Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Nhìn bóng dáng Lưu Nhã Nhi dần khuất sau những toà nhà cao san sát , Lộc Hàm cư nhiên cảm nhận như có bóng đêm đang chuẩn bị đổ ập xuống mình . Lời nói vốn phát ra từ lúc nãy chắc chắn là thật , bởi vì Lưu Nhã Nhi không phải là người thích đùa

Cảm nhận ? Cảm nhận được những việc còn đau đớn hơn ? Là việc gì ? Còn việc gì đau khổ hơn mà cậu chưa từng trải qua  , mất người thân cũng mất rồi ,  thống khổ cũng từng trải qua , yêu một người , không được người ta đáp lại còn bị giày vò , chẳng phải là tất cả một đời người rồi sao ?

Còn muốn lấy đi thứ gì nữa ? Tiền bạc tôi không có , tình yêu cũng không , người thân cũng thế . Chẳng lẽ phải giết chết tôi hoặc hành hạ đến không đủ dũng khí để sống mà chết cũng không xong sao ? Lộc Hàm sớm biết vướng vào những người này sẽ không có cuộc sống yên ổn , chí ít cậu chỉ mong kiếm được một số tiền , rời xa nơi này rồi đến một vùng quê an tĩnh ,  sinh con ra , nuôi nó lớn rồi cùng con sống hết cuộc đời ở đó . Khó khăn một chút cũng được , chỉ cần rời xa ba người này là được .

Lưu Nhã Nhi , Ngô Thế Huân , Kim Chung Nhân đều là con nhà quyền quý , muốn gọi gió có gió , gọi mây có mây , có địa vị cao trong xã hội này . Vốn thành phố đất chật người đông , đến thở cũng khó này , Lộc Hàm là gì  ?

May mắn lắm ……thì cũng là hạt cát nhỏ , một đứa mồ côi cha mẹ , không nơi nương thân , không họ hàng thân thích  , bụng còn có con  .

Nhất định không thể coi thường lời của Lưu Nhã Nhi , nhất định phải rời đi trước khi cô ta ra tay , nhất định phải bảo vệ đứa bé bởi vì nó là tài sản quý giá duy nhất của cậu hiện tại

Nhưng với số tiền ít ỏi trong tay thì có thể đi về đâu ?

Cũng không đủ tiền mua vé tàu nữa …..

Lộc Hàm miên man suy nghĩ

Tiếng gió vẫn cứ ù ù bên tai

Mang theo hơi thở mệt mỏi hoà lẫn cùng …..

Giữa thành phố này , mọi người luôn quay lưng với tất cả bởi tất cả họ cũng chỉ lo cho bản thân mình …..

” Lộc Hàm “ Giọng nói trầm ấm cất lên phá tan không gian im lặng

Ngô Thế Huân đứng đó . Mặc dù tóc và quần áo đều ướt vì trận mưa tuyết lúc nãy , thân thể hắn run run lên nhưng vẫn cố cười tươi với cậu , đưa tay ra nắm lấy tay cậu . Hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào nhau , tưởng như sự cô đơn ở đáy lòng , như dòng điện âm chạy truyền đến từng tế bào trên cơ thể

” Anh xin lỗi ! Tay anh lạnh quá “

Ngô Thế Huân đánh một tiếng hắt xì sau đó xoa xoa mũi , cho tay Lộc Hàm vào trong túi mình , nhẹ nhàng nói :

” Chúng ta về thôi , muộn rồi “

Suốt quãng đường đi , hai người không có nói gì như ban sáng . Chỉ là Lộc Hàm vẫn đang vướng bận suy nghĩ những điều xa xôi , còn Thế Huân hiển nhiên là hạnh phúc vì nắm được tay Lộc Hàm mà cậu lại không phản đối

Không hay ! Tôi không hay lòng anh hiện tại đang suy nghĩ những gì , nhưng sao trông anh lại vui vẻ đến thế ?”

Ngô Thế Huân , rốt cục anh đang nghĩ chuyện gì ? Tôi muốn biết

Có lẽ tôi sẽ để anh nắm tay tôi lần cuối cùng . Bởi vì …ngày mai

Tôi sẽ rời đi nơi này . Tạm biệt à không……là vĩnh biệt , mong rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa …..

” Lộc Hàm ! “ Hắn đột nhiên  cất tiếng gọi thế nhưng cậu tuyệt nhiên vẫn không nói một câu nào

” Em có biết tại sao anh lại vui đến thế không ?” Cậu vẫn không hé miệng nhưng đầu có chút cử động , hình như là lắc

” Vì sao ư ? Vì ngày hôm nay anh được nắm tay em đến tận hai lần , anh cứ tưởng hồi sáng cưỡng ép kéo em đi như thế , hẳn khi tan tầm em biết anh đến sẽ tức giận về sớm trước …….nhưng em vẫn đợi anh đến dù anh đến muộn , vì anh đã nắm được tay em , anh nghĩ em sẽ giựt tay mình ra , rồi chạy nhanh về nhà bỏ lại anh một mình nhưng cuối cùng em không phản đối , cũng không nói câu nào , anh thực sự rất hạnh phúc , thực ra anh cũng lo nữa , em không nói ?  em có suy tư gì vậy ?” Ngô Thế Huân chân thành nói ra mấy lời , ý cười vẫn đậm trên môi rồi đánh lên một tiếng hắt xì , sau khi xoa xoa mũi lại tiếp tục mỉm cười với cậu như tên ngốc

Tất nhiên có suy tư Lộc Hàm cũng không bao giờ nói cho  hắn biết . Cho nên không khí vẫn im lặng đến nặng nề như vậy .  Mãi đến một lúc sau , đã tiếp nhận hết được những lời nói của Thế Huân , cậu mới cảm thấy lành lạnh , mằn mặn trong miệng .

Thế Huân giật mình , dùng bàn tay thô của mình vụng về cúi xuống lau nước mắt trên má cậu , chậm rãi nâng đầu Lộc Hàm lên , nhìn thẳng vào mắt , an ủi :

” Em vì sao lại khóc ?”

”…..”

” Là anh sai rồi “

“ Anh không nên nói mấy lời đó , anh sẽ không bao giờ nói nữa . Em không thích , anh sẽ không nói “ Thế Huân cảm thụ tê tê dọc sống mũi ,  lời nói cất ra phả theo chút khói trắng tan vào không trung lặng yên

” Em đừng khóc nữa , anh đau lòng nhất định sẽ khóc theo “  Lộc Hàm nghe thấy Thế Huân nấc lên một tiếng  , sau đó thanh âm từ cổ họng truyền ra cũng chỉ là những âm thanh vô nghĩa ,  dường như đã nghen cứng nơi thanh quản rồi

” Anh ….xin …lỗi “ Hắn khó khăn lắm mới nói được ra , nước mắt tự bao giờ đã lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh . Tuy đây không phải lần đầu tiên mà Ngô Thế Huân khóc , có thể trong quá khứ tuổi thơ , khi vấp ngã hắn cũng đã khóc nhưng đối với Lộc Hàm mà nói ,  hiện tại là lần đầu tiên cậu thấy hắn khóc ……Mà lại khóc vì mình ?  Tận đáy lòng trỗi lên cảm giác buốt xót

Thoáng một cái , Thế Huân đã ôm Lộc Hàm vào lòng , dịu dàng áp tay lên lưng cậu mà xoa xoa , mặt gục vào nơi  mái tóc mềm mượt , để nước mắt tan vào  sự ấm áp

Bạn biết không ? Khi hai người cùng ôm nhau và  lần đầu tiên cùng  khóc trước mặt đối phương thì họ đã nhận ra mình yêu nhiều đến mức nào

.

.

.

Lộc Hàm tối nay kiên quyết bắt ép Kim Chung Nhân phải ngồi ăn cơm với mình , không được trốn tránh nữa . Vừa ăn vừa trò chuyện bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì , lại vui vẻ gắp thức ăn cho anh . Hiển nhiên Chung Nhân vừa vui mừng nhưng cũng có điểm lo lắng

Tại sao bỗng dưng lại không trốn tránh , không rụt rè như trước kia ?

Tại sao em bỗng nhiên lạ lùng như vậy ?

Tại sao và tại sao ?

Những câu hỏi cứ ập đến trong đầu Kim Chung Nhân , anh lo lắng nhìn qua ánh ánh mắt của Lộc Hàm  , ánh mắt vẫn giản đơn liên miệng bảo món này ngon , món này ngon hơn nữa . Ước gì lúc nào em cũng bên cạnh anh ấm áp như lúc này

Chung Nhân khẽ cười

………….

Lộc Hàm bước vào phòng mình , cẩn thận sắp xếp đồ đạc , dự tính ngày mai sẽ rời đi thật sớm , cậu lấy giấy bút ra viết cho Chung Nhân một lá thư để chắc rằng anh sẽ yên tâm khi cậu ra đi

Lộc Hàm nhìn một lượt cuối căn phòng , nhẹ nhàng chui vào chăn , không miên man suy nghĩ thêm nữa liền chìm vào giấc ngủ , mặc kệ cho những hạt mưa lách tách rơi ngoài cửa sổ

Tạm biệt ………………….

.

.

.

Khi mặt trời chỉ vừa ló rạng , Lộc Hàm đã kéo vali ra đến cổng , khẽ khàng khép cửa lại . mỉm cười nhìn ngôi nhà lần cuối trước khi rời đi

” Chung Nhân , bảo trọng “

Lúc đi bộ đến ga tàu , bỗng có tiếng bước chân bước nặng nề về phía cậu , cảm thấy có chút lạnh sống lưng , Lộc Hàm thu hết can đảm quay lại thì một nam nhân cao lớn ở đằng trước đã chụp chiếc khăn tay trắng vào miệng cậu . Chắc chắn là có thuốc mê , chắc chắn…….bởi vì cơ thể đã mềm nhũn , không còn sức giãy giụa nữa rồi

Trước  khi mê man ,  Lộc Hàm mơ hồ thấy gương mặt của Lưu Nhã Nhi nửa ẩn nửa hiện mập mờ như cái bóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro