l'appel du vide.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

art by: sango harukawa
warning: lowercase


tôi mơ về một bóng hình
bóng hình hoàng hôn mà tôi nhớ thương năm đó
vẫn là dải nắng ấy
vẫn là biển hồ xanh thẳm ấy
nhưng sao mang nỗi đau thương vô hình?
em đứng đó
nở nụ cười vô hồn nhìn tôi
ánh hồng nơi em rơi nhẹ trên mái tóc
chiếu sáng cả một đại dương đáy mắt em.

ngẩn ngơ,
tôi ngỡ em là thiên thần
một thiên thần nhỏ bé nhưng thuần khiết giữa nơi tăm tối này
em như đoá di nha, xinh đẹp mà cũng thật cao ngạo
tôi muốn em, tôi muốn cái được gọi là yêu thương
là nơi tôi thuộc về
em là nhà của tôi.

nhưng...


chỉ là những cơn ác mộng kéo dài
tôi sẽ chẳng thể nào chạm được vào em
bởi sâu trong tôi là một nỗi ô nhục
đã làm em tổn thương đến nhường nào
vậy thì còn có tư cách gì để chạm đến em?
hỡi thiên thần tôi yêu?
có lẽ
nên để những giấc mơ như một liều thuốc ngủ
giày vò tôi trong sự ích kỷ của bản thân.

[24.9.2002]
anvie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro