22. máy tán gái di động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lúc trước Thân Hạ Lam xảy ra bất trắc mà rút khỏi cuộc chơi giữa chừng, ban tổ chức lại hi vọng Đan Nhi và Haerin có thể tuyên truyền và chụp lại phân cảnh đầu tiên một lần nữa. Vì vậy, hôm nay Khương Hải Lân vẫn mặc chiếc áo khoác mũ màu đen như cũ, theo giao hẹn chuẩn bị xong xuôi đi đến trường quay. Mấy nhiếp ảnh gia đều muốn Haerin bỏ ra chiếc khẩu trang, nhưng vì biết chuyện này có lẽ hoàn toàn không có khả năng nên đã dứt khoát yêu cầu Haerin cứ mặc như ngày thường.

"Sao vậy, cô căng thẳng quá hả?"

Haerin ngồi cứng nhắc trên chiếc ghế salon do bị người nhiếp ảnh gia yêu cầu, mặc dù đeo khẩu trang nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ là cơ thể lại thành thật ngồi đó không dám nhúc nhích. Trong lòng Khương Hải Lân thật sự là khổ sở không dứt, lúc trước thấy Thân Hạ Lam chụp hình còn hơi khó hiểu với biểu cảm của cô bé, lúc này mình ngồi giữa ma trận nhiếp ảnh, nào là tấm phản quang và đủ loại camera bao vây bọn họ, tuy Khương Hải Lân vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nhưng mà lúc này cũng có chút không thoải mái.

"Haerin à, đừng chỉ ngồi thụ động một chỗ, nắm tay Đan Nhi đi, hai người là chị em tốt chứ đâu phải người xa lạ gì nha."

Nhiếp ảnh gia hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên từ sau cái máy ảnh, cứ ngồi cứng nhắc một chỗ còn gì là mỹ cảm nữa chứ? Nắm tay? Khương Hải Lân ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ, hay quá ha, nắm tay, nắm tay, nhưng mà làm sao nắm đây?

"Nhanh lên." Đan Nhi thật không chịu nổi Haerin cứ lằng nhà lằng nhằng như thế, nắm lấy cái tay vẫn còn chần chừ kia, mười ngón xen vào nhau rất tự nhiên. "Thả lỏng người ra, đừng căng thẳng, cứ coi như là chụp ảnh bình thường đi."

Đan Nhi vẫn giữ ý cười trên mặt, khẽ nói. Không giống như bàn tay luôn lạnh buốt của mình, tay Đan Nhi rất ấm áp, có thể cảm nhận rõ ràng vết chai do đàn guitar lưu lại.

"Tốt, rất tốt, cứ thế đừng nhúc nhích, kéo cái khẩu trang xuống một chút, đúng rồi, lộ đôi mắt của cô ra là được, ừ, rất tốt."

Khương Hải Lân trái lại cũng không phải người õng ẹo gì, mặc dù không quen đèn flash lóe lên trước mắt nhưng vẫn cố cắn răng, cố gắng để đôi mắt mình nhìn vui vẻ một chút. Đan Nhi cũng rất tự nhiên hướng dẫn cho Haerin, liên tục thay đổi tư thế và biểu cảm, cố gắng để bầu không khí giữa hai người bộc lộ ra cảm xúc vui vẻ hài hòa.

"Cut! Tổ 1 kết thúc!"

Nhiếp ảnh gia xem lại vài tấm ảnh đã chụp, đúng là tiến bộ rất nhiều so với ban đầu. Có điều tuy Haerin đã cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ hoạt bát sáng sủa, nhưng lại bị bộ quần áo đen từ đầu tới chân và cái khẩu trang chướng mắt kia giảm đi vài phần. Biểu hiện của Đan Nhi tất nhiên là xuất sắc, nhưng do partner không phối hợp nên luôn có cảm giác sự hoạt bát vui vẻ đó không được ăn ý cho lắm.

Nhiếp ảnh gia vẻ mặt hơi nghiêm túc, ông chú cột tóc con đuôi ngựa này cũng là người nóng tính:

"Dẫn cô ấy đi thay đồ khác đi, coi như muốn làm hiệp sĩ che mặt, kính nhờ chí ít cũng phải trang điểm mắt, khẩu trang cũng thay cái khác kute hơn chút chứ, cái bộ dạng âm u như người chết này ai mà nhìn cho nổi!" Cơn nổi nóng của nhiếp ảnh gia hơi lớn, tổ chế tác cũng bị nóng nảy theo.

"Haerin, nếu không..."

"Ừm." Tuy Khương Hải Lân cứng đầu nhưng cũng không phải người bốc đồng, cái bộ dạng này của mình đúng là sẽ ảnh hưởng đến chụp ảnh, nếu như ban tổ chức đã cho phép mình đeo khẩu trang, vậy mình cũng phải nhượng bộ một chút.

Buổi chụp hình tạm thời dừng lại, Khương Hải Lân cầm bộ quần áo ban tổ chức đã cố ý chuẩn bị sẵn, đóng cửa phòng lại thay quần áo. Đan Nhi moi cái khẩu trang từ túi xách của mình ra, chống cằm cẩn thận nghiên cứu một phen, ừm, tuy là cái khẩu trang này có hình nhân vật anime, nhưng chắc người chín chắn như cô ấy sẽ không từ chối đi.

Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn thấy tiểu trợ lý "Lê Huyền" vội vàng đi đến phòng thay quần áo của Haerin.

"Sao thế?" Nữ vương giữ chặt tay nàng, "Nhiếp ảnh gia bảo Haerin đi chụp lại." Lê Huyền khó được bị nghệ sĩ nhà mình hỏi thăm, tất nhiên một năm một mười* trả lời.

*: Nói rõ ràng, biết gì nói nấy.

"Để tôi đi cho." Ngẫm lại Haerin ở phòng chờ thay quần áo đã lâu, Đan Nhi quyết định cầm khẩu trang, tự mình qua xem một chút.

"Cộc cộc."

"Mình vào được không?."

Dè dặt vặn tay nắm cửa, cửa không khóa, Đan Nhi nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng thay quần áo. Hả? Haerin đâu rồi? Đan Nhi vừa định quay đầu, lại bị chiếc áo khoác mũ rộng màu đen dịu dàng bao lại, mũ to lập tức trùm lên mái đầu nho nhỏ của nữ thần.

"A." Đan Nhi hơi bất ngờ, vừa muốn tránh thoát lại bị một đôi tay ấn xuống bả vai.

"Đừng nhìn lén mà, em vẫn chưa thay xong đâu." Khương Hải Lân nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu nữ thần nhà mình, cười lẩm bẩm nói.

"Ồ, xin lỗi, mình tưởng em không trả lời. . ."

"Không cần nói xin lỗi, chị đứng yên một chỗ là được."

Khương Hải Lân đương nhiên không biết mặt nữ vương đại nhân giờ này đang đỏ bừng, sau khi chắc chắn Đan Nhi sẽ không quay đầu, tiếp tục xột xoạt mặc quần áo vào. Trong căn phòng thay đồ nho nhỏ, tiếng động như vậy thật là rất mờ ám, mặc dù nữ vương đại nhân cho rằng mình là một thanh niên ba tốt* đủ chính trực, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ miên man, vừa nghĩ tới Haerin cách mình không tới một mét đang thay quần áo. "Thình thịch, thình thịch, thình thịch." Tim Đan Nhi liền bắt đầu không kiềm chế được mà đập nhanh.

*: Ba tốt là "đạo đức tốt", "học tập tốt", "sức khỏe tốt".

"Đem khẩu trang cho em sao?"

Thời điểm còn đang hoảng hốt, Khương Hải Lân đã nhẹ nhàng đưa tay lấy khẩu trang màu vàng nhạt trên ngón tay Đan Nhi.

"Hả? Ừm." Đan Nhi bị bàn tay mát lạnh của Khương Hải Lân chạm vào, sực tỉnh lại từ trong bong bóng màu hồng, đúng rồi, rõ ràng mình đến đưa khẩu trang mà, sao lại quên mất tiêu, nữ vương đại nhân hơi ảo não gõ gõ đầu mình.

"Đừng đánh vào đầu, sẽ đau đấy."

Khương Hải Lân vừa đeo khẩu trang vào đã thấy hành động tự ngược theo thói quen của Đan Nhi, đừng nói là trùm mũ lâu quá, đại não thiếu oxi mới làm hành động đó nha, Khương Hải Lân có chút bất đắc dĩ, vội vàng nắm chặt cái tay đang "Tự ngược" từ phía sau, một bên kéo xuống cái mũ rộng đang trùm kín đầu nữ thần.

"Phù phù."

Khó khăn được giải phóng ra ngoài nữ vương đại nhân vừa thở mạnh, vừa lấy tay bụm mặt, sau khi chắc chắn là mặt mình không còn đỏ nữa, Đan Nhi mới lén lút quay lại. Vừa xoay người đã bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho giật mình.

"Làm gì đó ~" Đan Nhi không tự giác lộ ra âm thanh nũng nịu, khẽ đẩy vai Haerin, cái tên này, gần đây luôn luôn dọa mình, nữ vương đại nhân hơi phẫn nộ.

Có điều, Haerin ăn diện lên thì thật đẹp mắt nha, Đan Nhi kinh ngạc. Cô nhóc luôn mặt áo khoác mũ rộng màu đen lúc này lại mặc áo khoác mũ màu xám, đeo khẩu trang hoạt hình màu sáng, tuy vẫn nhét tóc vào nón như cũ, trên mặt cũng chỉ lộ đôi mắt nhưng phối hợp với dáng cao như cô ấy, cộng thêm bộ dạng lưu manh thọc tay vào túi quần, lại có chút mị lực trung tính.

Dáng vẻ như vậy của Haerin mặc dù rất lạ lẫm, nhưng trái lại Đan Nhi không chút nào chối bỏ.

Khương Hải Lân từ phòng thay đồ bước ra lập tức hấp dẫn ánh mắt của người khác, so với bộ dáng luôn mặc áo khoác đen che che đậy đậy điệu thấp, cách ăn mặc này lại triệt để phát ra khí chất đặc hữu của cô, quần áo đơn giản, trong lưu manh mang theo tinh thần phấn chấn của thanh niên.

Khương Hải Lân đương nhiên không biết mình đã trở thành một cái "Máy tán gái di động", tự xem nhẹ tiếng xì xào bàn tán trong trường quay, hơi cứng nhắc đứng giữa ma trận máy ảnh.

"Vừa nãy bảo cô thay đồ lại thật là quyết định chính xác, tỉ lệ dáng người đẹp như vầy, đương nhiên phải có quần áo phù hợp tôn lên." Ông chú cột tóc đuôi ngựa đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Haerin, hiện tại nhìn bộ dạng này là có thể chụp ảnh rất tốt.

Tổ thứ hai chụp hình chuẩn bị đạo cụ tiến hành trên bậc tâng cấp, Khương Hải Lân theo yêu cầu ngồi lên bậc tâng cấp thứ ba, thả lỏng đôi chân dài của mình trên mặt đất. "Cố gắng thân mật hơn chút." Khác biệt so với lúc đầu, nhiếp ảnh gia không còn chỉ trỏ này nọ nữa, chỉ là luôn giơ camera chụp ảnh đúng lúc.

Khương Hải Lân không biết sự tự tin của ông chú này ở đâu ra, nhưng cũng may là không còn xấu hổ như lúc đầu. Thân là người chụp ảnh, Khương Hải Lân đối với bố cục chụp toàn phần tất nhiên là nắm rõ, biết tư thế nào chụp đẹp, góc độ nào của Đan Nhi càng lộ khí chất của nàng.

Tùy ý đạp chân trái trên bậc thang, vỗ vỗ bắp đùi của mình, Khương Hải Lân ra hiệu cho Đan Nhi ngồi lên, mặc dù hơi bất ngờ với chuyện Fan ruột nhà mình giống như biến thành một người khác, nhưng là một ca sĩ chuyên nghiệp, Đan Nhi rất tự nhiên dựa vào, vòng tay qua bả vai Haerin.

"Tốt, rất tốt, giữ nguyên tư thế này, đúng rồi, biểu cảm mạnh mẽ một chút."

Ông chú nhiếp ảnh gia hơi kích động chỉnh chế độ chụp tự động liên tiếp, dáng vẻ này của hai người khiến người ta như sôi lên, thật là quá tuyệt vời. Khương Hải Lân thả lỏng sự khó chịu trong lòng, dần dần bình tĩnh, chụp ảnh trở nên càng thuận lợi, dù sao đã phối hợp sáu năm, tuy không đến mức cực kỳ thân mật nhưng độ ăn ý không thua bất cứ người nào.

Buổi chụp hình rất nhanh đến khâu cuối cùng, mục tiêu đặt ra là hai người tay nắm tay chạy về phía trước, cuối cùng nhảy bật lên một cái rồi dừng lại. Động tác rất đơn giản, nhưng Khương Hải Lân lại nhíu nhíu mày.

Vì để hiệu ứng được tốt hơn dáng vẻ thướt tha của Đan Nhi khi mặc váy dài, stylist phối cho nàng một đôi cao gót màu đỏ tinh tế, lúc nãy chụp hình không có yêu cầu kĩ thuật gì khó nhưng bây giờ phải có hành động chạy nhảy, Fan ruột như Khương Hải Lân đương nhiên lo lắng nữ thần nhà mình sẽ bị trật chân.

"Không sao đâu, chị mang cao gót vẫn còn quay phim được đấy."

Đan Nhi nhìn ra sự lo lắng của Haerin, hơi bông đùa an ủi, Đan Nhi rất chắc chắn, Khương Hải Lân làm partner đương nhiên không tiện nói thêm gì nữa.

"!"

Khương Hải Lân nắm tay Đan Nhi, tự nhiên nhìn flycam đang bay trước mặt, chạy tới vị trí chỉ định, hai người ăn ý nhảy lên, hiệu quả không tệ, nhưng nhiếp ảnh gia vẫn yêu cầu lặp lại mấy lần.

"OK, một lần cuối cùng nữa thôi, chúng ta sẽ kết thúc!"

Quả nhiên, lúc trước lo lắng là không sai. Vào lần cuối cùng nhảy lên rơi xuống, Khương Hải Lân rõ ràng cảm giác được dưới chân Đan Nhi nghiêng một cái, thân thể hơi lung lay, trong lòng giật mình, vội vàng vịn Đan Nhi, để nàng tựa vào người mình.

"Chân chị..."

"Không sao." Sắc mặt Đan Nhi trong nháy mắt hơi tái nhợt, nhưng khó khăn che dấu lại, nhẹ nhàng đẩy Khương Hải Lân ra, làm bộ tự nhiên đi lại vài bước.

"Nhưng mà..." Khương Hải Lân còn muốn nói tiếp gì đó, cuối cùng vẫn bị nữ thần nhà mình né tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro