Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 12 (H)

A/n : Trước tiên . Mình muốn nói cảnh H ở chương này sẽ không được miêu tả kỹ lắm . Bởi vì ở đây còn quá nhiều chuyện chi phối . Có lẽ càng về sau mình sẽ bồi dưỡng H Cho các bạn nhiều thêm . Mình hứa , nhất định chương cuối có H mình sẽ tả  thật kỹ

Cảm ơn !!!!!

Lộc Hàm giờ ra chơi đang ngồi trong lớp , bị một cậu bạn chạy lại đập vai , nói nhỏ :

” Có người cần gặp cậu đấy ! “

Cậu nhanh chóng đi ra ngoài không chậm trễ , ra đến cửa thấy ngay Lưu Nhã Nhi đang đứng khoanh tay dựa lưng vào tường .

” Tao có chuyện cần nói . Lên sân thượng trường”

Lộc Hàm nắm chặt góc áo , ánh mắt nheo lại  lộ vẻ nghi ngờ . Bước chân rồi cũng nhấc theo cô ta ra  . Mỗi bước chân đều cảnh giác , tay vẫn nắm chặt điện thoại , sẵn sàng ứng cứu Bạch Hiền

Lên đến sân thượng , Lưu Nhã Nhi cười tươi quay lại phía Lộc Hàm nói :

” Bây giờ đã cưa đổ được Ngô Thế Huân chưa?”

” Chị nói gì ? Tôi nghe không hiểu “

” Ha hả ! Thật khá khen cho độ ngây thơ của mày …..Haĩz Chẳng phải mày thích Thế Huân sao ?”

” Đúng vậy ! Tôi thích anh ấy , thì sao ?”

Lưu Nhã Nhi cười lên một tràng sảng khoái , trong tiếng cười nghe rõ sự khinh miệt :

” Thằng ngu này . Ngô Thế Huân là trai thẳng đấy , còn mày chỉ là gay . Là GAY thôi mày nhớ chưa ? Mày nghĩ anh ấy sẽ đi thích một đứa nam không ra nam , nữ không ra nữ như mày sao ?”

Lộc Hàm khoé mắt giật giật  , cổ họng cảm thấy nghẹn cứng . Không được ! Không được khóc . Khóc trước mặt chị ta là yếu đuối .

” Tôi vẫn tin là có ngày anh ấy yêu tôi đấy “

” Cổ tích sao? Ha hả . Loại nửa nam nửa nữ như mày bị cả xã hội này kỳ thị vẫn không sáng mắt ra còn muốn yêu đương sao ? Nực cười “

Bàn tay Lộc Hàm đột nhiên run run như muốn nổ một cái tát thật đau vào bản mặt dày của chị ta . Ở phía cầu thang có tiếng giày chạy , có giọng nói rất quen thuộc

” Nhã Nhi ! Nhã Nhi à “ Là Ngô Thế Huân , không thể lẫn đi đâu được tông giọng trầm ấm này

Cô ta nhìn Lộc Hàm nhếch mép một cái , dùng cả bàn tay tự tát lên mặt mình một cái thật đau rồi tự vò đầu tóc mình cho rối bù . Bắt đầu bù lu bù loa chạy đến chỗ Thế Huân vừa khóc vừa kể tội cậu

” Anh …. Cậu ta đánh em …hức hức  . Tôi đã làm gì sai với cậu chứ ?”

“ Cậu đã làm cái quái gì thế ? Hắn gầm giọng tiến đến trước mặt cậu , khuôn mặt đỏ  ửng vì tức giận

” Em chẳng làm gì cả ! Là chị ta vu oan ….”

Chát !!!! Một cái tát thật mạnh giáng xuống bên má phải của Lộc Hàm tội nghiệp  “ Cậu lắm thủ đoạn quá ! Tôi không ngờ là cậu độc ác như thế nhỉ ?  Vô liêm sỉ “

Cậu trừng mắt lên nhìn hắn , những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi trên má . Bộ dạng rất đáng thương

” Sao anh đánh em ?”

” Câm mồm đi ! Còn bao nhiêu thủ đoạn bỉ ổi mà cậu còn muốn thực hiện ? Hay còn kế hoạch đẩy chúng tôi ngã từ sân thượng này xuống “

Lộc Hàm nhìn hắn , từ tận đáy lòng dội lên cảm giác đau đớn như có hàng nghìn vết dao đâm , nước mắt không biết đã rơi xuống nhiều chừng nào .

” Anh có hiểu được tâm địa của chị ta không ? “

Lưu Nhã Nhi từ đằng sau đột nhiên khóc to lên , chỉ lên năm ngón tay in hằn trên má đỏ ửng mà cô ta tự tạo ra “ Em không làm gì có tội cả , hức hức . Thế Huân à”

”  Anh có biết tôi đã thay anh gánh chịu nhiều thứ lắm không ? Tại sao tôi lúc nào cũng là người chịu đau thương ? Các người quá  đáng lắm !!!!!!!! “ Lộc Hàm nói như gào lên , khuôn mặt vẫn đẫm lệ cứ thế mà bỏ chạy thật nhanh , vụt qua như cơn gió lạnh

Chỉ còn Lưu Nhã Nhi và Ngô Thế Huân ở đó , thấy vậy cô ta vội nhào vào lòng hắn , giả bộ oan trái , khóc nức nở “ Anh ơi , em sợ lắm “

Hắn thở dài rồi ôm cô ta chặt hơn , hôn lên làn tóc nâu : “Không sao , không sao . Có anh ở đây mà  . Không sao nữa “

Nào ai ngờ rằng ở trong lòng Thế Huân , Lưu Nhã Nhi nở nụ cười nhếch miệng đến đáng sợ

*

Lộc Hàm như người vô hồn , cả chiều nay đã dựa lưng vào tường mà khóc cả buổi , hai mắt sưng đau nhức . Nhìn ra ngoài trời , tuyết vẫn rơi lạnh lẽo hệt như tâm hồn cậu lúc này .  Tự cười nhạt một tiếng , đã không ngờ rằng Lưu Nhã Nhi thâm độc đến thế

Ngồi nhìn vô định ra cách cửa sổ gió lùa vào buốt giá , mọi thanh âm xung quanh  dường như đã dần rơi vào tĩnh lặng , cậu có thấy tiếng trái tim đang đập mạnh mẽ . Tay nắm chặt rồi vơ lấy cái gối ném đi . Tại sao ? Ngô Thế Huân có thể vì Lưu Nhã Nhi mà làm tất cả sao ?

.

.

.

Tối muộn , hắn trở về trong bộ dạng say khướt , tay chỉ vào mặt cậu liên tục quát tháo . Nhưng cậu vẫn cứ tiến đến đỡ lấy hắn mặc cho hắn xô đẩy . Lên đến phòng , cậu đỡ hắn nằm ra giường , định xuống nhà lấy khăn lau sạch sẽ người cho hắn thì một lực mạnh mẽ kéo cậu ngã ngửa ra giường

Định hình lại thì đã thấy Thế Huân thượng lên mình , mệt mỏi cố đẩy hắn ra , cậu nhỏ giọng :

” Bỏ em ra …..Thế Huân “

Hắn chầm chậm phả hơi thở đầy mùi cồn vào tai cậu :

” Chẳng phải lên giường là có thể hoá giải tất cả mọi chuyện sao “

” Anh nói gì?”

” Chẳng phải cậu yêu tôi sao ? Vậy thì chúng ta hãy lên giường đi .Cậu muốn thân thể tôi đúng không ?”

” Không…..không . Anh say rồi “

” Nói cho cậu biết ….Nhã Nhi tôi cũng chưa từng làm như thế này đâu  . Cậu nên biết ơn tôi . Ha hả “

“ Anh say thật rồi …buông ra “

” Nếu chúng ta quan hệ xong …..cậu có chắc là sẽ không làm hại đến Nhã Nhi nữa không ?”

” Anh im đi …uhm…..” Chưa nói hết câu Lộc Hàm đã bị Thế huân vồn vã hôn lên môi , cưỡng ép bắt cậu phải mở miệng ra nhưng cậu không chịu , vẫn cứ mím chặt môi một cách đau đớn .

Thế Huân cắn thật mạnh môi Lộc Hàm đến chảy máu khiến cậu phải khóc lóc , lúc đó hắn mới hả hê đưa lưỡi vào trong  . Dịch vị của hắn tràn vào cay nồng đậm chất rượu – thứ mà cậu ghét nhất

” Đừng….. Huân …hức hức “
Thật sự cậu đã đợi chờ hắn một ngày nào đó sẽ dùng bờ môi mềm mại kia hôn lên môi mình , thật nhẹ nhàng và lãng mạn chứ không phải vì muốn hoan ái mà cưỡng ép người ta làm vậy

Cậu cứ nấc lên sợ hãi , bàn tay cố đẩy hắn ra nhưng sức mạnh này ….cậu không sao chống cự nổi

Hắn từ từ di chuyển xuống vùng cổ của cậu , bàn tay thô bạo xé tan chiếc áo len mỏng cậu đang mặc trên người . Lộc Hàm sợ hãi hét lên một tiếng rồi cố tìm cách vùng vẫy , trong hoàn cảnh này nhất định phải dùng mọi cách thoát thân nhanh nhất có thể  .

Thế Huân bực mình  cắn mạnh vào cổ cậu làm cậu run bần bật , rên lên một tiếng

” Đừng ….anh đừng ….đừng ah ~ “

Hắn không quan tâm đến cảm thụ người bên dưới như thế nào , điên cuồng như một con thú mà xé nát chiếc cổ mảnh mai bằng những vết cắn đau điếng đến thâm tím . Sau đó  cái miệng hung hăng cấu véo đầu nhũ nhỏ , liếm ướt một cách thoả mãn mặc cho Lộc Hàm đang khóc nức nỏ vì đau đớn

Đầu nhũ vừa cương cứng vừa ửng đỏ làm Lộc Hàm tội nghiệp không biết làm thế nào . Nó cứ nhức nhối thật khó chịu quá !  Ngô Thế Huân hôn dần xuống dưới , mỗi lúc một nguy hiểm . Bàn tay tự nhiên luồn vào trong quần hắn , kéo rồi nắn như nhào bột (?)

Hắn chầm chậm cởi quần áo mình ra ,  trực tiếp đưa cả cự vật to lớn vào lỗ huyệt hồng hào còn chưa được mở rộng của Lộc Hàm  . Cậu đau đớn , khóc thét điên cuồng . Bàn tay bấu chặt vào lưng hắn làm tấm lưng hắn chảy máu

Thế Huân đưa đẩy mạnh mẽ ,  mỗi nhịp đẩy ẩn hiện sự tức giận . Bao nhiêu căm ghét dồn vào những cú thúc , hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần làm cho con người đáng ghét này đau đớn đến chết , hắn sẽ vui vẻ

Lộc Hàm ở dưới la lớn , càng la thì nước mắt càng chảy xuống . Cự vật của hắn như muốn vùi dập cậu đến tận địa ngục . Cảm giác xung quanh mờ nhạt , do mất sức nên cậu dần ngất lịm đi

.
 

.

.

Thật hiếm hoi để tìm kiếm một ánh nắng trong mùa đông lạnh lẽo này . Nhưng hôm nay may sao le lói lên một tia nắng nhẹ đánh thức Lộc Hàm  . Cậu mệt mỏi thức dậy trong bộ dạng trần truồng  . Cơn đau từ dưới truyền lên buốt xót , nhìn sang bên trái cậu thấy hắn đang nằm đó

Mất rồi ? Mất thật rồi ! Bao nhiêu năm nay cái quý giá nhất trong phút chốc cũng bị người ta cưỡng đoạt rồi . Một giọt nước mắt rơi trên gò má trắng trẻo nhưng đa phần hơi xanh vì lạnh lẽo . Đêm qua thực sự là một đêm đầy tủi nhục !

Tiếng nấc của Lộc Hàm đánh thức  Thế Huân . Hắn mở mắt ra thấy cậu nước mắt đầm đìa , bực mình ngồi dậy quát :

” Khóc cái gì mà khóc ?”
 

Cậu kinh ngạc quay sang nhìn hắn , chẳng lẽ chuyện đêm qua hắn không chút hối lỗi mà còn to giọng như thế ?

Hăn vơ lấy chiếc ví trong quần , móc ra một số tiền lớn rồi đưa cho cậu :” Cầm lấy” “Sao ? Chê ít à . đáng giá bao nhiêu ?”

Lộc Hàm cười to lên một tiếng “ Cuối cùng tôi đã hiểu . Anh hỏi tôi đáng giá bao nhiêu ư ?”

Cậu cầm sô tiền đó ném thẳng vào mặt hắn rồi vung lên một cái tát thật mạnh

’ Cậu dám ?”

” Tôi nói cho anh biết . Tôi không phải trai bao để anh có thể nói đáng giá bao nhiêu thì được . Anh tưởng tôi có thể cầm những đồng tiền này của anh mà hiên ngang hưởng thụ sao , tôi cần gì đến nó ?”

”  Tôi đã tưởng có thể dùng trái tim chân thành này để yêu anh nhưng tôi lầm rồi . Anh là kẻ máu lạnh , mất nhân tính . Lúc nào anh cũng chỉ có Lưu Nhã Nhi , anh có biết chị ta đã gây ra cho tôi những gì không ? Anh có biết tôi đã chịu đựng biết bao nhiêu không ? Anh có biết tôi đã khóc nhiều đến thế nào không ? Anh còn cái hôm anh bị bác trai thu xe , anh bị đánh . Chính tôi phát hiện và chịu đòn thay anh , tôi đau đớn anh cũng không quan tâm  “

” Rốt cuộc …anh là con người gì thế ? Anh tàn độc đến vậy sao ? Tôi hận anh , Ngô Thế Huân !!!! “
Lộc Hàm khóc nấc lên , dưới hông dù đau vẫn cố nhấc bước ra khỏi phòng , trái tim này coi như đã vỡ nát , máu chảy lan khắp cơ thể  . Mỗi bước chân đi cảm giác như đi trên gai nhọn , nước mắt đã cạn . Không thể tiếp tục khóc

Ngô Thế Huân ! Anh đã đẩy tôi xuống vực sâu đen thẳm

Tôi căm ghét anh

Nhất định đời này , tôi với anh không đội trời chung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro