Chương 2: Phạt quỳ, đeo đồ ức chế cực khoái ba ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau vài tiếng, cánh cửa phòng được mở ra từ bên trong.

Cô mừng thầm, vừa động đầu gối, muốn đi vào trong, lại bị một đôi giày da ngăn cản.

Cô run rẩy nhìn lên trên, đối diện với cô là một khuôn mặt bình thường.

Người đó từ trên cao nhìn cô, không chút cảm xúc, chỉ truyền lại sự thật: "Cô cứ quỳ ở cửa chờ đi. Khi nào cô Engfa muốn gặp cô thì tự nhiên sẽ cho cô vào."

Hắn là trợ lý của chủ nhân.

Thân thể Charlotte run rẩy, một đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lại lan ra, làn da trắng nõn hơi ửng hồng: "Chủ nhân..., cô ấy..."

Trợ lý ngắt lời cô: "Đây không phải chuyện cô nên hỏi."

Cô không thể nhịn được sự khô nóng trên người, trong lòng giống như bị chìm xuống đáy hồ lạnh lẽo.

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn quỳ ở cửa, nhỏ giọng nói: "Tôi... biết rồi."

Cánh cửa đóng lại trước mặt cô một lần nữa, kín đến mức không chút kẽ hở.

Cô cứ quỳ như vậy đến nửa đêm.

Trên người cô chỉ mặc bộ quần áo mỏng, hạ thể hoàn toàn bị lộ ra, mơ hồ có thể nhìn thấy tay cầm dài màu đen đang cắm trong tiểu huyệt phập phồng, dâʍ ŧᏂủy̠ không thành thật nhỏ xuống mặt đất, một giọt, hai giọt, cùng với mồ hôi trên trán, hòa quyện vào một chỗ với nhau.

Trong quá trình đó, có hầu gái đi vào, có trợ lý đi ra, người hầu đi tới đi lui, nhưng không ai cảm thấy kinh ngạc, mọi người cứ như mắt không tròng lướt qua người cô, không thèm liếc mắt với loại nữ nô ɭệ như cô.

Suốt đêm cô cứ bị ném lên cao trào, rồi bị đẩy từ cao trào xuống, mãi đến khi tầm nhìn của cô mờ đi, lý trí hỗn loạn, cô bối rối đến mức nghe thấy có người nói với cô: "Cô chủ nói, cô có thể về được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai lại đến."

Cô nghiến chặt răng, nỗ lực kiềm chế sự run rẩy của khớp hàm, miễn cưỡng phát ra một âm thanh: "Tôi... biết rồi."

Cho đến cuối cùng, cô vẫn không nhìn thấy mặt Engfa.

Phạt quỳ ba ngày, Charlotte không dám đứng dậy, bò đến phòng Engfa, trèo lên giường của hắn, xích chân vừa vặn ở ngay chân giường, "đinh linh" một tiếng, giống như chuông gió kêu vào sáng sớm.

Phòng ngủ của Engfa ước chừng bằng năm cái phòng của cô cộng lại, cửa sổ kính trong suốt sát đất rất lớn được bao quanh bởi một tấm rèm cản sáng vẫn chưa được kéo ra, ánh nắng mờ ảo xuyên qua tấm lụa màu trắng, chiếu vào xích chân của cô, tỏa ra ánh sáng trắng lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot