Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuuya không chắc liệu việc nói với Nguyên điều này sẽ khiến cô ấy cười hay chửi rủa cậu,, vì vậy hiện tại, cậu không đề cập đến nó.

"Tôi chỉ cần cậu hiểu mình đang dấn thân vào điều gì" Cuối cùng vậu nói. "Hai lĩnh vực chính của Kouyou là nhà thổ và đơn vị thẩm vấn"

Cả hai đều không dễ dàng.

Nguyên chỉ nhìn cậu qua vai với ánh mắt nhỏ, không mấy ấn tượng. "Tôi biết. Cậu xong chưa?"

Chuuya đảo mắt nhưng gật đầu. Không phải cô ấy cho cậu nhiều lựa chọn.

Cuối cùng, Nguyên mặc một chiếc áo khoác màu be và một chiếc mũ đen để che đi mái tóc của mình. Cả hai đều đeo kính râm. Sau đó, họ rời đi. Sử dụng thang máy và sảnh đợi sẽ quá bất cẩn, vì vậy Chuuya bế bạn mình lên, và họ về cơ bản là nhảy xuống -- mặc dù với nỗi buồn vẩn đục, nó giống như một sự nâng đỡ nhẹ nhàng, tự nhiên.

"Trời ạ..." Nguyên thở dài mơ màng. "Tôi đã bỏ lỡ điều này."

Chuuya cười toe toét. "Tôi cũng vậy."

Khách sạn hơi xa để đi bộ, nên họ tự bắt taxi, và Nguyên trả tiền. Chuuya sẽ tự làm, nhưng bằng cách nào đó, cậu chưa bao giờ thảo luận về mức lương của mình với Dazai trước đây hoặc liệu cậu ta có lương hay không.

Cậu chắc chắn là có...xét đến tất cả các kế hoạch của Dazai dành cho cậu, cậu chỉ đơn giản là chưa thấy nó. Và thành thật mà nói, cậu cũng hơi sợ làm điều đó. Cậu không thực sự quan tâm đến tiền máu của Mafia.

Khi họ bước ra khỏi xe, Chuuya ngay lập tức chú ý đến tòa nhà cao tầng, tuyệt đẹp trước mặt họ. Không cao hơn căn cứ mafia, nhưng vẫn ấn tượng. Chuuya gần như chắc chắn rằng nhân viên ở lối vào sẽ không cho họ vào, không phải khi Chuuya trông giống như một khách du lịch chết tiệt, nhưng bằng cách nào đó, cậu ấy đã làm, giữ cửa mở cho họ với một nụ cười lịch sự.

"Được rồi." Chuuya thì thầm. "Hãy tìm bất cứ điều gì đáng ngờ. Bất kỳ thành viên Mafia nào. Hoặc có thể là một số chính trị gia mà chúng ta có thể tống tiền."

"Cậu có nghĩ tôi biết một chính trị gia trông như thế nào không?"

"Mẹ kiếp, cậu nói đúng. Trông chúng đều giống nhau cả thôi."

"Để tôi cha google —"

"Ôi trời ơi, nằm xuống đi!"

Nhìn xung quanh một cách giận dữ, Yuan rít lên. "Xuống đâu?!"

Chuuya phớt lờ cô khi cậu kéo cả hai ra sau một cây cột sáng bóng khổng lồ ở sảnh và cầu nguyện với các vị thần ở trên rằng nó đủ để che giấu họ.

"Mắc gì phải trốn cơ?" Nguyên thì thầm.

"Vì tôi đã nhìn thấy cái tên Albatross kia kìa!!" Chuuya thì thầm đáp lại.

"Hả?!"

"Không phải, ý tôi là ừm...—"

Khoảnh khắc một bàn tay lớn, lạ lẫm chạm vào lưng Chuuya, cậu im lặng. Mặc dù cái chạm nhẹ như lông vũ, gần như mềm mại, máu cậu vẫn lạnh ngắt. Ngay cả phản ứng tức thời để tìm kiếm nỗi buồn ô uế sâu trong xương tủy cũng trở nên hỗn loạn bởi nỗi sợ tê liệt đó.

"Xin chào, Chuuya yêu mến!" Ngoại trừ… giọng nói này hoàn toàn không phải của người lạ. Không.

"Thật vui khi thấy em ở đây đó."

Dazai.

Mặc dù mọi dấu hiệu đều chỉ ra họ đang trong tình trạng nguy hiểm nghiêm trọng, Chuuya vẫn cảm thấy cơ bắp của mình thả lỏng vì nhẹ nhõm khi cậu quay lại.

"Anh đang làm gì ở đây vậy?" Cậu hỏi ngay khi nhìn rõ Dazai. "Không phải anh vừa trở lại căn cứ cách đây một giờ sao?"

Sự xuất hiện của Dazai tại buổi đấu giá là một điều mới lạ. Và bây giờ hắn ta lại ở bên ngoài?

Dazai để mắt nhìn Nguyên đúng một giây trước khi chỉ nhìn Chuuya, nở một nụ cười bí ẩn và nhún vai. "Ờ thì, tôi đã từng, nhưng sau đó tôi được yêu cầu gặp mặt ở đây. Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ, em không nghĩ vậy sao?"

"Thật kỳ lạ..." Chuuya đồng ý, cố gắng giữ vẻ mặt trung lập mặc dù — mặc dù Dazai chắc chắn biết Chuuya đang cố tìm kiếm điều gì ở đây, đúng không? Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đây là việc bị mắc bẫy chuột, ngoại trừ việc chủ nhà kiên nhẫn và có tâm trạng chơi trò chơi.

"Tôi có cảm giác là người đó sẽ không xuất hiện đâu." Dazai nói. "Em có muốn cùng tôi ăn tối không?"

"Ừm…" Chuuya liếc nhìn Nguyên, người dường như đang cố gắng giữ chút kiên nhẫn cuối cùng để giữ im lặng khi cô đứng đó, cắn má mình. "Được thôi."

"Tuyệt!" Dazai đáp rồi quay đầu khỏi cây cột. "Và em đừng trốn ở đây nữa được không?"

May mắn thay, hắn đã chủ động, điều này mang lại cho Chuuya và Nguyên một vài phút riêng tư và cơ hội để nói chuyện — hay đúng hơn là thì thầm-la hét với nhau:

"Tại sao cậu lại đồng ý?!"

"Cậu không biết Dazai," Chuuya rít lên. "Hắn sẽ tìm cách bắt chúng ta ăn cho bằng được đó!"

Nguyên xoa xoa thái dương. "Ôi trời đất mẹ ơi!"

"Sẽ ổn thôi… Tôi nghĩ vậy."

"Được chứ?! Chúng ta bị bắt quả tang rồi!"

Vâng, nhưng…

Liệu Dazai có thực sự bận tâm dẫn họ đi ăn tối chỉ để trừng phạt họ không? Hơn nữa, Chuuya đã học được từ lâu rằng ranh giới mà cậu đang đi không hề ổn, nhất là khi Dazai cần thứ gì đó mà anh sẽ không có được nếu mất Chuuya trước.

"Sẽ ổn thôi." Chuuya nói lại, siết chặt cánh tay cô. "Cứ tự nhiên đi."

Ngay khi một người phục vụ trong nhà hàng phát hiện ra họ, hay đúng hơn là Dazai, anh ta vội vã chạy đến và chỉ họ đến một chiếc bàn rộng rãi bên cạnh một bể cá khổng lồ, lấp lánh, hàng chục loài cá khác nhau bơi xung quanh.

Nguyên ngồi xuống cạnh Chuuya, và Dazai ngồi xuống đối diện họ. Mặc dù Chuuya khăng khăng rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng trái tim cậu bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực.

Cậu đã quen với việc làm những việc như thế này với Dazai. Một chút. Nhưng với Nguyên ở đây, cậu không chắc mình nên hành động thế nào nữa, vì vậy cậu vùi đầu vào menu trước khi nhìn thấy toàn bộ văn bản và, với một tiếng rên rỉ câm lặng, nhận ra rằng anh vẫn chưa đủ giỏi để đọc và hiểu 90% những thứ này!

"Chuuya..." Chuuya đột nhiên nghe thấy Dazai nói. "Em có thích cá không?"

Hạ thấp thực đơn đủ để nhìn thẳng vào mắt anh, Chuuya chớp mắt. Dazai trông vẫn bình thản như mọi khi, như thể câu hỏi đó hoàn toàn vô hại, nhưng Chuuya có cảm giác cậu biết mình đang cố làm gì. Và thành thật mà nói, cậu cảm thấy một làn sóng biết ơn vô bờ bến tràn qua máu mình.

"Có..."

"Vậy thì em nên thử Kinmedai no Netsuke , số 49."

"Được rồi." Chuuya nói, một tiếng thở nhẹ thoát ra khi anh cố gắng kiềm chế nụ cười biết ơn. "Cảm ơn."

"Tôi không thích cá." Nguyên lúc đó tuyên bố.

"Tốt cho cô đấy." Dazai lẩm bẩm. "Còn nhiều món khác để chọn lắm."

Đã dành cả cuộc đời mình với Nguyên, Chuuya biết rằng cô ấy không hề kén chọn đồ ăn và cá chưa bao giờ là vấn đề trước đây. Tuy nhiên, cậu hiểu tại sao cô ấy lại hành động như vậy. Rốt cuộc, không phải ngày nào cậu cũng được dùng bữa tối với người đứng đầu Mafia Cảng. Cũng không phải Dazai đặc biệt tốt với cô ấy, chắc chắn không thân thiện như hắn đối với Chuuya.

Mặc dù Chuuya và Nguyên gọi nước lọc và coca, Dazai vẫn bảo người phục vụ mang cho họ một chai rượu vang đỏ, rót cho mỗi người một ly. Trông có vẻ khá đắt, nhưng vì Chuuya đã quen với những thứ rẻ tiền, đóng hộp nên việc gây ấn tượng với cậu không khó.

Dazai hẳn đã nhận ra cậu đang nhìn chằm chằm vào chai rượu, nên hắn gật đầu với nó.

"Thử xem. Nó là --" Môi Dazai mím chặt trong giây lát, rồi hắn mỉm cười. "...Loại tôi thích nhất."

Tò mò, Chuuya đưa ly lên môi và nhấp một ngụm nhỏ, để rượu chảy qua lưỡi và xuống cổ họng. Mắt cậu mở to ngay lập tức.

"Ngon vãi?!" Không giống như xăng cháy mà họ từng uống để giết tế bào não và quên đi cuộc sống khốn khổ của mình trong một đêm. Thứ này thực sự ngon. Thứ bạn uống vì bạn thực sự thích làm điều đó.

Má tựa vào lòng bàn tay, Dazai chỉ nhìn cậu nhấp thêm một ngụm, trông có vẻ rất hài lòng với kết quả này.

"Wow!" Nguyên đột nhiên nói bên cạnh cậu, và Chuuya phải kìm nén sự rùng mình vì bản thân gần như quên mất rằng cô ấy cũng đã ở đây suốt thời gian qua. "Điều này thực sự tốt."

"Nó đến từ một khu đất cổ ở Nam Rhône của Pháp, gần thị trấn Gigondas và tọa lạc tại Mont Ventoux." Dazai nói với một cái nhún vai nhẹ. "Những người chủ… Nicole và Xavier Rolet có một nét chấm phá kỳ diệu khi nói đến rượu vang của họ."

Một tiếng cười kinh ngạc phát ra từ Chuuya. "Làm sao anh biết được điều đó?"

"Và thật trùng hợp khi Chuuya lại là một người hâm mộ nước Pháp như vậy" Nguyên lẩm bẩm trong hơi thở. "Ừ. Làm sao anh biết được điều đó? Anh có nghiên cứu về mọi loại rượu trước khi khoe khoang không?"

Dazai hầu như không nhận ra Nguyên, thay vào đó chọn cách nghịch khăn ăn và chỉ liếc nhìn Chuuya thỉnh thoảng. "Ờ, tôi đã đến nhà máy rượu của họ một lần. Thật khó để quên một nơi ở tuyệt đẹp như vậy."

"Anh đã từng đến Pháp à?" Chuuya không nhịn được thốt lên.

Dazai gật đầu.

"Thế nào?"

"Tôi được cử đến đó để theo dõi một thành viên đã bỏ trốn hoặc mất tích, vì vậy, thật không may, tôi đã không được tham gia một chuyến tham quan thông thường, nhưng nơi đó vẫn đẹp. Điều tôi thích nhất là tất cả các tiệm bánh và tiệm bánh ngọt mà em có thể tìm thấy ở mọi góc phố."

Người ta có thể cho rằng Chuuya không biết những từ nước ngoài có nghĩa là gì, vì cậu thậm chí còn không thể thành thạo tiếng mẹ đẻ của mình, nhưng sự thật là cậu biết chính xác boulangerie và pâtisserie có nghĩa là gì.

Các tiệm bánh và tiệm bánh ngọt của Pháp. Bởi vì Chuuya từng điên cuồng ám ảnh về bất cứ thứ gì liên quan đến Pháp khi còn trẻ, và rõ ràng là vẫn vậy.

"Thế à…" Chuuya muốn nói thật ngầu và có thể hỏi Dazai thêm vài chục câu hỏi nữa, nhưng dù sao thì cậu cũng đã tỏ ra quá phấn khích với sự thật nhỏ này rồi, nên cậu lấy lại bình tĩnh và ngả người ra sau ghế, chuyển biểu cảm ngốc nghếch của mình thành cái gật đầu bình tĩnh. "Thú vị. Rất thú vị."

Đối diện với cậu, Dazai nheo mắt một chút trước khi chấp nhận sự thay đổi trong tâm trạng mà không bình luận thêm. Chuuya muốn hỏi tại sao Dazai lại đến đây ngay từ đầu và tại sao 'đối tác' của hắn lại không xuất hiện, nhưng điều đó có thể khiến hắn hỏi Chuuya tại sao cậu lại đến đây.

Miễn là Dazai bằng lòng lờ đi con voi trong phòng, Chuuya cũng vậy. Khi cậu liếc nhìn Nguyên, cô đang bận kiểm tra nhãn trên chai rượu như thể đang cố gắng xác nhận những gì Dazai đã nói với họ.

"Ngày đầu tiên của Nguyên với Kouyou là ngày mai." Chuuya nói sau đó. Có lẽ đó là một nỗ lực yếu ớt để phá vỡ sự lạnh nhạt giữa hai người, nhưng có thể trách cậu ấy không? Cảm giác thật ngượng ngùng. Căng thẳng. "Cảm ơn vì đã nói chuyện với cô ấy."

Dazai ậm ừ. "Tôi đã nghe rồi. Chúc mừng nhé."

Nguyên ngẩng cằm nhìn hắn. "Cảm ơn."

"Nhưng đừng đến khóc với Chuuya khi cô bắt đầu hối hận nhé."

Khuôn mặt cô ấy ngay lập tức trở nên ngần ngại. "Tôi sẽ không hối hận đâu, anh —"

Cô ấy rõ ràng đã ngăn mình nói ra điều gì đó ngu ngốc trong lúc bốc đồng. Cô ấy điều chỉnh biểu cảm của mình thành một thứ gì đó trung tính hơn. "Tin hay không thì tùy, nhưng tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu."

"Dù bạn yếu hay mạnh thì cũng không quan trọng. Cuối cùng thì mọi thứ đều có thể bị phá vỡ, và Kouyou hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai."

Nguyên chỉ lắc đầu, rõ ràng là không muốn tin điều đó. Một phần của Chuuya hiểu được sự do dự của cô khi bị dọa sợ vì Kouyou rất mạnh mẽ, chắc chắn rồi, và cô ấy thực sự đe dọa anh ấy, nhưng ngoài điều đó ra, cô ấy không...tệ đến thế, đúng không?

Nhưng một lần nữa, cậu chỉ thực sự dành một vài ngày làm việc trực tiếp dưới quyền cô ấy cho đến nay. Chuuya dành nhiều thời gian hơn cho Dazai nếu cộng tất cả lại.

Thêm vào đó, cậu bắt gặp nhóm của mình, những 'cấp dưới' của cô ấy thì thầm với nhau rằng họ rất vui vì có Chuuya làm cấp trên thay vì Kouyou. Vậy trong hai người họ, ai sẽ hiểu Kouyou hơn? Chuuya hay Dazai?

"Vậy tại sao Chuuya lại không đến đó vào ngày mai?" Nguyên hỏi. "Tôi tưởng cậu ấy cũng làm việc dưới quyền Kouyou chứ?"

"Chuuya đang bận." Dazai trả lời một cách dễ dàng.

"Làm gì thế?"

“Chuẩn bị cho một công việc quan trọng. Không có gì cô phải lo lắng cả.”

Ồ, đúng rồi. Cuộc họp đó sẽ diễn ra trong vài ngày nữa. Chuuya đã tránh nghĩ về điều đó cho đến giờ, vui vẻ giả vờ rằng cậu sẽ không phải đối phó với một số kẻ khốn nạn ngẫu nhiên và nói chuyện với họ về tuyến đường vận chuyển và tiền bạc.

"Chuuya là bạn và gia đình của tôi." Giọng nói của Nguyên lần này bình tĩnh đến kinh ngạc. "Và 90% thời gian, cậu ấy đi làm những việc mà Chúa biết. Vậy nên hãy tha thứ cho tôi vì đã lo lắng tại sao lại như vậy."

Chuuya thở dài. "Nguyên —"

"Không, tôi nghĩ đó là mối lo ngại chính đáng?!"

"Chuuya đang ngồi ngay đó." Dazai chỉ ra. "Vậy nên thay vì ngắt lời em ấy thì hãy hỏi em ấy."

Yuan trông không vui vẻ gì, nhưng biểu cảm của cô vẫn héo úa như một bông hoa. May mắn thay, đó là lúc người phục vụ quyết định mang đồ ăn đến, thời điểm thực sự hoàn hảo. Người đàn ông đặt chỗ trước mặt mỗi người, tất nhiên là bắt đầu với Dazai, hỏi họ có muốn thứ gì khác không rồi lặng lẽ rời đi như vẻ ngoài của anh ta.

Có cớ để không nói chuyện, Chuuya đào sâu vào món cá của mình. Dazai hẳn phải có khẩu vị thực sự tuyệt vời vì, một lần nữa, nó rất ngon, thỏa mãn cơn thèm mà Chuuya thậm chí không biết mình có.

Chưa đầy năm phút trôi qua khi điện thoại của Dazai reo. Hắn lấy nó ra và liếc nhìn chăm chú trước khi quyết định nhấc máy, lông mày hơi nhíu lại. Người ở đầu dây bên kia phải nói trước. Chuuya dừng lại khi ánh mắt của Dazai rõ ràng hướng về phía cậu.

Liệu chuỗi may mắn của Chuuya có kết thúc không?

Có lẽ có ai đó gọi cho Dazai về chiếc USB nhỉ?

Liệu họ sẽ—

"Cảm ơn." Dazai nói rồi cúp máy, vẫn nhìn Chuuya. "Có người đột nhập vào căn hộ của em."

Đôi đũa giữa các ngón tay cậu gần như trượt ra. "Cái gì cơ?"

Dazai gõ một số thứ trên điện thoại, rồi trượt nó lên bàn để Chuuya có thể nhìn vào. "Tôi cho rằng những thứ này là của em."

Chuuya cảm thấy Yuan cũng nghiêng người lại gần để nhìn. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào đoạn phim video màu xám trên điện thoại cho thấy một vài người đang chen chúc trước cửa. Khuôn mặt của họ rõ ràng là của bạn bè họ. Những con Cừu.

"Ừ." Chuuya lẩm bẩm. "Chết tiệt."

Nguyên thở dài một tiếng. "Bọn khốn nạn đó. Không phải tôi đã nói chúng sẽ làm điều ngu ngốc sao?"

"Là lỗi của tôi." Chuuya thừa nhận khi anh ngước mắt lên nhìn Dazai. "Tôi đã bảo họ rằng họ có thể đến thăm tôi. Tôi chỉ không nghĩ là họ sẽ đột nhập vào đó."

Mặc dù cậu mong đợi sẽ gặp phải sự khó chịu hoặc thậm chí là tức giận, xét đến việc con cừu rõ ràng đang phá vỡ các quy tắc rất quan trọng, tất cả những gì anh thấy chỉ là một nụ cười nhỏ, méo mó. Dazai không hề tỏ ra bận tâm chút nào.

"Chúng ta vẫn có thể ăn xong và xử lý sau nếu em muốn?"

"Chúng sẽ làm điều gì đó tệ hơn nhiều so với việc phá cửa nếu chúng ta đợi..." Chuuya nói. "Có lẽ chúng ta nên đi."

"Được thôi. Tôi sẽ gọi xe cho em."

Bằng cách nào đó, Dazai đã bắt được người phục vụ bảo anh ta đóng hộp đồ ăn của họ để họ có thể mang về nhà — điều mà Chuuya thậm chí còn thấy Yuan không chỉ ngạc nhiên mà còn có chút vui mừng vì thực sự sẽ rất lãng phí nếu vứt hết đi. Rõ ràng là tràn đầy năng lượng và sẵn sàng đá đít bạn bè mình, cô ấy dẫn đầu, và Chuuya tận dụng cơ hội đó để quay lại với Dazai.

"Cảm ơn vì tất cả những điều này" Chuuya nói. "Và tôi xin lỗi về con Cừu"

Trời biết, Mafia có đủ tiền để phá cửa và lắp hệ thống an ninh nhưng bằng cách nào đó vẫn thấy thô lỗ. Không chỉ với Dazai mà còn với Chuuya nữa. Còn những kẻ đến thăm tôi hét vào căn hộ của cậu thì sao? Nhất là khi lũ cừu biết rõ Chuuya và Yuan đang làm gì vào thời điểm đó và chúng có thể phải trả giá nếu bị bắt.

Đối diện với anh, Dazai quay lại một chút và nắm chặt chai rượu trước khi đưa cho Chuuya. "Tôi có cảm giác là em sẽ cần nó."

Miệng hơi há ra, Chuuya chấp nhận. Cổ họng anh hơi khô khi nuốt nước bọt.

"Tôi chắc chắn là em có thể tự xử lý được, nhưng nếu em cần tôi, tôi có thể đi cùng."

"Tôi nghĩ." Chuuya chậm rãi nói. "Điều đó chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi."

"Ừm." Ngực Dazai xẹp xuống khi thở ra.

Chuuya không chắc tại sao cậu vẫn đứng đó như thể có nhiều điều để nói khi mà thực ra chẳng có gì. Tuy nhiên, phải mất một thời gian lâu hơn dự kiến để cậu nhận ra rằng Yuan có lẽ đã đợi cậu ở bên ngoài, tự hỏi cậu đang ở đâu.

"Được rồi, tôi thực sự phải đi trước khi họ đập vỡ cửa của tôi hay gì đó. Gặp lại anh nhé...?"

"Ngày mai?" Dazai kết thúc. "Chúng ta có thể luyện tập cho cuộc họp."

Chuuya gật đầu. "Được...ngày mai..ừm gặp lại sau."

Bằng cách nào đó, việc Chuuya rời đi vẫn có vẻ hơi vội vã, hơn cả ngượng ngùng, và Chuuya cuối cùng lang thang một cách mù quáng trong vài phút bên ngoài khách sạn, tìm kiếm mái tóc hồng. Rõ ràng là Yuan đã đợi cậu trong xe rồi vì Chuuya chỉ nhìn thấy cô sau khi cô mở cửa và vẫy tay chào cậu.

Ngay khi ngồi xuống, Chuuya ngả đầu ra sau, mắt nhắm nghiền, cảm thấy như năng lượng, sự căng thẳng và áp lực của cả tháng trôi tuột khỏi cơ thể. "Thật là suýt nữa."

"Thật kỳ lạ..." Yuan nói thay vào đó. "Hắn ta — hắn ta luôn như vậy với cậu sao?"

Mở mắt ra lần nữa, Chuuya liếc nhìn cô. "Như thế nào?"

"Thật dễ thương và hay nói chuyện, và, cậu biết đấy, và hắn ta nhìn cậu như thể mặt trời chiếu sáng vậy..."

"Hắn ta chắc chắn không nhìn tôi như vậy." Chuuya đáp trả với vẻ cau có. Cái quái gì thế?

Yuan nhướn một bên mày. "Tôi có thể đang phóng đại một chút xíu xiu nhưng, nhưng người đàn ông đó không nhìn cậu như hắn ta nhìn tôi."

"Ồ, đúng rồi. Cậu không cần phải dành nhiều thời gian cho hắn ta như tôi đâu."

"Chuuya, cậu không nghĩ đó là điều khiến chúng ta khác biệt." Lắc đầu, cô khoanh tay, rõ ràng là đang suy nghĩ về mọi thứ. "Có điều gì đó không ổn với anh chàng này. Cách hắn nói chuyện với anh… anh không thấy lạ khi anh ta nói về nước Pháp sao?"

"Chính xác thì chuyện đó có gì kỳ lạ?"

"Giống như hắn ya biết cậu sẽ trở thành một fan cuồng mỗi khi có ai đó nhắc đến đất nước đó vậy."

Chuuya khịt mũi. "Được rồi, tôi biết cậu đang cố hiểu động cơ của hắn ta — tin tôi đi, tôi cũng vậy, và tôi thất bại mọi lúc — điều này thật vô lý. Nước Pháp có rượu vang ngon. Thực sự không có gì điên rồ cả. Và hắn ta đã đến thăm nhà máy rượu của họ. Tôi cũng sẽ đề cập đến điều đó."

“Ừ, hắn ta đến đó để làm nhiệm vụ , nhưng bằng cách nào đó hắn có thời gian ghé thăm một nhà máy rượu?” Yuan làm một cử chỉ tay mơ hồ. “Cậu có thấy điều đó hợp lý không? Bởi vì với tôi thì nó nghe như chuyện nhảm nhí.”

Được rồi, cô ấy nói có lý. Tuy nhiên.

“Có lẽ nhiệm vụ là ở nhà máy rượu?”

Yuan quay lại nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên. "Thật đấy. Và từ khi nào cậu lại cố gắng bênh vực hắn ta như vậy?"

"Tôi không hề bênh vực hắn ta!" Chuuya cong tay rồi lại duỗi ra vì thất vọng. "Tôi chỉ muốn nói là cậu đang bực bội vì những chuyện chẳng thực sự quan trọng gì vào phút cuối. Ai quan tâm đến việc Dazai mua rượu vang Pháp chứ?!"

"Được rồi." Cô ấy nói.

"Vậy thì hãy nói về những điều quan trọng, như, ví dụ, thực tế là hắn ta thực sự bắt gặp chúng tôi đang theo dõi hắn và sau đó thậm chí không đề cập đến điều đó. Và rằng 'Tôi được cho là sẽ gặp ai đó ở đó' nghe có vẻ hoàn toàn nhảm nhí. Lúc đó thì điều đó có nghĩa là gì?”

Chuuya thở dài một hơi. "Tôi có một giả thuyết về điều đó."

Nguyên lặng lẽ bảo cậu tiếp tục.

“Tôi cũng không tin là hắn ta sẽ gặp ai đó ở đó.” anh ta nhượng bộ. “Mà đúng hơn là hắn ta biết ổ đĩa flash đã được mở, và đó là lý do tại sao hắn ta đến đó? Điều đó có hợp lý không?”

"Tôi đoán vậy." Móng tay dài sơn của Yuan gõ vào cánh tay khoanh lại của cô. "Chúng ta hãy hỏi Misao vì dù sao chúng ta cũng sắp gặp cô ấy rồi."

Lời nhắc nhở đó khiến Chuuya xoa tay lên trán khi những ký ức về những lần đột nhập của đàn cừu trong quá khứ hiện lên trong tâm trí cậu. Mọi chuyện luôn kết thúc bằng một bữa tiệc lớn hoặc phá hủy hoàn toàn mọi thứ bên trong, điều này cũng giống nhau vì dù thế nào thì mọi thứ cũng sẽ bị phá hỏng.

"Tại sao họ lại làm thế?" Chuuya tự hỏi thành tiếng. Có chút im lặng, có chút buồn. "Họ phải biết rằng mọi chuyện có thể nguy hiểm thế nào đối với chúng ta, đối với cậu, nếu mọi chuyện không diễn ra theo cách họ đã làm?"

"Tôi cho rằng họ chỉ đang chống lại Mafia, nhưng..." Cô ấy phát ra âm thanh ậm ừ. "Không phải họ đang bị ngược đãi hay gì cả. Thành thật mà nói, tôi nghĩ đó là Luca."

Chuuya từ từ quay đầu về phía cô. Im lặng.

Nguyên nhìn Chuuya.  “Cậu có nghe cậu ta nói về…?”

"Về năng lực?" Chuuya thở ra một tiếng cười vô hồn. "Ừ. Giống như cậu ta thực sự tin rằng chúng vốn dĩ đã xấu xa."

Giống như Chuuya vậy.

Và không phải Chuuya tự nhận mình là thánh. Bởi vì cậu không phải. Cậu đã làm những điều tồi tệ khiến người khác tổn thương. Nhưng không phải vì cậu là một người sử dụng năng lực chết tiệt.

“Không thể chờ đến lúc cậu ấy nhìn thấy quả trứng rồng của cậu được.” Yuan nói đùa.

Tuy nhiên, điều đó khiến Chuuya nhận ra rằng cô ấy đúng. Những con cừu đang ở bên trong căn hộ của anh.

Đầu của họ hướng vào nhau.

“Trứng rồng.”

May mắn thay, chỉ mất năm phút để đến nhà, nhưng Chuuya vẫn dành thời gian để làm phiền người tài xế tội nghiệp kia. Có một cảm giác đen tối, khủng khiếp trong lồng ngực cậu nói với cậu rằng Kafka sẽ không còn nữa khi họ đến nơi. Rằng sẽ quá muộn.

Yuan dường như cũng có chung nỗi lo lắng — tạ ơn Chúa — nên họ lao đi với tốc độ ánh sáng ngay khi chiếc xe dừng lại, va vào và gần như đâm phải một vài người trên đường đến tầng của Chuuya.

Tiếng bass và nhạc trầm đục vọng ra từ bên trong khi họ đến, và Chuuya không thèm dùng thẻ chìa khóa vì dù sao thì cánh cửa cũng phải được sửa, cậu bước vào bằng cách đá vào thứ đó. Trong mọi trường hợp khác, Chuuya sẽ vui vẻ làm điều đó một lần nữa. Nhưng không phải bây giờ.

Bây giờ cậu chỉ tức giận thôi.

Bạn bè của cậu rải rác khắp nơi. Một số người ở trong bếp, có lẽ đang mở và đóng tủ để tìm rượu, những người khác ở trong phòng khách, thuốc lá và điếu cần sa lủng lẳng giữa môi, và quá ồn ào đến nỗi họ thậm chí không để ý đến Chuuya xông vào.

Và Luca —

Luca đang nằm dài trên ghế tình nhân bên cạnh ghế sofa như một tên tự xưng là vua với một chai bia trên tay, và một vài chai bia khác ngồi xung quanh cậu ta.

Sau khi Chuuya đặt đồ ăn và chai rượu sang một bên trên quầy bếp, không thèm chào bạn bè ở đó, cậu dậm chân đi về phía tên ngốc đó. Miệng Luca cong lên thành một nụ cười ngớ ngẩn khi thấy Chuuya đến.

“Này, Chuuya. Nhiệm vụ nhỏ của Yuan và cậu thế nào rồi?”

Chuuya tát chai bia ra khỏi tay để đáp trả. Chai bia bắn tung tóe và vỡ tan thành hàng ngàn mảnh trên bức tường gần nhất.

Luca chớp mắt.

"Cậu nghĩ mày đang làm cái quái gì thế?" Chuuya rít lên.

Có người kéo tay áo anh. Là Shiro. “Chuuya-san, cậu bảo chúng ta có thể chơi ở đây à?”

"Hay đó chỉ là một lời nói dối khác?" Luca lẩm bẩm, cau mày nhìn đường đỏ mỏng trên tay mình.

Thở dài, Chuuya khom người xuống trước mặt Shiro. “Cậu có thể, nhưng mấy người đã đột nhập vào đây… và những người sở hữu căn hộ này, những người quyền lực, đã nhìn thấy cậu làm vậy. Thật nguy hiểm. Cậu có thể bị thương. Yuan và tôi có thể.”

"Nhưng chúng tôi không làm thế." Luca chỉ ra, vô cùng may mắn. "Không ai làm gì cả. Vậy tại sao cậu lại tức giận?"

“Đó chỉ là vì chúng ta đã nói chuyện với ông chủ trước khi ông ta cử người ra.” Yuan đột nhiên cắt ngang từ phía sau.

“Chúng ta đã nói là sẽ lo liệu. Nếu chúng ta không làm kịp, các người sẽ gặp rắc rối to. Và vì cái gì?” Cô ấy giơ một chai lên. “Một bữa tiệc nhỏ với bia? Các người không thể kiếm được thứ gì đó mạnh hơn sao?”

“Oi, vẫn còn trưa mà.” Và đó là Shirase. Chuuya thậm chí còn không nhận ra là cậu ta cũng ở đây. “Chúng tôi đang đợi hai người tham gia bữa tiệc.”

Sau đó, cậu ta ngồi xổm xuống trước một túi mua sắm và lấy ra một vài chai rượu mạnh với nụ cười tươi tắn. “Vậy thì sao? Các cậu đã nói chuyện với ông chủ lớn, mọi thứ đều ổn, và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều xứng đáng được vui vẻ một chút sau vài tuần qua. Tôi nói đúng không, hay tôi đúng?”

Mọi người trong căn hộ đều reo hò. Có người bật nhạc to hơn nữa.

Tất nhiên, họ nghĩ Shirase đúng.

Chuuya không. Không hẳn vậy. Cậu nghĩ họ đang hành động như những đứa trẻ hư hỏng, được hưởng quyền lợi, không nhận ra rằng họ không còn là những đứa trẻ trên phố nữa. Rằng họ không thể chỉ đơn giản là phá vỡ các quy tắc, say xỉn và làm bất cứ điều gì họ muốn nữa.

Nhưng cậu không thèm nói ra những điều đó, trừ khi anh ấy thực sự muốn họ bắt đầu ghét cậu..

Và thành thật mà nói, có lẽ theo cách đó còn tốt hơn. Có lẽ nếu họ tránh xa trò chơi Mafia và Dazai, họ cũng sẽ được an toàn. Và nếu điều đó có nghĩa là Chuuya sẽ phải tự mình làm mọi thứ, thì cũng ổn thôi. Có lẽ cũng dễ hơn.

Chuuya biến mất vào phòng ngủ để kiểm tra thiệt hại mà họ đã gây ra cho nó, chỉ để thấy rằng quả trứng rồng đã biến mất. Tim đập thình thịch dữ dội, Chuuya nhấc giường lên để xem liệu nó có lăn xuống dưới không, và không. Cũng không có ở đó. Cậu lục tung cả phòng để tìm nó, nhưng nó đã biến mất.

Có lẽ ai đó đã nhìn thấy nó và quyết định rằng đó là...một món đồ chơi hay thứ gì đó tương tự, nên nhiều khả năng nó vẫn còn ở đâu đó trong căn hộ. Xin hãy để nó vẫn ở đó, Chuuya cầu nguyện với các vị thần trên cao.

Vì bữa tiệc thực sự đã bắt đầu, nên nó thậm chí còn ồn ào hơn. Bạn bè của Chuuya dần dần bắt đầu say hơn, điều này thật tốt vì họ có thể sẽ không để ý đến Chuuya đang lục tung mọi ngóc ngách trong căn hộ và bò trên sàn nhà. Nhưng cũng nguy hiểm vì họ có thể vô tình phá hủy quả trứng trong quá trình này.

Chuuya đang cố gắng xem quả trứng có ở đâu đó dưới gầm ghế hay không thì vô tình nghe được những gì bạn mình đang nói.

" -Và họ cũng rất thông minh về điều đó. Họ thậm chí còn có một bữa tiệc trong chế độ ăn uống quốc gia."

"Tôi không biết, anh bạn. Cậu có thực sự muốn đặt niềm tin vào một nhóm tôn giáo không? Khi nào điều đó có hiệu quả?"

"Được thôi, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng chúng có hiệu quả. Ngay cả SDFUP chết tiệt hay chính phủ cũng không thể loại bỏ được nhiều người sử dụng năng lực như vậy."

"Ừ, có lẽ vì đó là sự phân biệt đối xử trắng trợn?"

"Ôi, thôi nào. Người có năng lực có thể làm bất cứ điều gì và giết bao nhiêu người tùy thích, nhưng khi những người bình thường phản kháng, thì đột nhiên lại trở thành sự phân biệt đối xử?"

"Anh bạn à..."

"Tôi đồng ý rằng một số trong số chúng... tệ... nhưng bạn không nghĩ rằng như vậy là quá khái quát sao?"

"Nếu người có năng lực tệ đến vậy, tại sao cậu lại quan hệ với một người, Luca?"

"Hahaha!"

"Pfft, im đi. Cậu ta là ví dụ tốt nhất. Cậu ta là một người tốt nhưng hãy nhìn cậu ta bây giờ. Cậu ta nịnh nọt Mafia như thể cậu ta sinh ra để ở đây. Và không phải là khả năng của cậu ta không ảnh hưởng đến cậu ta. Thôi nào, chúng ta đều thấy rồi, đúng không? Cậu ta không kiểm soát được như cậu ta vẫn luôn giả vờ."

Âm nhạc trở nên hơi trầm, vang vọng xung quanh Chuuya trong những lần lặp lại dồn dập, chóng mặt. Chuuya chớp mắt, rồi lại chớp mắt và nhìn xuống và -

Ánh sáng đỏ của nỗi buồn nhuốm màu bao phủ đôi tay cậu, và Chuuya nhanh chóng giơ chúng lên, ý chí khả năng của mình biến đi trước khi cậu vô tình xuyên thủng sàn nhà. Khi không có gì xảy ra ngoại trừ việc ngực cậu phập phồng theo hơi thở nông, Chuuya lại mở mắt ra.

"-- Dù muốn hay không thì vẫn phải lôi cậu ta vào."

"Ai quan tâm đến luật lệ của chúng ta khi chúng ta thậm chí còn không còn là chính mình nữa?"

Chuuya không muốn nghe thêm lời nào nữa. Cậu đứng dậy, không quan tâm đến việc mọi người có nhìn thấy mình hay không, và bắt đầu tìm kiếm quả trứng của mình lần nữa.

Cuối cùng, Chuuya tìm thấy nó trong bếp bên cạnh một vài quả bơ mà Dazai đã mang đến cho cậu vài ngày trước. Phải thừa nhận là chúng trông khá giống nhau nếu quả bơ lớn hơn nhiều và có vảy. Chuuya nhét nó vào một chiếc túi mua sắm rỗng và giấu nó trên kệ, hy vọng lần này bạn bè cậu sẽ không tìm thấy nó.

Chuuya đã cố gắng. Trong vài giờ, cậu cố gắng ở lại bữa tiệc của riêng mình, nói chuyện với bạn bè và giả vờ như cậu đang tận hưởng điều này giống như cậu đã từng tận hưởng các bữa tiệc trước đây.

Nhưng ngay sau đó, Yuan rời đi với lời giải thích rằng cô ấy cần phải dậy sớm vào ngày hôm sau và cô ấy cố gắng rủ càng nhiều người đi cùng càng tốt. Cô ấy đã thất bại. Bạn bè của họ, khi say, là những đứa trẻ bướng bỉnh, khó chịu.

Và Chuuya liên tục nghe Luca nói về cậu ấy. Rằng cậu ta không kiểm soát được. Rằng khả năng của cậu ta là xấu, độc ác. Nếu nó đến từ bất kỳ người nào khác, cậu ta sẽ cười lớn về điều đó và thậm chí có thể biểu diễn để giải trí, nhưng...

Thật khác khi điều đó đến từ những người được cho là bạn của bạn. Thật khác khi họ thực sự tin vào thông tin sai lệch mà họ phát tán. Điều cuối cùng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn là cảnh Shirase nôn lên giường.

Đó là lúc Chuuya cầm lấy quả trứng rồng, chai rượu và quyết định đã đến lúc phải rời đi. Và chỉ có một nơi mà Chuuya thực sự phải đến ngay lúc này.

Khi Chuuya bắt đầu theo dõi Dazai, cuối cùng cậu cũng có được chiếc thẻ chìa khóa mà cậu đã say mê vào ngày đầu tiên, điều đó có nghĩa là việc lên tầng cao nhất không phải là vấn đề. Câu hỏi là liệu Dazai có cho cậu vào hay không.

Chuuya thong thả bước đi trên hành lang tối tăm, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn thành phố bên ngoài, và vung vẩy chiếc túi đựng Kafka qua lại. Cuối cùng cậu dừng lại vì sợ rằng điều đó sẽ không tốt cho quả trứng tội nghiệp.

Cổ họng Chuuya khàn đặc khi cậu dừng lại trước văn phòng của Dazai và bốn người đàn ông đang đứng trước đó.

"Tôi đến đây để gặp ông chủ..." Cậu nói, giơ thẻ căn cước lên. "Nakahara Chuuya."

Người lính gác ở phía bên phải gõ vào tai nghe và lẩm bẩm điều gì đó không đủ lớn để Chuuya nghe thấy. Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, một tiếng lách cách vang vọng khắp không gian trước khi họ mở cánh cửa đôi đặc để cậu đi qua.

Tiếng giày thể thao của Chuuya vọng lại trong văn phòng mờ tối khi cậu rẽ vào góc và đi vào trong. Chiếc bàn làm việc bị bỏ hoang, nhưng có ánh sáng phát ra từ nơi có ghế sofa, vì vậy cậu đi về phía đó. Chiếc đèn được bật trên bàn cà phê. Tuy nhiên, không có ai ở đó.

Đúng lúc anh ta sắp quay lại bàn làm việc và trả lại ổ USB, một trong những cánh cửa mở ra, và Dazai bước ra. Hắn ta không còn đeo khăn quàng cổ hay áo khoác hay thậm chí là áo khoác của bộ vest nữa. Chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng, một vài chiếc cúc áo bung ra như thể hắn sắp thay đồ nhưng bị làm phiền. Trông cũng có vẻ mệt mỏi.

...

"Chuuya?"

"...T-tôi..." Nhận ra mình đang nhìn chằm chằm, cậu.hắng giọng. Có lẽ Chuuya có thể tìm ra một cái cớ cho lý do tại sao cậu lại ở đây. Chuuya muốn giấu quả trứng rồng (và giấu cả bản thân mình nữa.)

Dùng toàn bộ thời gian anh có để chuẩn bị cho cuộc họp đó. Luyện viết và đọc. Nhưng tất cả những điều đó dường như đều vô ích ngay lúc này, vì vậy cậu quyết định nói ra sự thật đơn giản: "Thật ra là...Có người nôn lên giường của tôi."

Dazai nghiêng đầu. "Ồ. Tôi xin lỗi."

Nhưng có lẽ đó là một quyết định sai lầm vì Dazai phải làm gì về điều đó? Chuuya không thể -

"May cho em là ở đây có đủ chỗ." Dazai vỗ nhẹ vào ghế sofa trước khi đi ngang qua anh để đi về phía bên kia phòng, mở tủ. "Nếu em muốn thì có thể ngủ trên sofa..."

Chuuya nhìn Dazai, người đang lấy ra hai chiếc ly. "Anh không phiền chứ?"

"Ồ, lâu rồi tôi mới có người ngủ lại." Dazai nháy mắt. "Nên có lẽ tôi hơi rus-"

"Im lặng đi." Vì Chuuya đang cầm một chai rượu và Dazai đang cầm một chiếc ly, nên không khó để đoán ra chúng dùng để làm gì.

"Đưa cho tôi." Chuuya lẩm bẩm, với tay lấy một chiếc ly sau khi tìm cho Kafka một chỗ ấm áp, có đệm trên ghế dài.

"Đừng lo, không ai có thể lấy cắp được cái chai đó đâu, Chuuya. Thực ra, tôi còn khá nhiều trong kho vũ khí của mình."

"Tôi không lo lắng về điều đó. Tôi chỉ... Tôi thực sự cần một ly đồ uống ngay bây giờ."

Dazai không cố trêu chọc Chuuya về điều đó. Thay vào đó, hắn ra hiệu cho Chuuya đưa ly của mình ra để hắn có thể rót rượu vào trước khi tự làm điều tương tự với mình và ngồi xuống cạnh Chuuya, nơi cậu đang dựa vào lưng ghế.

"Nếu em muốn, tôi có thể mua cho em một chiếc giường mới..." Dazai đề nghị sau khi Chuuya nhấp vài ngụm. "Em không cần phải ngủ trên đó nữa đâu."

Thở ra một hơi khô khốc, Chuuya nhìn Dazai bằng ánh mắt lạnh lùng. "Tôi không cần giường mới chỉ vì có người nôn vào đó."

Dazai nhăn mũi. "Nhưng nó không hợp vệ sinh."

"Đúng vậy, đó là giặt giũ , đồ ngốc. Sáng mai tôi sẽ bắt Shirase giặt sạch. Tôi chỉ không muốn ngủ ở đó đêm nay thôi."

Dazai mím môi nhưng không tiến xa hơn thế.

Sự im lặng bao trùm lấy họ, nhưng không hề căng thẳng hay ngượng ngùng. Ngược lại, nó thư giãn. Nhẹ nhàng. Và thật kỳ lạ khi trong số tất cả mọi nơi và mọi người, Chuuya lại tìm thấy sự thoải mái như thế này ở đây. Với Dazai.

Cùng lúc đó, có điều gì đó trong lồng ngực Chuuya như đông lại vì điều này không chỉ thoáng qua mà có lẽ còn không có thật nữa.

"Thêm một ly nữa nhé?" Dazai hỏi.

Chuuya nhăn mặt khi thấy ly của mình thực sự đã cạn. Đó không phải là của Chuuya khi đây là loại rượu ngon nhất mà cậu từng uống. Quá ngon để có thể thưởng thức. Anh thở dài và nhìn Dazai rót cho cậu một ly nữa.

"Tôi có thể hỏi anh một điều không?"

"Hỏi đi..." Dazai nói rồi đặt chai rỗng xuống sàn.

"Anh có nghĩ năng lực vốn dĩ là xấu xa không?" Chuuya hỏi. Biểu cảm của Dazai không thay đổi, vẫn thoải mái và hài lòng như mọi khi, nhưng hắn cũng không nói ngay.

"Tôi biết anh đã nói rằng một số loài hoa nở đẹp hơn trong bóng tối không? Vậy anh có nghĩ như vậy về năng lực không?" Chuuya nói thêm.

"Tôi nghĩ rằng việc cân bằng một thứ gì đó như khả năng với sự tha hóa đạo đức vốn có là điều mà chỉ một kẻ ngốc đầu óc đơn giản mới làm. Vì vậy, để trả lời câu hỏi của em, thì không."

"Được thôi.." Chuuya nói, các ngón tay siết chặt quanh chiếc ly. "Câu hỏi khác. Anh có nghĩ một số khả năng là xấu xa không?"

Dazai nhìn cậu. "Điều đó ngụ ý rằng họ có ý thức riêng."

Chuuya nhìn hắn nhưng không nói gì. Rốt cuộc, câu hỏi thứ hai vẫn chưa có lời giải đáp. Phát ra một tiếng động nhẹ trong cổ họng, Dazai hiểu ra và dường như cân nhắc lại lần nữa.

"Tôi đã từng đọc rằng năng lực được cung cấp năng lượng bởi linh hồn và ý chí của người sử dụng, giống như một nguồn năng lượng nào đó. Với tôi thì có lý. Năng lực được quyết định bởi linh hồn điều khiển nó. Không phải ngược lại."

Chuuya biết đó là kết luận hợp lý nhất - mặc dù cậu chưa từng nghe nó được diễn đạt như Dazai - nhưng dù sao thì ngực cậu cũng chùng xuống. Nếu có ai đó có cách tiếp cận khác biệt, phi thường về chủ đề cụ thể này, thì đó sẽ là một người như Dazai. Và nếu không phải là hắn, thì Chuuya có thể chấp nhận số phận của mình.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là Dazai vẫn chưa dừng lại.

"Ngược lại, các điểm kỳ dị...thì khó khăn hơn. Chúng có thể tự hành động. Tuy nhiên, chúng vẫn chưa phải là sinh vật có tri giác, vậy em có thực sự có thể nói chúng là xấu xa khi chúng chỉ làm những gì nằm trong bản chất của chúng không?"

Dazai nghiêng đầu theo hướng này và hướng kia. Suy ngẫm.

"Tôi cho rằng một điểm kỳ dị có thể khiến vật chủ của nó làm những điều mà vật chủ sẽ không làm, đúng vậy. Đó là một thứ."

Giống như đám mây đen u ám đang bao phủ Chuuya đột nhiên bùng nổ thành những tia sáng lấp lánh. Cậu không thể kìm được nụ cười trên khuôn mặt mình cũng như không thể kìm được sự phấn khích khi nhìn Dazai.

"Vậy thì không chỉ đen trắng như thiện ác, đúng không? Đôi khi không dễ dàng như vậy!"

"Tôi thậm chí còn cho rằng điều đó không bao giờ dễ dàng cả" Dazai đáp.

Chuuya cau mày, nhớ ra điều gì đó khác. Nâng bàn tay đang cầm ly lên, cậu để nỗi buồn vẩn đục tuôn trào, tỏa sáng rực rỡ, đỏ rực và nóng bỏng xung quanh cậu khi nó hoạt động để giữ cho ly nước lơ lửng trong không khí.

"Tôi biết chúng không phải là sinh vật có tri giác, nhưng đôi khi cậu không nghĩ chúng cũng cảm thấy như vậy sao?" Có thể thật ngớ ngẩn, nhưng Chuuya luôn cảm thấy năng lực của mình là một người bạn đồng hành, một người bạn thân thiết và hữu ích, thay vì chỉ đơn thuần là một năng lực.

Nó trở nên uể oải khi cậu không sử dụng nó trong một thời gian dài. Phấn khích khi Chuuya gọi đến nó. Mệt mỏi khi nó không được nghỉ ngơi. Bởi vì nỗi buồn vẩn đục có cảm giác thật. Sống động. Và thứ khác đó...

Cảm giác cũng giống như có vật gì đó sống vậy.

Bị phân tâm bởi những suy nghĩ này, Chuuya không nhận ra rằng cậu đặt câu hỏi theo cách cho rằng Dazai cũng có năng lực. Xem xét hắn ở đây trong Mafia Cảng, chắc chắn điều đó sẽ không gây ngạc nhiên, nhưng đó cũng không phải là điều kiện tiên quyết. Tuy nhiên, khi cậu liếc sang bên cạnh, Dazai đang nhìn vào tấm kính với một nụ cười buồn kỳ lạ trên khuôn mặt.

Không biết phải làm gì, phải nói gì, chết tiệt, phải cảm thấy thế nào về biểu cảm đó, Chuuya di chuyển chiếc ly, định đập nó vào ngực Dazai nhưng khi làm vậy, nó chỉ rơi xuống sàn và vỡ tan. Đổ đầy lên chân Dazai và sàn nhà sạch sẽ.

"Ôii trời..."

"Tôi -" Chuuya cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu thậm chí còn không thể kiểm soát được khả năng của chính mình nữa sao?

"X-xin lỗi..." Chuuya lẩm bẩm, ngồi xổm xuống để dọn dẹp đống bừa bộn mà cậu đã gây ra.

"Chuuya, em không cần phải -"

"Tôi làm đổ nó...tất nhiên, tôi phải làm vậy." Ngoại trừ việc Chuuya phạm sai lầm khi nhìn lên và thấy Dazai ở phía trên mình, cao lớn và lù lù nhưng vẫn điềm tĩnh như mọi khi, ngay cả khi đối mặt với sự vụng về ngớ ngẩn và rất không giống tính cách của Chuuya.

Điều đó làm cho thực tế là trái tim của Chuuya bắt đầu đập dữ dội trong lồng ngực trở nên phi lý hơn nhiều. Đó chỉ là một mảnh kính vỡ ngu ngốc và một vài mảnh vỡ nhỏ trên quần dài của Dazai.

Chuuya không quỳ trước Dazai như một người theo dõi ngoan ngoãn, trung thành - điều mà Dazai không bao giờ bắt cậu làm mặc dù hắn là ông chủ. Không có bất kỳ điều gì khác tương tự như vậy. Không cần phải bối rối đến thế vì điều đó.

Nhưng có lẽ Dazai lại bận tâm vì một bàn tay không mấy nhẹ nhàng kéo cổ áo Chuuya ngay sau đó. "Lên đây."

"...." Chuuya lẩm bẩm trong hơi thở, gãi gãi sau gáy.

"Cứ ngồi im đi." Dazai nói với cậu, rồi quay đi. "Tôi sẽ lấy thứ gì đó để dọn dẹp."

Trong khi chờ đợi, Chuuya nhấc vũng chất lỏng màu đỏ lên và đổ lại vào chai bằng năng lực của mình. Tất nhiên, nó không thể uống được nữa. Thật đáng tiếc. Một loại rượu ngon như vậy, và Chuuya đã lãng phí ly cuối cùng của mình. Và để làm gì? Năng lực của cậu dường như vẫn hoạt động tốt.

Vài phút trôi qua; Chuuya bồn chồn, tự hỏi liệu Dazai có quên mình không. Nhưng rồi cậu nhớ ra ổ đĩa flash trong túi mình, và quyết định dùng cơ hội này để trả nó về vị trí ban đầu, ngoại trừ khi cậu cố gắng lấy nó ra, nó đã không còn ở đó.

Chuuya cau mày, kiểm tra các túi còn lại. Cũng trống rỗng.

Cậu có làm mất nó không? Không thể nào.

Vậy thì ở đâu...

Chuuya bước tới bàn làm việc, cố gắng lắng nghe xem Dazai sắp quay lại chưa và khi văn phòng vẫn hoàn toàn im lặng, cậu lại mở hộp nến giả đó ra và -

Ổ đĩa flash đã ở đó rồi. Cái mà Chuuya đã lấy trộm của Dazai.

Chuuya biết điều đó vì tất cả chúng đều có màu sắc khác nhau, và đây là bông hoa duy nhất có màu xanh bạc hà.

Nhưng nó ở ngay đó.

Điều đó có nghĩa là ký ức của Chuuya đang bị đảo lộn, hoặc... Dazai bằng cách nào đó đã phát hiện ra và đánh cắp nó trở lại.

Đó cũng là lúc cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, nên Chuuya vội vã quay lại ghế dài, mặc dù trong lòng cậu đang có một mớ hỗn độn. Dazai quay lại mang theo một cái xô trắng, chăn và quần áo, hắn đổ chúng lên ghế dài. Dazai trông vẫn như trước, không có dấu hiệu tức giận vì ổ đĩa flash bị đánh cắp, thậm chí không có một chút tự mãn nào.

"Ở đằng kia có cả một phòng chứa đồ không?" Chuuya hỏi trong khi thả đống mảnh vỡ trôi vào xô, quyết định từ bỏ chủ đề về ổ đĩa flash ngay bây giờ trừ khi cậu muốn tự làm mình phát điên.

"Không." Dazai nói với giọng trầm. "Chỉ là chỗ ở của tôi thôi."

"Chỉ là -" Chuuya ngắt lời và lắc đầu.

"Chúng ta đang nói đến bao nhiêu vậy? Có lớn bằng nhà tôi không?" Cậu sẽ không ngạc nhiên đâu. Rốt cuộc thì, có cả một tầng không gian...và thứ duy nhất Chuuya nhìn thấy là văn phòng của Dazai và hành lang, mặc dù lớn nhưng không đủ để che hết mọi thứ. Cậu biết Gin cũng có một văn phòng, nhưng cậu nghi ngờ rằng nó chiếm hết phần còn lại của tầng.

"Heh, tôi không cần nhiều như Chuuya. Chỉ cần một phòng ngủ, một nhà bếp và một phòng tắm. À... và một bồn tắm nước nóng. Nhưng thế thôi."

"Tôi cũng không cần nhiều đến thế" Chuuya muốn chỉ ra. "Tôi chưa bao giờ yêu cầu căn hộ áp mái đó."

Chuuya sẽ ổn thôi nếu chia sẻ chỗ ở với bạn bè như thường lệ. Có lẽ nếu cậu làm vậy, một nửa trong số họ sẽ không nghĩ cậu là một con quái vật vô hồn ngay lúc này.

"Nhưng em xứng đáng được như vậy."

"Ừ, vậy thì tôi đã làm gì để xứng đáng được như vậy?" Chuuya muốn biết, thực sự muốn biết. Dazai, người đang bận rộn đóng vai hầu gái và trải chăn trên ghế dài, nhún vai.

"Tôi cho rằng việc chịu đựng những người bạn vô ơn của em là một thành tựu khá lớn. Nhưng em cũng có thể coi đó là giải thưởng an ủi cho việc phải kết hôn với tôi nếu điều đó khiến em cảm thấy tốt hơn."

Có lẽ đó là lời mở đầu của Chuuya, ngay cả khi cuộc thảo luận này gần như là một cuộc trò chuyện trung thực về loài Cừu.

"Họ không vô ơn. Họ chỉ sợ hãi mà thôi."

"Chẳng phải em đã bảo vệ họ suốt... bao nhiêu năm rồi sao?"

Chuuya gặp họ khi cậu chỉ mới bảy tuổi. Lần đầu tiên cậu khám phá ra khả năng của mình là vài tháng sau đó. Khi đó cậu mới bảy tuổi theo như cậu nhớ.

"Mười ba năm."

"Trong mười ba năm qua." Dazai kết thúc.

"Tch, đó là điều mà mọi người đều sẽ làm. Tôi có khả năng mà tôi có thể sử dụng để chiến đấu và bảo vệ họ khỏi những kẻ tồi tệ. Họ đã không làm vậy, và họ chỉ là những đứa trẻ. Không có gì để biết ơn cả."

"Nhưng bản thân em cũng là một đứa trẻ mà?"

"Với một khả năng." Chuuya nói một cách nghiêm túc.

"Được rồi, về cơ bản là em đã từ bỏ toàn bộ tuổi thơ của mình để bảo vệ một nhóm trẻ em bất lực. Có thể với em, điều đó có vẻ như là điều hiển nhiên, nhưng không phải ai cũng làm vậy. Tôi biết tôi sẽ không làm vậy."

Chuuya thở dài mặc dù thực ra cậu muốn cười vì sự kịch tính của Dazai. "Tôi không từ bỏ toàn bộ tuổi thơ của mình. Tuổi thơ của tôi rất tuyệt."

"Tất nhiên là em đã làm thế." Dazai đáp trả như thể đó là kết luận hiển nhiên nhất trên thế giới. "Đó là lý do tại sao em lúc nào cũng căng thẳng như vậy."

"Hả?"

"Nhìn em này. Em có một căn hộ áp mái, và em thậm chí còn không sử dụng nó đúng cách, em chỉ cảm thấy tội lỗi về điều đó. Em đến đây, và em muốn làm việc ngay lập tức. Không chỉ vậy, em còn muốn trở nên hoàn hảo ở đó vì nếu không thì em sẽ làm gì? Em hứng thú với một thứ gì đó, nhưng em không cho phép mình hỏi thêm câu hỏi nào nữa vì Chúa cấm em thích thứ gì đó. Có một tủ đầy rượu ở đây mà rõ ràng là em thích, nhưng em không đòi hỏi thêm. Ngay cả cơ thể em nữa."

Hơi thở của Chuuya ngắt quãng khi những ngón tay của Dazai chạm vào từng điểm một, vai cậu, cổ cậu và giữa ngực cậu.

"Căng thẳng. Em luôn phải là người có trách nhiệm khi còn nhỏ, vì vậy em không bao giờ học được cách thư giãn và vui vẻ. Em vẫn không biết cách."

"Thì sao." Chuuya nói qua kẽ răng nghiến chặt. "Ý anh là tôi nên bỏ mặc mọi thứ và bắt đầu hành động như một đứa trẻ sao?!"

"Ý tôi là thỉnh thoảng em được phép thả lỏng." Dazai nói với cậu. Nụ cười của hắn quá thấu hiểu. Quá dịu dàng để không cảm thấy bị chế giễu. "Em không cần phải kiểm soát mọi lúc. Không phải ở đây. Sống một chút. Vui vẻ đi. Hoặc là, hãy làm điều gì đó mà em muốn một lần."

"Anh biết không, với một người luôn muốn tôi làm hết mọi nhiệm vụ của anh ta, anh lại nói nhiều về việc thả lỏng." Chuuya quát. Làm sao cậu có thể thư giãn và đóng vai trùm bóng tối mà Dazai muốn anh trở thành? (Chưa kể đây chỉ là một phần của bức tranh mà Dazai biết...trong tất cả những lúc cần thư giãn, thì đây không phải là lúc đó. Chuuya sẽ có thời gian cho việc đó sau này. Bất cứ khi nào.)

"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng công việc không phải là toàn bộ cuộc sống của em." Dazai đáp trả. "Có những cách khác để buông bỏ."

Buông bỏ? Từ bỏ quyền kiểm soát? Ngay cả suy nghĩ đó cũng khiến tim anh đập nhanh, biết rằng hàng ngàn thứ có thể và có lẽ sẽ trở nên tồi tệ nếu anh ngừng chú ý dù chỉ một giây.

"Vậy ra ngày nào anh cũng làm thế à?" Chuuya hỏi vì cậu đã chán việc phải luôn nói về bản thân mình.

"Này trứng." Dazai chào Kafka và cẩn thận đặt nó lên bàn cà phê trước khi hắn để mình ngã xuống ghế, duỗi tay ra và khoanh chúng sau gáy. "Mỗi ngày tôi thư giãn như một con cá Thu."

"Nhưng anh vẫn không ngủ." Điều đó có gì khiến hắn ta thư giãn?

"Có lẽ đó là lý do khiến tôi cảm thấy thoải mái." Dazai nói, nhướn mày.

Nó khiến Chuuya nhớ lại khoảnh khắc nhỏ nhoi trước đó. Có phải ác mộng là chuyện thường xuyên xảy ra với hắn ta không? Có phải đó là lý do tại sao hắn thích ngủ trưa hơn là ngủ thực sự không?

"Tôi vẫn nghi ngờ nó có tốt cho cơ thể anh không." Chuuya nói. "Đúng vậy, nhưng những gì anh làm cũng chẳng tốt hơn. Chúng ta không phải là một cặp sao?"

Hai sự đối lập đến kinh ngạc đến nỗi chúng gần như...giống nhau. Nhận ra điều đó khiến tâm trí Chuuya lại nhảy theo đủ mọi hướng, nên cậu quyết định dừng lại ngay tại đây và ngay bây giờ.

"Tôi mệt rồi. Tôi có thể dùng phòng tắm của anh không?"

"Cậu thậm chí có thể sử dụng Jacuzzi," Dazai gọi với theo khi Chuuya cầm lấy bộ quần áo - một bộ yakuza đen, lụa với họa tiết hoa hồng. Cậu vừa hy vọng rằng đó chỉ là một khoản tiền lẻ mà Dazai có trong tủ quần áo của mình vừa biết ơn vì mình có thứ gì đó. Ngủ trong quần jean là điều mà Chuuya không hề nhớ chút nào.

Chuuya ngơ ngác.

Cậu không nhận được câu trả lời nào vì cậu đã bước qua cánh cửa, bước vào một hành lang nhỏ, tối tăm dẫn đến một cánh cửa khác, cánh cửa này dẫn vào phòng ngủ, đúng như Dazai đã nói. Nó thực sự không lớn lắm, nhỏ hơn phòng ngủ của Chuuya.

Chiếc giường trông vẫn rộng rãi và thoải mái, được bao phủ bởi những tấm ga trải giường, chăn và gối toàn màu đen. Những thứ nổi bật nhất là những ô cửa sổ che phủ toàn bộ bức tường và mang đến tầm nhìn thực sự đẹp ra thành phố, giống như văn phòng.

Chuuya tự hỏi liệu Dazai có nói dối khi hắn ta từng giải thích rằng hắn ta đóng cửa sổ để bảo vệ bản thân khỏi mọi nỗ lực ám sát hay hắn ta chỉ đơn giản là... không dành đủ thời gian ở đây để bận tâm đến việc đóng chúng.

Vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Chuuya gần như lên cơn đau tim khi có thứ gì đó di chuyển trên giường - Nhưng đó không phải là thứ gì đó. Đó là một con mèo!

Con mèo duỗi chân ra và chớp mắt lười biếng với Chuuya bằng đôi mắt xanh to tròn, thứ duy nhất không phải màu đen ở chúng, trước khi quyết định ngủ tiếp. Trong một khoảnh khắc, Chuuya không biết phải làm gì. Cậu chỉ lờ đi sự thật rằng có một con mèo đang ngủ trong phòng ngủ của Dazai Osamu?

Có lẽ Chuuya nên làm vậy. Tất cả những gì cậu muốn là rửa mặt và đi vệ tinh, nhưng con mèo trông thật mềm mại và dễ thương và -

Chuuya đã ở trước giường trước khi kịp đếm đến ba, đưa tay ra thử nghiệm về phía sinh vật nhỏ bé để chúng có thể ngửi thấy mùi của cậu trước. Con mèo làm vậy, thử nghiệm trong vài giây trước khi cuối cùng chúng dụi đầu mềm mại của mình vào ngón tay cậu, cho phép Chuuya vuốt ve.

"Em không phải là một cô bé dễ thương sao?" Chuuya thì thầm và ngồi xuống mép giường, hoàn toàn say mê chỉ trong vài giây. "Em không thấy chán khi ở một mình trong căn phòng này sao?"

Cậu biết rằng đây không chỉ là một sự trùng hợp cực kỳ kỳ lạ vì chiếc vòng cổ màu hồng quanh cổ họ. Ờ thì, ít nhất, Chuuya cho rằng đó là bằng chứng đủ để chứng minh rằng đây thực sự là con mèo của Dazai. Chúa biết mèo có thể là loài động vật khá hung dữ, không quan tâm đến ranh giới của bất kỳ ai - miễn là ranh giới đó không phải của chúng.

Có vẻ như con mèo khá tin tưởng khi chúng đứng dậy và trèo lên đùi cậu, bắt đầu nhào nặn đùi cậu trong khi kêu gừ gừ một cách thỏa mãn và để Chuuya gãi cằm chúng.

"Anh yêu em." Chuuya tuyên bố. "Em là chú mèo dễ thương nhất, đáng yêu nhất mà anh từng thấy."

(Vâng, chủ sốp biết bạn đang nghĩ gì, và bạn đang muốn làm con mèo đó :)))))

Họ dừng làm bánh quy ở một thời điểm nào đó và chỉ nằm trên chân Chuuya, vẫn kêu gừ gừ, vậy thì còn gì khác để làm ngoài việc vuốt ve cô ấy? Chuuya không phải là quái vật. Nhưng điều đó khiến cậu mất dấu thời gian, vì vậy cậu không chắc đã bao lâu rồi khi cậu nghe thấy tiếng bước chân.

Chuuya ngượng ngùng ngước mắt lên nhìn Dazai đang dựa vào tường, khoanh tay trước ngực. Hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây. Chỉ thấy buồn cười. "Và tôi còn tưởng em thực sự nghe theo lời khuyên của tôi và quyết định đi xem bồn tắm nước nóng chứ."

"Mẹ kiếp cái bồn tắm nước nóng..." Chuuya lẩm bẩm, vuốt ve đầu con mèo. "Tìm được thứ gì đó tốt hơn gấp ngàn lần. Đây là mèo của anh, đúng không?"

"Tôi đoán là em có thể nói rằng nó là của tôi."

"Vậy tên nó là gì?"

"Jiji..."

"Aww, Jiji…" Nghe thấy tên mình, tai cô giật giật một chút, nhưng đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy cô nghe thấy điều gì đó. "Cô ấy dễ thương quá."

"Tôi ngạc nhiên khi Jiji để em chạm vào cô ấy. Phải mất nhiều tháng nó mới ngừng rít lên với tôi. Gin là người duy nhất cô ấy thích, nhưng đàn ông...thì hơi ghê tởm."

"Anh đã đưa nó vào nhà à?"

Dazai nhún vai. "Nghe thấy tiếng hú của nó dưới thùng rác. Nó làm tôi mất tập trung vào nhiệm vụ của mình."

"Anh biết không, tôi bắt đầu nghĩ rằng chuyện 'anh không bao giờ được rời khỏi tòa nhà' chỉ là lời nói dối anh bịa ra để mọi người không tìm thấy anh ở bên ngoài."

Đẩy ra khỏi bức tường, Dazai cười khúc khích. "Đó là trước khi tôi tiếp quản bãi rác này — nhưng đó là một ý tưởng tuyệt vời, Chuuya. Tôi thích cách suy nghĩ của em."

Chuuya đảo mắt. Mặc dù cậu không thể không nhớ lại những gì Dazai đã nói về con cừu trước đó: Tôi sẽ không. Nhưng rồi, Dazai lại ở đây, khom người trước con mèo hoang mà hắn đã nhận nuôi. Có lẽ chúng không khác nhau là mấy, sau cùng.

"Jiji không thấy bồn chồn khi bị nhốt ở đây cả ngày sao?" Chuuya khẽ hỏi. Cậu không phải là mèo, nhưng cậu chắc chắn sẽ không thích điều đó.

"Tôi biết em nghĩ tôi là kẻ xấu, nhưng tôi không đến nỗi tệ như vậy."

Chuuya nghĩ, đáng lẽ phải là một trò đùa. Nghe thì có vẻ như vậy, ít nhất là vậy. "Nó có rất nhiều cơ hội để phá hoại văn phòng của tôi, nhưng tôi sẽ đưa nó đến chỗ Gin khi có người đến. Nếu không, mọi người sẽ nảy ra những ý tưởng ngu ngốc."

Ai mà biết được rằng tên trùm mafia đáng sợ của cảng lại đang cùng thư ký của mình nuôi một chú mèo hoang?

"Anh không cần phải giấu tôi. Tôi thích mèo, và Jiji rất đáng yêu."

"Tôi không giấu nó nữa đâu."

"Đúng vậy, vì tôi đã tìm thấy nó." Chuuya chỉ ra.

Mắt Dazai sáng lên khi anh vuốt ve cằm mèo bằng móng tay. "Chà, có lẽ tôi chỉ muốn em vào phòng ngủ của tôi thôi."

Chuuya nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hắn trong vài giây trước khi lè lưỡi. "Thật buồn cười."

Trong một lúc, họ chỉ ngồi đó — ừm, Dazai, ít nhiều, nằm trên mặt đất — và cưng chiều con mèo bằng cách vuốt ve và gãi tai. Jiji gừ mạnh đến nỗi nó thậm chí còn chảy nước dãi. Vừa ghê tởm vừa đáng yêu.

"Được rồi, công chúa." Cuối cùng Dazai chọc vào bụng Jiji. "Để Chuuya yên đi. Em ấy cần được nghỉ ngơi để làm đẹp."

Nhưng Chuuya chỉ vuốt ve Jiji nhiều hơn. "Dừng lại đi. Để cô ấy yên."

Dazai nhướn mày: "Em thực sự muốn từ bỏ giấc ngủ để vuốt ve con mèo sao?"

"Ừ?" Chuuya trả lời như thể điều đó chưa hề rõ ràng. "Tôi không quan tâm đến giấc ngủ."

"Chắc chắn là không rồi."

Dazai có vẻ rất tin rằng hắn ta làm vậy khiến Chuuya muốn tranh luận nhiều hơn nữa vì hắn thực sự không làm vậy. Ngủ thì tốt, nhưng ngủ cũng có nghĩa là mất đi thời gian quý báu trong ngày có thể được sử dụng cho việc gì đó hiệu quả hơn. Mối quan hệ này vẫn tồn tại cho đến ngày nay, ngay cả khi cậu không còn phải lục tung đường phố để kiếm thức ăn nữa.

"Đánh thức tôi lúc năm giờ sáng nhé" Chuuya nhún vai nói. "Xem tôi có quan tâm không"

Dazai mở miệng, rồi lại ngậm lại. Không hiểu sao, trông hắn có vẻ hơi chán nản. Nhưng có lẽ chỉ là rượu thôi, khiến Chuuya nhìn thấy những thứ không thực sự tồn tại. Và dù sao thì cậu là ai mà tin rằng mình có thể đọc được suy nghĩ của một người như Dazai?

"Em biết không, tốt nhất là em nên ngủ ở đây." Cuối cùng Dazai nói khi đứng dậy.

Chuuya mở to mắt kinh hãi. "Hả?"

Với hai tay đút trong túi quần, Dazai tỏ ra hoàn toàn thản nhiên khi nói với cậu. "Tôi không dám tách hai người ra đâu."

"Không sao đâu." Chuuya nhanh chóng nói, mặc dù cậu vẫn không ngừng vuốt ve Jiji. Chưa, nhưng cậu sẽ làm vậy. "Tôi không cần phải ngủ ở đây. Thật đấy."

"Yên tâm đi, tôi đã không đụng đến cái giường này cả tuần rồi. Và tôi thay ga trải giường vài ngày một lần."

Không phải vì thế. (Mặc dù thật tuyệt khi biết rằng Chuuya hiện không ngồi trên những tấm ga trải giường không liên quan đến việc Chúa mới biết Dazai đang làm gì trong thời gian rảnh rỗi — hay thời gian ở một mình.) Chính ý tưởng ngủ trên giường của Dazai Osamu đã là điên rồ rồi.

Chuuya mở miệng, nhưng Dazai chỉ nói, "chúc ngủ ngon" rồi bước ra khỏi phòng, để lại Chuuya đứng nhìn theo.

"Chủ nhân của em khó hiểu thật đó..." Sau khi lấy lại được lưỡi, cậu liếc xuống Jiji và lắc đầu. Quá đỗi khó hiểu đến nỗi khiến Chuuya phải quay cuồng mỗi khi ở gần hắn ta. Chuuya m không có ý định ngủ lại đây qua đêm, nhưng cậu vẫn ngả lưng ra sau chỉ để thử nệm và nhìn lên trần nhà.

Chuuya rất ngạc nhiên khi thấy những ngôi sao ở đó. Tất nhiên không phải là sao thật, mà là một loại đồ trang trí trần nhà mà cậu chưa từng thấy trước đây. Chúng gần như trông giống như đang phát sáng, mặc dù chúng quá mờ để có thể làm như vậy. Có lẽ chúng đã từng như vậy?

Nằm đó, cậu tự hỏi liệu Dazai có đặt chúng ở đó hay những ngôi sao đã ở đây trước khi  trở thành ông chủ. Chuuyatự hỏi loại người nào sẽ trang trí trần nhà của họ bằng những ngôi sao sáng. Cậu tự hỏi liệu đó có phải là một đứa trẻ không.

Có lẽ cậu tự hỏi quá nhiều, đặc biệt là khi nằm trên chiếc giường thoải mái như vậy với một chú mèo trên đùi và một chiếc rương đầy rượu vang Pháp ngọt ngào, ấm áp. Bởi vì một suy nghĩ trở nên nặng nề, rồi đến suy nghĩ khác, và chẳng mấy chốc cậu cảm thấy như Chuuya không còn kiểm soát được trọng lực nữa mà giống như trọng lực kiểm soát cậu khi nó đè cậu xuống...

Sáng hôm sau, có thứ gì đó to và ẩm ướt kéo anh ra khỏi giấc ngủ. Chuuya chớp mắt mở mắt ra chỉ để thấy con mèo chết tiệt đó húc đầu vào tay cậu và phát ra những tiếng động kỳ lạ, buồn cười.

"Ôi...." Chuuya lẩm bẩm, cố đẩy cô mèo ra nhẹ nhàng nhất có thể vì cô là báu vật, nhưng điều đó thật nhột. "Dừng lại đi bé con..."

Cuối cùng, cậu ngồi dậy, và chỉ khi đó cậu mới nhận ra rằng mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của Dazai, vẫn nằm trên giường, và dưới tấm chăn của hắn. "Chết tiệt."

Xét theo cách quần cậu ép vào bụng một cách khó chịu, cậu không buồn ngủ đến mức phải cởi đồ, nhưng vẫn vậy. Cậu khăng khăng rằng mình sẽ không ngủ ở đây, và cậu ở đây, duỗi dài như một con sao biển như thể đây là giường chết tiệt của hắn ta! Và cậu hẳn đã cởi giày ra đêm qua vì chỉ có đôi tất trắng của cậu nhô lên từ dưới chăn!

(Trên giường của Dazai Osamu!)

(Dazai —)

Chuuya vội vã đứng dậy, Jiji theo cậu xuống giường, và quay ngoắt 180 độ trước cánh cửa dẫn đến văn phòng vì cậu quyết định đi vệ sinh trước. Vì rõ ràng là Chuuya đã mất tập trung vào đêm qua, nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó. Chủ đề tối, hiện đại và nhỏ nhắn, giống như phòng ngủ và nhà bếp…ừm, ngoại trừ bồn tắm nước nóng nhìn ra đường chân trời. Điều đó chỉ hét lên trùm Mafia.

Sau khi xong việc, cậu đi ra ngoài, gần như vấp phải Jiji trong quá trình này vì cô mèo cứ đi theo cậu như thể Chuuya là gà mái mẹ của cô ấy. Không phải là Chuuya bận tâm, nhưng cô ấy trông như muốn ăn gì đó, và cậu vẫn còn hơi choáng váng, và không có tâm trạng lục tung bếp của Dazai.

Chuuya chỉ cần nhờ chủ của Jiji cho cô ấy ăn gì đó, lẻn ra khỏi văn phòng và về nhà thay đồ, rồi mọi người sẽ vui vẻ. Ngoại trừ việc cậu không bao giờ ngờ rằng Dazai sẽ không ở một mình khi cậu bước ra khỏi phòng ngủ.

Chỉ có Gin thôi. Hai người họ dường như đang ăn sáng cùng nhau.

Nhưng trông anh ta phải oai vệ bước ra khỏi đây...

"Chào buổi sáng, Chuuya..."

Chuuya gãi cánh tay khi từ từ tiến lại gần hai người họ. Gin chào cậu bằng một nụ cười ngại ngùng, nhưng họ cũng không thực sự nán lại lâu với cậu.

"Xin chào..." Chuuya khàn giọng nói, giọng nói vẫn còn đặc quánh vì buồn ngủ.

Jiji chạy đến chỗ Dazai và nhảy lên đùi hắn, yêu cầu Dazai chia sẻ đồ ăn của mình với cô. Và Dazai dường như rất sẵn lòng dùng đũa gắp cho cô một miếng. Cho đến khi —

"Nếu như Jiji bị tiêu chảy lần nữa, tôi sẽ không phải là người dọn dẹp đâu" Gin nói một cách dứt khoát.

Dazai phản bội con mèo của mình và tránh không cho nó ăn. "Tôi xin lỗi, Jiji..."

"Ừm.." Chuuya hắng giọng. "Mấy giờ rồi?"

"Tám giờ sáng." Dazai đáp khi hắn đứng dậy và đi ngang qua Chuuya, có lẽ là để cho mèo ăn.

Bụng Chuuya kêu lên khi cậu liếc nhìn đồ ăn trên bàn. Có lẽ anh cũng nên ăn một chút, nhưng nếu căn hộ của cậu đã trông tệ hại vào đêm qua, thì có lẽ hôm nay nó sẽ giống như địa ngục.

Tuy nhiên, Chuuya không cảm thấy mình nên tiếp quản nhiều hơn những thứ của Dazai...hơn những gì cậu đã làm, vì vậy cậu gật đầu với Gin, cố gắng không rùng mình khi nghĩ về lý do có thể khiến người ta phải ngủ trong phòng ngủ riêng tư, thân mật của ai đó, và đi lấy quả trứng rồng. Kafka đã trở lại ghế dài và được bao quanh bởi những chiếc gối. Chắc hẳn đó là do Dazai làm.

"Nakahara-san!" Là Gin. Chuuya nhìn qua vai, chớp mắt. "Hôm nay tôi sẽ đến phòng tập, và tôi cần một người bạn tập. Nếu anh vẫn hứng thú và rảnh rỗi...anh có thể tham gia cùng tôi không?"

"Ồ..." Chuuya nói một cách ngớ ngẩn. Rồi cậu nhớ ra phải gật đầu. "Chắc chắn rồi. Nghe tuyệt lắm."

Chuuya không chỉ có kế hoạch kiểm tra phòng tập thể dục ở đây trong một thời gian, mà cậu cũng có thể sử dụng sức mạnh thể chất. Có một cảm giác đau đớn quen thuộc về năng lượng gợn sóng cố gắng thoát ra khỏi làn da của cậu, và nếu cậu không làm gì đó để kiểm soát nó, nó sẽ chỉ trở nên bồn chồn hơn. Đòi hỏi nhiều hơn.

"Gặp tôi ở đó sau một giờ nữa. Được chứ?" Gin hỏi.

Chuuya cười khẩy. "Được..."

Sự phấn khích của cậu giảm đi đáng kể trong thang máy, nhưng khi cánh cửa trượt mở ra, và Chuuya đã chuẩn bị sẵn sàng để bị tấn công bởi mùi rượu vodka rẻ tiền, mồ hôi quá mức và bất cứ thứ gì khác mà bạn bè cậu đã làm đêm qua, điều duy nhất chào đón cậu là cảnh tượng căn hộ sạch sẽ của cậu. Mũi Chuuya thậm chí còn ngửi thấy một chút mùi vani và sả trong không khí.

Bối rối, Chuuya đi qua phòng khách và nhìn xung quanh. Phòng trống, nhưng bạn bè cậu hẳn đã thực sự bận tâm dọn dẹp sau khi họ làm xong. Khi cậu bước vào phòng ngủ, ga trải giường của anh cũng đã được thay. Làm sao mà họ biết được nơi để tìm tất cả những thứ đó?

Thành thật mà nói, Chuuya không quan tâm. Chuuya chỉ đá quần, ném áo sang một bên và bước vào phòng tắm với tâm trạng vui vẻ như chim sơn ca. Bởi vì cử chỉ nhỏ nhưng quan trọng này có nghĩa là loài cừu không hoàn toàn vô trách nhiệm. Chúng thực sự quan tâm.

Chuuya đã đến khá nhiều phòng tập trong đời, cậu giả vờ tham gia các buổi tập thử mặc dù cậu biết mình sẽ không bao giờ trở thành thành viên, và đột nhập vào một vài phòng vào ban đêm khi các nhân viên không để ý quá kỹ, nhưng Chuuya chưa bao giờ đến một phòng tập nào như một người thực sự được phép ở đó.

Chuuya vẫn tránh đến đó cho đến nay vì đó vẫn là của Mafia, và toàn bộ mục đích của tất cả các kế hoạch của họ là cuối cùng sẽ rời đi, đúng không? Không phải khai thác tất cả những thứ xa xỉ mà nó mang lại. Nhưng...nếu những con cừu có thể tổ chức tiệc tùng và uống rượu, Chuuya nghĩ rằng cậu được phép tập luyện thỉnh thoảng.

Và có lẽ Dazai đã nói đúng khi bảo anh hãy tìm cách để thả lỏng thỉnh thoảng. Tập luyện là để thư giãn. Đó là phương pháp tốt nhất để giải tỏa căng thẳng và stress.

Không cần phải nói, Chuuya vô cùng phấn khích khi bước vào phòng tập, mùi mồ hôi và thép chào đón cậu. Nó rất lớn. Đó là điều đầu tiên anh nhận thấy. Khác với một phòng tập thể dục thông thường, là thứ hai.

Có những hàng dài máy móc và thiết bị tim mạch màu đen bóng thông thường, rồi đến vũ khí, ma-nơ-canh vô diện với mục tiêu trên cơ thể và mô phỏng chiến đấu hiện đại. Những hình bóng lấp lánh chạy và tan biến thành hư không khi một con dao đâm vào chúng.

Cảm giác giống một trung tâm huấn luyện quân sự hơn là một phòng tập thể dục. Nhưng một lần nữa, đây chính là Mafia Cảng mà họ đang nói đến. Cậu vẫn đang ghi nhớ tất cả, ghi nhớ trong đầu tất cả những thứ cậu muốn xem sau khi thấy Gin len lỏi qua phòng tập trong bộ đồ thể thao màu đen đơn giản.

"Anh nên khởi động trước, thực hiện một số động tác giãn cơ" Họ nói thay cho lời chào trước khi gật đầu ở một trong những cánh cửa. "Khu vực tập luyện ở đằng kia. Tôi sẽ đợi cậu"

"Nghe có vẻ ổn đấy." Chuuya đáp.

Chuuya chưa bao giờ là một vận động viên chạy bộ giỏi nhưng ngoài một vài động tác giãn cơ cơ bản để thả lỏng cơ bắp, máy chạy bộ có vẻ là cách dễ nhất và nhanh nhất để bắt đầu. Ngay khi Chuuya tăng tốc, phổi hoạt động khi chân cậu liên tục chạm vào máy chạy bộ, cơ thể Chuuya dường như đồng ý.

Năng lượng sống động bên trong cậu hú lên với những chiếc răng nanh mở rộng, hú lên nhưng rỉ ra khỏi cậu dưới hình dạng những giọt mồ hôi lăn trên trán và ngực.

Có những ngày mà chỉ cần thế này là đủ: tự mình làm cho đến khi Chuuya không còn cảm thấy nữa. Những lúc khác, thường là không, không đơn giản như tập thể dục hay sử dụng cho nỗi buồn vẩn đục.

Chuuya có thể chạy một trăm dặm và vẫn cảm thấy một lỗ hổng lớn trong lồng ngực mình thèm khát nhiều hơn, thứ gì đó thực chất hơn thế này, thứ gì đó hủy diệt và mạnh mẽ hơn, và khi nỗ lực thể chất là tất cả những gì Chuuya có thể cung cấp, thứ đó nổi giận. Nó đòi hỏi sự tàn sát. Cái chết. Sự hủy diệt thuần túy. Nó muốn được sử dụng. Không phải bị giữ bên trong.

Cậu luôn kết thúc như thế này: phổi bốc cháy, tâm trí là một bức màn sương mù trắng tuyệt đẹp, và mồ hôi chảy xuống lưng như thác nước. Vẫn cảm thấy chưa đủ, như thể Chuuya sẽ không thể chạy thoát khỏi bất kỳ lỗ hổng nào đã chiếm hữu bất kể đôi chân cậu chạm đất mạnh và nhanh như thế nào, nhưng dù sao thì vẫn cảm thấy tốt. Tốt hơn là đứng yên.

Chuuya chỉ chậm lại khi Gin xuất hiện trước mặt họ, lông mày họ khẽ nhướng lên cho đến khi Chuuya nhấn nút cho phép cậu đi ra ngoài.

"Tôi bảo là phải khởi động chứ không phải là ép bản thân phải hoạt động đến mức kiệt sức." Gin trả lời một cách khô khan.

Chuuya thở hắt ra một hơi thở khò khè, cổ họng khô khốc vì mất nước. "Tôi vẫn sẽ đá đít cậu nếu đó là điều cậu lo lắng."

Đánh giá qua biểu cảm của Gin, họ nghĩ cậu toàn nói nhảm. Có thể là vậy. Chuuya chưa từng thấy họ chiến đấu, nên có thể cậu sẽ ngạc nhiên. Nhưng mặt khác, cậu biết mình có khả năng gì, Chuuya đã sống sót như thế nào trên đường phố trong suốt những năm qua, và cậu có thể đẩy cơ thể mình đến giới hạn nào. Có thể họ mới là người ngạc nhiên.

Gin dẫn Chuuya đến khu vực đấu tập, được trang bị thảm và một bức tường đầy vũ khí để lựa chọn khiến mắt anh gần như lồi ra vì sung sướng.

"Tất cả những thứ này." Chuuya lẩm bẩm, "Chỉ dành cho chúng ta sao?"

Gật đầu, Gin cầm lấy cây gậy bo và ném một cái cho cậu. "Tôi dùng những thứ này khi tôi luyện tập với ai đó lần đầu tiên."

Cũng công bằng. Cây gậy về cơ bản là một cây gậy gỗ cứng dài, cậu tự nghĩ khi những ngón tay cậu quấn quanh nó. Mặc dù Chuuya không nghi ngờ gì rằng cậu có thể tung ra một vài đòn nghiêm trọng và đau đớn bằng nó, nhưng nó là lựa chọn an toàn nhất cho việc đấu tập.

"Anh đã từng sử dụng chúng chưa?"

"Một hoặc hai lần..." Quay trở lại thời điểm đàn cừu chủ yếu ở thành phố Suribachi, có một bà lão từng là võ sư. Bà ghét cay ghét đắng bọn họ, phàn nàn rằng chúng quá ồn ào, quá phiền phức và quá tham vọng so với một bầy trẻ con ở khu ổ chuột.

Nhưng bà cũng thấy chán và cuối cùng, ít nhiều, cố gắng dạy chúng một số kỹ năng chiến đấu 'đàng hoàng' thay vì những trận chiến dữ dội, vô lễ mà chúng phải chứng kiến. Đó là lần đầu tiên và duy nhất Chuuya cầm một cây gậy. Với nắm đấm và khả năng của mình, cậu xhưa bao giờ nghĩ rằng mình thực sự cần đến nó.

"Giữ nó như thế này — đúng rồi, như thế này." Gin lùi lại vài bước, bàn tay họ phản chiếu bàn tay của Chuuya khi nó quấn cao quanh cây gậy. "Tôi tấn công. Anh chặn lại. Được chứ?"

Chuuya vừa gật đầu xong thì họ lao tới nhanh như chớp, tay kia cầm lấy cây gậy và chĩa thẳng về phía anh theo đường thẳng đứng. Cậu bước tới, chặn nó lại. Tiếng gỗ va vào gỗ vang vọng khắp phòng. Gin cong một cánh tay, cố gắng nhắm vào giữa người cậu.

Thân trên của Chuuya uốn cong để chặn đòn đánh. Họ lùi lại chỉ để tấn công lần nữa, lần này dùng rất nhiều lực khiến Chuuya cảm thấy đau thấu xương khi cây gậy của họ va vào nhau. Đó là một chuỗi tấn công và phản công liên tiếp, tấn công và phản công, tai Chuuya ù đi vì những âm thanh họ tạo ra mỗi lần.

Gin, mặt khác, là cái bóng im lặng của cái chết trên đôi chân của họ. Bước chân của họ không phát ra tiếng động, khuôn mặt nghiêm trang, nhưng mọi chuyển động đều sạch sẽ, chính xác và thậm chí là có chiến lược.

Trong khi Chuuya không hề thiếu sức bền hay sức mạnh, cậu trói mình vào một mạng nhện phòng thủ liều lĩnh khi chặn các đòn tấn công của họ hết lần này đến lần khác. Chuuya sử dụng trực giác, cơ thể, thậm chí cả cảm xúc của mình, đẩy về phía trước ngay cả khi cánh tay cậu ấy mỏi, nhưng họ sử dụng tâm trí của họ, và đó là một lợi thế chết người. Đây là một điệu nhảy, và Gin là người dẫn đầu.

Có đấu hay không, Chuuya nghiến răng, và với cú đánh tiếp theo va vào cây gậy của mình, cậu lại tiến về phía trước, tự mình tấn công. Gin chặn nó dễ dàng như khi họ đang tấn công. Sau đó, họ lợi dụng sự thất vọng của Chuuya để đánh bật cây gậy ra khỏi tay cậu, và nó rơi xuống đất cách đó vài feet.

"Ôi..." Cậu thở dài, lắc đầu. "Thô lỗ quá nhỉ?"

"Anh là người mất kiên nhẫn và thay đổi luật chơi" Gin trả lời. Trên trán họ có vài giọt mồ hôi, nhưng họ hầu như không có dấu hiệu nào cho thấy phổi đang thở hổn hển.

Chuuya lẩm bẩm trong hơi thở khi cậu lại cầm lấy cây gậy của mình. "Xin lỗi, hơi quá cạnh tranh rồi. Cậu thực sự giỏi."

"Tôi đã có một giáo viên giỏi."

"Không phải Dazai, đúng không?" Chuuya hỏi và hy vọng nhận được lời xác nhận. Tài năng của một người phải có giới hạn. Một người đàn ông không thể hoàn hảo—không thể giỏi mọi thứ trên thế giới.

Khóe miệng Gin cong lên. "Không. Nhưng ông chủ có thể tự xử lý trong một cuộc chiến."

Môi Chuuya có vị như muối và mồ hôi khi chúng mím lại thành một đường thẳng. Tất nhiên là thế.

"Nếu cậu không phiền thì tôi hỏi nhé." Cậu bắt đầu sau khi uống vài ngụm nước đầy tâm huyết. "Sao cậu lại phí thời gian vào vai thư ký?"

"...Tôi thích công việc của mình."

"Nhưng cậu cũng thích điều này mà, phải không?"

"Ai nói công việc của tôi không liên quan đến một chút chuyện này..." Họ bước trở lại tư thế ban đầu với ánh mắt lấp lánh.

"Cũng vậy?"

Chuuya bắt chước họ và chuẩn bị chặn bất cứ thứ gì có thể cản đường mình. "Cách của ông chủ không hẳn là thông thường. Tôi cho rằng đến giờ cậu đã nhận ra điều này rồi."

Chuuya chớp mắt. Có điều gì đó kỳ lạ trong cách Gin nói điều đó. Một giọng điệu kỳ lạ mà cậu đã từng nghe ở đâu đó trước đây.

"Đánh hoặc đỡ." Gin nói với cậu, và chân họ bật về phía trước, một đầu gối nhấc lên khi họ tấn công.

Lần này, Chuuya không bị bất ngờ bởi tốc độ của họ. Cậu nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong lời bình luận của họ, một cậu, trong số tất cả những người không nói ra, và cậu cũng hiểu ý họ muốn nói gì vì Yuan cũng dùng giọng điệu tương tự với anh ngày hôm qua. Ngực cậu phập phồng vì tiếng thở ra khó chịu phát ra từ đó.

"Tôi chỉ ngủ ở đó vì giường của tôi bị hư hại thôi" Cậu quát lên khi chặn một đòn khác và tự mình tung ra một đòn nữa, cố gắng thoát khỏi thế phòng thủ nhanh nhất có thể.

Gin dễ dàng phản đòn. Đòn thứ hai là đòn khiến lông mày họ nhíu lại, dù chỉ trong một giây. "Tôi chưa bao giờ nói là anh không làm thế."

Họ đáp trả khi Chuuya tận dụng khoảnh khắc bất ngờ thoáng qua đó, nhắm vào mọi điểm mù mà cậu tìm thấy bằng tốc độ nhưng cũng bằng sức mạnh thô bạo.

"Cậu ám chỉ điều đó." Nói rằng đặt họ vào thế phòng thủ có lẽ hơi cường điệu vì Gin rõ ràng là rất giỏi, nhưng vẻ mặt nghiêm túc đó của họ đôi khi chuyển thành cái nhìn trừng trừng trong chốc lát, và anh ta coi đó là chiến thắng ngay cả khi cậu là người bị chĩa gậy vào cổ họng mình vào phút cuối.

"Anh dành nhiều thời gian với ông chủ vì hai người làm việc cùng nhau." Gin cuối cùng nói và thả cây gậy xuống. " Đó là điều duy nhất tôi ám chỉ. Bất kể anh có ý gì thì tùy anh."

"Tôi cũng không có ý gì đâu." Chuuya nói với vẻ bực bội. "Chỉ làm rõ thôi trong trường hợp cậu...cậu biết đấy."

Gin chỉ nheo mắt.

Hít một hơi rồi thở ra trước khi nói, Chuuya giơ tay lên. "Thôi bỏ đi. Quên đi."

"Là anh nhắc đến chuyện đó đấy." Gin chỉ ra một cách khô khan. Chuuya đảo mắt và chuyển ngọn lửa liếm láp của con thú đói khát đang ngủ say bên trong mình vào tư thế và bàn tay.

"Và bây giờ tôi kết thúc nó. Chúng ta hãy đi tiếp."

"Nhắc lại xem, tại sao tôi phải làm thế này"

"Bởi vì chúng ta đã thỏa thuận" Dazai rất vui khi trả lời khi hắn nằm dài trên ghế và lật giở một cuốn sách. Khi Dazai ra lệnh cho anh lên đây một giờ trước, Chuuya cho rằng hắn sẽ chỉ dẫn cậu vào phút chót, không nằm dài và làm phiền trong khi Chuuya loay hoay với những nếp nhăn trên áo sơ mi của mình. "Anh có Nghiệp chướng, còn tôi có một hoặc hai giờ rảnh rỗi."

Ugh, thế là nó sẽ kéo dài được bao lâu? Cậu thà bắn một viên đạn vào đầu và ngủ một giấc còn hơn. Thậm chí không phải vì lo lắng hay sợ hãi, mặc dù cậu cũng cảm thấy ruột mình thắt lại một cách lo lắng thỉnh thoảng.

Mà là vì cậu ghét việc ngồi xung quanh, thảo luận những thứ cậu không quan tâm với những người mà cậu muốn nhìn thấy trên mặt đất, tốt nhất là với bàn chân trên mặt họ.

"Anh đã nói là về mặt kỹ thuật anh vẫn ở đó mà." Chuuya nhắc nhở hắn. "Đừng có mà rút lại lời nói đó ngay bây giờ."

Phía sau anh, Dazai thở dài một cách khoa trương. "Vâng, vâng, tôi sẽ ở bên tai em, lắng nghe mọi thứ trong suốt thời gian đó. Đừng lo lắng về điều đó, Chuuya thân mến."

Sửa lại cà vạt, Chuuya cau mày. "Vậy thì thời gian rảnh rỗi đó thế nào?"

Không có điều gì người đàn ông này nói có ý nghĩa cả — đó là điều duy nhất có thể đoán trước được về anh ta. Nếu bạn nghĩ mình biết điều gì đó, thì bạn đã sai. Sai rất, rất nhiều.

"Được rồi, tôi sẽ ngồi xuống và thư giãn." Dazai nói với giọng ngâm nga du dương. "Đưa chân lên. Chơi với Jiji. Tôi thậm chí có thể tự pha cho mình một tách ca cao nóng. Đó là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất của tôi."

Chuuya quay lại trừng mắt nhìn Dazai. "Nếu tôi phải nghe anh húp sùm sụp trong hai giờ, tôi sẽ cố tình phá hoại cuộc họp đó. Đó là lời hứa."

"Ah, đừng đe dọa tôi." Dazai nói chậm rãi, ánh mắt lóe lên sự dâm đãng vô liêm sỉ đến nỗi Chuuya cảm thấy mình phải nhìn đi hướng khác.

"Thật sao?" Cậu lẩm bẩm. "Nếu anh ghét công việc của mình đến thế, tại sao lại làm? Anh không quan tâm nhiều đến số tiền bẩn thỉu mà anh kiếm được."

"Tôi đã hứa với em rồi. Ngày em hiểu ra, tôi sẽ nói cho em biết mọi thứ khác mà em muốn biết."

Bối rối, Chuuya cau mày, không nhớ bất cứ điều gì như vậy. Ngoại trừ việc cậu nhớ. Đó là ngày hôm đó trong văn phòng, Chuuya lần đầu tiên theo dõi Dazai, và Dazai cứ nói mãi về điểm yếu. Sau khi Dazai tuyên bố rằng cừu là điểm yếu của cậu, hắn bắt Chuuya đoán điểm yếu của hắn thay vào đó. Tuy nhiên, họ đã bị ngắt lời trước khi họ có thể kết thúc cuộc trò chuyện đó.

"Vậy thì điểm yếu của anh có liên quan đến việc cậu là ông chủ." Chuuya kết luận và liếc nhìn qua vai để đánh giá phản ứng của hắn ta.

Dazai lướt một ngón tay thon dài trên những trang sách của mình. "Có thể. Có thể không."

Tên khốn bí ẩn.

"Anh ghét chính phủ và muốn một ngày nào đó sẽ chiếm lấy đất nước."

"Heh." Tiếng cười khúc khích của Dazai nhẹ nhàng hơn cả gió mùa hè. "Các chính trị gia là những kẻ đạo đức giả, những kẻ lừa đảo khó chịu, em không sai về điều đó. Tại sao tôi lại muốn trở thành một người như vậy? Điều đó sẽ còn nhiều việc hơn những gì tôi đang có."

"Được thôi." Chuuya nhượng bộ, không buồn bực vì đoán sai. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro