Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chiều hôm đó tôi lập tức cho người lái trực thăng riêng đi thẳng đến Sapa, chọn đại một khách sạn ở ngay trung tâm để thuận tiện cho việc đi lại. Tôi gạt bỏ mọi sự giúp đỡ của vệ sĩ bởi vì tôi muốn chính bản thân tôi sẽ tìm được em và nói với em rằng tôi yêu em rất nhiều, yêu đến xé nát tâm can khi em rời đi không một lời từ biệt.

Cầm trên tay tấm hình của người con gái tôi yêu mà đi khắp những ngóc ngách trên đường phố để tìm em, tôi dừng chân lại hỏi thăm không biết bao nhiêu người nữa nhưng họ đều có chung một câu trả lời đó là không biết và không thấy. Tôi sẽ không bao giờ nản lòng cho dù em không còn trên thế gian này nữa tôi cũng phải mang được thân xác em về bên cạnh tôi, tôi không thể chấp nhận được việc em rời xa tôi một cách vô lý như vậy.

Ôm tương tư về em đến nặng lòng, mới đó mà đã được mười ngày tôi ở Sapa, ngày nào cũng vậy từ sáng là tôi đã ra khỏi khách san và cho đến tối mịt mới trở về. Không có em, tôi hoạt động như một cỗ máy được lập trình sẵn, thời tiết nơi đây thật lạnh thậm chí còn lạnh hơn cả Đà Lạt rất nhiều nhưng nó chẳng là gì so với cái lạnh trong lòng tôi. Dưới cơn mưa tí tách một tay cầm dù một tay cầm tấm ảnh của em mà rảo bước trên đường phố Sapa.

Không biết khoảng thời gian qua em làm gì? Ở đâu? Ăn uống có đầy đủ không? Và em có còn giận tôi nhiều hay không? Hàng đống câu hỏi cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi không ngưng, nhìn thấy mây, nhìn thấy nắng nhưng lại không nhìn thấy em, tôi nhớ nụ cười đó, nhớ vòng tay và đôi môi của em rất rất nhiều

"Aaa em xin lỗi chị, do em chạy tránh mưa nên không kịp nhìn đường. Chị có sao không?"

Một bé gái đang mặc đồng phục học sinh vừa va vào người tôi đau điếng, nhìn thấy con bé rối rít xin lỗi nên tôi cũng không nỡ tức giận hay trách móc gì

"Chị không sao, nhưng chết rồi tấm ảnh của chị rơi ở đâu mất rồi"

"Thật xin lỗi để em tìm giúp chị"

Hai người bọn tôi cứ loay hoay dưới cơn mưa phùn mà tìm ảnh em, một cảm giác chua xót dấy lên trong lòng tôi ngay lúc này, có phải đó là điềm báo cho thấy em sẽ đi xa mãi và không bao giờ trở về bên cạnh tôi không? Tôi thật sự sắp khóc đến nơi rồi nhưng may thay con bé đã tìm được tấm ảnh nằm kẹt trong bồn hoa bên vệ đường

"Chị có quan hệ như thế nào với người trong ảnh?"

"Đây là người yêu chị, tụi chị đang tạm thời lạc mất nhau giữa biển người rồi em à"

"Có phải người này tên Hải Lân đúng không ạ?"

"Sao....sao em biết?"

"Thật trùng hợp chị ấy đang là ca sĩ hát chính ở phòng trà của gia đình em gần đây nè"

" Hải Lân....làm ơn đưa chị đến đó gặp em ấy ngay có được không? Em muốn gì chị cũng sẽ chấp nhận chỉ cần đưa chị đi gặp Lân thôi"

Tôi mừng đến nỗi rơi nước mắt, vừa khóc vừa kích động lay mạnh người con bé, sau bao nhiêu cực khổ và vất vả thì cuối cùng công sức của tôi cũng được đền đáp xứng đáng. Tình yêu của tôi đang ở ngay đây, tôi sắp được gặp lại em rồi

"Chị....chị bình tĩnh đau em"

"Xin lỗi em tại chị kích động quá, nhưng xin em đưa chị đi gặp Lân liền được không?"

"Dạ được nhưng hiện tại chỉ mới có 18 giờ thôi, quán của nhà em 20 giờ mới bắt đầu hát chị đợi được không?"

"Được được, bao lâu chị cũng đợi hết"

"Vậy hai chị em mình đi"

Tôi và con bé dùng chung một chiếc ô cùng đi dưới mưa đến phòng trà, chỉ khoảng mười lăm phút là đã tới nơi, thì ra em vẫn đang ở gần ngay bên tôi nhưng ông trời thật biết cách trêu đùa không cho tôi gặp em dễ dàng như vậy. Bước vào bên trong phòng trà, con bé dẫn tôi đến ngồi ngay ở bàn đầu tiên gần sân khẩu nhất. Con bé kể với tôi rằng nó vô tình nghe em ngồi hát một mình trong công viên, nó đứng nghe lén đến độ ngần ngơ và rồi nó nhận ra một điều rằng em là người khiếm thị, cứ vài ngày như thế mỗi chiều đi học về là nó sẽ nán lại nghe em hát. Cũng là một cái duyên khi mẹ con bé ngỏ ý mời em về làm ca sĩ chính của phòng trà thì em liền đồng ý, có lẽ đó chính là công việc phù hợp nhất với em và cũng có thể giúp em thỏa mãn được ước mơ ca hát đã bi chôn vùi từ rất lâu về trước. Hai tiếng trôi qua, khách vào càng ngày càng đông, tôi có nghe loáng thoáng họ nhắc đến em trong cuộc trò chuyện, một cô gái khiếm thị nhưng lại có giọng hát rất hay, rất say đắm lòng người nghe. Thời khắc quan trọng nhất cũng tới, đèn trong quán đều đồng loạt tắt hết, tôi hồi hộp đến mức tim cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Chỉ vài phút sau, ánh đèn tròn nhỏ trên sân khấu sáng lên, nó chiếu rọi thẳng vào con người đang ngồi trên chiếc ghế cao, tay còn đang cầm micro. Tôi dùng một tay bịt miệng lại ngăn cho bản thân không được khóc, chỉ mới vài tháng không gặp mà em lại gầy hơn cả lúc trước, gương mặt bầu bĩnh xinh đẹp ngày nào giờ đây lại phảng phất lên. một nét buồn man mác khiến tôi đau lòng mà tim gan như cồn cào hết cả

Em cất giọng hát làm không khí cả khán phòng trùng xuống nặng nề, trái tim tôi nhói lên đau đớn khi từng câu từng chữ trong lời bài hát tựa như nỗi niềm của em muốn gửi đến tôi.

Tôi muốn chạy ngay lên sân khấu ôm em thật chặt và nói rằng tôi đang ở đây, ở ngay trước mặt em này, em không sai mà là do ngay từ đầu tôi đã sai khi đã vô tình đẩy em rời xa tôi.

Càng nghe càng thấm, càng nghe càng đau, em không nói nhưng hành động lại đủ làm tôi đau đến tê tâm liệt phế. Chúng ta không phải người dưng, chúng ta chỉ tạm thời xa nhau và khoảng thời gian vừa qua đã là quá đủ, bằng mọi giá tôi phải tìm mọi cách để em tha thứ cho tôi và cùng tôi quay về những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ như lúc ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro