69. đây là bài hát cô sáng tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa như nhớ tới gì đó, Kim Minh Trí lấy điện thoại của mình ra, mở điện thoại.

"Là ảnh chụp lúc đó, đáng tiếc chỉ còn lưu lại một tấm này thôi."

Trương Nguyên Anh nhìn 3 cô gái đang cười rất hạnh phúc trong bức ảnh, con mắt tối sầm, bức ảnh này hẳn là chụp lúc 3 người đã quen nhau nửa năm, tuổi không cách nhau là bao, 3 người rất nhanh trở thành bạn tốt, bởi vì gần như xác nhận xuất đạo cùng nhau nên vô cùng vui vẻ.

Từ lúc gia nhập công ty, tuy rằng chế độ ăn uống rất khắt khe, bất quá thỉnh thoảng vẫn đi ăn ở những quán thịt nướng vỉa hè, đều là Kim Minh Trí mua đồ, màn đêm bao phủ khu phố, ba người chen nhau trong khoảng sân chập chờn nửa sáng nửa tối, nhìn khuôn mặt 2 người còn lại dính đầy nước tương trơn bóng mà bật cười.

Trương Nguyên Anh nhớ tới thiếu nữ Kim Minh Trí năm ấy còn thay mình lau đi vết bẩn trên mặt, một bên làm bộ lắc đầu thở dài, "Các cô đều như trẻ nhỏ a, các cô nhìn xem, tôi có khác gì bà mẹ trẻ đang chăm chút cho con nhỏ không ?" Lúc đó căn bản cũng không để ý, chỉ biết nhìn bộ dáng như bà cụ non của Kim Minh Trí mà cười khúc khích, làm sao biết được, đây lại là bữa ăn tụ tập cuối cùng của 3 người.

Trương Nguyên Anh nhìn cô gái ngồi đối diện, Kim Minh Trí lúc này mặc trên mình bộ đồ công sở màu đen, tóc buộc thành đuôi ngựa cao cao, nhìn dáng dấp Kim Minh Trí bây giờ thật giống người thành đạt, vĩnh viễn sẽ không ăn thịt nướng rẻ tiền ở quán vỉa hè, cũng không còn là người nghệ sĩ thích ăn thịt nướng, nô đùa vui vẻ như năm nào nữa. Có điều, chiếu theo tính tình Kim Minh Trí, nếu cô ấy làm nghệ sĩ, nhất định sẽ rất vui vẻ, Trương Nguyên Anh mím mím môi, cô ấy, đã không còn diễm phúc này.

"Cô có biết hay không ? Bài hát chính đầu tiên của Đan Nhi." Kim Minh Trí chú ý tới vẻ mặt có chút âm u của Trương Nguyên Anh, yên lặng chuyển đề tài, "Đó là bài hát cô đã sáng tác." Trương Nguyên Anh ngẩn ra.

"Sau khi chuyện đó phát sinh, nàng tìm ra bài hát ấy, muốn hát bài hát ấy. Tuy rằng ca từ không tệ, nhưng cũng không thích hợp, thậm chí lúc công ty còn chuẩn bị cho nàng ấy một ca khúc chắc chắn sẽ tạo thành hit lớn, kết quả nàng ấy vẫn cố chấp, kiên định dùng ca khúc kia." Kim Minh Trí nhớ tới hình ảnh Đan Nhi 6 năm trước, ánh mắt nàng lúc ấy đỏ sọng nhưng rất kiên định, khe khẽ thở dài.

"Vì ca khúc ấy là bán thành phẩm, còn phải sửa rất nhiều chỗ, nàng liền mỗi ngày ngồi một mình trong phòng thu âm." Kim Minh Trí liếc nhìn Trương Nguyên Anh chút, "Tất cả mọi người đều nói Đan Nhi là người có tham vọng, vừa vào nghề đã muốn dùng ca khúc mình tự sáng tác để tạo hit cho tên tuổi, nhưng là, Đan Nhi kỳ thực không phải là người háo thắng như vậy."

"Vì đó là ca khúc của tôi." Trương Nguyên Anh cười cười, nàng thật sự là người cố chấp a.

"Nàng không để cho người khác đệm đàn cho nàng, vậy nên nàng mỗi ngày đều cố gắng luyện tập, mỗi lần tôi gặp Đan Nhi đều nhìn thấy ngón tay nàng đều mài đến chảy máu, cố gắng khuyên nàng đừng tiếp tục nữa, đứa nhỏ này tuy rằng không nói, nhưng tôi biết, nàng thông qua phương thức này dằn vặt chính mình, nàng mấy năm qua, kỳ thực sống rất mệt mỏi."

"Tuy rằng tôi không chắc chắn, tôi nói những điều này có đúng hay không." Kim Minh Trí điều chỉnh lại hô hấp của mình, "Tôi biết cô có tình cảm khác với Đan Nhi, 6 năm trước có lẽ tôi sẽ chúc phúc, cầu chúc cho 2 người, nhưng hiện tại sau 6 năm, giữa cô và nàng ấy đã có quá nhiều chuyện xảy ra, huống chi, cô cũng biết, Đan Nhi đã tìm được một nửa của mình, vì lẽ đó, cô còn muốn quay lại làm phiền nàng sao?" Trương Nguyên Anh không còn là cô gái ngây thơ trong sáng trước đây nữa, Trương Nguyên Anh bây giờ, hoàn toàn không thích hợp trở thành người yêu của Đan Nhi.

"Tôi biết rõ." Trương Nguyên Anh cười cợt, thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Kim Minh Trí, "6 năm trước, dưới tán cây anh đào, lần đầu tiên trong đời, tôi ở nước ngoài nghĩ tới cuộc đời mình, còn nghĩ tới việc, nếu như tôi càng trở thêm xuất sắc, không còn tính tình trẻ con như xưa kia, cho dù thay đổi ngoại hình một chút, chí ít vẫn còn cơ hội." Trương Nguyên Anh theo thói quen sờ sờ tai trái của mình, nhíu nhíu mày, yên lặng buông tay xuống.

"Đời người, không phải đều muốn ôm ấp hi vọng sống tiếp hay sao ?"

Trương Nguyên Anh nhớ tới mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện, cùng với hàng loạt khuôn mặt y bác sĩ sau chiếc khẩu trang, trong lòng dâng lên một luồng chua xót, "Nói là tôi cố chấp cũng được, nói tôi biến thái cũng xong, nhưng nếu không nghe được câu trả lời từ người ấy, tôi làm sao cam lòng buông tay đây ?" Trương Nguyên Anh ngẩng đầu nhìn Kim Minh Trí, "Bởi vì là bạn bè, vì lẽ đó kỳ thực vẫn còn khả năng trở thành người yêu, không phải sao?"

Kim Minh Trí nhìn người đối diện, rõ ràng là đang cười, nhưng tại sao lại thấy được trong mắt cô ấy như đang van xin đây? Thật là người cứng đầu, mặc dù biết kết quả sẽ thất vọng, nhưng vẫn nắm chặt lấy hi vọng hão huyền ấy, không, phải nói là tuyệt vọng.

Kim Minh Trí đứng lên, nhẹ nhàng tới gần, giống như trước đây, nhẹ nhàng ôm lấy Trương Nguyên Anh, "Tiểu Lê." Trương Nguyên Anh hơi run rẩy, đây là cách gọi thân mật của Kim Minh Trí trước đây đối với mình.

"Như hiện tại, chúng ta không phải vẫn là bạn bè sao? Thỉnh thoảng có thể tụ tập cùng nhau uống trà, đi dạo phố, nếu như cô đồng ý, tôi cũng có thể nấu một bữa cơm cho cô, gần đây tay nghề nấu nướng của tôi được cải thiện rất nhiều." Kim Minh Trí giống như trước đây, khẽ nâng lên khuôn mặc Trương Nguyên Anh, Trương Nguyên Anh giãy giụa, quay mặt đi chỗ khác, "Mặt của cô đã thay đổi, giọng nói cũng đã khác, nhưng cô vẫn là cô của trước đây, vẫn có nhiều người yêu thương cô, quan tâm cô như đã từng, không phải sao? Mạc Lê "

Trầm mặc rất lâu, Trương Nguyên Anh giơ tay lên, thời điểm sắp chạm tới, lại lặng lẽ buông tay xuống, 6 năm trôi qua, Trương Nguyên Anh vẫn không có thói quen thích được ôm ấp như vậy. Vẫn cần thời gian đi, Kim Minh Trí thu tầm mắt lại, chỉ cần cố gắng, Kim Minh Trí mong rằng có thể tìm lại một Mạc Lê trong sáng ngây thơ, lúc nào cũng cười tít mắt đến không nhìn thấy tổ quốc kia.

• • •

"Ảnh Hậu là người đồng tính? Người đại diện công ty phủ nhận: Không phải sự thật !"

"Tiêu điểm của ngày hôm nay: Vạch trần quy tắc ngầm của làng giải trí, nữ diễn viên thuần khiết là gái gọi cao cấp ?!"

"Cơ quan thuế đồng loạt thanh tra các công ty lớn trốn thuế."

"Hợp đồng của Đan Nhi với công ty hiện tại sắp hết hạn, hướng đi tiếp theo của ca sĩ đang "hot" như Đan Nhi sẽ như thế nào đây ? Trong lúc công ty đang dính rất nhiều bê bối, nàng sẽ lựa chọn bước đi tiếp theo thế nào? Xin mời quý khán giả tiếp tục theo dõi tường thuật trực tiếp của phóng viên hiện trường...." Lê Huyền có chút sốt sắng, lặng lẽ điều chỉnh lại âm lượng radio trong xe, Kim Minh Trí nhíu mày, liếc mắt nhìn Nữ vương đại nhân của mình trong gương chiếu hậu, "Đan Nhi, cô ngủ rồi sao ?"

"A, còn chưa ngủ." Đan Nhi thấp giọng trả lời, cảm nhận được Khương Hải Lân đang ôm chặt mình trong lòng, cẩn thận chỉnh lại quần áo cho mình, nàng cười cợt, ôm cổ Khương Hải Lân khẽ cọ cọ.

"Làm sao vậy Kim Minh Trí?" Khương Hải Lân nhìn Nữ vương đại nhân như chú mèo nhỏ đang rúc rúc làm nũng, có chút đau lòng hôn lên gò má nàng, mấy ngày hôm nay Đan Nhi ngoại trừ quay phim, còn phải thức suốt đêm luyện tập cảnh quay, thời gian để ngủ cũng không đủ, chỉ có thể thừa dịp di chuyển trên đường ngủ bù được một chút. Thấy dáng vẻ này của Kim Minh Trí, hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Chuyện gần đây phát sinh trong công ty, cô không cần quá quan tâm." Ngữ khí của Kim Minh Trí có chút trầm trọng, "Hợp đồng sắp đến hạn, có tính toán gì hay không ?"

Đan Nhu điều chỉnh lại tư thế của mình, càng nằm thoải mái hơn trong lồng ngực Khương Hải Lân, "Kim Minh Trí hẳn là đã tính toán cho tôi rồi." Khương Hải Lân cau mày, so với vẻ mặt hờ hững của Nữ vương đại nhân, Khương Hải Lân thật sự quan tâm tới bản hợp đồng kia.

Hiện tại tiếp tục ở lại công ty không phải là sự lựa chọn sáng suốt, liên quan đến những tin đồn trước đây của công ty, vào lúc này lại bị người ta cố ý phanh phui ra, ít nhiều đều ảnh hưởng tới dang tiếng của công ty, trong khoảng thời gian này, Đan Nhi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng vì tai tiếng của công ty, tất cả mọi chuyện giống như một lời nhắc nhở, không muốn một nhân vật trụ cột của công ty như Đan Nhi bị ảnh hưởng.

"Chúng ta là hợp tác cả đời, không phải sao ?" Kim Minh Trí quay đầu nhìn Nữ vương đại nhân, trong mắt là ý cười, "Có điều, tuy rằng cô đã có Khương Hải Lân, nhưng cứ bám tôi như vậy, hẳn là đối với bà già Kim Minh Trí tôi đây cũng có hứng thú a."

".......Điểm này, Kim đại diện cứ yên tâm đi." Khương Hải Lân cười cười, đột nhiên mở miệng nói, "Tôi sẽ canh trừng nàng thật tốt."

Đan Nhi bị hai người mang ra làm trò tiêu khiển, không nhịn được khẽ cười thành tiếng, xem ra một người ít khi thể hiện tình cảm với người ngoài như Khương Hải Lân, thỉnh thoảng cũng bộc phát chút tính cách sở hữu cao a, đối với dáng vẻ này của người yêu, Nữ vương đại nhân đương nhiên hết sức hài lòng.

Kim Minh Trí nhìn đôi bạn trẻ kia trong gương như 2 chú chim oanh oanh yến yến, thở dài một hơi, Nữ vương đại nhân của tôi a !!! Tôi bị cô ức hiếp bao nhiêu năm qua, cần ăn bao nhiêu cực khổ liền có bấy nhiêu cực khổ. Giờ thì tốt rồi !!! Xem xem, Nữ vương đại nhân nhà tôi bây giờ có khác gì con cừu non để mặc cho sói già gian ác Khương Đại Thần đàn áp không ? Ây da ~~ không ngờ khẩu vị của Nữ vương cũng thay đổi nặng vậy a... Cuối cùng sau bao nhiêu năm, Kim Minh Trí cũng có thể nuốt trôi được nước mắt trong lòng.

"Kim Minh Trí, tôi có thể đi theo hay không ?" Tài xế Lê Huyền bị lãng quên nãy giờ rốt cục lên tiếng, "Đương nhiên," mắt Kim Minh Trí sáng rực lên, có chút kích động sờ sờ đầu tiểu trợ lý, "Sau này đi theo tôi đi."

Đan Nhi nhìn hai người phía trước, hơi mím mím khóe môi, "Gần đây Kim Minh Trí có vẻ rất vui vẻ a."

"Điều gì làm cô cao hứng vậy a?" Khương Hải Lân gật gật đầu, công ty gần đây xảy ra chuyện, hẳn là Kim Minh Trí cũng sớm biết rồi, nếu muốn hướng cho Đan Nhi sang nghề khác, chắc cũng sớm chuẩn bị xong, nhìn Kim Minh Trí lúc này tựa như đã trút được gánh nặng, đúng là so với trước kia tươi tắn hơn rất nhiều.

Rất nhanh đi tới phim trường, quá trình quay phim cũng đã diễn ra hơn 3 tháng, bộ phim《may mắn có em》chỉ còn lại một vài phân cảnh cuối cùng, tuy rằng lần trước đạo diễn đã cho Đan Nhi nghỉ ngơi mấy ngày, có điều cân nhắc sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của cả đoàn, sau khi Đan Nhi kiểm tra sức khỏe thấy không có gì đáng ngại, liền tiếp tục đến tiến hành quay hình.

"Đan Nhi, cô tới đây một chút." Đan Nhi ngạc nhiên đi tới, Từ đại biên kịch nổi tiếng là lạnh lùng khó gần trong đoàn lại gọi nàng qua, nàng có chút thụ sủng nhược kinh, "Cảnh cuối cùng, cô hãy đứng lặng lẽ ở phía sau cô ấy, ống kính sẽ lướt qua cô."

"Chuyện này...... Trong kịch bản không có a." Tại sao lại thay đổi so với kịch bản ban đầu ? Sao đến phút chót Đại biên kịch đây lại thay đổi kịch bản? Nàng có chút phát điên, "Là diễn cảnh không cần lời kịch ?"

"Cô nghĩ gì về chuyện này ? Cô sẽ diễn ra sao đây?" Trương Nguyên Anh có chút xuất thần, cô muốn biết, nếu như nàng là người ngoài, nàng sẽ làm như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro