Chap 45 : Phạt phải mạnh tay (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt Charlotte cũng trở nên ươn ướt.

Cúc huyệt sưng tấy, cô không ngừng giãy giụa, cổ tay đã bị sợi dây cọ xát đỏ bừng, trừ khi Engfa lấy ra những thứ trong cúc huyệt thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Dục vọng giống như một con dao treo trên đầu, Charlotte chịu đựng khoảng năm phút, cúc huyệt hành hạ, lại không thể cử động tay, nước mắt theo hốc mắt chua xót ào ào chảy xuống.

Giọng nói cô cũng trở nên nhẹ nhàng và thanh mảnh hơn, giống như một con mèo. Cô cầu xin Engfa: "Chủ nhân... chủ nhân... em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, chị bỏ qua cho em đi... Lần sau em không dám nữa."

Từ lúc (b)ắt đầu, Engfa đã đứng bên cạnh cô, ánh mắt quét qua cơ thể đang giãy giụa vùng vẫy của cô, nhưng lại không hề có ý định giúp cô, nghe cô thừa nhận sai lầm, Engfa nheo mắt đi tới, đi được vài bước, Engfa ngồi xổm xuống nhéo cầm cô.

Ngón tay hơi dùng lực, một dấu vân tay nhanh chóng xuất hiện trên cằm cô.

Ánh mắt Engfa có chút nóng bỏng, giống như bên trong ẩn chứa tầng tầng ánh lửa, nhưng lúc này Engfa không nhịn được lên tiếng, thấp giọng hỏi cô: "Charlotte, quy tắc đầu tiên chị đặt ra cho em vào ngày chị nhận em là gì?"

Huyệt sau của Charlotte sưng lên khó chịu, trên trán nổi lên những đường gân nhỏ, cô kéo thật chặt sợi dây đang trói cổ tay, giật giật qua lại.

"Không... không được lừa gạt... ưm... lừa gạt chủ nhân."

Vừa nói, cô vừa không kìm được nước mắt, nức nở cầu xin: "Em thật sự không dám... không dám nói cho chị biết, sợ... sợ chị sẽ... tức giận..."

Ánh mắt Engfa đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Engfa túm tóc sau đầu Charlotte, (b)ắt cô ngẩng đầu lên, giơ tay hạ xuống tát cô một cách không thương tiếc. Lực trên tay không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến mặt cô quay sang một bên, khuôn mặt bị đánh chợt đỏ bừng một mảng.

Charlotte rên rỉ, hô hấp càng lúc càng gấp, thanh âm run run: "Chủ nhân... chủ nhân..."

Engfa cúi đầu nhìn cô, cười lạnh nói: "Em không thành thật."

"Lúc trước nháo một hồi, thì ra là vì cái tên Win."

Charlotte đột nhiên nhắm mắt lại, cô bị tra tấn đến mức tê dại, một cơn đau nhói như châm cứu nơi Engfa đánh lan ra cả khuôn mặt cô, cô thở hồn hển nặng nhọc, hít một hơi, giọng nói nghẹn ngào: "Không có... chỉ là đơn phương nhớ đến..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot