Chương 1_Tuổi thơ dữ dội (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


PHẦN 1_TRÚC MÃ, TRÚC MÃ VÀ THANH MAI

***

Chương 1_Tuổi thơ dữ dội

01.

Hồi ấy, vừa làm Thái tử được vài tháng mà ta đã cảm giác như trải qua cả một đời. Quy củ, phép tắc không được chệch một li, đi đường cũng cấm được liếc ngang ngó dọc. Nói vậy không phải cuộc đời ta quá dài, cũng chỉ mới năm năm có lẻ. Vú Dung nói quả không sai, làm Thái tử khổ hơn nhiều so với làm Hoàng tôn. Ông nội băng hà, cha lên làm Hoàng thượng, ta lại là con trưởng, thành ra cái chức Thái tử cứ thế mà rơi thẳng xuống đầu.

Mỗi khi ta nhăn nhó than vãn, vú Dung thường xoa đầu nói sau này làm Hoàng thượng còn khổ cực hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần. Ta sợ vú Dung lại nói đúng lần nữa, nên có một dạo ngày nào trước khi đi ngủ cũng chắp tay cầu khấn cho cha được trường sinh bất lão. Rồi một ngày xấu trời ta chợt nhận ra, chừng nào cha còn làm Hoàng thượng thì chừng ấy ta vẫn phải làm Thái tử. Bởi vậy ta lại chuyển sang khấn vái cho mình được đi theo ông nội trước khi cha chầu trời.

Trong những ngày tháng tăm tối nhất cuộc đời ấy, ta đã gặp Thường Kiệt. Khi ấy hắn lên chín, mới mất cha được vài . Mẹ hắn thì cũng chẳng khác gì mẹ ta, con trai chưa tròn tuổi đã vội vã bay về miền tây phương cực lạc. Vú Dung thường khóc nói ta đáng thương, từ nhỏ đã thiếu vắng hơi ấm của mẹ. Nhưng thường cái gì chưa từng được nếm trải thì khi mất đi cũng không khiến người ta thấy tiếc nuối cho lắm. Nhiều khi ta cũng buồn buồn, nhưng chẳng bao giờ buồn nẫu ruột.

Mấy ngày đầu vào cung, Thường Kiệt chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ, đầu cúi gằm, hai tay vân vê góc áo. Vú Dung nói hắn còn đáng thương hơn ta nhiều, mất cả cha lẫn mẹ. Ta không đồng ý. Bởi ta mới lên năm. Lỡ như chưa lên chín mà cha đã băng hà thì chẳng phải ta còn đáng thương hơn hắn hay sao. Ban đầu ta ấm ức lắm, nhưng sau cũng thông suốt. "Đáng thương" là loại chuyện nên buồn. Bây giờ trông Thường Kiệt buồn hơn ta, nên chắc chắn là tạm thời đáng thương hơn ta. Nghĩ vậy ta không tức nữa, mà lại muốn tới an ủi Thường Kiệt. Nhưng hắn cứ lặng lẽ như vậy nên khiến ta thấy ngại, chỉ dám ngồi một góc mà nhìn hắn.

Sau này Thường Kiệt mới thú nhận hồi ấy hắn chỉ giả bộ. Sùng Tiết tướng quân Ngô An Ngữ quanh năm chinh chiến sa trường. Mặt mũi ông ra sao hắn thậm chí còn không hình dung ra được. Vậy nên ngày nghe tin cha tử trận, hắn cũng giống ta, chỉ buồn buồn chứ không đến nỗi buồn nẫu ruột. Đưa tang cha xong, hắn được Khai Quốc Vương Lý Long Bồ nhận làm con nuôi, rồi lại được cho phép vào cung cùng chơi cùng học với ta. Mừng còn không hết lấy đâu ra mà buồn. Mấy ngày đầu hắn ngồi thu lu một chỗ là bởi vú nuôi của hắn bảo phải làm vậy thì mới được Khai Quốc Vương và đức Bệ hạ thương.

Năm ấy vào ngày sinh nhật, cũng tức ngày mẹ mất, ta bắt chước Thường Kiệt ngồi đần một chỗ. Quả nhiên cha tới ôm ta vào lòng, nghẹn ngào rơi lệ. Cha ta là Hoàng thượng, nên thường thì lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi. Ấy vậy mà ngày hôm ấy cha lại dẫn ta đi viếng lăng của mẹ, rồi trên đường về còn tiện thể dạo chơi kinh thành. Cả ngày hôm đó ta muốn gì được nấy. Năm năm cuộc đời chưa bao giờ ta vui như vậy. Hoặc có vui như vậy nhưng lỡ quên mất rồi.

Chiều tối ta phấn khởi vác con diều cha mua cho tới khoe Thường Kiệt, nhân tiện hỏi xem có thể đem vú Dung đổi lấy vú nuôi của hắn hay không. Lúc ấy ta không biết sau này khi vú Dung mất ta sẽ ngồi ôm gối khóc liền tù tì từ sáng tới trưa, nên cứ hối hả gạ Thường Kiệt cho bằng được. May sao hắn chỉ lặng im không nói gì, chứ nếu hắn đồng ý thì sau này ta sẽ ân hận suốt đời. Khi ấy cũng tại vui quá nên ta không nhận ra Thường Kiệt đang ngồi thu lu một chỗ. Lát sau hắn mới lặng lẽ nói vú nuôi mới qua đời mất rồi. Ngày ấy hình như Thường Kiệt buồn thật, buồn tới nẫu ruột. Nỗi buồn của hắn lây sang cả ta. Tới trưa ngày hôm sau hắn mới bắt đầu bình thường trở lại. Hắn tới bắt chuyện khi ta đang thơ thẩn chơi thả diều trong chính điện.

"Sao con gì không mua mà lại đi mua diều con bướm?"

Ta ngượng chín, lí nhí đáp: "Sợ diều con ngựa, con trâu với con bò không bay được."

Thường Kiệt phì cười chỉ con diều bị kéo lê không ngóc đầu lên nổi: "Diều con bướm cũng có bay được đâu."

Ta tự ái, gân cổ cãi: "Thế nên con trâu, con ngựa với con bò lại càng không bay được."

Thường Kiệt có một cái dở là không bao giờ thèm cãi cọ hơn thua với ta. Vú Dung nói là bởi hắn lớn hơn ta bốn tuổi nên biết nhường biết nhịn. Ta bèn ấm ức tự nhủ đợi khi nào lớn hơn Thường Kiệt đúng bốn tuổi thì sẽ nhường nhịn lại cho hắn phát tức một phen. Âm mưu này được ấp ủ hơn một năm trời. Tháng ba sinh nhật, ta thêm một tuổi trong khi Thường Kiệt vẫn chín tuổi. Nghĩa là ta chỉ còn kém hắn ba tuổi. Khi ấy ta mừng lắm, nghĩ chẳng mấy mà sẽ hơn Thường Kiệt bốn tuổi. Nhưng tới tháng bảy sinh nhật hắn thì ta vỡ mộng, Thường Kiệt lên mười, lại hơn ta bốn tuổi. Lúc đó ta mới bàng hoàng nhận ra mình chẳng đời nào có thể lớn hơn hắn được.

Lần này thấy ta gân cổ lên thì Thường Kiệt lại cười hòa, nói: "Cứ con diều là bay được rồi."

Ta gườm gườm Thường Kiệt, cố vắt óc nghĩ câu gì đó để cãi cọ tiếp. Nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà hỏi: "Thế ngươi có biết thả diều không?"

"Đương nhiên là biết."

Nói đoạn, Thường Kiệt đem con diều ra sân rồi chạy đà thật nhanh, nhanh hơn ta rất nhiều. Ta thấy ngực mình thót lại một cái khi con diều rách cất mình lên khỏi mặt đất. Thậm chí thi thoảng ta còn cảm tưởng cánh diều bươm bướm đã chạm tới mặt trời. Mặt trời nóng rẫy mà chẳng thiêu đốt nổi con diều gan lì ấy. Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy ngưỡng mộ Thường Kiệt, ngưỡng mộ vô cùng. Gần một năm sau, khi gặp được nội thị Phan Đình thì ta mới biết thả diều không phải chỉ là cầm diều chạy hùng hục quanh sân, mà là phải làm sao cho con diều đón gió bay lên cao tít tầng không.

Nhưng đấy vẫn là chuyện của một năm sau. Ngày hôm đó khi thấy Thường Kiệt kéo con diều chạy thì ta vô cùng hứng chí, đầu trần đuổi theo tới mức mướt mải mồ hôi, tối về thì lăn ra ốm một trận đã đời. Trận ốm ấy cũng khiến phép màu của ngày sinh nhật tiêu tan. Ốm dậy, ta lại trở về với những tháng ngày khuôn phép, học hành ngủ nghỉ đàng hoàng. Nhưng như vậy không có nghĩa là ta sẽ héo hon vì buồn chán. Chẳng ai buồn chán nổi khi có Thường Kiệt bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro