Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới gần đây có người rao rêu thạch anh tím giúp thu tiền tài, về phong thuỷ nó đúng, nhưng không thể có tính năng lật ngược tình thế. Có một người đi tin tưởng mua đá thạch anh tím rồi đang trên bờ vực phá sản tự nhiên trở thành phú hào. Phải biết dù có mua thạch anh tím thì cuộc làm ăn tiếp theo có thể có tác dụng, cuộc thua lỗ như này không hề có tác dụng.

Về mặt lí thuyết là vậy, song thật sự là có đối tác làm ăn, thành công đánh lừa ánh mắt xã hội. Nên cả hai đều là tiểu thư khuê các trong vọng tộc muốn mua đá thì phải đá chất lượng. Mà để chọn lọc sẽ không đến phiên bọn cô, hai người chỉ đi mua hoa để tiện thể chăm sóc làm niềm vui.

Vào cửa hàng, xông thẳng vào mũi là một hỗn hợp hương thơm thanh dịu khá ngạt ngào. Dễ nhận biết đây là mùi được trộn lẫn bởi các loài hoa được oải hương lấn át... Chủ nhân cửa hàng này trong mong đợi nhìn đúng là nhẹ nhàng, thanh thoát. Giọng nói ở quầy hàng cất tiếng: "Hãy dành thời gian hưởng thụ sự thư giãn rồi thoải mái chọn hoa." Nghe lời nói thì đây là một cô gái lịch sự, tao nhã và tinh tế rồi.

Nhìn xung quanh thì có vẻ cửa hàng rất sạch sẽ, thoáng mát khiến cho khách hàng cảm thấy dễ chịu. Tông màu tím cùng sắc cửa màu trắng, đồ trang trí, các kệ đều được làm từ gỗ làm cho nơi đây trở nên khá thơ mộng. Được tô điểm bằng bao nhiêu màu sắc tươi sáng của hoa - lần đầu có sự lựa chọn đúng đắn khi đến thế giới mới.

Giọng nói vừa hạ xuống lại cất lên: "Những bông hoa đều có vẻ đẹp riêng, ý nghĩa riêng của nó nên hãy thử lựa chọn theo tính cách của mình." Ân, nghe người đang đi đến đây nói, chắc là chủ cửa hàng đảm đương tất cả việc rồi vì không ai ở đây ngoài hai cô và người đó cả, hai người đứng ngơ ra. Vậy đây là lí do cửa hàng có nhiều hơn hoa tím..

Châu không nghĩ câu chuyện thực hư kia được nhiều người tin như thế, có khi họ cũng muốn thử một chút bằng cách mua những vật nhỏ thông dụng liên quan đến thạch anh tím. Cô chủ cửa hàng thu nhập chủ yếu toàn hoa anh tím hah? Nên cô đang muốn mọi người hãy xem xét những bông hoa khác nữa. Đơn giản bằng hai câu nói đã thu được thiện cảm của hai tiểu thư giàu có, "Cô gái tiềm ẩn tài năng không đơn giản đâu." – Dạ Minh không nói ra lời.

Cho nên vì tình cảnh hiện giờ, qua dự định hai cô sẽ mua thêm vài loại hoa nữa, công dụng của chúng có thể tặng quà cũng được mà. Vậy.. hai cô thoải mái chọn lựa thêm ba chậu xương rồng, ba chậu thạch anh cho Tam Tỷ đây chăm sóc, hai bó hoa đồng tiền tặng bố, hai bó hoa sen tặng mẹ, hoa sống đời mang về trồng cho tươi nhà. Cô chủ cửa hàng cũng niềm nở giới thiệu vài loại hoa ngát hương thơm, ý nghĩa và đẹp đẽ.

Sau khi quyết định tậu vài loài hoa, Dạ Minh dừng lại trước cửa đang do dự làm gì đó – có bạn như cô gái vừa rồi là một ý định không tệ. Nhưng cô rốt cuộc vẫn không đi vào, kết bạn để sau đi, nó chưa quan trọng bằng việc trước mắt. Hơn nữa còn rất nhiều tiềm năng, không chỉ cô gái đó. Có lẽ có cơ hội cô sẽ thử... Dù sao không có lẽ không gặp cô ấy lần nữa.

.

.

Tạm biệt Châu ở ngã tư đèn đỏ, còn cây số nữa là đến nhà, cũng không hẳn. Nơi đó là khu biệt thự được đầu tư khá chú tâm nên có an ninh chặt chẽ, mà "nhà" cô lại cách cái đầu khu năm căn nên không biết em làm sao mà lại đi bộ ra phố được mới ghê. Sẵn tiện thì nhà của mối tình đầu – Chu Hoàng Dương lại cũng ở khu khác cách biệt hai con đường to (quốc lộ) mà sao... Cô không hoa mắt đấy chứ, Dạ Minh hoang mang trước một dấu chấm đen nhỏ bé đang dần dần cao lớn..

Là Chu Hoàng Dương, vết bớt trong lòng nguyên chủ, anh ta đang đi về phía bên này... "Phong Anh!!!" – "Là tìm mình rồi.", Dạ Minh nghĩ nghĩ: "Anh tìm em có gì không?". Dương khá bất ngờ vì cô đã đổi xưng hô với mình nhưng giờ không quan trọng chuyện đó: "Anh cần tìm em có chút chuyện nhưng em không có ở nhà nên đang định đi về." – "Vâng?" Dạ Minh nghe anh tường thuật lại sự việc. "Mà thôi, hôm kỉ niệm trường em anh là khách tham dự, anh cần biết em ngành nào để tiện cho sau này."

"A!" thốt lên một tiếng, vấn đề này lại rất đơn giản: "Em ở ngành Quản trị kinh doanh và Kinh tế quốc tế." - trong kí ức của nguyên chủ thì là vậy, rất rất nhiều kiến thức. Dạ Minh khóc tang cho số phận nghiệt ngã, còn bốn ngày để hiểu chuyên môn? Ông trời cũng không làm khó cô, có kí ức của ngày này cô ít nhiều có thể đối phó, chỉ là cần thời gian luyện tập.

"Vậy là được rồi, anh cũng học chuyên ngành Quản trị nhưng mà với cả đối ngoại và quốc tế." – không hổ là khách tham dự. Anh lần nữa bất ngờ, cô gái nhỏ trông mềm mỏng như vậy mà lại học nhiều thứ như vậy, hơi qua dự đoán của anh. "Anh sẽ em trổ tài à?" – "Ừm!" Nhận được lời khẳng định chắc chắn cô cho anh lời cảm ơn chiếu cố: "Cũng sắp tối rồi, anh về đây." "Về cẩn thận!". Cả buổi chiều đi chơi đến gần năm giờ rưỡi về, lần đầu Dạ Minh đi chơi lâu như thế.

Nhưng vui chưa bao lâu cô lại ỉu xìu, a ha sao kinh tế sao lại có nhiều thế..? Ngày hôm đó, từ đoạn đường về đến khu biệt thự, người ta thấy có một bóng dáng lẻ loi trông thiu thỉu, bất cần đời. Rồi lại từ đầu khu đến căn biệt thự thứ sáu, người ta lại thấy một bóng dáng lẻ loi nhưng tràn đầy sức sống như vừa

tìm ra một thứ gì đó cứu sống cuộc đời. Và "thứ" ở đây là một sáng kiến tuyệt vời. Đối với Dạ Minh thì đó là cọng rơm cuối cùng cứu vớt tình huống hiện tại.

Như đã nói thì cả Sơn và Phong Anh đều chọn kinh tế. Phong Anh học hai ngành nhưng chỉ học mất học còn, đúng hơn là mỗi thứ một nửa, chỉ cần đủ để tiếp quản sự nghiệp và giúp nó phát triển ra tầm cao thêm thôi. Còn Sơn thì học có quy trình đầy đủ.

Cùng là tài phiệt nhưng em là bảo bối được che chở, còn nó cũng là bảo bối nhưng cần học tập để giúp anh nó quản lí cơ nghiệp. Chịu thôi, hình tượng trong sáng, dễ thương của em khiến hai ông bà Dạ và mọi người không dám để em quá gay gắt với thương trường, làm tốt chức trách còn lại sẽ có người giúp em...

Cho nên Dạ Minh định mặt dày nhờ vả Sơn kèm cặp mình. Mới quen nên cô không nghĩ nó tốt khi nhờ anh, nhất là khi vô tình tạo ấn tượng tốt như vừa rồi. Cũng không tốt khi nhờ hai chủ nhân lớn nhà Dạ, cô sợ họ nghi ngờ (không cần cô lo lắng, họ sẽ ngay lập tức không cho cô học phần đó nữa, có khi là không cho cô học kinh tế). Vậy bây giờ những thứ không hiểu cô liền ăn bám Sơn, tiện thể bồi đắp tình cảm.

Lí do họ nghi ngờ cũng dễ đoán, khi Phong Anh làm chủ cơ thể, em không có hứng thú học tập. Tất cả là hệ luỵ của việc được chăm sóc, quan tâm, chiều chuộng quá nhiều, cho dù cũng không quá trớn lắm.

-PHẦN GIỚI THIỆU GÀ VIẾT KHI VỪA MỚI CÓ Ý TƯỞNG NÊN KHÔNG ĐƯỢC CHỈNH CHU, CŨNG KHÔNG HẲN LÀ NỘI DUNG. ĐỪNG CHÚ TÂM QUÁ NHIỀU ^^-









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro