Chương 6:
* * *
* *
Khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện Thôi Hiền Châu liền tỉnh giấc , cô đứng dậy nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim đồng hồ vừa vặn chỉ 6 giờ. Vuốt lại tóc, Thôi Hiền Châu xuống giường tìm quần áo
Có lẽ gây ra tiếng động , Thôi Hiền Nhã liền mở mắt, nhưng vẫn mơ mơ màng màng,
“Ân…… Hiền Châu, sao dậy sớm vậy ”
Thôi Hiền Châu thay xong quần áo, đóng tủ quần áo vào.
“ Em đang nghĩ đến một số việc……” Cô nhẹ giọng nói,” Chị ngủ tiếp đi.”
“ Ân……” Thôi Hiền Nhã đáp , rồi tiếp tục ngủ
Thôi Hiền Châu nhẹ nhàng đi tới cửa, đóng cửa lại, đi đến phòng của Doãn Vĩnh Hi .
“ Cốc, cốc, cốc.”
“ Mẹ ! Mẹ ơi !” Thôi Hiền Châu gọi “ Mẹ đã dậy chưa?”
Giống như tối hôm qua , không thấy ai trả lời.
Thôi Hiền Châu xoay nắm cửa, cửa cư nhiên không khóa. Cô nhẹ nhàng đi vào , phát hiện trên giường không có ai, giường nệm gọn gàng phẳng phiu
Chẳng lẽ…… đi ra ngoài sao? Thôi Hiền Châu nghĩ , nhưng mới sáng sớm có thể đi đâu ? Huống hồ đường đi xuống núi cũng bị chặn bởi đất đá do sạt lở
“ Rầm” một tiếng động mạnh.
Thôi Hiền Châu giật mình , hình như…… Là từ phòng tắm truyền đến …… Cô do dự một hồi, cố lấy dũng khí hướng đến phòng tắm
” Cạch” nàng mở cửa phòng tắm, nhìn quanh, phát hiện cũng không có cái gì dị thường, chỉ là có …… mùi máu tươi…… cô xem xét một hồi, đang chuẩn bị đi……
” Cộp rầm “
Thôi Hiền Châu lập tức quay đầu, nhìn thấy trong bồn tắm đột nhiên xuất hiện một xác chết máu me bê bết …… Mà trên tường lại có một lỗ thủng thật lớn…… Trên đó chính là xác kia…. nó mới rơi ra từ đó ……
Tuy rằng đã bị biến dạng , nhưng Thôi Hiền Châu biết đó là Doãn Vĩnh Hi……
” A A A A …..” Thôi Hiền Châu hét toáng lên, hoảng sợ chạy đi ra ngoài.
“ A A A A ….. ” Thôi Hiền Châu vừa chạy vừa hét, giống như bị điên. Toàn bộ biệt thự tràn ngập tiếng hét sợ hãi của cô
“ Hiền Châu, làm sao vậy?” Trịnh Duẩn Hạo ở dưới lầu vội vàng ngăn Hiền Châu lại
“ Mẹ.. Mẹ… Bà ấy……” Thôi Hiền Châu trên mặt đầy nước mắt, môi không ngừng run run “ Đã chết……” cuối cùng cũng phát ra âm thanh, Thôi Hiền Châu rốt cuộc không chịu nổi xụi lơ ……
“ Cái gì?”
Đúng lúc Kim Tại Trung đi tới thấy được, suy tư một hồi, liền chạy về hướng phòng Doãn Vĩnh Hi .
Vừa tiến vào phòng tắm, Tại Trung đã thấy xộc vào mũi toàn mùi máu tươi. Quay đầu thấy thi thể trong bồn tắm , mày không khỏi nhăn lại tít lại.
“ Lại một cái xác nữa ……” Trịnh Duẩn Hạo sau khi xắp xếp xong xuôi cho Thôi Hiền Châu, vừa tiến vào phòng tắm, chợt nghe Kim Tại Trung nhẹ nhàng nói.
“ Tại Trung?” Trịnh Duẩn Hạo gọi một tiếng.
“ Duẫn Hạo ” Kim Tại Trung yên lặng nhìn về phía hắn “ Nếu nói……”
“ Anh hai anh muốn đi đâu ?” dưới lầu truyền đến âm thanh lo lắng của Doãn Trí Ân.
“ Đừng kéo anh, anh muốn rời khỏi đây! anh muốn tránh xa nơi này!” Doãn Trí Huân kích động nói.
“ Để tôi xuống xem.” Trịnh Duẩn Hạo nhìn về phía Kim Tại Trung thấy Tại Trung dường như muốn nói gì nhưng lại thôi , đi theo hắn xuống lầu .
“ Bây giờ không phải lúc để kích động ” Trịnh Duẩn Hạo đi xuống lầu “ Chúng ta nên bình tĩnh.”
“ Bình tĩnh?” Thôi Hiền Nhã ngồi ở trên sô pha cười lạnh, bên cạnh Thôi Hiền Châu đang ôm chặt, dường như vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi
“ Cậu đã chết…… Mẹ đã chết…… Mợ thì mất tích …… Hơn nữa lại kỳ quái như vậy…… Bảo em như thế nào bình tĩnh?!”
“ Nhưng sợ hãi kích động được ích lợi gì ?” Trịnh Duẩn Hạo nói “Nếu cậu và dì Di là do cùng một người giết,vậy hung thủ có thể là ai……?”
“ Ai cũng có khả năng là hung thủ.” Kim Tại Trung nhìn quét qua mọi người
“ Chúng ta đều không có chứng cứ ngoại phạm. Cũng không thể hoàn toàn bài trừ khả năng do người ngoài gây ra.”
“ Đúng vậy, nhưng ít ra từ bây giờ trở đi chúng ta phải ở cùng nhau” Trịnh Duẩn Hạo dừng một chút “ Có một người sau khi cậu chết lại không xuất hiện ……”
“ Anh là nói mẹ ” Doãn Trí Ân kinh ngạc há to “ Không có khả năng!”
“ Anh chỉ giả thiết thôi” Trịnh Duẩn Hạo nói “ Hi vọng mọi người cố gắng ở cùng nhau, không cần một mình hành động. Hung thủ sẽ không dễ dàng ra tay.”
Doãn Trí Ân nghe xong, đã bình tĩnh trở lại . Thôi Hiền Nhã cúi đầu, có chút đăm chiêu. Thôi Hiền Châu vẫn là ôm chặt lấy Hiền Nhã, không nói được một lời.
Doãn Trí Huân ngồi, chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Tuy rằng lời nói của Trịnh Duẩn Hạo rất có đạo lý, nhưng là…… Hết thảy rất kỳ quái …… Liên tưởng đến những chuyện hắn gặp phải mấy ngày nay , liền cảm thấy “ Hung thủ …… Căn bản không phải người!
Ba ngày trước , cũng chính là buổi sáng hôm Trịnh Duẩn Hạo đến Doãn gia , Doãn Trí Huân theo kế hoạch đi đến nhà bạn, lúc đang đi trên con đường mòn trên núi , đột nhiên nhìn đến ven đường có một thân ảnh nhỏ nhỏ đang ngồi .
Doãn Trí Huân chậm rãi tới gần, phát hiện là một cô bé mặc chiếc váy màu đỏ, ước chừng khoảng mười tuổi. Hắn hiện tại cực kỳ hối hận, nếu lúc ấy chính mình không tò mò mà tới gần, cũng sẽ không……
Cô bé tay phải đang cầm một cây nhánh cây, dường như đang vẽ cái gì trên mặt đất
“ Em nhỏ , em đang vẽ cái gì a?” Doãn Trí Huân tò mò hỏi.
“ Ba , mẹ, anh trai , em gái cùng Tiểu Ái.” Cô bé đáp, giọng nói có chút sắc nhọn, không giống những đứa trẻ khác đều có giọng nói trong trẻo.
“ Thì ra là hoạ sĩ a……” Doãn Trí Huân nói.
“ Nhưng là bọn họ đều không chơi cùng Tiểu Ái, Tiểu Ái rất buồn.” Cô bé buông nhánh cây xuống , nghiêng nghiêng hai cái bím tóc ,có vẻ buồn rầu
“ Vậy …… Anh chơi cùng Tiểu Ái được không .” Doãn Trí Huân không biết ma xui quỷ khiến đột nhiên nói.
Cô bé giật mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu “ Được a ……”
Một khuôn mặt cháy đen , dữ tợn xuất hiện ở trước mắt.
Doãn Trí Huân kinh hãi, dụi đi dụi lại mắt, phát hiện chỉ mình mình , không có cô bé nào cả……
Ảo giác…… Nhất định là ảo giác…… Hắn cật lực thuyết phục chính mình, chầm chậm chạy đi.
Mới chạy vài bước, chợt nghe thấy một tiếng nói nhẹ nhàng: “ Anh ơi…… chúng ta chơi trốn tìm nhé…… Tìm em nha…… nhất định phải tìm được em nha……”
Doãn Trí Huân run run, chạy như bay . Thầm nghĩ nhanh nhanh rời đi khỏi nơi âm u này
Hắn chạy hồi lâu, lại phát hiện chính mình về lại chỗ cũ……
Mặc kệ là chạy trốn đi đâu, khi ý thức trở lại vẫn luôn là ở chỗ cũ.
Chạy một lần lại một lần, càng ngày càng thấy tuyệt vọng…… Hắn cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể ly khai ……
Trời đột nhiên đổ mưa. Sau đó hắn cũng về tới trước biệt thự .
Doãn Trí Ân thở dài nhẹ nhõm đi vào biệt thự. Hắn tưởng hết thảy mọi thứ đều đã trôi qua, không nghĩ tới……
Không nghĩ tới sau mỗi đêm hắn đều có thể nghe được thanh âm kia …… Tiếng bước chân…… Tiếng cười…… Còn có, tiếng mở cửa…… Nhưng lại không có kẻ nào tiến vào……
Hắn cuộn chặt chăn, tưởng có thể chặn âm thanh đó lại , nào ngờ lại phí công.
thanh âm này…… Rõ ràng giống như ngay tại bên tai……
Hắn cảm thấy tinh thần của mình sẽ sụp đổ mất ……
Đến đêm thứ ba , thanh âm vẫn tra tấn hắn rốt cuộc cũng biến mất
Sáng ngày thứ tư , lại phát hiện thi thể của cha
Sáng ngày thứ năm, lại phát hiện thi thể của cô
Chết rồi ! chết thật rồi ……
“ Khanh khách…… Khanh khách ……” tiếng cười đột nhiên vang lên.
Doãn Trí Huân cả người run rẩy
“ Khanh khách…… Tới tìm em đi……”
“ A ” Doãn Trí Huân đứng dậy hét to “ Đừng qua đây!! Không cần qua đây ”
“ Anh Trí Huân ?” mấy người còn lại kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“ Tới đây !! Tới đây ” Doãn Trí Huân vừa hét vừa lảo đảo chạy ra ngoài
“ Anh Trí Huân ”
“ Tôi sẽ đi theo Trí Huân ” Kim Tại Trung nhìn về phía Trịnh Duẩn Hạo “ Anh ở lại này chiếu cố mấy đứa , cả ông nữa……”
Nói xong, Tại Trung lao vào màn mưa.
Trịnh Duẩn Hạo nhìn Tại Trung dần dần biến mất , cảm thấy lo lắng. Lời Tại Trung nói…… hắn cảm thấy giống như đang phó thác cái gì đó……
“ Anh Duẫn Hạo ?” Doãn Trí Ân nhìn về phía hắn.
Trịnh Duẩn Hạo xoay người “ Ngồi xuống trước đi.”
“ Mưa không biết lúc nào sẽ dừng, chúng ta phải luôn luôn ở cùng nhau,” Trịnh Duẩn Hạo nhìn về phía ba đứa em gái,” Từ bây giờ, ba em một phòng, Tại Trung và Trí Huân một phòng, còn anh sẽ đến phòng ông ngoại .”
Cả ba người đều gật gật đầu, tựa hồ đã chậm rãi tỉnh táo lại, bắt đầu chấp nhận sự thật .
Sâu trong rừng, Doãn Trí Huân cắm đầu chạy mặc kệ những hạt mưa tạt vào mặt vào người rát buốt. Điên cuồng chạy giống như có cái gì đang đuổi theo phía sau
Đột nhiên, trượt chân ngã sấp xuống. Bùn dính đầy trên quần áo cũng như trên mặt , có vẻ thập phần chật vật.
Trí Huẩn giũ giũ quần áo, lập tức đứng dậy,mắt cá chân phải đột nhiên truyền đến đau đớn .
Chắc là bị trật khớp rồi……
Doãn Trí Huân thở phì phò, khập khiễng tiếp tục đi , đột nhiên dừng lại.
“ Khanh khách…… Khanh khách……” đột nhiên tiếng cười lại vang lên dai dẳng không chịu buông tha.
Doãn Trí Huân bất chấp đau đớn cắn răng lê từng bước để lại những dấu chân cong vẹo trên đường
Chạy một hồi, không còn nghe thấy âm thanh kia nữa. Lúc này thể lực cũng đạt tới cực hạn, Trí Huân dựa vào cây mà thở
Mưa dường như nhỏ dần , hơn nữa còn có lá cây che, nên cũng không tính là quá lớn.
Không biết đã chạy được bao lâu , xung quanh lại yên tĩnh đến rợn người . Hơn nữa càng ngày càng thấy đau giống như xương cốt đều rời ra ……
“ A!!!!!” Nhìn về phía chân phải, Trí Huân kêu lên một tiếng
Mắt cá chân phải của hắn bị sưng lên một cách cực kì quỷ dị ……
Vừa nãy rõ ràng không có gãy xương mà……
Doãn Trí Huân run run vươn tay sờ chân phải, kiểm tra một chút, một trận đau đớn mãnh liệt truyền đến khiến cho Trí Huân đình chỉ động tác.
Chân trái…… chân trái của hắn bắt đầu đau ……
Doãn Trí Huân dại ra đem ánh mắt chuyển qua chân trái phát hiện bàn chân trái không có bất kì sự tác động bên ngoài nào đang từ từ có xu hướng bẻ lệch về bên phải, …… Càng ngày càng lệch, càng ngày càng lệch…… cho đến khi……
“ Răng rắc.” âm thanh của cương cốt bị gãy vang lên
“ Oa a a ” Doãn Trí Ân kêu lên thảm thiết, hai chân bởi vì kịch liệt đau đớn rốt cuộc chống đỡ không nổi , thân thể trượt theo thân cây thô ráp mà khụy xuống.
“ Khanh khách…… Khanh khách ……” vẫn như cũ là tiếng cười đó . Gần ngay bên tai.
“ Tránh ra ! tránh ra !A! ” Doãn Trí Huân khàn khàn kêu lên hai tay khua loạn dường như muốn xua đuổi cái gì đó
Sau đó, hắn cảm thấy hai tay bị một lực lớn giữ lại
Hắn dùng sức giãy, lại không được.
Cổ tay bị chế trụ , dần dần bị bẻ gập về bên trái……
Doãn Trí Huân hoảng sợ trừng mắt nhìn hai tay, miệng mở to nhưng lại phát không ra âm thanh gì.
“ Trí Huân , anh ở đâu ? ” lúc này không xa truyền đến một âm thanh lo lắng
Là Tại Trung ” A……” Doãn Trí Huân mới kêu lên một tiếng, liền cảm thấy âm thanh như bị tắc trong cổ họng.
“ Khanh khách…… Lại có người đến ……” Giọng nói trầm khan lộ ra ý cười, làm cho người ta không rét mà run .
“ Anh Trí Huân?” Kim Tại Trung dừng lại , đứng bên ngoài lùm cây cố sức hướng vào bên trong gọi ” Là anh sao?”
Doãn Trí Huân có thể cảm thấy Kim Tại Trung ngay bên cạnh mình
“ Anh Trí Huân ?” Kim Tại Trung nghi hoặc , đẩy cây cối ra chậm rãi đi vào “Anh có sao không ?”
Đừng vào …… Trăm ngàn lần không cần tiến vào ……
Doãn Trí Huân nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần của Kim Tại Trung , liều mạng lắc đầu.
Đột nhiên, Doãn Trí Huân cảm thấy áp lực ở yết hầu biến mất , cái kia tựa hồ ly khai…… Chẳng lẽ nó……
“ Tại Trung mau chạy đi ! ……”
“ Răng rắc.”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị một cỗ lực thật lớn bẻ gãy xương sống…… Miệng chưa kịp khép lại mở thật to ……
“ Anh Trí Huân……” Kim Tại Trung nghe được âm thanh này, ngây ngẩn cả người.
“ Khanh khách…… Khanh khách …… anh à , đến chơi cùng Tiểu Ái đi……”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro