Chương 2: Côn đồ thất nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Anh bị sa thải.

Ông chủ cửa hàng ăn buông một quyết định cả một đời nhân viên nhẹ nhàng như không,người đứng trước mặt ông đeo tạp dề hai tay còn đang cầm bát phở,há hốc miệng lắp bắt chẳng lên câu,run rẩy
một lát sau định thần hỏi.

-Ông nói gì vậy?Tôi bị đuổi việc à?
-Nghe không thông à?Từ ngày mai đừng đi làm nữa.
Đặt hai bát phở xuống bàn hắn sừng sỏ.
-Tại sao?Tôi làm rất chăm chỉ kìa mà?Ông lấy lí do gì mà đuổi vậy?
Lấy hết nhuệ khí ông chủ cửa hàng gằn giọng.
-Nhìn lại cậu đi,quần áo mặc thì lôi thôi,lếch thếch,đầu tóc còn nhuộm vàng,chỉ cần như vậy thôi cũng đã chứng tỏ cậu không nghiêm túc trong làm việc.
-Chỉ có thế mà đuổi nhân viên à?
-Vẫn chưa hết đâu?Mỗi lần cậu làm nhìn thấy khách hàng nữ là xí xớn lao vào tán tỉnh,bắt phải cho số điện thoại nếu không cho ra về.
Hắn cười hiền,nói nhỏ nhẹ hết sức như cầu xin.
-Ông chủ hiền từ ơi,đừng đuổi việc tôi nha.
-Khỏi nói nữa,tôi đã năm mươi rồi,hết thời trai tráng rồi đừng có xu nịnh.
Lại gần hắn cố gắng nhận nhịn,với những người nóng tính như hắn làm như thế này đã quá hết sức mình rồi.
-Đừng đuổi tui nha,ông biết đấy tui đã hai năm tuổi rồi, chưa có mảnh tình vắt vai,cũng phải ra làm quen với mấy em chứ?
Bực mình ông chủ nói lớn.
-Nói hay thiệt đó nha,có biết mỗi lần cậu làm thế quán mất đi khách hàng không? Còn những đàn em của cậu đến quán là phá phách,tôi còn chưa bắt đền những đồ đạc của mấy người làm hỏng đâu đấy.
-Nhưng...
-Im đi những người như cậu không xứng đáng làm ở đây đâu,mời đi cho.
Nắm chặt tay,hắn nghiến răng ken kén như sắp đấm thẳng mặt ông chủ,hơi lo hắn manh động ông ta lùi lại một bước giơ điện thoại ra dọa.
-Dám đánh không?Tôi sẽ gọi cho cảnh sát.
Hắn vẫn nhìn ông chủ với ánh mắt hình viên đạn,đột nhiên hắn cười hiền từ vừa cởi tạp dề vừa nói.
-Không cho làm thì thôi,thế còn lương tháng này của tôi.
Ông chủ nghiêng mặt đáp.
-Làm gì có lương,tiền của cậu sẽ bù lại những hỏng hóc của cậu và đàn em cậu gây ra.
-Hả?
Tay vò đầu hắn thầm nhủ.

-"Chết tiệt,ai biểu mình nổ cho lắm vào,mình đâu phải là chủ cửa hàng này đâu,chỉ muốn oai với lũ đệ tử,giờ thì tốt rồi một đồng xu cũng chẳng có.Đến cửa hàng chúng cứ tưởng của mình đập phá cho lắm vào,giờ tính sao đây?"
Nắm tạp dề trong tay hắn run run.

-Vậy là hết chỗ kiếm tiền,bụng thì đang đói đây....đã thế....tui xin hai cái này.Quăng tạp dề vào mặt ông chủ hắn lấy hai bát phở vừa để trên mặt bàn chạy ra khỏi cửa.
-Đứng lại,trả hai bát phở đây.

Đuổi theo nhưng hắn đã chạy đi mất dạng,tuy ấm ức vì bị chơi xỏ ông chủ cửa hàng chỉ biết quay lại quán ăn. Còn hắn khi lấy được chiến lợi phẩm cười khà khà như vừa nhặt được tiền lẩm bẩm.

-Lão già chết tiệt,may vẫn còn biển thủ được hai bát phở này,nếu không thì trưa nay chết đói mất.

Càng nghĩ hắn càng khoái chí,cười một mình,những người đi xung quanh tưởng hắn là bệnh nhân tâm thần trốn trại nên cố gắng tránh thật xa.Chợt hắn nhận ra một điều dừng bước nghệt mặt.

-Thôi rồi,mình quên không lấy đôi đũa,bây giờ ăn kiểu gì.
Mặt trời lên cao,ánh sang chói chang chiếu khắp con đường thành phố,hắn lật đật cầm hai bát phở loay hoay không biết xử lí,cứ giữ lâu thế này thì bát phở cũng hỏng hết.

-Đành vậy.
Đặt một bát xuống vỉa hè,hắn dùng thay mình thay đũa bốc từng sợi bỏ vào miệng mình,vừa ăn hắn vừa rủa.

-Khốn thật,đời mình chưa bao giờ gặp cảnh tượng thế này,có khác gì là thằng ăn mày không chứ.Nhưng mà được cái bát phở ngon ra phết.

Đương ăn,có tiếng nói phát ra.

-Uầy,Đạt mày làm cái trò gì thế?
Giữa chừng có người làm giật mình,hắn không ăn nổi phùng má trợn mắt quay lại nhìn,hình ảnh hắn không muốn nhất là bạn của hắn đã nhìn thấy cảnh không hợp với mình chút nào.

-Mày làm gì như thằng chết đói thế kia.
-Tao....

Kể hết chuyện cho tên bạn một thời "cùng sinh ra tử" với mình biết,gã bạn cười hề hề vỗ bồm bộp vào lưng nói.-Nổ cho lắm vào giờ biết hậu quả chưa? Đạt huyền thoại quận Tám giờ tàn tạ như thế này.

Cay cú khi bạn nói xỏ,hắn nổi khùng.
-Mày còn nói được hả? Chỉ tại chúng mày cứ đòi
muốn ăn cửa hàng sang trọng,tao làm gì có tiền mà bao cả bọn,giờ
thì ổn rồi bị đuổi việc mấy ngày sau chắc hít khí trời sống mất.
Gã bạn vẫn cười xòa,chấn an.

-Làm gì đến nỗi thế,ở cái đất Sài Gòn này thiếu gì việc cho mày làm,trông mày khá vạm vỡ đó,hay làm trai bao đi.
Mặt đỏ phừng phừng,hắn túm cổ áo gã bạn nói.

-Dẹp,muốn tao cho mày thấy đèn nhấp nháy không hả?
Thấy hắn làm dữ gã bạn thôi thái độ đùa cợt.
-Trêu một chút thôi mà,làm gì nóng thế,thôi về nhà tao, làm bữa nhậu nhé.

Bỏ ta ra khỏi người bạn mình,rút bao thuốc lấy điếu thuốc ra hút.
-Hứ,nói thế còn nghe được.

Cùng bước đi trên đường,tên bạn dơ túi đựng đầy đồ nhắm nói.

-Chuẩn bị trước hết rồi đây,về nhà tao nhậu nha.
-Ok.

Kết thúc trò chuyện cả hai Đạt ôm cổ bạn bước về nhà uống rượu cho tới say khướt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro