Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh Đào ngày hôm sau vừa ăn cơm trưa xong đã tranh thủ đánh một giấc, đến khi trời đã bớt nắng liền chạy ra trước nhà.

Ông Bình ngồi trên bàn lớn hút thuốc, cô đi tới chỗ ông, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn ông :

- Cha, con qua nhà Đa Hiền chơi. Diều của con đâu ?

- Đây nè cô út. - Thằng Tí chạy từ ngoài sau ra, hôm qua cô út nói muốn có diều mới, sáng nay ông hội liền cho người lên chợ huyện mua cho cô con diều sặc sỡ đủ màu sắc, mới tinh.

Tĩnh Đào hài lòng gật đầu rồi quay sang với thằng Tèo :

- Đem bánh táo theo cho tao.

Ba đứa chạy đi, Tĩnh Đào chân dài chạy mau hơn, làm hai thằng dí theo không kịp.

Hai Phương thấy cô liền vui vẻ, dù gì Đa Hiền  kết bạn với Tĩnh Đào, nhà họ cũng ít nhiều gây thiện cảm với Bình gia, không bị gây khó dễ gì.

- Cô út mới qua chơi, Đa Hiền ơi....

Vợ hai Phương dưới bếp đi lên, tay cầm dĩa bánh còn bốc khói, cung kính đưa ra trước mặt cô :

- Cô út, có bánh khoai lang, mời cô út.

Hai đứa nhỏ chật vật lắm mới thả được con diều lớn bay lên trời, buộc nó dưới gốc cây, Lệ Sa quay quắt hỏi thằng Tí với thằng Tèo :

- Bánh của tao đâu ? Nước đâu ?

- Dạ đây. - Hai thằng hấp tấp đưa. Cảm thấy rất kì lạ, trước giờ cô út đời nào chịu ăn chung đồ với đứa trẻ khác ?

- Ăn đi. - Tĩnh Đào đem một miếng bánh táo thơm ngon đưa lên ngang tầm mắt nàng.

Nhưng Đa Hiền e ngại lắc đầu tránh né. - Dạ thôi. - Cha má biết nàng ăn chung đồ với cô út sẽ mắng chết luôn.

- Ăn dô. - Tĩnh Đào quạu quọ nói, xong liền nhét cái bánh vào miệng nàng.

Đa Hiền nhai nhuồm nhoàm, cảm thấy cách quan tâm của Tĩnh Đào cũng thật cục súc.

Nàng ăn ngon lành.

- Ngon hông ?

- Ngon cô út. - Nàng gật đầu xong liền bị cô nhét một cái nữa vào miệng, xém chút là tắt thở.

Ngồi ăn hết túi bánh, cảm thấy cũng thật buồn chán, Đa Hiền nhìn cô ra ý kiến :

- Cô út muốn ăn me nước không ?

- Me nước là cái gì ? - Tĩnh Đào còn đang ngu ngơ thì bị nàng lôi đi, tít làng trên.

Đứng trước một cái cây lớn, thân to bằng bắp tay, lá kim, có mấy trái dài dài màu hồng. Tĩnh Đào gãi đầu, đây là me nước à ?

Đa Hiền nhìn mà thèm rõ dãi, mùa này có nhiều trái, cũng may chưa bị đám nhỏ kia ăn hết. Me nước khi còn non có màu da xanh. Đến độ chín sẽ chuyển sang màu hồng đỏ. Hai bên thân quả để lộ phần thịt trắng mướt và hạt có màu đen, đối với Đa Hiền, đây là món ngon nhất trên đời, vì không phải trả tiền.

- Đợi con hái.

Nhìn thân cây có vài chỗ có gai, Tĩnh Đào nắm lấy cánh tay nàng lại, nhìn sang bên cạnh mình. - Khoan, Tí, leo lên hái cho tao.

- Cô út, cây này khó leo lắm. - Nó khóc ròng, cây này vừa gai mà thân lại nhỏ, không khéo té như chơi.

- Hay để tao leo hái cho mày ăn ? - Cô nói xong vặn cái lỗ tai no thiếu điều sắp rớt ra ngoài.

- Dạ không không. - Nó liền trèo lên, gai nhọn đâm vào thịt nó làm nó mếu máo nhưng cũng không dám la ó gì.

- Tèo, hứng kìa. - Cô giục.

Cô không mấy ưa thằng Tí, tại vì nó gian xảo, lại đi theo phe bà hai và cậu mợ ba, làm đủ chuyện xấu.

Thằng Tèo tính tình chất phác, hiền lành, ai kêu gì làm nấy, lại siêng năng, cô rất quý nó.

Hái được một túi lớn, Đa Hiền vui vẻ bóc ra. Trái me nước bùi bùi, ăn vô nhẹ mà nhẵn mịn như bông gòn, lại ngọt ngào ở chóp lưỡi. Đa Hiền đem cho cô một trái :

- Ăn thử đi. Ngon hông cô út ?

Cô đưa lên miệng, chát ngầm, lạc nhách, ngon lành gì đâu ? Cô xị mặt, cố nhai rồi nuốt xuống.

- Ừ ngon.

Thế là cố gắng ăn thêm vài trái rồi cầm con diều lên :

- Trễ rồi, về, thôi cha la. Mai tôi đến.

Cô quay sang nói với hai thằng kia. - Tụi bây mà về nói với má tao là hôm nay tao ăn me nước, thì tao tán rớt răng.

Hai thằng gật gật đầu ngoan ngoãn.

Hai đứa nhỏ sánh bước trên đường làng, bên cạnh nhau yên tĩnh không nói một câu. Mặt trời thực hiện xong nhiệm vụ liền lặn mất tăm.

Trở về nhà, nhìn thấy Nhã Nghiên đang đi đi lại lại trước cổng, cô gọi :

- Mợ hai.....

Nhã Nghiên đi tới, phủi mấy vết bụi trên đầu gối cô rồi đi vào nhà :

- Cô út về muộn thế, cả nhà đang chờ cơm.

Nhã Nghiên đối với đứa em chồng này là hết mực cưng chiều, trước nay cô rất ít khi đi chơi nên cho dù cô có về muộn thì Nhã Nghiên cũng sẽ đợi, nhưng bà hai cùng cậu mợ ba vì đói bụng nên cằn nhằn điếc cả tai.

Tĩnh Đào không thèm tắm, nhảy phốc lên bàn, thưa cha má rồi cắm đầu ăn.

- Đi không biết đường về à cô út ? - Mợ ba bắt đầu cầm đũa, không quên nói một câu, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ chán ghét Tĩnh Đào, ỷ được cha thương cái muốn đi giờ nào đi, về giờ nào về, không coi ai ra gì.

- Trời đánh tránh bữa ăn. - Trịnh Nghiên nhìn lên nói một câu, rồi gắp cho Tĩnh Đào miếng cá.

- Chị hai, vợ em có nói gì sai đâu ? - Trí Tuấn cũng bực mình, cả nhà phải đợi một đứa nhóc ăn cơm. Ai cũng xúm vô bênh nó.

Trịnh Nghiên nhăn mặt lại nhìn em trai mình chất vấn.  - Con bé còn nhỏ, cho nó đi chơi. Sao thích cằn nhằn quá vậy ?

Đứa nhỏ cũng chỉ mười tuổi, ra ngoài chơi cho biết đó biết đây, không lẽ suốt ngày bắt nó ru rú trong nhà ăn bánh uống trà với mấy bà lớn ? Trí Tuấn đi nhậu thâu đêm thì được, Tĩnh Đào chỉ vừa về muộn một hôm liền cáu kỉnh ?

Ông hội quát. - Tụi bây im miệng ăn hết, không thì nhịn. Có mấy đứa mà om sòm. - Ánh mắt liếc qua hai chị em nhà Trịnh Nghiên đang mỗi đứa một câu.

Ông dứt lời, xoay qua con gái cưng, vuốt ve mái tóc dài của cô :

- Tĩnh Đào, hôm sau về sớm một chút. Hôm nay đi chơi vui không ?

- Dạ vui. A.... - Cô nói xong liền ôm bụng gục xuống.

- Sao vậy ? - Ông hội buông đũa, ôm lấy Tĩnh Đào, thấy sắc mặt cô thật tệ, mồ hôi nhiễu dọc hai bên thái dương.

- Con....đau bụng. - Cô nói xong liền nhảy xuống, chạy tọt ra sau nhà xí.

Tĩnh Đào khóc không thanh tiếng, rõ ràng là ăn me nước bị trúng rồi.






- Trời đất, lần thứ ba trong đêm rồi đó.  - Bà ba lo lắng đứng bên ngoài, nghe tiếng Tĩnh Đào la oai oái trong nhà xí.

Tĩnh Đào dựa tường đi ra ngoài, thở hỗn hễn, bám vào má mình :

- Không....không sao, con....con còn trụ được. Aaaa...lại đau, chết tiệt.

Cô lại chạy vào bên trong, tiếp tục chiến đấu với Tào Tháo.

- Rốt cuộc con ra ngoài chơi đã ăn trúng thứ gì ?

- Không.....không có gì.....aaaa......

-----////-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro