Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ thống 2233 lật tới lật lui, tìm kiểu gì cũng không tìm được trứng chiên【 dính đầy cát 】【 nửa sống nửa chín 】.

Cũng tại cậu, mọi khi đều ném vào kho hàng, lưu trữ xem có ích lợi gì trước đã, lần này thuận đuôi ném lộn vào thương thành. Trứng chiên là thực phẩm hằng ngày, nháy mắt liền được xét duyệt, dùng một cái tên loạn mã nằm trên giá hàng hoá.

Có vài hệ thống sẽ bán các mặt hàng thế này, coi như tạo phúc cho ký chủ.

Hệ thống 2333 bình tĩnh mở lịch sử mua sắm, quả nhiên có dòng Quý Ỷ Nguy dùng 500 tích điểm giá thị trường mua mẻ trứng chiên này.

Đừng nói là Quý Ỷ Nguy nhìn chằm chằm cửa hàng của cậu 24/7 nhá!

Hay là đêm khuya đột nhiên bừng tỉnh thèm ăn trứng chiên?

Nghĩ trăm lần cũng không ra, trước khi hệ thống 2333 rời vùng cấm số 306, cậu tìm một khu đất trống rộng rãi, phun hết tất cả hàng cấm và một bộ phận cải tạo lắp ráp phi pháp tạm thời không dùng được ra ngoài. Bao gồm cả ba người máy hư hỏng, phun một hồi ra một núi đồ... một tấn đồ.

Ngoại trừ phần cải tạo gia tốc còn phải dùng, hệ thống 2333 đã không còn hàng cấm. Cậu vui vẻ tưởng tượng, thời điểm bảo trì diện rộng, chủ hệ thống sẽ nổi trận lôi đình như thế nào, rít gào vào mặt cậu như thế nào...

【 Hệ thống 2333! Cậu giấu đồ đi đâu hết rồi? Tại sao cái gì cũng không có! 】

Hê hê hê lãnh đạo đương nhiên tìm không thấy, giấu đồ ở chỗ này, chẳng khác nào giấu đồ ở ngoài không gian vô hạn.

Thật tốt nha.

Hệ thống 2333 vừa lòng coi bếp lò nhỏ như không gian tùy thân, thế giới nhỏ còn đáng yêu tri kỷ hơn hai cái đuôi! Đang lúc so sánh, hệ thống 2333 cảm giác cơ thể bị nâng lên không trung.

—— một thể thí nghiệm nắm lấy cậu, tính nhét cậu vào trong miệng!

Hệ thống 2333: "..."

Cậu ném thay phiên hai cái tai, dụ bọn thể thí nghiệm kêu ngao ngao, đuổi từ ngoài khu phế tích đến trong khu phế tích, rồi lại đuổi ra ngoài khu phế tích. Hệ thống 2333 thu hồi câu nói đầu tiên, nhìn các thể thí nghiệm nằm hoặc đứng... Ít nhất phải tìm cách dọn sạch đám này trước mới được.

Quý Ỷ Nguy từ nửa đêm dậy "giao lưu" và ăn trứng chiên xong thì chuyển sang trằn trọc, tim gan ngứa ngáy, căn bản là ngủ không được.

Mỗi khi rảnh anh thường lướt cửa hàng Tam Tam theo thói quen. Khi Tam Tam không ở bên cạnh đều như thế, lướt mãi không ra thứ gì mới, nhưng anh mất ngủ và cũng không có gì để làm.

Mà đêm nay, Quý Ỷ Nguy thế mà load ra một vật phẩm mới chưa từng gặp qua.

【 Trứng chiên ván sắt (bằng đầu tôi) 】

Bởi vì là cửa hàng của Tam Tam, cho nên tên một số vật phẩm sẽ sử dụng ngôi thứ nhất. Trời mới biết Quý Ỷ Nguy thấy món này có bao nhiêu kích động, anh nhìn giá tiền rẻ bèo 500 tích điểm, mua bằng tốc độ ánh sáng, bỏ miệng nhai luôn.

Có hạt cát, anh khẳng định Tam Tam ban đêm không đi nạp điện hoặc bảo trì.

... Không được.

Quý Ỷ Nguy nhai kỹ nuốt cả trứng chiên lẫn cát, trở mình, có chút hậm hực.

Tam Tam ban đêm quá mức xuất sắc, nhưng không mang anh theo.

Quý Ỷ Nguy lại trở mình, thật sự nằm không được, vì thế cầm quyển sách《 Làm sao để ngụy trang thành người có đạo đức 》trên bàn, lật vài tờ, học không vào, trong đầu chỉ toàn ý niệm.

Anh muốn chơi với Tam Tam.

Thịnh Tụng Thời bên kia sao mãi chưa thấy hành động?

Thôi không sao, bên kia không động thì anh động. Vừa lúc, anh đã suy nghĩ kỹ không sai biệt lắm.

Quý Ỷ Nguy hạ mắt, lật sang một trang, đọc hàng chữ trên giấy.

– Người có đạo đức sẽ không tùy ý cướp tài sản của người khác.

* * *

Thịnh Tụng Thời và Trịnh Hỉ Bi hợp tác chạy nhiệm vụ, Chu Nguyệt Xuất ban ngày bận chạy vặt kế hoạch, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một buổi tối nhàn nhã.

Ban ngày giảm béo, đến tối, cô úp cho mình một tô mì gói. Trong bầu không khí kém lành mạnh, cô đặt một đĩa nhỏ trước một khung ảnh, trong ảnh là thanh niên ôn hòa dịu dàng mỉm cười.

"Anh, ăn khuya nào."

"Ban ngày em xử lý một ít công việc cho kế hoạch, hiện tại thành viên chúng ta đã lên đến gần trăm người, mỗi tội thế giới trong tay mọi người quá ít, hoặc nói là, có quá nhiều thế giới không thể phân loại, cũng không biết bao lâu mới có thể..."

Cô bưng tô mì gói đứng bên cạnh bàn, độ ấm mì gói ủ ấm tay cô, ngoài cửa sổ rừng rậm vang tiếng gió ào ào.

"Ngoại trừ vụ này, em để ý một chuyện khác."

"Thái độ của Thịnh Tụng Thời với hệ thống, em không thể tiếp thu. Nếu theo kế hoạch của anh ta, lợi dụng hệ thống gây bất lợi cho chủ hệ thống, chủ hệ thống sụp đổ, chúng ta đào tẩu, những hệ thống tai mèo phải làm sao bây giờ? Chôn cùng chủ hệ thống ư?"

"Em muốn mang hệ thống đi cùng. Thịnh Tụng Thời nói em suy nghĩ kỳ lạ, như vậy không khác nào kéo theo chi nhánh hoặc nhân bản của chủ hệ thống ra ngoài, công sức của chúng ta sẽ biến thành bọt nước..."

"Thịnh Tụng Thời nói hệ thống là chương trình, là vật chết, nhưng em luôn cảm thấy... em và anh luôn cảm thấy..."

Chu Nguyệt Xuất nói không được nữa, một tay che mặt.

"Có phải em nên độc ác một chút, vì đại cục suy nghĩ một chút?"

Chu Nguyệt Xuất ngẩn người một hồi, mì gói trương sình hết sạch. Cô lau khô nước mắt, đang muốn ăn bữa khuya trễ, máy truyền tin bỗng có cuộc gọi mã hoá. Chu Nguyệt Xuất liếc tên người gửi, lập tức sợ tới mức suýt ụp đổ tô mì trên tay.

Ê á!

Chu Nguyệt Xuất đau khổ ôm đầu nhìn mì gói văng đầy bàn, tay giơ lên lại thu về, không biết nên nghĩ cách cứu tô mì hay bỏ luôn. Tiếng chuông càng lúc càng lớn, Chu Nguyệt Xuất rưng rưng từ bỏ mì gói, bấm nhận cuộc gọi.

Là Quý Ỷ Nguy gọi.

Không thèm chào hỏi Chu Nguyệt Xuất, Quý Ỷ Nguy lười đối thoại dài dòng, chỉ truyền đạt ngắn gọn ý tứ của mình.

"Thịnh Tụng Thời đã vào nhiệm vụ, tôi cũng sắp làm nhiệm vụ, cho nên báo trước cho cô một tiếng."

Anh tạm dừng.

"Tôi có thể chia sẻ【 Đại Hồ 】cho mấy người, có thể hiệp trợ mấy người hành động, có thể thỏa mãn các yêu cầu không quá mức... Toàn tâm toàn ý, tuyệt không giả dối."

Chu Nguyệt Xuất càng nghe càng cảnh giác, cô bất an hỏi.

"Vậy, chúng tôi cần trả giá bằng thứ gì?"

Đầu bên kia, thanh niên tóc vàng trà treo nụ cười quỷ quyệt bên môi.

"Trả giá nhỏ ấy mà, mấy người tuyệt đối trả nổi."

"Tôi muốn..."

"Toàn bộ kế hoạch Chim Trắng."

* * *

"Thế cái giá là gì?"

Hệ thống 2333 chớp đôi mắt điện tử dựng đứng trên màn hình, nhìn chăm chú Quý Ỷ Nguy.

"Cận chiến với loại quái vật tang thi hành động chậm chạp, thì sẽ thế nào?" cậu một bên hỏi, một bên viết bút ký. Quý Ỷ Nguy vô cùng nguyện ý giải thích thắc mắc của cậu, nghe vậy cười nói.

"Nếu cận chiến, trong trường hợp có vũ khí sắc bén, chém cổ đứt đầu dễ hơn là đâm vào đầu. Cơ mà dù làm như thế nào, khả năng cao đều sẽ dính máu lên người."

Hệ thống 2333 lộ ra biểu tình nhăn nhó.

"Cho nên tốt nhất vẫn là dùng vũ khí cán dài, giải quyết tầm xa, sẽ không làm đuôi và tai mèo của em dính bẩn."

"Đương nhiên, còn có một phương pháp tốt nhất."

Hệ thống 2333 thấy Quý Ỷ Nguy duỗi ngón tay trước mặt mình, cậu hiểu ý ngay, cao hứng gác thân thể tròn vo lên ngón tay, Quý Ỷ Nguy gập ngón tay lên cào cào, cậu liền phát ra âm thanh "grừ grừ grừ".

"Biện pháp tốt nhất là..."

Tay anh hơi dùng lực, quả cầu mèo lăn long lóc ngửa ra sau, chờ phản ứng lại thì thẹn quá thành giận, "Méo méo méo" xông tới, nhảy lên đầu Quý Ỷ Nguy tiến hành trả đũa.

Hệ thống 2333 đang bận kéo tóc Quý Ỷ Nguy, tính kéo đứt vài cọng thì nghe Quý Ỷ Nguy nói.

"Thuê tôi." anh cười nhẹ, tự đề cử mình, "Tôi đặc biệt khỏe, cũng đặc biệt dùng tốt, biết giết gọn thể thí nghiệm."

Trong nháy mắt, hệ thống 2333 thật sự động tâm. Thậm chí tại một khắc vi diệu đồng cảm với tâm tình chủ hệ thống. Năng lực của Quý Ỷ Nguy quá làm người ta yên tâm, nếu cậu là chủ hệ thống...

Hệ thống 2333 bị chính ý tưởng của mình dọa sợ, nắm vội nhúm tóc Quý Ỷ Nguy che giấu, không vứt nổi đoạn mã loạn trong đầu.

【#¥%&* cấp bậc: 8】

* * *

【 chủ hệ thống cấp bậc: 8】

Trong phòng hội nghị lớn, chủ hệ thống đóng cửa nhìn giao diện chủ hệ thống của mình. Khuôn mặt kim loại nhìn không ra hỉ nộ, nhưng thực tế nó hiểu rất rõ bản thân, đã quá lâu không đủ tích điểm để thăng lên cấp 9, đã làm nó bực bội cực độ.

Nó cần tích điểm, cần rất nhiều tích điểm, mới có thể tăng cấp bậc không ngừng hướng lên phía trước. Ban hành chế độ phạt tiền không làm nhiệm vụ vì nó muốn trưng thu tích điểm nhanh. Cách này chung quy không thể dùng nhiều, so với hệ thống tai mèo trời sinh thuần thiện chịu thương chịu khó, nhóm ký chủ là sinh vật tâm tư phức tạp hơn nhiều.

Như vậy chỉ có thể từ các hệ thống, lại...

Chủ hệ thống bị tiếng mở cửa ngắt dòng suy nghĩ, nó quay đầu, một quả cầu nho nhỏ bay vào, báo cáo với nó.

"Hệ thống 2333 đêm nay đi nhảy Disco, sau đó đi tắm, cuối cùng nạp điện, không có hành động dị thường."

Chủ hệ thống vẫn chưa bắt được nhược điểm của 2333, nó ở tự hỏi có phải là do tối hôm qua mình rút dây động rừng.

"Tiếp tục, về sau cứ quan sát cậu ta như cũ, kịp thời báo cáo."

"Nếu mật báo tin có ích, ta sẽ thưởng tích điểm cao."

1234 ảm đạm đáp.

"...Vâng."

"Ngày mai hệ thống 2333 vào nhiệm vụ, tôi không thể đi theo, nhưng tôi sẽ ở khu hòm đồ chờ đến khi 2333 ra."

Chủ hệ thống tỏ vẻ vừa lòng.

"Ta sẽ cho cậu quyền hạn đi lại ban đêm. Một khi phát hiện 2333 rời khỏi vị trí vào ban đêm, đừng kinh động, trước lặng lẽ bám sát, trên đường báo cho quản lý tuần tra, quản lý tuần tra sẽ tự gửi báo cáo cho ta."

1234 do dự một chút.

"Tôi có thể thỉnh cầu ngài, một thứ khác không?"

"Cậu là hệ thống tham lam nhất ta từng thấy, nhưng... có thể, nói đi."

1234 cảm ơn chủ hệ thống.

"Tôi muốn xin ngài cho tôi một thế giới cấp cao, bởi vì ký chủ của tôi từ trước tới nay luôn muốn một thế giới cấp cao."

Đối với chủ hệ thống sở hữu vô số thế giới mà nói, không tính là chuyện khó khăn, nó cũng nên cho 1234 chút chỗ tốt.

"Có thể, nhưng quy trình không thể bỏ, ta cho cậu rút ngẫu nhiên thế giới nhiều lần, rút đến khi nào được thì thôi."

1234 cảm kích không thôi, nó nghĩ, có lẽ ký chủ vừa nóng tính vừa buồn phiền đang trốn tránh ở khu hòm đồ, hẳn sẽ vui lắm?

Nó hy vọng ký chủ có thể vui hơn, đừng mãi khổ sở.

"Vô cùng... Cảm tạ ngài..."

Trước khi rời đi, 1234 do dự hồi lâu, rốt cuộc nhắm mắt nói.

"Chủ hệ thống vĩ đại, tôi còn có một việc muốn báo!"

"Hồi trước, tôi thấy hệ thống 2333 thường xuyên ở gần giếng thang máy..."

Không chờ nó nói xong, chủ hệ thống đã phóng đi, người máy nối đuôi nhau tập kết. Vào giờ cấm đi lại ban đêm nhanh chóng di chuyển đến chỗ giếng thang máy.

1234 bị kẹp ở giữa đám người máy, trên màn hình không có biểu tình gì.

4399 đang dọn dẹp thang máy hết sức chăm chú, tiến độ nhanh hơn so với nó dự kiến, có lẽ chỉ cần hơn ba ngày là có thể thông suốt nơi này. Còn việc thông thang máy để làm gì, nó không quá để ý, nó chỉ là dân kỹ thuật, đang làm điều bạn bè nhờ vả thôi.

Đột nhiên, đuôi 4399 bị túm chặt, là 1314 đang làm việc phía dưới kéo nó xuống. Nó tính lên tiếng dò hỏi, 1314 lại dùng công cụ che loa phát thanh của nó.

4399: "Mẻo?"

Rất mau, nó biết vì sao 1314 lại có hành động kỳ lạ này.

Người máy tới, chủ hệ thống tới. Hai quả cầu nhìn xuyên qua khe hở cửa giếng thang máy xem phía ngoài, chỉ thấy đội quân bày trận nghiêm ngặt, cứ như tới bắt gian tại giường.

"Này không nên..." 1314 lẩm bẩm nói, "Bị lộ từ lúc nào... Đại ca?!"

Nó thấy một quả cầu màu xám bị kẹp giữa đám người máy, bất ngờ không thể tin nổi.

Đại ca vì sao...

Bọn nó không có đường chạy trốn, cửa nhỏ phía trước ở trong phạm vi tầm nhìn người máy và chủ hệ thống, trong giếng thì bị nghẽn thang máy hỏng hoàn toàn. Chủ hệ thống chậm rãi tới gần, 1314 khẩn trương đến độ thắt nút đuôi mèo, nó thông minh, cũng biết rõ kết cục khi bị chủ hệ thống phát hiện.

Không chừng sẽ bị...

Tiêu hủy đập nát.

"Hiện tại, tôi chỉ có một ý nghĩ." 1314 nghe 4399 thấp giọng nói, "Tốt quá, đêm nay Tam Tam không ở đây."

Người máy vây quanh, 1234 trước sau luôn cúi màn hình.

Trong phòng nạp điện, hai cái đuôi hai bên lại đánh nhau ì xèo, thành công đập tỉnh hệ thống 2333 đang ngủ ngon lành. Cậu ngốc ngốc chậm rãi khởi động màn hình, nhìn xung quanh bốn phía, vị trí 1314 là thế thân, hiển nhiên đêm nay cũng đi giúp đỡ làm việc.

Hệ thống 2333 vốn cũng muốn đi, nhưng 4399 lại nói có nó và 1314 là đủ, dự tính càng mau làm xong, 2333 mà qua ngược lại gây phiền, không bằng nghỉ ngơi chuẩn bị ngày mai chạy nhiệm vụ, tiện thể tránh bị chủ hệ thống kiểm tra đột xuất.

Hệ thống 2333 xoay hướng chuẩn bị ngủ tiếp, bỗng dưng, cậu quay đầu nhìn về phía hướng cũ.

Vị trí của 1234.

Trống không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro