51. cả nhà đều là người hâm mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A..." Đan Nhi ngẩn ra, mẹ của Khương Hải Lân? Nàng không tự chủ nhìn về phía Khương Hải Lân, người đang dựa vào bàn hoá trang nhìn mình cười vô hại, hít sâu một hơi, rồi vội vàng ngồi thẳng người, chuyển điện thoại di động từ tay phải sang tay trái, không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi, Đan Nhi ho nhẹ, mang chút dè dặt.

"Chào bác gái." Nữ Vương đại nhân rất khẩn trương, vốn nàng không phải dễ dàng trong việc giao thiệp với người khác, chưa kể đến bây giờ đối phương lại là trưởng bối, ánh mắt Đan Nhi mờ mịt, ngay cả khi đối diện với cha mẹ, nàng cũng duy trì một bộ dạng lạnh nhạt.

"Cuối cùng cũng được nói chuyện với đại minh tinh." Thanh âm mẹ Khương có chút mơ hồ, hình như là đang ở ngoài đường, nhưng trong giọng nói có thể cảm nhận được ý cười, " Cháu biết không? Khương Hải Lân là người hâm mộ trung thành của cháu đó nha, đúng là kỳ mẫu tất hữu kỳ nữ*". Đan Nhi nháy mắt một cái, ném cho Khương Hải Lân ánh mắt kinh ngạc, người đang cười trộm nhưng trong ánh mắt vẫn đầy vẻ cưng chìu, ra hiệu cho Nữ Vương đại nhân chú ý nghe điện thoại.

*Câu này trong ca dao tục ngữ Việt Nam có một câu nghĩa gần tương tự: Hổ phụ sinh hổ tử, nhưng vì ở đây là mẹ và con gái nên mình dể nguyên câu gốc của tác giả.

"Bác đã xem phim "Mặt nạ" ba lần, cháu diễn rất tốt." Giọng mẹ Khương hưng phấn, dường như còn ngân nga một đoạn bài hát Đan Nhi hát ở cuối phim "Mặt nạ", lần trước bác có bảo Khương Hải Lân cho bác một tấm áp phích có chữ ký của cháu, đứa trẻ này lại nói đó là bảo vật của nó, năn nỉ mãi cũng không cho ta, cuối cùng ta quyết định trả giá cao mua lại một tấm từ người khác, thật là, ta sẽ không cùng nàng tranh giành con dâu." Mẹ Khương nhỏ giọng lầm bầm, giọng nói đầy vẻ thân thiết.

Không biết vì sao, mặc dù biết có chút không đúng lúc, nhưng trong đầu Đan Nhi từ từ hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trung niên đang đi trên đường, một tay đang giữ mũ vì sợ gió thổi, một tay cầm điện thoại di động, mặc dù đang cau mày, miệng nói những lời oán trách, nhưng trên mặt tràn đầy sự yêu thương. Nhưng, trong lòng Đan Nhi đột nhiên giật mình, con dâu? Rõ ràng chỉ mới bắt đầu mối quan hệ hôm qua thôi mà, thế nhưng tâm tình nàng một chút cũng không hề xấu đi.

"Bác gái, sau này có cơ hội con sẽ đến thăm bác, tấm áp phích cũng sẽ coi như lễ vật mang tới ạ." Đan Nhi buông xuống căng thẳng trong lòng, khẽ mỉm cười, mẹ Khương Hải Lân hẳn là người vui tính.

"Ừ, nhất định phải cho ta tấm duy nhất, mà cũng không cần cho đứa nhóc Khương Hải Lân đâu." Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh có chút ồn ào, Đan Nhi giật mình, hơi đưa điện thoại ra xa tai, "Alo alo alo, là Đan Nhi sao?" Lúc này người bên kia đầu dây hình như là một cô gái trẻ tuổi, Đan Nhi nhíu mày nhìn Khương Hải Lân, vốn là một người trước giờ luôn bình tĩnh, bây giờ lại bày ra bộ dạng có chút bất đắc dĩ.

"Ừ, chào em, tôi là Đan Nhi." Còn chưa kịp phản ứng, liền bị một tiếng thét chói tai làm cho chấn động, "Aaaaa...., chị Đan Nhi, em là người siêu cấp hâm mộ chị, em là cháu gái của dì út, chị có thể gọi em là Tiểu Noãn, em thật sự rất hâm mộ chị, tất cả các album của chị em đều sưu tầm." Đan Nhi nhận được ánh mắt "chị đã biết rồi đấy" của Khương Hải Lân, bên đầu dây bên kia quả thực quá mức nhiệt tình, nhưng Nữ Vương đại nhân không hề cảm thấy phiền, ngược lại rất vui vẻ trò chuyện với người hâm mộ của mình, sau đó cười cúp điện thoại.

"Lúc trước trong buổi họp báo, em xin chữ ký là để cho cháu gái này đúng không?". Đan Nhi quơ quơ điện thoại, nhướng mày nhìn cô gái đang tới gần mình, thật sự là, còn chưa chuẩn bị xong đã cùng bác gái nói chuyện điện thoại, cũng may là cuối cùng Nữ Vương đại nhân đã vượt qua, nhưng vẫn còn có chút khẩn trương.

"Ừ, không từ chối nàng được." Khương Hải Lân biết hành động bất ngờ của mình đã tác động không nhỏ đến tinh thần người yêu, nhưng đối với Mẫu thân đại nhân nhà mình, Khương Hải Lân hiểu rất rõ, nếu là chuyện mình chưa nắm chắc, cô tuyệt đối sẽ không làm, bước tới, cứ như ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một hộp cơm được trang trí vô cùng đẹp mắt.

"Để chuộc lỗi, đầu bếp chính đã tự mình làm đồ ăn Nhật Bản, có thể tha thứ được không?" Khương Hải Lân tựa đầu vào đầu gối Đan Nhi ,ánh mắt sáng lên, ánh mắt ngoan ngoãn nhìn nàng.

"Thật là..." Đan Nhi làm bộ nghiêm túc nhìn nhóc con đang khoe mẽ, rốt cuộc vẫn không nhịn được, cong môi, "Sau này có cơ hội nhất định mình sẽ tự mình đi thăm bác gái," vừa nói, Đan Nhi vừa mở hộp, trong hộp bày những miếng sushi được sắp xếp đẹp mắt, quả thực đạt đến trình độ vừa nhìn là đã muốn ăn hết.

"Lúc trước vì muốn che giấu thân phận, ngay cả cách sắp xếp đồ ăn em cũng thay đổi sao?". Đan Nhi cắn một cái, so với món Hàn Quốc do Khương Hải Lân làm hoàn toàn khác nhau, hương vị shushi rất hợp khẩu vị nàng, không có nước tương, đưa vào miệng chỉ là hương vị thuần tuý của cà rốt và tôm, nghiêm túc thưởng thức, thoạt nhìn Nữ Vương đại nhân rất là thoả mãn. "Em cũng nếm thử một chút đi." Chú ý tới Khương Hải Lân đang cười ôn nhu bên cạnh, Đan Nhi tự nhiên cầm một cuộn shushi, đưa tới bên miệng cô, thuận tay chấm một ít nước tương.

"Xin lỗi phải phá hỏng không khí này, nhưng Khương Hải Lân, em có chuẩn bị cho chị không?" Vốn đang bị cặp đôi đầy ân ái này rải cho không ít "cẩu lương", lúc này lại ngửi thấy mùi thức ăn cực kỳ kích thích, Kim Minh Trí rốt cục có chút bất đắc dĩ đi tới.

"Kim Minh Trí khổ cực như vậy, dĩ nhiên cũng có phần." Khương Hải Lân cười, đúng là một người tỉ mỉ, rất nhanh từ trong ba lô lấy ra mấy phần cơm đã được gói cẩn thận, "Làm phiền Kim Minh Trí, những phần này có thể đưa cho những nhân viên khác cùng ăn."

"Em phải đi à?" Đan Nhi nhìn Khương Hải Lân đang dọn dẹp hộp cơm, có chút kinh ngạc, "Ừm, có một số việc phải xử lý, chị phải tự chăm sóc tốt bản thân, không nên cố gắng quá sức." Khương Hải Lân đi đến, giang tay ôm lấy Nữ Vương đại nhân, kéo nàng vào lòng, khẽ vuốt mái tóc dài, "Buổi tối em sẽ đến đón chị." Đối với Nữ thần không biết khi nào sẽ tức giận của mình, Khương Hải Lân biết rất rõ, cho nên lúc này nhất định phải kịp thời dỗ dành.

"Hôm nay sẽ có cảnh hôn." Đan Nhi nhẹ nói bên tai Khương Hải Lân, đã nói đến vậy, em ấy còn muốn đi sao.

"Cảnh hôn?" Khương Hải Lân chớp mắt, nghiêng mặt, hôn lên tai Đan Nhi, thậm chí còn cắn nhẹ, mềm mềm, là mùi nước hoa quen thuộc của nàng, mặc dù vì quay phim mà đã bay đi chút ít. "Ân..." Đan Nhi hơi khẩn trương, đưa tay đẩy nhóc con đang càn rỡ, mắt chú ý phía cửa phòng, lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.

Khương Hải Lân ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn môi Nữ Vương đại nhân, nhờ son môi nên đặc biệt hồng nhuận, dường như suy nghĩ một lúc, sau đó hôn lên ngón tay cái của mình, rồi giống như đang đóng dấu, đè xuống môi Đan Nhi, "Đây là của riêng em, cho dù là diễn xuất, cũng muốn là em hôn chị." Giọng nói có chút bá đạo, nhưng lại mang thanh âm thiếu nữ đặc biệt nhu tình, ngược lại còn pha chút nũng nịu không dễ dàng bị người khác phát giác.

Đan Nhi gật đầu, mặt thoáng đỏ bừng, động tác trong lúc lơ đãng của nhóc con này luôn có thể lay động sâu thẳm trong lòng nàng, chớp mắt, Đan Nhi thoát khỏi cái ôm, thay Khương Hải Lân đeo khẩu trang, đem cô đẩy ra cửa, khó khăn đóng cửa lại, Nữ Vương đại nhân tựa vào cánh cửa, cúi đầu, khoé miệng khoe ra một nụ cười ấm áp.

"Ở cùng đứa nhóc ấy rất hạnh phúc sao?" Kim Minh Trí nhìn thấy hết, thu lại biểu tình trêu chọc trên mặt, chăm chú nhìn người nghệ sĩ do một tay mình nuôi lớn, "Vâng." Đan Nhi mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Kim Minh Trí, "Bởi vì rất thích, nên em nhất định phải nắm chặt tay nàng." Nhất định sẽ không buông ra, đôi tay luôn lạnh như băng, nhưng vẫn nổi rõ từng khớp xương.

"Không cần bày ra bộ dạng liều chết như vậy, Kim Minh Trí nhiều năm như vậy không phải vẫn đứng bên cạnh em sao?" Sáu năm, Kim Minh Trí âm thầm nắm tay, mình đã không còn là một người mới vào nghề không có năng lực nữa, lần này, cho dù phải dùng hết sức lực, cũng phải bảo vệ em ấy an toàn, nàng vĩnh viễn sẽ không để cho em ấy thất vọng lần nữa.

"Alô, Thân Hạ Lam?" Lưu Trí Mẫn ngồi trong xe, vừa khởi động xe vừa gọi điện thoại, "Ừ, tôi vừa nhận được tin nhắn của em, em nói là trên mạng? Tốt, tôi sẽ lập tức coi ngay, sau đó sẽ liên lạc với em."

Vội vàng cúp điện thoại, Khương Hải Lân mở tin nhắn Thân Hạ Lam gửi tới, là một trang web riêng, Khương Hải Lân duy trì trang hâm mộ của mình đã sáu năm, nhưng khi nhìn trên màn hình, trang web này đã tồn tại từ lâu, nhíu mày, Khương Hải Lân bấm vào bài có tiêu đề "Chờ đợi" ở đầu tiên, màu sắc, hình ảnh so với thiết kế tổng thể trang web, tất cả trong bài đăng này đều màu đen, thậm chí ngay cả mỗi nút bấm đều thiết kế thành hình cây nến.

Cuối cùng ở một góc nhỏ tìm được thời điểm thành lập, 2009? Quả nhiên, không sai so với dự đoán của Khương Hải Lân, trang web đã được thành lập từ bảy năm trước, rất ít bài đăng, nhưng từ tổng thể trang mạng và cách sắp xếp, hơn nữa đã nhiều năm vẫn duy trì tên miền này, trưởng fan club cũng là một người rất có tâm.

Khương Hải Lân nhìn lên đầu trang, "Ngươi đang ở đâu, chúng ta rất nhớ ngươi." Ngẩn người, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ, click chuột vào, trang web từ từ tải xong, hiện lên trước mặt Khương Hải Lân một tấm hình, là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, hình chụp có chút mơ hồ, không thể nào thấy được nét mặt người ấy, bất quá nhìn khung cảnh xung quanh và hình dạng microphone trước mặt, hình như là chụp trong quán rượu.

Dù sao thời gian đã qua rất lâu, bài được đăng sáu năm trước khi mới thành lập trang, sau mấy chục trang comments, bắt đầu dần dần bị người ta quên lãng, Khương Hải Lân chuyển đến trang cuối cùng, bình luận cuối cùng được đăng ngày hôm qua, rất đơn giản chỉ mấy chữ "Đã mất tin tức của cô 2300 ngày, không biết còn có thể kiên trì đến khi nào, những tôi vẫn muốn ghé qua đây xem một chút..." Trở lại những trang trước, những bình luận với nội dung tương tự, nhưng thời gian thì là của năm trước, đều vào tháng tư, hầu như là có nội dung tương tự.

Khương Hải Lân quay ra ngoài, bắt đầu xem các bài đăng còn lại, phần lớn đều được đăng từ mấy năm trước, nội dung đa số là một ít hình chụp, người trong hình đều là cô gái không thể nhìn rõ mặt đó. Thật khó khăn mới tìm được một đoạn clip nhỏ, trong bối cảnh huyên náo, ánh đèn lờ mờ, toàn bộ trên sân khấu chỉ có mình cô gái đang đứng hát, có vẻ như đang nhắm mắt, tựa như đang hát ca khúc do tự mình sáng tác, là một giai điệu vui tươi, trong khung cảnh quán rượu này có chút không phù hợp.

Ống kính lung lay, Khương Hải Lân ấn nút pause, rồi tua ngược lại mấy giây, cẩn thận quan sát trên màn hình, nếu như cô nhìn không nhầm, Khương Hải Lân xoa trán, thì cô gái ngồi ở phía dưới vũ đài, là Đan Nhi.

"Đại thần, không biết là ai bắt đầu ở trên mạng lan truyền trang web này, mấy năm trước không hề thu hút sự chú ý của người khác, không biết vì lý do gì mà đã thành lập được bảy năm rồi giờ lại nổi lên, nhìn nội dung bên trong hẳn là một nghệ sĩ chưa ra mắt, hình như là từ sáu năm trước đã biến mất."

Khương Hải Lân nhớ lại tiếng Thân Hạ Lam trong điện thoại có chút lo lắng, "Em vì tò mò, có vào xem qua, bên trong có một video không biết chị có thấy hay không, nếu như... Em không nhìn nhầm, cô gái kia, sẽ không phải là chị họ của Đan Nhi đi, mặc dù bây giờ chưa có ai phát hiện ra, nhưng chúng ta cần phải đề những phòng chuyện có thể xảy ra đúng không?"

"Đó là một nghệ sĩ chưa từng ra mắt, tên là Mạc Lê."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro