Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng chín, ngày thứ ba, Hoàng đế băng hà, chôn cất ở lăng mộ. Mười bảy tuổi, Trịnh Tập kế vị Hoàng đế, một kỷ nguyên mới bắt đầu. Sử sách ghi chép lại, Hoàng đế Trịnh Tú Nghiên đã đạt được nhiều thành tựu về nền văn hóa và giáo dục, mưu kế ứng biến có thể nói là trác kiệt, mở rộng Tây Xuyên, có vinh quang lớn trong việc tu thư... Chính sử đánh giá Hoàng đế Hạo Thiên và Trịnh Tú Nghiên đều được nể trọng như nhau, nhưng đáng tiếc Trịnh Tú Nghiên lại mất sớm ở tuổi tráng niên bằng không chắc chắn sẽ còn vượt qua cả Hạo Thiên hoàng đế, nhưng lịch sử lại không có chuyện đáng tiếc, vì vậy Trịnh Tú Nghiên đành cam chịu không thể vượt qua hào quang của Hạo Thiên lúc trước.

Nhưng trong dả sử cũng ghi chép lại, trong chính trị thì Trịnh Tú Nghiên có thủ đoạn mãnh mẽ, cứng rắn, sát phạt quyết đoán. Tính cách quả quyết sắt đá, giết phu hai người, một là hôn phu một là trượng phu, cuộc sống riêng tư không kiểm soát được, nuôi tới mấy người nam sủng, tóm lại là một vị Hoàng đế xinh đẹp mạnh mẽ...

Chính sử và dã sử lại có sự khác nhau, chỉ là chính sử chú trọng công tích, còn dã sử lại chú trọng sinh hoạt cá nhân, nếu so sánh với nhân tính thì cũng phải có phần so sánh vặn vẹo mà còn chút Bát quái ở trong đó. Phải biết rằng, Trịnh Tú Nghiên cũng chỉ có mỗi Lâm Duẫn Nhi là 'nam sủng' cưng chiều mà thôi Đại Dĩnh thống trị tổng cộng năm trăm bảy mươi ba năm, năm mươi Hoàng đế, Trịnh Tú Nghiên công tích bài vị đứng thứ hai, đệ chính là khai quốc Hoàng đế Trịnh Cương. Đại Dĩnh thời kỳ cường thịnh nhất chính là ở thời kỳ Trịnh Tập lên thống trị được bốn mươi năm, nhưng Trịnh Tú Nghiên là người đặt lại nền móng vững chắc, chỉ cần Hoàng đế kế nhiệm không quá yếu kém chỉ cần đạt tới tối thiểu thời thịnh thế là được, có thể nói con đường đi tiếp cũng không quá khó khăn. Cho nên Trịnh Tập lên làm Hoàng đế đã chiếm không ít tiện nghi do Trịnh Tú Nghiên đã trãi sẵn đường, vì vậy cũng được đề ở bài vị thứ đệ tam.

Thực lực quân sự cường đại nhất của một nước cũng cùng hậu kỳ năm mươi năm, sau khi thống nhất Tây Xuyên, các nước thuộc địa lân cận đều văn phong đến bái, hàng năm tiến cống không ít đồ vật, kéo dài liên tục hơn trăm năm. Trịnh Cương, Trịnh Tú Nghiên và Trịnh Tập là ba người đi đầu được xưng là Tam tân chi trị, trong thời kì của Tam tân chi trị có không ít văn võ danh thần.

Diệp Dân làm Thừa tướng được bốn mươi sáu năm, trải qua hai đế, cũng là người làm Thừa tướng lâu nhất từ trước tới nay, nổi danh là người lương thần. Còn Niên Chính sau khi hưởng công từ Độc Cô Giới thì trở thành Thống soái Tây Xuyên đệ công thần, nhưng không lâu sau đó đã bị Trịnh Tú Nghiên tước binh quyền cho làm Thực ấp vạn hộ Hầu gia. Về phần Ngôn Thác sau khi Trịnh Tập lên kế vị hắn cũng từ quan, Ngôn Thác vốn sùng bái dạng người cường giả như Trịnh Tú Nghiên vì vậy đối với Trịnh Tập tên tiểu tử đó lại không ăn nhập gì liền thấy có chút tệ hại, Ngôn Thác cảm thấy Trịnh Tập quá yếu ớt không thích hợp là một quân nhân. Ngôn Thác thích người mạnh mẽ cường nhân, cho nên không chịu sự lãnh đạo cũng như cách thức lãnh đạo của Trịnh Tập. Vì dụ như Trịnh Tú Nghiên sẽ hạ lệnh cho Ngôn Thác nên làm cái gì hoặc yêu cầu Ngôn Thác phải nên làm thế nào cho tốt thì Trịnh Tập ngược lại, quá tao nhã, Trịnh Tập chính trị tương đối khá cũng rất chịu khó, có phần nào dáng dấp của Trịnh Cương lúc trước. Có thể Vân phi đã đem hết những gì của Trịnh Cương trong thời kì đó mà nuôi dạy Trịnh Tập. Sau khi đế vương băng hà, cả nước khóc tang, vận tang phục ba tháng. Tuyên Hòa huyện lúc này cũng không ngoại lệ. Lâm Duẫn Nhi sau khi nhìn thấy bố cáo, trong lòng không nói lên được rõ là cảm giác gì.

Từ lúc bố cáo Hoàng đế băng hà được một khoảng thời gian Lâm Duẫn Nhi cảm thấy được trong lòng có cái gì đó bắt đầu khủng hoảng, hơn nữa cũng không biết tại sao lại khủng hoảng, mãn thầu cũng không làm, cơm ăn cũng không thấy ngon. Dường như đang chờ mong cái gì dó, giống như đồ vật đã tới tay, nhưng vươn tới lấy thì không biết nguyên nhân vì sao lại biến mất. Kỳ thật trong tiềm thức Lâm Duẫn Nhi có gì đó bắt đầu cao hứng, Trịnh Tú Nghiên băng hà, chứng tỏ Trịnh Tú Nghiên không còn làm Hoàng đế, có thể sẽ liền đến tìm mình, nhưng đã quá một tháng nếu từ kinh thành đến đây thời gian cũng không lâu như vậy, nếu đi chậm đáng lẽ cũng đã tới, thời gian càng lúc càng đẩy về sau Lâm Duẫn Nhi càng cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ Trịnh Tú Nghiên thực sự chết. Tiềm thức khủng hoảng trong lòng nàng càng lúc càng mở rộng, bởi vì đã bắt đầu qua tháng thứ ba. Đã là tháng mười, tuyết lớn cũng muốn tan rồi...

Lâm Duẫn Nhi không phải ngẫu nhiên thất thường, mà là hoàn toàn trở nên thất thường. Bắt đầu chính là việc đem mãn thầu đổi thành muối ăn đổ vào, nấu cơm thì xém đem nhà đốt cháy đến nổi Lộ Phương cấm không cho nàng nấu cơm, vì sợ vạ lây cả làng đều bị hỏa thiêu.

Đi ra ngoài ăn cơm, bữa cơm cũng ăn thật lâu, làm cho người ta đuổi ra. Mua đồ thì không trả tiền, hoặc không mang theo tiền, hồn vía giống như bị bay mất thất thường đi đến ngã tư đường... Lộ Phương cảm thấy Lâm Duẫn Nhi giống như đã bị điên, lúc trước chỉ là ngẫu nhiên mà thất thường còn lúc này chính là vô cùng bị điên, bởi vì Lâm Duẫn Nhi đã duy trì trạng thái này muốn nhiều tháng qua. Lâm Duẫn Nhi tiếp tục giống như là U Linh, vừa đi như chạy,vừa chạy miệng còn vô ý thức nói "Tại sao lại còn chưa tới, sao chưa tới..."

"Lâm Duẫn Nhi!" Thanh âm quen thuộc lại có phần xa lạ từ phía sau truyền đến Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi giật mình sau đó chậm chạp xoay người. Người đi đường vẫn lui tới xuyên qua ở giữa lòng đường, thời khắc lúc này chợt trở nên yên lặng, nhưng chỉ một khắc sau Lâm Duẫn Nhi liền bừng tỉnh, trong đầu Lâm Duẫn Nhi hiện ra vô số hình ảnh, giống như có ma pháp, toàn bộ phong ấn đều bị giải trừ. Lâm Duẫn Nhi trong lòng mắt đỏ hoe, khóe mắt khắc chế không được... trong tầm mắt phía trước chợt trở nên mông lung, loại cảm giác này dường như có phần không chân thật.

Đã bao lâu, đợi chờ bao lâu, rốt cục đã đợi được rồi sao?

Lâm Duẫn Nhi không xác định được, Lâm Duẫn Nhi chỉ sợ là ảo giác của mình. Lâm Duẫn Nhi lại có gan nhận thức sai như vậy là bởi vì Lâm Duẫn Nhi không biết đã qua mười năm rồi, dường như vẫn còn ở thời khắc chưa chia lìa, thời khắc đó bản thân nàng còn có thể chân thật nhìn thấy được. Tựa như Hưu Nguyệt, trí nhớ của Lâm Duẫn Nhi chỉ cần ám chỉ thì có thể toàn bộ nhớ lại.

Trịnh Tú Nghiên lúc này muốn phất đi ánh mắt lạnh lùng ánh lệ của Lâm Duẫn Nhi nhưng nàng lại không động đậy được, Lâm Duẫn Nhi cũng vậy, hai người chỉ còn cách vài bước chân, cả hai nhìn đối phương ai cũng có cảm giác không chân thật. Ai cũng không biết, rốt cuộc đã quá lâu rồi, dường như đã qua thật lâu, so với mười năm còn lâu hơn nữa, cũng có lẽ chỉ là trong nháy mắt, dù có lâu cũng có thể hiểu được rất ngắn.

Lâm Duẫn Nhi không có nhiều thay đổi, đều đã ba mươi hai tuổi, nhưng thoạt nhìn tựa như chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dường như thời gian chỉ mới qua ba bốn năm. Lâm Duẫn Nhi thật đúng là làm không đến lần, nhưng lại gầy đi không ít, trước kia chiếc cằm mượt mà thì bây giờ đã hơi nhọn ra. Hiện tại Lâm Duẫn Nhi cũng không bằng dáng vẽ mị người của Đoạn Minh Hoàng như lúc trước, nhưng đối với Trịnh Tú Nghiên mà nói đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bình thường như vậy thì cũng không có gì là lạ.

Còn Trịnh Tú Nghiên thì lại có nhiều phần thành thục và nội liễm, nhưng vẫn như trước làm cho người ta nhìn thấy không khỏi kinh tâm động phách, vẫn như trước làm cho Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy thì tâm đều đau... Cho dù Trịnh Tú Nghiên thân có mặc y phục dân gian, nhưng khí chất vẫn như trước cao nhã mà quý phái.

Đột nhiên trời đổ đại tuyết, tuyết bay tán loạn trong không trung, hai người trong suy nghĩ đều trở nên hổn độn với tình hình thực tế. Trên đường mọi người lui tới, dần dần cũng thưa đi.

"Lâm Duẫn Nhi..." Mãi một lúc lâu sau đó Trịnh Tú Nghiên mới mở hé môi gọi Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi chầm chậm nhớ lại, vì sao muộn như vậy mới tới tìm mình, không biết mình chờ đợi thực sự rất vất vả sao? Ba tháng trôi qua Lâm Duẫn Nhi có chút giận dỗi sau đó liền quay đầu bỏ chạy. Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc miệng đều không thốt lên được lời gì, còn Lâm Duẫn Nhi vẫn như thế mà chạy.

Trịnh Tú Nghiên sau đó cũng chạy theo sau Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi chết tiệt, đồ lòng tham không đáy, đúng là tính khí không thể lầm được... Mình đã chủ động hạ mình như vậy lại còn cố tình chạy trốn, làm cho mình phải hạ sĩ diện, Trịnh Tú Nghiên cũng vừa bực vừa buồn cười nghĩ đến. Bất quá Trịnh Tú Nghiên cũng không có quá nhiều chật vật chạy theo sau, tóc chỉ có chút tán loạn nhưng trong lòng thì chỉ có một ý niệm, đó là tìm lại Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi chạy về bên trong nhà, đem Trịnh Tú Nghiên nhốt ở bên ngoài cửa.

"Lâm Duẫn Nhi, ta cảnh cáo ngươi, mau mở cửa, bằng không..." Trịnh Tú Nghiên từ cùng, trước kia uy hiếp Lâm Duẫn Nhi nhưng cũng đều không thể giết, bây giờ không phải là Hoàng đế như thế nào lại còn uy hiếp được đây?

"Không ra!" Lâm Duẫn Nhi vốn định mở cửa nhưng tay liền dừng lại, Hân Nhược chỉ biết khi dễ mình, trong lúc này cũng không tỏ thái độ ôn nhu, chỉ biết hò hét và rống vào mình, cũng không nghĩ tới mình đã chờ mười năm, mười năm, không phải là đồ ăn, bỗng một cái là qua đi, mà vốn dĩ đã muốn ăn qua vô số bữa cơm a.

"Lâm Duẫn Nhi!" Trịnh Tú Nghiên thanh âm lại vang lên, lần này thái độ có phần hòa nhã. Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn như trước không ra, lúc này vốn dĩ muốn đợi Trịnh Tú Nghiên kêu lên tiếng thứ ba, rồi tiếp tục kêu thêm vài tiếng nữa thì mới mở cửa. Nhưng Lâm Duẫn Nhi chờ mãi mà người bên ngoài lại không có động tĩnh gì... Hay là đi rồi? Lâm Duẫn Nhi liền thấy giận chính mình, lại quên mất Hân Nhược ban đầu vốn là Hoàng đế, Hoàng đế đại nhân tính tình cũng rất lớn a, có thể hạ mình mà, mình thì bế môn tạ khách không cho vào nhà liệu có thể hay không không để ý tới mình nữa đây? Lâm Duẫn Nhi liền hoảng loạn, nhanh chóng mở cửa, ngoài cửa đúng thật không có ai, Lâm Duẫn Nhi có chút rối, liền nhanh chóng chạy đi tìm, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy, nàng vô cùng mệt mõi quỳ trên mặt tuyết.

"Có ai như vậy chứ, có ai lại không có thành ý như vậy..." Lâm Duẫn Nhi thì thào tự nói, khôi phục lại trạng thái thất hồn lạc phách như trước.

"Ai bảo nhốt ta ngoài cửa?" Trịnh Tú Nghiên thanh âm từ sau lưng Lâm Duẫn Nhi vang lên, Lâm Duẫn Nhi liền phản xạ tự nhiên quay đầu nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đến gần nàng, sau đó ngồi xuống đối diện nàng.

"Ai bảo nàng tới muộn, ta sợ Hân nhi sẽ chết thật, rất sợ... rất sợ, cuối cùng lại bị nàng khi dễ, lừa ta..." Lâm Duẫn Nhi ôm chặt lấy Trịnh Tú Nghiên, rầu rĩ nói.

"Là do ai từng nói mùa đông muốn ăn quả đào... ta là muốn làm chuyện kỳ tích nên ba tháng qua giống như một đứa ngốc đi kiếm quả đào!" Trịnh Tú Nghiên từ trong tay lấy ra quả đào.

Trong thời gian Trịnh Tú Nghiên làm Hoàng đế, chỉ cần muốn là có thể dễ dàng tìm được mấy quả đào, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại muốn dựa vào năng lực của mình, thay Lâm Duẫn Nhi hoàn thành tâm nguyện.

"Quả đào?" Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn Trịnh Tú Ngheien đang cầm trong tay quả đào, Lâm Duẫn Nhi liền ức chế không được liền chảy ra nước mắt, Hân nhi cuối cùng cũng là Hân nhi của mình.

Thật là kỳ tích, mẫu thân đã đợi được rồi!

Đây là lần thứ hai Trịnh Tú Nghiên hao tổn hết tâm lực để đổi lại niềm vui cho Lâm Duẫn Nhi, nhìn thấy dáng vẽ cảm động của Lâm Duẫn Nhi cũng giống như thấy 'nương tử' của mình được niềm vui, đúng là tạo niềm vui cho người khác cũng có cảm giác được sự cao hứng lan tỏa, chớ trách được Lâm Duẫn Nhi năm đó rất hoan hỉ đòi bản thân mình làm cho nàng vui.

"Lâm Duẫn Nhi, có phải bây giờ lại trở nên rất thích khóc không? Nước mắt nước mũi của ngươi đều lau hết trên người ta rồi!" Trịnh Tú Nghiên liền trêu chọc.

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy liền khóc lên, một chút hình tượng cũng đều không có, Lâm Duẫn Nhi thật không thích hợp để khóc, ít nhất Trịnh Tú Nghiên cũng không thích nhìn Lâm Duẫn Nhi khóc, bởi vì Lâm Duẫn Nhi khóc trong lòng nàng liền cảm thấy rất hoảng. Xem ra Trịnh Tú Nghiên cho dù không làm Hoàng đế, thế nhưng khi làm nhân tình cũng không có chút phong tình nào. Lâm Duẫn Nhi đem Trịnh Tú Nghiên ôm càng chặt hơn, vốn đang băn khoăn gì đó nhưng bởi vì câu nói trên liền không hề có chút đố kỵ nào mà dính lấy người Trịnh Tú Nghiên.

"Sẽ thay nàng tắm, bất quá Hân nhi cũng không được hống ta" Lâm Duẫn Nhi thật sự yêu Trịnh Hân Nhược, sau này Hân nhi đều thuộc về sự trông coi của nàng.

"Hân nhi, sau này ta sẽ nuôi nàng, sẽ đối với nàng thật tốt!" Lâm Duẫn Nhi chân thành hứa hẹn, là kiểu hứa hẹn của tiểu dân, nuôi... thật đúng là tiểu dân!

"Nuôi à? Vậy tính xem, sẽ không đến trăm lượng bạc trắng, còn muốn đào thành năm cái hố mà chôn, ngươi xác định có thể nuôi ta sống tốt?" Trịnh Tú Nghiên vô cùng chăm chú hỏi, kỳ thật không phải muốn trêu chọc Lâm Duẫn Nhi nhưng dù sao nàng cũng làm qua Hoàng đế, Lâm Duẫn Nhi dù sao cũng là tiểu dân, xác định có thể nuôi nổi nàng sao? Chính nàng nuôi lại thì mới đúng... nàng cũng nhớ từ sau khi rời khỏi hoàng cung cũng mang không ít Dạ Minh Châu và vàng vạc, là do ai ngu ngốc nói là từng thích đây? Lâm Duẫn Nhi bị nói đúng tim đen liền có chút đỏ mặt, trên mặt còn treo một vài giọt nước mắt, ý thức được vừa rồi chính bản thân mình như đang khoe khoang khoác lác, Hân nhi thoạt nhìn liền so với mình còn lợi hại hơn, hơn nữa trước đây người ta là Hoàng đế, quả thật không nuôi nổi a.

"Nhưng mà.. nàng làm sao lại biết ta chôn năm hố? Hơn nữa còn chôn chín mươi tám lượng bạc? Chẳng lẽ nàng đã đào lên?" Lâm Duẫn Nhi lên tiếng kinh hô, thoạt nhìn Hân nhi không thể làm nên can sự như vậy a... Hắc hắc, Hân hi nguyên lai cũng đã đào rất thích thú còn gì.

Lúc này sắc mặt Trịnh Tú Nghiên có chút ửng đỏ, mình tại sao lại nói lộ ra hết rồi, đường đường là Hoàng đế lại đi đào hố như thế nào còn ra thể thống gì.

"Lâm Duẫn Nhi!" Trịnh Tú Nghiên có chút thẹn quá hóa giận.

"Hân nhi không đi đào lên, chẳng lẽ do bạc tự biết đi sao?" Lâm Duẫn Nhi thấy có chút lạ lẫm nói.

Trịnh Tú Nghiên mặt càng đỏ, Lâm Duẫn Nhi khi nào thì lại học cách trêu chọc nàng, Trịnh Tú Nghiên lại vừa tức vừa giận. Bất quá, Lâm Duẫn nhi nhanh chóng liền nói sang chuyện khác.

"Hân nhi!" Lâm Duẫn Nhi trịnh trọng gọi tên.

"Hủm?" Trịnh Tú Nghiên nhướng mày.

"Hân nhi!"

"Gọi gì?" Có gì thì nói không được hả? Nhưng lại không thấy ghét!

"Không có gì, chỉ là khi gọi như vậy lại cảm thấy rất hạnh phúc!" Lâm Duẫn Nhi cười, mang dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, kỳ thật nếu nói đó là nụ cười ngây ngô thì không có gì khác biệt. Và cũng kỳ thật là Trịnh Tú Nghiên khi nghe Lâm Duẫn Nhi kêu như vậy thì trong lòng cũng rất ấm áp.

"Hân nhi mau trở vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh lắm, lần sau ta không dám... đem Hân nhi nhốt bên ngoài nữa, thật không nỡ!" Lâm Duẫn Nhi cười làm lành nói.

"Dám mới lạ!" Trịnh Tú Nghiên cũng không thấy lo lắng, đấu tâm cơ Lâm Duẫn Nhi thì làm sao đấu qua nàng, vừa rồi nàng chỉ đi gần đây thì Lâm Duẫn Nhi liền đầu hàng.

Sau khi vào nhà, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng kéo Trịnh Tú Nghiên vào lòng, lúc này nàng mới có cảm giác vô cùng chân thật. Vừa thấy ấm áp, vừa thấy hạnh phúc, năm nay mùa đông hẳn sẽ trôi qua tốt lắm, Lâm Duẫn Nhi nhếch môi vừa cười vừa nghĩ đến.

"Lâm Duẫn Nhi, ta muốn ngủ!" Trịnh Tú Nghiên tới gần lỗ tai Lâm Duẫn Nhi, phả hơi vào nói.

"A! Chúng ta không nói chuyện trước sao? Sao có thể trực tiếp nói đến chuyện kia..." Đừng nghĩ sai, Lâm Duẫn Nhi là muốn ra oai, hơn nữa bên tai cũng đã dần dần chuyển hồng.

"Bất quá nếu Nhược Nhược muốn, thì..." Lâm Duẫn Nhi ấp úng nói, kỳ thật trong lòng vô cùng kích động. ( Nhược Nhược :)))))

"Đã lâu... đã lâu rồi... không có..." Hảo hảo ngủ qua, Trịnh Tú Nghiên không đợi nghe được câu cuối cùng liền tiến vào giấc ngủ sâu, Trịnh Tú Nghiên trọng tâm đều dựa vào ở trên người Lâm Duẫn Nhi, đem cằm tựa vào vai Lâm Duẫn Nhi, tìm kiếm vị trí tốt nhất để ngủ và Trịnh Tú Nghiên cũng không biết được Lam Duẫn Nhi đã sớm mơ tưởng hảo huyền.

Trịnh Tú Nghiên hơi thở rất nhỏ phả vào cổ Lâm Duẫn Nhi, làm cho Lâm Duẫn Nhi cổ vô cùng ngứa ngái khó nhịn, Hân nhi thật vội.

"Hân nhi, chúng ta đi đến giường đi..." Lâm Duẫn Nhi mặt cúi xuống nhìn thì mới phát hiện Trịnh Tú Nghiên căn bản không có đáp lại, thật sự ngủ.

"Thì ra Hân nhi thực sự buồn ngủ a!" Lâm Duẫn Nhi mặt lúc này mới tỉnh ngộ ra, tại sao mình lại có thể hiểu sai đây? Chẳng lẽ do mình dường như vội hơn?

Lâm Duẫn Nhi đem Trịnh Tú Nghiên ôm đến bên giường, ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn. Sau khi nàng đem Trịnh Tú Nghiên nằm ổn định thì Lâm Duẫn Nhi cũng nằm ở bên cạnh ngắm nhìn dung nhan Trịnh Tú Nghiên, nàng vô cùng đau lòng, Hân nhi năm đó, hẳn đã rất vất vả, chính vì vậy nên mới không đối xử tử tế với mình. Bất quá từ nay về sau Lâm Duẫn Nhi sẽ đối với nàng thật tốt, thật thật tốt!

Lâm Duẫn Nhi tầm mắt dính lấy khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tú Nghiên, lòng kìm không được liền hôn lên trên trán Trịnh Tú Nghiên, đem Trịnh Tú Ngheien ôm vào trong lòng, vô cùng thỏa mãn rồi cũng mơ màng ngủ.

Bắt đầu từ hôm nay, Hoàng đế cùng tiểu dân sinh sống!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro