nghe nói thế, hai tì nữ càng sợ hãi bối rối dập đầu đến tím tái

Chu hậu thở dài rồi nghiêm mặt nói:

"Không có lần sau đâu, hai ngươi mau lui đi, để ta vào thăm thái tử!"

"Đội ơn bà nhân từ, đội ơn bà nhân từ!" – Nói rồi hai tì nữ vội lui ra ngoài điện An Hòa

Hoàng hậu quay qua nói với Bích Nhi:

"Ngươi ở đây đợi ta, không cần phải vào, ta sẽ quay ra nhanh thôi"

Bích Nhi gật đầu rồi đứng bên ngoài. Chu hậu bước từng bước đến trước cửa phòng thái tử, hôm nay không giống như mọi ngày, từng bước chân của bà sao nặng trĩu như những hạt mưa vẫn cứ đang rơi ngoài kia. Không biết tại trời hôm nay mưa gió nên lạnh, tay bà tự động run lên bần bật khi chuẩn bị chạm vào cánh cửa, bà đẩy nhẹ. Xung quanh vẫn là âm thanh của mưa, nay mưa lớn thế này mà thái tử vẫn có thể ngủ ngon giấc mà không khóc một tiếng nào. Bình thường nó là đứa trẻ rất ghét mưa, mỗi khi có cơn mưa thì lại khóc óe lên, nhưng hôm nay thật kì lạ. Bà tiến lại gần hơn, từng bước từng bước, cho đến khi đứng cạnh chiếc nôi. Cho đến khi nhìn thấy con mình rồi bà mới an tâm, bà đưa tay sờ vào má của thái tử rồi vuốt nhẹ. Bỗng bà khựng tay lại, mày nhíu lại, môi hở ra như đang suy nghĩ. Bà thầm nghĩ:

"Sao Đinh Liễn lại lành lạnh như này... Có phải là do trời mưa không?"

Từ dưới chân bà bỗng sung lên một luồn gió lạnh sống lưng, bà run rẩy nhẹ nhàng ẩm thái tử lên, rồi bà áp tai vào ngực đứa bé. Mắt bà mở to, miệng cứng lại, nhìn con trẻ đang nằm trên tay mình, bà vẫn không tin nên cứ lặp đi lặp lại động tác áp tai vào ngực con:

"Hạng Lang... Hoàng tử của mẹ... Hạng Lang... Hạng Lang!!!" – Bà thét lên, tiếng thét tưởng như đang chống chọi lại với bão giông ngoài trời.

Bích Nhi nghe thấy tiếng thét tính chạy vào nhưng bỗng Chu hậu từ trong phòng tông cửa chạy ra làm Bích Nhi hoảng sợ. Bà vừa chạy vừa ẩm đứa trẻ trên tay:

"Bích Nhi... Ngươi sờ thử thái tử đi... Sao nó lạnh quá"

Bích Nhi sờ vào, cô vô cùng hoảng sợ. Thái tử đã tắt thở rồi:

"Bẩm bà, thái tử đã..."

"Ăn nói xằn bậy! Không... Con ta chưa... Không thể nào... Không!!!" – Nước mắt trào ra trên khóe mi bà đã bị cơn mưa cuốn trôi đi. Bà dần trở nên điên loạn. Rồi chạy đi khỏi An Hòa điện, vừa chạy vừa lẩm bẩm:

"Ta phải đi tìm hoàng thượng, ngài sẽ cứu được nó, ngày chắc chắn sẽ cứu được nó!!!"

Bích Nhi chạy theo nhưng không kịp nên đã để mất dấu hoàng hậu. Chu Hậu chạy đến trước Điện Hoàng Đế, binh lính thấy vậy liền cản bà lại.

"Bẩm bà, xin bà về cho, bây giờ là giờ hoàng thượng nghỉ ngơi ạ!"

"Các ngươi tránh ra! Mau tránh ra"

"Bẩm bà, xin bà tha thứ nếu hoàng thượng trách tội, chúng thần gánh không nổi ạ!"

Bà sức tàn lực kiệt quỵ xuống, đôi hài mang trên chân đã bung từ bao giờ, máu từ đôi chân bà tuôn ra hòa làm một với nước mưa. Bà thét lên đầy đau đớn, tưởng như xé rách cả cuống họng:

"Ngài ơi, con em lạnh quá, nó lạnh quá!!!" – Nói rồi tay bà buông đứa bé ra rồi ngất đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro