Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【73】

Đã năm ngày trôi qua kể từ sự việc ngày hôm đó. Bởi vì bước vào thời gian ôn thi, có rất nhiều bài tập cuối kỳ nên bản thân Chuuya cũng rất bận rộn, gần như không có thời gian kiểm tra tin nhắn. Nhưng điều bất thường là trong năm ngày này, tên biến thái đó không gửi cho cậu một tin nhắn nào, ngay cả một lời chào thông thường cũng không có luôn.

Ở trong phòng tắm, Chuuya thường nghịch điện thoại trong lúc thư giãn, và không thể không nghĩ đến tên biến thái đó.

Suy nghĩ về những gì người này đang làm gần đây, tại sao hắn không nhắn tin với anh? ...Hay hắn đã mất hứng thú với anh rồi? Nghĩ đến đây Chuuya đột nhiên có chút bực bội, nếu là như vậy người này thật là quá đáng rồi.

【74】

Chuuya tức giận cất điện thoại đi, trong lòng mắng mỏ đối phương hơn chục lần. Tuy nhiên, sau khi cơn giận cuối cùng lắng xuống, anh cảm thấy có chút mất mát, như thể trái tim anh đã bị khoét rỗng.

Rốt cuộc... thật khó để tiếp nhận một người.

【75】

Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung thì có tiếng nước xối từ phòng bên cạnh, sau đó khóa cửa được mở khóa, có người từ trong đó bước ra. Chuuya lấy điện thoại di động ra lần nữa, kiểm tra thời gian và thấy rằng mình đã ở đây được chín phút rồi. Và chuông sẽ reo trong một phút nữa trước giờ học tiếp theo.

【76】

Không chần chừ thêm nữa Chuuya liền đẩy cửa bước ra ngoài sau khi dội lại một lần nước. Tấm gương khổng lồ phản chiếu anh và người đàn ông bước ra từ phòng bên cạnh. Chuuya xem qua và thấy rằng đó là người anh từng gặp.

Trời lạnh cóng nhưng người đàn ông vẫn ăn mặc mỏng manh, dáng vẻ có chút gầy và cao. Hai vạt áo sơ mi trắng nhẹ nhàng cởi ra, lộ ra lớp cổ cao bên trong, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo gió dài màu lạc đà, nhìn không giống lông cừu. Bởi vì hắn đang rửa tay lên tay áo xắn lên lộ ra hai cổ tay thon dài trắng nõn, xương mắt cá hơi nhô ra, trong gió lạnh vạch ra một vòng cung dốc đứng.

【77】

"Dazai-senpai."

Chuuya đi tới chào hỏi, anh mở vòi nước rồi xắn tay áo lên để rửa tay. Nhưng không hiểu vì cái gì lại cúi đầu nhìn xuống, từ khóe mắt hình như nhìn thấy thứ gì đó gần giữa cổ tay người đàn ông. Nước da của Dazai trắng giống như gốm sứ, vì vậy hình xăm màu xanh đậm trên cổ tay của anh ấy hiện lên rất rõ ràng, gần như có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
 
Tuy nhiên, điều khiến Chuuya ngạc nhiên hơn cả là hình xăm đó là một con bướm sắp bay. Các đường nét rõ ràng và sống động như thật, như thể một con bướm thực sự trú ngụ trên xương cổ tay của anh ấy.

"Anh ... "

Chuuya nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn phía trước, đột nhiên nghĩ đến ảnh đại diện WeChat của tên biến thái kia. Ngoại trừ băng gạc ra, bất luận là hình xăm hay là hình vị trí xăm đều rất khớp với người trước mắt, hoàn toàn giống nhau.

【78】

Anh sẽ không nhớ lầm. Và anh tin điều đó. Bởi vì không hề hay biết, anh đã nhìn thấy bức chân dung đó hàng trăm lần.

【79】

"Anh là tên đó!???"

Dinglingling- đến giờ học rồi.

Tiếng hỏi và tiếng chuông đồng thời vang lên. Chuuya đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào hắn muốn xác nhận xem rằng người trước mắt rốt cuộc có phải tên đó không. Anh thậm chí còn thở chậm lại một cách vô thức vì sợ bỏ lỡ điều gì đó.

【80】

Dazai bình tĩnh tắt vòi nước, trên ngón tay có những giọt nước nhỏ giọt chậm rãi rơi. Con bướm trên cổ tay rực rỡ, nhưng chỉ cần hắn kéo tay áo xuống và cài khuy, sẽ không một ai có thể nhìn thấy nó được nữa. Chuuya nín thở, nhưng vị tiền bối đó chỉ quay qua nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi giương lên,nở một nụ cười tựa như có như không.

"Đến giờ vào lớp rồi, bạn học nhỏ."
   
Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ đổi chủ đề. Vừa dứt lời, người đàn ông xoay người muốn rời đi. Chuuya hơi sững sờ, vừa hoàn hồn lại định ngăn cản hắn thì đáng tiếc lúc này có người đi vào, cười nói khúc khích. Sau khi nhìn thấy hai người họ, tên đó nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, chào Dazai với thái độ lễ phép, hoàn toàn không còn dáng vẻ cười đùa như ban nãy. Biết địa vị của anh ta trong trường, Chuuya cũng không lấy làm ngạc nhiên vì điều này.

Nhưng ngay sau khi vừa rời khỏi nhà vệ sinh, Chuuya vội vàng đuổi theo, và cũng vì quá nóng vội mà anh chỉ đưa tay túm lấy thắt lưng áo khoác của Dazai. Khi người đàn ông nhận ra điều đó, hắn dừng lại và hơi nhìn anh với ánh mắt dò hỏi. Chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt đó, tựa như bông tuyết mùa đông, lại giống như bông sen tuyết ở núi Thiên Sơn khó có thể với tới.
 
Chuuya hơi co ngón tay lại, anh đột nhiên có chút do dự, tự trấn an bản thân rằng Dazai -senpai trước mặt anh không thể là tên khốn đó bởi vì cảm giác của hai người mang lại hoàn toàn khác nhau.

【81】

"Em có gì muốn nói với tôi không?” Dazai nói với giọng điềm tĩnh.
   
Chuuya ánh mắt khẽ động, bởi vì nhất thời do dự anh cũng không biết nên nói cái gì bây giờ. Sau khi chần chừ một lúc, anh buông ra với một chút bối rối. Chuuya nghĩ tốt hơn là nên điều tra rõ ràng, dù sao Dazai-senpai thực sự trông không giống loại người đó, có lẽ tên biến thái chỉ sử dụng ảnh của anh ấy làm ảnh đại diện chăng?
  
Ngay khi anh đang cố bào chữa cho danh tính của Dazai, người trước mặt đã đưa mắt nhìn anh dò xét, có chút không hài lòng. Rồi không nói một lời, hắn tiến tới và nắm lấy cổ tay của Chuuya, và ngay sau một tiếng 'rầm', Chuuya bị người đàn ông trước mặt ấn vào tường.

  【82】

Chuuya còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của Dazai đang ở gần trong tầm mắt. Lúc này vẫn còn lớp học nhưng hành lang vắng vẻ, lại ít học sinh qua lại. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng nói phát ra từ phòng học, xung quanh thật yên tĩnh, thật yên tĩnh... Chuuya có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của chính mình, và cả tiếng tim đập thình thịch của mình nữa.

【83】

Có phải anh ấy không? Có thật là anh ấy không? Nhưng làm sao có thể!? Dazai-senpai...

【84】

Trong lòng đầy mâu thuẫn, như thể nhân cách thiện và ác của anh đang đấu đá nhau không ngừng, Chuuya không dám dễ dàng khẳng định hay phủ nhận. Nhớ lại dáng vẻ lịch lãm của Dazai khi mặc vest và chơi piano trên sân khấu, trên gương mặt hắn luôn là vẻ nghiêm túc và lạnh lùng khiến người ta cảm thấy xa cách và kiêng dè, hệt như một vị thần.
  
Nhưng còn tên biến thái ở sau màn hình, trong hộp thư điện thoại của anh có đủ loại ngôn từ tục tĩu và hình ảnh khiêu dâm từ hắn. Khi nhắn tin hắn như thể một kẻ nghiện sex, luôn kể lể những ham muốn của mình đối với anh.

Khoảng cách quá lớn.

Với Chuuya mà nói, thực sự không thể tưởng tượng được cái người luôn lạnh lùng xa cách lại có thể như cởi bỏ xiềng xích, sẵn sàng chìm vào vũng lầy của dục vọng, trở thành một tín đồ của tình dục.

【85】

"Em còn do dự cái gì?"
   
Hắn ghé sát tai anh, giọng nói cố tình hạ thấp, mang theo hơi thở đầy gợi tình phả vào lỗ tai anh. Chuuya suýt chút nữa bị thanh âm này làm cho ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng nên nói cái gì, người đàn ông này đột nhiên cười ha hả, như là đang giễu cợt nói:

"Không tin tên biến thái kia là tôi?"
 
Hắn vừa dứt lời, Chuuya cũng như vừa ý thức được cái gì đó, lập tức trừng lớn hai mắt.
  
"Anh....ưm!"
   
Cảnh tượng trước mặt được phóng đại lên, cổ tay anh bị hắn nắm chặt đè sát vào tường, Dazai đè anh xuống hôn một cách thô bạo. Như để trút giận, hắn cắn môi anh một hồi, hết nghiến rồi lại cắn, cuối cùng đầu lưỡi đưa vào trong miệng anh, nụ hôn quấn quýt tràn ngập mùi gỉ sắt nhàn nhạt.
   
Chuuya thở hắt, trong không gian chật hẹp có thể nghe rõ mồn một tiếng môi giao nhau, chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy hàng mi dài khép lại của hắn trong tầm mắt. Nó khẽ động, giống như cánh bướm rung rinh, xinh đẹp và mong manh. Vì mất tập trung, Dazai cắn môi anh như thể hiện thái độ không hài lòng. Chuuya bất giác mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn anh. Chuuya có hơi giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, cố ý lảnh tránh nhưng trái tim không giấu nổi mà đập thình thịch.

Kết thúc nụ hôn, bờ môi hay thậm chí cả đầu lưỡi đều trở nên tê dại. Chuuya đẩy người trước mặt người mình ra, nhưng người bên kia đã nắm chặt cổ tay anh và ấn nó vào tim anh. Chuuya giật mình, vừa định nói gì đó thì trong phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, chắc là hai người ban nãy sắp đi ra. Thấy vậy, anh vội vàng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Dazai.
  
"Có người ra ngoài."
  
Dazai vẫn dửng dưng, vẫn nắm chặt cổ tay anh không chịu buông.
  
“Oi!”
 
Chuuya lập tức trở nên căng thẳng.

“Nếu như bị phát hiện nhất định sẽ có chuyện lớn đấy!”

"Vậy sao?"

Dazai mím môi, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

"Nhưng tôi muốn để bọn họ phát hiện ra chúng ta, coi như là phạt em vì đã không nhận ra tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro