Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch thứ bảy đi mua sắm của cả hai người cuối cùng cũng không thực hiện được. Trước đó, Momo nhận được tin báo có việc phải về Mỹ ngay, Dahyun cũng không làm phiền cô, chỉ nhờ cô đưa mình về trường học trước.

Lúc Dahyun cầm túi đồ cô đưa về phòng kí túc xá, nàng phát hiện Chaeyoung mấy ngày vẫn chưa về phòng.

Nàng vội gọi cho cô ấy nhưng không liên lạc được, nàng bồn chồn lo lắng. May mà trước khi ngủ, nàng nhận được tin nhắn Wechat của Chaeyoung báo cô ấy không có chuyện gì mới yên tâm được phần nào.

Tối chủ nhật Dahyun đang gọi video với Momo thì Chaeyoung trở về phòng.

"Chaeyoung, cậu sao thế?" Dahyun hơi kinh ngạc khi thấy gương mặt bạn.

"Dahyun..." Đôi mắt cô ấy sưng đỏ, "Mình với kai chia tay rồi."

"Hả? Sao lại thế?"

"Sáng tay mình lừa anh ta đưa mình đến trường học, mình chỉ giả vờ đi vào nhưng thực ra trốn tạm ở một góc, không lâu sau đã thấy tên đó vui vẻ cùng một cô gái khác đi vào trường."

"Có thể cậu hiểu nhầm thì sao?" Dahyun cũng không dám đoán già đoán non.

"Tớ mặc kệ!!!" Cô gái quần áo cũng chưa thèm thay, ngã phịch lên giường rồi chùm kín chăn.

Dahyun nhìn màn hình điện thoại, không vui chép chép miệng, ra hiệu cho cô nhắn tin.

Heo con [Chaeyoung đang khó chịu, em cũng không dám nói chuyện video nữa.]

Gấu mèo [Ừm. Cô bé, nhớ chị không?]

Heo con [dì mới đi có một ngày mà em đã nhớ lắm rồi đây.]

Gấu mèo [Có thể chị sẽ phải ở đây thêm vài ngày nữa. Sau khi giải quyết ổn thỏa, chị sẽ không quay lại đây nữa.]

Heo con [dì từ chức?]

Gấu mèo [Từ chức thì làm gì có tiền nuôi cục cưng nhà chị, chỉ giao lại việc cho người khác thôi. Sau này Sở Mộ sẽ tiếp quản công việc nên tiện đây chị giúp cậu ta luôn.]

Lưu ý: thay đổi Mina thành sở mộ nhé.
Xin lỗi mọi người ><

Heo con [Hehe, không sao đâu, đến tận 1/10 tức là tuần sau em mới được nghỉ cơ]

Gấu mèo [Hửm???]

Heo con [Tuần sau gặp lại nha! Ơ??? Dì!!!]

Gấu mèo [Bảo bối, cố gắng ăn nhiều vào, đợi ngày chị về sẽ địt em còn có sức mà không ngất đi.]

Heo con [Cái người này cả ngày chỉ nghĩ linh tinh. Có cho người phụ nữ nào ngả vào lòng chị không đấy?]

Gấu mèo [Em lại nghĩ linh tinh gì đấy. Em được nghỉ bao nhiêu ngày?]

Heo con [Muộn nhất là 7h tối ngày 27 là phải có mặt ở trường.]

Gấu mèo [Được!]

Heo con [Dấu chấm than của dì có ý gì???]

Gấu mèo nhắn tin lại [3 dấu chấm than]

Nàng bật cười thành tiếng, người phụ nữ này quá đáng yêu rồi.

Chợt nghe thấy tiếng khóc của Chaeyoung, nàng thở dài nhắn lại cho cô.

Heo con [Dì, chị nghỉ ngơi trước đi, em đi xem Chaeyoung thế nào.]

Gấu mèo [Đi đi.]

Chaeyoung không muốn trả lời điện thoại của kai, Dahyun khuyên giải cô ấy cũng không nghe. Chẳng còn cách nào khác, ngày nào cô cùng Nhị tỷ và Tam tỷ cũng phải nghĩ lí do chống chế trả lời hộ Chaeyoung.

-

Vài ngày sau, Dahyun nhận được thông báo mới trên nhóm lớp rằng buổi học ngày thứ sáu sẽ được đổi thành học bù sau kì nghỉ, bọn nàng có thể được nghỉ từ hôm nay.

Nhìn những bức ảnh Momo gửi cho nàng, Dahyun cắn ngón tay, mỉm cười rồi đi tắm, chuẩn bị đi tìm cô.

"Chaeyoung, cậu định thế nào?" Dahyun nhìn người con gái đã thu dọn xong hết đồ đạc của mình.

Chaeyoung đáp: "Tớ về nhà. Cậu về nhà không?"

"Ừm... Chaeyoung, cậu tự về được chứ?"

"Có gì đâu mà không được. Nhớ mẹ rồi nên muốn nhanh về thôi, không muốn chậm dù chỉ vài phút." Hai mắt cô ấy đỏ lên, đã là ngày thứ tư cô ấy giả vờ mạnh mẽ như vậy rồi.

"Chaeyoung, có việc gì thì gọi cho tớ, lúc nào cũng được." Dahyun nhìn bạn.

"Được."

Sau đó, Dahyun đã chuyển cho Chaeyoung 5 triệu won vào Alipay*, nàng biết sau cuộc tình với gã kai bội bạc kia, trong người cô ấy cũng không còn nhiều tiền.

*Alipay : Ứng dụng tương tự như Airpay của Việt Nam.

Một lúc sau, Chaeyoung nhắn tin Wechat cho nàng "Cảm ơn cậu.", đáp lại nàng cũng gửi cho cô ấy gửi một sticker cảm xúc đáng yêu.

Lấy lại tinh thần, nàng chuẩn bị đi đột kích người nào đó thôi.
______________

Vừa bước vào cửa công ty, nhân viên bảo vệ đã nhìn Dahyun chăm chú nhưng không cản nàng lại. Người phụ nữ ở quầy lễ tân mỉm cười và đứng dậy.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?"

"À..." Dahyun hơi bối rối, nàng muốn tìm Momo, còn muốn tạo bất ngờ cho cô... nhưng nếu giờ gọi điện cho cô thì chẳng còn sự bất ngờ nào cả.

Người đối diện kiên nhẫn đợi cô gái nhỏ đáp lời, trong lúc đó cũng nhìn lướt qua cả người nàng. Người con gái mặc áo phông ngắn tay màu trắng kết hợp với váy đen ngắn làm lộ ra bắp chân trắng trẻo nhỏ nhắn cùng mắt cá chân tinh tế. Nàng đi một đôi giày trắng và cầm túi đeo vai màu đen.

"Em tìm Momo, có thể lên gặp được không?"

"Hirai tiểu thư? Xin lỗi, chúng tôi không nhận được thông báo Hirai tiểu thư có khách tới thăm." Người phụ nữ thái độ lễ phép, cười cười.

Dahyun thất vọng, nàng buồn buồn lấy điện thoại ra.

"Làm phiền một chút." Giọng nói từ phía sau vang lên, Dahyun quay lại, nàng nhìn thấy Sở Quỳnh.

"Sở tổng."

"Còn nhớ chị không?" Sở Quỳnh quay ra nhìn nàng, cười nói. Không giống như lần gặp mặt đầu tiên, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, mái tóc xoăn cũng được xõa tự nhiên.

"Em nhớ..."

"Tới tìm Hirai tỷ sao?"

"Vâng... Muốn tạo bất ngờ cho chị ấy nên..."

Sở Quỳnh cười vui vẻ, "Đi lên cùng chị nhé?"

"Vâng." Dahyun gật gật đầu.

Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn hai người đi vào thang máy, cúi đầu nhanh chóng gửi tin nhắn cho chị em tốt làm việc ở tầng trên, [Chị em tốt, chúc mừng, sắp thất tình rồi đấy.]

"Lần trước còn chưa giới thiệu đàng hoàng, chị tên là Sở Quỳnh." Sở Quỳnh là người mở miệng trước.

"Em là Dahyun" nàng thẹn thùng.

"Lưu số điện thoại được không? Có cơ hội chị em mình đi dạo phố." Đối phương vẫn cười.

"Được chứ ạ."

Thang máy đi thẳng lên tầng 28. Vừa bước ra khỏi thang máy, đập vào mắt người con gái là phong cách bài trí rất đơn giản nhưng không kém phần hiện đại. Có kính trong suốt phân chia không gian cá nhân, bàn ghế màu trắng sạch sẽ, sáng sủa.

"Sở tổng."

"Sở Mộ đâu."

"Tổng giám đốc ở trong phòng họp cùng với các giám đốc phòng ban, có cả Hirai tiểu thư nữa." Người phụ nữ kia nói.

"Đi tìm Hirai tiểu thư, bảo chị ấy tạm dừng..."

"Không cần..." Dahyun giật mình, nàng vội giữ cánh tay Sở Quỳnh.

"Sao em?" Sở Quỳnh nhìn nàng.

"Em không sao, cứ để chị ấy làm việc trước. Chị đang bận sao?" Nàng thành thật trả lời.

Sở Quỳnh dẫn nàng đến ngồi ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi.

"Chị á? Không bận gì đâu, công việc gần như đã bàn giao xong rồi, hí hí." Sở Quỳnh bỗng nhiên cười đầy ẩn ý.

"Này! Lý Duy!" Cô ấy vẫy tay với một người đàn ông mặc vest chỉnh tề vừa đi ra từ phòng họp.

"Sở tổng."

"Họp xong chưa?"

"Vẫn chưa, hội nghị tạm dừng, tổng giám đốc đang tức giận, Hirai tiểu thư cũng không vui."

"Đám lão già bảo thủ đó! Cậu đi đâu đấy?"

"Em đi pha cafe cho Hirai tiểu thư."

"Ok, đi đi."

"Chị ấy cũng đang tức giận sao?" Đột nhiên nàng không thể tưởng tượng được người phụ nữ lúc nào cũng cưng chiều, cười nói với nàng khi tức giận sẽ như thế nào. Nhưng chắc chắn sẽ rất dọa người.

"Em đi xem sẽ biết ngay." Sở Quỳnh hất hất cằm, nàng nhìn theo mắt người phụ nữ đến cánh cửa phòng họp bằng gỗ lim, vội lắc đầu.

Thư ký mang hai cốc trà hoa đến trước mặt hai người.

"Sở tổng, em gái xinh đẹp này là ai vậy?" Một người đàn ông tò mò mở miệng.

"Các cậu không sợ Hirai tiểu thư chỉnh đốn các cậu sao?"

"Ối tình địch mạnh quá!!!" Người đó che ngực nhìn Dahyun.

Nàng bị chọc cười, mấp máy môi cười rạng rỡ.

"Tình hình thế nào? Có ổn không?" Sở Quỳnh liếc qua vào người.

"Vẫn gánh được. Nhưng mà đã lâu rồi khối lượng công việc không nhiều như vậy. Thảm ở thang máy tầng 28 sắp hỏng rồi vì các phòng ban cứ vài phút lại ồ ạt lên đây."

"Sáng nay Hirai tiểu thư vừa về đã vội vã vào phòng họp ngay. Cả chị ấy và Tổng giám đốc đều chưa ăn gì. Hết họp này đến cuộc họp khác."

-----////-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro