Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Vận đế đăng cơ năm 15 tuổi, Dương Chi hoàng hậu theo Minh Vận hoàng đế nam chinh bắc chiến từ khi hắn 10 tuổi. 3 năm ngồi vào hoàng vị, nạp 8 phi tử liền đem Dương Chi phế truất.

8 năm trước, Dương hậu thay hắn uống tử sắc hoa do Lữ hậu đem tới, hệ lụy không con. 8 năm sau hắn luận tội hoang dâm, một đao huyết tẩy Dương phủ, đem con gái trực tiếp đày đến địa ngục trần gian - Hắc Sơn đỉnh. Ba thước lụa trắng tự mắt nhìn thị vệ của hắn siết chết nàng.

7 đời Dương gia công cao lấn chủ vốn đã là đại thụ rễ sâu vạn trượng, nữ nhân trong hậu cung hay nam nhân trên quang trường đều là địa vị vững vàng, một đại gia tộc như thế từ lâu đã là cái gai trong mắt Minh Thừa, không giống như phụ thân, tổ phụ của hắn, thiên hạ này hắn chỉ muốn một mình hắn chung hưởng, không cho phép Dương gia nhấn tay. Trực tiếp đem Dương Cửu Huệ, nữ nhi đời thứ 7 của Dương gia ép danh phản nghịch mà phế truất, bãi bỏ toàn bộ chiến công Dương gia. Đày Dương Cửu Huệ đến Hắc Sơn đỉnh chết già. Hậu quả Triệu gia tạo phản, vạn tiễn xuyên tâm Minh Thừa, một tay Dương gia thu binh gọi mã đem Thiên triều lần nữa dâng lên Minh gia, hẹn ước trăm năm chỉ cần một ngày người của Minh gia còn trị quốc, một ngày nữ nhân Dương gia còn vững hậu. Chỉ 2 đời sau, 40 năm, liền đem Dương Chi phế bỏ, lời thề năm đó Minh Vận vốn không trọng !

Thiên triều năm 230

Gió đông thổi dù nhẹ cũng đủ làm hơi thở đóng băng trên lưng Hắc Sơn. Bồng lai tiên cảnh đẹp tựa tranh vẽ cứ thế bị bao bọc bởi vạn lớp sương mù. Trắng đến mức tựa hồ nơi đây là chín tầng mây.

Nữ nhi lục y đó vẫn là vậy, 13 năm nay chưa một lần có người thấy nàng nở nụ cười, tưởng chừng từ khi Nữ Oa nặn ra đã không biết cười.

"Tiểu Linh Đầu, thay y phục theo lão thái ta xuống núi, ta có việc cần làm"

Kẻ trong đình người ngoài đình lại như hai thế giới tách biệt, che phủ bởi một tầng dày sương mù, kẻ bên trong không thấy người bên ngoài, người bên ngoài càng không rõ kẻ bên trong.

"10 năm chưa một lần trong đầu ta có ý nghĩ muốn xuất sơn, hôm nay dù người có nói gì đi nữa thì tiểu nữ cũng không đi"

Mắt phượng không chút thần sắc, một màu nâu ánh đậm thơ ngây. Tay cầm bạch sáo thân khoác lục y xung quanh là sương mù ảo ảo, tựa thần tiên. Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, y phục không phải thượng đẳng nhưng khoác lên mỹ nhân vẫn là thao thao bất tuyệt.

"Trước giờ những việc lão thái ta làm luôn có mục đích, con rõ?"

Bà bà đó tiến vào trong đình, khuôn mặt phúc hậu, tuổi chừng 40.

"Ta không hứng thú với mục đích của người, muốn xuất sơn, người đi một mình đi"

Xoay người ngồi xuống ghế đá giữa đình, đưa miệng cắn một miếng táo xanh, không nhìn Dương Kỳ dù là nửa mắt.

"Lời mẫu thân năm đó nói với con, con liền quên?"

Sắc mặt đại biến, lão thái đem mẫu thân ra uy hiếp nàng a.

Từng bước theo chân Dương Kỳ đến sau Hắc Sơn. Cấm địa từ bé nàng đã không được đặt chân tới thì ra lại đẹp đến vậy, so với Thiên Sơn viện của nàng tầm nhìn lại càng đẹp hơn. Một thạch động nhỏ, một lục sơn giữa hồ nước, thật đẹp.

Dương Kỳ kéo tay nàng quỳ xuống tảng đá trong thạch động, mặt ngưng trọng, thoáng chốc đã là nước mắt đầy mặt.

"Cô cô, hôm nay ta dẫn Thiên Linh đến bái kiến người, người xem nó đã lớn thế này rồi"

Thiên Linh cúi đầu thật thấp, khó hiểu trong mắt càng lúc càng rõ.

"Dập đầu với tằng tổ mẫu của ngươi, cầu người cho ngươi may mắn"

Nàng làm theo, dập đầu ba cái trước tảng đá.

"Bây giờ, ta đem Tiểu Linh Đầu này xuất sơn, cô cô, người ở đây đợi tin tốt"

Nàng đưa mắt nhìn lên đỉnh tảng đá, ba chữ Dương Cửu Huệ liền khiến nàng tỏ.

Im lặng từ lúc bái lễ đến lúc xuống đến chân Hắc sơn.

"Bà bà, huyết thư mẫu thân để lại, nói ta 15 tuổi mới được xuất sơn"

Dương Kỳ dừng bước, thở dài một hơi.
"Ngươi đã 15 rồi"

Nàng tra bạch sáo vào dây lưng bên hông.

"Thiên triều năm 217 Dương Chi hoàng hậu bị phế truất"

"Ngươi là sinh vào Thiên triều năm 215"

Nàng ồ một tiếng nhỏ rồi không có ý hỏi thêm. Sớm một ngày cũng được, muộn một ngày cũng được, trách nhiệm phục hưng Dương gia vẫn là của nàng.

Xe ngựa cứ thế đánh thẳng một đường đến kinh thành. Là lần đầu nàng thấy nhiều người đến vậy, phố thị thật sự đông đúc, những thứ bày bán bên đường cũng thật là thú vị đi.

Dừng trước một tiệm y phục lớn, Dương Kỳ buông chuỗi phật châu, cầm lên tay nải bước xuống xe ngựa. Nàng thuận thuận đi theo.

"Tiên y"

Hai chữ thật lớn đề trước mắt, dịch một chút sang phải lại thấy thêm hai chữ "Tiên phủ"

Cửa vào tiên y đến ba xe ngựa vào cùng lúc vẫn còn dư chỗ, cửa vào tiên phủ lại thành nửa xe cũng không lọt. Nàng đảo mắt nhìn loạt hoa ven đường, thuận tiện nhìn xem xung quanh có gì khác lạ.

"Tiên Như tỷ tỷ, tỷ xem là ai đến"

Lão thái vừa đến đã cao giọng, kẻ không biết ắt nghĩ người thưởng trà đọc sách kia là khách, lão thái đây mới là chủ.

"10 năm chưa tái ngộ, cái gì muội cũng thay đổi, duy khẩu khí vẫn hệt lúc xưa"

Dương Kỳ cười thành tiếng.

"Tỷ tỷ a, chẳng lẽ muốn tiểu muội muội đây thay đổi?"

"Ngươi đã gần 50 tuổi rồi, còn tiểu muội muội sao?"

Người thưởng trà buông chum nghe cạch một tiếng lớn, tưởng chừng tức giận lại nở nụ cười ôn nhu.

"Kỳ muội vẫn là giỏi chọc ghẹo ta nhất. Hảo, đứa cháu năm đó ta bế hôm nay đã đem được đến đây chưa?"

Tiến vài bước, Thiên Linh từ sau tán mai bước ra, đưa tay gỡ mạng che trước mặt, nhún người thi lễ như cách bà bà đã dạy.

"Tham kiến cô cô"

Tiên Như cười thành tiếng.

"Bà bà của ngươi gọi ta là tỷ tỷ, ngươi lại gọi ta là cô cô? Ta trẻ đến mức đó sao? Mau, đứa trẻ ngốc, gọi ta một tiếng sư mẫu"

"Ra vậy, bà bà quả thật rất trẻ khiến Thiên Linh nhìn nhầm, nhưng người chưa từng dạy ta, cũng không phải mẫu thân ta, làm sao gọi người hai tiếng sư mẫu?"

Nàng đứng yên bất động, không có ý định dập đầu nhận sư mẫu.

Tiên Như vẫn là cười ôn nhu.

"Ta không dạy ngươi, ta dạy mẫu thân ngươi, ta không sinh ra ngươi nhưng từ giờ phút này ngươi chính là đại tiểu thư Tiên phủ Tiên Thiên Linh"

Nàng quỳ rập xuống đất, nữ nhân hiểu chuyện.

"Tiểu nữ Tiên Thiên Linh tham kiến sư mẫu"

Thích ứng là thứ từ nhỏ nàng đã phải học.

"Dương Chi xem ra không sinh ra phế vật, tiểu nữ nhi thật sự rất thông minh."

Một câu khen tặng rồi kéo tay nàng đứng dậy, đưa tay sửa lọn tóc cho nàng, miệng hỏi Dương Kỳ.

"Dương Tụy vẫn ổn?"

"Trên dưới Dương gia chưa bao giờ là ổn, đông sơn tái khởi thật sự không muốn nhờ vào tiểu hài tử nhỏ tuổi này"

"Muội nghĩ xem ngoài Thiên Linh ra Dương gia còn ai có thể thế? Chỉ cầu cô cô có thiêng cho Dương gia một cái công đạo!"

"Muội đã tỏ"

"Muội đi đi, Thiên Linh ở đây đã có Tiên Như ta bảo bọc, yên tâm"

"Đưa Thiên Linh tiến cung trước khi đại hội hí kịch diễn ra, lúc đó tái ngộ, muội muội cáo từ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro