Mở Đầu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi người này đến thì tướng quân cũng xuất hiện, lão ta kể sơ qua sự tình một lần. Gã mập lúc nãy là người mở miệng trước: “Lúc trước tao muốn bao nhiêu thì bây giờ vẫn muốn như vậy.” Mục đích của mọi người ở đây đều giống nhau, tướng quân cũng không có phản ứng gì: “Hàng chỉ còn nhiêu đây, giá tiền chắc chắn phải tăng, bọn mày tự tính với nhau đi.”

Gã mập tiếp tục nói: “Tiền bạc không thành vấn đề, cái tao muốn là hàng.” Tên còn lại nói: “Tao cũng vậy, hàng của bọn tao nửa cân cũng không thể thiếu.”

“Mày đừng có nằm mơ nữa, hàng chỉ có nhiêu đó, đưa hết cho bọn mày thì bọn tao làm sao? Ăn không khí à?”

Bọn chúng nhanh chóng làm ầm lên, Tiêu Minh Hiên là người mới, cho dù hắn mở miệng cũng không có ai để ý, vì vậy chỉ yên lặng ngồi tại chỗ. Thấy người bên cạnh cũng không có động tĩnh, hắn liếc mắt sang nhìn thử, thấy Phù Sơn Minh đang hít thuốc phiện, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, thấy hắn nhìn sang liền theo bản năng liếm liếm môi, ánh mắt nóng rực. Tiêu Minh Hiên chuyển mắt, tự động không nhìn nữa.

Ánh mặt trời bên ngoài vẫn nóng bức như cũ, ngồi trong phòng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng muốn nướng người, không ai muốn ở lại chỗ quỷ quái này lâu, mọi người ầm ĩ một hồi, sau đó từ một bước cũng không nhượng bộ bắt đầu chuyển sang nhường nhịn nhau, từ từ định ra danh sách, sau khi định xong thì quyết định giải tán. Đây không phải là ý định của Tiêu Minh Hiên, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Tao muốn tám phần.”

Đám người biến sắc, bọn chúng bàn bạc nãy giờ mới có thể chia hàng, tên này vừa mở miệng liền muốn tám phần, cho dù hắn có tiền, hắn nuốt xuống được sao? Gã mập tính tình nóng nảy nhất, lập tức chửi: “Tám phần? Con mẹ nó, mày đúng là cái gì cũng dám nói. . . . . .” Gã đột nhiên dừng lại, âm thanh nghẹn trong cổ họng, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể tin được.

Số người còn lại còn chưa kịp hiểu gì, bên tai đã vang lên tiếng súng. Đám thuộc hạ của gã mập hét lên một tiếng rồi lần lượt ngã xuống, tất cả đều bị một viên đạn xuyên qua giữa trán, chỉ có một người còn đứng bình thường, người nọ rút ra một con dao từ giữa lưng gã mập, tùy tiện lau chùi vài cái rồi đi tới phía sau Tiêu Minh Hiên, không nói lời nào. Gã mập ngã lên bàn, sau lưng bị máu thấm ướt, không còn hơi thở.

Tiêu Minh Hiên thu hồi súng, nhàn nhạt nhắc lại: “Tám phần.”

Ánh mắt Phù Sơn Minh phát sáng, đám người còn lại thì âm thầm hấp khí, trong nháy mắt cảm thấy thuộc hạ của mình đã trở thành vô số quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung đưa mình xuống gặp gã mập. Cửa phòng rầm một cái đột nhiên bị đá văng, binh lính nghe tiếng súng liền lập tức chạy đến, tướng quân đã sớm lường trước được việc này nhưng cũng không thể trách bọn họ, đành phất tay ý bảo không có việc gì, lão làm như không nhìn thấy mấy thi thể nọ, chỉ dùng ánh mắt quan sát mọi người.
Mấy người còn lại thở hổn hển, có người không nhịn được nói: “Ông chủ Tiêu, tất cả mọi người đều dựa vào cái này kiếm cơm, ông nuốt nhiều hàng như vậy, bọn tôi làm sao bây giờ? Huống chi mớ hàng này ông nuốt xuống được sao?”

Tiêu Minh Hiên thản nhiên trả lời: “Lần này không có hàng thì bọn mày có thể đợi lần sau, về phần thị trường, nếu tao muốn dĩ nhiên tao có thể bán được.”

Phù Sơn Minh khen: “Người đã chết, dĩ nhiên là có thị trường.”

Lông mày Tiêu Minh Hiên giật giật, hận không thể đập chết tên này ngay tại chỗ. Thần sắc những người kia lập tức thay đổi, thầm nghĩ trong đám thuộc hạ phía sau thật sự có người của Tiêu Minh Hiên gài vào, nếu bọn họ chết, thị trường dĩ nhiên sẽ bị Tiêu Minh Hiên chiếm, dã tâm của hắn cũng quá lớn rồi.
Một khi trong đầu sinh ra một chút ý niệm sẽ như dây leo càng quấn càng nhiều, không khí nhanh chóng thay đổi, đám người kia híp mắt lại, thay vì nhượng bộ thì bọn họ có thể liên thủ giết chết tên này, đỡ phải giao ra tám phần ma túy. Bọn họ nhìn về phía Phù Sơn Minh, không biết hắn đứng về phía nào, hắn còn đang mải mê nhìn Tiêu Minh Hiên, ánh mắt càng lúc càng nóng, thậm chí có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào người Tiêu Minh Hiên, dĩ nhiên hoàn toàn không để ý đến không khí xung quanh.

Tiêu Minh Hiên đột nhiên nhớ tên này mới vừa hút ma túy xong, đang chìm trong trạng thái hưng phấn, hơn nữa thần kinh của hắn vốn không được bình thường, lúc này căn bản không còn tỉnh táo nữa. Ánh mắt Tiêu Minh Hiên trầm xuống, biết bây giờ nói cái gì bọn chúng cũng sẽ không nghe, tình huống này so với dự đoán của hắn còn tệ hơn, hắn vốn định kéo dài thêm chút thời gian, ai ngờ lại bị tên điên này phá hoại. Ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, âm thầm ra hiệu, tình huống bây giờ đã không thể làm theo kế hoạch ban đầu nữa rồi, chỉ có thể thi hành phương án 2, đó là ra tay trước.

Không khí hết sức căng thẳng, phòng ốc ở đây cũng không lớn, hỗn chiến ở chỗ này không khác gì ôm nhau chết chùm. Tướng quân không thể làm như không nhìn thấy gì nữa, lão vừa muốn ngăn cản, Tiêu Minh Hiên đột nhiên phát hiện tên điên kia muốn nhào về phía mình. Nếu để tên điên chụp được, cử động của mình bị kiềm chế thì coi như xong. Tiêu Minh Hiên giơ chân đạp đổ cái bàn, nhanh chóng cùng thuộc hạ nhảy ra khỏi cửa sổ, tiếng súng lập tức vang lên ầm ầm.

Người trong phòng vội vàng đuổi theo, lúc này phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng đoàng đoàng, mặc dù chỗ này không phải là doanh trại chính, nhưng lực lượng vũ trang cũng không ít, có thể xuất hiện loại tình huống này hiển nhiên có nhóm nào đó đang giao chiến với binh lính.

Bây giờ không chỉ đám trùm buôn thuốc phiện mà ngay cả tướng quân cũng có chút biến sắc. Bọn chúng dừng lại nội chiến, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên hình ảnh cảnh sát tập kích hoặc bóng dáng lính đặc chủng. Tiêu Minh Hiên thở dốc, còn chưa kịp hành động thì một bóng người bỗng nhiên nhào lên người hắn. Khí lực rất lớn, tốc độ cực nhanh, hắn chưa kịp phản ứng đã bị kéo lăn xuống dưới trạm gác bằng trúc.

Dám làm như vậy chỉ có một người, Tiêu Minh Hiên nhịn không được mắng một tiếng “fuck”, vừa muốn đứng dậy thì nghe tiếng động cơ xe motor từ xa phóng tới, binh sĩ gác trạm bị trúng đạn, ngay sau đó hàng rào bị đụng đổ, hai chiếc xe việt dã gầm rú chạy tới, bụi đất tung bay mịt mù.

Phù Sơn Minh vội vàng kéo hắn lăn xuống dưới trạm gác: “Đi thôi, đi lấy ma túy.”

Tiêu Minh Hiên đang định xử hắn, nghe vậy thì ngẩn ra: “Mày biết chỗ giấu?”

Phù Minh Sơn gật đầu: “Đi.”
Trùm buôn thuốc phiện, binh sĩ, cả đám không phân biệt ai là ai hỗn chiến chung một chỗ. Hiện trường càng lúc càng rối loạn, nhiều lần Tiêu Minh Hiên thậm chí có thể cảm giác được đạn bay sạt qua người mình. Phù Sơn Minh dẫn hắn đi sâu vào trong trại, dừng trước một căn nhà gỗ đơn sơ, hắn đá văng cửa ra, bên trong chỉ toàn là gạch vụn. Suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Minh Hiên chính là mình bị chơi xỏ, vừa định nổi điên thì thấy tên kia chỉ chỉ vào một góc: “Dưới đống gạch kia có một căn hầm chứa, ma túy ở trong đó.”

Tiêu Minh Hiên bán tín bán nghi, bước qua: “Sao mày biết?”

“Tao biết rất nhiều chuyện,” Phù Sơn Minh cười hắc hắc, “Tao còn biết mấy quốc gia Đông Nam Á đã hợp tác với nhau triệt phá đường dây này, số hàng kia gặp chuyện không may chính là do bọn chúng giở trò quỷ. Tướng quân biết cấp trên muốn lão chết, vì vậy mới chuẩn bị bán hết mớ hàng này để bỏ trốn, thế nên mới chọn nơi vắng vẻ như vậy để họp mặt, ai ngờ rốt cuộc vẫn bị bọn chúng bao vây.”

Động tác của Tiêu Minh Hiên khựng lại: “Tin này ở đâu ra?” Lần này đúng là có nhiều nước hợp tác với nhau, người vừa giết chết gã mập chính là một cảnh sát người Thái, trong đám thuộc hạ của sáu tên trùm buôn thuốc phiện còn lại cũng có một ít người nằm vùng, nhưng tất cả mọi chuyện đều là bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ