blue blooms in you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở đâu đó trong bóng của mặt trời, Dazai thoi thóp thở.

Một ngày nào đó, trong bóng của mặt trời, Chuuya ghé thăm hắn.

Chuuya, với Cam trên tóc, Xanh trong mắt, mở cửa gỗ cọt kẹt dưới hoàng hôn. Cam theo bước chân anh tràn vào phòng như thác lũ, làm Dazai nhăn mặt. Anh bước vào chẳng cần gõ cửa hay xin phép, mà nếu có thì đời nào Dazai cho phép anh. Vậy nên Chuuya cứ vào, làm như sự ghé thăm của anh là một tồn tại hiển nhiên giống trọng lực, chẳng cần Newton chứng minh vẫn đến dìm xác Dazai xuống đáy.

Sự đắm tàu bắt đầu với một cái nhìn dò xét: anh nhìn hắn nằm bẹp trên giường, cơ thể mềm nhũn tựa loài động vật không xương. Hình ảnh yếu đuối và bạc nhược đó kết hợp với nụ cười nhếch lên khinh mạn lại trở thành thứ thuộc về kẻ mạnh. Dazai luôn như vậy, vẫn luôn thắng cuộc dù tay chân khẳng khiu, cơ thể ốm nhách. Chuuya không biết đến, không nên biết đến những tiếng rên rỉ bị nghẹn trong lụa đêm. Anh chỉ nên thấy hắn xảo quyệt và vui vẻ ra sao, đùa giỡn với mạng sống như thế nào, còn đêm xanh hôn hắn, vuốt ve lưỡi hắn, mơn trớn từng nụ vị giác của hắn, rồi ngoạm mất cái lưỡi đó. Trời sáng, hắn sẽ đi ra ngoài. Làm một kẻ không lưỡi nói nhiều hơn bất cứ ai.

Và đâu đó trong dòng chảy ngôn từ, ai đó nhận ra Dazai.

Rồi đến lượt Chuuya cười.

Bóng tối tràn xuống, làm thứ duy nhất lạc loài ở đây là sự hiện diện của Già Treo Mũ. Kẻ Không Lưỡi nhìn lên làn tóc Cam và đôi mắt Xanh, nhanh chóng bắt đầu mọi thứ với tóc. Hắn tiến tới, gỡ mũ anh, tay luồn vào từng sợi Cam và quyết định trận làm tình hôm nay sẽ nặng đô hơn thường lệ. Hắn hôn lên tóc anh. Đó là cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, trong khi Kẻ Không Lưỡi tự hỏi tại sao tóc này phải là Cam. Lần đầu gặp nhau, mắt Xanh của anh đã làm hắn ngỡ ngàng trong đâu đó một phần mười của giây, và chín phần còn lại trộm nghĩ rằng có khi anh sẽ nhìn thấy thứ hắn thấy. Có khi anh sẽ nhìn thấy thứ gì đang nhuộm lòng hắn, cắt lưỡi hắn, quấn băng trên người hắn. Có khi anh sẽ nhìn những vết tay Xanh để lại khi siết cổ Dazai. Chỉ là có khi thôi. Nhưng rồi sắc Cam chói rỡ cũng theo nắng ập vào, và thế giới lại tươi đẹp như ngày nó làm hắn tan nát.

Tính cách Chuuya thực ra cũng giống như Cam, hắn nghĩ khi cởi dần những lớp áo trên người đối phương. Thứ màu nóng nảy, ngớ ngẩn, dễ dàng rực lên trong gió. Hẳn là nhiều người đã bị cuốn hút bởi nó, bởi trái tim đơn giản và dễ đọc vị đến kỳ quặc của anh, vậy nên hắn khao khát dằn vặt nó từ xẩm tối đến lúc tàn canh, khao khát nhuộm nó màu xanh ngắt. Kẻ Không Lưỡi dùng lưỡi hoạ lại ngực anh, tay giật mạnh làn tóc và làm anh phải ngửa đầu ra sau, trái táo Adam hiện rõ sau lớp da mềm nhất, dễ bị bóp chết nhất ngay lúc này. Còn những sợi tóc, ồ, hắn muốn giật và hành hạ chúng ngày qua ngày, cho đến khi chúng tan tác rụng rơi, bởi vì tóc thì nào có khác gì sự kéo dài của những dây thần kinh, hay của hồn rối bời. Như một người chủ cầm nắm dây cương không rời, hắn có thể thoải mái điều khiển mọi thứ: khi nào anh nên rên rỉ, khi nào nên khóc; khi nào bấu chặt tay vào ga giường, khi nào nhìn lên, vừa say đắm vừa thù hận. Quỳ xuống đi, Chuuya. Hắn cắn trong đay nghiến, bấu trong đớn đau, đầu hắn hỏi sao hồn cậu cứ phải rực rỡ như thế? Hả Chuuya?

Và Dazai nhớ đến thảng hoặc, trong vô số đêm tự an ủi bản thân và nhìn vào bàn tay lấm lem tinh dịch, hắn trút ra bầu không những làn Xanh dài. Xanh thấm vào phổi, vào nội tạng, vào cốt tuỷ hắn. Hắn cần một màu khác để pha hoà lại, để tiếp tục thở, nhưng cũng đồng thời ghét bỏ mọi sắc màu. Vậy nên những nhịp thở của hắn ở trên hõm vai anh, cuộn trong làn tóc Cam, trong nụ hôn bờ môi Đỏ, trong thôi thúc làm đứt toạc một mảng da môi và giật cho đến khi không còn tóc nữa. Kẻ Không Lưỡi cần Chuuya vì anh rực rỡ, đồng thời cũng ghê tởm sự rực rỡ loè loẹt ấy, cố gắng ép Cam và Đỏ phải tràn ra ngoài khi họ cào cấu nhau, liếm láp nhau, và khi hắn thúc vào Chuuya như thể mấy cái thúc sẽ làm anh nôn ra hết máu. Odasaku cũng đã nằm trong vũng máu, phần vì Ango, phần vì hắn. Và những chú cừu lông trắng dần chuyển thành đen. Khoảnh khắc đó, đôi mắt Chuuya run lên: tức giận, phản bội. Khoảnh khắc đó, đôi mắt Chuuya Xanh nhất.

Hắn lôi ra dây thừng từ dưới giường, tỏ ý muốn trói cổ tay - Hãy thử làm mọi thứ thú vị thêm nào, còn anh nghe mình vừa khóc vừa giơ tay đầu hàng. Có gì đó ở sự điên loạn này, ở sự kiệt quệ và hành hạ này thôi thúc anh nằm xuống và nghe theo mọi lời hắn bảo; tin tưởng hắn và để hắn dày vò đến khi không cử động nổi nữa. Những dấu răng, sợi tóc rụng, làn da thi thoảng sẽ bị bóp mạnh và cấu véo, còn phần dưới căng chặt trong giày xéo - theo từng nhịp đẩy và ngón tay lướt trên da, anh nghe đau đớn cùng sung sướng râm ran dâng trào. Ồ, tiếp đi, tiếp đi. Dẫu sao anh vẫn luôn tin hắn khi sử dụng Arahabaki, khi anh tàn phá mọi thứ xung quanh và cả bản thân mình, thì lần này có gì khác đâu nhỉ?

Hắn đưa anh đến gương trong phòng tắm, trong những bước đi run rẩy, những cú thúc và sự ấm nóng bao bọc. Chuuya không lạnh lẽo giống Xanh. Bất kể anh đã nhìn thấy cái gì, anh vẫn chọn tin vào loài người - hay vào Thế Giới. Anh vẫn là thằng nhóc sợ cô đơn, mỗi khi mất đi ai vẫn vừa bất ngờ vừa giận dữ như chưa từng biết đến sự phản bội. Nên hắn ép anh nhìn vào gương, một tay bấu chặt eo thon và một tay thọc vào khoang miệng đối phương, lôi chiếc lưỡi ra rồi tự hỏi liệu có nên kéo đứt nó.

Chuuya muốn phản kháng, nhưng cú thúc bất ngờ từ đằng sau buộc anh phải dừng lại. Dazai, thằng khốn. Anh định chửi thề như thế, tiếc rằng khoang miệng vẫn mở rộng và lưỡi vẫn nằm trên tay Dazai. Hắn cười cười. Nhìn vào gương đi. Nhìn xem cậu đã trở thành thứ gì. Và Chuuya, với cơ thể rải đầy tinh dịch cùng những vết cắn, thấy tay trái Dazai trước vốn đặt trên eo để giữ anh thăng bằng giờ đã chuyển tới trên động mạch cảnh còn tay phải kéo lưỡi bằng hai ngón trỏ và giữa, làm nước bọt tràn mép với mắt Xanh chảy lệ trong khi vẫn chôn chặt dương vật trong người anh. Chân trái anh nâng lên, để chân phải làm trụ; hai tay vẫn bị trói sau lưng; tóc Cam tơi tả từng sợi từng sợi thả xoã. Đứng vững nào. Tôi chẳng muốn giữ người cậu nữa đâu, và nếu cậu ngả nghiêng thì ngón tay này đâm vào động mạch cảnh đấy.

Chuuya cảm nhận hình dáng ngón trỏ thon dài, nếm bằng những nụ vị giác cái vị mặn, ẩm của mồ hôi; cả cái cách móng tay hắn hờ hững đùa trêu trên cổ. Thậm chí anh lờ mờ nếm được vị máu mình trong cái tương lai Dazai thật sự muốn đâm. Máu cũng ấm. Và chắc chắn nếu tên khốn này tiếp tục đưa đẩy thì Chàng Mũ Điệu chẳng trụ được, nhưng nào có chuyện anh cầu xin hắn chứ. Mà với cái tư thế này, nói cũng chẳng được. Giọng Dazai cất lên như vừa tìm được thứ gì khôi hài, cậu đỏ mặt thật đấy. Anh không biết rằng trong một thoáng, Dazai đã thật sự định biến anh trở thành người câm cố làm hề như mình: một kẻ dối trá đi lấy đớn đau pha trò cười, những câu chuyện được kể thì như bánh thiếu mất nhân, miệng thiếu mất lưỡi. Anh không biết rằng trong một thoáng, Dazai thèm khát việc lột sạch da rồi hút cạn máu anh để không còn lại chút Đỏ và Cam nào. Sao hắn đã đánh mất thật thà từ lâu rồi mà tên ngốc thần kinh thô kia vẫn có thể buồn vui, có thể nở nụ cười trong lòng thế giới? Sao chỉ có mình hắn trong những đêm hoặc rạch tay hoặc ve vuốt, hoặc nguyền rủa hoặc tự an ủi bản thân? Sao chỉ có mình hắn trong phòng tắm, đầu bù tóc rối cùng máu hay tinh dịch vương vãi? Sao chỉ có mình hắn thảm hại và ngớ ngẩn và lố bịch và đáng chết và muốn chết và muốn giết và trống rỗng và-

Đêm đó trời vẫn xanh rất xanh.

Anh bỗng chốc cảm nhận được hai bàn tay đặt trên cổ và trên lưỡi mình nơi lỏng. Dazai rút dương vật ra, để đối phương được đứng đàng hoàng trên đất bằng hai chân trần. Tiếng thở dài một lần nữa đậu trên vai Chuuya khi hắn vòng tay qua rồi dụi đầu vào, xương quai xanh và tóc đen và da và anh thấy nhồn nhột. Khoé miệng vẫn lơ lửng treo nụ cười, hắn thì thầm, hơi thở phả vào nóng ấm: Tôi đùa thôi, làm sao tôi nỡ giết cậu được. Chuuya ngoan, cậu đã luôn tin tôi nhỉ? Xoay người lại đi. Và mắt nâu chăm chú nhìn khi hai má anh lại ửng lên một rặng hồng, đúng là một đứa trẻ mà. Cho dù đã chứng kiến bao nhiêu thứ, phá hoại bao nhiêu nơi, cho dù mắt có Xanh thế nào, Chuuya vẫn cứ Cam mãi thôi. Và Dazai, lần đầu tiên, hôn lên mái tóc không mũ của Chàng Mũ Điệu, để những sợi Cam phủ lên hồn hắn. Chúng ta tiếp tục thôi nhỉ, cho bé ngoan lên đỉnh để lần sau bé còn ghé lại làm tình với tôi nữa chứ.

Mẩu hồn xấu xí này sau cùng vẫn không đẹp lên được, như máu hay tinh dịch hay bất cứ cái gì hắn nuốt vào cũng đều chỉ thấy tanh. Vậy nên hắn chưa thể huỷ hoại anh, hắn vẫn cần Cam và Đỏ và mùi hương nhàn nhạt trên tóc Chuuya để thở thêm một chút nữa.

Lần sau, có lẽ là lần sau đi, Dazai tự nhủ.

Rằng một ngày nào đó, hắn sẽ giết anh. Một ngày nào đó, hắn sẽ nuốt trọn Cam, cũng sẽ lóc thịt Xanh rồi lấy xương, bỏ vào hầm thành nước dùng thật đậm vị. Xanh và Cam sẽ chạm vào răng, trôi qua lưỡi, lan trong dạ dày. Chúng sẽ nhuộm hồn hắn một màu ngăn ngắt.

Một ngày nào đó, tự tử đôi với anh.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro