Chương 34, 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 34: Tiểu Anh trả thù.

Buổi sáng con bé thức dậy đi xuống nhà ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng:

-Chào dì Kim, buổi sáng tốt lành nhé!

-Cám ơn cô chủ, tôi chuẩn bị đồ ăn rồi nè.-Vừa nói dì Kim cầm tô phở đặt lên bàn.

Con bé dùng mũi hít một hơi mùi vị của tô phở, nó sung sướng lân lân:

-Dì Kim nấu phở là số 1

Dì Kim nhìn nó cười:

-Cô chủ nói quá, nhờ có mẹ cô chủ dạy cho nên dì mới nấu ngon như thế. Phải bà mà còn sống chắc….

-Thôi đi mà dì, đừng có như thế chứ con ko muốn dì buồn đâu.

-Xin lỗi cô chủ, à Tuấn Anh cháu xuống rồi à.

Tuấn Anh ngồi vào bàn, con bé ko nhìn anh chàng lấy một miếng chỉ giơ tay nói:

-Xin chào buổi sáng"

Rồi cắm mặt xuống tô phở hằn bé miễn cưỡng đáp "Xin chào", quản gia Kim trông khuôn mặt của Tuấn Anh dì lo lắng:

-Sao môi của cháu bị thương thế này, có sao ko?

-Dạ ko sao đâu bác, chỉ là chút tai nạn thôi từ từ nó sẽ hết thôi!

-Cháu nói cho bác biết tại sao cháo bị như vậy, cháu là khách mà để cháu như vậy bác thật là ái nái!

Tuấn Anh cố trấn an gì:

-Ko sao đâu dì tại cháu ko cẩn thận để thỏ nó cắn thôi.

Lập tức con bé buông đôi đũa xuống bàn nhìn Tuấn Anh như muốn giết anh chàng, bác quản gia tò mò:

-Ý cháu là. Hình như tối hôm qua dì nghe thấy tiếng la của Tiểu Anh từ trong phòng thì phải, nó có liên quan gì đến…..

-Ko ko có gì đâu dì!-Hằn bé liếc nhìn Tiểu Anh cố tỏ thiện ý, nghe thế con bé cuối xuống bàn ăn phở tiếp.

-Thôi, môi cháu như thế ăn phở ko được đâu, để dì nấu cháu cho con ăn dễ hơn, rồi dì sẽ bảo người đi mua thuốc cho cháu.-Quản gia Kim chu đáo chăm sóc Tuấn Anh từng li từng tí.

Lúc này con bé ngồi ở đó, nó là chủ nhà mà sao lúc này nó dường như ko có giá trị gì là sao, cơn ganh tị nổi lên con bé muốn nói nhưng ko được muốn nóng lên nhưng cố kìm nén lại, nó chợt nhớ đến kế hoạch của mình trong lòng nó cười nham nhỡ đến nỗi ăn phở bị sặc luôn. Bác quản gia vội vã đưa con bé li nước:

-Cô chủ cô có sao ko.

Nó uống cạn li nước:

-Dạ cháu ko sao

-Dường như có gì mà cậu vui vậy Tiểu Anh.-Tuấn Anh thăm dò con bé.

-Có gì đâu! Chỉ là một chút gì đó mãn nguyện khi thấy kẻ mình khó ưa phải đau khổ như thế nào thôi.-Con bé đắc ý.

Tuấn Anh khó hiểu nhưng bỏ qua hết, dì Kim phút chốc đã nấu xong tô cháu bưng ngay đến bàn ăn:

-Cháu ăn đi cho nóng!

-Dạ cháu cám ơn.

"Lễ phép nhỉ, mắc cười quá nếu mà bác ấy mà biết con người của cậu ta chắc bác ấy sẽ ko đối xử vậy đâu". Con bé khẽ chạm lên môi của mình nó nhớ đến nụ hôn lần đầu ấy tại bậc thang của trường, rồi cho đến nụ hôn tối hôm qua tự dưng nó bối rối mặt con bé đỏ bừng lên khi nhìn Tuấn Anh. Chợt nó đứng dậy chạy lên phòng khi nhịp tim của mình chưa loạn nhịp. Nó cầm máy điện ngay một cuộc điện thoại cho Yến Vi và K.Dung kêu ngay 2 cô nàng đến nhà mình. Nó đi qua phòng học của mình, thấy Tuấn Anh đang ngồi đó con bé đi vào.

-Hey, sao vào phòng mà ko xin phép hả!

-Chủ nhân phải hỏi nô lệ nữa hả.

Con bé đưa tay lên: -Cậu…..

Tuấn Anh nhanh trí:

-Tức lắm sao, muốn đánh thì đánh đi ko cản đâu nhé. Dù sao môi tôi bị như thế cũng nhờ cậu ban cho, nếu người tôi mà có mệnh hệ gì chỉ cần 1 tiếng bọn con gái trong trường nó sẽ truy sát cậu đấy. Tuấn Anh này nói là làm, và tối ngày hôm qua là ví dụ tốt nhất để chứng minh điều đó đấy.

Con bé đưa tay xuống, vuốt mặt ba cái nó tươi cười:

-Tuấn Anh, nói nghe nè. Ráng tận hưởng đi nhé! Rồi sau này cậu sẽ hối hận.

-Cám ơn! Tớ sẽ ko như vậy đâu nên cậu an tâm.

Thấy Tuấn Anh có vẻ rất bình tĩnh và vui vẻ nên con bé đành ko so đo với anh chàng. Tuấn Anh cầm quyển toán học lên nhìn vào tờ giấy nháp lộn xộn của con bé, anh chàng khẽ cười rồi cốc vào đầu Tiểu Anh:

-Có phải vậy ko Tiểu Anh có bài này cậu cũng ko giải ra à!

-Hả! Ngon thì cậu giải đi, tớ chắc một điều tớ giải ko được thì cậu đừng hòng.

Tuấn Anh ko nói gì chỉ ngồi vào bàn cầm viết lên bắt đầu giải bài toán trơn chu, sau 1 phút, anh chàng giơ tờ giấy lên:

-Xong rồi nè!

Con bé cầm tờ giấy lên xem được một lúc rồi nó vỗ đầu mình "Trời ơi! Có cách này sao mình ko nghĩ ra lần này để cậu ta lên mặt vậy, kìm nén lại cố nhịn nào Tiểu Anh". Nó vỗ ngực vài cái hạ giọng:

-Cám ơn nhé.

Ko có chút nói năng Tuấn Anh cầm lấy quyển bài tập của con bé làm nốt những bài tập còn lại, Tiểu Anh đứng đó xem hễ anh chàng ghi sai hay cô nàng mắc lỗi trong bài tập thì cả hai lại cãi nhau chí chóe rầm trời.

-Thưa cô chủ có khách!

Tiếng gọi của người làm việc cung kính gọi Tiểu Anh con bé gật đầu mỉm cười nhìn anh chàng:

-Tuấn Anh cậu đi theo tôi xuống nhà nhé.

Nhìn con bé nở nụ cười tà gian trong lòng Tuấn Anh có chút lo lắng, nhưng anh chàng vẫn nhận lời chấp nhận cùng nó đi xuống nhà. Con bé nhanh nhẹn đi trước anh chàng, vừa bước vào phòng khách Yến Vi và K.Dung vội ôm con bé, Yến Vi xúc động:

-Tiểu Anh, cậu quả là bạn tốt mà (nhìn xung quanh), Tuấn Anh đau rồi!

Tuấn Anh vừa bước xuống bậc thang con bé nhanh nhẹn kéo anh chàng vào phòng khách, Tuấn Anh hết hồn khi gặp Yến Vi ,K.Dung ở đó thế là những giờ phút yên lặng của anh chàng bị khuấy động. Yến Vi và K.Dung mững rỡ khi gặp anh chàng, Yến Vi chạy đến níu tay Tuấn Anh:

-May quá cậu ở đây, tốt rồi tụi mình có thể gần gũi nhau rồi!

Tuấn Anh ko hiểu chuyện gì nhưng ít ra anh chàng cũng đã hiểu câu "Mượn dao giết người" là ra sao. K.Dung nhìn mặt anh chàng mà tội nhiệp:

-Tuấn Anh môi cậu bị sao thế, có sao ko? Trời ơi, là tên nào ác làm cậu ta nông nỗi này nói đi tới và Yến Vi sẽ xử đẹp cậu đó cho cậu.

Dẫ rất phiền phức nhưng khi nghe được câu nói của K.Dung anh chàng lườm Tiểu Anh một cái:

-Ko sao đâu! Các cậu ko cần xử kẻ đó, chỉ cần mình ra tay là được chuyện cỏn con đó sao để cho con gái các cậu làm được chứ!

Yến Vi nhăn mặt:

-Cậu ko sao là tốt rồi(kéo Tuấn Anh), đi đi….mìn mua cháu dinh dưỡng rồi đúc cậu ăn hé môi bị như thế ăn uống gì sao được.

Tuấn Anh ko nói gì định đi lên phòng Tiểu Anh ngặn lại to mắt nhìn anh chàng:

-Mình nghĩ cậu đi với họ đi, ăn cháo dinh dưỡng cũng ngon đó.

Anh chàng bức bối:

-Đi cái đầu cậu, nếu ngon sao cậu ko đi đi. Hai cậu tôi no rồi ko cần phiền đâu(vô tình quay mặt đi).

Yến Vi và K.Dung bày bánh và trái cây lên bàn, con bé nhìn mừng rỡ thò tay lên bàn lấy một cái bánh socola Yến Vi lập tức đánh vào tay con bé:

-Này ai cho cậu ăn chứ.

Con bé nhìn Yến Vi tò mò:

-Chẳng phải cậu mua bánh đến nhà ăn chung với mình như mọi khi sao.

-Ai cho cậu ăn chứ.-K.Dung nạt.

-Chứ chẳng lẽ để đó chi.-Con bé bực mình

-Ai bảo cho cậu ăn chứ, cái này là tụi mình mua cho Tuấn Anh cơ! Còn cậu hả, bình thường cậu có rồi hôm nay ráng nhịn bữa đi.

Nó nhảy toán lên:

-Ko chịu đâu đó, đây là nhà của mình mà. Sao phân biệt dữ vậy

Tuấn Anh nhìn Tiểu Anh lắc đầu tỏ vẻ tội nghiệp cho cô nàng:

-Thôi đi, ráng nhịn đi tham ăn quá có ngày mắc nghẹn chết khó coi lắm, cậu là con gái nên dưỡng eo đi. Phải ko Yến Vi, K.Dung?

Cả hai gật đầu ùa theo anh chàng:

-Đúng đó, Tiểu Anh nhịn đi hằng ngày cậu ăn cũng nhiều rồi hôm nay nhịn đi cũng đâu có mất gì đâu, trái lại còn dưỡng eo nữa.

Tuấn Anh trong lòng đắc ý vì đã phản lại cho cô nàng một đòn, tức quá con bé lên phòng luôn. Nhưng Yến Vi và K.Dung níu kéo anh chàng lại nhất quyết ko tha, lúc này anh chàng đã bí lôi vào thế bí đi ko được ở ko xong đi đến đâu họ lại theo anh chàng đến đó , Yến Vi và K.Dung cứ lôi thôi quanh quẩn bên anh chàng không tha, được lợi nhất đó là Tiểu Anh cô nàng ko cần mua vé cũng xem được kịch hay Tuấn Anh ko nói gì mặc sát họ làm gì thì làm nhưng họ ồn ào thật, làm cho anh chàng bực bội càng bực hơn là khi nhìn mặt Tiểu Anh nở nụ cười gian xảo "Tiểu Anh, tốt lắm cậu dám dùng họ để chơi tôi hả đợi đấy, mối thù hôm nay tôi sẽ nhớ mãi trong lòng". Con bé ngồi cười mãn nguyện nhưng ngặt nỗi sự yên tĩnh thường ngày của căn biệt thự đã trở nên náo loạn.

---------------------------------------------

Con bé đang nằm trong phòng xem tivi đột nhiên Tuấn Anh chạy vào hớt hãy, anh chàng tháo nút áo hết cả ra lộ cảe cơ bụng 6 múi, cơ ngực hoàn hảo nước da trắng trẻo. Tuấn Anh tiến sát lại chỗ nằm con bé định nằm lên giường ì. Con bé hốt hoảng bật dậy:

-Nè, sao tự nhiên vô phòng tôi cởi đồ ra vậy có ý đồ gì! Lỡ Yến Vi và K.Dung lên đây thì sao.

Anh chàng cởi phăng chiếc áo vứt đại xuống giường:

-Còn sao trăng gì nữa, có chết thì chết chung. Như vậy cũng tốt khỏi có người làm phiền tôi.

Con bé chạy ra đóng cửa phòng lại rồi thủ:

-Cậu mà làm gì tôi, tôi la lên đó. (rồi Tiểu Anh dùng con gấu bông che mặt lại như ko để cho mình nhìn Tuấn Anh)

-Cậu cứ la, họ vào mà thấy tôi và cậu như vậy ai nghĩ sẽ có chuyện gì ra. Lúc đó tình hình của cậu chắc cũng ko hơn kém gì tôi đâu. Cần ko tôi cởi hết ra dù gì đi nữa cậu cũng đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi rồi bây giờ thấy hết có sao đâu.-Tuấn Anh đùa cợt con bé, nó đưa tay ra hàng.

-Làm ơn đó dừng lại, muốn gì nói đi! Tui giúp cậu, chớ đừng có chơi trò đó, tôi còn là con gái mà!

Tuấn Anh bật cười rồi nhặt lại cái áo bận và người: -Cậu xuống dưới xử lí họ cho tôi đi, tôi nói với họ nếu như sau 5 phút tôi ko xuống thì họ sẽ vào phòng cậu tìm tôi.Hình như tự nãy giờ là 4 phút rồi nhỉ.

Tuấn Anh tiến sát gần con bé lấy con gấu bông trên mặt con bé ra:

-Cậu đi nhanh đi! Nếu như trong 30 phút họ mà ko về cậu xem chừng tôi đó.

Con bé trợn mắt nhìn Tuấn Anh quát lại:

-Cậu là thá gì chứ, tôi phải phục tùng.

-Nếu ko tôi cởi ra nha, hình như họ gần lên rồi đó.

-Được rồi, đi chứ gì. Đi liền nè.-Con bé quay đầu đi ra khỏi phòng đóng cửa 1 cái "Rầm"

------------------------------

Tuấn Anh đang trong phòng đọc sách Tiểu Anh đi vào, anh chàng ngạc nhiên:

-Hey, vui quá ta. Họ đi hết rồi hả.

Tiểu Anh quát: -Tôi delete họ rồi. (hạ giọng nhẹ nhàng) Cậu cũng hay đó, cảm giác như thế nào khi có hai người đẹp chăm sóc vậy?

-Ừ vui lắm, vui muốn chết luôn đó. Ko nhờ tôi thông minh thì cái nhà này đã trở thành cái chợ rồi đó. Nhức đầu quá đi thôi!

-Thông minh hả, ko nhờ có tôi cậu cũng ko yên rồi. Dám dùng nam nhân kế nữa sao, mặt mài sáng sủa như vậy hóa ra là Đại Dâm Tặc

-Cậu….(đưa tay lên thành nắm đắm)

-Ê, tức lắm hở. Định dùng vũ lực với con gái (đi tới hăm dọa) đánh, đánh đi, teakwondo đai đen nè nhào vô.

Hằn bé chế nhạo:

-Hứ, tưởng gì chắc cũng là nhất đẳng huyền đai cũng đem ra khoe. Nếu đánh nhau tôi chắc cậu thua tôi rồi.

-Hứ, tự tin dữ! Chưa đánh chưa biết à nha, lêu cái Đồ Nổ.

-Tiểu Anh cậu nói gì đó? (đi tới hăm he con bé)

-(Con bé thừa dịp chăm trọc anh chàng) Cần ko tôi nói cho nghe rõ nhé CÁI ĐỒ NỔ, MÊ GÁI, VÔ LIÊN SĨ, BĨ ỔI, HẠ LƯU…………….-dứt câu con bé chạy khỏi phòng Tuấn Anh vừa đuổi theo cô nàng vừa dọa.

-Ráng chạy đi, tôi mà bắt được cậu thì coi chừng.

-Lêu lêu lêu bắt được tôi mới sợ.

Cuộc rượt đuổi ngoạn mục được diễn ra, con bé lao nhanh như chóp chạy xuống nhà Tuấn Anh kiên cường chạy theo quyết xử cho bằng được con bé. Chạy xuống nhà con bé đã gặp Đ.Tuấn ở nhà mình nó ngạc nhiên nhưng Tuấn Anh đuổi theo con bé nhanh trí nép vào sau lưng Đ.Tuấn, Tuấn Anh đi tới tay chỉ về phía trước:

-Đ.Tuấn cậu bắt cậu ta lại giúp mình, hôm nay mình phải thanh lí môn hộ nô lệ lì lợm này mới được.

Nó nép sau lưng Đ.Tuấn thò đâu ra le lưỡi hù Tuấn Anh:

-Đ.Tuấn cậu đừng nghe lời cậu ta, cậu ta ỷ con trai ăn hiếp con gái á.

-Cậu nói gì nói lại xem nào.

Và rồi cái trò rồng rắn lên mây được bắt đầu, Tuấn Anh cứ muốn bắt con bé chừng nào thì Đ.Tuấn lại bảo kê cho con bé chừng đó:

-Này Tuấn Anh có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân làm gì.

-Cậu cứ bắt Tiểu Anh lại cho mình, cậu ta thật quá đáng. Đ.Tuấn xê ra

Con bé cứ núp sau lưng khiêu khích Tuấn Anh:

-Chà chà, muốn bắt tui à ko dễ đâu.

Đ.Tuấn đứng giữa trung gian hai người họ thật là mệt mỏi với anh chàng, một bên là bạn thân một bên lại cũng là bạn thân nhưng đó lại là con gái sao anh chàng nỡ chứ. Thế là anh chàng đứng yên nghiêm túc:

-Được rồi, hai người làm ơn đi. Ko mệt hay sao?

Tuấn Anh và Tiểu Anh đứng yên lại, con bé lém lĩnh nhìn anh chàng, Tuấn Anh định xông tới cho con bé một trận nhưng Đ.Tuấn ngăn lại. Sau 15s bình tâm trở lại, Đ.Tuấn mời cả hai ngồi xuống rồi nói chuyện. Lúc này mới thật sự nghiêm túc:

-Tuấn Anh à, xảy ra chuyện lớn nữa rồi!

-Chuyện gì sao?-Anh chàng giật mình.

-Mình nghe quản gia nói lại thì ba cậu đang rất tức giận cho người đi tìm cậu, sao từ sáng đến giờ mình điện cho cậu ko được vậy?

Tuấn Anh móc chiếc điện thoại trong túi ra rồi ném lên bàn:

-Điện thoại hết pin rồi, xin lỗi cậu.

-Bộ cậu với ba cậu có chuyện gì sao, mà cậu chốn qua đây nói thật đi.

Tiểu Anh nghe thế đứng dậy chỉ tội anh chàng:

-À thì ra chốn nhà đi bụi, vậy mình kêu ba cậu tới rước nha.

Con bé lanh lẹ móc điện thoại ra, lập tức Đ.Tuấn chọp lấy điện thoại của con bé rút sim tháo pin ra rồi ném lên bàn:

-Tiểu Anh à! Giờ này ko đùa đâu, ba cậu ấy mà biết ko những mình mà cậu và tất cả mọi người có liên quan sẽ gặp họa đó

-Cần chi lớn chuyện vậy ko.(nó đứng dậy)Thôi mọi người nói chuyện đi mình đi xem tivi.

Tuấn Anh lườm con bé:

-Ừ đi đi, rắc rối quá à!

Con bé vừa đi vừa lẩm nhẩm "Tưởng hay ho, sớm muộn gì tôi sẽ tống cổ đi thôi Tuấn Anh".

-Cậu nói gì đó?

Con bé quay lại tươi cười:

-Ko có gì đâu! Các cậu nói chuyện vui vẻ nha!

-Cậu lấy cho tôi hai ly nước nhé.-Tuấn Anh ra lệnh.

-Nói ai vậy!

-Là cậu đó!

Con bé chỉ vào mặt mình:

-Tôi sao, nè quá đáng quá nha tôi là chủ nhà mà.

-Cậu lấy hay ko thì bảo.

-Tiểu Anh ko cần đâu cảm ơn cậu nhé, Tuấn Anh vừa vừa thôi chứ.-Đ.Tuấn

-Vẫn là Đ.Tuấn tốt nhất, ko giống như ai kia,hứ.

Tuấn Anh lườm con bé"Hic, hic nhà của mình mà bây giờ mình chẳng khác nào oshin cả" Con bé tức giận đi xem tivi, nó cố bật tivi với công suất lớn hết cỡ. Tuấn Anh và Đ.Tuấn định quay sang phàn nàn con bé thì:

"Vào lúc 6:30 sáng tại đường Lý Thường Kiệt quận Tân Bình TP.*** đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, chiếc xe 4 chỗ biển số 8385 hiệu MercedesS500 màu đen đã đâm vào lề đường do bị nổ lốp dự đoán xe có 2 người, vẫn chưa tìm kiếm được nạn nhân trong xe do xe bị cháy và có thể có nguy cơ nổ bất cứ lúc nào nên các cảnh sát và nhân viên điều tra ko thể tác nghiệp tại hiện trường, mọi người xung quanh đã giản tán để khu vực an toàn".

Tuấn Anh nghe xong đứng chết chân, Đ.Tuấn thắc mắc:

-Đó chả phải là xe của ba cậu đó sao Tuấn Anh!

Tuấn Anh hoảng hốt chạy ra ngoài sân lấy xe của Đ.Tuấn, con bé và Đ.Tuấn cuốn cuồn chạy theo, nó vừa mỡ kịp cổng thì anh chàng lao nhanh như chóp ko màn gì hết. Tiểu Anh chạy vào gara chạy xe 4 chỗ, cùng Đ.Tuấn chạy đuổi theo phía sau

Phần 35: Tình phụ tử

Tiểu Anh láy xe đuổi theo phía sau con bé nôn nóng:

-Cái tên này, chạy xe như thế muốn chết sao?

-Đành là vậy, nếu là cậu cậu có như thế ko?

-Mình biết, nhưng cậu ta chạy như thế chưa gặp ba cậu ấy thì cậu ấy đi đoàn tụ tổ tiên rồi.

-Cậu yên tâm cậu ta tay láy rất cừ nên ko sao đâu, mau lên Tiểu Anh mất dấu đấy-Đ.Tuấn hối thúc.

Phía trước Tuấn Anh láy xe như điên lao vút về phía trước như hung thần đường phố, như Đ.Tuấn nói anh chàng láy xe rất cừ bao nhiêu xe ở phía trước Tuấn Anh đều có thể vượt mặt dễ dàng, nếu là người thường có thể đã xảy ra va quẹt xe. Đến ngay ngã tư mặc cho đèn đỏ Tuấn Anh vẫn chạy tiếp bên đường cảnh sát giao thông nhanh chân phóng lên xe bật còi cảnh báo đuổi theo Tuấn Anh. Chạy qua ngã ba đường bỗng có một chiếc taxi từ bên phải lao ra kịp thời anh chàng né kịp, chiếc xe bị mất tay láy đâm vào lề đường cản lại xe giao thông nhưng ko sao nếu Tuấn Anh chậm một chút thôi thì có lẽ xe cấp cứu đã đưa anh chàng đi rồi. Đến nơi xảy ra tai nạn, Tuấn Anh hốt hoảng chạy xe khỏi xe lúc này chiếc xe đang bóc cháy dữ dội, bất chấp nguy hiểm hằn bé định xong vào đám cháy ngay lập tức cảnh sát giữ cậu lại:

-Cháu muốn chết sao, cháy lớn lắm rồi. Mau đi đi nếu ko mất mạng như chơi đó.

Bỏ ngoài tay câu nói của chú cảnh sát Tuấn Anh cố chống cự quyết xông vào đám cháy:

-Ko được, cháu phải cứu ba. Ba cháu đang ở trong đó, cháu phải cứu ba. Ba ơi! Ba….

Tuấn Anh nhìn vào đám cháy cứ luôn miệng gọi ba mình hằn bé quay sang cầu cứu cảnh sát:

-Chú ơi! Mau cứu ba con đi, con xin chú chú muốn gì cháu cũng chấp nhận cháu có thể cho chú bất cứ thứ gì cháu muốn miễn chú cứu ba cháu là được.

Chú cảnh sát cứ liên tục lắc đầu:

-Ko được đâu cháu, cháy lớn lắm rồi chúng tôi đã cố gắng nhưng lực bất tòng tâm.

Hằn bé vẫn cứ đầu:

-Được chú ko cứu thì cháu cứu.

Lập tức thằng bé kháng cứ lại tất cả, lao vào hiện trường chạy được vài bước bỗng có tiếng người đàn ông kêu hằn bé:

-Tuấn Anh……….

Hằn bé phát giác đó là tiếng ba mình nó quay đầu lại, bác Trọng hốt hoảng chạy tới:

-Tuấn Anh coi chừng, nằm xuống mau……………

Vừa dứt câu B…..AA………..NNN………..GGGG. Tiếng nổ vang trời làm cho tất cả mọi người xung quanh cách đó 2km ko đỗi bàng hoàng, lúc này tiếng xe chữa lửa rềnh vang. Vừa lúc Tiểu Anh và Đ.Tuấn đi đến mọi thứ đã quá muộn, khói đen dày đặc cả bầu trời bên dưới đám cháy vẫn tiếp tục lớn lên mọi người nhìn vào đám cháy vô vọng cho những nạn nhân xấu số.

------------------------------

Trong màn khói đen có một người đàn ông chạy đi tìm con mình khi gặp được Tuấn Anh đã nằm bất động, bác Trọng ôm con trai của mình chặt vào lòng mặc cho nguy hiểm có thể đe dọa tính mạng cả hai bất cứ lúc nào. Đúng lúc vòi chữa lửa đã kịp thời dập tắt đám cháy khi tiếng nổ rềnh vang, cả hai cha con được cứu hộ đưa ra khỏi khu vực nguy hiểm. Ông ngất đi, vừa đến khu vực an toàn bác Trọng may mắn tỉnh dậy trước thấy con mình ông lao tới ông thằng bé đỡ nó lên ông cố lay nó:

-Tuấn Anh! Là ba đây, tỉnh dậy đi con!

Mặt mày thằng bé lem luốc nằm bất động trên giường cứu thương trên trán dính đầy máu, bác Trọng rất lo lắng ông nhìn hằn bé mắt cay cay:

-Tuấn Anh! Con tỉnh lại đi, về nhà với ba ba hứa sẽ ko la mắng con, bắt con làm chuyện mà con ko muốn nữa.

Tiểu Anh và Đ.Tuấn lao vào dòng người chen chút đi tìm Tuấn Anh, đến nơi thì đã chứng kiến được cảnh tượng ấy, cả hai đứng im lặng nhìn theo. Bác sĩ và các y tá cố kéo bác Trọng ra để mọi người đưa Tuấn Anh đi cấp cứu, Tiểu Anh và Đ.Tuấn giữ bác Trọng lại cố, Đ.Tuấn khuyên nhủ:

-Bác ơi! Tuấn Anh sẽ ko sao đâu, bác bình tĩnh lại đi.

-Đ.Tuấn ơi! Nó mà có mệnh hệ gì bác sống ko nổi quá.

Tiểu Anh trấn an ông:

-Bác ơi! Cháu tin là cậu ấy sẽ ko sao, vì bạn ấy còn có bác nữa ko dễ gì cậu ấy bỏ bác đâu.

Mắt ông ấy từ từ rơi lệ:

-Ko Tiểu Anh ơi! Nó cứ nghĩ bác ghét nó nhiều lắm, vì bác cứ hay la mắng nó ép nó làm chuyện mà nó ko muốn. Bác hối hận lắm, nếu nó có bình an nó cũng chẳng sẽ nghĩ đến bác đâu.

-Bác Trọng bác nghe Tiểu anh nói đây. Nếu bạn ấy ko thương bác cớ gì khi nghe tin bác tai nạn cậu ấy đã bất chấp nguy hiểm lao vào hiện trường cứu bác và bạn ấy đã ko bị thương như thế chứ.

Xe cấp cứu chạy đi cả 3 đi theo xe vào bệnh viện trên đường đi ông luôn lo lắng ko yên cho con trai mình miệng cứ khẩn trời phật. Đến bệnh viện mẹ Tuấn Anh đã có mặt tại phòng cấp cứu, mặt dì Lan thẫm đẩm nước mắt vừa thấy chồng mình dì ấy vội chạy đến ôm vào lòng:

-Anh ơi! Em sợ con nó bỏ chúng ta mà đi mất, bất cứ giá nào anh phải giữ nó lại nha anh.

Ông an ủi: -Em đừng lo, con nó ko sao đâu. Nó ko bỏ chúng ta đi đâu em.

-Nhưng em sợ lắm! Em sợ mất đứa con trai yêu quý này, em thương nó lắm anh ơi!

-Em bình tĩnh lại, nó ko sao đâu! Chẳng phải em nói mạng nó lớn lắm sao, nó còn phải nối dỗi gia nghiệp nhà chúng ta nó còn phải cưới vợ đẻ cháu cho vợ chồng chúng ta hưởng phước nữa mà.

-Đó là lời thầy bói thôi anh, em ko biết nó sẽ ra sao nữa. Em buồn lắm, nếu mà nó ra đi lúc này em ân hận lắm vì lúc trước em đã ko chăm sóc ở bên con mình nhiều.

-Em đừng trách mình nữa, tất cả sẽ ổn thôi. Lạc quan lên em.!

T.Nhân, T.Khanh, Lam Linh nghe tin Đ.Tuấn báo đã đến ngay bệnh viện. Tất cả mọi người đứng đợi tại phòng cấp cứu hơn 2 tiếng đồng hồ, Tiểu Anh và Lam Linh ngồi cạnh dì Lan an ủi, bác Trọng lo âu ko dứt bác ấy cứ đi đi lại lại. Tiểu Anh thắc mắc với bác Trọng:

-Bác ơi! Cho cháu hỏi câu này được ko?

-Cháu cứ hỏi!

-Tại sao bác lại thoát được ra khỏi xe vậy.

Ông thở dài, đúng lúc xe cấp cứu đưa 2 thi thể bị bỏng nặng vào bệnh viện bác Trọng nhìn theo đầy nuối tiếc:

-Thật ra bác ko ở trong xe, người ở trong xe là 2 tên trôm.

Tất cả nhìn nhau ngạc nhiên, T.Nhân lên tiếng:

-Để tớ giải thích cho, sáng nay bác Trọng đến nhà gặp ba mình sẵn tìm Tuấn Anh vì mất cảnh giác nên bác Trọng đã đậu xe trước nhà mình thay vì cho xe láy vào nhà mình, ko những thế bác ấy ko khóa cửa xe còn để khóa lại trong xe. Thừa lúc có 2 tên trộm taxi đã láy xe vừa lúc bác ấy lấy xe thì 2 tên kia vừa chạy đi.

-Và thế là cảnh sát đuổi theo, 2 tên đó vì chạy chốn cảnh sát nên đã vượt qua tốc độ bọn chúng mất tay láy nên đã đâm vào lề đường phải ko-Đ.Tuấn thông minh dự đoán.

-Ko sai, chiếc xe ấy gần 6 tỷ đồng nếu bọn chúng mà cướp được thì quá hạnh phúc rồi nhưng thật ko may bọn chúng lại là những kẻ cướp xấu số.-Bác Trọng tiếc nuối.

-Anh ơi em thà mất 6 tỷ em ko muốn mất con đâu, tiền bạc chúng ta có thể tìm nhưng còn Tuấn Anh thì sao?-Dì Lan cố lau đi nước mắt nhưng cũng vô ích dì cứ khóc, dì ấy cũng như bất cứ người mẹ nào trong lòng dì ấy lúc này đau như dao cắt miệng cứ khẩn trời phật cầu cho con mình bình an.

Ông buồn lắm, nhưng ông cố kìm nén nỗi đau vào lòng "Cầu trời phật hãy thương xót cho con của con cho dù có mất cả mạng này con cũng bằng lòng" Mắt ông cứ nhìn vào phòng cấp cứu lo lo lắng cho Tuấn Anh.

----------------------

Cửa phòng cấp cứu mỡ ra, ông Trọng hớt hãy hỏi bác sĩ:

-Bác sĩ à, con tôi sao rồi!

Dì Lan kìm nước mắt van xin bác sĩ:

-Tôi xin bác sĩ dù có chuyện gì xin ông hãy cứu nó, ông cần tiền hay bất cứ thứ gì tôi cũng có thể chấp nhận.

Bác sĩ cố trấn an:

-Anh chị bình tĩnh lại, ko phải có tiền là được tất cả đâu anh chị. Cho dù hôm nay anh chị có là người giàu có hay nghèo khổ chúng tôi vẫn sẽ giúp thôi, hiện nay cháu ấy đã qua nguy hiểm rồi chỉ là chấn thương nhẹ ở vùng trán chúng tôi đã cầm máu kịp thời cho nên cháu ấy hiện nay ko sao rồi.

-Tạ ơn trời, anh ơi con trai của mình ko sao rồi!-Dì Lan nhìn chồng mình mừng rỡ.

T.Nhân, Lam Linh, Đ.Tuấn, T.Khanh và Tiểu Anh ai cũng có thể thở phào nhẹ nhõng. Tiểu Anh từ bên ngoài nhìn vào thấy đầu Tuấn Anh đã được bang lại đàng hoàng nằm trên giường hôn mê sâu, con bé lặng lẽ ra về T.Nhân thấy thế hỏi:

-Sau cậu ko ở lại đến khi cậu ấy tỉnh?

-Ko cần đâu, cậu ấy có ba mẹ và các cậu chăm sóc rồi. Khi cậu ta mà thức dậy nhìn thấy mình chắc cậu ta lại ngất nữa quá.

T.Nhân xoa đầu:

-Cậu cũng thật, giờ này còn đùa. Để mình kêu Đ.Tuấn đưa cậu về.

-Khỏi đi, xe mình đang đậu ở nhà xe kìa. Mình về một mình là được rồi phiền chi các cậu.

-Ừ, cũng được cậu về cẩn thận nhé.

Con bé đi dến gặp dì Lam và bác Trọng nó cúi đầu chào:

-Thưa hai bác con về.

Bác Trọng:

-Cẩn thận nha cháu!

Dì Lan: -Khi nào Tuấn Anh tĩnh lại bác gọi cho cháu!

Con bé mỉm cười chào T.Khanh, Đ.Tuấn, đặc biệt liếc Lam Linh một cái rồi nó về. Thấy ba mẹ Tuấn Anh tử tế với Tiểu Anh nó ko ganh tị sao được "Chỉ là mới quen thôi, đã cho mình ra rìa ko đói hoài gì rồi, đúng là vô tâm. Tiểu Anh ơi Tiểu Anh mày ko đối đầu với tao là ko được sao".

-------------------------------------------

Sau khi tất cả về hết đêm khuya chỉ còn có bác Trọng và dì Lan ngồi lại bệnh viện mặc cho công viện bộn bề đợi con mình tỉnh dậy. Dì Lan ngồi canh chừng Tuấn Anh ko rời mắt, bác Trọng khuyên vợ mình:

-Em mệt rồi về nhà nghỉ đi ở đây có anh rồi!

-Em ko sao đâu, nếu về thì anh về đi em ở lại với con!

-Ko được em còn công việc nữa, nếu như vậy ngày mai lấy sức đâu em đi làm!

Dì Lan đành ngồi dậy:

-Vậy anh ở lại với con, em về đây. Để em kêu người đến chăm sóc cho nó.

-Được rồi, xe đang đợi em ở ngoài đấy.

Dì Lan đứng dậy nhìn con mình có chút tiếc nuối rồi đi về, chỉ còn lại ở đó là bác Trọng và quản gia.

-Thưa ngài! Ngài ăn một chút gì đi từ sáng đến giờ ông chưa có gì vào bụng rồi.

-Tôi ko đói đâu, bác Nam ơi. Tôi lo cho hằn bé quá.

-Nó ko sao nữa rồi ông chủ đừng có lo, ông chủ ở đây với cậu chủ nhé tôi đi ra ngoài mua ít đồ.-Bác quản gia kẽ đi ra ngoài.

Trong phòng bây giờ chỉ còn Tuấn Anh và bác Trọng, ông nhìn con mình mà thương cho nó. Ông nắm tay nó mắt đỏ hoe:

-Con cho ba xin lỗi, ba ko tốt. Ba đã hại con rồi.

-Ba ơi! Ba đâu rồi, ba chạy đi nguy hiểm lắm………….

Tiếng hằn bé hét lên trong cơn ác mộng, nó nắm chặt tay ba mình hét to rồi mắt nó chợt mỡ, bác Trọng vui mừng:

-Tuấn Anh con dậy rồi hả!

-Ba…….!-Tuấn Anh gọi ba trìu mến, nó cố nằm dậy-Ba ơi, ba ko sao chứ?

-Ba ko sao, sao con khờ quá vậy!-Ông rưng rưng nước mắt hai cha con ôm vào lòng nhau hằn bé mếu máo.

-Con muốn cứu ba thôi mà, ba ko sao là tốt rồi con lo cho ba nhiều lắm ba ơi!

-Ba biết, bây giờ ba ko sao rồi con đừng bỏ nhà đi nữa về nhà với ba nghe con, ba ko mắng ko la con nữa đâu.

-Tại con ko tốt, con cãi lời ba, làm cho ba mẹ lo lắng. Con thật bất hiếu.

-Thằng bé ngốc ngếnh.

Hai cha con ôm nhau thắm thiết có lẽ tình phụ tử đã giúp họ hiểu nhau hơn, dì Lan đứng bên ngoài nhìn vào cảm động bởi cảnh ấy dì đã an lòng khi thấy cha con họ đã làm lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro