67. nụ hôn phẫn nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quen thuộc hơi thở bên tai mình, thông qua tiếp xúc da thịt, Khương Hải Lân cảm nhận được Đan Nhi cười khẽ. Cô bất đắc dĩ mím môi, cẩn thận sờ đến cánh tay đang ôm eo cô, nhẹ nhàng bấu vào, Đan Nhi liền dùng bàn tay ấm áp che đi ánh mắt cô, "Ngoan ngoãn bưng bít tốt nga, bằng không liền đem em ném xuống." Vì che giấu tiếng tim đập như sấm, Khương Hải Lân chợt ôm lấy nữ vương đại nhân, cố ý giả bộ một bộ hình dáng hung tợn.

Lòng bàn tay phía dưới rõ ràng đến mức khiến Khương Hải Lân khẩn trương không ngừng run rẩy lông mi, dáng dấp đứa bé này, thật sự muốn nhắm hai mắt, ôm mình bồn tắm, Đan Nhi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, ngẹo đầu quan sát một hồi, tự nhiên tách ra một chút bàn tay che trên mặt.

"Giữ lại cho em một kẽ hở."

Đôi tay ôm lấy cô bỗng xiết chặt, trẻ nít không tự chủ liếm liếm môi, cố gắng trấn định, "Không cần."

"Em chắc chắn có thể không? Phía trước là bồn tắm thật sao."

"..." Khương Hải Lân lặng lẽ mở mắt, thật vất vả dựa vào kẽ hở, đem Đan Nhi vững vàng đặt ở trong bồn tắm, chút giọt nước văng lên khiến càng khiến khuôn mặt cô nóng ran. Cô ngồi ở bên bồn tắm, nhìn mái tóc người yêu xõa xuống khiến bả vai trắng nõn như ẩn như hiện, hít một hơi thật sâu, "Trước giúp chị gội đầu được không?" Sửa sang lại tay áo sơ mi đã thấm ướt của mình, Khương Hải Lân làm bộ nghịch ngợm xoa xoa đầu nữ vương đại nhân .

"Ừ." Đan Nhi nghe lời nhắm hai mắt lại, trong thế giới bóng tối, tất cả cảm giác bộc phát rõ ràng, đôi tay ôn nhu của đối phương khẽ lướt qua mái tóc, sau đó cẩn thận bôi dầu gội lên, xoa đến khi đã hoàn toàn nổi bọt phồng lên, liền dùng tay cẩn thận mát xoa da đầu cho cô, "Đau không?" giọng nói đó đối với cô vô cùng quen thuộc, chỉ cần chuyên chú với một chuyện, giọng nói của Khương Hải Lân đặc biệt nhỏ nhẹ, cô cười một tiếng, từ từ mở mắt.

"A? Như vậy sẽ có bọt đi vào." Khương Hải Lân nhíu mày, muốn dùng khăn lông đắp lại, trên thực tế, bị ánh mắt của nữ vương đại nhân nhìn, cô có chút xấu hổ khó tả.

Đan Nhi nhìn người yêu, mặt đối mặt, dù ở góc độ như vậy, Khương Hải Lân vẫn vô cùng xinh đẹp, trên mặt cô bỗng dính một chút bọt màu trắng, khóe miệng nho nhỏ của Khương Hải Lân khẽ mấp máy xin lỗi, còn né tránh ánh mắt, Khương Hải Lân hơi cúi người xuống, cô liền nhìn rõ xương quai xanh của cô ấy, Khương Hải Lân đang mặc áo sơ mi trắng không tự chủ mím môi, so với Khương Hải Lân thành thục của ngày thường, thật sự khác nhau. Ánh mắt Đan Nhi đích lóe lên, lấy tay chống bồn tắm, ngẩng đầu hôn lên đôi môi màu hồng nhạt kia.

"Ưm."

Sợ tay mình dính đầy bọt sẽ dính lên mặt Đan Nhi, Khương Hải Lân chỉ có thể hai tay cứng đờ giữa không trung, để ý người yêu đang cố gắng ngửa mặt lên, cô nháy mắt một cái, vô cùng cưng chiều cúi đầu xuống. Cảm nhận được tư thế này không hề dễ khiến hai đôi môi vừa chạm lại phân ra, Đan Nhi nhìn cằm cô dính một chút bọt, ôn nhu dùng ngón tay đem nó lau đi, nhẹ nhàng sờ đôi môi hồng nhạt của Khương Hải Lân như muốn in dấu vết của mình lên đó, đôi môi Khương Hải Lân bị sờ tới sờ lui nên khi cô nói liền bị ngọng ngịu "Nước sẽ bị lạnh."

Lo lắng nữ thần nhà mình cảm mạo, Khương Hải Lân rất nhanh từ trong bầu không khí đầy ám muội bừng tỉnh lại, hắng giọng một cái, cô nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng còn sót, lại thuần thục hoàn thành nốt những công việc còn lại, cô thật sự rất quan tâm bồn nước còn nóng hay không, còn có Đan Nhi đang nhắm mắt dưỡng thần có thoải mái không, do dự thật lâu, rốt cuộc giống như tìm cho mình một lí do hết sức thuyết phục, cô gật đầu một cái.

"Đan Nhi, chị ngồi về trước một chút, em ngồi vào... Thay chị tắm."

Đan Nhi âm thầm giật giật khóe miệng, đã sớm dự liệu được cái này đứa trẻ hay mắc cỡ này vẫn sẽ chủ động nói ra những lời này, cô hơi đi về trước tạo thành một khoảng trống, nước bỗng dâng lên thành gợn sóng, Đan Nhi liền biết, Khương Hải Lân đã ngồi sau lưng mình.

"Nếu như cảm thấy mệt, có thể tựa vào người em." Khương Hải Lân nhìn qua mái tóc ướt của nữ vương đại nhân lộ ra cái tai nho nhỏ, nhàn nhạt lông tơ hiện lên mơ hồ chuyển sang màu đỏ, cô cúi đầu cười một tiếng, giống như nhìn thấy bí mật gì đó của Đan Nhi, cô đùa dai, tiến về phía trước, chọc chọc lỗ tai tình nhân.

Đan Nhi hơi run một chút, bàn tay có chút lạnh như băng êm ái ở trên lưng mình chà sát, từ xương bả vai rồi tuột dần xuống, lưu luyến ở hai bên eo, lại theo vòng eo chạm đến bụng mình.

"Đói bụng không, đợi một hồi, em sẽ làm một bữa ăn khuya." Khương Hải Lân vô thức đè cái tay đang không an phận mà tìm đường xuống dưới, rất tự nhiên nói ra ý tưởng của mình, Đan Nhi nghe được trong tai nhưng lại hết lần này tới lần khác đều không nghe được ý gì, trên mặt nước phản chiếu hình ảnh khuôn mặt cô đang đỏ rực, nữ vương đại nhân cắn cắn môi, nắm chặt hai tay trơn nhẵn, nhích lại phía sau gần hơn, đem người mình hoàn toàn vùi vào trong lòng Khương Hải Lân.

Khương Hải Lân buông lỏng vai mình, để cho Đan Nhi có thể thoải mái tựa vào mình, áo sơ mi sớm bị nước thấm ướt hoàn toàn, cách một tầng vải mỏng manh, cô có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt ấm áp của Đan Nhi."Không có gì muốn hỏi mình sao?" Trầm mặc rất lâu, Đan Nhi thấp giọng dò hỏi. Khương Hải Lân nháy mắt một cái, người yêu trong nháy mắt căng thẳng khiến cho cô có chút đau lòng, thở dài, cô duỗi thẳng chân, đem nữ vương đại nhân vững vàng ôm lấy, nhắm mắt lại nũng nịu tựa như đang nổi tình thú, "Em không có làm gì, chỉ một mực rất lo lắng chị thôi."

"Xin lỗi, nếu như mình trong mắt em, không hề hoàn mỹ giống như em tưởng tượng, "Đan Nhi dừng một chút, "Nếu như có thể, chị sẽ xóa bỏ sự tồn tại của người nào đó, nhưng, cho tới bây giờ vẫn bao vây mình trong bẫy rập, có lẽ sẽ còn tiếp tục bị bao vây, chị còn không biết... Ưm"

Đan Nhi trợn to hai mắt, nhìn Khương Hải Lân bỗng nhiên đến gần, ánh mắt nhìn mình thẳng tắp, trong đó không giấu nổi sự tức giận cùng đau lòng, nụ hôn này, không hề êm ái như ngày thường, mà lại mang theo tình yêu nóng rực, hung hãn vân vê môi cô, Đan Nhi nhắm mắt, đã chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt của tình nhân, vậy nhưng cô lại ôn nhu cạy răng của mình, quen thuộc đi vào trong khuấy động miệng mình.

Đan Nhi ngẩn ra, hơi liếc một cái, mới phát hiện Khương Hải Lân bởi vì dùng sức đè lại bồn tắm mà tay không hề khấy động, lòng cô bỗng hung hãn đau đau, đứa trẻ này, coi như sinh khí như thế nào đi nữa, vẫn không nỡ bỏ thương tổn tới mình sao, cô nắm tay Khương Hải Lân, thậm chí còn có thể cảm nhận được đôi tay đang run rẩy.

Khương Hải Lân cắn một cái môi của cô, hơi rời đi một chút, nhìn ánh mắt Đan Nhi ngập tràn áy náy, trong lòng tức giận lại toát ra, cô liền dùng sức, cắn vào bả vai của Đan Nhi, dù bị cắn nhưng cô lại không hề có chút cảm giác đau đớn nào, Đan Nhi vừa định sờ đầu đứa trẻ một cái, Khương Hải Lân nhưng ngoài dự tính lại cúi đầu, "Ừm –" Đan Nhi không tự chủ ngẩng đầu lên, tế nhị hôn vào chính giữa tim nàng, vốn là vòng tay đang ôm mình liền đổi lại thành mơn trớn trên da thịt, sau đó dần dần không nhìn thấy ở bên dưới những rặng sóng lăn tăn trên mặt nước.

Đan Nhi vô lực dựa vào, lần này đến, giống như đánh thẳng vào tim cô, khi cô ấy hôn, khí tức cô ấy, tất cả, đều giống như đang kể nỗi oán thán của cô ấy, Đan Nhi thở dài, cố gắng nâng mặt tình nhân lên, Khương Hải Lân không được tự nhiên nên trốn tránh ánh mắt của Đan Nhi, cô hít một hơi, bình ổn lại nội tâm đang mất bình tĩnh, vậy nhưng giọng nói lại tràn đầy run rẩy, kéo gần khoảng cách của hai người, nhưng bởi vì đến gần khiến hô hấp của cô lại càng thêm loạn.

Cô cụng đầu đứa trẻ, "Không muốn làm mình khó chịu, nếu quả thật bất mãn, có thể nói với mình."

"Em tức giận vì chuyện khác, " ánh mắt Khương Hải Lân cụp xuống, nhìn xuống mặt nước thấy hiện lên vẻ mặt nữ thần đỏ ửng, lặng lẽ đem cô ôm vào trong ngực, "Là tức giận với cảm xúc của chị, đối với em, chị vĩnh viễn đều không cần cảm thấy áy náy, dù là người yêu, chị cũng không cần thiết đem tất cả mọi chuyện nói cùng em, em cũng sẽ không bởi vì quá khứ của chị mà bỏ rơi chị, chị tốt hay xấu, cũng sẽ vĩnh viễn đi cùng chị, chị còn không biết điều này sao?" Cô lại giật giật, cảm giác được thân thể người yêu trong ngực căng thẳng, "Là bởi vì chị nói xin lỗi, cho nên mới tức giận."

Đan Nhi ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Khương Hải Lân đang mông lung nước mắt bên trong khóe mi, liền thấy đau lòng, "Đừng khóc." Nữ vương đại nhân đưa tay khẽ gạt đi nước mắt ở khóe mắt Khương Hải Lân, "Tất cả đều không phải lỗi của em, cho nên, không được tự trách cứ mình, có thể không?" Khương Hải Lân tựa đầu vào vai của Đan Nhi, nước mắt nóng bỏng ở trên da thịt, "Bộ dáng này của chị, khiến em rất đau lòng, rất đau lòng." Muốn đem cô bảo hộ cả đời.

" Được." Đan Nhi kinh ngạc, cô lại quên mất, mọi người đều nhìn cô ấy với dáng vẻ của một người kiên cường, trên thực tế cô gái ấy còn nhỏ tuổi hơn mình, một khắc kia, thấy mình chạy vào bên trong khu vực hỏa hoạn, cô ấy có tâm tình như thế nào đâu. "Mình sẽ đi, cùng em đi." Nữ vương đại nhân trong đầu vạch qua gương mặt Trương Nguyên Anh xa lạ kia, mím môi, phải nói khá nhiều, chuyện của sáu năm chút.

Khương Hải Lân cảm nhận được nước ấm dần dần trở nên lạnh, lặng lẽ lui ra một ít, bên tai nữ vương đại nhân liền phát ra thanh âm có chút đau, nàng nhìn Đan Nhi cắn môi, nhớ lại chút gì, liền lặn xuống nước, ôn nhu hôn lên, "Ưm...Mình sao không..." Động vật nhỏ vậy, xúc cảm lại êm ái, nhàn nhạt mút vào, như một dòng điện vậy, thân thể Mẫn Đan Nhi run rẩy, cô không tự chủ ấn đầu Khương Hải Lân đang dần nổi lên.

"Hô –" Khương Hải Lân lập tức từ dưới nước ngẩng đầu lên, giọt nước từ lông mi của cô chỗ tuột xuống xuống, môi óng lên, hiện lên thủy sắc. Đan Nhi có chút không dám nhìn mặt cô, còn chưa nói gì đã bị Khương Hải Lân ôm ngang lên, cô có chút kinh hoảng vòng tay qua cổ đứa trẻ, im lặng hỏi.

"Đợi tiếp nữa, sẽ bị cảm." Khương Hải Lân ôn nhu dùng chóp mũi cọ cọ gò má nữ vương đại nhân, cầm lên khăn tắm ở một bên, giống như đối đãi trẻ con vậy đem người yêu toàn thân bao bọc, êm ái lau chùi, sau đó lại ôn nhu thay cô mặc quần áo ngủ vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro