3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

"Dazai vừa nhảy xuống sông và kết cục như thế này à? Không phải là bị thứ gì đó tấn công hay nhìn thứ gì độc lạ rồi bị kích thích à?"

Nói xong câu cuối cùng, Chuuya cũng có chút tiếc nuối. Bản thân Dazai cũng đủ "độc lạ" rồi, còn ai có thể hơn hắn nữa chứ. Yosano lắc đầu:

"Kunikida-kun sẽ không nói dối, và sự thật chứng minh rằng Dazai thực sự đang ở trong trạng thái bị sốc kéo dài. Nói cách khác cậu ta hiện đang ở trạng thái thực vật, cũng không biết khi nào tên này sẽ tỉnh lại nữa. Có lẽ phải một thời gian nữa, hoặc có thể là cả đời cũng không tỉnh lại."

"Cậu là người thân của Dazai nên hãy ở lại chăm sóc cậu ta."

Yosano mở cửa rồi đi xuống cầu thang.

Chuuya bước vào, trong phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn gỗ đầu giường, thậm chí cả một chiếc ghế cũng không có. Chuuya nghĩ ngợi rồi ngồi ở bên giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Dazai.

Dazai nằm trên giường, giống như một con búp bê tinh xảo vô hồn, lông mi rất dài, đuôi hơi vểnh lên, đôi mắt hai mí xinh đẹp kéo dài theo vòng cung mắt thẳng lạnh lùng. Chuuya thăm dò hơi thở của Dazai, luồng không khí ấm áp ổn định lướt qua ngón tay anh, để lại một chút ảo giác lạnh lẽo. Chuuya thu tay lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chuyện này rốt cuộc là gì chứ? Rõ ràng là sắp ly hôn mà..

Chuuya xin phép Mori được nghỉ một buổi chiều. Khi được hỏi tại sao, anh chọn cách nói sự thật. Mori hiểu rằng Dazai sẽ luôn ở trong trái tim Chuuya, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi ông không đồng ý, Chuuya cũng sẽ không còn tâm trí làm việc. Mori đã từng nhắm mắt làm ngơ trước tình yêu của họ, hiện tại ông vẫn giữ thái độ thờ ơ và lặng lẽ chấp nhận sau một thời gian ngắn tìm hiểu.

"Hừ..."

Chuuya thấy buồn ngủ, đêm qua anh không ngủ, suốt cả nửa đêm nhìn Dazai rồi nhìn vào bản thỏa thuận ly hôn mà hắn kí vào. Dazai quả quyết không có chút do dự nào, như thể cuối cùng hắn cũng mặc xong bộ quần áo cũ đã lâu không mặc, đôi giày cũ cũng bị ném đi.

Có lẽ Dazai chưa bao giờ sợ Chuuya rời đi.

.

Dazai mở mắt, ngồi dậy xoa xoa thái dương đau nhức, ánh mắt mơ màng nhìn vào người đang đè lên chân mình. Chuuya đang ngủ say ở cuối giường, nhỏ nhắn đáng yêu. Giống như một con mèo màu cam, Dazai nghĩ vậy. Hắn nhìn Chuuya cười mỉm, sau đó đứng dậy bế Chuuya lên rồi nhẹ nhàng đặt anh vào trong chăn.

Vậy ra thứ mà Chuuya nhìn thấy khi tỉnh dậy là khuôn mặt của Dazai.

Anh nằm ngửa, hai chân co lại và đặt lên chân của Dazai ở phía dưới. Dazai nằm nghiêng, ngực áp vào cánh tay anh. Một tay hắn được Chuuya gối lên và cánh tay còn lại vòng ôm chặt eo Chuuya. Vòng eo và khuôn mặt Dazai chỉ cách mặt Chuuya 0,01 cm, lông mi của hắn chạm vào vùng da cuối mắt khiến anh ngứa ngáy.

Lớp quần áo trên người Chuuya được cởi ra, chỉ còn nguyên sơ mi và quần. Đầu tiên anh chạm vào trán Dazai để xác nhận, rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Chuuya nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng Dazai đã tỉnh lại, có lẽ vì anh đã quá quen thuộc với nó, bất cứ điều gì bất thường xảy ra với người thường sẽ là điều vô cùng bất thường nhưng nó sẽ ngược lại nếu xảy ra với Dazai. Chỉ là Chuuya không hiểu Dazai đang làm cái gì, sao lại ôm anh ngủ chung mà quên mất là họ sắp ly hôn chứ.

"Dazai, Dazai." Chuuya chống người dậy và dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mặt Dazai để đánh thức người kia khỏi giấc mơ. Việc đầu tiên Dazai làm là nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trên mặt mình, sau đó mở mắt ra, ngồi dậy và nhìn Chuuya.

Có cái gì đó không đúng. Chuuya mở to mắt, vẻ mặt có thể gọi là không thể tin được. Dazai hiện tại khiến Chuuya có cảm giác xa cách, thứ mà anh chưa từng trải qua trước đây, như thể anh là một người xa lạ trước mặt. Dazai buông tay ra, nheo mắt cười:

"Xin chào."

Giọng điệu nhẹ nhàng và thờ ơ này là thứ mà Dazai chưa bao giờ sử dụng trong thời điểm hai người chiến tranh lạnh, kiểu giọng này khiến Chuuya cảm thấy vô cùng xa lạ. Như thể Chuuya chỉ là một người lạ với Dazai, anh ngập ngừng hỏi,

"Anh... biết em là ai không?"

Dazai mỉm cười và lắc đầu, "Tôi không biết."

"Vậy tại sao anh lại, để..."

Chuuya nói, chỉ vào chăn bông, Dazai rất nhanh chóng hiểu ý anh, cười nói:

"Em cuộn tròn ngủ như một con mèo nằm đè lên chân tôi."

"Có thể chìm vào giấc ngủ mà không có bất kỳ sự phòng vệ nào trong vòng tay của tôi thì có lẽ tôi là người mà em tuyệt đối tin tưởng."

Chuuya không nói nên lời, Dazai luôn thông minh như vậy, có thể nhìn thấu lòng người.

"Đúng vậy. Nhưng em phải rời đi ngay bây giờ vì anh đã tỉnh rồi."

Chuuya bước ra khỏi giường và nhặt quần áo lên, trong khi Dazai lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của anh. Cái nhìn này khiến Chuuya dừng bước, vốn tưởng rằng Dazai đã mất trí nhớ nên trong hai ngày nữa sẽ để có thể ly hôn, mọi chuyện còn lại có thể giao cho cơ quan thám tử xử lý. Dù Dazai đã mất trí nhớ, nhưng với trí thông minh của hắn thì anh không nhất thiết phải lo lắng về điều đó.

"Tên em là gì?" Dazai ngập ngừng hỏi.

"Ý tôi là em có thể cho tôi biết tên của em được không?"

"Nakahara Chuuya." Chuuya trả lời câu hỏi của Dazai "Tên anh là Dazai Osamu và anh là một tên khốn nạn."

Dazai nghe điều này một cách thích thú.

"Việc tôi mất trí nhớ là lỗi của em."

Chuuya nghẹn ngào, nhanh chóng cài cúc áo vest rồi mặc áo khoác vào. Liệu anh có thể nói "Rõ ràng là lỗi của anh" khi đối mặt với một tờ giấy trắng như vậy không? Nực cười thật. Những người bình thường bị mất trí nhớ có thể hoảng loạn hoặc sợ hãi. Dù có tệ đến đâu, họ cũng sẽ tò mò về thế giới xa lạ bên ngoài, hoặc giữ im lặng về mọi thứ. Nhưng Dazai lại...

Có vẻ nó không quan trọng với bản thân Dazai. Chuuya nói gì hắn cũng nghe, nếu hỏi hắn có sợ không thì hắn thực sự không sợ. Con người sống trên thế giới này chỉ vậy thôi.

Chuuya quyết định nói với Dazai về việc ly hôn để hắn chuẩn bị tinh thần, "Em và anh trước đây là vợ chồng, không, là vợ chồng nhưng hôm qua chúng ta đã bàn chuyện ly hôn rồi, và anh đã đồng ý. Đơn ly hôn do đích thân anh ký."

"Mấy ngày này anh có thể theo đồng nghiệp của mình, những nhân viên ở tầng bốn của tòa nhà văn phòng cũ này và làm quen với công việc của chính mình. Ngày mốt chúng ta sẽ đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn. Sẽ tốt cho cả anh và em nếu hai ta hoàn thành nó càng sớm càng tốt."

"Đợi đã...Chuuya." Dazai đột nhiên ngắt lời Chuuya, "Tôi có thể gọi em như vậy được không?"

"Tùy anh."

"Em nói... chúng ta bàn chuyện ly hôn?" Dazai tỏ ra không tin. Chuuya càng không tin vào câu hỏi của Dazai, "Đúng, anh đã đồng ý."

"Không đúng." Dazai bước chân trần xuống đất và đến gần Chuuya.

"Chuuya, em thực sự đã đàm phán với tôi à?"

Gì cơ. Dazai có bị mất trí nhớ không vậy? Chuuya dựa vào bậu cửa sổ, ngước mắt nhìn Dazai, đôi đồng tử trong sáng không pha chút tạp chất, sáng như thể được ngâm trong tuyết. Chắc chắn Dazai đã mất trí nhớ, nhưng tại sao hắn lại kỳ lạ đến vậy...

Ly hôn? Hắn không muốn. Dazai cúi xuống, đặt một tay lên người Chuuya, tay còn lại vén lọn tóc bên tai của anh ta rồi buộc ra sau tai, thì thầm vào tai anh:

"Không biết làm sao tôi có thể đồng ý ly hôn với em được."

"Có thể anh sẽ không tin, nhưng đó là sự thật."

Dazai nắm lấy tay Chuuya rồi đặt nó lên trái tim mình.

Ở đó có một nhịp tim đang đập dữ dội và mạnh mẽ.

Dazai tựa trán lên vai Chuuya, ôm lấy eo anh bằng cả hai tay, giống như một đứa trẻ đang hoảng sợ. Hắn bất lực trong thế giới xa lạ này, nhưng khi nhìn thấy Chuuya, hắn lại cảm thấy một cảm xúc gọi là rung động.

Khi Dazai quyết định đưa Chuuya lên giường, hắn biết mình sẽ không muốn xa cách mỹ nam trước mặt, bởi vì Chuuya tin tưởng hắn nên anh sẵn lòng ở ngủ chung giường bên một người xa lạ. Dazai nói, "Ít nhất hãy để tôi nhớ lại trước đã."

Chuuya cắn môi. Tại sao Dazai lại nhờ anh giúp tìm lại ký ức khi anh đã mất trí nhớ? Tại sao Dazai có thể dễ dàng quên đi chín năm họ bên nhau? Tại sao lúc nào Dazai cũng có thể dễ dàng kiềm chế anh như vậy? Tim..tại sao?...Nghìn lời muốn nói nhưng khi đến miệng chỉ còn lại một tiếng đáp nhẹ nhàng "Được."

Tại sao...

.

Khi Chuuya dẫn Dazai tới cơ quan thám tử, tất cả mọi người đều bị sốc.

Atsushi: "A! Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, đây là sức mạnh của tình yêu sao?! Không phải chị Yosano đã nói rằng anh Dazai khó mà tỉnh được sao!?"

Kyoka: " Ừm, em cũng nghe vậy."

Yosano: "Lạ thật đấy nha."

Kunikida:"Tỉnh dậy rồi thì mau cút ra làm việc đi. Tôi sẽ không truy cứu cậu vì tội bỏ việc rồi lén tự tử sáng hôm qua đâu."

Kenji: "Thật mừng là anh Dazai đã tỉnh lại!"

Edogawa Ranpo: "..."

Tanizaki mỉm cười, nhưng khi nhìn về phía Dazai, nụ cười của anh chợt cứng đờ: "Ừm... mọi người, anh Dazai hình như... có gì đó không ổn."

"Nói gì đi, Dazai." Chuuya chạm vào mu bàn tay của Dazai. Nghe vậy, Dazai rời mắt khỏi người đàn ông nhỏ bé trước mặt và mỉm cười với mọi người

"Chào buổi chiều mọi người."

"Chậc." Chuuya hạ vành mũ xuống. Dazai nói như vậy quả thực quá bất thường.

Ai nấy đều có vẻ rất sốc.

"Như mọi người thấy đấy, Dazai mất trí nhớ khi tỉnh dậy."

Chuuya giải thích cho mọi người, họ đều thở dài và thốt lên tiếng kêu ai oán. Còn cái tên Dazai này thờ ơ nghe đám người thám tử nói, lúc thì nghịch tóc Chuuya, lúc thì cắn vào chóp tai anh. Hắn thậm chí còn vòng tay qua eo Chuuya rồi liếm lỗ tai của anh.

Chuuya bất ngờ đẩy Dazai ra.

"Tại sao lại liếm tai em!? Anh là chó à?"

Chuuya bịt tai lại, mặt đỏ bừng. Thấy phản ứng của Chuuya như vậy Dazai cười rất vui vẻ, nụ cười này khiến cơn tức giận của Chuuya gần như bùng nổ. Anh đang bận rộn ở đây lo cho hắn, còn cái tên này lại thư giãn như vậy. Dazai nói: "Chỉ cần cắn vào tai là xấu hổ, Chuuya quả nhiên là một con mèo."

"Chậc."

Chuuya tỏ ra chán ghét và không thể tin được.

"Trước đây anh nói em giống chó." Chuuya xua tay. Cho dù Chuuya đã nói là bỏ qua vấn đề này lâu rồi, nhưng đôi lúc anh vẫn sẽ tức giận theo bản năng. Dazai không hề né tránh lời buộc tội của Chuuya: "Rõ ràng là chuyện giữa vợ chồng cái gì cũng đã làm rồi, cắn tai có gì xấu hổ đâu."

Kunikida Doppo: *Hóa đá.

Atsushi: "Kể cả vậy..."

Yosano Akiko: "Pfft..."

Junichiro: "Dazai-san thực sự mất trí nhớ rồi..."

Ranpo: "............"

Kyoka: "............"

Kenji: "Gì vậy?"

Chuuya choáng váng hơn mười giây.

Dazai đang nói cái quái gì vậy!?

"Im miệng!" Chuuya đứng dậy đi ra cửa, "Em mặc kệ anh đấy! Theo ai thì theo mặc xác anh!"

"Đừng bám theo em nữa! Tin hay không thì em đã bán anh rồi."

Dazai dừng lại và nghiêng đầu, "Tôi đáng giá bao nhiêu?"

"Một xu!"

"Chà, chồng của Chuuya rẻ tiền quá nhỉ?"

Chết tiệt. Chuuya quay người lại nhưng Dazai không hề dừng lại, hắn kịp ấn vào eo người kia và giữ thật chặt để không cho anh trốn thoát. Trán của Chuuya đập vào ngực Dazai, phát ra một âm thanh nghèn nghẹt. Dazai ấn đầu Chuuya, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của người trong lòng.

"Đừng rời xa tôi."

Câu nói này khiến bàn tay vừa duỗi ra của Chuuya đông cứng giữa không trung, anh muốn đẩy Dazai ra, đẩy cái mớ hỗn độn này ra, mọi chuyện đã kết thúc. Đây là một sự may mắn trá hình, Dazai đã mất trí nhớ và không còn tình cảm dành cho anh nữa. Điều này thật tốt, bởi vì Chuuya có thể ly dị Dazai mà không hề có cảm giác tội lỗi nào.

Rõ ràng mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ theo hướng anh mong đợi, nhưng suy nghĩ của anh đã bị dừng lại vì một yêu cầu không có cảm xúc, một yêu cầu nghe như một mệnh lệnh. Chuuya im lặng quay người lại, nắm lấy cổ tay Dazai rồi cùng nhau bước ra ngoài.

"Dazai xin nghỉ phép cho đến khi lấy lại được trí nhớ."

"Chuuya?"

"Đi thôi, Dazai."

Chuuya nắm lấy cổ tay Dazai và bước ra ngoài.

"Đi tới một nơi."

.

Sau khi hai người rời đi, Yosano đưa cho Ranpo một cây kẹo mút, "Cậu ta thực sự mất trí nhớ à?"

"Ừ." Ranpo mở mắt ra.

"Nói chính xác thì Dazai trước kia đã chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Thứ còn lại trên thế giới chỉ là một cơ thể giống như một tờ giấy trắng vậy."

.

Bước lên chiếc xe sang trọng, Dazai lóng ngóng thắt dây an toàn rồi hỏi:

"Em muốn đưa tôi đi đâu?"

"Lo lắng làm gì, dù sao em cũng không định mang anh đi chôn." Mới có hai giờ thôi, họ có thể đi đâu được chứ.

Uớc tính rằng Chuuya sẽ luôn cần phải đồng hành cùng Dazai trong vài ngày tới. May mắn thay lô hàng mới nhất vừa mới được xử lý vào sáng nay, tạm thời không có nhiệm vụ quan trọng nào, nhưng ngay cả khi Chuuya có thời gian thì anh không biết phải làm gì.

Đưa Dazai đến những nơi mà hắn từng đến trước đây?

Chuuya khởi động xe và đi về phía công viên.

Hy vọng nó hiệu quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro