Chap 44: Đứa con từ trên trời rơi xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Này nhóc! Ăn kem đi!” Rosé  ngồi xuống đưa ly kem trên tay cô cậu bé. Sau tất cả cô mới nhận ra rằng chỉ có ăn nó mới không quậy cô, ai ngờ nó một chút cũng không thèm để ý mà vuôn vai múa kiếm lung tung.

Rosé  thấy vậy thì đành, cũng cố nén lại. Được! Ngươi múa chơi! Ta chơi với ngươi. Nói rồi cô đặt ly kem sang một bên, thủ thế và “Hay da!” Rosé  dùng đủ chiêu thức múa may qua lại mục đích chỉ múa khoe võ nghệ thôi ai ngờ người qua đường nhìn cô như thú. 

Nhìn múa lọt hai con mắt luôn còn Hong Bin và Jimin thì ba vạch đen hiện rõ trên đầu. “Có ai hỏi nhóc thì đừng nói có quen với cô ấy nha!” Jimin  nhỏ giọng dặn dò Hong Bin.

Rosé  đang múa thì bên dưới vang đến giọng nói quen thuộc “Chị có được bình thường không? Nhìn cứ như xiết khỉ!” Cậu bé tỉnh bơ nói khiến động tác của cô trong nhất thời dừng hẳn lại. Rosé  đứng hình luôn động tác, đưa đôi mắt liếc nhìn xung quanh, sắc mặt khó coi đến lạ. 

Không gian im ắm và.... 

“Đứng lại! Dám nói chị là khỉ hả?” 

“Này! Em chỉ nói sự thật thôi!” 

Rosé  lại rượt đuổi Hong Bin chạy vòng khắp các khu phố, và cái kiểu hành hung đó cũng không chừa, cho đến khi chạy hết hơi mới dừng lại, chống tay lên gối thở dốc “Mới có năm tuổi mà đã...” Cô thở muốn hụt hơi. Hong Bin cũng thở muốn chết luôn “Mami...chạy...giỏi thật!” 

Hong Bin vừa dứt lời mọi thứ dường như không còn tiếng động nữa. Jimin  theo bản năng lướt nhìn người con gái trước mắt, thấy sắc mặt cô thay đổi thì không khỏi giật mình “Mới vừa gọi gì thế?” Rosé  nói bằng tần âm thấp nhất có thể. 

“Mami!” Hong Bin không sợ mà gọi lại. Và thế là... 

“Ai cho gọi bây bạ hả?” 

“Mami không được đánh con!” 

“Ta là mami con khi nào hả?” 

“Mami không chịu nhận con!” 

Hong Bin rất nhanh chóng đã bày ra vẻ mặt bị bỏ rơi chạy lung tung trong công viên khiến ai cũng ngước nhìn, lát sau một bóng dáng bỗng bước đến trước hai người. Hong Bin nhanh chóng tìm được cứu tinh, nép vào bóng người đó “Hai người làm gì ngoài công viên thế hả?” Người có bộ đồ màu xanh quen thuộc bắt đầu lên tiếng. 

“Chú bảo vệ! Là mẹ không nhận cháu!” Hong Bin mếu máo nép sau lưng bảo vệ “Này nhóc! Không được nói bậy!” Rosé  hết cách thở dày mệt mỏi. Bảo vệ ngước nhìn cô gái trước mắt thì không khỏi giật mình, cô gái này quá trẻ xem chừng chỉ 20 mà không phải nếu 20 thì sao thằng bé này lại lớn như vậy. Chắc có lẽ do quá trẻ thôi. Con nít thường không biết nói dối (Nó là ngoại lệ rồi chú ơi!) không lẽ nó lại đi nhận mẹ bừa bãi. 

Cô gái trước mắt đúng là xinh đẹp đến mê người nhưng thật tiếc! Trẻ như vậy đã có con lớn thế này! Đúng là hồng nhan bạc phận (Nghĩ gì vậy cha nội!). Lát sau bảo vệ thật sự không biết phải làm sau khi một người thì khăn khăn nói đúng còn người kia thì cự tuyệt hoàn toàn. 

Lúc sau Jimin  mới bước đến, anh đưa mắt nhìn tình hình trước mắt! Trời ạ! Có lẽ gay go rồi! Anh thật sự cũng phục thằng nhóc này! So với Rosé  nó còn nghịch hơn bội phần. Đúng là sát thủ gặp cao thủ rồi. 

Jimin thở dài một hơi, chưa kịp biết gì hết thì bên tay chợt có cái gì đó níu lại “Papi! Nói xem! Mẹ không chịu nhận con!” Còn ai ngoài cậu bé nghịch ngợm Hong Bin đó chứ. Nhưng từ vừa rồi nó vừa nói là gì “papi!” trời ạ! Jimin  nghe mà muốn ngã nhào. 

“Này nhóc!” Jimin  muốn lên tiếng đã bị cản lại “Chẳng lẽ papi cũng không muốn nhận con hả?” Hong Bin đưa cặp mắt ngấn nước mà nhìn. Bảo vệ nhìn cậu bé rồi nhìn sang hai người trước mắt. A! Thì ra là một gia đình! Nhìn cậu bé gọi như vậy là biết rồi! Với lại cái dáng người trước mặt cũng quá đỗi là anh tuấn đi, cũng không có nét bồng bột của tuổi trẻ. Con nít đâu thể nhận bừa ba mẹ được (Riêng nó thì khác đó ông ơi!). 

Bảo vệ hồi lâu mới lên tiếng “Thôi anh chị dẫn con mình về đi! Đừng gây náo loạn công viên này nữa! Thật tình! Người trẻ tuổi đã làm ba mẹ rồi! Có lẽ sớm quá không chuẩn bị tâm lý nên mới không có trách nhiệm như thế này!” Bảo vệ nói rồi lắc đầu ngao ngán bước đi. 

Bỏ lại đó là đôi mắt lạnh như băng của Jimin  và cái miệng há hốc đầy kinh ngạc của Rosé còn cậu bé thì đắc chí mà cười. Rosé  đơ ra một lúc mới nhìn lại “Vừa lòng nhóc chưa! Giờ thì hay rồi!” Rosé thở dài nói. 

Thế là ba người “một nhà” rảo bước ra khỏi công viên. Rosé  vừa dắt tay Hong Bin vừa mệt mỏi còn Jimin  một tay dắt Hong Bin, một tay bỏ túi quần điềm tĩnh mà bước đi “Mami! Con muốn ăn kem!” Hong Bin lay nhẹ tay Rosé.  

“Đã bảo không được nói bậy!” Rosé  nghiêm giọng nói “Mami! Hong Bin muốn ăn kem! Mẹ mua cho con đi!” Hong Bin không nghe mà còn nhắc lại “Đã bảo là....” Rosé  chưa kịp dứt lời thì cậu nhỏ đã khóc lớn “Mami không cần Hong Bin! Mẹ bỏ Hong Bin rồi!” Hong Bin cố tình khóc lớn khiến Rosé  chỉ biết há hốc mồm mà nhìn. 

Người xung quanh thì vừa nhìn vừa bàn tán “Sao lại để con mình khóc như vậy chứ! Cha mẹ gì vô trách nhiệm quá chừng!” Rosé  thật sự hết chịu nổi, có ai đó nói cho cô biết cô phải làm gì với thằng nhóc này không! 

“Được rồi! Được rồi! Nín đi! Chị đi mua đây!” Rosé  hết cách liền chạy đi mua. Rosé  chạy đi cậu bé vẫn còn khóc “Nín đi nhóc! Rosé  đi mua kem rồi!” Jimin  lạnh nhạt nói, cậu bé nghe vậy thì lau nước mắt. Ngước nhìn anh rồi nháy mắt đầy đắc chí “Papi thấy con hay không?” 

Jimin  nhìn cậu bé rồi ngồi xuống trước mắt cậu, đưa tay lên vuốt mái tóc của cậu “Hong Bin không được nói bậy! Ta không phải papi con! Rosé  cũng không phải mami con! Ba mẹ, con không được nhận bừa như vậy được!” Jimin  thở dài nói. 

“Papi! Con biết! Nhưng con thích gọi như vậy!” Hong Bin nũng nịu nói “Papi cho con gọi như vậy nha! Có được không?” Hong Bin đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn anh. Trong lòng anh hiện lên một tia đau xót hiện rõ, ánh mắt này có phải anh đã từng co không? Jimin  hết cách chỉ đành thở dài “Tùy con!” 

Hong Bin nghe vậy thì cười hít mắt.😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro