57. mình nguyện ý để em bước vào cuộc sống của mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn trốn sao? Vậy còn buổi chụp hình?" Khương Hải Lân kéo người yêu ở phía sau đến trước mặt mình, nhìn nàng còn chưa tẩy trang, có chút đau lòng.

"Muốn dành nửa ngày cho em, vì lẽ đó mấy ngày trước mình đã cố gắng hoàn thành công việc chụp ảnh rồi." Đan Nhi nhéo má Khương Hải Lân, coi bộ nàng diễn cũng thật đạt a.

Khương Hải Lân có chút bất đắc dĩ, chẳng trách mấy ngày nay Nữ vương đại nhân tất bật tới rạng sáng mới xong việc, Đan Nhi đã tùy hứng, thật đúng là không có ai ngăn cản được, nàng đứng lên, xoa đầu cô ấy, "Chị muốn ăn chút gì không? Nhà hàng này cái gì cũng có."

"Xin chào, tôi là hảo bằng hữu của Khương Hải Lân, cô có thể gọi tôi là Trợ Nhất." Nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, Trợ Nhất vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần, vội vã áp sát tới, xoa xoa hai tay vào nhau, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tuy rằng không phải fan ruột, có điều xuất hiện trước mắt là ngôi sao màn bạc hot nhất hiện nay a, Trợ Nhất đương nhiên cũng muốn nàng kí tên kỷ niệm cho hắn, kiếm một khoản lợi nhuận nhỏ nhỏ.

"Đừng nháo, Đan Nhi đã rất mệt mỏi rồi, cậu xuống nhà bếp hỗ trợ một chút đi." Khương Hải Lân đem Nữ nương đại nhân bảo hộ trong ngực mình, bộ mặt khinh bỉ giơ nanh múa vuốt với Trợ Nhất.

"Không sao đâu." Đan Nhi biết quan hệ mật thiết giữa hai người họ, buồn cười liếc mắt nhìn đứa nhỏ Khương Hải Lân kia, rất tự nhiên duỗi tay ra trước mặt Trợ Nhất, "Xin chào, lần đầu tiên chính thức chào hỏi, tôi là Đan Nhi."

Nhìn thấy Nữ vương cao ngạo lạnh lùng trong truyền thuyết vào lúc này vô cùng hiền hòa, tất cả đám bạn của Tiểu Hoa đều kích động, cũng không biết từ đâu sấn số bu xung quanh Đan Nhi, nóng lòng muốn được nàng kí tên, Đan Nhi cười mỉm, kéo lại cánh tay muốn ngăn trở của Khương Hải Lân, nhận lấy bút và sổ, "Hay là đi vào trong nhà đi, nơi này có nhiều người tới quấy rối." Khương Hải Lân cau mày nhìn xung quanh một chút, rốt cục vẫn thở dài, đem Đan Nhi giải cứu ra.

"A, hay là chúng ta đi xem phim? Hôm nay là ngày công chiếu cuối cùng rồi." Đan Nhi ngăn cản Khương Hải Lân, như ảo thuật từ trong túi rút ra hai tấm vé xem phim.《 mặt nạ 》 ? Không phải đã xem qua rồi sao?" Khương Hải Lân nhìn vé xem phim, nhíu mày tò mò.

"Lần trước không tính, coi như là hai đứa mình xem lại một lần không được hay sao ?" Đan Nhi tuy rằng không biểu đạt ra quá nhiều mong chờ, nhưng lại cố ý chuẩn bị vé xem phim, xem ra rất háo hức muốn đi a.

"Nữ vương đại nhân đã nói, nô tỳ đương nhiên là sẽ nghe theo a." Khương Hải Lân chọc chọc lên má Đan Nhi, khuôn mặt sủng nịnh, đừng nói là xem một bộ phim, dù cho cả cuộc đời này, nàng đều sẽ bồi tiếp nàng, không phải sao ?

Bởi vì đang là giờ hành chính, nên rạp chiếu phim cũng không đông lắm, Khương Hải Lân dừng xe xong, xuống xe chạy tới ghế phụ thay người yêu mở cửa xe, "Cẩn thận, vẫn là nên ngụy trang một chút." Đan Nhi vừa ngẩng đầu, chợt cảm thấy có mũ bóng chày ôn nhu phủ xuống, được tỉ mỉ chỉnh lại một hồi, Khương Hải Lân rốt cục an tâm kéo Nữ vương đại nhân đi vào bên trong.

Tuy rằng đã xem qua một lần, dựa theo tính tình Khương Hải Lân, nàng vẫn cẩn thận xem rất chăm chú, "Vào lúc ấy, kỳ thực mình hy vọng người ngồi bên cạnh mình là em." Đan Nhi cố gắng đè thấp giọng nói của mình, Khương Hải Lân đưa tay qua, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ, "Chị không cảm thấy cốt phim này rất giống chúng ta sao?" Khương Hải Lân quay đầu, đôi mắt long lanh nhìn Đan Nhi.

"Vì lẽ đó, mới chờ mong mình đến tháo mặt nạ của em xuống chăng?" Đan Nhi áp sát lên tai Khương Hải Lân, giọng nói trầm ấm phả vào tai nàng, "Nếu như mình thật sự không nhận ra, em sẽ chủ động thừa nhận với mình sao?"

"Sẽ không." Đang muốn đùa giỡn Nữ vương đại nhân một chút, lại bị nàng tức giận cắn vành tai, Khương Hải Lân chỉ cảm thấy răng nàng chạm vào da thịt mình, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy không nói ra được, "Đương nhiên sẽ a." Chuyện này Khương Hải Lân cũng từng nghĩ từ lâu rồi, nàng thích Đan Nhi....À không !!! Phải là nàng yêu Đan Nhi, tình yêu này đã thấm vào xương tủy, vậy nên nếu như Nữ vương đại nhân không chủ động vạch trần, nàng cũng sẽ thổ lộ thân phận của mình.

Phim cũng không quá dài, lái xe về đến nhà cũng chỉ mới 6, 7h tối, Đan Nhi liếc mắt nhìn số tầng trên bảng điện tử của thang máy.

"Lên sân thượng sao?"

Khương Hải Lân cười giảo hoạt, "Trời bây giờ hẳn rất đẹp a." Quơ quơ túi trong tay, Nữ vương đại nhân lúc này mới chú ý tới bên trong có mấy lon bia, "Vì lẽ đó, vừa vào trong là vì mua cái này?" Đan Nhi chăm chú nhìn Khương Hải Lân, đến cùng vẫn là đồng ý với đề nghị của đứa nhỏ kia.

Khương Hải Lân nắm tay Đan Nhi, chậm rãi đi tới tầng lầu cuối cùng, từ trong túi lấy ra thứ gì, loay hoay một hồi, cánh cửa vốn dĩ đang được khóa chặt bỗng chốc được mở ra, "Chào mừng chị tới thế giới bí mật của em." Khương Hải Lân rất nhanh chạy ra ngoài, đứng cách cửa không xa, hai tay giang rộng, tư thế hoan nghênh. Đan Nhi đi vào, nhìn qua sân thượng một lượt, gió hơi lớn, lại làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thư thích, thời điểm hoàng hôn buông xuống, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu xuống như quà tặng Thượng Đế dành tặng cho hai người, lung linh tỏa sáng toàn bộ sân thượng.

Khương Hải Lân lúc này vô cùng vui vẻ, nàng chạy tới ôm chặt lấy Nữ vương đại nhân, còn xoay xoay vài vòng, "Rất đẹp phải không?" Đan Nhi cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Khương Hải Lân lúc này, Đan Nhi đưa tay ra, dường như chỉ cần mở tay ra là có thể hứng được tia sáng dịu dàng kia.

"Em thường ngày hay tới nơi này sao?" Sau những phút giây hưng phấn ban đầu, hai người dựa vào vai nhau ngồi cùng một chỗ, Đan Nhi nghiêng đầu đi, nhìn gò má của Khương Hải Lân.

"Vâng, là lúc mới chuyển tới đây tình cờ phát hiện được nơi bí mật này, nếu như tâm trạng em không tốt sẽ tới nơi này ngồi một chút." Khương Hải Lân nắm chặt lon bia trong tay, tựa như nhớ tới điều gì đó, "Em với bác bảo vệ ở đây quan hệ cũng không tệ, vì lẽ đó coi như tạm thời nắm quyền quản lí nơi này." Nghĩ đến nụ cười híp mắt kia của bác bảo vệ, Khương Hải Lân rất thỏa mãn.

Nhẹ nhàng cụng lon một cái, Đan Nhi ngửa cổ lên uống một hớp lớn bia vào miệng. Hai nàng lúc này ngồi trên nền xi măng, cùng uống lon bia rẻ tiền, cứ như vậy an bình ngồi cạnh nhau, đối với hai nàng mà nói, đã đủ hạnh phúc rồi.

"Những lúc tâm trạng không tốt ngồi ở nơi này nhìn trời nhìn đất cũng có thể vơi bớt đi phần nào." Khương Hải Lân đứng lên, quay đầu liếc mắt nhìn Nữ vương đại nhân, "Những lúc áp lực có thể tới nơi này gào thét một phen, bởi vì ở đây sẽ không có ai đến làm phiền, cũng sẽ không biết em là ai." Nói xong, Khương Hải Lân đi về phía trước mấy bước, hai tay để ở miệng, hít một hơi thật sâu.

"Đan Nhi, Em yêu chị. Rất yêu chị"

Đan Nhi nhìn, dưới ánh hoàng hôn, bóng người Khương Hải Lân cao lớn lạ thường, nàng biết, Khương Hải Lân thuộc về một mình nàng, tuy rằng nhỏ tuổi hơn so với nàng, nhưng là một người vô cùng đáng tin cậy, đúng vậy, nàng nhắm mắt lại, cười cười, là thật sự yêu nàng, thật sự rất yêu nàng a, vì lẽ đó, lần này nhất định phải hảo hảo nắm chắt tay em ấy, coi như phải đánh đổi bằng tất cả, cũng không để cho em ấy rời xa nàng.

"Khương Hải Lân, nhìn sang bên này." Nghe Đan Nhi gọi, Khương Hải Lân ngoan ngoãn nghiêng đầu qua, "Hửm?" Nàng ngơ ngác, muốn đi tới.

"Đừng nhúc nhích, giữ nguyên tư thế như thế." Đan Nhi giơ điện thoại lên, ngăn cản động tác nàng muốn tiến gần, "Đúng, nhìn về hướng xa, ánh mắt nhìn xa xăm chút."

Khương Hải Lân có chút bất đắc dĩ, nhìn Nữ vương đại nhân nhà mình đột nhiên nổi hứng nghệ sĩ.

"Đang chụp em sao?" Mang theo tia hy vọng cuối cùng.

"Ừ, chụp em." Đan Nhi tràn đầy tự tin trả lời.

"Oạch, ảnh bị mờ rồi."

"Hả ? Tại sao lại bị mờ?"

"....Bởi vì em bị khuất sáng, chị có muốn đổi vị trí đứng hay không? Nếu không chị chuyển góc máy cũng được." Nếu Đan Nhi đã muốn chụp ảnh như thế, vậy Khương Hải Lân cũng chiều nàng ấy một phen, Khương Hải Lân híp mắt xem xét ánh nắng mặt trời, đánh giá lại khoảng cách một chút, nàng tìm được vị trí chụp ảnh thích hợp nhất, "Chị chuyển sang chế độ "Ánh sáng tự động" đi." Tuy rằng không muốn động vào lòng tự ái của Đan Nhi, có điều nhìn bức ảnh đầu tiên Đan Nhi chụp, Khương Hải Lân quyết định vẫn nên uyển chuyển góp ý một chút.

Đan Nhi ngoan ngoãn chuyển chế độ chụp ảnh như Khương Hải Lân nói, lại một lần nữa chăm chú chụp ảnh, không ngừng điều chỉnh vị trí, cứ như thế lập đi lập lại, trời đất cũng rất nhanh chuyển màu.

"Cũng không tệ lắm phải không?" Mang theo chút kiêu ngạo, Đan Nhi trượt trượt tay trên màn hình điện thoại, "Ừ, em rất thích." Đương nhiên là có rất nhiều ảnh không được hoàn hảo cho lắm, nhưng đều là kiệt tác của Đan Nhi, nàng nhất định phải cẩn thận giữ gìn a. "Đều là ảnh của em, mình muốn lưu lại thay ảnh nền điện thoại." Lúc này bia hẳn đã ngấm, Khương Hải Lân nghe trong giọng nói của Đan Nhi có chút hưng phấn cùng ngà ngà say.

"Chị mệt rồi sao?" Khương Hải Lân nhìn những lon bia ngã ngổn ngang trên đất, ngầm thở dài, cúi đầu ôm ma men kia vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, "Về với em có được không? Ngày mai chị còn phải bay nữa."

"Đói bụng ~~~~~" Đan Nhi nhẹ giọng trả lời, tựa như chú mèo con làm nũng Khương Hải Lân.

"Chị muốn ăn gì? Em sẽ đi nấu cho chị." Khương Hải Lân tự trách bản thân mình, nàng làm sao lại quên mất Nữ vương đại nhân chưa ăn cơm tối, lại uống nhiều bia như vậy, vội vội vàng vàng vén ống tay áo lên, Khương Hải Lân đang muốn vào bếp, chợt nghe Đan Nhi mè nheo nói, "Mình muốn ăn mỳ ăn liền."

Khương Hải Lân méo mặt, "Mỳ ăn liền làm gì có chất dinh dưỡng......Thôi! Được rồi." Nàng nhìn thấy Đan Nhi đang dùng ánh mắt long lanh như mèo con, chớp chớp nhìn nàng, quả thực Khương Hải Lân không đỡ lại được vẻ đáng yêu này của Đan Nhi, đành phải chào thua ngoan ngoãn đi lấy mỳ gói.

"Em lo chỉ ăn mỳ gói không đủ dinh dưỡng cho chị, vậy nên bỏ thêm một quả trứng." Món mỳ trứng nhanh chóng được hoàn thành, Khương Hải Lân đặt bát mỳ lên bàn, không quên căn dặn Nữ vương đại nhân từ tốn ăn.

"Chị không lo ảnh hưởng tới dáng người sao?" Tuy rằng dáng người của Đan Nhi rất cân đối, có điều gần đây còn phải quay phim, vì vậy phải lưu tâm tới chế độ dinh dưỡng, mỳ ăn liền này là một trong những món không nên ăn.

"Lâu rồi mình không được ăn mỳ ăn liền." Đan Nhi rất tự nhiên cuốn lên đũa một sợi mỳ, ăn ngon lành, "Thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng không sao a." Nàng nghịch ngợm nháy mắt một cái.

Tuy rằng Đan Nhi ăn không nhanh, có điều cũng chỉ một loáng là sạch bách, Khương Hải Lân dọn dẹp lại một phen, rõ ràng là nên rời đi, không biết tại sao lại ngồi xuống.

"Tuy rằng đói bụng, có điều, kỳ thực, chính là muốn gần em thêm một chút." Đan Nhi đang dựa lưng vào sô pha, sâu kín thổ lộ ra một câu.

"Chị đi công tác một tuần, tuy rằng em không thể đi theo." Khương Hải Lân dừng một chút, "Bất quá em vẫn cầu chúc cho chị đạt được giải thưởng." Dựa vào vai diễn trong phim《mặt nạ》, Đan Nhi đã lọt vào trong danh sách đề cử những vai phụ xuất sắc nhất, tuy rằng có nhiều đối thủ cạnh tranh nặng ký, nhưng vẫn có hy vọng đoạt giải.

Trong phòng rơi vào trầm mặc.

"Em sẽ rất nhớ chị." Nghĩ một hồi lâu, Khương Hải Lân thở dài, rốt cục vẫn quyết định đứng lên, "Vậy em về trước."

"Không phải đã nói, nửa ngày hôm nay em sẽ thuộc về mình sao?" Đan Nhi vốn dĩ đang lim dim bỗng chốc mở mắt, trong mắt có hàm ý không tên, giọng nói tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng có thể nghe ra có chút trách cứ.

Khương Hải Lân nhìn sang, trong phòng lúc này chỉ bật đèn tường, vì vậy không gian có chút mông lung không chân thực, Nữ vương đại nhân vẫn còn hơi men trong người nên khuôn mặt lúc này có chút ửng hồng, mặc dù có chút trách móc, nhưng trong giọng nói của nàng lại tràn đầy ý tứ làm nũng, khẽ nhếch miệng cười trong vô thức, đầu lưỡi nghịch ngợm khẽ liếm môi, bất tri bất giác thu hút tầm mắt của Khương Hải Lân.

"Em đưa chị vào phòng ngủ, chị say rồi." Giọng nói của Khương Hải Lân có chút khàn khàn, lỗ tai cũng hơi ửng đỏ một chút, không tự chủ ho khan một cái, lấy hết dũng khí dìu Nữ vương đại nhân ngồi dậy.

Được cái ôm quen thuộc bao phủ, Đan Nhi dùng sức ôm chặt cổ Khương Hải Lân, phút chốc đem mặt mình chôn chặt vào cổ Khương Hải Lân, nhẹ nhàng phả vào bên tai nàng, "Đừng nháo, buông mình ra." Khương Hải Lân chỉ có thể cảm thấy trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng như có gì nghẹn lại.

"Nếu như mình nói đồng ý, thì có thể giữ em ở bên mình được không ?" Giọng nói của Đan Nhi như có chút mê ngủ, nếu như không có vòng tay Đan Nhi đang siết chặt trên cổ Khương Hải Lân lúc này, Khương Hải Lân tưởng rằng nàng đang nghe Đan Nhi nói mơ, nhưng nàng có thể khẳng định Đan Nhi lúc này vô cùng nghiêm túc.

Vòng tay trên cổ lúc này đã được buông xuống, Đan Nhi nhẹ nhàng nằm xuống chiếc giường quen thuộc, nàng ngẩng mặt lên, nhìn cô gái trước mặt, tay bất tri bất giác phác họa lên khuôn mặt tinh xảo ấy, đem khuôn mặt của cô gái ấy khắc sâu vào trong tâm trí, "Quên đi, coi như là mình say rồi." Có chút không quen không khí trầm mặc này, Đan Nhi rũ tay xuống, muốn nghiêng người đi.

Thở dài một tiếng, bàn tay chợt bị nắm chặt, một vật thể ấm áp chạm lên, là môi của Khương Hải Lân, Đan Nhi ngơ ngác, vừa định nhìn sang, nhưng lại bị khóa chặt trong lồng ngực người khác, "Có thể không?" Là giọng nói vô cùng kiêu gợi của Khương Hải Lân.

Không hề có tiếng đáp lại, nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện, nhìn thấy không ? Đó là tâm ý của nàng, Khương Hải Lân nháy mắt một cái, nhẹ nhàng nở ra nụ cười sáng lạng, Khương Hải Lân cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ tươi kia, chóp mũi quẩn quanh mùi hương chỉ thuộc về người ấy.

Dép lê ngổn ngang rải rác bên giường, căn phòng đầy ắp ánh sáng ấm áp, có tiếng ngâm khẽ cùng với tiếng ma sát nhẹ nhàng, mọi thứ đều phù hợp đến từng chi tiết, chỉ có gió đêm nghịch ngợm thổi bay một góc rèm cửa sổ, như muốn nhòm ngó nhu tình mật ý bên trong......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro