[DaChuu/r18] Giao dịch đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi chuông điện thoại vang lên đến âm thứ năm, người ở đầu bên kia cuối cùng cũng nhấc máy, nhưng không chủ động nói gì mà chỉ im lặng chờ người gọi giải thích lý do cho cuộc điện thoại này.

Chuuya cũng không lấy làm ngạc nhiên, mở miệng nói thẳng:

"Thủ lĩnh khốn nạn, nhiệm vụ mà anh giao cho tôi đã sắp hoàn thành rồi." Anh dừng lại một lúc, "Anh...ở Yokohama thế nào rồi?"

"Ừ, mọi việc vẫn diễn ra bình thường."

“Hoàn thành xong rồi thì sớm quay về nhé, Chuuya.”

Giọng nói của tên thủ lĩnh đất cảng trầm thấp khàn khàn, mang theo cả một chút xa cách. Chuuya vô thức nắm chặt điện thoại di động của mình, lực nắm mạnh đến mức như muốn bóp nát nó. Anh mở miệng định hỏi một câu, nhưng lời nói đến miệng rồi lại bị mắc kẹt trong cổ họng. Cuối cùng, anh chỉ đưa ra lời đáp lại lạnh lùng như vẫn thường làm.

"Đã rõ."

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Chuuya hít một hơi thật sâu, trái tim treo lơ lửng của anh hoàn toàn rơi xuống vực thẳm, vỡ vụn thành từng mảnh. Chuuya ngước lên nhìn gã đàn ông đang ngồi trước mặt mình, người đang gác chân tỏ vẻ thư giãn. Gã đàn ông mặc áo khoác xám bắt gặp ánh mắt của Chuuya, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng, hoàn toàn trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt ngày càng tệ của Chuuya.

Chuuya có vẻ như đang hơi do dự, "Anh ấy..."

“Gã đang lừa em, đúng không.”

Người đàn ông nhặt lên phần cuối cùng trong câu nói khó nói của Chuuya, đứng dậy đi về phía cậu trai nhỏ bên Mafia với sắc mặt đang cực kì trầm tệ. Gã đó đặt tay lên vai Chuuya, thì thầm vào tai anh. "Em đã tin tôi chưa? Mọi điều tôi nói đều là sự thật, Chuuya."

Chuuya hơi nghiêng đầu để tránh hơi thở phả vào tai, khó chịu nhíu mày. Anh đẩy tên đàn ông không biết giới hạn này ra rồi đập mặt sau điện thoại xuống bàn. Đúng, Dazai đang nói dối anh, Chuuya hoàn toàn có thể nghe ra, nhưng anh không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy. Còn có điều gì mà cánh tay phải của thủ lĩnh không được phép biết?

Nụ cười của người đàn ông bên cạnh vẫn dịu dàng tao nhã như vậy, vô hại với cả con người lẫn động vật, khiến người ta không cảm thấy có chút đe dọa nào. Giống hệt như khi Chuuya gặp người này trên máy bay riêng của Mafia Cảng, một tên có khuôn mặt (đẹp trai) y chang thủ lĩnh của anh, đang ngồi trên máy bay và vẫy ta chào anh. Chuuya kinh hoàng, đồng thời, tay anh nhanh nhẹn, nắm đấm kèm theo siêu năng lực trực tiếp tiến thẳng vào mặt người đàn ông kia.

Nhưng siêu năng lực đã bị vô hiệu hóa.

Người đàn ông né được nắm đấm của Chuuya và giữ chặt cổ tay anh, anh còn sốc hơn khi nhận ra mình không thể sử dụng siêu năng lực được. Chuuya ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát dáng vẻ của người đàn ông này. Mắt, tóc và băng của gã đều giống hệt người kia, điểm hạn chế duy nhất là gã này mặc trang phục màu xám và luôn nở một nụ cười ghê tởm trên khuôn mặt điển trai này. Dazai của hiện tại sẽ không còn cười với anh như thế nữa.

Đối phương tựa hồ nhìn ra được sự nghi ngờ của Chuuya, rất chu đáo giải thích rằng gã quả thực là " Dazai Osamu" và cũng là thủ lĩnh của Mafia Cảng, nhưng hắn không phải người mà Chuuya biết mà là đến từ một thế giới song song, đến đây vì lý do nào đó.

"Vậy thì" Chuuya Nhai bình tĩnh rút tay lại: “Mi tìm ta có mục đích gì?”

"Dazai" mỉm cười, gã nói, "Chuuya, chúng ta hãy tạo một thỏa thuận nhé."

Về nội dung giao dịch, "Dazai" không đi sâu vào chi tiết. Gã chỉ nói một cách bí ẩn rằng đó là thứ Chuuya muốn ở thế giới này, và gã đã hứa là sẽ không đối xử tệ bạc với anh.

"Tôi chỉ là một tên tội nghiệp vô tình lạc vào thế giới này mà thôi. Đừng lo, Chuuya có thể theo dõi tôi, và tôi cũng không có hứng thú với Mafia bên này. Tôi chỉ muốn đi theo em thôi, được chứ?"

Vẻ mặt ngây thơ như vậy, chân thành cảm động như vậy, khiến Chuuya cũng phải trợn mắt kinh ngạc. Anh cảm thấy những khía cạnh đáng ghét của tên đàn ông này giống hệt tên khốn Dazai của anh, nhưng gã không có vẻ gì là ác ý nên anh quyết định tạm thời giữ "Dazai" ở đây.

Dù sao đi nữa... Chuuya khá tò mò về những bí mật mà "Dazai" nói rằng gã biết về vị thủ lĩnh của anh.

Kể từ khi Dazai trở thành thủ lĩnh, Chuuya nhận thấy mình ngày càng không thể nhìn thấu con người Dazai nữa. Người này đã khiến anh trở thành cán bộ cấp cao có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ thủ lĩnh, Dazai Osamu. Hắn làm vậy vừa là để sỉ nhục vừa là trêu chọc anh, nhưng sự thật là bây giờ họ thậm chí còn hiếm khi cãi nhau, và Dazai thậm chí còn như không muốn nói chuyện với anh.

Đã rất nhiều lần, Chuuya đơn phương bày tỏ sự bất mãn trước thái độ kiêu ngạo của Dazai. Anh không quan tâm đến mối quan hệ giữa cấp trên cấp dưới trong văn phòng mà chửi bới hết người này đến người khác, nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là một tiếng thở dài bất lực từ thũ lĩnh, việc này chỉ càng khiến anh thêm tức giận hơn.

Sự thay đổi đột ngột từ một phía hoàn toàn đẩy mối quan hệ của họ vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Rõ ràng Dazai của trước đây muốn trói buộc anh lại với hắn, với tư cách là cán bộ hàng đầu. Nhưng bây giờ, điều bất thường là Dazai đã yêu cầu anh rời đi khi không cần thiết, thậm chí còn cử anh trực tiếp đến các thành phố khác để công tác, xét đến khối lượng công việc... Nhìn xem, ngay cả khi Chuuya tự mình di chuyển nhanh chóng thì cũng phải mất một tuần mới hoàn thành.

Nhưng theo lộ trình ban đầu kéo dài bảy ngày, với sự giúp đỡ của "Dazai", nhiệm vụ tiến triển rất nhanh, và hầu như mọi việc đều được giải quyết chỉ trong ba ngày, đủ để trở về Yokohama trước thời hạn.

Với sự phối hợp giữa trí tuệ và sức mạnh, Chuuya tưởng rằng mình đã quay trở lại thời điểm sát cánh chiến đấu cùng Dazai. Vô hình chung, anh cũng mất cảnh giác trước "Dazai" rất nhiều. Người đàn ông này có thứ gì đó mà Dazai không thể so sánh được. Gã là người ân cần chu đáo, hoàn toàn không thể soi ra lỗi lầm nào trong công việc hay đời sống. Chuuya tuy không thích người ngoài quá thân thiết nhưng anh vẫn khá vui vẻ, âm thầm nhận sự phục vụ từ "Dazai".

Ví dụ như lúc này, “Dazai” rót cho anh một tách cà phê, sau đó giữ khoảng cách vừa phải, nhẹ nhàng nói: “Chuuya, sắc mặt em trông không được tốt lắm, uống chút gì đó cho bình tĩnh lại nhé?"

Chuuya thản nhiên cảm ơn gã, không do dự uống cạn nửa tách cà phê. Vị đắng không thể làm loãng đi những suy nghĩ hỗn loạn của anh. Nếu lúc đầu Chuuya vẫn còn chút nghi ngờ về những gì "Dazai" nói về thủ lĩnh, nhưng từ sau cuộc điện thoại đó, anh hoàn toàn tin vào những gì gã nói.

“Vậy là hắn thật sự có chuyện muốn giấu ta, cần phải dụ ta đi… Tên đó có âm mưu gì vậy, sợ ta ngăn cản sao? Vậy thì ta phải quay về tự mình xem, xem tên đó rốt cuộc là muốn làm cái quái gì!?"

Chuuya càng nói càng bực. Anh đột ngột đứng dậy, nhưng lại thấy trời đất như quay cuồng. Chuuya ôm trán, thấy tầm nhìn của mình trở nên mờ dần. Nếu "Dazai" không ngay lập tức đỡ lấy eo anh, anh có thể đã ngã ngửa ra ghế sofa mất.

"Không, nếu bây giờ em quay về, em sẽ phá hỏng kế hoạch của gã ta mất." "Dazai" bế Chuuya theo kiểu công chúa rồi đặt anh lên giường khách sạn.

Chuuya vốn đã choáng váng, không thể cự tuyệt hành vi vượt qua ranh giới của đối phương. Khi cơ thể tiếp xúc với chiếc giường êm ái, anh vẫn còn ngơ ngác. Mãi cho đến khi "Dazai" ép toàn bộ cơ thể gã lên, anh mới tỉnh lại. Ít nhất Chuuya cũng đã ở trong Mafia nhiều năm như vậy, anh lập tức đoán được có chuyện gì đó không ổn.

"Mi... đánh thuốc mê ta? Tách cà phê đó..." Chuuya trừng mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút đi.. đừng chạm vào ta...!"

"Được rồi được rồi, em yên tâm đi, tôi là đang thu lợi từ giao dịch."

Vị cán bộ cấp cao của Mafia Cảng giờ lại không thể cử động một ngón tay, anh vẫn còn hơi nôn nao vì hôm qua vừa uống vài chai rượu vang đỏ, giờ còn thêm cả bị đánh thuộc. Lại nói, khả năng kháng thuốc của Chuuya gần như là điểm yếu duy nhất của anh. Anh rất nhanh rơi vào trạng thái chóng mặt, đầu đau như búa bổ còn chân tay yếu ớt vô lực. Chuuya chỉ có thể bất lực nhìn "Dazai" cởi bỏ phần trên cơ thể, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, chắc là vì tức giận.

"Dazai" không nói gì thêm, gã mân mê vuốt ve làn da trắng trẻo của Chuuya bằng đôi bàn tay to thô ráp của mình. Tiếp xúc va chạm từ găng tay da khiến toàn thân Chuuya cảm thấy khó chịu, nói đúng hơn là vừa ngứa ngáy lại vừa xấu hổ. Nếu hỏi người mà anh muốn nghiền nát bằng trọng lực nhất là ai, thì anh hoàn toàn không do dự mà sẽ trả lời là tên khốn trước mặt này.

"Tên khốn...rác rưởi...thả ta ra, ta sẽ giết——"

"Đingdong--"

Chuuya chưa kịp nói xong lời đe dọa, tiếng chuông cửa đột ngột vang chói khắp không gian, phá hủy bầu không khí căng thẳng hấp dẫn giữa hai người. Chuuya vẫn đang do dự không biết có nên gạt lòng tự trọng của mình sang một bên và kêu cứu hay không thì tên "Dazai" kia thay đổi thái độ bình tĩnh trước đó, cau mày khẽ lẩm bẩm.

"Chậc, vào lúc này mà lại..."

Tất nhiên, cánh cửa này sẽ không được mở bởi "Dazai" người có thể tự do di chuyển duy nhất trong căn phòng này, nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, có tiếng khóa cửa vang lên. Một lúc sau, cửa được mở thành công từ bên ngoài, hai người đàn ông có ngoại hình giống hệt nhau đẩy cửa bước vào.

Tiến vào trong là hai gã đàn ông có khuôn mặt y hết nhau, chỉ là người thì mặc đồ vest màu trắng, còn người kia thì toàn màu đen. Chuuya sửng sốt trong giây lát.

....Lại thêm hai Dazai.

“Thích ăn một mình không?” "Dazai" trong bộ đồ trắng vừa mở miệng đã bày tỏ thái độ ác ý.

"Dazai" biết hôm nay mình không thể chiếm Chuuya thế giới này làm của riêng mình nên đã chế nhạo: " Không biết đạo đức của hai người các cậu rớt ở đâu mà lại đến vào thời điểm này nhỉ?"

(để cho dễ phân biệt cũng như sát với bản gốc, mình sẽ giải thích ngay tại đây: Dazai Xám là "Dazai", Dazai Táo là "Shuji" và Dazai 20 vẫn sẽ là Dazai)

Shuji mỉa mai hỏi: "Đánh thuốc thì khác ấy nhỉ?"

"Cậu không biết à? Đây là thỏa thuận giữa hai bọn tôi."

Chàng trai mặc vest đen không tham gia vào cuộc cãi vã, nhưng đôi mắt mờ đục màu diều hâu của hắn dán chặt vào Chuuya đang nằm ngon lành trên giường. Ánh nhìn đó khiến da đầu Chuuya ngứa ran khi anh đang cố gắng điều khiển cơ thể để trốn thoát, Chuuya có ảo giác rằng cơ thể mình đang bị quét sạch bởi đôi mắt của Dazai thiếu niên kia, khiến anh trừng mắt nhìn lại vì không muốn chịu thua kém.

Dazai mỉm cười, bỏ qua Shuji và "Dazai", leo lên phía bên kia giường và chủ động cởi cúc quần của Chuuya.

Hai Dazai còn lại vẫn đang cãi nhau thấy vậy cũng ngừng lại, trong đầu thầm nguyền rủa thằng nhóc xảo quyệt này và quay trở lại tập trung vào món chính của ngày hôm nay. Họ không thể bỏ lỡ món ngon hiếm có này chỉ vì đang cạnh tranh với chính "đồng phạm" được, ngoại trừ việc không thích nhau, họ về cơ bản là cùng một người, lại hiểu ý nhau một cách hoàn hảo. Thế là cả ba người nhanh chóng lột trần Chuuya, chỉ để lại chiếc choker trên cổ anh.

Bên trái có một tên khốn, bên phải có một tên khốn, ngồi trước mặt cũng là một tên khốn đang sờ đùi anh. Ba tên ác tâm gần như vây kín Chuuya, tất cả gã đàn ông này đều trông như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Ánh mắt của cả ba khiến Chuuya theo bản năng cảm thấy bất an.

"Biến đi, không... đừng... mấy tên khốn rác rưởi, cặn bã..."

Chuuya đơn giản là đang tuyệt vọng. Cơ hội để anh trốn thoát trước một Dazai là rất mong manh, chứ đừng nói đến ba. Chuuya lúc này giống như một con mèo vừa được vớt từ dưới nước lên, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước những nguy hiểm xung quanh. Mở miệng định nói vài lời chửi rủa khô khan, nhưng anh không biết rằng vẻ mặt thà chết chứ nhất định không đầu hàng này sẽ chỉ khiến những kẻ săn mồi này càng hứng thú, càng muốn bắt nạt anh thêm.

Ngực của chàng cán bộ phập phồng dữ dội, Shuji nhéo vào hai quả cherry đỏ mọng trên ngực anh bằng đầu ngón tay, vừa ấn vừa vân vê chúng. Bị kích thích đến mức thở hổn hển, Chuuya nhanh chóng cắn môi như vừa nhận ra sự hớ hênh của mình, hai má đỏ bừng đến mức như có thể búng ra máu.

"Chuuya cương rồi, dễ chịu lắm phải không?"

Như Shuji đã nói, gã xoa bóp hai núm vú trên ngực Chuuya bằng những ngón tay mảnh dẻ dường như chỉ thích hợp để chơi piano. Đầu ngón tay hắn lang thang trên ngực Chuuya như thể đang nhảy múa, khiến bất cứ nơi nào hắn chạm vào đều khiến anh cảm thấy ngứa ran. Kích thước dương vật của Chuuya vừa phải, có thể được bọc hoàn toàn trong lòng bàn tay chỉ với vài cú vuốt ve, chất lỏng rỉ ra chảy trên tay Dazai.

Sáu bàn tay to lớn của ba người Dazai thay phiên chạm vào từng nơi trên cơ thể Chuuya, chăm sóc từng điểm nhạy cảm trên cơ thể, đến mức anh gần như muốn gục xuống. Chuuya thấy chóng mặt,  hơi thở cũng ngày càng gấp gáp. Trong nhiều năm nay Chuuya rất hiếm hiếm khi thủ dâm, kiểu kích thích vô cùng tận này khiến anh thấy thoải mái, nhưng anh thật lòng không muốn mình phải xấu hổ trước mặt những tên khốn này.

Nhưng khi ngón tay của "Dazai" thọc vào cái huyệt thịt sau lưng, Chuuya không khỏi buông môi, run rẩy thở gấp, lỗ mật vì căng thẳng cũng theo đó mà siết chặt ngón tay của "Dazai" lại. Nhưng rõ ràng từng đó cũng không thể ngăn cản được ngón tay đang kiên quyết muốn tiến sâu vào tận gốc, và khi đốt ngón tay được đưa vào sâu hơn, "Dazai" xoay ngón tay rồi ấn chính xác vào tuyến tiền liệt.

"Ugh! Ah...!" Chuuya khó chịu bắt đầu vặn vẹo cơ thể đã bị đùa nghịch đến mềm nhũn của mình. Tất nhiên, anh ngay lập tức bị "Dazai" và hai người còn lại trấn áp. Một người ấn đầu gối vào một trong hai đùi của Chuuya, buộc vị cán bộ cấp cao phải mở đùi ra cho họ, sau đó tiếp tục công cuộc trêu đùa dương vật và núm vú đã cương cứng của anh. Không còn chỗ cho những lời chửi bới nữa, chỉ còn lại những giọt nước mắt long, cảm giác vui sướng xen lẫn xấu hổ khiến tim Chuuya đập dữ dội, đôi mắt xanh trong đầy vẻ bất lực.

"Ồ...? Không phải là xử nam nữa. Có vẻ như "tôi" ở thế giới này hơi điên nhưng cũng nhanh đấy. "

"Dazai" có chút ngạc nhiên, ấn đầu ngón tay vào tuyến tiền liệt đã vào trạng thái. Nếu ấn vào nơi nhạy cảm này thì theo bản năng vách thịt sẽ mút chặt ngón tay của như thể đang sợ hãi, tuy hơi khô nhưng phản ứng theo bản năng không thể đánh lừa được. Có lẽ chỉ là do đã lâu rồi không làm thôi.

Chuuya nghe thấy lời này, toàn thân run rẩy. Anh xấu hổ nhắm mắt lại, không muốn biện mình lời nào, bởi vì "Dazai" quả thực đã đoán được trước đây anh đã từng trải qua một lần, và gã đoán đúng người đó là ai. Cái kẻ mang đến cho anh trải nghiệm đầu tiên không ai khác chính là thủ lĩnh hiện tại của Mafia Cảng.

[“Chuuya, chúng ta làm tình được không?"]

Thời điểm đó là một tuần trước khi Dazai nhậm chức. Chuuya nhìn người yêu với vẻ khó tin khi hắn đặt câu hỏi này, rõ ràng là muốn từ chối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sâu của Dazai, anh lại không nỡ. Toàn thân Dazai tràn đầy hưng phấn, trông khá hốc hác, sau khi hỏi câu này lập tức cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đang chực chờ bị mắng.

Chuuya lại mềm lòng, đồng ý lăn lên giường với Dazai. Đây là lần đầu tiên anh quan hệ với Dazai, dường như không có tình yêu, chỉ có những tiếng đâm thúc gợi dục, âm thanh từ hơi thở nóng bỏng và tiếng nước vang vọng giữa hai người. Chuuya bị làm đến mức rơi vào trạng thái hôn mê, anh thấy thoải mái, nhưng anh cũng nhớ rõ ràng rằng trong lần quan hệ tình dục đột ngột ấy, anh và Dazai không có lấy một nụ hôn nào từ đầu đến cuối.

Sau đó Chuuya được cử đi công tác nước ngoài, khi trở về thì được biết Dazai đã giết thủ lĩnh trước đó và chiếm đoạt ghế quyền, trở thành thủ lĩnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Cũng vào thời điểm này, tính tình của Dazai đã có chuyển biến đáng kể, như thể ký ức về cả hai trong quá khứ của hắn đều biến mất, giống như hai người xa lạ. Họ chưa bao giờ nói lời chia tay, nhưng điều đó cũng không khác chia tay là mấy.

"A, Ah..hah..."

Không muốn đạt cực khoái, không muốn xuất tinh.

Ngón tay đã tiến vào cái thứ hai, nới rộng cái lỗ mềm đã lâu không được đút vào, cả dương vật và đầu ngực đều bị tấn công cùng lúc, dần dần khiến Chuuya cảm thấy dễ chịu vô cùng. Vô thức tạo ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng ra khỏi cổ họng, nhưng rồi lại bị chủ nhân dùng hết sức lực chống lại chúng.

Tuy nhiên cơ thể vốn đã nhạy cảm lại phải trải qua thời gian dài kiêng khem, căn bản không thể chịu đựng được khoái cảm như vậy. Một lúc sau, những ngón tay đang hoạt động trái phép trong cơ thể ấn mạnh vào tuyến tiền liệt, khiến Chuuya lên đỉnh, phát ra tiếng thút thít dễ thương. Lượng tinh dịch lớn vừa xuất ra làm ướt phần bụng dưới săn chắc của anh.

Chuuya lộ vẻ mặt đau đớn khi lên đỉnh. Anh biết rằng những gì xảy ra tiếp theo là điều không thể tránh khỏi, tựa như bị bắn một phát thật mạnh vào tim. Giờ đây cả nhân phẩm và lý trí của anh đều tan vỡ, mọi thứ trước mắt dần mờ đi, những giọt nước mắt ấm áp bắt đầu chảy ra từ khóe mắt anh, trượt xuống thái dương.

Đùa kiểu gì vậy chứ, anh thực sự đã lên đỉnh đấy... Rõ ràng là anh bị cưỡng ép, và rõ ràng là anh cảm thấy rất ghê tởm.

"Cút đi... đi chết hết đi..."

Chuuya nghiêng đầu, lặp lại cùng một từ một cách máy móc.

Shuji lau nước mắt cho Chuuya, nói đùa: "Thật tình, xuất nhiều như vậy chắc chắn sẽ rất thoải mái, nhưng cái miệng của em vẫn nhẫn tâm như vậy, quả nhiên đúng như một Chuuya mà tôi mong đợi."

"Dazai"rút ngón tay ra, kéo theo cả một vũng chất lỏng trong suốt, trực tiếp làm ướt tấm ga trải giường màu trắng bên dưới, tạo thành một vòng tròn chất lỏng sẫm màu. "Dazai" cởi thắt lưng, hai người còn lại bất bình, hỏi tại lại là gã vào trước.

“Nghe nói cậu cãi nhau với người nhà, đã hơn một tháng không gặp nhau, sao không để cho tôi làm trước, xem làm sao lấy lòng cún con.” Shuji mỉm cười nói.

"Cậu không cần dạy tôi, tôi có thể tự dạy dỗ cún con này. Vả lại tôi có được cái này là nhờ giao dịch với Chuuya, cậu Dazai đây còn muốn tranh làm đầu tiên?" "Dazai" mỉm cười nói.

“Hơn nữa thì mới có một tháng thôi, tên nhóc vừa mới trưởng thành này đã hai năm không gặp lại bé cộng sự cũ rồi phải không? Đáng thương thật, chỉ có thể ở trong phòng tối không nhìn thấy ánh sáng, chờ đợi phán quyết của mình.”

Dazai không hài lòng sửa lại lời hắn; "Này, còn tệ hơn việc mặc đồ trắng rồi giả vờ liêm khiết à? Thời gian qua tôi vẫn có thể nhìn thấy Chuuya của tôi thôi, từ đâu ra mấy tên không biết điều còn gán cho bọn tôi cái biệt danh ngớn ngẩn... mà hơn nữa, không phải là "cộng sự cũ" mà là "cộng sự"."

Ba người thay phiên vạch trần bí mật của nhau, thoáng qua cũng thấy được tia lửa bắn ra từ mắt họ. Việc này chỉ khiến Chuuya thêm mệt mỏi, đầu óc choáng váng. Anh nghe họ nói chuyện khó hiểu như đang chơi đố, và bởi vì nội dung cuộc trò chuyện của họ như thể đang tranh cãi xem ai nên ăn bánh trước, và việc cả ba nhìn anh bằng ánh mắt giống sói đói, khiến Chuuya càng cảm thấy tuyệt vọng.

May mắn thay, Dazai và những người khác đã nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Rốt cuộc thì, chó con mà họ vô cùng thèm khát đang ở ngay trước mặt, sẽ thật phí phạm nếu nó bị gạt sang một bên vì đấu tranh nội bộ?

“Dazai” dang rộng chân Chuuya, lợi dụng cơ thể dẻo dai vượt trội của anh để trực tiếp ấn đầu gối vào vai anh. Dương vật thô to của gã cọ vào khe ướt át trên mông đối phương, đầu khấc gã dính đầy nước nhầy, sau đó trực tiếp đẩy ra cái lỗ nhỏ đáng thương Chuuya, tiến vào chậm rãi nhưng chắc chắn. Kích thước quá khổ kéo căng da thịt quanh mép huyệt cho đến khi chuyển sang màu trắng.

“Ư…” Chân Chuuya không ngừng co giật. Cảm giác cơ thể bị cưỡng ép mở ra cùng với loại cảm giác xấu hổ không thể phai nhòa khiến anh vừa đau vừa sướng. "Dazai" nâng eo Chuuya lên, để những con mắt xung quanh chiêm ngưỡng nơi hai người kết nối. Nhìn vào những ánh mắt như hổ đói ấy, nước mắt anh chợt ứa ra, không ngừng thở ra hơi thở yếu ớt.

"Không, không……"

Bộ dạng đáng thương này càng kích thích bam muốn tàn bạo của cả ba người Dazai có mặt ở đây, đồng thời không khỏi tăng tốc độ di chuyển lên rất nhiều. Shuji đang giúp Chuuya xoa dịu dương vật đã mềm đi vì đau, đồng thời gã đang dùng tay của Chuuya để thoả mãn vật nam tính của mình. Đôi găng tay da nhỏ đang giữ trục dương vật, nơi các tĩnh mạch đang phát triển mạnh mẽ. Tương phản thị giác mạnh mẽ khiến Shuji không khỏi cảm thấy hứng, gã như bị mê hoặc. Dù cảm thấy rất dễ chịu nhưng Shuji vẫn muốn trực tiếp chạm vào hơi ấm của Chuuya.

Vì vậy mà gã cởi găng tay nhét chúng vào túi, rồi vòng hạ thể của Chuuya vào âm đạo giả để nó di chuyển ra vào trong không gian hình tròn nhỏ. Vóc dáng nhỏ bé của Chuuya khiến tay anh ngắn hơn so với những người đàn ông cùng tuổi, anh không thể giữ toàn bộ dương vật của Shuji bằng một tay, thêm cả việc đang bị gã đàn ông mặc vest xám kia đâm đến mất hết sức lực, nên Shuji là người ấn mu bàn tay của anh để ép nó giữ lấy vật nam tính của gã.

Shuji di chuyển thắt lưng của mình để lấp đầy những không gian không thể tiếp cận khác, đâm vào và ra nhanh chóng hết lần này đến lần khác. Lòng bàn tay non nớt của Chuuya quanh năm được bảo vệ bởi trọng lực và găng tay, bị cọ xát như thế này khiến đầu ngón tay của anh thấy nóng vô cùng. Chuuya theo phản xạ mà nắm chặt tay lại, nhưng loại hành vi vô tình này chỉ khiến Shuji hứng hơn mà thôi.

Dazai chơi đùa với núm vú của Chuuya đã đủ rồi, gã chuyển sự chú ý của mình sang việc đóng mở cái miệng thở hổn hển của đối phương. Hôn Chuuya ở thế giới này sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng trước khi miệng Dazai chạm vào môi Chuuya, anh lập tức nghiêng đầu né tránh. Chuuya như bị hành động này kích thích mạnh mẽ, lắc đầu chống cự, khiến Dazai hơi ngỡ ngàng.

"Không, đừng hôn ta... đừng..." Giọng khàn khàn của Chuuya nghe như một con mèo, nước mắt anh chảy nhiều hơn, khóe mắt đỏ bừng.

Hắn chưa bao giờ thấy một Chuuya trông như thế này, cứ như thể đôi môi này phòng tuyến cuối cùng của anh. Thấy Chuuya mềm yếu như vậy, Dazai, kẻ đào thoát khỏi Mafia Cảng, là người trẻ nhất trong ba Dazai đang có mặt, chỉ vừa mới trưởng thành, vẫn không thể chịu nổi, dù cho Chuuya này đến từ thế giới khác đi nữa. Thế nên Dazai suy nghĩ một hồi, liền chuyển sang giọng dỗ dành.

Dazai chạm vào môi Chuuya, “Vậy thì Chuuya đưa miệng cho tôi, tôi sẽ không hôn cậu, được chứ?”

Chuuya dừng lại việc cựa quậy, vừa thở dốc vừa khóc, quay đầu đi. Anh không đồng ý cũng không từ chối, cắn chặt môi dưới bày tỏ sự không cam lòng. Tuy nhiên, trông Chuuya không có vẻ kháng cự như nụ hôn, Dazai coi đó là lời chấp nhận của anh và quay sang đối mặt với "Dazai". Bắt gặp ánh mắt từ cậu trai trẻ, gã đồ màu xám ngay lập tức hiểu ra, không để tâm tới việc trục thịt vẫn còn kẹt trong cơ thể của Chuuya, gã nắm eo anh rồi xoay lại.

"Ư- ah!?"

Dương vật vốn đã vào sâu, đột ngột di chuyển như vậy thì lại càng vào sâu hơn nữa. Chuuya khẽ hét lên, đùi run lên và rồi xuất tinh. Huyệt thịt của anh co thắt dữ dội sau khi đạt cực khoái, cắn chặt vào hạ thể kia, "Dazai" khó chịu nhíu mày, gã vỗ nhẹ vào mông Chuuya để anh thả lỏng.

Bất ngờ thay đổi tư thế này buộc Shuji phải ngừng sử dụng tay của Chuuya. Nhưng gã không khó chịu vì dù sao cũng đến lượt mình nên gã cởi chiếc găng tay còn lại của Chuuya rồi bỏ vào túi.

Trục thịt cương cứng của Dazai cọ vào môi Chuuya, hắn nâng cằm anh lên buộc anh phải mở miệng phục vụ hắn. Cứ thế dương vật to không kém "Dazai" đâm thẳng vào miệng Chuuya. Chuuya có khuôn mặt nhỏ, miệng cũng rất, việc để thứ to lớn đột ngột đi thẳng vào khiến anh nghẹn đến mức khó cử động lưỡi. Chuuya thấy chóng mặt kèm theo đó là khó thở, anh nhắm mắt lại trong đau đớn, theo phản xạ nôn ọe khi Dazai cố gắng đẩy thứ đó vào cổ họng anh.

"Hmm...miệng của Chuuya mềm lắm, dễ chịu nữa." Dazai khen ngợi anh không ngớt lời. Hắn giữ phía sau đầu của Chuuya và dí vào sâu hơn. Chuuya chỉ có thể phát ra tiếng nghèn nghẹt, chóp mũi nhỏ giật giật, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, trên gương mặt xinh đẹp của anh cũng đã dính đầy chất lỏng bẩn thỉu. Chuuya không còn thời gian để quan tâm đến hình ảnh của mình, tỉnh táo trong tình huống này là một điều xa xỉ.

Đầu khấc to lớn đi sâu vào cổ họng, Chuuya ngoài cảm thấy khó chịu ra thì liên tục có phản ứng giả nôn mửa. Dazai nheo mắt lại, tận hưởng cảm giác mát xa do phản xạ mang lại. Hắn ấn vào gáy Chuuya ngày càng mạnh hơn, gần như ấn mũi anh vào háng hắn.

Thời gian trôi qua mọi thứ mỗi lúc trở nên mờ mịt. Lần đầu tiên Chuuya ước gì cơ thể mình yếu hơn để bị đám khốn nạn này làm cho bất tỉnh. Tuy nhiên, anh biết mình vẫn chưa đạt đến giới hạn và vẫn phải tiếp tục chấp nhận sự tra tấn này. Bị cưỡng ép dùng lưỡi liếm dương vật, Chuuya cảm thấy tê dại, khóe miệng giật giật đau xé, lòng bàn tay bị cọ xát đến nóng bừng không chịu nổi thêm với đó là khoái cảm ở phía sau khiến huyệt đạo không ngừng chảy nước ra, hạ thể của Chuuya cũng chảy ra dịch trắng đục, vừa đau vừa sảng khoái.

"A... a, ưm...!"

Chuuya nhận thấy dương vật trong cơ thể mình đã chạm vào điểm nhạy cảm, anh choáng váng co người lại thành một quả, như thể làm vậy sẽ chặn lại được cái thanh sắt nóng hổi trong người anh. “Dazai” không cho phép, gã ôm lấy eo anh, buộc anh thẳng lưng và tiếp tục đâm thúc không ngừng ngừng. Gã đâm sâu  cho đến khi hai miếng thịt mềm bên trong bị dương vật đánh bật ra, đầu trục chiếm trọn khoang mật ngọt.

Cái miệng nhỏ xinh bên trong bị cưỡng ép tiếp nhận vật lạ, lúc đó mọi giác quan dường như đều tập trung lại. Chuuya hét lên, cơ thể co giật không kiểm soát.

Đôi mắt ẩn dưới mí vô thức trợn lên, tai ù đi, loại khoái cảm đáng sợ gần như xâm chiếm tâm trí Chuuya, thân dưới run rẩy xuất ra tinh dịch mỏng manh, theo sát đó là một dòng nước màu vàng nhạt. Chất lỏng từ trong lỗ thịt nhỏ chảy ra, cho đến khi không thể khống chế được, chảy xuống một chân, làm ướt đẫm chăn bông bên dưới.

"Dazai" và Dazai chiếm giữ hai phía của Chuuya gần như xuất từ tinh cùng một lúc. Huyệt thịt và miệng của Chuuya chứa đầy tinh dịch tanh nồng, còn Shuji xuất tinh trực tiếp vào đuôi tóc của Chuuya. Gã cảm thấy hạnh phúc khi nhìn mái tóc cam mà gã thương nhớ giờ đây nhuộm đầy tinh dịch của mình, hài lòng lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.

Khi được thả ra, Chuuya ngã xuống giường ho khan, cuộn tròn người lại, cố gắng dùng thân thể chặn lại đống hỗn độn phía dưới. Tên khốn nạn trước mặt anh xuất tinh quá sâu, trong miệng lúc này tràn ngập mùi tinh dịch vì bị buộc phải nuốt xuống. Chưa kể cả trứng lẫn gà trống của tên khốn to lớn đằng sau, nó khiến bụng anh đau nhức, tê rần, những chỗ sâu bên trong nơi nó chọc vào vẫn đang co rút do tàn dư của cực khoái.

"Ồ...Cơ thể dâm loàn này phản ứng tuyệt thật, hình như em cũng đang tận hưởng việc bị cưỡng hiếp đấy bé con. Dâm đãng thật." "Dazai" cười nói, không thương tiếc chỉ ra tình huống ẩn giấu dưới cơ thể Chuuya, dùng tay banh mở cặp mông sưng đỏ của đối phương, nhìn dòng nước đục màu trắng chảy ra từ cái lỗ đỏ tươi.

“Vậy thì tiếp tục hoàn thành những gì em phải làm nào, Chuuya.”

“Thương vụ” này chỉ mới thực hiện được một nửa.

Nằm trên tầng cao nhất của Port Mafia, căn phòng ẩn chứa những bí mật đen tối, vụ thủ lĩnh trẻ nhìn chằm chằm vào gã trai trẻ bị đánh đập trên màn hình giám sát. Đây là nguồn sáng duy nhất trong văn phòng tối tăm, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt có chút mệt mỏi của hắn, Dazai nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt bình tĩnh của ấy như đã đưa quyết định.

Đã đến lúc thực hiện bước cuối cùng.

Ngay lúc này đây, Dazai không hề hối hận, mọi tiến triển đều diễn ra đúng như hắn mong đợi. Dazai đưa ra quyết định mà không cho bất kỳ ai cơ hội hối hận, kể cả chính hắn. Nếu nói thứ mà hắn do dự duy nhất là không thể nói lời từ biệt với người ấy.

Vì vậy khi nhìn thấy cuộc gọi video từ Chuuya, Dazai có chút ngỡ ngàng, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình. Bản thân Dazai cũng không ngờ tới lúc này lại nhận được cuộc gọi từ người ấy. Hắn vốn tưởng rằng cuộc gọi cách đây không lâu là đã đủ tạo khoảng cách với Chuuya, không ngờ tới anh lại muốn gọi lại cho hắn trong một thời gian ngắn như vậy

Tài khoản công việc của Chuuya rất sạch sẽ, avatar vẫn là mặc định, họ tên của anh được viết bằng màu trắng trên nền đen sẫm. Dazai nhìn chằm chằm vào đoạn video bất ngờ, không kết nối cũng không cúp máy, chỉ im lặng. Nhìn chằm chằm vào chàng trai mà hắn không đủ can đảm để gặp mặt lần cuối, chỉ dám nói lời từ biệt trong im lặng.

.

Lạ thật…” Dazai cảm thấy lo lắng khôn tả.

Video không bị treo do sự sắp xếp của Dazai bên kia, gã ấy đã mở kết nối vào giây phút tiếp theo. Dazai không có thời gian để ngạc nhiên, thứ tải nhanh hơn hình ảnh chính là âm thanh, có tiếng khóc ngọt ngào mềm mại như kẹo bông, kèm theo đó là tiếng nước nhóp nhét, và mái tóc màu cam xuất hiện ở góc màn hình vuông.

Dazai ngay lập tức nhận ra nguồn gốc của tiếng rên rỉ, nó đã quá quen thuộc, là người mà hắn đã mơ về suốt bảy năm. Khi màn hình nhảy lên, chiếc mặt nạ mà hắn đéo đã lộ ra những vết nứt, không thể che giấu được vẻ mặt đờ đẫn thường ngày.

"...Chuuya?"

"Hah? Nghe rồi này."

Hình ảnh màu cam chỉ tồn tại trong giây lát, sau đó một nửa màn hình đã bị người khác chiếm trọn. Dazai cầm máy tính xách tay của Chuuya, chào thủ lĩnh Mafia, kẻ đang có vẻ mặt chết lặng phía bên kia mà hình.

Dazai hướng máy ảnh vào Chuuya bên dưới. Cần cổ xinh đẹp bị cắn tạo vết, xương quai xanh bị trồng chi chít dâu đỏ, ngoài ra còn có nhiều chất lỏng dính trên cơ thể của chàng trai tóc cam kia. Ngoài chàng trai trẻ lúc đầu, còn có hai gã đàn ông trong bộ vest cao cấp vây quanh chó con của hắn.

Dazai nhìn vào máy tính đến mức quên chớp mắt. Hắn thở gấp, giơ tay chạm vào màn hình, như thể có thể chạm vào Chuuya của hắn, cái màn hình đã giam cầm cún cưng của hắn.

"Đây là chó con của anh phải không? Nhưng hình như anh không cần nó nữa thì phải. " Người lồng tiếng Dazai nói, phóng to khuôn mặt của Chuuya. Dazai biết ý gã kia là, đầu ngón tay của gã bấu chặt vào ghế, tức giận đến mức giọng nói run rẩy. Không trả lời, hắn vặn lại:

"Còn nhóc thì sao? Cũng không phải là bỏ rơi em ấy à?"

"Chỉ là đang tìm tự do mà thôi, sớm muộn gì bọn này cũng gặp lại nhau. Hình như chỉ có anh Dazai đây mới thật sự có ý định bỏ rơi người ta thì phải?"

Vị cán bộ cấp cao không nhìn ra được dáng vẻ kiêu hãnh trước đó. Mái tóc cam của anh bơ phờ dính vào da đầu, đầu lưỡi thè ra, cơ run rẩy vì những chuyển động thô bạo. Những giọt nước mắt khô nhanh chóng được lấp đầy bằng những giọt nước mắt mới, đôi mắt xanh xinh đẹp dần mất đi tiêu cực nhìn về phía hư không. Nếu đâm sâu, anh sẽ khóc đến mức khó thở, nếu đâm nông, anh sẽ cảm thấy khó chịu, khẽ rên rỉ. Quả thực là một cảnh tượng gợi tình, nhưng Dazai chỉ cảm thấy đau lòng tột độ. Những chiếc đinh gỉ sét từng chiếc một cắm vào trái tim hắn, rút chúng ra rồi, máu gỉ rỉ ra khiến hắn đau đớn gấp vạn phần.

“Chuuya, nhìn này, đây là Dazai của cậu.”

Má của Chuuya bị "Dazai" véo,  buộc anh phải nhìn vào màn hình. Chuuya choáng váng, mắt anh bị lóa mắt bởi ánh sáng trước mắt. Sau khi chớp mắt cho nước mắt trôi đi, Chuuya bị người trên màn hình làm cho sợ hãi, đồng tử co rút lại. Anh ngay lập tức bắt đầu vùng vẫy tuyệt vọng, sau khi bị đánh thuốc mê, sức phản kháng của Chuuya hoàn toàn bằng không, cộng với việc bị cưỡng ép chịch lâu như vậy, lực áp chế anh bây giờ chẳng khác gì véo da cổ một con mèo con. Chuuya nhanh chóng bị đánh bật trở lại hình dáng vẻ đầu bởi vài cú đâm của Shuji.

"Ah, a... đừng nhìn em, thủ lĩnh..."

Dazai không thể nói được, bất lực thấp giọng gọi tên Chuuya. Hắn cố gắng hít thở đều đặn, bình tĩnh lại rồi kiểm tra vị trí tín hiệu liên lạc. Trong khi chờ xác định được vị trí của Chuuya, hắn chỉ có thể vô vọng nhìn Chuuya bị cưỡng hiếp.

"A, đáng thương làm sao... Chuuya, em có muốn gọi tên đó tới không?" Shuji mạnh mẽ xuyên vào đại tràng, đưa tay lên ôm lấy phần bụng dưới căng phồng, nơi đang hiện hữu cậu bạn của hắn rồi xoa ấn xuống phía dưới. Chuuya bị lực đẩy này làm cho cồn cào trong bụng, quay đầu sang một bên nôn khan  Đùi Chuuya run lên, kẹp chặt quanh eo Shuji, chất lỏng liên tục rỉ ra từ hạ thế yếu ớt của anh.

Shuji cúi đầu nhìn Chuuya đang tuyệt vọng, "Gọi thủ lĩnh của em đến cứu em đi" Gã lại nở nụ cười rạng rỡ, nói thêm: "Nếu không, em có thể cầu xin anh cũng được, anh sẽ dừng lại, dù sao thì anh cũng rất thích em."

Chuuya không lựa chọn giữa việc nhờ giúp đỡ hay thể hiện mặt yếu đuối. Dù tay yếu nhưng anh vẫn dùng hết sức đẩy vai Shuji, đôi mắt xanh trong đã đỏ hoe vì khóc đang lộ rõ ​​vẻ tức giận. Shuji tin chắc rằng nếu còn sức lực, Chuuya chắc chắn sẽ không ngần ngại cắn đứt cổ gã.

Vì vậy, gã nắm lấy cổ tay Chuuya rồi kéo nó vào ngực anh, trước ánh mắt kinh ngạc xen lãn giận dữ của đối phương, gã điên cuồng thúc vào mông anh, mỗi lần vào là một lần nó sâu hơn. Chuuya gào thét thảm thiết đến bật khóc nức nở. Anh nâng cổ lên, há miệng hít thở, huyệt đạo co thắt dữ dội, chênh lệch kích thước cơ thể khiến eo của anh lơ lửng trên không, tất cả đều bị đùi của Shuji nâng lên chỉ để lại vai chạm vào giường.

"Agh, hức...ah...sâu quá..."

"Em có cầu xin tôi không?"

"Biến đi..."

“Thật là một chú chó nhỏ trung thành.” Shuji lẩm bẩm một mình, ngón tay chạm cần cổ đã chi chít vết cắn hôn của Chuuya.

“Nhưng dù có vẫy đuôi thế nào cũng không nhận được phản hồi. Chuuya sống những ngày này đau đớn lắm, phải không?”

"Thằng chó kia mày đang làm cái đéo gì thế!" Thủ lĩnh Dazai đập bàn đứng dậy, gã hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình, gào đến mức vỡ giọng. Hắn không có thời gian quan tâm đến việc chiếc ghế văn phòng va vào đồ đạc phía sau, hắn muốn lao vào màn hình video để bắn ba phát vào đám súc sinh chết tiệt đó.

"Chuuya! Chuuya!"

Những ngón tay gã vòng quanh chiếc cổ thon thả, từ từ siết chặt cho đến khi khí quản bị nén hoàn toàn. Shuji cho phép Chuuya "gãi" mu bàn tay bằng móng tay của anh mà không làm giảm lực tác dụng lên phần thân dưới của anh. Va chạm điên cuồng làm bụng dưới và chân của Chuuya co giật. Ảo giác như sắp bị khuấy đảo nội tạng bên trong, bắp chân bất lực đá vào ga trải giường, miệng yếu ớt kêu la.

"Chuuya, để tôi giúp em"

Chuuya nhắm chặt mắt lại, als lực nội nhãn tăng cao khiến anh chóng mặt. Anh không thể từ chối hay trốn chạy., chưa bao giờ anh thấy tuyệt vọng đến thế. Chuuya yếu ớt cào vào cổ tay Shuji, nhưng gã  đàn ông này rất nghiêm túc, anh cảm nhận được sát khí từ lực tay của gã, người này thực sự muốn bóp cổ anh đến chết trên giường.

Thủ lĩnh ... thủ lĩnh, Dazai, vẫn đang nhìn anh.

Chuyya chảy nước dãi khắp cằm, đôi mắt mờ đục đi, trông anh dường như sắp chết vậy. Chuuya không còn nghe thấy bất cứ điều gì, không thể nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ còn lại nỗi đau nghẹt thở xen lẫn khoái cảm. Chuuya hai mắt trợn lên, bắp chân vung lên cao thành một đường thẳng kéo dài trong không trung, anh đã đạt cao trào khi sắp chết.

Bàn tay chống cự dần dần mất đi sức lực rồi trượt xuống, lý trí trong đầu anh sụp đổ. Thân ảnh mà anh muốn dựa vào, người mà khiến anh cảm thấy thoải mái nhất hiện lên trong ý thức, Chuuya há miệng nói.

"Cứu em...Dazai..."

Lúc này tín hiệu đã bị hỏng, thủ lĩnh Dazai liếc nhìn tin nhắn được ghi ở địa chỉ trên điện thoại di động, cầm áo khoác lao ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại


-

Dazai ngồi ở phía sau chờ đổi chỗ. Sau khi đưa máy tính cho "Dazai ", hắn không còn muốn liên quan gì đến gã nữa. Hắn chỉ hơi cau mày trước hành động bóp cổ Chuuya của Shuji, thầm nghĩ "mình" quả thực là một con thú đội lốt người thích loại chuyện này. Nhưng dần dần Dazai nhận ra có điều gì đó không ổn, thời gian bóp cổ quá dài, người ở dưới không có thời gian để thở. Dazai nhìn Chuuya vẫn đang đá chân loạn xạ, rồi từ từ chậm rãi, sau đó lại giơ lên cao rồi cuối cùng là rơi xuống giường, bất động.

Giống như đã chết.

"Cứu em với...Dazai..."

Tim Dazai lỡ nhịp. Hắn lao tới và hất văng cơ thể của Tsujima ra. Dazai ôm lấy Chuuya, bảo vệ anh trong lòng trong khi chĩa khẩu súng lục vào giữa đầu Shuji.

Không khí bị ép vào khí quản, Chuuya yếu ớt ho khan. Dazai giúp anh bình tĩnh lại, mộtmặt còn nhìn Shuji một cách cảnh giác và hỏi,

"Anh định giết Chuuya à? Anh điên cmnr!!"

Shuji đã xuất tinh xong, cũng không để tâm vì bị cắt đoạn. Gã chậm rãi lau phần dưới cơ thể, kéo khóa quần áo rồi chỉnh đốn lại trang phục bản thân. Gã thừa nhận không chút do dự: “Ừ.”

"...Nhưng nhóc không nghĩ Chuuya sống rất mệt mỏi sao?"

"Có mệt hay không thì cũng không đến lượt của anh, Đừng quên, đây không phải Chuuya của anh, "chó con" của anh đã mất từ ​​lâu rồi."

Bị chọc thẳng vào chỗ đau, khuôn mặt Shuji tối sầm lại. Gã nhìn lại bản thân lúc trẻ, có thể tên nhóc sẽ lặp lại tương lai này một lần nữa, hoặc có thể mở ra con đường mới. Gã lắc đầu, để lại lời nhắn.

“Tốt nhất nhóc nên bảo vệ em ấy đi.”

"Lo cho việc của mình trước đi." Dazai cười khẩy.

"Dazai" ở một bên đang xem kịch, giao dịch sắp kết thúc, tâm tình rất tốt, quyết định quay lại dỗ dành con chó con của gã. Về phần “giao dịch” còn chưa hoàn thành, gã mỉm cười với Dazai, đứng dậy và đi theo Shuji rời đi, chỉ để lại Dazai và Chuuya ở cùng nhau.

Nhìn hai tên đồng phạm phiền phức rời đi, Dazai thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào lưng Chuuya, thầm chửi rằng sau này mình sẽ không bao giờ giống hai người đó. Gã mặc áo trắng đó, từ ngày cún con của gã chết, suốt ngày điên điên khùng khùng. Rõ ràng rồi, vừa rồi chính gã thừa nhận định giết Chuuya, cho rằng Chuuya cần được giải thoát.

Về phần gã mặc đồ xám, không quá lời khi nói rằng gã là người đứng trên đỉnh cuộc sống, trọn vẹn cả sự nghiệp lẫn tình yêu. Ngay cả một người không có động lực như Dazai cũng có chút ghen tị. Có thể thấy rằng đối phương cũng yêu Chuuya, nhưng loại tình yêu này lại nhằm vào Chuuya trong thế giới của riêng gã.

Đối với Chuuya ở đây, có tình yêu, nhưng không nhiều. Có thể thấy từ hành vi vừa rồi của gã “Dazai” ấy, người đang ngồi gần Shuji, có thể nhìn thấy ý định của Shuji, nhưng gã không bước tới để ngăn cản. Có lẽ gã này chưa từng thấy Chuuya trong tình trạng này, nên sinh ra loại cảm giác phấn khích.

Nếu không phải hắn tiến tới ngăn cản, người này có lẽ đã để Shuji bóp cổ Chuuya đến chết, sau đó bắn Shuji để trả thù cho Chuuya.

"Ahem, khụ khụ.."

Chuuya dần dần tỉnh táo lại, cổ họng anh đau rát, mùi tanh vẫn tràn ngập trong miệng anh. Chuuya phản kháng khi Dazai ôm anh trong tay như thế này, thấy không thể lay chuyển Dazai nên quay đầu và cắn mạnh vào vai gã. Dazai nhìn vết cắn không đáng kể trên vai mình, bất lực thở dài, an ủi Chuuya rồi nói.

"Cả hai đều đã đi rồi, chỉ còn lại chúng ta thôi. Tôi sẽ không làm gì cậu đâu, Chuuya."

Có còn quan trọng à, cứ nói vậy thì việc nhét dương vật của gã vào miệng anh sẽ cứ thế mà phủi đi chắc? Chuuya khinh thường nghĩ, rồi bỗng thế giới lại quay cuồng lần nữa. Khi Chuuya tỉnh lại, anh lại một lần nữa bị đè xuống giường, Dazai cúi đầu nhìn anh, với vẻ mặt ngây thơ vô tội, còn dương vật cương cứng của gã cọ vào gốc đùi, mặt Chuuya lập tức tối sầm.

Nhìn xem, hóa ra gã cũng chẳng khác đám kia là bao.

Dù vừa thoát chết nhưng Chuuya vẫn không có dấu hiệu mất đi khả năng phản kháng, nhe răng với Dazai, “Đồ khốn…tránh ra cho ta.."

"Chuuya, cậu không tò mò à? Chuyện nội bộ mà gã "Dazai" kia vẫn chưa nói cho cậu biết... Tại sao thủ lĩnh của cậu lại như vậy, tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi?"

Thiếu niên Dazai nhìn xuống vị cán bộ đáng thương kia, dùng đầu ngón tay ấn vào bụng dưới của Chuuya, “Để tôi xuất tinh vào trong, tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện.”

"Cứ coi nó như là một thỏa thuận bổ sung đi."

Lực đẩy của Chuuya dịu lại, anh ngước lên nhìn mặt Dazai để xác nhận độ tin cậy trong lời nói của tên đàn ông này. Tinh dịch từ phía sau chảy ra, hơi lạnh chảy khắp khe mông, Chuuya mím môi, nắm chặt lấy cổ áo Dazai ... Dù sao thì bây giờ anh cũng đã thành ra như thế này, không thể bỏ lỡ thêm một lần nào nữa. Cuối cùng, anh buông cổ áo gã xuống, đặt cẳng tay lên mặt, nói nhỏ:

"Chấp nhận thỏa thuận."

Dazai mỉm cười nhướng mày, nhấc đùi Chuuya lên, nhét ngón tay vào huyệt thịt đã sưng đỏ rồi lấy tinh dịch ra khỏi người bạn tình trước. Chỉ khi nó gần như sạch thì hắn mới chịu nhét vào. Chuuya đè nén giọng nói, tay nắm chặt ga giường rồi buông ra. Khi toàn bộ hạ thể của Dazai tiến vào, Chuuya dùng hai cánh tay che kín toàn bộ khuôn mặt, nghĩ rằng sẽ sớm qua thôi, sẽ sớm qua thôi.

"Chuuya, nhìn tôi này?" Dazai đặc biệt không hài lòng với hành vi giả chết của Chuuya. Gã cưỡng chế dang rộng cánh tay của Chuuya như một đứa trẻ.

"Còn có giọng nói, tôi muốn nghe giọng của Chuuya nữa cơ."

Dazai nâng cơ thể mềm yếu của Chuuya lên ngồi lên người mình, anh rên rỉ, bực bội đẩy má cậu trai trẻ đang dần áp sát mình ra, "...tên khốn này, ta đã bảo mi chỉ được phép đụ thôi, đừng có làm mấy việc không cần thiết."

“Hung dữ thật đó…”

Dazai tính toán rằng thời gian để vị thủ lĩnh đến đây chỉ đủ cho một lần quan hệ chóng vánh. Gã tựa cằm vào bờ vai gầy của Chuuya, cố định eo anh rồi ấn xuống. Trọng tâm không ổn định khiến Chuuya chao đảo, buộc phải ôm cậu trai trẻ trước mặt, mật ngọt sâu bên trong dễ dàng chứa dương vật to lớn, mở miệng muốn nói nhưng cũng chỉ thốt ra một tiếng nức nở khàn khàn, rồi choáng váng tựa vào ngực Dazai.

"Cậu còn có thể xuất tinh được không?"

"Phiền phức...có..." Chuuya im lặng. Dazai hài lòng liếm vết đỏ trên cổ Chuuya, dùng răng nhẹ nhàng chà xát da thịt non mềm.

Bụng dưới lúc này đã căng phồng vì chứ hạ thể của Dazai. Ruột tê co lại, theo bản năng mút lấy vật to lớn. Khi Dazai thúc vào vào bên trong Chuuya, âm thanh giao hoan nhóp nhép vang vọng khắp căn phòng. Khác với nụ hôn nhẹ nhàng lên cơ thể, tốc độ của Dazai rất nhanh. Gã rút ra một chút sau đó liền mạnh mẽ đứa nó trở lại hang nước ấm nóng, cưỡng ép những giọt nước mắt sinh lý trực trào trong mắt rơi xuống.

Dazai vén mái tóc ướt của Chuuya lên, nhìn vào đôi mắt lơ đãng ấy

"Chuuya, cậu có biết [The Book] không?"

Khi thủ lĩnh Dazai đến nơi, cảnh tượng phía sau cảnh cửa khiến hắn trợn trừng mắt.

Hai chân của Chuuya banh rộng hướng về phía cửa. Chó con của hắn đang bị gã đàn ông trông giống hệt hắn đụ. Hai chân banh rộng, nơi hai người giao hợp cũng lộ rõ trước mắt hắn. Chuuya, người đã bị chịch đến cao trào, chỉ di chuyển một chút liền có thể kéo ra một lượng lớn chất lỏng trong suốt, dịu êm rơi xuống giường.

"Anh đến rồi, cún con này ngon lắm."

Chàng trai mỉm cười khiêu
khích, nâng chân Chuuya lên. Dương vật đã mềm đi cuối cùng cũng chịu rời khỏi huyệt thịt sưng đỏ đến đáng thương, tinh dịch vì không còn vật cản mà ồ ạt chảy ra ngoài. Bóng dáng Dazai từ từ biến mất, khiến Chuuya đang nửa tỉnh nửa mê yếu ớt ngã xuống mép giường.

Dazai vội vàng chạy đến đỡ kịp lấy Chuuya, nhìn cơ thể nhỏ bé của người thương không còn chỗ da thịt nào lành lặn, đặc biệt là chi chít vết tím xanh trên cổ, mắt Dazai lập tức đỏ bừng. Tạ ơn trời, Chuuya của hắn vẫn còn sống. Dazai sợ, hắn sợ rằng khi đến nơi chỉ còn lại thân thể lạnh ngắt của Chuuya.

Dazai muốn ôm chặt Chuuya nhưng lại không dám ôm quá chặt. Chuuya bây giờ trông thật mong manh, như thể trong anh chỉ còn lại chút hơi tàn yếu đuối. Tựa như hoa tuyết mùa đông, vô tình chạm vào liền vỡ tan.

"...Thủ lĩnh?" Chuuya ngước mắt lên nhìn thân ảnh quen thuộc. Anh đưa tay lên chạm vào má đối phương thì cảm thấy tay mình ươn ướt. Dazai của anh thực sự đã khóc rồi kìa.

Chuuya khẽ thở dài, "Dazai à."

Cơ thể của Dazai cứng đờ, hắn lúng túng, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay mình áp lên bàn tay của Chuuya, hắn nghẹn ngào: "Là anh đây, Chuuya...là anh đây."

Chuuya nhìn mặt hắn hồi lâu, "Đừng khóc... Đồ ngốc này, đi lấy áo khoác cho em."

Dazai ngoan ngoãn vâng lời, không tra hỏi bất cứ thứ gì. Nếu bây giờ Chuuya muốn đánh hắn, hắn hoàn toàn sẵn lòng. Trong số quần áo vương vãi trên mặt đất, chiếc áo khoác mà Chuuya nói bị ép xuống đáy. Nó ở rất gần nên Dazai lấy nó chỉ bằng một cú kéo.

“Những thứ bên trong túi ẩn là dành cho anh.”

"Chuuya...cái này?"

Đó là hai cặp nhẫn bạch kim sang trọng, không có trang trí đặc biệt gì bên ngoài, nhưng khi nhìn vào bên trong nhẫn sẽ thấy bên trong ấy khắc hai cái tên, đó là Dazai OsamuNakahara Chuuya. Dazai trợn tròn mắt, dường như tuyến cuối cùng trong lòng hắn cũng đã tan vỡ, nước mắt không những không ngừng rơi mà còn chảy ra dữ dội hơn, rơi vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hắn. Dazai bối rối nhìn Chuuya.

“Bốn năm trước em đã muốn đưa nó cho anh vào ngày hôm đó, nhưng không ngờ anh, tên khốn nạn này, tự dưng biến thành một con người hoàn toàn khác, không cho em cơ hội để đưa... Có hơi muộn thật, nhưng cũng không còn quan trọng nữa rồi."

“Em biết tỏng kế hoạch của anh rồi.” Chuuya lau nước mắt cho Dazai bằng giọng trầm khàn, "và bí mật về [The Book]."

"..."

Chuuya đặt tay Dazai lên cổ mình, cái cổ đầy vết xanh tím được bàn tay to lớn của hắn che lại. Anh dùng mạng sống của mình làm vật đánh cược, bình tĩnh đưa cho Dazai một câu hỏi mà buộc hắn nhất định phải có câu trả lời.

Chúng ta sẽ tiếp tục hoàn thành kế hoạch này rồi chết cùng nhau… hay giấu đi sự rồi thật tiếp tục chung sống.

Anh sẽ chọn gì đây, Dazai?

"Thật là..." Dazai chớp mắt lau nước mắt, đeo nhẫn cho cả hai, sau đó kéo Chuuya lại, ngoan ngoãn đặt một nụ hôn muộn màng lên môi anh, điều mà hắn đã bỏ lỡ bốn năm trước.

"Để Chuuya phải hy sinh mạng sống của mình vì tình yêu này, anh tuyệt đối không cho phép. "

“Vả lại, anh cũng đã chuẩn bị nhẫn cho em nè Chuuya…”

"Hả? Tên ngốc nhà anh thật là.."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro