Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://youtu.be/Syib3JY-cBo

Lộc Hàm tỉnh dậy từ sáng sớm , đem chiếc khăn len ra ngâm nước nóng , chà sát qua cho sạch rồi đem phơi lên . Dù sao thì chiếc khăn đó là cả tháng tiền tiêu vặt của cậu , không thể để bẩn và xơ xác mà vứt đi được .

" Khi nào nó khô mình sẽ đem ra đan lại . Haiz "

Lộc Hàm thở dài đi vào nhà , nhanh chóng thay đồng phục và đi học . Đưa mắt hướng về phòng Thế Huân , chắc là đêm qua lại say xỉn rồi . Chẳng biết hôm nay có đi học được không nữa ..... Lộc Hàm vẫn lo lắng , quan tâm cho Thế Huân mặc dù trong lòng còn giận .

Có phải Lộc Hàm quá yếu đuối ? Hết lần này đến lần khác bỏ qua mọi sai lầm của Thế Huân , vẫn tiếp tục cam chịu những lời nói của hắn . Nhưng tối qua thì khác , cậu đã phản kháng lại hắn – điều dũng cảm nhất trước đến giờ

Càng giận bao nhiêu càng thương bấy nhiêu . Cha mẹ đi công tác suốt , thiếu vắng hơi ấm gia đình , nhiều lúc thấy hắn cô đơn . Lộc Hàm lại muốn vỗ về nhưng bất lực . Có thể lúc này trái tim cả hai có thể đau nhói nhưng nếu về sau này hắn hiểu được thì sẽ tốt gấp vạn lần – Cậu mong mỏi là vậy .

Trong thời gian này , cậu hiểu phải im lặng cam chịu . Bởi vì bắt đầu từ bây giờ Lộc Hàm đã không có ai bảo vệ , chở che lại còn gặp phải một tai hoạ khác – Lưu Nhã Nhi
Bước nhanh xuống cầu thang , lúc xuống đến nơi thì bắt gặp Thế Huân ở dưới nhà . Do hơi bất ngờ nên tay trượt trên cầu thang , vết thương lúc bị cả gót giày của Lưu Nhã Nhi giẫm lên đau nhói

" Ah "

Thấy hắn đang nhăn mặt nhìn chằm chằm mình , Lộc Hàm nín đau chạy ra mở cửa nhanh để đi học . Do hôm qua bị đánh tới nhừ người nên đeo chiếc cặp trên vai , cậu thấy như muốn gãy cả lưng . Thở dài mệt mỏi , cậu đưa tay ra sau lưng đấm đấm .

" Ây dà ! Mới mấy tuổi đã bày đặt đấm lưng như ông già "

Bạch Hiền ! Là Bạch Hiền . Mà Lộc Hàm để ý là Bạch Hiền mới nhuộm tóc màu nâu , rất giống với màu tóc của Xán Liệt nha

" Mới nhuộm tóc phải không ? Sao giống màu của Phác Xán Liệt thế này ? Tóc đôi hả ?"

" Ừ ! Mới chính thức quen nhau "

"Ừ " . Lộc Hàm nhìn Bạch hiền cười nhạt , chắc cậu ấy thực sự hạnh phúc lắm . Quen được một người ấm áp như Xán Liệt Lộc Hàm thực mừng cho Bạch Hiền . Còn chuyện của Thế Huân .......hắn yêu Lưu Nhã Nhi nhưng cậu cũng sẽ không vì thế mà bỏ cuộc . Yêu hắn từ năm 10 tuổi , đã yêu được gần 10 năm , chắc chắn sẽ cố gắng thật nhiều nữa

Suốt quãng thời gian dài như vậy , Lộc Hàm vô tình học được cách mạnh mẽ hơn . Hay có thể nói là mặt dày ? Coi như chuyện xảy ra như một nốt nhạc , có thăng có trầm

*

Với đôi bàn tay hôm qua bị dẫm đạp , chỉ cần viết một ít thôi là máu lại ứa ra . Chịu không được nên cậu xin phép cô giáo xuống phòng y tế băng bó lại . Cũng không nói rõ lí do vì sao chảy máu bởi vì những chuyện hôm qua .....Lộc Hàm muốn bỏ lại một nơi thật xa

Nhẹ đẩy cửa phòng y tế vào , Lộc Hàm chẳng nhìn thấy cô nhân viên ở đây đành liều bước lại tủ sắt lấy bông băng và thuốc đỏ .

" Tay bị gì vậy ?" Giọng nói nghe lạ lùng

Cậu quay lại thấy một thiếu niên đang nằm ở trên giường của phòng y tế . Tâm trạng vừa lo sợ làm phiền người ta nên đành cúi đầu , nói lí rí :

" Không có gì ...Chỉ là ...tay tôi " Lộc Hàm toan quay đi thì bị người đó giữ lại cổ tay

Ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn , cậu cắn cắn môi dưới . Hắn nhìn xuống tay Lộc Hàm , trầm giọng :

" Thế thì băng bó đi , máu chảy ướt áo rồi kìa "

Cậu run run ngồi xuống nhưng thật khó để băng lại bằng một tay , cậu loay hoay mãi , cũng không dám nhờ người đó . Mãi một lúc sau , hắn mới nói :

" Đúng là ngốc hết sức , có việc cỏn con cũng không làm được . Nhìn ngứa mắt quá đi mất , đưa tay đây tôi băng cho "

Hắn vừa băng bó vừa hỏi tại sao lại bị như thế .Tay vẫn không ngừng chấm bông lên vết thương . Nhưng không thấy cậu trả lời , lại thấy có giọt nước rơi tách xuống bàn . Thiếu niên đó ngước lên thấy Lộc Hàm đang nhìn hắn mà khóc

Đôi mắt to đẫm nước , mi cong rũ xuống mang theo nét buồn bã . Thiếu niên đó không hiểu vì sao mà tay tự đưa ra gạt nước mắt lăn dài trên má cho Lộc Hàm . Họ cứ im lặng như thế , phải chăng nghe được những tiếng động ngoài sân trường rất nhẹ .

Thở dài một tiếng , Lộc Hàm đứng lên cảm ơn người đó rồi lặng lẽ mở cửa bước ra khỏi phòng y tế . Vừa đi vừa lấy tay lau khô nước mắt , cố lấp đau thương bằng một nụ cười gỉa tạo như mọi khi

~ Hai mặt yêu và hận , phảng phất tựa khói mây

~ Có lúc tản mạn , có lúc mù mịt

~ Thời gian chia đôi thương nhớ

~ Là lưu luyến hay chỉ có đoạn tuyệt ?

~ Tại sao ta vẫn yêu thương mù quáng đến vậy ?"

*

Về đến nhà , Lộc Hàm thấy Thế Huân đứng ngay trước cửa , chắc lại quên chìa khoá rồi . Lặng im bước lại , cậu không nói câu nào tra chìa khoá và ổ mở cửa rồi nhanh nhẹn bước vào

Ngô Thế Huân có chút ngạc nhiên , mọi hôm về từ đầu ngõ mà thấy hắn alf miệng phải liến thoắng rồi chứ .

" Anh ăn chưa ?" giọng cậu khàn khàn , hình như đã ốm rồi !

" Chưa " Hắn trả lời cộc lốc

" Em nấu cho anh ăn nhé ?"

" Nhanh đi "

Lộc Hàm mau chóng nấu mấy món rồi đặt lên bàn cho hắn ăn . Hắn nhìn thấy thái độ có vẻ khó chịu của cậu thì ngước lên định mắng nhưng ánh mắt lướt qua cặp đồng tử buồn heo hút , có ý đau thương nên đành thôi

Phát hiện ra Thế Huân đang nhìn chằm chằm mình , Lộc Hàm gãi đầu rồi nhìn lên trên cầu thang , có ý muốn quay đi

" Em không làm phiền anh "

" Tay cậu ......"

" Tay .....em ..em không sao "

Họ cứ im lặng một lúc , không gian xung quanh tưởng như đã chùng xuống thì Thế Huân lên tiếng :

" Chuyện tối qua .....tôi xin lỗi "

" Không có gì ! Em cũng đã quen rồi "

Bước vào phong , Lộc Hàm khẽ khàng khép cửa lại , lấy chiếc khăn len ra ôm vào lòng , thở dài

" Tại sao mỗi lần những lần anh ôn nhu với em như thế này sau đó lập tức lại đẩy em xuống vực thẳm ? Anh có hiểu được tâm tình em ? Anh có biết em vui lắm khi được anh nói một lời xin lỗi không ?

Những lần em hi vọng , tuyệt vọng cũng sẽ đến nhanh thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro