Chương 6: Ăn gian nói dối, quỷ kế đa đoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Cuối tháng Ba, châu Văn(1)  ở phía bắc công khai chống đối triều đình, châu Ái(2) ở phương nam ngang nhiên làm phản. Cha lệnh cho ta và Nhật Trung đồng thời lãnh binh, chia ra mỗi người dẹp loạn một phương. Nửa tháng trước ngày xuất chinh sẽ vô cùng bận rộn, cả ngày đề phải phơi mặt ở thao trường, huấn luyện binh sĩ. Vậy nên ta tranh thủ hai ngày thảnh thơi cuối cùng để trú ngự trong ngôi đền Tinh Túc bên ngoài các Hòa An. Hai ngày này, Quân Dao cũng đi ra đi vào vài ba bận, nhưng chẳng lần nào nàng thèm để ý tới ta. Thái tử ta đây từ nhỏ tới lớn trừ những lúc chủ động tàng hình để quậy phá thì chưa bao giờ bị người khác phớt lờ như thế

(1) Châu Văn: khu vực huyện Văn Quan và một phần huyện Văn Lãng, tỉnh Lạng Sơn ngày nay.

(2) Châu Ái: thuộc địa phận tỉnh Thanh Hóa ngày nay.

"Phan Đình, ngươi nói xem Thái tử phi nhà ngươi mới mười bảy tuổi đầu, thanh xuân phơi phới, tại sao lại cứ phải sống như quả phụ thế nhỉ?" Ta chép miệng nhìn tà váy nàng vừa khuất sau cửa lớn.

"Thái tử, một khi lòng đã chết rồi thì bao nhiêu tuổi cũng như nhau mà thôi."

Lúc trước, Phan Đình không thích Quân Dao vì cho rằng nàng là cái thòng lọng nhà họ Dương trong vào cổ ta. Nhưng bây giờ thấy cái thòng lọng thắt không chặt, thậm chí còn chẳng buồn thắt thì hắn lại mềm lòng. 

"Lòng chết rồi thì sao không ở yên trong phòng đi, chường cái mặt ra ngoài làm gì? Lại còn dạo qua dạo lại trước mặt ta. Thấy mà ngứa mắt!"

"Thái tử à, Thái tử phi là tướng môn hổ nữ, làm sao cả ngày ủ ê trong khuê các được. Ngôi đình này lại nằm ngay bên ngoài các Hòa An, Thái tử phi vừa bước chân khỏi các là chạm mặt người rồi. Nếu Thái tử ngứa mắt thì chi bằng để nô tài đưa người về thư phòng đọc binh thư."

"Ngươi đang nói bổn Thái tử cố tình ngồi lì trước mặt nàng ta có phải không?"

"Nô tài không dám." Phan Đình lập tức cười nịnh, sửa lời. "Ngôi Đình này ban ngày gió mát, tối đến trăng thanh.Để nghiên cứu binh thư thì khắp Đông cung này không còn nơi nào thích hợp hơn."

Ta cầm cuốn sách gõ vào đầu Phan Đình: "Cái lưỡi của ngươi đúng là không xương, kiểu gì cũng nói được."

Phan Đình cười tít mắt: "Thái tử, thực ra cả cái Đông Cung này đều là của người, các Hòa An cũng là của người. Người muốn vào các Hòa An thì cứ quang minh chính đại mà vào. Thái tử phi đã không để ý tới thì dù người có ngồi ngay giữa cửa các Hòa An cũng chẳng được mời vào đâu."

Cái tên nội thị chết dẫm này gan càng ngày càng lớn. Câu trước vừa mới trộn đường phèn, câu sau đã đắng chát ngay được. Ta bực mình phẩy tay đứng dậy: "Chủ nhân đã không biết điều, đám nô tài lại càng ngu dốt, không biết mở cái mồm ra mà khuyên nhủ. Mà ai bảo ngươi ta muốn vào các Hoà An? Chẳng qua mấy ngày nữa nam chinh rồi trong nhà lại chỉ có mỗi một thê thiếp, không tới để nàng ta từ biệt một câu thì còn ra thể thống gì nữa?"

Nhưng rốt cuộc thể thắng cũng không nặng bằng sĩ diện, bởi vậy nên ta không đóng đô bên ngoài các Hòa An nữa. Ta đi tìm Cẩn Mai giải khuây. Cẩn Mai lớn lên rồi thì không còn thích Thường Kiệt. Hình như con bé cũng giống ta, đúng hơn là giống ta lúc nhỏ, cho rằng những thứ quá đẹp đẽ thì tốt nhất là nên tránh cho thật xa. Đây là chuyện tốt, trong thời điểm này thì càng vô cùng tốt. Ta không cần phải vì chuyện của Thường Kiệt mà tránh mặt nó.

"Ô xem này, cô nương nhà chúng ta hôm nay lại ngồi thêu thùa cơ đấy." Ta giật cái túi thêu dở trong tay Cẩn Mai.

"Trả em, trả em đây."

Ta giơ cái túi lên cao, quay trái quay phải. Con bé nhảy loi choi một hồi cũng không giằng được, bèn làm bộ giận dỗi ngồi phịch xuống bàn.

"Thơm thế! Bỏ gì bên trong vậy?" Ta được cái túi lên mũi hít hà.

"Hoa lê với ít dược liệu chống côn trùng thôi."

Ta làm ra vẻ sửng sốt, chọc Cẩn Mai: "Ôi cha, cô nương nhà chúng ta tinh tế quá đi! Mẹ nam chinh tới nơi rồi. Phương nam lại là chốn rừng thiêng nước độc." Ta ướm cái túi lên đai lưng: "Mẹ không thích thòng lòng quá, làm cái dây ngắn một chút."

"Không phải cho anh."

Ta ném cái túi thơm vào giỏ liễu, liền thấy trong đó có một cái túi khác giống y hệt: "Gì đây, túi thơm đôi à?" Đoạn ta ngồi xuống bàn than thở: "Nuôi con gái đúng là tốn cơm mà"

Cẩn Mai bới trong giỏ liễu ra một cái túi thơm thêu long mãng, vừa đong đưa trước mặt ta vừa cười ngọt: "Đương nhiên là phải làm cho anh trước tiên rồi."

Ta cầm lấy cái túi thơm, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp. Đường kim mũi chỉ không được tinh tế lắm, cái mặt con mãng trong cũng hơi ngu đần, nhưng đó là tất cả tấm lòng của Cẩn Mai: "Lương tâm của con gái vẫn chưa văng hết nhỉ?"

Cẩn Mai vân vê vạt áo: "Giúp em quan tâm Nguyễn Khánh một chút."

Hóa ra con bé này muốn dùng cái túi thơm làm quà hối lộ, nhờ ta nhờ vả ta nâng đỡ người tình trong mộng. Nhưng Cẩn Mai không làm vậy thì ta cũng chủ động bồi giữa Nguyễn Khánh. Bây giờ Thường Kiệt đương chôn thân trong nội cung. Chỗ trống mà hắn bỏ lại ta cũng phải nhanh chóng tìm người lấp vào. Lần này đưa Nguyễn Khánh đi dẹp loạn châu Ái cũng là vì muốn cho hắn có cơ hội lập công. thuận lợi thăng lên Tướng quân. Hắn là kẻ kiên trung, có trí có dũng. Chỉ phải tội con người này u u ám ám, miệng không bao giờ nở được nụ cười. Nhiều khi ta đang vui vẻ mà lỡ ngó nhằm hắn một cái thôi là lập tất cả thấy trời đất xầm xì, mây đen giăng kín. Cẩn Mai lớn lên bên ta, từ lâu đã được bồi dưỡng một tinh thần lạc quan phơi phới, chẳng hiểu vì sao lại đi phải lòng một đám mây giông như hắn.

Ta xoay đi lộn lại cái túi, đánh giá một hồi rồi hào phóng gật đầu: "Quà nịnh cũng là quà. Được!"

"Anh phải tạo điều kiện để chàng lập công."

"Không thành vấn đề."

"Nhưng đừng để chàng liều mạng quá."

"Và tuyệt đối không được để chàng gần quân kỹ."

"Chuyện này anh làm sao mà quản được?"

Cẩn Mai buông ta ra giọng hờn dỗi: "Em mặc kệ ai bảo anh sống buông thả. Lần nào viễn chinh cũng thu nạp quân kỹ."

"Quân kỹ là để ca múa cho tướng sĩ giải khuây thôi. Anh mà buông thả? Nói cho mày biết anh đây xưa nay thủ thân như ngọc. Tới bây giờ vẫn còn là xử nam..."

Chợt nhận ra lỡ lời, ta vội ngậm chặt miệng. Nhưng tai Cẩn Mai không lại không chịu để lọt chữ nào. Nó kêu lên kinh ngạc: "Xử nam? Sao thế được? Anh lập thái tử phi gần 2 tháng rồi mà."

Ta lúng túng, tìm cách phân trần: "Thì là...."

"Không lẽ vì lời đồn tiên đồng ngọc nữ mà cho đến bây giờ..."

Ta thở dài: "Anh mày đến giường cũng không bò lên được. Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là trái tim nàng ấy không hề có anh mày." Ta xoay xoay chén trà, ngắm gương mặt chảy dài của mình lắc lư trong chén. "Này Cẩn Mai, giả sử mày lá Quân Dao, thì giữa anh và Thường Kiệt mày chọn ai?"

"Đương nhiên là chọn anh rồi." Cẩn Mai trưng ra bộ mặt nịnh hót vô cùng giả tạo: "Vừa cao ráo, lại đẹp trai, nam tính. Và quan trọng nhất là anh còn là đương kim Thái tử. Nếu vận số không quá đen thì sau này sẽ trở thành Hoàng thượng..."

Ta cốc đầu nó: "Nghiêm túc đi!"

"Nghiêm túc mà nói thì tuy anh trai em rất ưu tú nhưng tình đầu thực sự khó phai, vô cùng khó phai."

"Tình đầu mà khó phai? Tình đầu của mày với Thường Kiệt không phải đã phai sạch sẽ rồi còn gì."

"Đó là bởi tự nhiên... tự nhiên chàng xuất hiện.

Ta nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Cẩn Mai, chợt nghĩ giá mà mình cũng có thể trở thành "Nguyễn Khánh của Quân Dao" thì hay biết mấy.

"Sao lại thích hắn?"

Chuẩn mai vân vê vạt áo, ánh mắt mơ màng: "Có lẽ bởi khi nhìn chàng, em lại thấy bản thân mình ngày trước. Mẹ chẳng mất sớm, cha thì thiên vị con của vợ cả, anh chị em cũng khinh thường. Chàng liều mạng nơi sa trường cũng chỉ vì muốn được cha công nhận thôi."

Cẩn Mai đứng dậy, từ phía sau choàng tay ôm của ta: "Chàng không may mắn như Cẩn Mai, có anh trai che chở."

Ta xoa đầu nó: "Cẩn Mai à, đó rõ ràng là thương hại."

"Có thể ban đầu là thương hại, nhưng bây giờ thì là yêu. Khởi đầu thế nào đâu quan trọng, quan trọng là cuối cùng ra sao kìa." Con bé hôn nhẹ vào má ta: "Yên tâm đi, anh trai em tốt như vậy, làm gì có cô gái nào lại không xiêu lòng cơ chứ?"

02.

Chiến loạn ở Ái Châu không khiến ta tốn quá nhiều thời gian. Nguyễn Khánh cũng không khiến ta thất vọng. Ta cho hắn cơ hội, hắn liền lập được công đầu, phá tan hang ổ của phản quân, bắt sống được thủ lĩnh cùng toàn bộ gia quyến. Ta là người có lương tâm, nhưng lương tâm đôi khi cũng phải linh động chút bỏ thì công việc mới được suôn sẻ, thuận lợi. Tên thủ lĩnh phản quân lại không phải là người nghĩa khí cho lắm. Có cả gia đình già trẻ lớn bé của hắn trong tay, ta liền ép được hắn khai ra toàn bộ những kẻ ngầm bất mãn với triều đình ở những vùng lân cận. Ta khua một mẻ lưới, lôi ra được cả dây những kẻ có tư tưởng chống đối, định chống đối và sắp sửa chống đối. Dải đất phương nam xa xôi khuất mắt triều đình này chắc hẳn sẽ an ổn được một thời gian dài.

Thực ra trước khi lập được công đầu, Nguyễn Khánh cũng khiến ta thất vọng đôi chút. Một kẻ vốn luôn bình tĩnh cẩn trọng, không hiểu do đâu lại đột nhiên kháng lệnh, ráo riết chạy đi truy đuổi tàn quân. Hắn trúng bẫy mai phục, hại ta tổn thất mấy chục binh sĩ. May mắn Nguyễn Khánh vẫn lết được cái thân tàn về doanh trại. Ta sợ hắn lại bốc đồng lần nữa, bèn nổi trận lôi đình, chửi cho một trận té tát. Cuối cùng, Nguyễn Khánh cũng không phụ lòng ta, lập được đại công. Công trừ đi tội rốt cuộc vẫn thừa sức để gia phong, ban thưởng.

Nhật Trung khải hoàn sớm hơn ta mười ngày. Nghe nói lần dẹp loạn Văn châu này có sự đóng góp rất lớn của Thân Thiệu Thái. Mẹ hắn vốn là Công chúa Lĩnh Nam, cô ruột của ta. Những năm đầu lập nước, nền móng gốc rễ của Lý triều còn chưa vững chắc, ông nội đã gả Công chúa Lĩnh Nam cho tù trưởng của người Tày Thân Thừa Quý và phong làm châu mục Lạng Châu để đổi lấy sự tận trung. Năm đầu đăng cơ, cha lại tiếp tục gả người chị lớn nhất của ta là Công chúa Bình Dương cho Thân Thiệu Thái. Lạng Châu là vùng biên cương trọng yếu, là cửa ngõ giữa Đại Cồ Việt và tống triều. Những xung đột ngầm dọc biên giới Việt Tống chưa bao giờ bị thổi bùng lên đều nhờ công sức của 2 vị phò mã áo chàm này.

Thân Thừa Quý nay đã không còn sức tung hoành trên lưng ngựa. Nhưng tre già măng mọc, con trai ông ấy, Thân Thiệu Thái, nghe nói còn uy dũng hơn cả cha mình năm xưa. Lần này trở về từ Văn châu, Nhật Trung tâu lên rằng hắn tương trợ dẹp loạn, lập được đại công. Cha liền ban một đạo thánh chỉ, truyền gọi hắn về triều gia phong ban thường. Chỉ cần con cháu dòng họ Thân tận trung với triều đình, dốc sức trấn yên biên giới, thì Lý triều sẽ đảm bảo cho gia tộc này đời đời phú quý vinh hoa.

Ta về triều được năm ngày thì Thân Thiệu Thái mới tới nơi. Đi cùng hắn còn có người em trai út Thân Trọng Nguyên, chỉ lớn hơn ta 2 tuổi. Cha bận lo bàn chuyện đại sự với Thân Thiệu Thái, liền sai ta đưa em trai hắn đi thăm thú thành Thăng Long. Xuất thân là người dân tộc tày, Thân Trọng Nguyên không giống với đám công tử chốn kinh kỳ như ta và Thường Kiệt, xuống ngựa tháo bỏ khôi giáp là trông lại hào hoa phong nhã. Dù cho ngồi giữa đại điện dát vàng nặng ngọc, dù cho đi giữa phố thị phồn hoa thì cả người hắn vẫn cứ toát lên phong vị của núi rừng. Xưa này ta nhìn người trừ một vài lần không đúng ra thì chẳng sai bao giờ. Tuy mới tiếp xúc 2 lần nhưng ta đã thấy rất có cảm tình với con người này. Tính cách hắn nhiệt tình như gió bão, phóng khoáng như đại ngàn. Nghe nói Thân Trọng Nguyên có thể tay không đánh hổ, lại có thể một mình cưỡi voi chiến xông vào thuần phục cả bầy voi rừng. Cảm thấy hắn rất có duyên với động vật, phải ta bèn ngỏ lời mời hắn tới cưỡi thử Tái Thiên

Tái Thiên là một trong bốn con ngựa quý mà Nhật Trung đem về trong lần dẹp loạn Văn Châu này. Cha đặt tên chúng là Quảng Thắng, Truy Phong, Tái Thiên và Nhật Ngự. Trong đó Tái Thiên và Truy Phong vốn là một cặp song sinh, giống nhau như đúc. Toàn thân chúng phủ một lớp lông màu đen mun ngời ánh xanh như long quạ. Điểm khác biệt duy nhất là giữa chùm lông đuôi của Tái Thiên có mười chín sợi lông màu hung ánh đỏ. Nhưng mười chín sợi lông này cũng phải vạch ra mới thấy, nên bình thường khi Tái Thiên và Truy Phong đứng cạnh nhau thì không cách nào phân biệt được. Loài ngựa thường sinh một. Vì vậy cặp ngựa song sinh này lại càng là bảo mã hiếm có trên thế gian.

Cha đem ban cho ta và Nhật Trung cặp ngựa song sinh ấy, ý mong muốn 2 anh em ta tình cảm khăng khít, trên dưới đồng lòng. Tái Thiên ra đời trước nên thuộc về ta. Thường Kiệt ngày ngày ở bên cạnh cha, hắn nói, ban ngựa thực ra là ý của Nhật Trung. Ta vốn thích ngựa, nên nghe vậy thì trong lòng cảm kích vô cùng.

Thân Trọng Nguyên vừa nhìn thấy Tái Thiên thì hai mắt ngời sáng. Bị ta trêu chọc, tưởng đâu là tưởng đâu đang ngắm mỹ nhân, hắn ha hả cười đáp: "Anh hùng yêu tuấn mã, gian hùng mới thích mỹ nhân."

03.

Trở về từ Ái châu đã nửa tháng nhưng ta vẫn chưa tới gặp Quân Dao. Đúng hơn là từ lần cãi nhau vì chuyện của Thường Kiệt hồi hai tháng trước, ta chẳng còn nói chuyện với nàng lần nào nữa.

Phan Đình lại tử tế nhắc: "Đúng hơn là từ khi cưới đến giờ, Thái tử mới gặp Thái tử phi đúng hai lần. Mà lần nào cũng cãi lộn." 

Lấy vợ hơn bốn tháng, nhưng ta lại chẳng có cảm giác đã trở thành chồng của người ta. Vợ ở nhà đã không được đụng tới. Đến cả hứng thú trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không còn. Phan Đình nói ta lấy vợ vào ngoan hẳn ra, không còn khiến hắn đau đầu nữa. Hắn lại không hiểu rằng, xưa nay ta toàn đem Thường Kiệt ra ghẹo gái. Giờ hắn thành ra như vậy, cái danh đệ nhất mỹ nam Đại Cồ Việt cũng tự nhiên hết thiêng.

"Thái tử, hay là người vào các Hòa An đi." Phan Đình vừa phe phẩy quạt cho ta, vừa nói. "Hai tháng trước đương xuân, trời còn mát mẻ. Giờ bắt đầu vào hè rồi. Thái tử ngồi ở đình cả ngày sẽ cảm nắng mất thôi.

Mấy hôm nay rảnh rỗi, ta cứ ngẫm đi ngẫm lại triết lý của Cẩn Mai: "Khởi đầu thế nào đâu quan trong, quan trọng là cuối cùng ra sao kìa." Khởi đầu không quan trọng, quan trọng là kết quả. Quân Dao mở lòng với ra bằng cách nào có lẽ không quan trọng, quan trọng vẫn là cuối cùng nàng bằng lòng ở bên ta kìa.

"Này Phan Đình, bây giờ giả sử cuộc đời ngươi rất bất hạnh, vô cùng bất hạnh. Tóm lại là ngươi muốn dốc bầu tâm sự với một người. Vậy ngươi sẽ bắt đầu như thế nào? Ngươi đâu thể tự nhiên chạy tới kể khổ với người ta, đúng không?"

Phan Đình gãi đầu gãi tai: "Dạ đúng. Như thế thì hơi thiếu tự nhiên."

"Ngươi cũng không thể nhờ ai đó nói hộ, bởi như vậy thì người ta sẽ không cảm nhân được sự đau khổ trong nội tâm ngươi."

"Tất nhiên, tự mình thổ lộ là tốt nhất."

"Nếu ngươi uống say thì sao? Liệu nàng có nghi ngờ không nhỉ?"

"Nô tài chỉ sợ lúc sau thì nói chuyện sẽ không ra hồn... nhưng... nàng? Thái tử muốn nói tới..." Hắn đột nhiên tỏ ra thông suốt. "Người định dùng khổ nhục kế với Thái tử phi à?"

Ta nhìn hắn mong chờ. " Có được không?"

Phan Đình cười gượng: "Thái tử, kế này e là không ổn."

"Có gì mà không ổn? Cẩn Mai cũng mủi lòng với Nguyễn Khánh đó thôi."

"Trên mặt Hiệu úy(1) bao giờ cũng phảng phất nét buồn, cả người lại toát lên sự cô đơn cùng cực. Như nô tài không rõ chuyện nhà ngài ấy cũng còn thấy thương. Thái tử à, người nhìn lại người từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống với người có nội tâm phức tạp không? Đừng trách nô tài nói thật, người như Thái tử thì không đi kể buồn kể khổ được đâu."

"Mặc kệ ta. Đi lấy rượu tới đây." Ta phẩy tay giục hắn.

Tửu lượng của ta khá tốt. Uống hết ba vò đầy thì chân đi mới bắt đầu loạng quạng. Đầu hơi nhức, nhưng suy nghĩ lại vô cùng minh mẫn, Trên đường tới các Hòa An, ta nghe Phan Đình lải nhải cái gì đó giống như là người nào say chả nói mình tỉnh táo. Hắn lải nhải lắm quá khiến ta đâm ra bực, bèn co chân đá một phát, nghe cái tùm. Hình như hắn lăn vào bụi cây, nhưng ta bới bụi cây một hồi cũng không tìm ra được. Lát sau mới thấy hắn lóp ngóp bò đâu ra, cả người ướt sũng.

Hắn chạy tới gần, tay lóng ngóng đưa ra, nửa như muốn đỡ, nửa lại như không dám. "Thái tử, hay là về thôi."

Hiển nhiên ta không chịu nghe lời Phan Đình, bởi lát sau đã thấy mình đứng trước mặt Quân Dao. Nàng vẫn vậy, vẫn xinh đẹp tựa trăng rắm. Nhưng hình như mặt trăng hôm nay bị tắm mây đen. Ta đưa tay day day ấn đường nàng, cố xua đi màn mây, nhưng càng cố công lại càng vô ích. Chán nản, ta lê bước về phía cái giường rồi nằm vật ra, đầu óc quay cuồng trong muôn vàn suy nghĩ. Những gì định nói, muốn nói cứ rối thành một đống trong đầu, không làm sao gỡ ra được. Vậy nên ta quyết định im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Hình như nàng hỏi chuyện Phan Đình. "Sao Thái tử lại uống say như vậy?"

"Bẩm Thái tử phi, hôm nay là sinh nhật của tiên Hoàng hậu, Thái tử đau lòng nên uống hơi nhiều."

Ta vắt óc nghĩ xem tiên Hoàng hậu là ai. Nghĩ mãi cũng chẳng tài nào nghĩ ra nổi. Ta còn nhớ mình cần phải nói điều gì đó, nhưng đầu óc lại cứ loay hoay trong bóng đen vô tận, rồi chìm dần, chìm dần.

Ta thấy Nhật Trung trỏ mũi kiếm vào mặt ta, gào lên là đồ nói láo. 

Ta thấy cha ngồi trên ngai vàng. Người chỉ cái ghế đẩu rách nát trong góc điện, nói không thích làm vua thì ra đó mà ngồi. 

Cuối cùng, ta thấy mình ngồi thu lu trên cái ghế rách trong góc điện. Nhưng Quân Dao lại tới ôm ta, còn khóc như mưa như gióc. Hình như số phận bi đát của ta cuối cùng cũng có thể lay động trái tim nàng.

Trong lòng lại vui sướng, thần trí liền tỉnh táo. Vậy nhưng tất cả hóa ra lại chỉ là mơ.

Đâu đó phảng phất hương lan dìu dịu. Hình như ta vẫn nằm trong các Hòa An. Một bàn tay mát lạnh cẩn thận lau mồ hôi đầm đìa trên trán, trên cổ. Ta từ từ mở mắt. Bên ngoài, màn trời đã sập đen.

Thấy ta tỉnh lại, Quân Dao khựng lại một thoáng rồi nhẹ nhàng nói: "Để thần thiếp lấy canh giải rượu cho Thái tử."

Ta chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường mà nhìn Quân Dao múc canh từ cái nồi đặt trong giỏ giữ ấm rồi bưng tới. Mỗi một động tác, mỗi một bước chân đều nhẹ nhàng, cẩn thận, dường như dành trọn cả tâm tư. Nàng múc một thìa canh, thổi cho nguội bớt rồi đưa đến miệng ta. Canh giải rượu nấu từ cải đắng và gừng cay, chạm tới đầu lưỡi lại thành ra ngọt lịm. Khoảnh khắc săn sóc dịu dàng này nếu như kéo dài mãi thì hay biết mấy. Nhưng ta cũng hiểu sự dịu dàng săn sóc ấy từ đâu mà có. Hơi men tan vợi, đầu óc cũng bớt quay cuồng đi một chút, ta liền nhớ ra được tiên Hoàng hậu trong lời của Phan Đình chính là người mẹ yểu mệnh của mình.

"Hôm nay là sinh nhật mẹ ta."

Thìa canh vừa múc lên, lại buông lơi trong bát.

Ta biết nàng nhìn mình, lại cúi đầu giả như không biết mà tiếp tục giãi bày: "Ta muốn vẽ một bức tranh tặng bà, nhưng khuôn mặt bà như thế nào ta cũng không rõ."

"Thái tử..." Quân Dao gọi khẽ.

"Năm ấy, khi Quý phi mới hạ sinh Nhật Trung, ta từng ở lì bên đó cả ngày. Ta thích nhìn Quý phi bồng bế, dỗ dành nó. Ta khát khao vòng tay, khát khao hơi ấm của mẹ vô cùng.

Năm tuổi, ta lên ngôi Thái tử. Kể từ ngày đó thì ta đã buộc phải trưởng thành. Nàng biết vì sao ta dốc lòng che chở cho Cẩn Mai không? Vì mỗi khi nhìn con bé thì ta lại thấy bản thân mình. Ta là đứa trẻ không có mẹ, lại không có cả tuổi thơ. Trong hoàng cung lạnh lẽo này không cần có người thứ hai như vậy.

Mười bốn tuổi, ta bắt đầu cầm quân. Mỗi lần ra trận là một lần đem mạng sống treo đầu mũi giáo, là một lần tắm trong bể máu tanh. Nhưng nếu sợ hãi chùn bước thì một người thân cô thế cô như ta làm sao có thể tạo dựng uy danh để ngồi vững trên ngôi Thái tử.

Người khác chỉ thấy ta làm Thái tử cao quý, hô mưa gọi gió. Nhưng họ đâu biết Đông cung là đầm rồng hang hổ. Mỗi bước đi của ta đều là giấm lên hào chông, lửa đỏ, chỉ sơ sẩy một chút thôi là đánh đổi bằng mạng sống. Mười ba năm nay ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, chỉ sợ nhắm mắt lại thì đao sẽ kề ngang cổ."

Ta áp tay lên ngực trái

"Trái tim này có vẻ như đập vô cùng mạnh mẽ. Nhưng Quân Dao à, đó chỉ là một con chim sẻ cô độc đội lốt hùng ưng mà thôi."

Những gì cần nói đã nói hết. Ta ngửa đầu tựa vào thành giường, nhắm mắt rơi vào trầm tư. Quân Dao lặng đi, dường như những lời từ tận sâu trong lòng ta đã khiến nàng không biết nên làm sao mới được.

Lát sau, nàng nhỏ giọng nói: "Thái tử mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!"

Quân Dao dợm đứng dậy, ta vội vươn tay ra níu lấy vạt áo nàng: "Đêm nay ở cạnh ta có được không?"

Một tia bối rối thoáng qua đáy mắt Quân Dao. Tình trạng ta lúc này có khác nào một đứa trẻ con đang bơ vơ níu lấy áo mẹ. Nàng nhìn ta một hồi, cuối cùng cũng không đành lòng mà nói: "Để thần thiếp thổi bớt đèn đã."

Quân Dao nằm nghiêng, quay lưng với ta. Mái tóc đen nhánh buông sóng trên nệm đỏ, tựa như ráng chiều phủ bóng sông xuân. Ta bồn chốn không ngủ được, bèn vuốt nghịch đuôi tóc, cố gắng nhẹ nhàng để không động tới nàng. Hơn nửa canh giờ trôi qua mà vẫn nghe hơi thở của nàng lúc chậm lúc nhanh, xem ra cũng không ngủ nổi. Ta bèn giả bộ trở mình rồi vô thức vòng tay ôm lấy Quân Dao. Cơ thể nàng gồng lên trong một thoáng, nhưng cuối cùng vẫn lặng yên chẳng đẩy ra. Ta vui sướng vùi đầu vào mái tóc suôn mềm, để hương lan nhẹ tan vào cánh mũi. Giấc ngủ đến thật nhanh và bình yên.

Ta thức dậy với vòng tay trống rỗng. Quân Dao đang ngồi cạnh giường, chăm chú đọc một tờ giấy mà ta thấy hơi quen mắt.

Thấy ta thức giấc, nàng khẽ liếc một cái rồi nhìn xuống tờ giấy và bắt đầu ngâm nga: "Nhưng họ đâu biết Đông cung là đầm rồng hang hổ. Mỗi bước đi của ta đều là giấm lên hào chông, lửa đỏ, chỉ sơ sẩy một chút thôi là đánh đổi bằng mạng sống. Mười ba năm nay ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, chỉ sợ nhắm mắt lại thì đao sẽ kề ngang cổ."

Cứ mỗi câu Quân Dao đọc ra, mặt ta lại tái thêm một chút. Nhưng nàng lại chẳng vì mặt mũi ta xám ngoét mà dừng lại.

"Trái tim này có vẻ như đập vô cùng mạnh mẽ. Nhưng Quân Dao à, đó chỉ là một con chim sẻ cô độc đội lốt hùng ưng mà thôi."

Ta chống tay nhổm dậy, cười gượng: "Quân Dao à, nàng chép lại lời ta làm gì vậy?"

Quân Dao buông tờ giấy xuống giường, "Những lời tận sâu trong lòng này rơi ra từ ngực áo của Thái tử."

"À, vậy sao..." Ta chẳng còn chút mặt mũi nào. Nhưng mặt mũi không còn thì vẫn cứ phải bấm bụng mà chống chế. "Tại... Ta sợ uống rượu vào thì đáy lòng sẽ lộn xộn nên mới viết sẵn ra."

Quân Dao đứng dậy. Cái cách nàng đứng đó mà trân trối nhìn xuống khiến ta cảm thấy mình như đứa trẻ con bị cha mẹ bắt quả tang nghịch dại.

Cuối cùng nàng thở dài một hơi rồi nói: "Thái tử, lần sau ngài muốn qua đêm ở đây cũng không cần phải tự hành hạ mình như thế. Không may thân thể Thái tử có vấn đề gì, Bệ hạ trách tội xuống thì thần thiếp gánh không nổi."

"Ừ, ta biết lỗi... à không... ta biết rồi."

Quân Dao quay gót bỏ đi. Nàng vừa khuất dạng thì Phan Đình tất tả chạy vào.

"Thái tử, thế nào rồi ạ?"

Vừa thấy Phan Đình thì máu nóng liền dồn hết lên đầu, ta bèn vo tờ giấy mà đáp vào mặt hắn.

"Đã dặn ngươi phải bỏ đi cơ mà!" Thế nào vẫn nhét trong áo ta! Mất hết cả thể diện!"

Phan Đình nhặt tờ giấy lên, gỡ ra xem rồi lập cập phân trần: "Nô tài... hppm qua mải dìu Thái tử nên nô tài quên mất. Vậy là... vậy là Thái tử phi biết hết rồi ạ?"

Ta buồn bực không đáp. Hắn lại chẳng biết đường ngậm miệng: "Thái tử, giờ phải làm sao ạ? Trong mắt Thái tử phi người vốn đã nóng nảy cuồng ghen, máu lạnh vô tình, tàn độc với anh em, giờ lại còn thêm ăn giam nói dối, quỷ kế đa đoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro