Chương 5: Người Sờ Đi Đâu Đó?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cảm thấy hứng thú "Ồ" một tiếng, nhìn thấy được hắn rất hài lòng với đề nghị của An Dĩ Tú " Nói nghe một chút xem".
"Ngươi có thể đi vào cấm địa, chứng tỏ ngươi rất quen thuộc với nơi này, chỉ cần người dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi".
Hắn thầm cười hai lần, nói giọng khàn khàn: "Cũng thú vị đó chứ, cứ làm theo lời ngươi nói đi".
"Bây giờ ngươi như thế nào? Có thể tự đi được chứ"
Đã quyết định hợp tác, An Dĩ Tú dĩ nhiên không còn suy nghĩ muốn giết nam nhân này nữa, nếu cứ ở trong này thêm vài ngày, cho dù không bị mãng xà nuốt chửng thì cũng bị chết đói.
"Ta cần điều tức một chút" Nói xong hắn nhắm mắt vận khí.
Sau khi xác định hợp tác, hắn biết rõ còn chưa rời khỏi cấm địa tiểu gia hỏa này sẽ không làm gì quá đáng, tạm thời có thể coi nàng là bằng hữu.
Trong thời gian hắn đang điều tức, nàng cũng không ở yên một chỗ, vòng quanh mật thất nhìn xem, nhìn sang phải, nàng cảm giác mật thất này có rất nhiều bí ẩn, bên trong chắc chắn có cất dấu bảo bối.
Nàng thử chạm vào bức tường đá, bỗng nhiên vang lên một âm thanh làm nàng hơi khó tin, vì có nhiều căn phòng trống trong cái mật thất này!
Hiện tại nàng khẳng định mật thất này có gì đó kì lạ.
Hắn chấm dứt điều tức, cũng không có phát ra âm thanh, dùng đôi mắt hồ ly nguy hiểm nhìn lên người nàng: tiểu gia hỏa này cũng muốn lấy vật kia?
An Dĩ Tú nhìn vách tường ngẩn người, đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh mắt, vừa nhìn lại thì thấy nam nhân kia nở nụ cười: "Ta điều tức xong rồi! Mau đi thôi!".
Tuy nói mật thất này cổ quái, nhưng nàng cũng không muốn vì tò mò mà mất mạng.
Hắn nheo mắt và cười sâu hơn: "Đi thôi, tiểu gia hỏa"
An Dĩ Tú có chút chán nản, nàng cùng hắn rõ ràng không hề quen biết, nhưng cứ làm như thân quen lắm không bằng, mở miệng là lại tiểu gia hỏa, làm nàng nổi da gà, nhịn không được nhíu mày: "Đừng gọi ta tiểu gia hỏa".
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn nhịn không được đảo xuống vùng đất ngực phẳng của nàng, rõ ràng mới mười ba mười bốn tuổi, còn không phải là tiểu gia hỏa sao.
Hắn vô thức phát ra tiếng cười khẽ, không muốn cùng nàng tranh luận: "Ừ, tiểu gia hỏa, mau đi thôi".
Nhận ra được ánh mắt của hắn, An Dĩ Tú cúi đầu nhìn ngực của mình, chỉ cảm thấy mặt đỏ lên: Biến thái, chỉ là do không đủ dinh dưỡng thôi, chỉ cần ăn nhiều đồ tốt thì có thể lớn.
Cũng may trên đường kiếm cửa ra không có gặp mãng xà.
Đường hắn đi không giống như đường lúc nàng vào, bây giờ nàng mới phát hiện cấm địa này thật đáng sợ, có thể dùng bốn chữ để hình dung: cơ quan trùng điệp.
Lúc đi vào nàng không có gặp cơ quan cũng coi như may mắn.
Khi vừa qua con đường nhỏ, hắn nắm lấy tay nàng đặt lên ngực nàng một cách tình cờ.
"Ngươi sờ đi đâu đó?"
Nàng vừa dứt lời, hàng lọt kim châm bay vụt tới.
"Cúi xuống!"
Trong lúc đó, nàng nghe được hắn phát ra tiếng rên, chắc là chạm vào vết thương.
Sau khi kết thúc, An Dĩ Tú nhíu may, cô thật sự bất cẩn, không có phát hiện được cơ quan.
Cũng may một đường sau đó bình an vô sự, khi leo lỗ chó ra ngoài, An Dĩ Tú rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng không ở lại quá lâu, dùng khinh công bay lên tường phủ thái sư, trước khi đi để lại cho An Dĩ Tú một câu làm nàng tức điên.
"Tiểu gia hỏa, chỗ đó của ngươi đúng là không có xúc cảm, nên bồi bổ cho nó đi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro