Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rầm!"

Lại nữa, cái thứ tiếng điếc tai ấy xuất hiện trong "giấc mơ" của Chuuya rất nhiều lần. Cảnh tượng đó, âm thanh đó, những câu nói mơ hồ lọt vào tai đó. Chúng quen thuộc đến nỗi anh biết sẽ có ai đi đến, nói điều gì và lộ ra vẻ mặt nào.

Hôm nay là ngày thứ 412, anh tiếp tục mơ thấy "nó".

Anh chẳng thể nào ngủ ngon nổi vì cái giấc mơ chết tiệt ấy. Đúng hơn là dự đoán hoặc không? Vì anh là kẻ không bao giờ biết được giấc mơ là gì và từ rất lâu rồi, anh đã hay rằng, anh không phải người, anh chỉ là một chuỗi số liệu lạnh lùng được tạo ra từ phòng thí nghiệm.

Nhưng là buồn thay, "chúng ta" ai cũng biết được điều đó và rỉ tai nhau rằng: "Yokohama, nơi thành phố này, thứ thường gặp nhất chính là người nhưng sống không ra người thế mà một cá thể duy nhất không phải người lại sống ra cái gọi là người."

Và đêm nay, anh lại mơ thấy "nó".

Giấc mơ bắt đầu bằng việc gã khốn Dazai đứng trên đỉnh tầng của Port Mafia, nói gì đó với Akutagawa và Nakajima, sau đó gieo người xuống.

Đúng vậy, là gieo bản thân gã xuống.

Mắt anh trừng lớn như muốn rách cả khóe mắt, muốn mắng to tên Boss vô trách nhiệm vang cả mafia, nhưng mà anh lại không làm gì được, chỉ có thể vô lực đứng yên ở đấy. Và nơi ấy, lại là sát bên cạnh nơi mà Dazai Osamu giải thoát. Anh không thể động đậy cũng không thể sử dụng dị năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên chết tiệt ấy rũ bỏ chính mình như là giọt mưa rơi, nhẹ nhàng mà rớt, lại nặng nề mà tan.

Hẳn là gã cảm thấy thoải mái và thõa mãn lắm, vì gã đã giải thoát được nhân gian lầy lội và đầy khổ ải này. Gã hoàn thành tâm nguyện của vô số Dazai Osamu và cũng hoàn toàn dang tay ôm lấy cái chết mà gã hằng ngày đêm khao khát.

Máu nóng văng đầy tây trang sang quý, bắn lên cả khóe mắt của anh, nó đỏ rực, ấm và lỏng lẻo chảy xuống khóe mắt, xẹt qua đôi gò má và khuôn mặt nhỏ nhắn, như đang lặng yên rơi lệ cho gã đấy.

Da trắng, mắt xanh và huyết lệ, ba gam màu tạo nên cái cảnh tượng bi thôi như đang ai điếu cho gã bạc tình lại dịu dàng ấy.

Trong khoảnh khắc, anh bấc giác nhận ra, máu Dazai Osamu cũng là nóng, mang theo ngai ngái mùi rỉ sắc chứng minh rằng gã cũng là người.

Sau đó, anh dần cảm thấy chết lặng và nhàm chán, ánh mắt của anh từ phẫn nộ ngập trời chuyển dần thành hờ hững qua loa. Anh tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh, ngồi xuống, rồi lại tập mãi thành thói quen mà nhìn về phía bầu trời, chờ đợi thân ảnh màu đen ấy rơi tan nát trên đất.

Thấy rồi, trên xa cao kia, gã đang rơi xuống, anh thầm oán hận rằng vì sao anh lại hiểu biết gã như vậy, để anh có thể thấy rõ ràng tứ chi cùng tâm tình tên khốn ấy đang hoàn toàn thả lỏng, giữ một loại sung sướng ấy mà đi đến địa đàng.

Áo choàng màu đen của gã phấp phới trong gió như cánh chim gãy nát, lao đầu từ bầu trời xanh biếc kia đến với đất mẹ và kết thúc cuộc đời. Gã ra đi để lại cho anh một Port Mafia hỗn loạn, buồn cười với bí thư thủ lĩnh trốn chạy, nhàm chán với Tử Thần Màu Trắng phản bội, nơi mà anh xem là nhà không khác gì chảo dầu sôi nhỏ nước.

Sau đó, anh thấy bản thân tiếp nhận quyền chi phối ngôi nhà của mình. Thấy được người lãnh đạo mình từng tôn trọng chưa rời nhân thế, thấy được người giám hộ mình từng kính yêu sống thoải mái yên vui. Anh nhìn nụ cười của họ, lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ phải gặp lại trong lòng. Anh biết rõ cuộc sống của một mafia áp lực ra sao, nên không dám tiếp cận quá nhiều để phá hủy hạnh phúc khó có được của họ. Anh chỉ lặng thinh ngắm nhìn bọn họ, sau đó quay người ra đi.

Chỉ một lát, anh thấy được gã Dazai ấy gần trong gang tất, mạnh mẽ rơi xuống và nát tươm, bãi máu tươi nở rộ như đóa hồng đẫm từ sương sớm, kiều diễm ướt át, nhưng lại ấm nóng đến bất ngờ. Chất lỏng nóng cháy ấy lại lần nữa phủ đầy thân anh, ướt đẫm cả mái tóc, đôi mắt sâu thẳm lại trong suốt ấy nhìn vào Dazai, bình tĩnh mà nhẹ nhàng cuối xuống hôn lấy bãi thịt nát bấy vung vãi không biết đâu là đâu.

Gã chết rồi, anh lại hôn lấy khối thi thể chưa kịp vơi độ ấm, tham lam rướn người ôm chặt lấy phần đầu không còn vẹn toàn của gã, tùy ý để máu tươi cùng dịch não dính hết cả bao tay. Anh cuối đầu xuống ngậm lấy đôi môi cười nhẹ ấy cùng khoang miệng ướt đẫm, mút lấy đầu lưỡi và máu tanh. Anh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, liếm láp bờ môi đỏ chói mà anh đã xâm phạm, anh nuốt xuống đầy miệng máu nóng và ngay lúc anh muốn chống tay đứng lên, nhưng ánh mắt anh lại rơi vào những miếng thịt vụn rơi vãi trên đất.

Anh như đứa bé tò mò cầm lên mà xem nó, cảm thán rằng thì ra thịt của tên khốn này cũng có lúc ấm áp và mềm mại như vậy. Anh đứng đấy lăn lộn miếng thịt đó hệt như món đồ chơi nhỏ, yêu thích không buông tay, mặc cho khối thi thể trên đất đang dần lạnh lẽo và cứng lại.

Anh yêu Dazai Osamu hay không? Anh không biết. Nhưng anh yêu giờ khắc này, khi mà anh có thể tùy ý chính mình chi phối gã, anh yêu thích không dừng được, vui vẻ mà tận hưởng nó. Anh như bị mê hoặc, như si như say mà mân mê miếng thịt đó, đưa lên, há mồm và ngậm vào. Mùi máu tanh nồng nổ tung trong khoang miệng, đủ để làm bất cứ kẻ nào nôn thốc nôn tháo và anh cũng không ngoại lệ, anh chỉ cắn nó một lần và anh đã nôn đến không thấy trời nam đất bắc, thế nhưng anh đang cười, cười như một đứa trẻ có được tình yêu.

Có lẽ anh sẽ thử yêu Dazai, nhưng chỉ khi anh đã rời khỏi nơi này. Anh tùy ý dạ dày trào ngược ra ngoài theo cái cảm giác ghê tởm của tâm sinh lý, để cơn đau đánh thức bản thân mình ở hiện thực.

Mới hai giờ sáng ba mươi phút.

Anh thở hổn hển, lao vào phòng vệ sinh nôn chết đi sống lại, cảm giác ghê tởm quanh quẩn trong lòng ngực, nhưng anh không hối hận khi ăn nó, anh chỉ cảm thấy vui vẻ và sung sướng, như khi lướt gió trên con xe yêu quý hay như khi mượn rượu làm càn giải phóng bản thân.

Chuuya nhìn chính mình trong gương, hơi nhíu mày vì sự chật vật của bản thân, anh ghét bỏ tặc lưỡi một tiếng, sửa sang lại bản thân và dạo bước đến quầy bar ngoài phòng khách. Anh mặc kệ cái lạnh của màn đêm, cũng không bật đèn hay điện thoại, chỉ là dựa vào ánh trăng mờ ảo tìm kiếm đường đi.

Trên người anh chỉ khoác lên chiếc áo thun to lớn, mỏng manh nhưng mềm mại, cổ áo lỏng lẻo vắt trên vai làm lộ ra nơi da thịt trắng muốt. Tóc đỏ tùy tiện xõa tung trên vai, mềm mại lại như ánh mặt trời lóa mắt, soi sáng trong bóng đêm không bao giờ tàn lụi.

Anh như thần linh đọa vào bóng đêm, nguy hiểm và mỹ lệ, làm người ta khao khát vươn tay, nhưng lại với không tới, chạm không được. Anh tự thưởng cho mình ly rượu vang giữa trời đêm lạnh buốt, nhấm nháp nó như đang dư vị điều điên cuồng mà anh đã làm trong mơ. Có lẽ là do khí lạnh hay là do anh dần nhàm chán, anh uống cạn ly rượu và rời đi, bỏ lại ánh trăng sáng ngời lại cô độc dõi theo hình bóng nhỏ bé lại cao lớn của anh.

"Reng reng!"

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Chuuya giữa những chồng văn kiện, anh tùy tay đồng ý rồi đưa lên tai mà nghe lấy nó.

- Boss.

Nhẹ nhàng, tùy ý như là anh đã trải qua trăm ngàn lần, mà cũng đúng, vì chẳng có ai ngoài tên khốn đó dám gọi cho anh vào giờ này dù không có chuyện gì gấp cả. Gã có lẽ hơi bất ngờ vì lúc này anh còn tỉnh táo, tiếng cười trầm thấp thông qua điện thoại truyền đến tai anh, nhẹ nhàng như lông chim vươn vấn trong lòng.

- Chuuya, mở cửa cho tôi.

Anh mặc kệ gã đột phát thần kinh trong đêm, tiếng nói khàn khàn vì nhuộm thuốc lá không chút để ý cười nhạo gã rằng:

- A, muốn thì vào đi, đừng nói lời vô nghĩa, cá thu chết tiệt.

Anh cúp máy rồi cũng mặc kệ Dazai Osamu làm gì với ổ khóa nhà anh, gã muốn gì gã sẽ nói toạc hoặc trực tiếp động thủ. Đêm nay anh đã quá ngán ngẩm với cái khuôn mặt của gã rồi, anh thà nhìn hồ sơ văn kiện còn hơn nhìn cái bản mặt cá thu bay trên trời của gã. Hơi lạnh đột ngột ập đến làm anh khẽ rùng mình, cùng với đó là tiếng cười khẽ quen thuộc.

- Chuuya à, đêm nay làm tình với tôi đi.

Anh cười lạnh kéo mạnh chiếc cà vạt vàng của gã, híp đôi mắt xanh ngạo nghễ cũng sáng ngời trong bóng đêm sau đó khiêu khích ngửa đầu liếm đôi môi đa tình lại lạnh lẽo của gã.

- Ha, thích thì chiều, tên khốn.

Anh ngán mặt Dazai, nhưng lại không ngán thứ giữa đũng quần gã, có người đưa đến cửa để giải quyết phiền não thì sao lại từ chối chứ nhỉ?

Sau đó cả hai lao vào nhau như hai con chó hoang đói lả thấy thịt tươi, cắn xé nhau, bấu víu nhau, điên cuồng chinh phục nhau, cả hai cùng nhau đắm chìm trong cơn nhục dục, phóng túng chính mình để tận hưởng cái khoái cảm muôn vẻ từ bản năng nguyên thủy.

-Mang bao cao su vào tên chết tiệt nhà mi, ta không muốn bị bệnh mà làm việc đâu! Ha, khụ...khốn nạn!

Dazai bỏ ngoài tai lời phàn nàn của Chuuya, cũng mặc kệ cơn đau khi anh cắn gần như nát nhừ chiếc cổ mảnh khảnh của gã. Còn Chuuya vì trả thù cơn đau xuyên tim khi gã thúc vào mà không cần bôi trơn, cắn xé cổ gã như sói gặm xương, đôi chân hữu lực cũng quấn chặt eo gã đến xanh tím.

Mùi máu tươi thoang thoảng như bãi săn của hổ, hòa lẫn với đó là mùi tình dục thối nát lại không thể làm người ta bùng lên nổi một tia dục vọng. Bởi vì bọn họ đang đấu tranh với nhau, đang ép đối phương phải cuối đầu trước bản thân. Bọn họ tạo thành một không gian riêng mà không ai chen vào được, họ cương cứng với nhau, hứng tình với nhau, ngươi đi ta lại mà làm nhau lên đỉnh. Nhưng họ cũng như kẻ thù một mất một còn mà giết chết nhau, tra tấn nhau, không chừa một tia thở dốc.

Chuuya dồn lực vào hai chân, lấy cái tư thế vặn vẹo mà làm Dazai ngã ngửa xuống chiếc giường lớn.

- Thể lực thấp đến rác cũng dám chạy đua với ta à? Mi mò đâu ra cái tự tin to lớn thế nhỉ? Thưa Boss của ta?

Nói đoạn, anh nhấp một cú vừa sâu vừa chặt đủ để tên đàn ông sinh lý bình thường nào cụp đuôi cút xéo khỏi cuộc chơi, nhưng anh biết nó không nhằm gì với Dazai Osamu, dù cho gã cũng mới rên rỉ ra tiếng đi chăng nữa. Anh mặc kệ gã và tiếp tục tìm kiếm cái khoái cảm thân thể và sự thõa mãn khi chinh phục thành công này.

- Chuuya, ha! Tiếp tục đi...Chuuya!

Chuuya hoàn toàn biết rõ rằng tên khốn này đang giả vờ yếu thế, nhưng anh kệ cha gã và nở nụ cười khinh khỉnh, anh ngồi xuống rồi xoắn chặt, nhấp lên cũng mút mát lấy thứ đang chìm sau trong thân thể anh. Anh nhiệt tình tận hưởng nó như thể Incubus quyến rũ, dụ hoặc trong thần thoại, nhưng đôi mắt xanh thẳm của anh lại ngạo mạn và cao quý như vị thần vĩ đại của nhân gian.

Mâu thuẫn giữa tình dục dơ bẩn và trong sáng cao thượng hòa quyện vào anh như đóa hoa hồng đỏ, ướt át, mỹ lệ cũng giấu giếm nguy hiểm cùng điên cuồng. Những lọn tóc víu lấy đôi gò má ửng hồng vì cơn hứng tình rạng sáng, đôi môi mỏng lạnh bấy giờ cũng cháy đỏ treo lên nụ cười lạnh lẽo mà tranh nhau với sợi tóc đã trở nên hỗn độn khi anh "nhảy múa" trên người gã.

Da thịt trơn bóng cùng mồ hôi đầm đìa của anh dán vào đám băng vải sũng nước của Dazai trong khi anh cố rướn người hôn gã. Đám băng gạc lạnh lẽo và gồ ghề chà xát vào ngực anh, chúng tê dại và ngưa ngứa khi cá thu ôm chặt lấy anh rồi hôn như sắp chết.

Và sau đó đến lượt Dazai chơi anh đến "chết".

Mỗi lần Dazai Osamu nuốt nước bọt đều cảm thấy đau đớn, vì cổ cùng vai gã đều bị chó gã gặm đến nát bét. Nó như cái cách mà gã thúc món đồ của mình vào Chuuya khi không có bôi trơn, sưng đỏ và rách nát như quả cherry gã cắn một nửa chiều qua.

Gã mặc cho Chuuya chiếm lấy quyền chủ động và bắt đầu giả vờ yếu đuối trước mỗi lần khiêu khích của anh. Nhưng Chuuya không nhường nhịn gã nữa, Dazai biết điều đó khi gã nhìn thấy nụ cười của anh. Nụ cười đầy sự phiền chán và chỉ muốn ngồi chơi cây gậy ấm nóng của gã để thủ dâm.

- Ai nha, hôm nay Chuuya coi tôi như sextoy à? Tôi rất tổn thương đó!

Dazai nghe rõ ràng tiếng hừ lạnh đầy miệt thị của anh, theo đó là cú nhấp trời giáng như muốn giã nát hoặc bẻ gãy thằng nhỏ của gã. Gã thừa biết Chuuya sẽ không bao giờ như những ả làm gái hay trai bao mà mềm thành bãi nước mặc gã lăn lộn, anh chỉ biết lấy mông mình hay hàm răng nhỏ bé ấy cắn đứt gã từng khúc như cây củi mục rỗng. Nhưng vì thế mà Dazai bị đốt cháy ngọn lửa chinh phục, cái hiếu thắng muốn nắm tất cả trong tay bị Chuuya từng chút một khẩy ra tới.

Bàn tay gã nắm gọn lấy cái cổ chân mảnh khảnh nhưng dễ dàng đá nát sọ của bất cứ tên nào, vòng eo căng chặt ngồi dậy ép xuống Chuuya. Và anh cũng không kém cạnh gì gã mà nắm chặt lấy mái tóc mềm mại của Dazai, cố ý theo quán tính mà kéo mạnh kèm thêm băng vải của gã.

Dazai mặc kệ cơn đau trên đầu cùng băng vải trên mặt. Gã bận ngấu nghiến đôi môi của anh như muốn nuốt lưỡi anh vào bụng. Chuuya khóa chặt cổ gã, tận hưởng những gì gã phục vụ trên người anh, gã quấn quýt, luồn lách, xâm chiếm từng tấc lưỡi, kẽ răng. Dazai biết ở điểm nào mà gã có thể đẩy anh lên đỉnh cao của tình ái, mất đi lý trí và gào khóc như một con thú thực sự.

Đôi mắt đa tình của gã nhìn thẳng mắt anh, gã nghĩ thầm rằng sao mà mắt anh lại xinh đẹp thế, như mặt hồ Baikal yên giấc giữa trời thu, rõ ràng trên tay anh đều dính đầy máu tươi, đều nhìn thấy hỉ, nộ, ái, ố của đời người, thế mà anh vẫn khát khao và mong đợi điều tốt đẹp ở thế giới này.

Anh cũng nghĩ đến rằng, sao mà mắt tên khốn này lại đẹp thế, mang lên dáng hình đào hoa nhuốm máu, ấp ủ trong đó là vực sâu đầm lầy. Nhưng anh nhìn ra được đằng sau lớp điên cuồng và mưu mô đó, linh hồn gã chỉ là một tên nhát gan co rúm trong góc rồi lại đồng điệu mà mang lên dịu dàng. Anh khá chắc nếu nói lời này ra, gã ta sẽ rút phăng cây gậy chạy mất hút, để lại anh trong cơn hứng nửa vời.

- Ha, hừ!

Nghĩ đến đó làm anh cười ra tiếng, cũng vươn tay vuốt ve chiếc lưng dài của gã. Anh nhìn gã gặm nhấm trên người anh, vuốt từ đầu gã vuốt đến lưng.

"Như vuốt mèo vậy."

Anh nghĩ thế khi gã vùi đầu vào cổ anh, mái tóc xù xù cọ qua cọ lại đủ ngứa đến trong lòng.

"Như con mèo làm nũng vậy."

Chuuya dùng hai tay nâng mặt gã, nhẹ nhàng đến bất ngờ mà liếm lấp đôi môi gã.

- Dazai à, mi như con mèo làm ngã ly rồi trốn tránh trách nhiệm vậy.

Dazai Osamu ngay tức thì dừng tất cả động tác, gã trừng mắt nhìn anh cười to ra tiếng, anh tới gần gã hôn lên khóe mắt gã, liếm lấp gã như đang thưởng thức bông hồng đen đầy gai độc.

Dazai như ngừng thở mà nhìn anh, gã sợ anh phát hiện kế hoạch gã, sợ anh ngăn cản gã. Nhưng mà không có, lần này gã không từ trong mắt anh nhìn ra được gì cả, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn anh như si mê mà dịu dàng hôn gã, thưởng thức gã như đang nhâm nhi rượu vang sau giờ làm, nhưng đó là ly rượu đó rót vang đỏ? Hay là máu tươi của chính gã đây?

Gã trơ mắt nhìn anh quay cuồng trong dục vọng, tự mình truy đuổi cái khoái cảm làm anh như bay bổng trên mây. Nhìn anh tươi cười và chăm chú vào gã, tự mình dâng hiến, trao tay quyền chi phối cho gã. Cứ như anh biết gã sắp rời đi cái thế giới hủ bại này vậy và tất cả những gì anh làm bây giờ chỉ là điều bố thí cuối cùng cho cuộc đời gã.

Nếu Chuuya biết được suy nghĩ của Dazai, anh chỉ biết khịt mũi và coi thường cái suy nghĩ dư thừa của gã. Anh chỉ đơn giản là tận hưởng cái cảm giác sung sướng chết người của biển dục vô tận. Nó làm anh quên phắn đi phiền não cùng những cơn mơ tra tấn tinh thần anh mỗi ngày.

Da thịt trắng muốt nhuộm đẫm mồ hôi lóng lánh dưới ánh mắt trộm nhìn của trăng khuya qua khung cửa sổ. Nó thấy được cái vẻ đẹp điên cuồng của sắc dục, ngửi được mùi máu tanh quanh quẩn như chiến trường. Nó chứng kiến cái tình yêu ngây ngô bảy năm trước dần mai một dưới sự tàn khốc của đời người, và cuối cùng rồi chỉ còn lại sự thèm khát dâm dục.

Thành phố biển Yokohama lặng im giữa màn sương đêm lạnh lẽo, yên bình phảng phất như một bức tranh giả dối cùng cực. Và rồi khi bình minh ló dạng, cuộc hoan dâm vô độ lại ngắn ngủi này sẽ chấm dứt trong tiếng thở dốc nghẹn ngào cùng đau đớn tột cùng của hai con thú làm người ta sợ chết khiếp này.

Chuuya đạp ngã tên Boss khốn nạn xuống giường, lê tấm thân bị tàn phá hoàn toàn của mình vào phòng tắm. Hôm nay anh còn phải đi công tác bên Châu Âu, không rảnh đánh cờ với gã về sự khác thường của anh tối qua.

- Tạm biệt Chuuya.

Dazai đang thử anh, anh biết nhưng hà cớ gì anh phải lảng tránh gã chứ nhỉ? Vì thế anh cười, nụ cười sáng lạng, ngây ngô mà từ năm 18 ấy chưa bao giờ xuất hiện lần nữa, anh không tiếng động nói rằng:

- Vĩnh biệt Dazai, ta yêu mi.

Sau đó rảo bước về sân bay tư nhân của Port Mafia, bỏ sau lưng mình một Dazai Osamu ngẩn người tại chỗ.

Dazai thực sự không ngờ rằng chỉ vì một câu thử của mình lại thử ra đáp án bất ngờ ấy. Gã đứng tại chỗ, khuôn mặt cười tủm tỉm cực giả dối dõi theo bóng dáng Chuuya.

- Đi thôi Atsushi-kun, trở về thôi.

Gã cười trong lòng, Dazai từng nghĩ rằng mình sẽ thua trong tay Mori-san hoặc Dostoyevsky nhưng gã sai rồi, sao gã lại có thể bỏ qua người hiểu rõ gã qua từng hô hấp cơ chứ. Chỉ lơ đễnh lộ ra sơ hở đã bị anh cắn đến chết không buông. Nhưng nếu là anh thì gã không ngại, vì đó là Chuuya và chỉ là Chuuya mà thôi.

Anh biết gã muốn làm gì, gã biết anh suy nghĩ những gì. Hai tâm hồn đồng điệu lại mâu thuẫn với nhau, mang theo cái dịu dàng riêng biệt. Anh không đồng ý điều gã muốn làm nhưng lại không ngăn cản nó, gã không muốn anh biết kế hoạch bản thân lại không khóa lại tự do của anh, mặc anh phát hiện và điều tra chân tướng.

Họ bao dung nhau, lại cắn xé nhau, xâm phạm nhau, không là người yêu, lại hiểu nhau hơn cả người yêu. Cặp bài trùng vang danh thế giới ngầm giờ đây mỗi người một ngã, người đi dấn thân vực sâu, kẻ thì trưởng thành nhanh chóng. Bỏ lại phía sau những kí ức ngây ngô khờ dại lại tốt đẹp của tuổi thiếu niên, bước chân đi tiếp trên con đường xa lạ.

- Nhớ Chuuya thật.

Gã nghĩ thế cho đến khi khóe mắt bắt lấy một mạt sáng ngời duy nhất dưới chân tòa nhà. Gã mặc kệ những cơn gió thổi đau cả mắt, chỉ chăm chú nhìn ánh cam như muốn khắc sâu bóng hình đó vào linh hồn.

- Chuuya đang cười.

Nụ cười mang theo tia giải thoát, gã sẽ thoát khỏi ải tù đày trần gian, anh sẽ thoát khỏi gã. Không ai nợ ai rồi lại nợ tình nhau cả đời. Gã thấy anh chỉ đứng yên đó chờ gã rơi xuống, như là anh đã làm thế trăm lần. Gã thấy được tơ hồng mờ ảo quấn kín thân anh như là kén bướm đang từ từ bong ra, lộ tia sáng đỏ đen như là Ô Uế, kén ngày càng sáng và bao trùm toàn bộ thân mình nhỏ bé của Chuuya.

Thế nhưng chỉ có gã thấy nó, không một ai biết được chuyện gì ngoài gã. Có lẽ đó là trò đùa số phận, rằng chỉ gã có thể thấy nó, và gã sắp chết rồi, thấy được lại có thể làm gì cơ chứ.

- Tôi nguyền rủa cậu phải sống tốt đấy, người yêu nhỏ bé của tôi.

8:14 (19/9/2022) - 14:57 (25/1/2023)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro