Chương 96 - 97: Nàng là tiểu ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96: Nàng là tiểu ác ma (1)

Đồng tử này có một đôi mắt cực kỳ thông minh, mọng nước, trong sáng như nước. Hiện tại đôi mắt này cũng đang nhìn hắn không hề chớp động, giống như đang cười --

Cả người Quý Vân Hạo bất chợt cứng đờ!

Đôi mắt này, thật sự rất giống với đôi mắt nữ hài kia ở trong ấn tượng của hắn!

Chẳng lẽ đồng tử này thật sự là Ninh Tuyết Mạch giả trang?!

Nhưng chẳng phải nàng đã chết rồi sao?!

Không có khả năng sẽ xuất hiện ở đây!

Đôi mắt của đồng tử giao nhau với đôi mắt của hắn, nhìn thẳng vào nhau một lát.

Đồng tử kia hơi nheo mắt lại, khiến chúng cong cong như hình lưỡi liềm, giống như được vẽ bằng bóng đêm.

Đôi mắt Quý Vân Hạo bất chợt trợn to!

Ánh mắt này ----

Hắn từng nhìn thấy khi ở trà lâu! Lúc trước hắn quất Ninh Tuyết Mạch mấy cái, Ninh Tuyết Mạch được Thái tử Quý Vân Hoàng cứu đi, nàng đã có biểu tình thế này! Ánh mắt này!

Đồng tử này chính là Ninh Tuyết Mạch!

Hắn muốn hét lên, nhưng cái bịt miệng lúc này đã ngăn chặn miệng hắn lại, không phát ra được âm thanh nào.

Đồng tử kia nghiêng đầu nhìn sắc mặt hắn, một đôi mắt càng thêm vui vẻ, hài lòng.

Ác ma! Nàng quả thực chính là một tiểu ác ma!

Thù hận giữa hắn và nàng đã được thiết lập!

Quý Vân Hạo hận đến nỗi ngứa răng, nhưng hắn lại không thể bóc trần thân phận nàng......

Ninh Tuyết Mạch rất vui vẻ nhìn hắn, hỗn đản này lúc trước quất nàng ba roi, khiến nàng đau đớn đến nỗi sống không bằng chết. Hắn còn vu oan cho nàng, suýt nữa đã khiến nàng mất cái mạng nhỏ. Thù này không báo, nàng làm thế nào đối mặt với bản thân mình?!

Vừa rồi khi nàng kiểm tra hình côn, nàng đã nhân cơ hội bôi ở phía trên một chút vật liệu. Trên một thân cây táo, nàng đã bắt được một số sâu nhỏ, trên người loại sâu này có một loại độc tố. Nếu bị nó dính lên người, sẽ không khiến người mất mạng, nhưng sẽ khiến người đau đớn cực cùng, khiến người hận không thể chết đi.

Nàng cảm thấy loại đau đớn này có thể so sánh với công hiệu khi bị Hồn tiên đánh, hoàn hảo cho nàng báo thù --

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Vân Hạo trắng bệch vì đau đớn, trong lòng vô cùng vui sướng.

Nàng không phải là hạng người lương thiện, không hiểu lấy ơn báo oán là gì. Nàng chỉ biết ân thù tất báo. Ngươi kính ta một thước, ta trả lại cho ngươi một trượng. Ngươi khinh ta một thước, ta khinh ngươi mười trượng!

Chỉ cần khi dễ nàng, nàng sẽ suy nghĩ mọi khiến đối phương phải hoàn lại gấp mười lần gấp trăm lần!

Tám mươi côn, một côn không thiếu!

Quý Vân Hạo ngất lên ngất xuống ở trên băng ghế. Sau khi hắn được đỡ xuống khỏi băng ghế, đã là huyết nhục mơ hồ, sau lưng không có một khối thịt nào lành lặn, ngay cả đứng cũng đứng không được......

Người hầu gỡ miếng bịt miệng trên miệng hắn xuống, hắn ngay lập tức kêu lên: "Nàng là Ninh Tuyết Mạch! Phụ hoàng, nàng là Ninh Tuyết Mạch!" Hắn liều mạng nâng lên một bàn tay máu chảy đầm đìa, chỉ về phía đồng tử kia.

Những lời hắn nói giống như một hòn đá được ném xuống hồ nước tĩnh lặng!

Ở đây ngoại trừ Quý Vân Hoàng, tất cả đều lần lượt nhìn về phía đồng tử kia.

Nhạc Hiên Đế cũng hơi nheo mắt lại, nhìn đồng tử kia, sau đó lại nhìn nhìn Quý Vân Hạo: "Ngươi nói bậy gì đó? Ninh Tuyết Mạch không phải đã chết rồi sao?"

"Là nàng! Phụ hoàng! Chính là nàng! Nhi thần nhận ra được đôi mắt của nàng!" Quý Vân Hạo nói giọng kích động, khẳng định lại.

Nhạc Hiên Đế không nhịn được nhìn về phía Quý Vân Hoàng: "Hoàng nhi, vị tiên đồng này không phải theo lệnh Đế Tôn hay sao?"

Quý Vân Hoàng còn chưa kịp nói gì, đồng tử kia đã giơ tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, mỉm cười và hành lễ với Nhạc Hiên Đế: "Tuyết Mạch đa tạ bệ hạ đã giúp Tuyết Mạch tẩy rửa oan khuất, trả lại công bằng cho Tuyết Mạch."

Nhạc Hiên Đế: "......"

Quý Vân Hoàng cũng nhân cơ hội thỉnh tội: "Xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Tuyết Mạch khăng khăng muốn tự mình chứng minh sự trong sạch của mình, vì vậy nhi thần mới đưa nàng dịch dung tiến cung......"

Chương 97: Nàng là tiểu ác ma (2)

Nhạc Hiên Đế sửng sốt một lát, rõ ràng rất không hài lòng: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nàng đã trốn khỏi ngục? Không chết?"

Những lời này rõ ràng có bẫy chờ Ninh Tuyết Mạch nhảy vào. Nếu như nàng thừa nhận trốn ngục, lập tức sẽ bị phạm tội......

Ninh Tuyết Mạch lập tức trả lời: "Bệ hạ, không phải dân nữ trốn ngục, mà bị người thả ra......"

Trong bụng nàng sớm đã nghĩ kỹ lý do thoái thác: "Dân nữ đã bị oan, còn bị Lục đại nhân không phân biệt trắng đen, áp vào trong đại lao Hình Bộ. Dân nữ ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời như vậy, thật sự không có cửa kêu oan. May mắn thay, Đồ Nhất Đao trong lao nghe thấy dân nữ oan khuất, hắn lại rất kính trọng cha dân nữ là quan tốt vì nước vì dân, vì vậy hắn lớn mật thả dân nữ ra......

Thật ra dân nữ có thể lợi dụng đêm tối đi luôn, nhưng dân nữ dù sao cũng là nữ nhi Ninh hầu gia, cứ như vậy đào tẩu sẽ bôi đen cha ta, huỷ hoại một đời thanh danh của lão nhân gia. Tuyết Mạch nghĩ việc này có thể bệ hạ chẳng hay biết gì, một khi biết được chân tướng chắc chắn sẽ giống như gương sáng, giúp Tuyết Mạch lấy lại sự trong sạch của mình. Vì vậy Tuyết Mạch mới đi cầu Thái tử, nói Thái Tử gia nghĩ cách đưa Tuyết Mạch vào cung làm rõ oan khuất.

Thái tử đại nhân đại nghĩa, lập tức xuống tay điều tra việc này, với bản lĩnh hơn người đã điều tra ra manh mối vụ án. Bởi vì sợ Tuyết Mạch xuất hiện sẽ khiến bệ hạ giật mình, vì vậy nên Thái tử mới để Tuyết Mạch hoá trang đi theo......"

Những lời này của nàng có bảy phần là thật ba phần giả, không hề có sơ hở, ngay cả Nhạc Hiên Đế nhất thời cũng không tìm ra được sai sót của nàng.

Nhạc Hiên Đế dừng lại một lát, lạnh lùng nói: "Theo trẫm biết, Đồ Nhất Đao không phải là người có tâm địa hiệp nghĩa như thế!"

Quý Vân Hoàng tiến lên một bước: "Phụ hoàng, việc này nhi thần cũng điều tra qua. Đồ Nhất Đao không phải thả Ninh cô nương bởi vì có tâm địa hiệp nghĩa, mà là Ninh cô nương đã trị khỏi chân cho hắn nhờ vào y thuật cao siêu. Vì vậy hắn mới mạo hiểm thả người...... Bốn tên cai ngục thủ hạ kia của hắn cùng với thị vệ trông coi cửa lao đều có thể làm chứng......"

Hắn nói rất chi tiết, cuối cũng nói về chuyện Đồ Nhất Đao bởi vì quá vui mừng nên uống rượu say chết đuối. Cuối cùng nói thêm một câu: "Phụ hoàng, mặc dù Đồ Nhất Đao có tội. Nhưng, trời xui đất khiến, hắn đã bảo toàn được tính mạng của Ninh cô nương, khiến nàng không đến mức bị oan mà chết, hoàng gia có cơ hội cứu vãn tình hình, cũng xem như đã lập một công. Chắc hẳn Ninh hầu gia trên trời có linh thiêng, vẫn luôn âm thầm bảo vệ Ninh cô nương......"

Một câu cuối cùng khiến Nhạc Hiên Đế bỗng nhiên nhớ tới ác mộng sáng nay --

Ông khụ một tiếng, nhưng vẫn không muốn bỏ qua như vậy: "Ninh Tuyết Mạch bị thả ra thì thôi, vậy vì sao nàng phải hoá trang thành tiên đồng của Đế Tôn?" Khiến vừa rồi ông không dám làm việc thiên vị, làm hại nhi tử của mình --

Ninh Tuyết Mạch trợn to mắt, vẻ mặt vô tội: "Dân nữ chưa bao giờ nói mình là tiên đồng của Đế Tôn, thì ra bệ hạ đã hiểu lầm thân phận của Tuyết Mạch sao?"

Nhạc Hiên Đế nghẹn lời, tinh tế tưởng tượng. Ninh Tuyết Mạch quả nhiên từ đầu đến cuối chưa từng nói như vậy. Tất cả đều do bản thân ông phỏng đoán mà ra nên mới có hiểu lầm.

Đều do nha đầu này vừa rồi biểu hiện quá kỳ lạ, thứ hiếm lạ cũng quá nhiều, và đồng tử dưới trướng Đế Tôn cũng thường có những hành động kỳ lạ như thế, vừa lúc nàng còn được Quý Vân Hoàng mang vào, mới khiến ông có sự hiểu lầm thế này......

Đáng giận! Chắc chắn là bọn họ cố ý!

Nhạc Hiên Đế không nhịn được trừng mắt liếc nhìn Quý Vân Hoàng một cái, ông không cam lòng nói: "Ninh Tuyết Mạch, oan khuất của ngươi trẫm đã giúp ngươi rửa sạch, nhưng ngươi không dùng gương mặt thật chung quy vẫn phạm vào tội khi quân --"

Ninh Tuyết Mạch lại chớp chớp mắt: "Chẳng phải bệ hạ đã đặc xá tội khi quân một lần cho Tuyết Mạch rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro