Chương 5: Trường Lưu Sơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                    Chương 3: Trường lưu sơn.

Vì đêm qua mọi người ở trong rừng, ngủ trên cây nên sáng hôm sau thức dậy, ai trông cũng bơ phờ, mệt mỏi hết cả.

-"Oáp, không phải chứ..." Tuyết Nguyệt đưa tay lên che miệng, ngáp lấy ngáp để, tức giận ngửa mặt lên trời-: "Ngủ mỗi một đêm trong rừng mà cũng bị đốt khắp mình mẩy, ta cá đây chẳng phải rừng, mà là ổ muỗi"

-Đúng vậy" Phong Hoa hai mắt sưng như gấu trúc, cũng học theo Tuyết Nguyệt ngửa đầu lên trời-: "Không những thế, đêm qua muội còn bị lăn xuống đất nữa cơ." Đoạn, nàng quay sang, liếc xéo con yêu hồ đang phe phẩy chiếc đuôi-: "Tất cả là tại con hồ ly tinh chết nhát này, cứ liên tục đá muội."

-"Cái gì?"Tiểu hồ ly đang thoải mái cuộn tròn trong lòng Bách Ái, nghe Phong Hoa nói thế thì xù hết cả lông, trợn mắt lên hung dữ-: "Bảo ta đá cô là đúng, cơ mà cô mới là kẻ chết nhát, không phải hôm qua do cô sợ yêu quái nên mới đòi ngủ cùng ta hả, hơn nữa lúc cô ngã xuống đất, vẫn ngủ say như chết, nếu không phải nhờ ta đá cô thêm mấy phát nữa cho tỉnh ngủ thì cô biết đường mà trèo lên cây chắc...Hứ, đúng là đồ ăn cháo đá bát.Hơn nữa..."

-"Lại còn hơn nữa, ai cho ngươi nói hơn nữa ở đây"

-"Ta cho ta nói, chủ nhân Bách Ái cho ta nói, Tuyết Nguyệt cho ta nói, hừ, 3 chọi 1 rồi nhá, hơn nữa chỉ những kẻ ở bẩn thì mới bị muỗi đốt thôi, còn da dẻ sạch sẽ tinh tươm như ta thì còn khuya muỗi mới dám động đến."

Con hồ ly vừa kiêu ngạo dứt lời, thì cũng là lúc Tuyết Nguyệt kéo tai nó lên, sầm mặt-: "Hồ ly ngốc, ngươi ở đây có phải tiện thể chửi luôn ta là da dẻ bẩn thỉu, không sạch sẽ láng mịn như ngươi không, đúng là kém hiểu biết, ngươi nhiều lông như thế, hơn nữa còn là yêu quái, muỗi nó đốt bằng niềm tin à."

-"Á, không phải...không phải" Hồ ly tinh hoảng sợ nhắm tịt mắt, chẳng hiểu sao. mỗi khi nữ nhân này lạnh mặt, nó lại nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng bữa nọ. Thật không ngờ, một yêu hồ tu luyện nghìn năm như nó mà lại sợ hãi một vị cô nương loài người, nhục nhã quá đi mà!

-" Còn chưa xong đâu" Tuyết Nguyệt sắc mặt ngày càng nguy hiểm-: "Ngươi gọi Bách Ái là chủ nhân, chắc ta là khách lãng du ha. Theo ta thấy, ngươi mới là kẻ ăn cháo đá bát, uống nước đá cốc. Muốn ta trả ngươi về rừng xanh hả"

-'Oa ...oa, chủ nhân...đừng...đừng"

-"Ha ha ha" Thấy dáng vẻ nhát chết lúc này của hồ ly ngốc, Phong Hoa không nhịn được cười, cứ vỗ đùi cười sằng sặc sằng sặc.

Tuyết Nguyệt nhíu mày-"Vậy nói ít thôi, nếu không...cẩn thận ta sẽ cho ngươi làm hồ ly quay" Rồi quay sang Phong Hoa:-"Cả muội nữa, con gái con đứa, phải "ngầu" người ta mới sợ."

* * *

Cuối cùng cũng thuận lợi qua Trường U, chắc bởi vì vía của mọi người đều rất mạnh, nên không bị yêu tinh trêu chọc, quấy phá như những người khác.

Lại miệt mài đi thêm 1 tháng rưỡi nữa, mới đến được Trường Lưu Sơn.

-"Oa, đẹp quá!" Tuyết Nguyệt nhìn khung cảnh Trường Lưu sơn giống y như bồng lai tiên cảnh, không khỏi cảm thấy công sức suốt hơn bốn tháng của mình bỏ ra vô cùng xứng đáng.

Nơi đây núi non hùng vĩ uốn lượn mênh mông, có rất nhiều hồ, mỗi khoảnh hồ đều giống như một viên trân châu rơi xuống vậy. Nước hồ xanh biếc như nhuộm, trong vắt. Hình ảnh núi non trùng điệp đảo ngược dưới mặt hồ, giống như một bức tranh đang lăn tăn gợn sóng. Chim trời tụ họp, hoặc liệng trên mặt hồ hoặc đùa giỡn trong sóng nước. Xung quanh còn có mây trắng mờ mờ, huyền ảo như mơ, thật đúng là tiên cảnh. Gió nhẹ đìu hiu, không khí mát lành, trời trong mây rạng, hồng quang dịu dàng ấm áp, một cảnh sắc tràn ngập những điều tốt lành.

-"Đúng là đẹp thật."Ở bên cạnh, ngay cả Phong Hoa và Bách Ái cũng phải gật gù , không thốt lên lời.

-"Chủ nhân! Mau đi đi, sắp muộn rồi!" Hồ Phỉ chau mày, khó chịu nhắc nhở.

Hồ Phỉ chính là con tiểu hồ ly, lúc nãy trên đường khi hỏi tên, Tuyết Nguyệt còn nói thà gọi là Hồ Ly còn dễ nghe hơn, đằng nào cũng chỉ khác nhau ở chữ Hồ. Nhưng Tiểu hồ ly nhanh chóng chống chế lại ngay, cãi rằng mặc dù chỉ khác mỗi một chữ, nhưng ý nghĩa thì to hơn cả cục gạch.

-"Ừm."Tuyết Nguyệt gật đầu, khẽ chỉnh lại bộ áo choàng lụp xụp trên người, rồi bước về phía cây cầu mây treo lủng lẳng, khuất trong khói mây mờ mờ tỏ tỏ.

Phong Hoa không giống Tuyết Nguyệt , rất nhát gan, nhưng Bách Ái tỷ tỷ, đại tỷ, và Hồ Phỉ đều lên cầu mất rồi, cầu rất nhỏ, không thể để tỷ tỷ bế được, nên đành đánh liều...

...bước lên cầu.

Chẳng ngờ, cây cầu đã nhỏ, còn thêm tội giữ thăng bằng kém, nên Phong Hoa vừa bước được hai bước , đã ngã lộn cổ xuống.

-"Tiểu Hoa" Cả ba người đã đi sang được cầu bên kia, nhìn thấy cảnh tượng ấy, bèn hét lên hoảng hốt.

Tuyết Nguyệt không chần chừ một giây, vội lao ngay xuống cầu.

-"Chủ nhân!!!" Bách Ái Hồ Phỉ càng sợ hãi, gào khàn cả giọng.

-Tiểu Hoa, nắm lấy tay ta." Tuyết Nguyệt ra lệnh.

Phong Hoa khẽ thọt, giang tay lên nhưng không nắm được tay Tuyết Nguyệt, chỉ bám được một phần góc áo của nàng...

Đúng lúc ấy...

Một thiếu niên cả người phát ra ánh sáng lấp lánh, mái tóc màu hồng nhạt như phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, tà áo trắng như mây tung bay trong gió, bao trọn cả thân thể Phong Hoa.

Tuyết Nguyệt từ dưới cầu nhìn lên, nhìn tới mức xuất thần, chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

A, đúng rồi, làm gì có ai cứu người mà lại có tư thế lạ thế nhỉ, một cánh tay thì ôm Phong Hoa, cánh tay còn lại thì cầm một cái quạt che lấy khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt hấp háy như đang cười.

Thiếu niên kia dáng vẻ phiêu diêu, ôm lấy Phong Hoa, bay lên trên cầu mới thả ra, có điều tay vẫn cầm cái quạt che nửa khuôn mặt.

-"Đa tạ công tử." Phong Hoa sau phút bất thần liền ngẩn ra, e thẹn cúi đầu xuống.

-"Không có gì!" Vị công tử khách sáo đáp lại, giọng nói trong như thủy tinh va chạm.

Phong Hoa tim đập cái thịch, lại tiếp tục ngẩn người. Cho tới khi thiếu niên kia biến mất, bay về phía bậc thềm tam cấp, lướt nhẹ qua Bách Ái Hồ Phỉ.

Tuyết Nguyệt ở bên dưới, nhân lúc không ai để ý mới nhẹ nhàng bay lên.

-"Ê..." Thấy vẻ mặt đê mê, si ngốc của Phong Hoa, bèn dơ tay hua đi hua lại. Con bé này, không phải bị ngã nên tâm thần bất ổn định rồi đó chứ.

-"Tỷ tỷ, thôi dừng lại đi, muội vừa hết chóng mặt, tỷ lại hua lại thế này, lại chóng mặt rồi.

-"Thật hả?"

-"Đương nhiên là thật"

-"Ừm, vậy chúng ta đi tiếp thôi"

* * *

Lúc đột nhập vào điện Dao Trì, Tuyết Nguyệt dấu Hồ Phỉ vào áo choàng, càng kéo mũ xuống thấp hơn nữa , lụp xụp không rõ mặt. Cộng thêm Phong Hoa và Bách Ái dáng người mảnh mai, thấp bé nên cả khi bốn người vào trong điện, cũng không có ai chú ý đến.

-"Phỉ Phỉ, ta tưởng hoa đào trong điện Dao Trì quanh năm tươi tốt, cớ sao trông lại khô tàn xác xơ thế này." Tuyết Nguyệt thắc mắc nhìn Dao Trì rộng lớn nổi bật trên nền trời mây ngũ sắc tuyệt đẹp. Sông hồ trong veo lấp lánh, thế nên cảm thấy rừng hoa đào khô héo, khẳng khiu, lá rụng đầy trên đất đặt ở đây là không thích hợp tí nào.

-"Ồ!"Hồ Phỉ cũng trưng ra vẻ mặt thắc mắc không kém, chui đầu ra khỏi áo, kinh ngạc hỏi-:Chủ nhân, sự kiện yêu thần xuất thế 200 năm trước, cả lục giới này có ai mà không biết, đến tận bây giờ vẫn lưu truyền trong nhân gian đấy thôi."

-"Hừ, lắm mồm thế, ta hỏi ngươi tại sao hoa đào bị héo, chứ đâu yêu cầu ngươi hỏi ngược lại ta"Tuyết Nguyệt chau mày, giở bài đánh trống lảng, bởi vì vốn dĩ hơn 200 năm trước, nàng chính là về hiện đại để khôi phục lại hồn phách cho pháp sư trưởng, nên không hề biết chuyện này.

-"Ài, thực ra thì vấn đề yêu thần xuất thế ai cũng biết là thật đấy, nhưng ..., chuyện mà chủ nhân muốn hỏi, không phải là ai cũng hiểu rõ sự tình đâu. Nguyên lai chính là do nữ yêu thần đó, vào trong điện Dao Trì tạo ra ảo ảnh, nhưng sư phụ của cô ta, lại do mất bình tĩnh mà dùng pháp thuật, phá cả điện Dao Trì này, cảnh tượng lúc đó, đúng thật là thảm họa. Sau này, khi mà nữ yêu thần sống lại, mặc dù Dao Trì đã được tu sửa lại, nhưng mà mấy cây đào ngàn năm đó, không thể hồi sinh được nữa."

-"Ừm, nghe ngươi giải thích, cái chuyện cây đào ta tương đối hiểu, nhưng mà về nữ yêu thần , chẳng lẽ trước đó cô ta từng có sư phụ là tiên nhân sao?"

-"Tất nhiên"Hồ Phỉ gật đầu, càng ép sát vào người Tuyết Nguyệt, nhỏ giọng-"Ta nói cho người biết, sau câu hỏi này là cả một câu chuyện đấy. Nữ ma đầu đó, không phải là yêu thần bẩm sinh đâu. Mà chẳng qua từ khi sinh ra, đã phát ra mùi hương lạ có thể dẫn dụ yêu ma, nên từ thưở niên thiếu, đã lên Trường Lưu học nghệ rồi. Mà sư phụ của cô ta, chính là Trường Lưu thượng tiên danh tiếng ngời ngời, Bạch Tử Họa. Nhưng chuyện đâu chỉ đơn giản là thế, vấn đề nằm ở chỗ, rơm gần lửa lâu ngày cũng bén, nữ ma đầu đó, tên là Hoa Thiên Cốt, lại nảy sinh ra suy nghĩ loạn luân, yêu chính sư phụ mình. Sau này khi tiên môn biết chuyện, đã đày cô ta tới Man Hoang, chính là phía Tây Trường U ấy. Hoa Thiên Cốt bị dồn tới đường cùng, tình yêu không được báo đáp, thêm mấy nhân tố nữa, nên đã sa vào ma đạo, biến thành yêu thần."

-"Hazza"Tuyết Nguyệt thở dài, con gái trên đời chẳng lẽ đều bị tình yêu che mờ mắt rồi sao. Nhưng nàng cũng có thể hiểu được tâm trạng của Hoa Thiên Cốt đó, cũng giống như Nguyệt Nghi , đều coi tình yêu quan trọng hơn tất thảy, cho nên khi mất đi rồi, cũng cảm thấy như mất đi tất thảy...Hỏi thế gian, tình là vật gì, là đồ bỏ, chính xác, là đồ bỏ.

-"Còn nữa..."Hồ Phỉ liếm nhẹ môi-: "Nói cho cùng, Hoa Thiên Cốt cũng là yêu thần duy nhất không làm hại đến tính mạng của bá tánh. Còn về Bạch Tử Họa, cũng là khẩu thị tâm phi, trừng phạt Hoa Thiên Cốt đấy, nhưng mà lại cũng chỉ yêu một mình cô ta, sau khi Hoa Thiên Cốt chết, hắn điên cuồng thu nhập hồn phách của cô ta, cuối cùng kẻ có tình, cũng đến được với nhau."

-"Í, vậy nghĩa là hai người họ vẫn là tiên sao?"

-"Dĩ nhiên, hơn nữa hai người họ, còn đang ở đây đấy, người nhìn ở ngay bên cạnh ao Tam Sinh, cái người mặc áo trắng đấy, chính là Bạch Tử Họa, còn cô nương bên trái Bạch Tử Họa, chính là Hoa Thiên Cốt đấy."

-"Ta thấy rồi"Tuyết Nguyệt nhìn theo tay chỉ của Hồ Phỉ, bèn phóng mắt ra xa. Mắt nàng rất tốt, nên có thể nhìn kĩ mặt của Bạch Tử Họa. Wow, nói gì nhỉ, đúng là quá thoát tục, không nhuốm chút bụi trần gian. Đôi mắt thanh nhã, mang chút vẻ ngạo mạn mà lại từ tốn, băng thanh ngọc khiết, tĩnh lặng như nước chính là đây. Lại đánh tầm mắt ra bên cạnh, chính là một cô nương rất trẻ trung, dung mạo tầm thường, nhưng khí chất lại không hề tầm thường tý nào. Đang vô cùng thân mật, âu yếm với Bạch Tử Họa, có lẽ là Hoa Thiên Cốt.

-"Đi...chúng ta đi."Tuyết Nguyệt khẽ hắng giọng, quay sang Phong Hoa đang chơi đùa với Bách Ái.

-"Í đi đâu vậy"Phong Hoa còn đang ăn mây ngũ sắc, thấy Tuyết Nguyệt đột nhiên nắm lấy tay mình thì tỏ vẻ ngơ ngác con nai vàng.

-"Đi bái sư"Tuyết Nguyệt liến thoắng, kéo tay Phong Hoa chạy về phía Côn Luân Dao Trì. Không nghi ngờ gì nữa, Bạch Tử Họa có ấn kí chưởng môn trên trán, chứng tỏ pháp thuật rất cao cường. Để y làm sư phụ của Phong Hoa, còn gì tuyệt vời hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro