Chương 70: Điên cuồng báo thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hàn Băng

Nguồn edit: hanbangcu.wordpress.com

Câu đầu tiên trong bức thư chính là, có thể vào đến tận đây, ta biết ngươi cũng là người xuyên không.

Nhan Thanh tiền bối.....Người biết ta cũng là người xuyên không, chẳng phải chứng tỏ người cũng là người xuyên không sao?

Tô Tất cúi đầu tiếp tục đọc. Nàng phát hiện nội dung của bức thư rất ngắn gọn, trong đó không đề cập đến chiến tích người đời truyền tụng khi Nhan Thanh tiền bối còn sống, cũng không đề cập đến việc vì sao lại để lại phong thư này, nàng chỉ nói trong ngăn tủ bên trái có ba vật quan trong muốn giao cho người hữu duyên.

Vật đầu tiên là một tấm bản đồ, Tô Tất nhìn kỹ, mới phát hiện ra trên đó đề tên của một nơi được dùng tiếng Hán ghép vần viết lại, nếu là người khác, cho dù có vào được đây cũng chỉ có thể trơ mắt ếch.

Trong thư Nhan Thanh tiền bối nói, kho báu đó chính là kho báu mà ngàn năm trước nàng cùng Đại lãnh chúa Thu Lạc và Chiến thần Mộ Dung Thương Minh cùng để lại.

Đại lãnh chúa Thu Lạc? Đó là nhân vật nào mà Tô Tất lại không biết?

Trong thời kỳ tăm tối, đại lục được thống lĩnh bởi một người, được thế nhân xưng là Đại lãnh chúa. Nghe nói Đại lãnh chúa tà mị hung ác, tàn sát thị huyết, trong những ngày tối tăm đó, đã từng trong một đêm treo cổ năm vạn tinh binh của quân địch, chôn sống mười vạn đại quân.

Chiến thần Mộ Dung Thương Minh bách chiến bách thắng cũng khó lường giống vậy, hắn với sức lực của một người, quyết đấu với Đại lãnh chúa, cuối cùng Đại lãnh chúa bị hắn dùng một kiếm đâm trúng ngực mà chết. Cuống cùng Nhan Thanh vì muốn báo thù cho Đại lãnh chúa, gửi chiến thư cho Chiến thần hẹn gặp tại Tả Thương Sơn luận võ, cuối cùng cả ngọn núi Tả Thương Sơn bị san bằng, mà hai người lại không chút tung tích, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Mà thế nhân lại thêu dệt đủ loại truyền kỳ lưu truyền cho tới nay. Cho dù những lời đồn này là thật hay là giả, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, ba người này lúc còn sống đã đều vượt qua cảnh giới tiên thiên.

Những đồ vật mà ba người cùng nhau cất giữ, tuyệt đối không phải vô giá ở mức độ mà người thường có thể hình dung....Tô Tất nghĩ lại mà bắt đầu chảy nước miếng.

Chỉ có điều bản đồ trong tay của Nhan Thanh cũng chỉ là một trong ba mảnh, hai mảnh còn lại được chia cho Đại lãnh chúa cùng Chiến thân Mộ Dung Thương Minh nắm giữ, đại lục mênh mông, muốn tập hợp đầy đủ cả ba mảnh bản đồ, nói thì dễ hơn làm.

Xem ra việc này còn phải phụ thuộc vào cơ duyên. Tô Tất nhét tấm bản đồ vào trong ngực, bắt đầu xem vật thứ hai.

Đó là một quyển sách, hơn nữa là một quyển sách bào chế thuốc.

Tô Tất đến thế giới này mới biết được, nếu trên đời tồn tại một người đã vượt qua cảnh giới tiên thiên, thì người đó chính là Dược linh sư. Dược linh sư sở dĩ có giá trị, là vì người đó có thể chế tạo dược để bán lại cho những người cuồng luyện võ.

Ai ai cũng biết, từ cấp ba đến cấp bốn có một đường ranh, từ cấp bảy đến cấp tám có một đường ranh, từ cấp mười đến tiên thiên có một đường ranh, bình thường vô cùng khó khăn mới có thể vượt qua, nhưng Dược linh sư có thể chế tạo ra một loại dược, uống xong có thể trực tiếp đột phá mà không cần chuyên tâm tu luyện. Vậy nên Dược linh sư mới có giá trị như vậy.

Thế nhưng, hiện giờ trên đại lục khó có thể gặp được một Dược linh sư, cho dù có cũng chỉ là những Dược linh sư cấp thấp tài năng có hạn, linh dược tạo ra cũng là cấp rất thấp, từ cấp ba đến cấp bốn miễn cưỡng lắm mới có thể đột phá, cấp cao tới đâu thì được càng khó chế tới đó.

Thế nhưng bản bào chế thuốc trong tay Tô Tất, lại chính là một quyển bách khoa toàn thư.

Tô Tất lật qua vài tờ, phát hiện trong đó có dạy cách từ một Dược linh sư sơ cấp tiến đến Dược linh sư trung cấp, Dược linh sư cao cấp, Dược linh đại sư, thậm chỉ cả Dược linh tông sư. Hơn nữa Nhan Thanh còn không e dè mà nói, nàng ấy chính là một Dược linh tông sư.

Quyển sách này không chỉ ghi lại việc làm thế nào để trở thanh một Dược linh tông sư, mà còn ghi lại hình ảnh các dược liệu trân quý, dược tính, thậm chí cách bào chế, phi thường tỉ mỉ. Chỉ có điều điểm mấu chốt chính là bên trong đều là phương trình hóa học, tên tiếng Anh, tuyệt đối là tiện như nào thì viết như thế.

Nếu quyển sách rơi vào tay người khác, xem xong cũng chả hiểu gì, may mà Tô Tất có được, những chữ cái và ký hiệu này đối với Tô Tất đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nàng thậm chí còn thầm nghĩ, vị tiền bối xuyên không này phỏng chừng cũng giống mình, ở hiện đại có lẽ cũng là một tiến sĩ y khoa.

Tô Tất mặc dù thân là đặc công, nhưng chỉ số IQ của nàng lại rất cao, tận lực hấp thu đủ loại kiến thức, không chỉ về phương diện y học, ngay cả việc lớn như tài chính đến việc nhỏ như nấu ăn, nàng đều thuần thục từ đầu đến cuối.

Có bản bách khoa chế thuốc này, chuyện thăng đến cấp tiên thiên đã là việc được xác định, hơn nữa còn có thể đi đường tắt một cách danh chính ngôn thuận.

Hai thứ trước đều là bảo vật, vật cuối cùng chắc chắn sẽ càng làm cho người ta thèm muốn đúng không? Trong lòng Tô Tất thầm nghĩ.

Thế nhưng, lúc Tô Tất cẩn thận mở chiếc hộp thứ ba ra, đáy mắt lại hiện lên sự mờ mịt.

Trong hộp thứ ba không có bất kỳ thứ gì khác, chỉ có một chiếc chìa quá đen sì u ám. Chiếc chìa khóa này có tạo hình rất lạ, hình một bông tuyết sáu góc, về phần nó dùng để làm gì, trong thư Nhan Thanh tiền bối để lại cũng không giải thích.

Tô Tất nghiên cứu nửa ngày vẫn không rõ như trước, cuối cùng chỉ có thể ngẩn người mà nhìn nó.

«Ngao ngao ------» Bị tiểu tuyết hồ giật nhé ống tay áo, Tô Tất lúc này mới khôi phục tinh thần.

Tô Tất lại một lần nữa cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện ở đây không có vật gì khác, liền mang theo tiểu tuyết hồ đi ra, đóng kín cửa đá, ra bên ngoài mới biết mặt trời đang lặn, trời đã nhá nhem tối.

Chờ tới lúc Tô Tất quay lại bãi cát, thì thấy Vệ Lăng Phong và Nhiếp Thanh Nhiên đều đang đưa lưng về phía nhau, một bộ dáng bất hòa, Tô Tất thầm cảm thấy buồn cười.

Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên xuất hiện những bóng đen, vô cùng nhanh nhẹn vọt về phía bờ cát.

Tiểu tuyết hồ thấy vậy, liền phát ra tiếng kêu bén nhọn, vọt về phía những bóng người đó như tên bắn, chỉ cần gặp bọn họ sẽ cắn, bởi vì trong cái đầu nho nhỏ của nó, đã mặc định rằng bất kể là ai, hễ là hắc y nhân thì đều là người xấu.

«Đừng cắn, đều là người nhà cả!» Đợi đến lúc Tô Tất nhìn rõ, mới phát hiện những hắc y nhân kia không phải sát thủ bịt mặt, mà là sát thủ Vô Ảnh Lâu, liền hô to ngăn cản tiểu tuyết hồ.

Vật nhỏ này đã cắn là sẽ nhắm thật chuẩn, răng nanh so với đao còn nhanh hơn, nếu cản muộn thêm một chút, nói không chừng đã xảy ra một vụ ngộ sát phiền toái.

Tiểu tuyết hồ đang hướng về một hắc y nhân định cắn xuống, thời điểm mấu chốt nghe được tiêng hô của Tô Tất, lúc này mới không cam lòng mà bỏ qua cho hắc y nhân may mắn đó, sau đó với tốc độ tia chớp nhảy vào lòng Tô Tất.

Hắc y nhân may mắn đó chính là đường chủ Hỏa Chi Đường, hắn lúc này vẫn còn có chút sợ hãi. Bởi vì hắn cảm giác được nguy hiểm đến gần mà bản thân lại chỉ có thể bất lực chịu chết, nhưng lúc Tô Tất hô lên, hắn cũng biết bóng ma tử vong đã tản đi rồi.

Hắn nhìn về phía Tô Tất, thấy tiểu tuyết hồ trong lòng nàng, mắt liền trợn lớn còn hơn cả chuông đồng!

Thứ vừa rồi đe dọa sinh mạng của hắn vậy mà lại là một vật nhỏ bằng lòng bàn tay?! Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể.....

Tô Tất ôm tiểu tuyết hồ trong lòng, vừa vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của nó, vừa chậm rãi đi tới.

Nhắc đến cũng thật biến thái, nàng tay trái bị gãy xương a, mới qua một ngày, vậy mà đã lành hơn nửa...Cho dù thể chất có biến thái đến mức nào cũng không thể nghịch thiên như vậy chứ? Tô Tất tranh thủ liếc tiểu tuyết hồ một cái, chẳng lẽ thể chất nghịch thiên của nàng có liên quan đến tiểu tuyết hồ sao? Thế nhưng nàng không thấy tiểu tuyết hồ làm chuyện gì đặc biệt với nàng a.

Lúc này, những sát thủ Vô Ảnh Lâu được huấn luyện đều theo bản năng vây quanh phía sau Vệ Lăng Phong, tản ra thành hình quạt, khí thế áp bức cùng tư thế bảo vệ, tản mát ra sát khí nồng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Nhiên càng lạnh lẽo hơn.

«Lâu chủ.» Đường chủ Hỏa Chi Đường khom người trước mặt Tô Tất nói.

Từ lúc Vệ Lăng Phong giao lệnh bài kỳ lân cho Tô Tất, nàng chính là lâu chủ Vô Ảnh Lâu, đây là sự thật mà ai cũng phải chấp nhận.

Tô Tất không nhịn được mà nghĩ, nếu có một ngày nàng và Vệ Lăng Phong chia tay, những người này sẽ đứng về phía ai? Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, nàng không ngốc đến mức mà nói ra miệng.

Có sát thủ Vô Ảnh Lâu tương trợ, bọn họ nhanh chóng tìm được một con thuyền, mọi người đều lên thuyền rời đi.

Lúc này, giang sơn đang gió yên sóng lặng, đột nhiên gió thổi gợn lên chút sóng, mặt hồ tựa như chiếc gương bị đánh vỡ, ánh chiều tà chiếu lên mặt sông lấp lánh như được rải kim sa.

«Sự việc điều tra thế nào rồi?» Vệ Lăng Phong ngồi trên xe đẩy, nhìn đường chủ Hỏa Chi Đường, vẻ mặt hắn rất trầm tĩnh, nhưng đáy mắt lại chứa đầy sự lo lắng. Hắn bị thương thì không sao, nhưng khiến Tô Tất gặp nguy hiểm như vậy, đúng là không dễ dàng có thể tha thứ.

Đường chủ Hỏa Chi Đường lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Vệ Lăng Phong, «Đây là phong thư lấy được trên người của thủ lĩnh bọn sát thủ áo đen, người xem.»

Vệ Lăng Phong nhìn thấy phong thư, vẻ mặt âm tình bất định, một lúc lâu sau, hắn để lá thư xuống, tựa tiểu phi tiếu đem lá thư đưa cho Nhiếp Thanh Nhiên.

«Ngươi xem, đây không phải là chứng cớ sao?»

Nhiếp Thanh Nhiên nhận lấy bức thư, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, «Chứng cớ? Ta đây cần phải xem cẩn thận một chút.» Dứt lời, hắn mở thư ra, ngón tay trắng đến gần như trong suốt, ánh chiều ta rơi trên ngón tay, trên tuấn nhan, trên người hắn, tạo nên một vầng sáng lấp lánh nhàn nhạt.

Nội dung trong thư rất đơn giản, đại khái câu đầu tiên là: Xuất toàn lực của Tuyệt Sát Các đánh chết Ninh vương và Ninh vương phi, việc thành sẽ được thưởng một trăm vạn tiền vàng. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là chữ kí cuối cùng -----

Ba chữ Nhiếp Thanh Nhiên rõ ràng, lực đạo mạnh mẽ, hiện lên trước mắt.

Nhiếp Thanh Nhiên nhìn thấy tên mình trong thư, cũng không kinh ngạc, chỉ thản nhiên nở nụ cười, trả lá thư lại cho Vệ Lăng Phong.

Hai người đồng thời ngồi trên xe đẩy, cùng nở nụ cười âm hiểm giả tạo với đối phương.

«Ta thực sự trở thành dối tượng bị tình nghi rồi, phải làm sao bây giờ nhỉ?»

«Ngươi không sợ ta sai người quẳng ngươi xuống đây làm mồi cho cá sao?»

«Nàng ấy sẽ không nỡ đâu.» Người Nhiếp Thanh Nhiên ám chỉ tất nhiên là Tô Tất.

Vệ Lăng Phong liếc nhìn nàng, ánh mắt âm u, đáy mắt hiện lên sát ý.

Nhiếp Thanh Nhiên không đề cập tới Tô Tất thì thôi, nhưng nếu hắn để lộ ra bộ dáng thân thiết với Tô Tất, Vệ Lăng Phong liền hận không thể giết hắn cho xong chuyện.

Tô Tất thực sự đứng nhìn không nổi nữa, «Các ngươi không cần ầm ĩ, hung thủ là ai không phải rất rõ ràng rồi sao?»

«Ồ? Ta đây xin nghe.» Nhiếp Thanh Nhiên một bộ dáng chăm chú lắng nghe.

«Nàng biết?» Vệ Lăng Phong cũng ngạc nhiên.

Đầu tiên Tô Tất lấy lá thư ra, chỉ vào nét chữ cười lạnh nói, «Bắt chước ở trình độ này ta cũng làm được, vô cùng đơn giản, huống chi lúc rớt xuống vách núi, còn cả lúc bị đám sát thủ bịt mặt tấn công bên bờ cát, đều có thể chứng minh Nhiếp Thanh Nhiên không liên quan đến việc này.»

«Vậy, nếu hắn đã không liên quan, thì ai là người có liên quan chứ? Người đáng nghi nhất đương nhiên là thái tử, thái tử có quan hệ với Tuyệt Sát Các, chúng ta đã sớm biết. Nếu đoán không sai, sản nghiệp của Ninh vương phủ chúng ta ở kinh thành có lẽ cũng đã bị tấn công rồi.» Mắt Tô Tất nhìn vế phía đường chủ Hỏa Chi Đường.

«Đúng vậy, nhưng đã bị Vô Ảnh Lâu đứng ra khống chế, tổn thất không lớn.»

Tuyệt Sát Các là đệ nhị tổ chức sát thủ, chỉ đứng sau Vô Ảnh Lâu. Tô Tất sở dĩ nắm rõ như vậy, là vì lúc trước thái tử muốn thuê người của Vô Ảnh Lâu ám sát Ninh vương, nhưng bị từ chối thẳng thừng, cuối cùng chỉ có thể chọn hợp tác với Tuyệt Sát Các. Cũng có nghĩa, thái tử chính là khách hàng của Tuyệt Sát Các.

Vệ Lăng Phong nghi ngờ: «Thế lực của hắn không lớn như vậy.» Những sát thủ bịt mặt này không thể là người của Tuyệt Sát Các, bọn họ có võ công tuyệt đỉnh, ngang với thập cấp cường giả, Tuyệt Sát Các tuyệt đối không có khả năng.

«Ở đây có đề cập đến một thế lực khác hợp tác với thái tử.» Lúc Tô Tất ngã xuống vách núi, cũng đã nghĩ ra thế lực đó là ai.

Nàng còn nhớ rõ, đêm trước thọ yến của Tiết phu nhân, Thái tử từng đến Túy Tình Lâu tìm Mộng Điệp tiên tử, bị nàng chọc giận xong, Thái tử liền bỏ lại một câu nói, hắn nói trong vòng ba tháng Vệ lăng Phong tuyệt đối sẽ đi đời nhà ma. Hắn tự tin như vậy, chứng tỏ hắn đã nắm chắc trong tay chuyện này. Luận về sức mạnh, hắn chống lại Ninh vương chỉ như lấy trứng chọi đá, không hề có phần thắng, vậy hắn làm sao có thể tự tin như vậy?

Mà lúc ấy, Vệ Lăng Phong mới đón Phong Khinh từ Nam Lăng quốc về, mặc dù hắn cực lực che giấu, nhưng bị Nam Lăng quốc dùng quốc lực truy bắt, lộ ra sơ hở là khó tránh khỏi. Như vậy, thái tử nhân cơ hội cùng Nam Lăng quốc hợp tác, vô cùng hợp lý.

Tô Tất thấy tất cả đều dồn sự chú ý lên người nàng, lúc đó mới chậm rãi nói một câu, «Nếu đoán không sai, thế lực đó chính là Nam Lăng quốc. Việc này cũng có thể chứng minh, bọn chúng âm mưu giá họa tội danh cho Bắc Di quốc, sau đó ngư ông đắc lợi. Nhưng điểm sơ sót duy nhất của bọn chúng chính là, Nhiếp Thanh Nhiên cũng nhảy xuống núi.» Lúc hắn nhảy xuống, cũng đã xóa bỏ được sự nghi ngờ trên người mình.

Về phần Tây Du quốc, đó là một vùng đất cằn cỗi, quanh năm bị các quốc gia rình như hổ rình mồi, bọn họ tự chăm sóc mình còn chưa xong, làm gì có thời gian mà quan tâm việc tranh giành với người khác?

«Phân tích như vậy, cũng có chút đạo lý.» Nhiếp Thanh Nhiên gật gật đầu.

Vệ Lăng Phong nhìn Tô Tất, hắn nhớ lại chuyện của Phong Khinh, nhớ lại lúc bị đám sát thủ Nam Lăng quốc đuổi giết.

«Nói vậy, cao thủ Nam Lăng quốc đã đến đây?»

«Cũng không phải toàn bộ, nhưng hẳn là trái ngược với Bắc Di quốc, toàn bộ cao thủ đều là tinh anh nhất.» Nói xong, Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc Nhiếp Thanh Nhiên một cái, người nào đó ho khan một tiếng, hơi xấu hổ.

Vệ Lăng Phong cũng liếc Nhiếp Thanh Nhiên, nói với Tô tất: «Phụ hoàng đối với việc này, hơn phân nửa là chờ xem kịch vui.»

«Lần này sức mạnh của Vô Ảnh Lâu đã bị kiềm chế không ít.» Tô Tất âm ngoan cười, dám khi dễ nàng, sẽ phải trả giá đắt.

«Cho nên, giờ đã đến lúc bọn họ phải vận động một chút.» Vệ Lăng Phong tiếp lời.

Sau đó, hai người nhìn nhau cười, giống như chỉ bọn họ mới hiểu được ý nhau.

Nhiếp Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn bọn họ, sau đó quay đầu đi, nhìn nước sông chảy. Hắn nghĩ, nàng, có lẽ đã tìm được hạnh phúc mong muốn rồi......

Đúng lúc này, xa xa có một con thuyền đang đi tới với tốc độ cực nhanh, thuyền như chạy bằng động cơ, lao thẳng về phía này.

Lúc đầu Tô Tất còn tường lại bị địch tập kích, nhưng nhìn thấy Nhiếp Thanh Nhiên nhếch môi cười tủm tỉm, liền đoán được là người của hắn đến tìm, nhưng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là, trên thuyền lại có bóng dáng của An Á.

Lúc đó An Á ở trên vách núi, nhìn thấy Tô Tất ngã xuống liền im lặng không lên tiếng mà chỉ dọc theo hạ lưu tìm kiếm, nàng biết với vận khí của Tô Tất, nàng tuyệt đối sẽ không chết như vậy, nàng nhất định là còn sống, ai ngờ trên đường vừa vặn gặp được người của Bắc Di quốc, bọn họ sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Nhiếp Thanh Nhiên liền vội đuổi theo, An Á biết liền cũng lên thuyền.

An Á nhìn thấy Tô Tất, không đợi thuyền tới gần, liền vận khinh công tuyệt đỉnh của nàng bay qua, an toàn đáp xuống, sau đó đưa tay đập vào vai Tô Tất, «Rơi xuống từ độ cao như vậy, ngươi không những không chết, ngược lại còn chả thương tích gì, có phải quá biến thái không a?»

Nhìn thấy Tô Tất an toàn, An Á cũng bình tâm lại, tự nhiên việc này khiến nàng gấp đến độ muốn đi tìm tên đầu sỏ khiêu khích. May mà Tô Tất không sao, không nói cũng phải vào đông cung lấy đầu thái tử rồi trem treo ở cồng thành.

Tô Tất đương nhiên không biết ý nghĩ khủng bố trong đầu An Á, nàng lôi An Á đến bên cạnh, bắt đầu giải thích với An Á về thể chất nghịch thiên của mình, hy vọng có thể tìm ra chút gì đó.

An Á nhìn tiểu tuyết hồ đang nhảy loạn trên người Tô Tất, tay trái khoanh trước ngực đỡ lấy khuỷu tay phải, ngón trỏ tay phải đặt dưới cằm, trên mặt một bộ trầm tư, đột nhiên, mắt nàng sáng rực.

«Ngươi nghĩ ra cái gì sao?» Tô Tất vội vàng hỏi.

«Lúc trước ngươi nói, đêm đó ngươi và Vệ Lăng Phong ở Nam Sơn bị Mộ Dung Vô Cực đánh đến hộc máu, lúc tiểu tuyết hồ chạy đến, ngươi ngất xỉu nên không biết xảy ra chuyện gì, đợi đến khi ngươi tỉnh lại, năng lực đã bình phục lại một cách thần kỳ, đúng không?»

«Điều này thì chứng minh được cái gì?»

«Điều này có thể chứng minh được toàn bộ ấy chứ. Nếu ta đoán không sai, tiểu tuyết hồ này không phải phàm vật, hẳn là Thiên huyền hồ.»

«Thiên huyền hồ?» Nếu nàng nhớ không lầm, năm đó bên cạnh Nhan Thanh cũng có một con Thiên thuyền hồ, mà con Thiên huyền hồ đó nghe nói là một tiên thiên vô địch, đủ để xưng bá thiên hạ.

«Đúng vậy, Thiên huyền hồ, cực phẩm vạn năm hiếm có, mà ngươi, rất có thể đã được uống máu từ tim của nó rồi.»

Máu từ tim hồ ly, đại biểu cho khế ước vạn năm không đổi a......

Tô Tất nhất thời kinh ngạc, nàng một tay tóm lấy tiểu tuyết hồ đang không ngừng nghịch tóc nàng, bế nó đối diện với mặt mình, vẻ mặt lãnh túc, «Hiện tại ta hỏi ngươi trả lời, ngươi có phải là Thiên huyền hồ không?»

Nghe nói hồ ly chia làm nhiều loại, nhất vĩ hồ, nhị vĩ hồ, tam vĩ hồ.....Cho đến cửu vĩ hồ, Thiên huyền hồ chính là cực phẩm trong cửu vĩ hồ, phi thường thông minh. Hơn nữa thiên phú của Thiên huyền hồ còn khiến người ta ghen tỵ đến phát cuồng, chúng nó vừa được sinh ra linh lực đã đạt đến cấp năm, chờ đến khi trưởng thành, trực tiếp tiến vào cảnh giới tiên thiên, chả cần tu luyện....

Hai mắt tiểu tuyết hồ mờ mịt, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Tô Tất, nó cắn môi dưới, vô tội gật đầu.

Vậy mà lại thật sự là Thiên huyền hồ....Điểm này Tô Tất cũng không ngạc nhiên là mấy, bởi nàng đã tận mắt chứng kiến tiểu tuyết hồ đối phó với Mộ Dung Vô Cực liền chiếm ưu thế tuyệt đối, ngoại trừ Thiên huyền hồ ra nàng cũng không nghĩ ra được cái gì khác.

«Ta đã uống máu từ tim của ngươi sao?» Máu trong tim hồ ly cũng chỉ có một giọt, sau khi ra đời kết lại thành tinh hoa, đến lúc nó gặp nguy hiểm đến tính mạng sẽ có thêm một mạng sống khác, đương nhiên, nó có thể đem giọt máu này cho người khác, lập nên khế ước bình đằng.

Tiểu tuyết hồ lại một lần nữa vô tội gật gật đầu.

An Á thở dài, «Vận khí của ngươi đúng là tốt đến biến thái, phải biết rằng có thể lọt được vào mắt của Thiên huyền hồ, cũng chỉ có người có linh lực trên tiên thiên, cho dù là tiên thiên cường giả cũng không nhận được một cái liếc mắt của nó, ngươi ngươi ngươi ----- bất quá cũng chỉ mới cửu cấp a, quên đi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, nếu không sẽ bị ngươi chọc cho tức chết.»

Tô Tất cười vô tội, ôm tiểu tuyết hồ, vuốt vuốt lông nó, «Là nhân phẩm ta tốt thôi, ta còn làm gì được chứ?»

Nói xong cười gian. Nhiếp Thanh Nhiên đã được thuyền của Bắc Di quốc đón đi, hẹn gặp lại tại kinh thành.

Bọn họ trôi nổi một đêm, vẫn còn cách kinh thành rất xa, nhưng hai trăm dặm ngoài kinh thành có chỗ nước cạn, lần này trở về phải đi ngược dòng, thuyền gỗ thấm nước nên đi chậm, ròng rã ba ngày mới về được kinh thành.

«Cái gì?» Phong Cẩn theo bản năng mà hỏi.

Vệ Lăng Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười cao ngạo lạnh như băng, «Ngươi có thể cút rồi.»

Dưới đài truyền đến giọng nói: «Một ngàn vạn lần đầu tiên, một ngàn vạn lần thứ hai, một ngàn vạn lần thứ ba! Thành giao!» Búa nện mạnh xuống, vô cùng dứt khoát!

Khóe môi Phong Cẩn chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh, nhìn Vệ Lăng Phong, giọng mỉa mai nói: «Ngươi sẽ hối hận.»

«Thật sao?» Vệ Lăng Phong hỏi lại một câu, đôi mắt đen như hắc diệu thạch sáng lên.

«Ha ha ha, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, cứ chờ mà xem!» Chờ hắn thăng lên tiên thiên, mỗi người ở đây, không, mỗi người ở Đông Vân quốc, đều sẽ phải vì Vệ Lăng Phong và Tô Tất, mà trả một cái giá đau đớn.

Nơi này đã khiến hắn bị sỉ nhục trầm trọng, hắn phải đem nó san bằng, hắn muốn quốc gia này dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán!

Phong Cẩn cười rộ lên rồi đi, người đi theo hắn cũng biến mất sạch sẽ.

Tô Tất nhíu mày, nhìn Vệ Lăng Phong, «Chàng hình như nợ ta một lời giải thích.» Đoạn hồn thảo của nàng cứ như vậy mà bị lấy mất, Thanh tỉnh dược của nàng phải tìm ai đền đây?

Vệ Lăng Phong vuốt tóc nàng, cười đến xấu xa, như lời Lục hoàng tử đã nói, nụ cười kia là những lúc Tô Tất chuẩn bị làm chuyện xấu mới để lộ ra, không biết từ khi nào Vệ Lăng Phong cũng bị nàng lây nhiễm.

«Nàng đã từng nghe nói về Phong Linh chưa?» Vệ Lăng Phong chậm rãi hỏi.

«Phong Linh, Tứ công chúa Nam Lăng quốc, cùng một mẹ với Phong Cẩn, nghe nói nàng thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú cũng phi phàm. Mà nàng thì sao?» Tô Tất nghe thấy cái tên đó, mặt có chút biến đổi. Phong Linh, cái tên này không hề xa lạ với nàng, bởi vì lúc nàng ép Phong Cẩn viết bức thư dâm tục kia, người nhận thư, chính là Phong Linh.

Thấy Vệ Lăng Phong nhìn mình chằm chằm, Tô Tất cả kinh nói, «Chẳng lẽ, Phong Linh....»

«Đúng vậy, Phong Linh quả thật là có thiên phú phi phàm, thế nhưng thiên phú của nàng chỉ dừng lại ở phương diện bào chế thuốc. Nếu đoán không sai, hiện giờ nàng đã là Dược linh sư cao cấp rồi.» Vệ Lăng Phong chậm rãi nói.

«Chẳng trách! Chẳng trách Phong Cẩn lại cố gắng mua bằng được Đoạn hồn thảo như vậy, hóa ra hắn cũng cùng suy nghĩ với chúng ta.» Tô Tất vẻ mặt bừng tỉnh.

Lục hoàng tử nghe vậy, có chút nóng nảy, «Sao vẻ mặt các người vẫn nhẹ nhàng như vậy a? Phong Linh tuổi còn nhỏ mà đã là Dược linh sư cao cấp, hơn nữa trên tay Phong Cẩn còn có Đoạn hồn thảo, nói không chừng bọn họ còn có cả những dược thảo hi hữu khác rồi, nếu Phong Linh lại tiến lên giai đoạn Dược linh đại sư, vậy thì vô cùng phiền phức.»

Lục hoàng tử lo lắng cũng không phải không có đạo lý, thế nhưng Tô Tất, Vệ Lăng Phong cùng An Á đều dùng ánh mắt nhìn người ngốc để nhìn hắn.

«Các người sao lại nhìn đệ như vậy? Đệ nói gì sai sao?» Lục hoàng tử mở to đôi mắt vô tội nói.

Tô Tất bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn, «Đệ nói không sai, ngược lại vô cùng chính xác, thế nhưng, lại bỏ sót một điểm quan trong.»

«Điểm gì?» Lục hoàng tử càng thêm khó hiểu. Hắn sao lại cảm thấy chỉ số thông minh của mình đột nhiên tụt xuống còn một nửa vậy kìa, nếu không bọn họ sao đều dùng ánh mắt xem thường như vậy mà nhìn hắn a?

«Nàng.» Hướng mà ngón tay Tô Tất đang chỉ, rõ ràng là An Á đang ngồi cười đắc ý.

«Nàng.....Chẳng lẽ, lúc đầu nhị ca rót chén trà kia....» Mắt Lục hoàng tử dần dần sáng lên, tách mây đen ra nhìn rõ cầu vồng.

Hắn đã nói mà, một người kiêu ngạo như nhị ca, sao có thể không có gì mà xun xoe đi rót trà cho An Á được, hóa ra huynh ấy ngay từ đầu đã có tâm tư này! Lúc huynh ấy nhìn thấy Phong Cẩn ngồi ở phòng bên cạnh, đã suy nghĩ cẩn thận những chuyện sẽ xảy ra, nên ngay từ đầu đã đem chủ kiến đặt lên người An Á.

Chén trà kia, quả thật không dễ uống như vậy.

Lục hoàng tử nhíu mày lo lắng, «Phong Cẩn dù sao cũng là cửu cấp cường giả, An Á đi lấy đồ trên người hắn, thật sự không thành vấn đề sao?»

«Cửu cấp cường giả thì sao? Ta cũng không phải chưa từng đi ăn trộm.» Nói đến trộm cắp, hai mắt của An Á liền tỏa sáng, vẻ mặt hồng hào, «Tính tình Tô Tất thận trọng như vậy, không phải lúc bị ta trộm đồ cũng không phát hiện ra sao? Lúc trước nếu không phải trên người ta mang theo mùi, nàng làm sao mà tìm ra được.»

Cho nên từ lần đó trở đi, An Á đối với cái mùi đó đặc biệt mẫn cảm, sợ lại một lần nữa rơi vào tay kẻ khác.

Tô Tất cười nói, «Phong Cẩn sau khi lấy được Đoạn hồn thảo, để đề phòng đêm dài lắm mộng, chỉ sợ suốt đêm sẽ để đám cao thủ đem về Nam Lăng quốc. Chúng ta chỉ cần theo dõi bọn họ, sau đó lặng lẽ bám theo triệt tiêu đám cao thủ đó, tuyệt đối không thể có sai sót.»

Đám cao thủ đó sau khi đánh mất Đoạn hồn thảo, nếu thông minh một chút, tất sẽ cao chạy xa bay, ai ngốc thì sẽ trở lại bên người Phong Cẩn tự tìm đường chết.

«Có người đến.» Vệ Lăng Phong thản nhiên nhắc nhở.

Quả nhiên một lát sau, ở chỗ ngoặt truyền đến tiếng bước chân thình thịch, Tô Tất nghe ra đây là tiếng bước chân của ông chủ.

Người đẩy cửa vào quả nhiên là ông chủ buổi đấu giá, trong tay hắn bưng một cái khay phủ lụa, sau khi đặt cái khay lên bàn, hắn liền cung kính đứng sang một bên.

«Ninh vương điện hạ, Vương phi nương nương, đây là mười vạn tiền An thần dược, hai trăm vạn tiền Khủng bố dược, còn có sáu trăm năm mươi vạn lẻ một lượng tiền Mộng diệp dược, cộng thêm một chiếc nhẫn.» Tất cả đều nguyên vẹn đặt trên bàn.

Tô Tất hơi nhíu mày, «Dựa theo quy tắc của buổi đấu giá Lam Nguyệt các ngươi, không phải sẽ lấy mười phần trăm phí thủ tục sao?»

«Phí thủ tục không dám lấy, ba lọ dược này mang đến cho buổi đấu giá danh dự cùng khách nhân, điều đó so với phí thủ tục còn nhiều hơn.» Ông chủ cười đến sung sướng.

«Ngươi hình như còn có một yêu cầu.» Tô Tất xem xét liếc nhìn hắn.

«Vương phi có thể.....sắp xếp cho tiểu nhân gặp vị Dược linh sư kia một lần được không, hoặc giúp tiểu nhân chuyển lời cũng được.»

«A, vị Dược linh sư đó không thích tiếp khách, có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta.» Tô Tất không thèm nhìn nụ cười chế giếu của An Á, nói dối không chớp mắt.

«Là như vậy, nếu vị Dược linh sư đó còn có thể cung cấp dược tề, có thể ưu tiên chọn buổi đấu giá Lam Nguyệt được không ạ?» Ông chủ có chút thấp thỏm nói.

Có thể chế được Mộng diệp dược, ít nhất cũng là Dược linh sư cao cấp, những vị Dược linh sư này đều rất kiêu ngạo, tính tình cổ quái, không nên đắc tội. Bọn họ tuy rằng võ công không cao, nhưng chỉ cần xuất ra một lọ dược tề, là có thể triệu tập vô số võ công cường giả vì họ mà bán mạng, thật sự là rất kinh khủng.

«Hóa ra là yêu cầu này a, ta có thể thay vị Dược linh sư kia đáp ứng ngươi, hoàn toàn không thành vấn đề.» Tô Tất cười cười, «Thế nhưng ngươi cũng phải giữ bí mật, không được nói cho người khác biết ba lọ dược này là do chúng ta đưa tới.»

Loại cảm giác đứng sau lưng người khác đúng là rất sung sướng, Tô Tất còn chưa chơi đủ, nàng thật sự chờ mong, lúc Mộ Dung Hinh cùng Phong Cẩn, còn có người thần bí đứng sau lão nhân kia, bọn họ nếu biết ba lọ dược tề này đều do nàng chế ra, không biết sẽ có biểu tình như thế nào.

Lúc Tô Tất vác một bao ngân phiếu từ trong phòng đi ra, tới đại sảnh, lại vừa vặn đụng phải người mà nàng không muốn gặp nhất.

Mộ Dung Hinh, nàng ta sao còn chưa đi?

Đám người Tô Tất lập tức đi ngang qua, coi như không nhìn thấy nàng, thế nhưng Mộ Dung Hinh lại tự mình tìm đến, vênh mặt ưỡn ngực cản đường Tô Tất.

«Ngươi đứng lại!» Mộ Dung Hinh chỉ về phía Tô Tất.

Tô Tất quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, «Ngươi gọi ta?» Nàng có thể cảm giác được trên người Mộ Dung Hinh dao động linh lực, có lẽ nàng đã uống Mộng diệp dược, khôi phục lại võ công ban đầu rồi.

Vệ Lăng Phong bất động thanh sắc tiến lên một bước, yên lặng đứng phía sau Tô Tất, mặt hắn tuy rằng có ý cười, nhưng Mộ Dung Hinh vẫn có thể từ đôi mắt lãnh đạm của hắn nhìn ra sự âm lãnh.

Tô Tất cười với Vệ Lăng Phong, hắn cũng quá chuyện bé xé ra to, nàng còn muốn nhân cơ hội này khi dễ Mộ Dung Hinh một chút, hắn sao lại không cho nàng một cơ hôi vậy.

Đối mặt với ánh mắt hàn băng ngàn năm của Vệ Lăng Phong, Mộ Dung Hinh bất giác mà lui về phía sau một bước, thế nhưng nàng nhớ tới con át chủ bài của mình, lại vênh mặt ưỡn ngực tiến lên, lạnh nhạt nói với Vệ Lăng Phong: «Ninh vương điện hạ, đây là ân oán của ta với nàng, hy vọng ngài không nhúng tay vào.»

Tô Tất có chút kinh ngạc với việc Mộ Dung Hinh dám đôi co với Vệ Lăng Phong, nàng rốt cuộc là lấy dũng khí đâu ra?

Khóe miệng Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười, đôi mắt đen láy kiêu ngạo khẽ lóe lên sự tàn độc: «Ân oán của nàng chính là ân oán của bổn vương, bổn vương vì sao không thể nhúng tay vào?» Vệ Lăng Phong dừng lại một chút, đột nhiên nói một câu: «Ngươi là Mộ Dung Hinh đúng không?»

Mộ Dung Hinh không ngờ Ninh vương còn nhớ tên của nàng, vẻ mặt hoàng hốt, sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ gật đầu.

Vệ Lăng Phong cười nói: «Mộ Dung Hinh, ngươi còn nhớ lúc bổn vương phế bỏ linh lực của ngươi chứ?»

«Ngươi....muốn gì?» Mộ Dung Hinh không ngờ Ninh vương lại đề cập đến vấn đề này, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Ninh vương, thấy hắn tựa như đang cười, trong lòng liền suy đoán, chẳng lẽ hắn muốn bồi thường? Lúc trong lòng nàng còn đang cảm thấy ngọt ngào, thì một câu nói của Vệ Lăng Phong lại lập tức đẩy nàng rơi xuống vực thẳm.

Bởi vì Vệ Lăng Phong nói, ta có thể phế ngươi một lần, tất có thể phế ngươi lần thứ hai. Cho nên, thừa lúc bổn vương còn xem xét, thì ngươi mau mau cút đi.

Mộ Dung Hinh không ngờ, mình một lòng say mê hắn cuối cùng lại đổi lấy thương tổn như vậy, nàng hai mắt rưng rưng, tràn đầy tơ máu, thẹn quá hóa giận chỉ vào Vệ Lăng Phong, «Ngươi! Ngươi vì cái gì mà dám tổn thương ta! Ta làm tất cả đều là vì ngươi mà!»

Khóe môi Vệ Lăng Phong như có như không mà cong lên một nụ cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, tựa như người Mộ Dung Hinh đang khiển trách không chút liên quan tới hắn.

«Được, được lắm! Ngươi đã vô tình như vậy, ta đây cũng sẽ không nương tay nữa! Hừ, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời!» Đáy mắt Mộ Dung Hinh hiện lên sự độc ác trước nay chưa từng có.

Nếu nàng đã không chiếm được, vậy thì, nữ nhân khác cũng đừng hòng chiếm được, nàng nhất định sẽ hủy diệt hắn!

«Mộ Dung Hinh, khẩu khí của ngươi cũng thật lớn a, khiến hắn hối hận cả đời, chỉ bằng ngươi sao?» Tô Tất cười ra tiếng, đáy mắt hiện lên sự trào phúng, «Ngươi hình như hơi coi trọng bản thân rồi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?»

Nàng ta nếu đối phó với Vệ Lăng Phong, tuyệt đối là kiến càng lay cổ thụ, lấy trứng mà chọi đá.

Tô Tất biết rõ điểm này, nên muốn chọc giận Mộ Dung Hinh, khiến nàng phải rút ra con át chủ bài, thế lực ở ngoài sáng, dù sao cũng khiến người ta yên tâm hơn một chút.

Mộ Dung Hinh nào biết Tô Tất cố tình chọc giận nàng?

Mộ Dung Hinh cũng cười, đó là một nụ cười băng lãnh mang theo thù hận đến tận cùng, «Đúng, Ninh vương cao cao tại thượng, ta không làm gì được, thế nhưng Mộ Dung phủ chúng ta lại có thể. Vệ Lăng Phong, ngươi cho rằng ngươi là thiên hạ đệ nhất sao? Ngươi cho rằng sư phụ ngươi là Lam Hải đại sư, thì ngươi có thể vô tư mà sống sao? Ha ha ha – các ngươi vui mừng quá sớm rồi! Các ngươi có lẽ không biết, lão tổ tông nhà chúng ta nay đã là tiên thiên cường giả rồi!»

Hóa ra là chuyện này....Còn tưởng là bí mật gì. Tô Tất cùng Vệ Lăng Phong liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được vẻ buồn cười. Giọng nói sắc bén của Mộ Dung Hinh vang lên, đánh thức tiểu tuyết hồ đang nằm trong ngực Tô Tất, nó ló đầu ra, không vui mà nhìn Mộ Dung Hinh, hướng nàng kêu lên hai tiếng, cảnh cáo nàng đừng nên quấy rầy mộng đẹp của nó.

Bị Vệ Lăng Phong khinh thường thì thôi, hiện tại ngay cả một con vật cũng dám khinh thường nàng!

Mộ Dung Hinh tức đến hai mắt đỏ rực, giơ tay đánh một chưởng về phía tiểu tuyết hồ, «Chết đi!»

Tô Tất thật ra rất muốn nhắc nhở nàng một tiếng, lão tổ tông kiêu ngạo vất vả lắm mới đột phá được tầng tiên thiên nhà ngươi, ở trước mặt tiểu tuyết hồ cũng chỉ như chuột nhìn thấy mèo mà thôi.

Mộ Dung Hinh dám động thủ với tiểu tuyết hồ? Nàng có phải chán sống hay không a?

Tiểu tuyết hồ cũng không phải loại lương thiện, móng vuốt trên chân nó không chút do dự xẹt qua khuôn mặt tuyết trắng của Mộ Dung Hinh –

(Băng: R.I.P Mộ Dung Hinh :v)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro