Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy hôm nay đến đây là nói về kỉ niệm sắp tới đúng không?" – "Tất nhiên, chúng ta cần sắm đồ khi vào những đợt như thế này. Nhỡ đâu t lại có bạn trai thì sao?."... Mặc dù là tiểu thư đài các rất nhiều người theo đuổi, Châu lại chỉ thích tình yêu đích thực... nên giờ vẫn ế chổng mông.

Ba người rất nổi tiếng ở trường nhờ gia thế và nhan sắc, cũng coi như họ là Tam tỷ mĩ nữ chi phối ngôi trường. Các bạn học chỉ cần ở trường thôi là đi đâu cũng thấy fan ba người. Tuyệt được người yêu thích bởi là người hào môn nhưng lại không kiêu căng, ngạo mạn, lâu lâu dở thói tiểu thư cho có thể diện chút.

"Èo, mấy lần rồi tán đổ anh nào nhưng không tia sao?" – "Ờm thì... tại...", chỉ khi ở cạnh những đứa bạn này của mình mới khiến Sơn chịu mở lời hơn bình thường, chứ không tài lắm mới hiểu cô nói gì. Cô bạn Châu chỉ muốn trêu đùa một chút chứ không ác ý với anh trai nào cả, ai cũng biết rõ điều này. Mấy chàng cô từng tán chút cũng hợp tác đổ cho cô vui chứ trình cô non nớt vậy sẽ chẳng anh nào gục ngã đâu. "Dẹp tình yêu đích thực đi, mày phải cùng người ta tìm hiểu thì mới nảy sinh cảm giác yêu, ngốc quá." – "Hừ mày cũng thía còn gì, làm gì có người yêu~." "Không, tao phải lo cho mai này nên giờ không nên yêu thôi:>" – "Chậc chậc.. không nên kiếm cớ a~".....

Mặc kệ hai người kia như chó với mèo, Dạ Minh đều cảm thấy họ rất đáng yêu. Có lẽ chịu sự ảnh hưởng từ nguyên chủ nên cô không bài xích họ mà còn mong đợi tình bạn này. Dù sao đây là lần đầu cô có bạn, cô cần cảm ơn nguyên chủ vì cho cô người thân và bạn bè – toàn những thứ trong mơ cô mới dám nghĩ đến.

"Vậy mục đích chính hôm nay là.....?" – Dạ Minh nói với giọng cời cợt xen lẫn vui vẻ, cô cảm thấy mình nói ổn áp nhưng không hiểu sao... họ lại nhìn cô ghê vậy nhỉ? "Mày là ai!?" – Châu nói với vẻ mặt bất ngờ, trong khi Minh còn không ngơ ngác: cô là cô..

Chuyên mục cà khịa kết thúc, gương mặt như gặp quỷ của hai người tham gia khiến cô hoảng sợ - vẫn là.. không qua mắt được..? "Ờm.. mày bị sảng hả?" – Châu lên tiếng không thể tin nổi. Phải biết Phong Anh em từ nhỏ không biết nói giọng bỡn cợt chứ đùng nói là có hành vi đùa đểu. Cô gái bé nhỏ này trước mặt họ vậy mà lại biết trêu chọc người khác!

Tất cả mọi thứ, để em được học những điều tốt đẹp nhất, gia đình và bạn bè đều phải chắt lọc. Có thể nói em là người trong sáng nhất họ từng biết. Những trò đùa còn phải có người dẫn dắt em mới biết, nhiệm vụ này được Sơn đảm nhiệm. Nhưng bản chất của nó chưa chắc em đã biết. Châu và Sơn hai người hiếm khi đồng lòng biết báu vật của họ bị người khác cướp đi. Nên nói với mọi người vòng tròn bảo vệ yếu đã yếu đi, không thì sao em lại biết những thứ xấu xa này?

"..... Mày giao lưu với ai không vậy?" – câu nói lên tiếng phá vỡ tâm trạng lo lắng của Dạ Minh. Giờ chỉ có đánh cược thôi, cô quá vui vẻ đến lơ là rồi: "...Bọn mày đang nói gì vậy..?". Nội dung câu nói cộng với vẻ mặt ngáo ngơ, sợ hãi của cô lúc nãy thành công khiến họ tin rằng em bị người ta dạy xấu rồi.

Không ai sẽ nghĩ đến chuyện điên rồ kia đâu. Mọi người cũng biết ngoài khoa học phát triển mà: ta có vũ trụ, có trái đất, có hành tinh, có mặt trời,... Nên là mấy cái thứ thay hồn này nọ là nói còn thế giới song song?

Người kinh doanh, nhất là những người cần tinh thần và tín ngưỡng vững vàng để duy trì gia sản như họ thì tỉ lệ mê tín rất ít. Chỉ cần một nhược điểm nhỏ thôi là trên thương trường sẽ ngay lập tức bốc hơi. Đây là mặt khốc của những kẻ nhiều tiền. Quan điểm của họ cần sự thực tế nhất định, mặc dù cần yếu tố may mắn nhưng ai cũng cần lập trường của mình cả. Giữa người với người, sinh tồn trên kinh doanh là tàn nhẫn nhất.

.

.

"Thôi được rồi, còn mày – Dạ Minh – lần sau không tiếp xúc với những thứ kì lạ." Càng nghĩ họ càng thấy cô sẽ có thể đi chơi một mình mà gặp người lạ? Còn một khả năng nữa là cô bé nhỏ này xem trên mạng gì đó thôi, họ cần răn dạy cô để phòng từ bây giờ.

Thấy mặt hai người dãn ra, Dạ Minh biết mình qua. Từ bây giờ phải chú ý cả tiểu tiết, bắt chước giống nguyên chủ rồi mới dần lấy cớ thay đổi được, vừa nãy thật vội quá. Nghĩ tới tương lai gần của mình mà cô không khỏi thở dài – việc này cần nhiều sức và tâm huyết lắm..

Hảo quá đi. Nãy giờ mặc dù biết họ nói cái gì nhưng lại không hiểu cái gì, em hoang mang lắm. Thật sự mọi thứ đều có người giúp đỡ từng li từng tí nên điểm sống của em có chút khác người. Nếu đọc được suy nghĩ của cả ba bóng dáng trước mặt, khả năng rất cao em sẽ cười mất – liền em coi như học qua rất nhiều khổ đau hơn người thường bởi vì được bao bọc quá nhiều....

                                                               .

     

Lễ hội được tổ chức ở trường ba năm một lần nhằm mời các nhân vật có tiếng đến tham dự: hội hoạ, y khoa, ca hát, kinh tế, chứng khoáng,... Lí do cần mọi người ở mọi nền tảng như vậy là giúp sinh viên tiếp xúc gần hơn với lĩnh vực thiên phú. Vào thời gian hai ngày diễn ra, các đại nhân vật sẽ đến một khoa nào đó để chỉ điểm cho những nhân tài tương lai. Khi lĩnh hội được căn cơ của một thứ nghề nào đó, lớp 10, lớp 11 sẽ được chuyên tâm bồi bổ thi đại học, lớp 12 cuối cấp sẽ được thi nghề lần nữa.

Thi nghề này chỉ đơn giản là biểu diễn tiết mục điểm mạnh của mình. Nếu được chấm lọt mắt ai thì sẽ có vé đỗ ngay đại học mà không cần thi, đại nhân vật đến tham dự chính là đại diện cho trường đó tuyển chọn.Nhưng không phải toàn tập, nếu ai đó đạt điểm thì khi thi đại học sẽ dễ dàng hơn, còn năng lực không đủ sẽ phải thi lên. Lễ kỉ niệm chính là cơ hội tốt để phô diễn tài năng và đảm bảo lựa chọn tương lai – tất cả đều luôn ngóng chờ ngày này.

Tam tỷ có Sơn và em chọn khoa kinh tế, Châu chọn âm nhạc, cô bé có thiên phú từ khi còn nhỏ - hiện giờ cô thành thạo hơn năm loại nhạc cụ và sáng tác trên twitter mấy bản nhạc hot. Đương nhiên Phong Anh và Sơn họ cần kế thừa tài sản của gia đình, khoa kinh tế là bắt buộc đối với họ.

Lần này đoán chắc rằng Dạ Minh sẽ đi theo con đường nguyên chủ chọn, nhưng thương trường kinh doanh đối với cô là cả vấn đề. Hồi ở tổ chức, những gì cô học chỉ để làm công cụ làm nhiệm vụ, cô chưa tiếp xúc với cái gọi là kinh tế thì phải làm sao. Mặc dù có kí ức nguyên chủ nhưng em là đi du học sớm khi chưa vững chắc bản chất, cô không chỉ có thể dựa vào những kiến thức không đầu không cuối như thế này. Có lẽ đoạn đường sắp tới sẽ vắt kiệt tinh lực của một sát thủ tinh tú rồi.

Mặt khác, Phong Anh nghĩ hẳn là cô nên từ bỏ trả thù? Chứ như vậy thức khuya tìm hiểu là thân thể có chống đỡ nổi không? Cơ thể của em không bệnh tật nhưng không có tập thể dục thể nào cũng ngã bệnh, khi bị bệnh sẽ rất phiền phức... Ngoài trông như em lo lắng cho cô nhưng bên trong tột cùng lại len lỏi một chút gì đó kì lạ - thứ mà hay gọi là hả hê?.. Có lẽ một Phong Anh thiên thần chúng ta không giữ nổi rồi.

                                                                                    -CHAP NÀY HÌNH NHƯ HƠI MIÊN MAN?-



Riin xin lỗi vì đăng muộn wa <(_ _)>

Plz đừng bỏ iem một mình :"D

like truyện nếu thấy hay nhé ^^















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro