Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời mắng nhiết của Lam Linh cứ ám ảnh mãi con bé: -Tuấn Anh! Cậu là cái gì chứ.Lam Linh! Mi là má tao à.(con bé cười nhẹ)Chết khỏi cuộc sống tui từ bây giờ nhé cho rãnh nợ, đồ đáng ghét.

Con bé chạy nhanh vào bồn tắm rửa mặt cho cố tĩnh, rồi vội ngay vào bàn học lấy 1 chồng sách vở nào là Toán, Lí,Hóa để xơi hết, con bé lao đầu như điên vào làm bài tập như một trò tiêu khiển để quên đi tất cả mọi việc đã xảy ra.

Ngày hôm sau, đến lớp con bé như một người khác mặt lanh tanh không chút tình cảm như thường ngày, mọi người lấy làm lạ cố dò xét nhưng cũng ko lay động được gì ở con bé, Tuấn Anh nằm viện gần 2 tuần nó cũng ko đến thăm dù bạn bè có mời mộc năn nỉ, suốt ngày chĩ sách vở học…học và học. Ngày Tuấn Anh ra viện, ko kịp về nhà anh chàng phải tức tốc vào trường để chuẩn bị ôn thi cho kì thi quốc tế sắp đến

Chuyện kể rằng có 1 con bé xinh xắn như thiên thần, bởi vì nó mang vẻ đẹp thừa hưởng từ mẹ nó, không những thế đó là con bé thông minh vì được sự di truyền của bố. Khi con bé ra đời nó rất hạnh phúc bên cha mẹ nó, nhưng rồi 1 ngày số phận đã lấy đi mẹ của nó. Đó là ngày sinh nhật của cô Bảo Hân mẹ của Tiểu Anh, trên đường cả hai mẹ con cùng đến nhà hàng một tai nạn đã xảy ra và cướp lấy tính mạng của mẹ con bé ấy khi nó vừa 3 tuổi. Nghe phong phanh vì muốn bảo vệ con bé nên mẹ nó đã mất, đến nay cái chết của mẹ nó vẫn còn là bí ẩn vì ko đơn giản đó là một vụ tai nạn bình thường. Sau vụ tai nạn ấy, con bé đã có 1 khoảng thời gian bị khủng hoảng tâm lí, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ con bé từ từ hồi phục nhưng rồi nó đã bị trầm cảm. Biết được tin ấy, Diệu Hương em của Bảo Hân đã về nước chăm lo cho cháu mình thay chị, cô ấy xem Tiểu Anh như con ruột của mình luôn lo lắng quan tâm. Lúc đó ông Minh lo lắng ko kém cho con gái của mình, qua 1 lần gặp gỡ nhận thấy Quyên là 1 người phụ nữ tốt, dịu dàng, hiền hậu, chồng mất sớm chỉ còn 1 đứa con gái tên là Lam Linh trạc tuổi con mình. Ông nhận thấy đó là điều tốt nếu ông tái hôn lần nữa, Tiểu Anh sẽ có mẹ, có em bên cạnh ông nghĩ rằng bệnh của con bé sẽ giảm phần nào. Khi rướt Quyên về, Diệu Hương đã phản đối rất nhiều vì lí do khách quan, nhưng ông Minh vẫn tin nhờ có dì Quyên bệnh con bé sẽ mau hết. Diệu Hương im lặng 1 thời gian quan sát con bé, nó sống ko được yên ổn ở ngôi nhà đó bởi sự toan tính của dì Quyên, sự ghen ghét đố kị của Lam Linh càng ngày bệnh con bé càng nặng. Dù khuyên anh rể mình như thế nào ông ấy vẫn khăng khăng cho là Diệu Hương đã quá đa ghi. Bức xúc, Diệu Hương thương lượng xuống nước với anh rể để đưa Tiểu Anh sang Mĩ bằng 1/3 cổ phần công ty cô có nhường hết cho anh rể vì cô biết lúc này ông đang rất cần nó và vì thương cháu mình vì chị ruột mình. Khi sang Mĩ dưới sự chăm sóc ân cần của Diệu Hương con bé từ từ hồi phục tinh thần duy chỉ có việc mẹ nó mất như thế nào nó ko biết, Diệu Hương chỉ viện đai lí do là bệnh nặng rồi mất.

-Cậu Tuấn Anh! Nếu là bạn tốt của cô ấy tôi muốn cậu nên thông cảm, cô chủ tuy ngoài mặt như thế nhưng bên trong là một con người lương thiện, hiền hòa, ko dám làm hại cả đâu.

Tuấn Anh nghe quản gia Kim kể, anh chàng ngạc nhiên từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bình thường Tiểu Anh là con bé năng động, tinh lanh, nói nhiều, vui vẻ,…song lại có quá khứ đau buồn như thế. Bồi hồi, Tuấn Anh ra về vừa đi vừa trầm tư, nhìn lên ban công lầu 2. Tiểu Anh đứng trên ban công nhìn xuống thấy Tuấn Anh, con bé bỏ vào trong đi tìm quản gia Kim.

-Dì nói gì với cậu ta vậy?-Con bé lên giọng hỏi.

-Không có gì đâu! Tôi chỉ nói vài chuyện vặt cho cậu ấy biết thôi.

-Sau này, con ko cần biết dì biết gì về con ra sao nhưng con ko muốn gì sau này dì đừng bao giờ đón họ vào nhà này nữa khi ko có sự cho phép của con.

-Tôi biết rồi, cô chủ!

Vừa đúng lúc tiếng còi xe ôtô vang lên trước cổng nhà, thì ra là ba của con bé đến ghé thăm con mình. Cả 2 cha con ngồi đối diện nhau, con bé chủ động:

-Ba khỏe chứ?

-Sức khỏe ba vẫn tốt? Con học hành ra sao rồi?

-Ba ơi! Con muốn chuyển trường.-Con bé nói với giọng đầy quyết tâm, ông Minh ngạc nhiên.-Con ko muốn học ở đó nữa, nơi ấy thật rắc rối, con ,mệt mỏi lắm rồi!

-Tiểu Anh ba nghĩ ở đó sẽ tốt cho con khi nơi ấy là nơi học hàng đầu bao nhiêu người mơ ước vào đó con có biết hay ko? Con học ở đó phải lấy làm vinh dự chứ?

-Con ko cần biết nó như thế nào! Con rất dễ dàng ba à, học ở nơi nào cũng vậy thôi quan trọng là con ko phải đối diện với những người mình ko ưa, ba hiểu nó khó chịu lắm ko?

Thấy con quả quyết, chưa lúc nào ông thấy nó lạ như bây giờ lạnh lùng, sắc xảo, từng câu nói điều hàm ý gì đó so với lúc trước nó khác nhiều lắm lúc trước nó hay nũng nịu, rên la ỉ ôi, luôn tìm cách phá bĩnh. Nhưng giờ đã khác nhẹ nhàng nhưng biểu cảm nặng nề, vì tốt cho con bé ông miễn cưỡng gật đầu đồng ý:

-Được! Vậy con muốn học ở đâu? Con định mặc cho Lam Linh ở đó sao?

-Vậy ngày mai con chuyển trường ngay, trường nào ba khỏi cần lo con tin ba sẽ hài lòng. Còn Lam Linh con nghĩ ko có con, thì bình thường ai mà dám ăn hiếp đươc cô em gái thông minh lanh lơi như nó chứ.-Con bé cười rồi bỏ đi.

-------------------------

Mọi việc giờ đây đã quay ngược tình thế 360 độ, cuộc sống của ai nấy lại trở về như xưa. Tiểu Anh chuyển đi trường mới trong im lặng, còn 4 anh chàng được trở về lớp học cũ, cả nhóm Siêu quậy và điệu đà cũng được chuyển qua lớp mới. tất cả điều về chung ngôi nhà 11A1. Thấy Tuấn Anh về, Lam Linh thở phào nhẹ nhõm nên mọi chuyện cũng im xuôi hơn hẳn. Nhưng cô nàng và 3 cô nàng điệu đà lúc nào cũng đăm đăm như oán thù từ kiếp trước, xác định được họ may mắn được vào lớp này là học cho nên nhịn là cách tốt nhất. Lam Linh cũng ko dám lấn tới, sợ mất lòng 4princes và Siêu quậy. Ngày thi học sinh giỏi đến gần, trường đã tiếc vì mất phải nhân tài kiệt xuất như Tiểu Anh, nên ngậm ngùi thay Lam Linh dù hi vọng rất mong manh, với danh sách thi như sau, phải vui lên vì có nhóm siêu quậy tham gia nữa:

Toán: Lam Linh(tính toán hại người rất giỏi => học toán giỏi là điều tất nhiên), Tuấn Anh(luôn vượt trội suất sắc nhưng hơi buồn cười là lúc nhỏ cậu bé này học Toán tệ hại lắm cộng trừ nhân chia cứ sai hoài đến nỗi bị đánh đỏ mông cho chừa cái tội ẩu tả), Eric( khả năng tư duy rất cao)

Vật lí: Đức Tuấn(yêu lí bẩm sinh từ lúc nhỏ), Thiên Hương(học giỏi lắm nhưng tội cái nhà nghèo nên lúc nào cũng bị áp đảo vì tiếng nói quá nhỏ bé)

Hóa học:T.Nhân (tội quá, chỉ đi thi có một mình)

Sinh:T.Khanh, Jacky(khá thù nhau nhưng thiếu nhau thì bùn lắm)

Sử:Hà My(Trí nhở rất rất siêu)

Địa: Thu Giang( do ba là giám đốc du lịch công ty đa quốc gia nên khá am hiểu về địa địa danh)

Ngữ Văn: N.Như (vì tâm hồn rất nhạy cảm)

7:30 Paris, tất cả 10 người đã đến nơi và cùng về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị tâm thế thật tốt cho kì thi, Tuấn Anh và Eric khá hợp nhau khi yên lạnh ôn bài ko ai đói hoài đến ai, T.Khanh và Jacky luôn cãi nhau sôi nổi ko vì chuyện này cũng chuyện nọ, T.Nhân và Đ.Tuấn khá ôn hòa khi T.Nhân mải mê nghiên cứu thì Đ.Tuấn một mình đi dạo khắp phố, Lam Linh tội nghiệp ko ai dám ở cùng phòng dù đã sắp xếp cho Hà My ở chung phòng nhưng thật là đau đớn:

-Nè, mày ngủ dưới đất tao ngủ trên giường, chăn hả chỉ có một cái làm sao giờ, tao biết mày là người tốt nên ko nỡ lấy chăn đâu há? Quyết định vậy đi?-Lam Linh cố tình nói để đuổi Hà My, bức xúc, HM bỏ đi qua phòng T.Hương ngủ đỡ.

Đ.Tuấn dạo một mình trên đường phố Paris đơn côi, thấy phía trước mọi người tụ tập đông đúc trên đường phố Paris tràn ngập ánh sáng, đâu đó văng vẳng bên tai anh chàng bài hát bất hữu của Trịnh Công Sơn "Diễm xưa", giọng cô bé trong trẻo cùng với tiếng đàn ghi ta làm nức lòng bao nhiêu khách thập phương qua lại trên đường phố Paris. Đ.Tuấn cũng bắt đầu đua đòi chen chúc vào hàng người vây kín để xem mặt người bạn đồng thương Việt Nam, ko mấy khó khăn nhờ vẻ lịch sự và điển trai cho nên anh chàng cũng ko vất vả mấy khi chen vào. Thật bất ngờ, ko ai xa lạ đó là con bé Tiểu Anh đã 5 tháng trời mất tích, con bé ngồi hát ngân nga hòa chung cảm xúc vào tiếng đàn ghi ta, vừa ngồi vừa đánh đàn con bé tỏa sáng lung linh như một vì sao trong đêm tối. Bài hài kết thúc với tiếng ngân dài ra, con bé nở nụ cười hiền hòa chào mọi người ai nấy điều ném cho con bé vài đồng xu sau một hồi đi gom góp con bé tìm được 1 mớ khá bọn, Đ.Tuấn đến gần nó đùa với con bé:

-Hóa ra mất tích, là sang Paris làm nghệ sĩ hát rong sao?

Con bé thu nhặt những đồng xu cuối cùng, ngước mặt lên nhìn ko lấy làm lạ khi gặp Đ.Tuấn:

-Cậu khỏe chứ?

Nói xong con bé cho tiền vào chiếc khăn của mình, rồi đem cho đứa bé mắt xanh ngồi trên vỉa hè:

-Đây, chị ko có đem tiền nên chỉ giúp em được bấy nhiêu thôi-Tiểu Anh nhìn đứa bé trìu mến( nói bằng tiếng Pháp)

Đứa bé nhận lấy số tiền rồi hôn vào má Tiểu Anh, hằn bé chạy một mạch vẫn kịp quay đầu lại cười với Tiểu Anh. Đ.Tuấn liền vẫy tay gọi hằn bé lại, rút ra trong túi tờ 500Euro đưa cho hằn bé, đứa bé hạnh phúc chạy nhanh về nhà. Tiểu Anh lại gần nhìn Đ.Tuấn rồi chòm môi:

-Khá hào phóng nhỉ, nếu như đến sớm hơn thì mình khỏe rồi.

-Đâu có được, nhờ vậy mới nghe cậu hát, nhìn trẻ con vậy mà sao giống bà già quá?-Đ.Tuấn cười mỉa con bé.

-Kệ tui, vậy mà cũng có nhiều người nghe mới hay có nhiều tiền nữa chứ

-Cậu qua đây đi thi sao?

Con bé gật đầu: -Cậu thi lí à? Chúc thi tốt nhé!

Đ.Tuấn đoán: -Cậu thi Toán sao? Thi tốt nhé!

Con bé gật đầu cười nhẹ: -Chuyện tớ qua đây cậu đừng nói cho ai nghe nhé! Đừng hỏi tớ lí do, cậu thừa biết mà!

Đ.Tuấn gật đầu: -Tớ biết mà, nếu ko cậu cũng ko chuyển trường! (hạ giọng nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào mắt con bé) Tiểu Anh cậu mệt mỏi lắm sao?

Tiểu Anh cười: -Có gì phải mệt, từ khi chuyển trường tớ sung sướng cực kì luôn. Cám ơn cậu nhé, bạn hiền!

Đ.Tuấn khoác vai con bé, đã đến Paris phải hưởng hụ thôi. Còn đợi gì nữa, đi ăn thôi, tớ mời! hihihi

Chuyện gì chứ chuyện ăn uống là con bé chịu liền, có lẽ Đ.Tuấn và Tiểu Anh khá hợp nhau. Đ.Tuấn ân cần chăm sóc con bé từng chút một, ngoài đêm phố Paris lạnh buốt anh chàng ko đắn đo đã cởi ngay chiếc áo khoác trên người khoác cho Tiểu Anh, lúc ăn kem miệng con bé bám đầy kem nhìn mắc cười sao đâu, Đ.Tuấn nhìn con bé ôm bụng cười, con bé lúng túng liền quẹt vào 1 vết kem lên mặt anh chàng rồi ngồi cười, Đ.Tuấn lại nghiêm chỉnh lấy khăn lau nhẹ vào mặt con bé. Tiểu Anh ngỡ ngàng dường như có vẻ lay động vì từ trước đến giờ ko một ai quan tâm mình như thế, đi mãi trên đường xa phố cũng mỏi Đ.Tuấn ko ngại khó khăn cõng con bé đi khắp phố đến nỗi con bé ngủ trên lưng mình lúc nào cũng ko hay. Trời đã khuya, con bé giật mình dậy:

-Đ.Tuấn trời khuya rồi, tớ về khách sạn ngay kẻo mọi người lo cho tớ.

-Cậu ở đâu, để tớ đưa cậu về

-Ko cần đâu, mình kêu Taxi về là được, hôm nay làm phiền cậu nhiều quá.-Con bé cười tươi, đưa tay hiệu cho taxi, lên xe, con bé vẫy tay-Cám ơn cậu nhiều nhé!

Khi thi xong nhà ai nấy về ai cũng mệt mỏi rả rời, duy chỉ Đ.Tuấn là vui vì……………Đ.Tuấn chủ động làm một bức thư nhỏ rất dễ thương gửi cho con bé, lần đầu tiên nhận thư con bé vui cười và đáp trả lại. Từ những bức thư với những câu hỏi xã giao hỏi thăm sức khỏe ngày càng họ bộc bạch với nhau nỗi lòng của mình, cũng nhau giải quyết những khó khăn trong cuộc sống. Tiểu Anh dần dần có cảm tình với anh chàng, từ khi có Đ.Tuấn con bé vui hơn nhiều, cười nhiều hơn. Cho đến một ngày Đ.Tuấn bí mật hẹn Tiểu Anh đến cánh đồng xanh……………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro