6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06.

Kể từ đêm đó, bầu không khí giữa anh và chủ chủ tịch lãng hơn bao giờ hết, ánh mắt rời xa nhau rồi nhìn nhau không để lại dấu vết, những ngón nhẹ nhàng đan vào nhau khi ​​làm việc, và hơn thế nữa, cả sự dịu dàng trước và sau mỗi lần quan hệ mà anh chưa từng thấy từ chủ tịch.

Dazai dường như không có ý định truy cứu thêm về những gì đã xảy ra trong chuyến công tác vào ngày Chuuya trở về, gã coi việc anh bị chịch từ đầu đến chân và lúc anh khó thở mà gã nhận ra chậm trễ là hình phạt cho anh.

Nó có vẻ quá nhẹ so với lỗi lầm của anh.

Dù nói là đã thoát, nhưng có một số thứ vẫn cần phải lo thật.

Toàn thân Chuuya chi chít những vết bầm xanh, đỏ, mỗi khi chúng mờ đi một chút thì sẽ có những vết thay thế khác. Vết sẹo trên cổ căn bản không thể che đậy, cũng không ai dám trực tiếp nói ra, nhưng ánh mắt khinh thường anh trong mắt đám người kia vẫn chưa từng suy giảm.

Dù thế nào đi nữa, tình thế giữa hai người cuối cùng cũng có sự thay đổi không nhỏ, giống như việc ném một viên sỏi xuống mặt nước tĩnh lặng, gây ra sóng biển còn chưa biết sẽ lớn tới mức nào.

.

Chuuya suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không thể vượt qua được. Mặc dù đêm hôm đó không thể đổ lỗi cho anh, tốt hơn nên nói rằng phần lớn là lỗi của vị thiếu gia đó, người vừa từ nước về đến thăm dò nửa kia của anh trai mình. Nhưng lúc đó Chuuya vẫn ý thức được nhưng vẫn để cho đối phương hành động.

Không nghi ngờ gì nữa, anh đã phạm tội ngoại tình.

Chuuya cũng rất lo ngại về thái độ bất thường của Dazai đó dành cho anh.

Chuuya cuối cùng đã ra quyết định là trực tiếp nói chuyện với Dazai trắng. Điều buồn cười là ngay cả thông tin liên lạc với hắn là được một đồng nghiệp ở bộ phận điều hành đưa cho anh.

Anh tra soát lịch trình của chủ tịch Dazai, đồng thời chọn thời điểm đối phương tham dự bữa tối công việc để gặp thiếu gia Dazai.

"Tôi là Nakahara Chuuya. Ngày mốt sau giờ làm cậu có thời gian không? Tôi có một số chuyện muốn trò chuyện trực tiếp với cậu. Tôi sẽ đã đặt bàn xx của nhà hàng xxx lúc 7:30. Nếu có việc gì bận, hẹn lúc khác cũng được, chỉ cần vui lòng trả lời khi tôi nhận được."

Vẻ mặt vui vẻ của Dazai khi nhận được tin nhắn của Chuuya khiến đám cấp dưới bên cạnh hắn bắt đầu nói đùa rằng sếp mình chắc đang có gì vui lắm mới hí hửng như vậy.

"À, chẳng là tôi nhận được cuộc gọi từ người tôi thương ấy mà."

Dazai đã lưu lại tất cả khi hắn đang xem về nơi hai người gặp mặt, và lời nhắc tin nhắn đặc biệt từ Chuuya trên màn hình hắn rất bắt mắt.

"Này, tôi chưa từng nghe nói qua, không ngờ quản lý nhà mình cũng có người trong lòng. Haiz, mấy cô bé trong công ty này sẽ buồn lắm đó nha..."

Dazai mỉm cười và cử thuộc hạ đi xác nhận đơn hàng. Khi nhìn thấy nội dung bên trong, nụ cười cứng lại trên khóe môi rồi biến mất.

Giọng điệu theo công thức mang lại cho lời nói một nhiệt độ lạnh lùng, từng chút một thấm vào trái tim ấm áp. Dazai vô thức nắm chặt điện thoại, âm thầm chống cự việc muốn gặp mặt đối phương. Chuuya trong khoảng thời gian này luôn cố gắng tránh hắn, tuy nhiên, vết hằn trên cổ Chuuya và tiến triển trong mối quan hệ của Chuuya và anh trai đều không thoát khỏi con mắt của Dazai. Không cần suy nghĩ nhiều về --

chuyện mà Chuuya muốn nói với hắn.

Mặc dù vậy, Dazai không muốn đối phương đợi quá lâu nên trả lời trong vòng vài phút.

"Tôi biết rồi."

"Tôi sẽ luôn có thời gian rảnh rỗi cho Chuuya"  Dazai nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không gửi câu này, hắn không muốn tạo thêm gánh nặng cho Chuuya.

Bởi vì hắn cũng có điều muốn nói với Chuuya.

.

Chủ tịch vào ngày hôm đó đã đề nghị đưa Chuuya tham dự tiệc tối với tư cách là vợ của gã, nhưng Chuuya từ chối vì tối qua anh ngủ không ngon và muốn về nghỉ sớm.

Chuuya hơi cúi đầu, liếc nhìn nụ cười khó hiểu của đối phương. Anh đợi một lúc lâu mới thả lỏng.

“Được rồi, tối qua Chuuya của anh đã vất vả như thế nào anh hiểu mà.”

Chuuya nhớ đến việc đêm qua bị bịt mắt xích vào đầu giường, những va chạm cực kỳ nhạy cảm khi tầm nhìn bị chặn, đầu lưỡi ướt át lang thang quanh eo và bụng, dương vật to lớn trượt qua lại trên mặt, và đủ loại đồ chơi tình dục nhét vào lỗ thịt phía sau, đỏ mặt nghĩ rằng lẽ ra mình nên từ chối mấy cái yêu cầu quá đáng trên giường của gã này-

mà anh hiếm khi từ chối Dazai lắm.

.

Khi Chuuya đến nhà hàng đã thấy Dazai trắng ngồi sẵn ở đó, trên bàn đã bày sẵn nước chanh.

"Chuuya muốn ăn gì?" Dazai nhìn thấy có người bước vào, cầm thực đơn lên chuẩn bị gọi người phục vụ, "Tôi vừa xem qua món bít tết đặc trưng và món đặc biệt hôm nay, trông khá ngon."

"…Như anh muốn."

Chuuya ngồi trên chiếc ghế đã được kéo ra từ lâu, Dazai trắng, người đã bị anh cố tình ngó lơ kể từ khi trở về Yokohama, nói chuyện với anh rất tự nhiên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

không công bằng.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng ra, Chuuya nhìn chằm chằm vào đĩa, cầm dao một lúc mới quyết định mở lời trước.

"Sau bữa ăn này, ngoại trừ những việc cần thiết, chúng ta hãy cố gắng ít liên lạc nhất có thể."

Dazai, người đã cắt xong phần bít tết của mình và đang định đưa cho Chuuya, chợt dừng lại, tông giọng có chút lạ.

"Tại sao?"

Chuuya im lặng một lúc mới lên tiếng.

"Không có lý do gì cả, tôi là vợ của anh trai cậu, cậu cũng nên hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng ta."

“Mười ba năm trước,” Dazai bỗng nhiên ngắt lời anh.

“Mười ba năm trước, tôi đã từng thề hẹn."

Chuuya dừng lại những lời anh đã luyện tập vô số lần trong đầu, ngước nhìn đôi mắt màu đen đáng sợ, pha lẫn cả sự đau khổ đang bám lấy anh, trái tim anh vô cớ thắt lại.

“Tôi thề là tôi sẽ cưới em khi lớn lên, Chuuya.”

Lưng Chuuya nổi da gà, hơi thở của anh ngưng lại, dường như đang ở rất xa ở phía chân trời. Cảnh tượng trước mắt Chuuya điên cuồng biến dạng quay, trở lại ngôi nhà thời thơ ấu của anh, trở lại khu vườn đầy hoa cỏ, trở lại chiều hôm đó, một buổi chiều tràn đầy nắng và gió.

.

Ngày còn thơ bé Chuuya đã từng sống rất khép kín, là con ngoài giá thú được đưa về, mẹ kế đương nhiên rất ghét anh. Đứa trẻ mới đến có mái tóc màu cam, ăn mặc như búp bê, tính cách hoạt bát, đáng yêu nên thu hút rất nhiều người hầu yêu quý, nhưng chẳng bao lâu sau, mọi người đều ngại đến anh gần vì thái độ của phu nhân. Cộng thêm việc anh còn quá nhỏ, xa mẹ ruột nên có chút dè chừng những người xung quanh, Chuuya cũng có phần bướng bỉnh, không chịu khuất phục, không chịu làm hài lòng mẹ kế.

Cha anh đã đón anh về từ mẹ ruột anh khi anh mới bốn hay năm tuổi gì đó, Chuuya nhìn thấy sự miễn cưỡng trong mắt mẹ khi anh rời đi. Tuy nhiên, mẹ anh chỉ mỉm cười và nói rằng từ nay Chuuya sẽ sống một cuộc sống tốt hơn với bố.

Con của người tình vẫn là con trai, được mẹ kế đồng ý cũng đủ để cho anh thể diện, cha đương nhiên sẽ không ôm hôn gì anh mà chỉ cho anh cách cư xử và ăn mặc theo tiêu chuẩn của một thiếu gia. Chuuya không được đến trường mà được mời giáo viên đến dạy riêng ở nhà, thời gian cơ bản của anh là ở sân vườn bên cạnh phòng. Thỉnh thoảng, một người hầu lớn tuổi vì không chịu nổi mà sẽ đến trêu chọc làm anh cười,

Chuuya cũng nhớ rằng trong thời gian đó ở nhà dường như có việc gì đó quan trọng, cha anh luôn bận rộn và về rất muộn, vợ của ông cũng trở nên nghiêm khắc hơn trong việc kỷ luật các đứa con trai của bà.

Ngày hôm đó, cha anh đặc biệt phái người dặn dò anh ban ngày không được đến chính điện, lớp học riêng cũng được thông báo nghỉ một ngày. Không có việc gì làm, Chuuya ôn lại kiến ​​thức đã học ngày hôm qua, vì chán nản mà chạy ra mảnh vườn nhỏ chơi.

Chuuya đang quen đắm chìm trong thế giới của mình là nhìn chằm chằm vào đàn kiến, đột nhiên một tiếng hét làm Chuuya giật mình, một thiếu niên tuấn tú cùng tuổi đột nhiên xông vào thế giới của anh.

Cả hai đã xảy ra mâu thuẫn gay gắt nhưng đã nhanh chóng làm hòa rồi cùng nhau. Chuuya đã lâu rồi, thiếu tình yêu và bạn chơi cùng tuổi, anh không nói ra thành lời, nhưng trong lòng anh trân trọng khoảng thời gian cả hai ở bên nhau. Đến khi mặt trời dần lặn, anh thầm đếm khoảnh khắc người kia có thể ra đi, cố gắng không quan tâm đến cảm giác buồn bã thoáng qua trong lòng.

"Chuuya."

Đối phương gọi tên anh như thể biết anh đang nghĩ gì, với vẻ trang trọng khó hiểu. Cành hoa trong vô thức đã bị anh nhéo sắp nát, Chuuay bối rối quay đầu lại.

"Chuyện gì vậy?"

Người kia ôm mặt anh tiến lại gần, tuy vẫn còn là một đứa trẻ nhưng vẻ tuấn tủ trên khuôn mặt không thể che giấu, đôi môi xinh đẹp áp vào môi anh.

Chuuya mở to mắt, kinh ngạc đến cứng người, để cho đối phương lùa lưỡi vào khe hở giữa môi mình, cố gắng móc lưỡi mình.

Họ đang hôn nhau! ? Đây là thứ mà họ chỉ có thể làm với vợ mình thôi mà!?

Toàn thân bé con Chuuya trở nên nóng bừng, anh dùng sức đẩy đối phương muốn nói, nhưng khuôn mặt anh càng bị giữ chặt hơn, càng không thể đẩy người kia ra.

Bây giờ bé con Chuuya thực sự đang hoảng loạn, nước mắt lưng tròng, đôi mắt như viên ngọc lấp lánh những tia sáng nhỏ.

"Chuuya, lớn lên tôi nhất định sẽ cưới em."

Nhất thời, đầu óc Chuuya trống rỗng, đã lâu lắm rồi anh mới trực tiếp đối mặt với cảm xúc tích cực mạnh mẽ như vậy, dường như đã quên cách sử dụng tay chân, hoàn toàn bối rối.

Làm sao anh có thể cưới một chàng trai khi chỉ mới gặp nhau, thậm chí anh còn không biết làm thế nào để hỏi đối phương là ai…

"Nhưng...nhưng em cũng là con trai, em làm sao có thể..?"

Đầu óc anh lại trống rỗng, bởi vì đối phương lại hôn anh, cẩn thận chạm vào anh, dùng lưỡi liếm môi anh, cảm giác có chút nhột nhột.

Căng thẳng và hưng phấn từ đối phương xuyên qua cơ thể truyền đến anh. Chuuya vô thức mở miệng, nhưng lại bị quản gia từ xa cắt ngang.

Lúc hai người vội vàng chia tay, trong lòng Chuuya có chút vui mừng, có chút tiếc nuối.

“Tôi đi đây, Chuuya.” Đối phương vẫy tay với anh rồi đi về phía quản gia, “Nhớ kỹ nhé!”

Chuuya nhìn bóng dáng dần khuất xa, nụ cười vô thức trên khuôn mặt biến thành một chút cô đơn.

Lần sau ... khi nào anh sẽ đến?

Kết quả là bên kia không bao giờ đến nữa.

Chuuya vẫn vậy, vẫn sống một cuộc sống buồn tẻ và đơn điệu trong căn nhà này, đối mặt với những rắc rối do đám anh trai của mình bày ra do dựa vào sự thiên vị của mẹ kế, chịu đựng những khoản khấu trừ ác ý hoặc vô ý từ một số người hầu, tuyệt vọng tiếp thu kiến ​​​​thức khô khan và khao khát được tự do mãnh liệt.

Nhưng lòng tốt ấm áp và thẳng thắn của cậu bé ngày hôm đó đã ngấm ăn sâu vào trái tim anh. Chuuya rời ra mẹ khi còn quá nhỏ, vì đã lâu không gặp anh thậm chí không thể nhớ được hình dáng của bà. Chuuya dần dần hiểu rằng hai chàng trai có thể có tình cảm với nhau, đồng thời hiểu được lời tỏ tình của người kia trước khi rời đi, dù không thể gặp lại nhau nhưng cậu bé ngày hôm đó chắc chắn đã ủng hộ anh rất nhiều, để anh tiếp tục kiên trì cho đến khi trưởng thành ... kiên trì cho đến ngày có thể sống tự lập.

.

Chuuya vẫn nhớ rõ từng chi tiết mà Dazai kể, bàn tay cầm dao run rẩy siết chặt.

Đối phương kể về việc hắn không thể gặp lại anh vì chuyện gia đình và đã âm thầm lên kế hoạch, đã dựa vào nỗ lực của bản thân để sớm tự lập như thế nào và háo hức mong chờ được lớn lên và gặp lại anh như thế nào...

Người ta nói rằng họ đều là những con người giống nhau, những kẻ cô đơn, nhạy cảm và mong manh, họ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, nhưng trong lòng họ vẫn sợ hãi sự thay đổi.

"Vì tôi quyết định bảo vệ Chuuya nên tôi đã dũng cảm bước hết bước này đến bước khác, nhưng kết quả là..."

Những bước đi mà Chuuya bước không phải vì chàng trai đó, mà là vì... Dazai trước mặt.

Chuuya nghĩ về nụ cười không rõ ý của chủ tịch trước khi gã tham dự bữa tối.

Đầu Chuuya đau đến mức muốn nổ tung.

Anh muốn rời mắt đi nhưng không thể.

“Bây giờ em đã hiểu chưa?” Ánh mắt tôn sùng của Dazai như muốn đốt cháy anh

“Chuuya, em có thể về với tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro