Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 19


Lộc Hàm sau guồng chân chạy nhanh đã về đến nhà . Chung Nhân thấy tóc mái bết mồ hôi trước trán cậu , khuôn miệng nhỏ xinh thở hồng hộc
” Cậu làm sao thế ?”

” Không sao …không sao “ Cậu chỉ nói hai từ đó rồi đi thẳng lên phòng mặc cho ánh mắt anh vẫn dõi theo

Lên đến phòng cậu ra sức lấy tay chà sát môi mỏng , muốn xoá đi hết dấu vết hôn khi nãy .  Hắn càng ngày càng vô sỉ , vẫn cái ngữ cao ngạo coi người ta như cỏ rác vậy . Lộc Hàm lúc đó thực hoảng sợ liền đánh hắn một cái rồi bỏ chạy

Đó chính là khi  hai mặt yêu hận tồn tại song hành , tựa hồ mờ ảo như sướng khói trong lòng  cậu . Lúc thấy bộ dạng hắn ngồi  bệt ở góc tường , trông rất cô đơn ……..nhưng lúc hắn cưỡng hôn mà nói những lời sỉ nhục thì mặt hận lại hiện lên rõ ràng

Muốn quên đi mà lại như ý . Nhiều đêm trôi qua , ác mộng vẫn cứ len lỏi vào những giấc mơ . Không còn là những giấc mơ êm đềm khi ở bên cha mẹ thay vào đó là tái hiện lại cái ngày mà Ngô Thế Huân cưỡng bức Lộc Hàm , rồi cả lần hắn bắt cậu phá thai

Trước đây đã không có cảm giác an toàn nay càng thêm mẫn cản mà lấy tay tự ôm chặt lấy thân thể mình . Nhiệt độ bên ngoài đã lạnh nay chỉ mình cậu trong phòng tự dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho cả con

Bỗng có tiếng gõ cửa từ đằng sau , Lộc Hàm khịt mũi một cái nói :

” Vào đi “

Chung Nhân bước vào với cái áo ấm trên tay , ngồi bên cạnh cậu choàng chiếc áo vào người cậu .

” Trời đêm rất lạnh , cậu nhớ mặc thêm áo ấm “

” Cảm ơn “ Lộc Hàm đưa tay đón nhận áo khoác . Bàn tay lạnh lẽo của cậu chạm nhẹ qua tay anh làm anh có phần giật mình , vội nắm lấy chặt lấy tay cậu , ánh mắt ngập tràn lo lắng :

” Sao tay lại lạnh ngắt như thế rồi ?”

Cậu giựt tay của mình lại , mi mắt cụp xuống : “ Mặc kệ tôi “

Không do dự gì nữa , Chung Nhân kéo Lộc Hàm ôm chặt vào lòng làm cậu có chút hoảng hốt , cố giãy dụa để thoát ra khỏi vòng tay anh .

” Đừng động . Sao anh có thể mặc kệ em chứ ? Em sẽ cảm lạnh đấy “ Anh ôn nhu dùng lời nói dỗ dành con người trong lòng

Xa vời với băng giá lúc nãy , lồng ngực Chung Nhân thực ấm áp nhưng cậu tại sao chỉ có cảm giác được chở che chứ một chút xao động  trong tim cũng không có ?

Có gì đó lành lạnh trên mi mắt , hình như lệ đang tuôn rơi . Lộc Hàm mím chặt môi để không bật ra tiếng nức nở  . Anh nhẹ nhàng xoa xoa lên lưng cậu :

” Em cứ khóc đi , khóc cho thoả tâm tình “

———————————————————-

Lộc Hàm thức dậy khi những tia nắng yếu ớt hanh khô chiếu vào cửa sổ . Nhẹ tung chăn ra , cậu bước xuống giường  đi vào phòng tắm làm vệ sinh để hôm nay có buổi thử việc ở quán cà phê . Nhìn vào trong gương , cậu thấy hai mắt sưng húp . Tối qua cậu đã khóc , đã yếu đuối ở trong lòng Chung Nhân

Nhưng anh càng cố gắng ôm chặt cậu bao nhiêu thì cậu càng cố tránh xa một chút . Suy cho cùng biết đó là tình cảm của Chung Nhân dành cho mình nhưng tâm sao không thể tiếp nhận . Tựa hồ trong lòng còn vướng vấn một cái bóng  quen thuộc

Uể oải bước xuống nhà ,  Lộc Hàm thấy ngay tờ giấy dán trên tủ lạnh

” Hôm nay anh đi học sớm . Em không cần làm bữa sáng cho anh đâu . Buổi sáng vui nhé ! Tiểu Lộc “

Cũng tốt ! Cậu còn phải gấp rút để đi làm . Mang đôi giày thể thao đen vào , cậu nhanh chóng rảo bước thật nhanh đến quán cà phê

Quán đang vắng , chắc vẫn còn sớm . Ở bên ngoài đã nghe mùi cà phê đặc trưng được bà chủ tự pha chế

” Cậu bé , đến sớm quá “

” Hôm nay là ngày thử việc đầu tiên mà bác :

” Mau mau chuẩn bị đi . Khách chuẩn bị đến kìa “

” Vâng ạ “
Lộc Hàm đứng nơi quầy thu ngân , không ngừng dùng nụ cười tươi tắn của mình để lấy lòng khách . Mấy bà cô , mấy cô gái học sinh trung học gần đó cũng đến đông nghịt quán chỉ để ngắm cậu bé dễ thương ấy

Bà chủ hài lòng nhìn quán xá đông khách , vỗ vai cậu :

” Cháu quả là có sức hút nha “

” Có gì đâu ạ !” Cậu cười rộ lên , hai má ửng hồng

Đến vị khách cuối cùng , Lộc Hàm lại ngước lên nhìn người đo niềm nở nhưng nụ cười trên môi vừa vẽ lên đã đột nhiên tắt ngúm ….

Là Ngô Thế Huân . Hắn đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn cậu và luôn miệng hối thúc

Nhìn miếng băng cá nhân dán một bên miệng hắn , nhận ra tối qua đã đấm hắn một cái . Cậu cúi đầu xuống , cố gắng tạo ra một nụ cười giả tạo nhất có thể :

”  Quý khách muốn dùng gì ạ “

” Cappuchino “ Hắn nhàn nhạt trả lời

” Đồ uống của quý khách sẽ có ngay “ Lộc Hàm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn , cảm giác chán ghét lên tận cổ  . Xoay thẳng người vào trong phòng pha chế nói với bà chủ . Cậu xem như hắn chỉ là một thực khách đến quán bình thường như bao người khác , không quen biết cũng không chút bận tâm

Sau một vài phút , Lộc Hàm bưng khay có cà phê ra , lẳng lặng đặt lên bàn hắn . Ngô Thế Huân tựa hồ có chút ngạc nhiên liền ngẩng đầu lên , vô tình cả hai ánh mắt lãnh khốc chạm nhau

Thế Huân là một người thông minh . Khi nhìn sâu vào đôi mắt nâu đó , hắn biết Lộc Hàm rất hận hắn .  Hắn biết những chuyện trước đây đã in thẳm vào tâm khảm cậu nhưng lại không hề hối tiếc vì việc mình gây ra

Trầm tư suy nghĩ một chút ……..Liệu có phải những chuyện gần đây đều là quả báo không ? Hắn không rõ , chuyện với Lưu Nhã Nhi cũng mập mờ tựa khói sương , chẳng rõ ràng gì cả . Nên tiếp tục yêu hay là chia tay ?

Lúc hắn bước ra về thì trời đột nhiên lại đổ mưa . Cơn mưa kéo dài dai dẳng mãi không dứt  , Thế Huân đành đứng chôn chân tại đó vì không mang theo ô . Gần trưa , tan ca xong Lộc Hàm dọn dẹp rồi chào tạm biệt bà chủ , trên tay còn mang theo một hộp bánh bông lan do bà chủ thưởng vì nhờ cậu mà quán đông khách

Mới đến ngưỡng cửa , nhìn ra ngoài màn mưa trắng xoá , cậu đành bất lực gọi điện thoại cầu cứu Chung Nhân . Ngước mắt lên thấy Ngô Thế Huân đứng sừng sững một bên , Lộc Hàm không thèm nhìn , quay mặt đi hướng khác :

” Tôi không ngờ là cậu lại  dụ dỗ được người ta nhanh chóng như vậy đấy ! Vừa ra khỏi nhà tôi đã lập tức có kẻ theo đuổi , sẵn sàng hầu hạ . Đúng là không thể tin mà ” Hắn cười khẩy , mở lời

” Câm mồm đi . Anh ấy chỉ là bạn bè của tôi , bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường . Đâu phải như cái ngữ vô sỉ , nhẫn tâm tàn độc như anh . Anh bắt tôi phải đi phá đứa bé khi còn chưa kịp thành hình người ”

” Đó là một tai nạn” Hắn gắt lên

” Nhưng anh là kẻ tàn nhẫn ” Cậu trừng mắt lên nhìn hắn , bàn tay run rẩy tựa hồ muốn manh động

” Phịch ” Cái ô vàng rớt xuống nền đất lạnh

Chung Nhân đến đúng lúc , nụ cười không còn duy trì trên môi :

” Lộc Hàm ….Đứa bé nào ? Là con của hắn sao ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro