Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Xin chào các vị! Tôi là Hoàng Nhân giám đốc điều hành của KOF, rất hân hạnh làm quen!

Cả 4 điều niềm nỡ bắt tay, T.Nhân mỡ lời:

-Cho tôi hỏi! Đề án của các vị là do ai nghĩ ra vậy?

-Tôi thiết nghĩ các vị sẽ rất bất ngờ khi thấy cả 3 bản đề án của các vị rất giống với chúng tôi, tôi cũng thế. Có lẽ do hôm nay chúng tôi may mắn hơn, bản đề án này do chủ tịch của chúng tôi đề ra!-Ông Hoàng Nhân trả lời điềm tĩnh.

-Vậy cho chúng tôi găp chủ tịch của các ông được ko?-Đ.Tuấn đưa lời mời.

-Rất tiếc hiện tại chủ tịch của chúng tôi đang bận ở Mĩ, nhưng chủ tịch chúng tôi có nhắn với tôi là nếu đề án lần này công ty chúng tôi dành được sẽ giao hết quyền sản xuất cho TMLA, chúng tôi chỉ có việc là phân phối vì chúng tôi ý thức được quy mô công ty chúng tôi ra sao? Các ngài chấp nhận chứ!

-Tuấn Anh, cậu nghĩ sao? Tớ thấy cũng tốt đấy, quyền quyết định là cùa cậu mà!-T.Khanh có vẻ tán thành.

-Vậy ngày mai, tại đây chúng ta có cuộc hẹn được chứ, giờ nghĩ trưa!-Tuấn Anh

-Được! Tôi sẽ đến đúng giờ, chào các vị!

Khi bác Hoàng Nhân xa khuất, cả bốn nhìn nhau vừa lo lắng vừa khó hiểu, mặt Tuấn Anh có vẻ đăm chiêu ko hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, liệu đó có phải là việc tốt.

Trưa Tiểu Anh cùng T.Hương đến nhà hàng ăn trưa, trong lúc ăn cả hai cùng bàn truyện:

-Tiểu Anh này! Cậu có dự định gì chưa sao tớ thấy dạo này cậu nhàn rỗi hẳn vậy?

-Bác Nhân ko nói cho cậu chuyện gì sao?

T.Hương vỗ trán:

-À! Tớ nhớ rồi, xin lỗi cậu dạo này công việc nhiều quá.

Tiểu Anh nắm tay Tiểu Anh an ủi:

-T.Hương tớ xin lỗi vì chuyện của tớ mà để cho cậu và bác Nhân phiền lòng. Đáng lí bây giờ hai người đã có cuộc sống tốt hơn bây giờ rồi.

-Không đâu Tiểu Anh, nếu như ko có cha cậu thì mình và ba đã phải chết vì đói vì khát, mình và ba rất biết ơn cha cậu, vì thế hai cha con mình muốn làm một việc gì đó để giúp đỡ cậu thôi!

-Cám ơn cậu nhé!-Tiểu Anh mỉm cười với T.Hương

-Tiểu Anh, tớ ko hiểu một chuyện?

-Chuyện gì cậu nói đi?

-Tuấn Anh vốn dĩ rất thông minh, anh ta chắc biết từ đầu là cậu đang ở thế đương đầu với cậu ấy, nhưng bây giờ cả hai lại ............

Tiểu Anh vô tư đáp:

-Tuấn Anh, anh ta cũng là đàn ông. Cậu nghĩ xem, họ đến với mình nhằm muốn gì, tiền anh ta có mình cũng ko thiếu, địa vị thì ko ai thua kém ai,...? Nếu họ thích thì ta chiều, nhằm đạt được thứ gì dù hi sinh có đáng là bao.

Qua lời nói của Tiểu Anh, T.Hương đã hiểu phần nào nhưng muốn làm rõ:

-Tiểu Anh, chẳng lẽ.............. cậu và Tuấn Anh đã............?-Tiểu Anh gật đầu-Chả lẽ! Cậu phải trả giá như thế, bất chấp để cho người khác chà đạp mình hay sao. Tớ ko phải bên vực Tuấn Anh, nhưng tớ biết cậu ấy là người đàn ông tốt, cậu ấy cũng ko phải hạng người hạ lưu. May mắn thay, cậu đã gặp Tuấn Anh, nếu lỡ đó là một tên khốn hạ lưu bỉ ổi, chẳng lẽ cậu cũng phải lên giường với hắn. Còn nữa, Tuấn anh yêu cậu như thế chẳng lẽ cậu bán rẻ tình yêu cho sự thù oán để rồi cả hai phải đau khổ hay sao?

Nét mặt Tiểu Anh vẫn một vẻ lạnh lùng, vô cảm:

-Cậu sai rồi, do anh ta yêu mình, từ đầu tới cuối mình ko hề yêu anh ta. Chẳng có tình yêu nào tồn tại cả, nếu có thì anh ta đã ko bao giờ để cho việc đó xảy ra, cái anh ta muốn ở mình chỉ là những dục vọng đê hèn của một hằn đàn ông mà thôi. Cậu cứ chờ xem, mình sẽ cho anh ta phải trả giá cho những việc anh ta và cha anh ta đã gây ra cho gia đình mình.

Thiên Hương muốn cố gắng khuyên ngăn Tiểu Anh nhưng khi T.Hương vừa mỡ miệng Tiểu Anh đã đứng phăng dậy bỏ đi.

Dù ko có vẻ quan tâm đến lời T.Hương nói, nhưng khi về đến nhà Tiểu Anh ngồi một mình trên ban công, gục đầu xuống đầu gối. Những lời nói của T,Hương lúc đi ăn cứ ám ảnh mãi trong đầu cô trong khi tiếng bước chân của Tuấn Anh đi vào phòng cô cũng ko hay cô khẽ nhìn cơ thể của mình, từng nơi điều có dấu cắn của Tuấn Anh lưu lại trên cơ thể mình sau những phút ân ái, khi những dẫu này kịp lặn thì những dấu mới lại lên. Anh đến bên cô như con quỷ khát máu, nhưng một nô lệ của tình yêu, như một bề tôi khát khao cô ban chút ân huệ. Từ ngày anh và cô bên nhau, đêm nào cô ko bao giờ ngủ ngon khi những cơn đau kèm theo những giây phút nồng nhiệt bên anh cứ thiêu đốt cô, vòng tay của anh luôn siết chặt cô khi ngủ, cô luôn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô. Thế nhưng khi cô cảm thấy mình yêu anh, thì cô lại cố kìm nén cố biện bạch rằng mình hận, mình ghét con người ấy. Tiểu Anh cứ cố suy nghĩ, tìm lời giải thích cho bản thân. Tuấn Anh từ cửa phòng nhìn thấy Tiểu Anh suy tư, anh bước nhẹ nhàng chậm rãi đến cạnh cô dang rộng cánh tay ôm cô vào lòng, thơm vào má cô:

-Sao hôm nay em buồn vậy, là kẻ nào đã làm em ra nông nỗi này, nói anh để anh đi xử kẻ đó cho em! Ai dám ăn hiếp Tiểu Anh của anh.

Tiểu Anh nhìn anh trìu mến, nhéo vào muỗi anh, rồi cô lại trở về với nét mặt buồn bã nép vào lòng anh, cô thỏ thẻ:

-Tuấn Anh! Anh có yêu em ko?

Tuấn Anh không khỏi bất ngờ, khi tự dưng hôm nay cô lại hỏi anh câu hỏi đấy, anh ko chằn chừ xoa vào tóc cô rồi bảo:

-Sao em hỏi thế, yêu nhau có cần nói ra hay sao? Em có cảm nhận là tình yêu anh dành cho em lúc nào cũng nồng nhiệt như những bông hoa hồng ngoài vườn ko?

-Có phải nồng nhiệt như dục vọng của một người đàn ông! Anh yêu em chỉ có thế thôi đúng ko?

Anh cảm thấy hôm nay sao cô khó hiểu nhiều quá, bình thường khi anh về cả hai điều rất vui vẻ bên nhau. Quả thật anh là một người nam nhi, và điều ấy là điều dĩ nhiên lun có ở một người đàn ông, anh thấy mình thật là tồi khi từ đầu mình đã làm điều ko phải rồi dùng thủ đoạn đặt điều kiện với cô để được ở bên cô, rồi hằng đêm anh lại đòi hỏi ở cô vì anh rất sợ mình mất đi người con gái mình yêu nhất, anh sợ cô sẽ rời xa anh, anh sợ một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông khác cướp cô khỏi, dù được bên cô như thế này, nhưng anh ko chắc được ngày mai và ngày mốt sẽ ra sao khi tất cả xung quanh cứ tác động.

Tuấn Anh nhìn cô lắc đầu mỉm cười:

-Nếu muốn thõa mãn bản thân, em thừa biết xung quanh anh có bao nhiêu cô gái, cần gì anh phải thao tâm tốn sức bất chấp thủ đoạn để người ta khinh rẻ mình để được ôm em trong vòng tay thế này. Có lẽ thời gian qua, thời gian được ở bên em, là thời gian anh hạnh phúc nhất, đi làm về được thấy em cười tươi nhìn anh rạng rỡ, em có biết là anh hạnh phúc lắm ko?

Những lời anh nói làm cô khóc, từng giọt lệ cô cứ lăn dài trên má, lệ rơi bao nhiêu Tuấn Anh lại dùng tay mình lau cho cô bấy nhiêu.

2 tháng sau...........

Tình hình làm ăn của TMLA dưới sự lãnh đạo của Tuấn Anh có vẻ đang đi lên, nhưng rắc rối đã xảy ra khi công ty giao hàng cho VOF, hàng hóa được vận chuyển giữa đường thì bị đánh cắp hết mà ko rõ nguyên do tại sao? Cả 4 anh chàng lại bắt đầu đau đầu, để cho cảnh sát nhún tay vào cả 4 cũng ko thôi lo lắng. Khi ngày giao hàng cho VOF gần cận kề, nếu ko được thì công ty phải chịu bồi thường 200% giá trị đơn hàng đó là một chuyện, và uy tín của công ty sẽ ra sao, bằng ko họ sẽ đưa ra tòa? T.Khanh ngày qua cố tìm cách thương lượng như chỉ là công cóc. Tuấn Anh đành phải ra mặt sang công ty bên đấy thương lượng lần cuối vì lần này có sự tham gia của chủ tịch VOF, Tuấn Anh hi vọng lần này sẽ ổn thõa.

Anh và 3 người bạn đến VOF, được đưa vào phòng khách. Nhìn đi nhìn lại chĩ có ông Hoàng Nhân cùng mấy nhân viên, Tuấn Anh đề nghị gặp chủ tịch, ông H.Nhân cứ thản nhiên:

-Ngài cứ thong thả, cái chúng tôi cần là hàng hóa, các ngày ko giao đúng thời hẹn thì làm sao chúng tôi ăn nói với hàng trăm chủ tư nhân đây? Chủ tịch của chúng tôi sắp đến rồi, ngài cứ đợi nhưng tôi chắc kết quả thì cũng là công tôi thôi!

-Cho tôi hỏi chủ tịch VOF là ai vậy!

Hoàng Nhân tính trả lời nhưng ông nhận được điện thoại, ông ra ngoài mỡ cửa, vui vẻ giới thiệu:

-Chào đón chủ tịch đã về với VOF!

Bên ngoài một người phụ nữ trung niên dáng cao, mảnh mai, khuôn mặt phúc hậu. Bà bước vào, mỡ cặp mắt kính đen rồi ra hiệu chào Tuấn Anh. Anh chàng không khỏi bất ngờ khi nhận ra đó là cô của Tiểu Anh, gần như Tuấn Anh đã hiểu ra đây là một cái bẫy do họ dựng sẵn nhằm cho anh nhảy vào. Anh cảm thấy thật nực cười khi mình đã quá khôn ngoan đến nỗi bị người ta lừa lúc nào cũng ko hay.

-Cháu biết tính cô rồi mà, cô ko cần nói cháu cũng biết kết quả giữa cuộc làm ăn giữa chúng ta chứ?-Bà Hân lên tiếng

-Nhưng mà, thưa cô........-Tuấn Anh cố năn nỉ

-Thôi! Cô ko nói nhiều, cháu tự mà lo lấy, bằng ko kêu ông Trọng ra đây gặp ta!

Tuấn Anh bắt đầu đổi thái độ, anh đứng dậy và bảo:

-Cô đã toan tính từ lâu rồi có đúng ko?

-Vì mục đích gì?

-Cô hiểu rõ, sao còn hỏi cháu?

-Đúng vậy, lần ày Tiểu Anh làm khá tốt, ko ngờ nó lại lừa được cháu khoảng gần ấy thời gian!

-Cô dùng Tiểu Anh như một công cụ để cô trả thù sao?

-Cháu sai rồi, đó là chuyện con bé phải nên làm, có trách thì hãy trách ông Trọng, ông ấy đã quá tàn nhẫn. Con bé có tội tình gì chứ? Từ một đứa trong sáng ngây thơ, bây giờ nó đã trở thành như thế con hài lòng lắm à!

-Con ko muốn thế, nhưng dù gì đi nữa cô cũng...........

-Ta ko nói nhiều nữa, con tự mà lo lấy!

-Chắc chắn số hàng bị mất đó có liên quan đến cô đúng ko?

-Con hỏi cũng bằng thừa, nếu biết con tự mà đi tìm hiểu lấy!

Tuấn Anh tức giận bỏ đi, lúc này anh thật sự hoảng hốt khi tất cả mọi thứ trong anh dường như sụp đỗ. Anh phân vân lưỡng lự ko biết mình đã làm gì sai, để rồi phải gánh chịu như thế này. Ngay cả người con gái anh yêu thương nhất, lại lợi dụng anh bất chấp mọi thứ đến bên anh chỉ vì lợi riêng. Anh lái xe đến công ty và gặp Tiểu Anh. Cô đang trong phòng làm việc và nhâm nhi tách trà, anh đến dùng tay nắm chặt vào vai cô và hỏi:

-Em nói đi, em vì mục đích gì chứ, tại sao, tại sao vậy?

Tiểu Anh chỉ cười nhẹ, rồi tháo tay anh ra, cô đứng dậy và bảo:

-Lấy lại những gì đã từng là của ba tôi!

-Em biết hết rồi sao?

-Không những thế, tôi còn nắm rất rõ nữa! Ông ta là ko phải là con người mà!

-Còn tình cảm giữa chúng ta, chẳng lẽ ko làm cho em vơi đi những chuyện đó hay sao?-Tuấn Anh hằn giọng xuống nhìn cô trầm trầm.

-Không-Tiểu Anh trả lời dứt khoát- Tất cả điều chỉ là lừa dối, anh nghĩ sao tôi đến với anh bằng tình yêu chứ, khi anh biết quá rõ giữa chúng ta ko thể nào tồn tại thứ tình cảm ấy được. Đối với anh, trong tôi chỉ tồn tại là sự hận thù mà thôi!

-Em thật đáng sợ!

-Cám ơn anh, chính các người đã biến tôi thành như thế này đây!

-Vậy thì chúng ta hẹn nhau ra tòa, để xem em và tôi ai thắng?.-Tuấn Anh quả quyết

-Được! Nếu anh ra tòa kiện chúng tôi, thí tôi chắc ba anh cũng vào tù mà thôi, anh cứ kiện đi, thời gian qua chúng tôi đã thu thập được tất cả bằng chứng có liên quan. Tôi nói trước, anh đừng có trọc giận tôi, bằng ko anh mất trắng như chơi!Tuấn Anh ko còn cách nào đành nhượng bộ ra về.

Từ khi gặp Tiểu Anh, Tuấn Anh quên hẳn mất chuyện công việc. Anh chạy về hẳn nhà, ngồi phòng khách uống rượu một mình. Khi T.Khanh và T.Nhân đến tìm anh thì anh đã say mềm.

-Tuấn Anh chuyện bàn bạc với VOF đến đâu mà cậu lại về nhà uống rượu thế này.-T.Khanh

T.Nhân và T.Khanh lại đỡ anh dậy, Tuấn Anh lắc đầu:

-Hết rồi! Tất cã điều chỉ là cái bẫy! Tại sao, tại sao..........?

-Cậu nói sao? Cái bẫy là sao?-T.Nhân cố hỏi

-Chủ tịch VOF hóa ra lại là cô của Tiểu Anh, họ dễ dàng có 3 bản đề án, họ dễ dàng đánh bại chúng ta, dễ dàng dăng ra cái bẫy này để lừa chúng ta.-Tuấn Anh

-Họ làm vậy với mục đích gì chứ!-T.Khanh bức xúc

Tuấn Anh ngất lim đi vì say, T.Nhân và T.Khanh đỡ anh lên phòng. Sau đó T.Khanh quyết định đi tìm Tiểu Anh hỏi rõ hết mọi chuyện, nhưng T.Nhân ngăn lại:

-Ko được đâu! Theo tớ thấy tình hình lúc này dường như có vẻ rất căn thẳng, câu đi vậy có giải quyết được gì có thể ngày càng rất rối nữa!

T.Khanh nghe vậy cũng đành dịu xuống.

Hơn hai Tuần tình hình hai bên vẫn ko tiến triển hơn tí nào. Tuấn Anh lại trở về là con người như lúc trước, ban ngày làm việc như điên rồi ban đêm lại lao vào rượu chè, khi về đến nhà, anh ko bao giờ dám vào căn phòng của hai người lúc trước. Vì mỗi lần nhìn đến bao nhiêu kí ức cứ hiện về, nó cứ như những nhát nhao cắt từng chút một làm cho vết thương lòng của anh thêm đau. Anh đã biết có ngày hôm nay, ngày hôm qua cố níu giữ dù chỉ một chút thôi nhưng phải trả cái giá quá đắt thế này.

Tiểu Anh từng ngày trôi cô cứ như người mất hồn, cứ lao đầu vào công việc ko nói lời nào với ai. Sáng dậy sớm đến công ty, cho đến khuya mới trở về nhà.

-Tiểu Anh con ăn gì chưa?-Cô của Tiểu Anh hỏi khi Tiểu Anh đang bước rón rén chuẩn bị vào phòng.

Tiểu Anh quay sang lắc đầu:

-Dạ chưa, nhưng cô cứ ăn đi, con ko đói đâu!

Cô một mực bắt Tiểu Anh ngồi vào bàn ăn, Tiểu Anh ko còn cách nào chiều lòng cô ngồi vào bàn:

-Đây! Dì có nấu món gà xào hành cho con nè! Con ăn đi.

Khi dĩa thịt vừa bưng vào bàn, Tiểu Anh cảm thấy khó chịu muốn buồn rôn, ba chân bốn cẳng chạy vào tolet đóng sập cửa lại. Bảo Hân thấy lạ, từ nhỏ đến giờ con bé nó rất thích món ăn này do chính tay bà nấu, dù có bệnh hay khó khăn nhưng khi gặp nó con bé lúc nào cũng xơi hết nhưng sao hôm nay lạ vậy.

Trong tolet, Tiểu Anh cứ buồn nôn, khoảng được 5 phút cơn buồn nôn tại lắng dịu xuống. Tiểu Anh sựt nhớ, tính lịch thì đã hơn 2 tháng cô chưa hề có kinh nguyệt. Tiểu Anh hốt hoảng đưa tay vào bụng, dường như mấy ngày nay vòng eo của cô đã tăng lên. Gom góp tắt cả lại với nhau, Tiểu Anh hững hờ: "Không! Không thể nào, mình ko thể có vào lúc nào. Mình đã rất kĩ chuyện đó rồi mà. Không thể nào như vậy được. Nhưng cũng chưa chắc! Có lẽ mình suy đoán quá thôi!"

Cộc.......Cộc........Cộc

-Tiểu Anh! Con có sao ko?-Tiếng Bảo Hân vọng vào.

Tiểu Anh vội mỡ cửa:

-Con ko sao đâu cô!

-Con bị sao vậy?

-Do thời sáng con ăn trúng phải thức ăn thôi! Cô ơi, con thấy hơi mệt con lên phòng đây!

Thấy con bé như thế, Bảo Hân cảm thấy buồn. Vì chuyện của cha nó, nó phải khố sở như thế này khiến bà đau lòng.

Tiểu Anh nằm trong phòng đầu cứ suy nghĩ, cô ko biết như thế nào nữa dường như linh cảm cho cô biết rằng mình đã có thai. Nhưng cô cố vẫn ko tin vào những điều đấy, vì tất cả chỉ là suy luận của cô mà thôi. Cô rất lo sợ khi nghĩ ra điều này, vì cô và Tuấn Anh đã chấm dứt, ko thể để bất cứ mối quan hệ dây dưa nào với nhau được nữa. Rõ ràng là cô và anh đã rất là cẩn trọng trong chuyện ấy, nhưng sao bây giờ lại như thế này. Cô chợt nhớ lại lần đó, cả hai ở biệt thự Phong Lan và cả lần thứ hai cô và anh điều ko hề có phòng bị gì cả. Tiểu Anh như rối cả lên, cô cảm thấy sao mình ngốc vậy. Cô chợt nhớ ra rồi nhờ người đi mua cho cô cả hộp que thử thai. Cô đem vào phòng thử, rất long lắng cô cầu mong sau những gì mình nghĩ chỉ là suy đoán. Nhưng tất cả đã tan vỡ khi que thử thai hiện rõ lên hai vạch màu đỏ. Tiểu Anh sửng sốt cô không thể nào tin vào mắt mình nữa.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, thì ra T.Hương đến thăm cô nàng. Thấy Tiểu Anh có vẻ mệt mỏi, cô ân cần hỏi thăm:

-Tiểu Anh! Cậu ko sao chứ?

-Mình ko sao? Cậu đến đây có gì ko?

-Mình nghe dì Hân nói cậu dạo này hơi buồn, cho nên dì kêu mình qua đây!

-Ừ, vậy cậu ngồi đó đi!-Mình xuống lấy bánh và trà cho cậu.

Tiểu Anh xuống phòng khách lấy trà và bánh, T.Hương vào phòng tắm của Tiểu Anh vội rửa mặt cho tĩnh. Cô chuẩn bị đi thì phát hiện ra que thử thai nằm trên sàn tắm. Cô thắc mắc ko hiểu gì định hỏi Tiểu Anh nhưng cô đã đi xuống phòng, thấy dì Hân đi ngang, T.Hương vội chạy ra đưa que thử thai cho dì Hân và hỏi:

-Cô ơi! Chuyện này là sao, con nhặt được nó trong phòng của Tiểu Anh!

Dì Hân nhìn que thử thai thấy hai vạch rồi sửng sốt nhớ lại chuyện lúc nãy Tiểu Anh buồn nôn khi thấy món gà.

-Cháu nói cho cô biết! Từ khi về nước, Tiểu Anh có quan hệ nào thân thiết với người đàn ông nào hay ko?

-Dạ.....con.......-T.Hương ấp úng.

-Con biết như vậy là sao ko?

T.Hương lắc đầu.

-Tiểu Anh nó có thai rồi!-Dì Hân nói chua xót.

Choảng..................

Tiếng bát đĩa rơi xuống nền nhà, dì Hân và T.Hương quay sang thì thấy đĩa bánh và bộ ấm trà đã bể trên sàn. Dì Hân xúc động hỏi con bé:

-Tiểu Anh! Con có thai rồi sao? Nó là con của ai nói cho cô nghe!

-Có phải là con của Tuấn Anh-T.Hương khẽ khàng đáp.

Tiểu Anh ko nói gì chỉ khóc, trong khi T.Hương và dì Hân cứ hỏi cô tới tấp. Tiểu Anh thét lên:

-Đủ rồi! Tôi mệt mỏi lắm rồi, hai người để cho tôi yên có được ko? Đúng vậy tôi có thai, đó là con của Tuấn Anh.

Dì Hân nghe thế, một hai bà bắt ép Tiểu Anh:

-Sao! Con của Tuấn Anh à, đi với dì đi phá nó đi. Dì cấm, dì cấm con ko được có mối quan hệ nào còn tồn tại với họ nữa, đi mau.

Dì Hân nắm tay Tiểu Anh định kéo cô đi, T.Hương ở giữa ngăn dì Hân lại, Tiểu Anh cố chống trả:

-Con xin cô, đứa bé trong bụng con có tội gì, tại sao chúng ta cứ phải bắt nó chết khi chúng ta biết sự hiện diện của nó, ngay khi nó chưa chào đời. Cô á! Coi như con xin cô, hãy cho con giữ lại nó, những ân oán thù hận của chúng ta đừng dể nó là người phải gánh như con và Tuấn Anh bây giờ, nó ko có tội gì hết, con hứa với cô xong chuyện này con sẽ về Mĩ ko còn liên hệ gì với Tuấn Anh nữa.

Tiểu Anh vừa nói vừa khóc van xin, dì Hân thấy đứa cháu tội nghiệp của mình bà đau lòng ko gớt. T.Hương thấy đáng thương cho Tiểu Anh ko biết làm gì hơn là ở bên cạnh an ủi, động viên cô.

Chuyện Tiểu Anh mang thai chỉ có 2 người họ biết, kể từ đó lúc nào T.Hương cũng theo sát canh chừng Tiểu Anh. Lúc nào T.Hương cũng thấy Tiểu Anh buồn và thất thần. T.Hương thấy lo lắng cho bạn mình. Giờ nghĩ trưa, T.Hương đi sang nhà hàng mua cơm cho Tiểu Anh thì gặp Tuấn Anh. T.Hương chủ động mỡ lời chào Tuấn Anh, Tuấn Anh vui vẻ đáp lại:

-Cậu mua cơm cho ai vậy?

-Tớ mua cho Tiểu Anh!

Khi nhắc đến Tiểu Anh dường như anh có vẻ ko vui nhưng anh vẫn tỏ ra là bình thường:

-Tiểu Anh dạo này khỏe ko?

-Ko! Lúc nào cũng buồn và đầy tâm sự! Có lẽ cậu ấy đang cố quên cậu đi!

-Cô ấy thật ngốc!

-Đành vậy, nhưng cô Bảo Hân đã cấm Tiểu Anh và cậu ko được gặp nhau, ko có mối quan hệ nào hết. Tiểu Anh rất nghe lời cô mình cho nên dù muốn hay ko, tớ thấy người đau khổ nhất vẫn là cậu ấy!

-T.Hương! Tớ ko biết làm thế nào nữa, khi mọi chuyện xung quanh cứ rối lên như thế này! Đối mặt và chấp nhận, tớ đã cố nhưng sao mà khó quá, ba tớ ngày càng dồn tớ vào đường cùng, mệt mỏi làm sao!

-Thế cậu còn yêu Tiểu Anh nhiều lắm đúng ko?

-Phải thì có ích gì chứ?

-Nếu vậy, tớ sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện. Cậu muốn nghe ko, còn làm gì là tùy cả hai.

T.Hương cùng Tuấn Anh ngồi vào bàn kể hết tất cả sự việc từ bấy lâu nay nhưng T.Hương vẫn cố giấu chuyện Tiểu Anh đã có thai.

Buổi trưa khi nhân viên công ty đi nghĩ hết, Tiểu Anh ngồi trong phòng làm việc vừa làm việc vừa chờ T.Hương đem cơm. Việc dự án VOF đã lọt vào tay ông Trọng, ko còn cách nào giúp Tuấn Anh, nên ông đã sai người đến vào hôm đó:

-Hai người đến đây, bảo con bé đó kí vào! Bằng mọi giá, nếu về mà ko có chữ kí nào thì đừng hòng ta tha cho hai người, nhớ chỉ là thù dọa, ko được xảy ra án mạng nghe chưa!

-Vâng! Chúng tôi rõ.

Khi Tiểu Anh đang làm việc, thì có tiếng gõ cửa. Có hai người đàn ông ăn mặc lịch sự vào phòng tiếp chuyện với Tiểu Anh. Lúc đầu họ lễ phép thưa chuyện, rồi đưa cho Tiểu Anh bảng hợp đồng mới giữa VOF và TMLA bảo cô kí vào, vì trong truyện này cô là nguyền có quyền quyết định. Tiểu Anh xem xong, một mực khăng khăng:

-Tôi ko kí! Các người là do ông Trọng phái đến phải ko?

-Cô ko cần hỏi nhiều, chúng tôi y lệnh làm việc mong cô chấp nhận còn bằng ko đừng trách chúng tôi!

-Tôi nói một lần nữa, là tôi ko kí!

Tiểu Anh đứng dậy ra khỏi chỗ định kêu bão vệ hai người đàn ông ngăn cô lại, Tiểu Anh cố chống cự, nhưng cũng vô ích. Họ ép cô kí vào bảng hợp đồng, khi tay cô đã cầm bút nhưng cô cố chống lại họ, khi Tiểu Anh định chạy ra ngoài, thì một người ngăn cô lại, đẩy mạnh cô vào trong phòng làm cô va chạm vào bàn một cái mạnh, bụng của Tiểu Anh va vào cạnh bàn làm cho bụng cô đau lên. Thấy Tiểu Anh đuối sức cả hai đã lại và ép cô kí vào nó kèm theo dấu vân tay, tay anh như kiệt sức nằm trên sàn nhà. Khi hai người đi cô cố ra sức kêu cứu nhưng họ cứ tưởng cô đang giả vờ, rồi họ bỏ đi. Cơn đau ngày càng dữ dội hơn, Tiểu Anh cố gắng kêu người nhưng ko ai nghe, cô cố dậy đi đến bàn làm việc điện thoại cho T.Hương.

Lúc này T.Hương đang nói chuyện với Tuấn Anh, nhận được điện thoại của Tiểu Anh cô tức tốc nghe:

-Alo! Tiểu Anh có chuyện gì ko, mình mang cơm về ngay!

-T.Hương, mình đau quá....................

Tít tít tít

-Alô! Alô! Tiểu Anh cậu có nghe tớ nói

Tiểu Anh nói vừa dứt câu thì ngất xỉu trên sàn, T.Hương hoảng hốt:

-Tiểu Anh gặp chuyện rồi, tớ phải về ngay!

-Vậy sao, để tớ đi với cậu!

Tuấn Anh lái xe đưa T.Hương về công ty, cả hai khẩn trương lên phòng làm việc của Tiểu Anh. Mới vừa mỡ cửa thì cả hai đã thấy Tiểu Anh nằm trên sàn bất tĩnh, Tuấn Anh chạy nhanh đến đỡ dậy, men theo chân của Tiểu Anh máu chảy ra rất nhiều lan cả sàn, Tuấn Anh nhìn T.Hương hỏi:

-T.Hương chuyện này là sao?

Thấy tình hình có vẻ ko ổn, T.Hương giục Tuấn Anh:

-Chuyện đó tớ kể sau, cậu mau bế cậu ấy lên chúng ta phải đưa Tiểu Anh đến bệnh viện!

Tuấn Anh cùng T.Hương đưa Tiểu Anh đến bệnh viện, đến nơi Tiểu Anh được đưa ngay đến phòng cấp cứu. Cả hai ở ngoài chờ đợi, lo lắng ko ngừng cho Tiểu Anh. T.Hương biết thế nào qua chuyện này chắc chắn Tuấn Anh sẽ biết chuyện Tiểu Anh đang mang thai, cho nên cô bảo Tuấn Anh đi mua đồ. Còn T.Hương ở lại chờ bác sĩ thông báo kết quả, khi phòn cấp cứu mỡ, T.Hương hỏi tình hình:

-Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?

-Hiện nay, cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm?

-Còn đứa bé trong bụng, tại sao cô ấy bị như thế?

-Đó là do va chạm mạnh, nên đã gây ra chảy máu, nhưng may là mọi người đưa đến kịp nên cả mẹ và con điều an toàn cả rồi! Bây giờ, cô ấy nên nghĩ ngơi thật nhiều, tôi thấy cô ta trong lúc mang thai nhưng bị căng thẳng thần kinh và suy nhược như vậy là ko tốt cho đứa bé, cho nên nhờ cô và người nhà khuyên cô ấy nghĩ ngơi thật nhiều mới có thể hồi phục.

-Vâng tôi biết rồi!

Dì Hân, dì Quyên, Lam Linh tất cả mọi người biết Tiểu Anh nằm viện rất lo lắng cho cô. Tiểu Anh tĩnh dậy thì dì Hân và T.Hương đã ở bên cô, T.Hương đã cô ngồi dậy, dì Hân hỏi than con bé:

-Tiểu Anh, con thấy sao rồi!

-Con thấy đỡ rồi, cám ơn cô!

-Dì nghe T.Hương kể lại con bất tĩnh nằm trong phòng làm việc thật ra chuyện gì đã xảy ra với con!

-Là ông ta, ông ta sai người đến ép con kí vào bảng hợp đồng gia hạn, con ko đồng ý hai người đó đã đẩy co, con đã va mạnh vào bàn.

Dì Hân nghe thế tức giận:

-Ông ta có còn là con người ko, may là đứa bé và con đều bình an còn ko ta đã cho ông ta một trận.

Khi đi thăm Tiểu Anh xong, dì Hân chạy ngay đến nhà ông Trọng, ông Trọng biết bà ta đến vì việc gì, ông tỏ ra vui vẻ tiếp đãi:

-Chào, lâu quá ko gặp em! Em khỏe chứ?

-Cám ơn! Tôi rất khỏe! Ông thật là đê hèn-Dì Hân nhìn ông cau mày

-Vì chuyện của con bé Tiểu Anh à, tôi nghe nói nó nằm viện, đúng là con gái tay yếu chân mềm, người của tôi chỉ đụng nó 1 chút thôi mà cũng ra nông nỗi vậy!

Đúng lúc, Tuấn Anh cũng vừa đến, anh cả hai đang nói chuyện có vẻ gay gắt nên anh đành đứng ngoài cửa xem sao. Dì Hân ko chịu nhịn ông Trọng:

-Anh vừa vừa phải phải thôi chứ, nó chỉ là một đứa nhỏ, sao anh đối xử với nó như thế, anh hại cha mẹ hại gia đình nó chưa đủ hay sao mà bây giờ còn hại đến nó!

-Xin lỗi em! Tại em cả đấy, nếu như VOF ko làm khó Tuấn Anh tôi cũng ko làm như thế!

-Anh biết là anh sắp là hung thủ gây ra án mạng ko hã?

-Em làm gì quá thế, hai người họ có đánh đập hay chém giết gì nó chứ, tôi đã bảo với họ là ko được đụng đến con bé rồi mà.

-Anh hay lắm, vẫn may là nhờ ơn trời phật! Nếu ko là một sát hai mạng, tôi ko biết ngoài tiền ra anh còn cái gì để đền nổi ko?

Ông Trọng không đỗi ngạc nhiên và ngỡ nàng, Tuấn Anh đứng ngoài cửa cũng ko khỏi tò mò sao dì Hân lại nói thế, ông Trọng đứng bật dậy hỏi:

-Em nói vậy là sao?

-Tiểu Anh nó đang mang thai!

Ông Trọng bât cười:

-Thì có liên quan đến gì đến tôi chứ?

-Có chứ! Nó là cháu nội của anh, là con của Tuấn Anh đấy, nếu ko tin anh đi hỏi hằn con trai quí hóa của anh đã làm gì cháu tôi.

-Em nói thật chứ!-Dì Hân gật đầu-Trời ơi! Cám ơn trời con bé ko có chuyện gì, nếu ko tôi chết mất!

-Anh còn biết nói vậy hay sao? Thật bùn cười, con bé khi biết mình mang thai, tôi đã bảo nó phá đi, nhưng nó một mực ko chịu đã đủ cho tôi thấy nó vẫn còn yêu Tuấn Anh rất nhiều, nhưng tôi nghĩ Tiểu Anh sẽ ko bao giờ chấp nhận anh là ông nội, Tuấn Anh là cha của đứa bé trong bụng nó. Đời nào mà nó nhận kẻ thù làm cha chồng! Nếu nó đồng ý, thì tôi cũng ko chấp nhận đâu!

-Sao em ác vậy!-ông Trọng nhìn dì Hân

-Câu này là tôi nói với anh mới đúng, nếu như anh ko hại con bé tan nhà nát cửa, thì nó cũng đâu vì trả thù mà tiếp xúc kề cận với Tuấn Anh, và nó cũng ko phải đau khổ như hôm nay. Tôi biết hai đứa trẻ này nó yêu nhau từ lúc còn đi học nữa kìa, tình cảm trong sáng bao nhiêu lâu cũng bị phá tan bởi sự toán tính hẹp hòi của anh, anh đáng sợ thật!

Tuấn Anh đứng ngoài cửa nghe hết tất cả cuộc nói chuyện vừa vui vừa đau khổ. Anh không biết phải chấp nhận mọi thứ như thế nào, anh thấy hạnh phúc lạ thường khi biết mình đã làm cha. Nhưng anh ko biết phải nói thế nào với Tiểu Anh khi giữa anh và Tiểu Anh còn rất nhiều vướng mắt.

Mỗi ngày nằm viện, Tiểu Anh được nhân viên và đối tác đến thăm. Hôm nay lại khác khi cả 4 anh chàng bên TMLA cũng đến tham sức khỏe. Cả 4 vào phòng, T.Nhân, Đ.Tuấn và T.Khanh điều hỏi thăm tình hình sức khỏe cô nàng, duy chỉ có Tuấn Anh là chỉ đứng ngoài cửa. Thấy vậy T.Hương ra hiệu cho ba anh chàng tạo cơ hội cho họ nói chuyện với nhau, T.Hương lôi kéo Tuấn Anh vào phòng, 3 anh chàng viện cớ ra ngoài. T.Hương nhanh nhẹn ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Cả hai cảm thấy khó xử, Tuấn Anh giả vờ hỏi băng quơ:

-Em khỏe chứ!

-Tôi vẫn ổn!

-Em có cần anh giúp gì ko?

-Anh có thể lấy giúp tôi ly nước được ko?

Tuấn Anh rót cho Tiểu Anh một cóc nước, đến bên giường đỡ cô dậy, Tiểu Anh uống xong cóc nước anh dặn dò:

-Em nhớ phải ăn uống cho thật nhiều, lo sức khỏe cho mình và còn cả......................đứa bé trong bụng nữa.

Tiểu Anh nghe thế hốt hoảng coi như công cô che giấu rốt cuộc anh cũng đã biết:

-Sao anh biết!

-Là dì Hân nói! Anh vui lắm, ko ngờ mình lại được làm cha.

-Không! Em xin anh, hãy để nó ở bên em, em sẽ đưa nó đi, em đữa hứa với dì, anh muốn gì em cũng bằng lòng đừng bao giờ để nó rời xa em, xa anh đối với em đã là quá đủ, còn xa con thì em chết mất.

Không bao giờ anh thấy Tiểu Anh yếu đuối đến lúc này, cô nhìn anh, van anh thành khẩn. Có lẽ phụ nữ đang có thai là thế, họ thay đổi tính cách tâm lí khác hẳn. Nếu là Tiểu Anh lúc trước thì cô đã một mực giữ đứa bé và ko chấp nhận anh là cha, nhưng giờ cô lại xin anh. Anh ôm cô vào lòng:

-Ko, anh sẽ ko làm gì cả, em yên tâm, chỉ cần em cho đứa trẻ biết anh là cha của nó là anh vui rồi! Tiểu Anh, anh xin lỗi, đáng lí mọi chuyện sẽ ko ra nông nổi như vậy?

-Anh nói là sao?

-Anh biết khi chúng ta ở bên nhau, anh biết em vì muốn ngăn ngừa hậu quả nên em sẽ uống thuốc, nhưng Đ.Tuấn bảo nó sẽ ko tốt cho sức khỏe của em và gây hậu quả về sau cho nên ngay từ đầu anh đã tráo đổi nó bằng vitamin!

-Sao anh tốt với em như thế chứ?

-Lẽ nào đến giờ em ko hiểu tình cảm của anh dành cho em sao?

-Anh đừng có tốt với em như thế có được ko? Anh càng tốt với em thì em cảm thấy mình mắc nợ anh nhiều hơn, làm sao mà em trả đây! Rồi chuyện của ba mẹ em, em phải làm sao?

-Tiểu Anh, lẽ nào em ko thể buông xuống sao?

-Nếu buông được em đã buông từ lâu, có nhiều lúc em mệt mỏi muốn bỏ hết tất cả, chỉ muốn bên cạnh anh cùng anh vui vẻ sống giống như ngày tháng qua, nhưng em ko đành khi nhớ đến cảnh ba em đau khổ nằm dặn dò em phải lấy lại tất cả mọi thứ, và lời hứa của em đã hứa với cha, em phải cố gắng thực hiện, em ko thể nào buông được cả?

-Anh ko biết em phải đau khổ thế này, Tiểu Anh à! Anh xin lỗi, xin lỗi em! Thiệt thòi cho em. Nếu có hận em hãy hận anh, đừng hận ba anh nữa!

-Không! Em sẽ ko bao giờ tha thứ cho ông ta cả! Em hận con người ấy, nếu có thể em mong ông ta sẽ chết đi mà thôi!

Lúc này ông Trọng đăng đứng bên ngoài nghe hai người nói chuyện, ông định đến đây tạ tội với Tiểu Anh nhưng khi nghe con bé nói thế ông dường như mất đi hi vọng. Buồn bã ông quay trở về nhà, Tuấn Anh dỗ Tiểu Anh vào giấc ngủ rồi anh rời khỏi phòng, đứng trước phòng anh suy nghĩ một hồi lâu rồi điện thoại cho Ken, hiện nay Ken đã là một luật sư:

-Ken! Tớ có chuyện cần cậu giúp cậu đến liền được ko?

-ok, mình đến ngay!

Ken đến lo mọi chuyện giúp Tuấn Anh. Ken khá bất ngờ với quyết định của Tuấn Anh:

-Tuấn Anh cậu suy nghĩ kĩ chưa, tài sản nó rất lớn!

-Tớ nghĩ kĩ rồi mới dám mời cậu đấy, tớ cho cậu hạng 4 ngày hoàn thành hết tất cả, nhớ đặc vé máy bay cho mình thứ hai này mình muốn đi

-Thôi được, vì tình nghĩa bạn bè tớ sẽ cố gắng hết sức giúp cậu! Cậu yên tâm nhé!

Mỗi ngày Tuấn Anh đều mua trái cây và quà đến thăm Tiểu Anh mỗi tối. Hôm nay anh đến muộn hẳn, Tiểu Anh ngồi trong phòng đợi, thấy vậy T.Hương bảo:

-Tiểu Anh, chắc hôm nay Tuấn Anh bận rồi, cậu đừng đợi nữa. Cậu ngủ sớm đi, nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe giữ cho đứa bé trong bụng được khỏe mạnh nữa!

Tiểu Anh đành nghe lời của T.Hương đi ngủ, khi cô đã vào giấc ngủ say, T.Hương vừa ra khỏi phòng thì thấy Tuấn Anh đến:

-T.Hương!

-Tuấn Anh sao giờ này cậu mới đến!

-Xin lỗi, tớ có việc bân! Tiểu Anh ngủ rồi sao?

-Vì thức khuya ko tốt cho phụ nữ có thai nên tớ khuyên cậu ấy ngủ sớm rồi, nếu cậu muốn vào thì vào đi, khẽ thôi nha!

-Ừ, tớ biết rồi! Cậu yên tâm nhé!

Tuấn Anh bước khẽ và phòng, Tiểu Anh đang say vào giấc ngủ từ lúc nào. Anh đến cạnh giường ngồi bên cạnh cô ngắm cô, khẽ đưa tay vuốt máy tóc dài đen huyền, nhìn vào khuôn mặt cô, anh nhận ra suốt bao nhiêu năm cô vẫn như vậy, trong sáng, thơ ngây. Rồi anh khẽ đưa tay lên bụng cô, rồi cảm nhận "Con à, ba mong con sớm ra đời biết bao! Ba xin lỗi, khi ba sẽ ko ở bên cạnh con và mẹ lúc con chào đời. Chỉ có cách này mới giải quyết hết mọi chuyện, con sẽ có thể sống hạnh phúc bên mẹ và sẽ ko như chúng ta phải chịu đau khổ dày vò, thù hận. Tiểu Anh! Anh xin lỗi, anh phải để em một mình, anh rất yêu em, anh ko muốn thấy em đau khổ vì mọi chuyện nữa, mong rằng sự ra đi của anh sẽ làm cho em cảm thấy nhẹ lòng hơn. Anh yêu em và con nhiều lắm!" Tuấn Anh ngước nhìn lên như ko muốn ngăn từng dòng nước mắt tuôn trào, anh nhẹ nhàng đặt lá thư kèm theo một hồ sơ lại đó. Rồi nhanh chóng bỏ đi, bên ngoài cổng bệnh viện Ken đã láy xe chờ Tuấn Anh, Ken đưa Tuấn Anh đến sân bay, Ken cố giữ Tuấn Anh:

-Cậu ko đi cũng được mà!

-Ko! Tớ phải đi, tớ ko muốn thấy những người thân của mình phải đau khổ.

-Còn Tiểu Anh thì sao, cậu bỏ mặt cậu ấy cùng đứa bé khi lúc này là lúc họ cần cậu!

-Xin lỗi! Tớ ko muốn vậy, nhưng hãy hiểu cho tớ Ken à, khó khăn lắm tớ mới quyết định được như vậy?

Ken thở dài, cảm thông cho bạn mình rồi chạy thẳng một mạch đến sân bay.

Ngủ được một giấc, Tiểu Anh chợt tĩnh dậy, cô bàng hoàng nhìn xung quanh, Tuấn Anh vẫn chưa đến đồng hồ điểm 3h sáng, cô phát hiện ra bên cạnh mình có 1 lá thư và một tập hồ sơ. Cô vội mỡ lá thư, trong lá thư có kèm theo sợi dây chuyền để chữ T&A, nó bỗng làm cô nhớ đến chuyện lúc nhỏ của cô và một cậu bé, vội mỡ thư ra đọc:

"Tiểu Anh! Anh rất xin lỗi em và con rất nhiều. Khi em nhận được lá thư này là lúc anh phải rời xa tất cả mọi người. Anh mong rằng sự ra đi của anh sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tốt hơn dù anh biết đó chỉ là hi vọng mong manh. Anh mong em sau này hãy sống thật tốt đừng buồn bã như bây giờ nữa như thế sẽ ko tốt cho con của chúng ta đâu em à! Chuyện anh hứa với em anh đã hoàn tất cả rồi, và anh muốn tặng em một món quà coi như đó là món quà mừng con của chúng ta ra đời. Anh yêu em và con biết bao, anh rất muốn tận mắt nhìn con mình sinh ra và được cùng em nuôi nó lớn khôn, nhưng anh thật sự ko thể làm được như thế khi xung quanh ta xảy ra quá nhiều chuyện như thế này. Em biết ko anh đã từng mơ ước có cùng em một cuộc sống hạnh phúc, khi chúng ta sẽ cùng ở bên nhau, cùng có với nhau đứa con kháu khỉnh. Có lẽ anh đã quá ích kỉ khi thời gian qua anh đã sống trong sự hạnh phúc trên nỗi đau khổ của em, em rất đau lòng khi thấy em như thế hằn đêm anh vẫn luôn tự trách bản thân. Sao ko thể cho em được hạnh phúc, mà ngày ngày chỉ là khổ đau! Anh xin lỗi, khi anh đã bỏ mặc em và con. Nhưng ko có anh em vẫn còn có mọi người bên cạnh là những người bạn người dì người cô, những đồng nghiệp, anh thấy họ rất yêu thương em anh tin là họ sẽ có thể chăm sóc cho em giúp cho em chữa lành nỗi đau. Hãy buông xuống hết em nhé, anh đã trả cho em những gì mà vốn dĩ từ lâu là của em.

Hãy cho anh gửi lời chào đến con của chúng ta, gửi lời chào đến tất cả mọi người"

Tiểu Anh đọc xong lá thư, cô bật dậy khỏi giường chạy một mạch ra ngoài gọi to tên của Tuấn Anh rồi bật khóc. T.Hương thấy cửa phòng mỡ vào phòng ko thấy Tiểu Anh đâu, cô vội chạy nhanh ra ngoài thì thấy Tiểu Anh đang đứng trước cổng bệnh viện khóc. Hỏi ra thì Tuấn Anh đã ra đi, cô dìu Tiểu Anh về phòng, Tiểu Anh vội mỡ túi hồ sơ ra. Trong đó là toàn bộ giấy tờ của tập đoàn TMLA và cả can biệt thự Phong Lan bây giờ nó đã đứng tên sở hữu của cô. Tiểu Anh chỉ biết nhìn nó đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro