Chương 39, 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 39: Làm vợ tớ nha!

Buổi sáng đẹp trời tại Star ischool

Tuấn Anh vô cảm bỏ vào lớp, Tiểu Anh đứng trước cửa lớp nhìn theo Tuấn Anh, bước vào cửa phải chạm mặt con bé Tuấn Anh phớt lờ đi chỗ khác ko nói ko rành. Con bé hụt hẫn, nó kêu Tuấn Anh:

-Này, làm rớt tiền kìa.

Tuấn Anh vẫn bình tĩnh bước đi vừa đi anh chàng vừa nói:

-Rớt thì cậu nhặt giúp mình đi, cho cậu đó!

Con bé to mắt ngạc nhiên trước thái độ của Tuấn Anh, cô nàng thất thần nhìn anh chàng bước vào lớp "Cái tên này, sao hôm nay ngang như cua vậy chứ". Con bé bĩnh tĩnh "Kệ cậu chứ ai thèm quan tâm, ko quan tâm đến cậu ta nữa bỏ bỏ bỏ"

Giờ ra về……………

Tuấn Anh đi một một con bé cứ thập thò theo sau, đi đến đâu anh chàng quay đầu lại cũng thấy con bé đang theo mình. Trạng thái duy trì được 15 min, anh chàng hết kiên nhẫn đi thật nhanh. Đến con hẻm nhỏ, anh chàng nấp vào. Con bé đuổi theo quyết liệt đến đó thì ko thấy anh chàng đâu nữa, Tiểu Anh buồn bã quay đầu về.

-Hey, theo dõi đủ chưa?

Một giọng nói vang lên, con bé quay đầu lại thì anh chàng đang đứng tựa vào tường thư thả, con bé thắc mắc:

-Sao cậu ko đi xe về mà đi bộ, công tử thiếu gia cũng ngộ thật!

-Vậy thì đã sao! Cậu cũng đi bộ về còn gì, tiểu thư cô chủ cũng ngộ thật!.-Tuấn Anh trả treo với con bé.

-Ngộ thì sao, nói đi sao sáng giờ bị ma nhập hay sao mà tui cảm thấy cậu ghét tui vậy!

-Hứ, tự cậu cảm thấy thôi ai nói vậy bao giờ, mà nè theo dõi tui làm gì đó. Bộ thích tôi hả!-Tuấn Anh nháy mắt với con bé.

Mặt con bé đỏ bừng lên, nó to tiếng quát: -Nằm mơ đi, ai mà thích hạng người như cậu hả.(Con bé vỗ má Tuấn Anh)Được cái đẹp zai ngoài ra KO CÓ GÌ!

-Trong mắt cậu tôi là người như thế đó hả, xem thường tôi quá đó.-Tuấn Anh chòm môi xỉa xó con bé.

-Thì sao, tôi nói cho cậu biết nhé cho dù cậu có là Kim Huyn Joong hay Siwon tôi cóc thèm, yêu người như cậu hả về nhà nuôi heo còn hơn!

Tuấn Anh tức giận: -Cậu nói gì, dám so sánh tôi với heo, hứ cậu nhìn mình đi đứng với heo cũng ko xứng nữa (mà đứng với Tuấn Anh thì cực kì xứng luôn ^^), Kim Hyun Joong hay Siwon hả! Ráng tu 18 kiếp nữa đi, còn muốn lấy tôi hả 1000 kiếp nữa đi!

-Cậu tưởng mình có giá lắm hả, sao tới giờ còn ê sắc ế là sao. Tôi đoán mối tình đầu của cậu còn ko có huống chi có người theo-Con bé nhìn Tuấn Anh chăm chọc.

-Ai nói là ko có chứ, lúc 5 tuổi……………..-Đáng nói dang dở Tuấn Anh bỗng ngừng lại thất thần nhớ đến lúc hằn bé trao cho cô bé ấy sợi dây chuyền từ lúc ấy ko hiểu sao hằn bé đã tự hứa với bản thân mình rất nhiều khi gặp lại nó sẽ yêu thương bảo vệ con bé, nói chuyện với nó nhiều hơn,…….Nhưng rồi Tuấn Anh chỉ là kẻ ảo tưởng khi ngày qua ngày bóng hình ấy đã đi đâu, Tuấn Anh vẫn nhớ rất rõ khuôn mặt con bé nhất là chiếc miệng nhỏ xíu đỏ nhắn đáng yêu.

-Nè………..-Con bé lấy tay vẫy vẫy trước mặt Tuấn Anh, anh chàng giật mình-Cậu sao vậy! Sao gây người ra có chuyện gì sao!

-Ko có gì, trễ rồi tôi về.-Tuấn Anh bỏ mặt con bé đi về.

Tiểu Anh chặn anh chàng lại: -Có chuyện gì, nói cho tôi biết đi! Tôi giúp cậu cho!

-Sao cậu biết tôi có chuyện gì chứ! Mà có hay ko có liên quan gì đến cậu đâu!

-Ít ra người hầu phải quan tâm chủ nhân của mình, đúng ko?

-Chà chà, sao hôm nay ngoan dữ vậy! Tự nhận mình là người hầu của tôi rồi sao, thôi được kẻ nhỏ nhận lỗi thì người làm lớn này tha cho cậu.-Tuấn Anh đưa cặp cho Tiểu Anh-Cậu cầm lấy đi! Nhiệm vụ của cậu đó!

Con bé lặng lẽ nhận cặp ko nói lời nào, bám đuôi theo sau anh chàng qua các ngõ phố, giữa trời hè nắng gắt chói chang ánh nắng mặt trời đi được vài đoạn đường con bé mệt lả người, than thở:

-Tuấn Anh, cậu đi đâu mà đi vòng vòng hoài vậy biết mệt lắm ko? Ở đây có quán ăn nè, tụi mình vào ăn uống trước đi ha.-Tay con bé chỉ vào quán KFC mừng rỡ.

Tuấn Anh cau mày: -Ko được, chưa có lệnh của tớ cậu ko được tùy tiện quyết định nghe chưa!

Anh chàng quay đầu đi tiếp, con bé đi lại một chỗ nhăn mặt, Tuấn Anh đi một đoạn quay đầu lại thì thấy con bé vẫn còn đứng đó, anh chàng chạy tới:

-Sao cậu ko đi!

Con bé lắc đầu, Tuấn Anh đứng trước quay lưng vào mặt con bé khẽ khom người xuống, con bé khó hiểu:

-Là sao?

-1 là tớ cỗng cậu, 2 là cậu đứng đây tôi kêu taxi cho cậu về. Chọn đi!

Con bé mỉm cười tay vòng vào cổ Tuấn Anh, anh chàng im lặng cõng con bé trên tay giữa phố xá đông người, con bé vui vẻ cười hihihi.

-Sao cậu cười!.-Tuấn Anh thắc mắc.

-Tưởng cậu ghét mình rồi chứ, ai ngờ cậu lại quan tâm mình như thế. Tuấn Anh à! Ước gì thời gian đừng trôi mau há.

-Để làm gì?

-Tớ muốn cậu cõng tớ hoài luôn, cảm giác được cõng trên vai thật là vui! Khi nào đến chỗ mình cho cậu kẹo nha!

Tuấn Anh bật cười: -Tớ đâu phải là con nít đâu!

Con bé nhìn khuôn mặt Tuấn Anh, nó chỉ vào má anh chàng:

-Cậu cười đẹp thật đó, có má lúm đồng tiền nữa nè! Sao bình thường cậu ko cười, để mặt ngầu quá khó chịu ko?

-Nhưng mình cười ko nổi.

-Nhìn cậu mình lại nhớ tới một người, lúc 5 tuổi lúc mình ở bệnh viện có quen một người bạn, cậu ta giống y như cậu vậy ko nói ko cười gì hết chỉ suốt ngày nằm im trong phòng một mình cho dù trời sập cậu ta cậu ko nói lời nào luôn.

Tuấn Anh nghe thế, thần bé bồi hồi "Cậu nhớ tới mình sao, cậu ko quên mình" trong lòng vui mừng nhưng anh chàng vẫn có bình tĩnh:

-Rồi sao nữa!

-Mỗi ngày mình nhận được quà bánh mình cho cậu ấy hết, tại trong bệnh viện buồn quá mình chỉ muốn làm bạn với cậu ấy thôi. Nhưng cái tên đó đáng ghét quá à, như khúc gỗ vậy cho dù mình nói có khan cổ họng tên ấy cũng ko nói chuyện với mình, cậu nghĩ có đáng ghét ko?

Anh chàng cười trong lòng: -Mình nghĩ tại hằn bé đó, nó ko dám thôi! Chứ cậu cho bánh kẹo hằn bé đó cũng nhận và ăn rồi còn gì!

-Nhưng đáng ghét lắm, ko cám ơn người ta thì thôi lúc nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu! Đáng ghét!-Con bé nhớ lại chuyện mà lòng đầy trách móc.

-Vậy sao cậu còn cho người ta chi bây giờ trách làm gì, khờ quá.

-Nhưng mình ko muốn thấy cậu ấy buồn như vậy đâu. Nói nhỏ cho cậu biết nhé, trước khi mình rời khỏi bệnh viên cậu ta nói thích mình đó.

Tuấn Anh nghe thế liền đặt con bé lên băng ghế công viên quay sang phản ứng mạnh:

-Ai nói với cậu là hằn bé đó thích cậu chứ, cậu bỏ người ta đi ko nói ko rành bây giờ còn nói như vậy cậu thấy mắc cỡ ko?

Con bé ngạc nhiên: -Ủa! Chuyện mình sao cậu biết….?

Tuấn Anh ấp úp: -Ừ, thì mình chỉ đoán đại thôi!

-Đoán đại cũng trúng, cậu tài à nha!

-Thì mình bẩm sinh là thiên tài mà!

-Cậu nổ quá đi, vậy cậu bói đi khi nào cậu mất cho tôi mừng đây.

Tuấn Anh ngồi lên băng ghế nhìn Tiểu Anh cười vui vẻ, trêu con bé:

-Khi nào mình chết hả! Để xem khoảng 5 năm nữa lúc mình 22 tuổi mình sẽ xây dựng sự nghiệp để 25 tuổi sẽ mua xe và mua đất thật là rộng, 26 tuổi mình sẽ lấy một người vợ sẽ xây căn nhà có vườn hoa lan, sau đó 27 tuổi mình sẽ làm bố, sau 29 tuổi mình sẽ cho đứa bé có một đứa em. Lúc đó mình sẽ là một quý ông hoàn hảo hihihihi, mình sẽ cùng vợ nuôi dạy 2 đứa bé đến khi nó thành đạt là 22 năm kế tiếp, lúc đó mình sẽ nghỉ hưu đi du lịch khắp nơi cùng bà xã đợi khi nào có cháu bồng trên tay…….Ôi cuộc sống thật là hạnh phúc của mình, tóm lại chừng 80 năm nữa đi mình mới có thể die.

-Chà cậu tính quá nhỉ, mình nghĩ cái kế hoạch đó chỉ thực hiện được đến năm cậu 25 tuổi thôi à, còn chuyện lấy vợ hả(cười) ai mù lắm mới lấy cậu!

Tuấn Anh ko tức giận mà trái lại còn vui vẻ nhìn con bé mỉm cười:

-Hê……..vậy hả mình nói cho cậu biết nhé, tới chừng đó mình mà ko lấy được vợ cho dù có đảo lộn Trái Đất tôi phải tìm cậu đền vợ cho tôi đó.

-Hứ, mình đền cho cậu gì chứ! Mình có gì đâu mà đền.

Anh chàng cười nham hiểm véo mũi con bé:

-Thì lúc đó mình mà ko cưới được vợ, thì cho dù thế nào mình sẽ bắt cậu làm vợ của mình!

Con bé la to: -CÁI GÌ!

Phần 40: Vì yêu.

Cả hai đang nói chuyện vui vẻ, từ đâu Lam Linh đứng trước mặt cả hai. Cô nàng cười tươi: -Tuấn Anh thì ra cậu ở đây, mình tìm cậu khắp nơi. (Cười với Tiểu Anh) Tiểu Anh! Cậu cũng ở đây à! Hình như từ khi cậu quá lớp đặc biệt thì bản chất con người cậu lộ rõ nhỉ?

Con bé ngầm hiểu ý của Lam Linh, nó vẫn vui vẻ vẫy tay chào Lam Linh

-Chào cậu! Khỏe chứ, con người luôn sống thật với bản thân mình có như vậy mới được yên vui chứ. Tớ luôn cảm thấy vui vẻ, còn cậu thì sao chắc tính nhiều lắm nhỉ?

Lam Linh trợn mắt nhìn con bé: -Cậu khéo đùa chứ! (kéo tay Tuấn Anh) Tuấn Anh à! Cậu hứa với mình hôm nay là dẫn mình đi mua nhẫn đôi mà, sao cậu chốn ở đây!

Con bé ngỡ ngàng nhìn Tuấn Anh, anh chàng thở dài:

-Xin lỗi cậu, mình quên mất!

-Ghét cậu quá đi, có vậy cũng quên mất! Quen nhau 11 năm rồi, mình đợi bao ngày mới nghe được một câu nói của cậu vậy mà bây giờ cậu lại tỏ thái độ như thế.

Tuấn Anh im lặng ko nói lời nào, con bé như ngầm hiểu hết tất cả. Cô nàng ko muốn làm kẻ thứ ba trong cuộc trò chuyện này cho nên con bé đứng dậy:

-Trễ rồi, mình về đây! Tạm biệt cả hai nhé.

Thuận gió đẩy thuyền, Lam Linh thoáng nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Anh hơi buồn cô ta cười nhếch miệng đắc ý:

-Tiểu Anh! Mình cũng xin tuyên bố với cậu một tin, từ hôm nay mình và Tuấn Anh sẽ quen nhau. Cậu ủng hộ chứ?

Tiểu Anh ko nói câu nào, nó khẽ cười gật đầu rồi lặng lẽ mang ba lô vào, bỏ chiếc cặp của Tuấn Anh sang một bên. Nó cố tránh ánh nhìn của Tuấn Anh, khẽ cúi đầu con bé bỏ đi, chân nó cứ khập khiễng cố đi thật nhanh. Tuấn Anh cố đỡ con bé, nhưng nó đẩy ra tự mình đi một mình trên phố. Tuấn Anh định đuổi theo, Lam Linh như bắt được ý cô nàng đột ngột ngất xỉu vào lòng Tuấn Anh, Tuấn Anh hoảng hốt ko chút do dự anh chàng bế con bé chạy nhanh đi tìm taxi. Con bé buồn bã đi trên phố, những bước đi cứ khập khiễng dường như chân của con bé đang đau nhưng nó không hề thay biết, nó cảm thấy có chút gì đó buồn lắm, tim cứ đau đau. Con bé cố phũ nhận do mệt nhưng thật sự đó đâu hay biết mình đang đau vì………., nó khẽ cười "Chúc mừng hai người nhé". Con bé lặng lẽ đi, đứng bên vệ đường con bé cố đưa tay ra hiệu đón một chiếc taxi chở mình về nhà. Nhưng ko có chiếc nào chịu dừng lại vì tất cả xe đi qua điều đã đông khách, bầu trời giữa trưa nắng gắt bỗng ánh nắng từ từ nhạt dần nhìn lên bầu trời những đám mây đen kéo về, gió cứ bay bay ko lâu trời đỗ mưa, từng hạt mưa đan chéo nhau nặng nề đổ vào người con bé. Con bé cố đi thanh nhanh, băng qua bên đường để vào quán ăn đang đi giữa chừng, bỗng chân con bé đau lên mất thăng bằng con bé ngã nhào giữa đường. Xe từ xa chạy tới, họ cố bóp còi báo hiệu cho con bé. Con bé cố gắng đứng dậy, nhưng vô ích. Từ trong xe hai vệ sĩ cầm dù bước ra xe, đỡ con bé dậy.

-Giữa trời mưa gió này, sao cháu ra nông nỗi này.-Vệ sĩ 1

-Cháo ko sao? Cám ơn hai bác.-Tiểu Anh cố gắng rời tay đỡ của hai vệ sĩ, cố bước đi nhưng cũng vô ích.

Từ trong xe, một anh chàng lịch lãm cầm dù bước ra. Chiếc ô che hết mặt anh chàng, nhưng cũng ko thể che hết cả dáng người cao ráo chuẩn body, anh chàng cũng mặc đồng phục của trường. Anh chàng bước đến chỗ Tiểu Anh:

-Sao cậu chưa về nhà?.-Anh chàng ngước mặt, nghiêng ô dần dần để lộ khuôn mặt điển trai.

-Eric, là cậu sao?-Con bé nhìn anh chàng ngạc nhiên.

-Ừ, sao cậu tàn tạ vậy?

-Mình ko sao, lâu lâu đi bụi mà.-Con bé cố đùa.

-Đi bụi hả, mình thấy cậu muốn đi chết thì có. Giữa trời mưa gió, phố xá xe cộ đông người vậy mà cậu dám ngồi giữa đường.

-Ừ thì tại….-Con bé ấp úng.

Eric ko chút do dự đưa dù cho vệ sĩ, nhanh chóng bế con bé trên tay. Tiểu Anh ngạc nhiên giật bắn người:

-Cậu làm gì vậy?

-Rồi cậu sẽ biết, im lặng!

Ko nói gì Eric lặng lẽ đưa con bé lên xe, anh chàng đưa cô nàng đến nhà của mình. Ngôi biệt thự rộng lớn từ từ mỡ ra, xe đậu vào gara Eric bế con bé ra khỏi xe, con bé cố chấp:

-Nè, tớ có chân mà! Để tui tự đi ko được sao?

Eric gật đầu: -Được rồi cậu đi được 10 bước mình kêu cậu là sư phụ!

Con bé cố gắng đi khỏi xe bước ra khỏi xe, con bé chợt té khuỵa xuống Eric nhanh tay đỡ con bé dậy xốc con bé lên bế nó vào nhà. Người hầu đứng hai bên cúi đầu kính cẩn chào Eric, anh chàng mặt lạnh bế con bé đi thẳng nhà, Eric uy quyền vừa đi vừa nói:

-Chuẩn bị khăn nóng, thức ăn nhẹ và quần áo nữ cho tôi!

Eric đưa con bé vào căn phòng rộng lớn không thua gì căn phòng của Tuấn Anh, anh chàng đặt con bé xuống sofa rồi lấy khăn choàng vào người con bé:

-Ấm chưa!

Con bé khẽ gật đầu, Eric cúi người xuống nhẹ nhàng nâng đôi chân trái con bé lên, con bé khẽ rút chân lại, Eric dùng tay giữ thật chặt chân trái của con bé lại:

-Cậu ko muốn đi nữa sao, để chân cứ khập khiễng như thế này cậu sẽ bị tật luôn quá.

-Chỉ là, mình ko muốn làm phiền cậu thôi mà.

-Phiền phức gì, chỉ tại các cậu quá lễ nghĩa mà thôi.

Eric từ từ cởi đôi giày, vớ chân của con bé. Con bé ngồi im nhăn mặt nhắm mắt lại cố gắng nhịn cơn đau, Eric nhìn đôi chân con bé anh chàng lắc đầu:

-Chắc cậu đau lắm hả?

Con bé gật đầu: -Ừ, chỉ tí tí à!

-Cậu cũng hay! Bị như thế mà cũng nói là bình thường, còn đi tơn tơn giữa phố trời mưa nữa, siêu à!

Cả hai đôi chân con bé điều nổi bọng nước, mắt cá chân trái của con bé sưng tím lên. Eric chạm nhẹ vào, con bé la lên:

-Đau……………….!

Đúng lúc người hầu mang khăn nóng vào quần áo vào. Eric bảo người hầu:

-Lấy quần áo bận giúp bạn tôi, nhẹ nhàng thôi chân bạn tôi đang đau.

Nói xong Eric đi ra khỏi phòng đóng cửa một cái "Rầm" như ko chút tình thương với chiếc cửa. Khi con bé thay đồ xong, người hầu bước ra khỏi cửa phòng Eric đi nhanh vào. Vội vàng lấy khăn nóng nhẹ nhàng đắp lên chân con bé. Cơn đau từ từ dịu hẳn, con bé bần thần ko nói gì. Eric làm lạ hỏi con bé:

-Sao cậu buồn vậy?

-Bộ mặt tớ buồn lắm sao?

-Có thể vậy.

Con bé cố đánh trống lãng: -Cám ơn cậu nhé, khi nào tạnh mưa mình phải về kẻo thôi mọi người lo cho mình!

Eric hạ giọng nhìn con bé: -Cậu đừng có đánh trống lãng, bộ có chuyện gì hay sao?

Con bé gật đầu: -Đâu có gì! Chỉ là chuyện vặt vảnh thôi mà. Eric mình muốn về nhà, cậu có thể kêu người……….

Eric lắc đầu: -Ko được ngoài trời lạnh lắm, mưa gió cậu đi như thế dễ bệnh lắm. Với lại chân của cậu như thế nữa.

Con bé ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng xem như có lệ thật ra con bé ko quan tâm gì đến lời của Eric.

----------------------------------------------------

Tuấn Anh đưa Lam Linh đến bệnh viện đang đi giữa đường Lam Linh tỉnh dậy chợt ôm Tuấn Anh: -Mình ko sao rồi! Bây giờ tụi mình đi mua nhẫn cặp nhé.

Tuấn Anh lo ra ko để ý gì đến lời của Lam Linh, anh chàng nhìn từ bên trong cửa xe trời đã đổ mưa lúc nào ko hay. Tuấn Anh lo lắng vội vàng móc điện thoại ra, đt cho Đ.Tuấn:

Tuấn Anh tắt máy lòng đầy lo lắng, gấp gáp tìm điện thoại của Tiểu Anh. Anh chàng điện hoài vẫn ko được vẫn là câu quen thuộc "Thê bao quí khách………….". Lòng cứ lo âu thấp thỏm, thấy thế Lam Linh làm mặt giận:

-Hóa ra cậu chỉ là đùa giỡn với mình thôi sao? Tuấn Anh, cậu ghét mình lắm phải ko, mình phiền cậu lắm hả?

Tuấn Anh quay sang: -Ko Lam Linh, mình xin lỗi. Mình chỉ lo cho Tiểu Anh thôi! Cậu ko lo lắng gì cho cậu ấy hay sao, lúc nãy chân cậu ấy bị như vậy trời bây giờ cũng mưa cậu nghĩ xem cậu ấy sẽ ra sao.

-Cậu yên tâm, chắc cậu ấy kêu taxi về nhà ngủ rồi còn gì.

-Cầu mong như là lời cậu nó.

Lam Linh mỉm cười: -Bỏ hết mọi chuyện đi, tụi mình đi mua nhẫn thôi. Mình muốn người ta thiết kế riêng mới được, nó phải độc nữa cơ.

Lam Linh khẽ tựa vào vai Tuấn Anh trìu mến, Tuấn Anh cứ ở đó mà hồn cứ ở đâu. Tay cứ xăm soi chiếc điện thoại mãi.

10 phút sau.

Reng…………

Tuấn Anh vội bật máy

Mặt cho trời mưa to, mặc cho Lam Linh ở đó. Tuấn Anh vội kêu tài xế dừng xe, anh chàng vội vàng bước ra khỏi xe:

-Lam Linh, mình xin lỗi. Mình sẽ nói chuyện với cậu sao!

Biết là Tuấn Anh đang lo cho Tiểu Anh, Lam Linh tức giận ko kìm chế được nữa. Cô nàng vẫn vui vẻ cho Tuấn Anh đi, mà lòng đầy ghen tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro